Chương 926 Chương 926
“Ừ, thôi cũng được. Nhìn anh thế này tôi cũng không đành lòng, dù sao tôi cũng là người biết thương cảm.”
Trương Dịch nói, giọng đầy vẻ bao dung. “Mọi người cũng thấy rõ, chẳng phải tôi ép anh ta quỳ lạy, mà chính anh tự nguyện thôi!”
Những người xung quanh lập tức lên tiếng đồng tình. “Đúng thế, ai cũng rõ phẩm cách của Tổng giám đốc Trương rồi!”
“Phải, đó là do chính Dương Quốc Khánh tự nguyện.”
Trương Dịch cúi xuống nhìn Dương Quốc Khánh đang quỳ lạy, trong ánh mắt lạnh lùng của hắn thấy rõ sự thù hằn ẩn sâu trong đôi mắt của đối thủ.
Dương Quốc Khánh đã căm hận hắn đến tận xương tủy!
Nhưng Trương Dịch có quan tâm không? Hắn chỉ mỉm cười, lạnh nhạt nói. “Được rồi, tôi bỏ qua cho anh. Chuyển 100 tỷ vào tài khoản của công ty chúng tôi, chuyện này coi như xong!”
Nói xong, hắn quay lưng nâng ly với Lôi Tuấn, không thèm để ý đến Dương Quốc Khánh nữa.
“Nếu không còn gì thì anh đi đi!”
Dương Quốc Khánh nghe xong, toàn thân như bị sét đánh trúng.
“Một... một trăm tỷ?!”
Ông ta hoàn toàn choáng váng, tưởng rằng điều này chỉ là lời nói đùa. Ban đầu, khi họ hứa với nhau về con số này chỉ là một câu nói đùa lúc cao hứng, chưa bao giờ ông ta nghĩ Trương Dịch lại xem đó là thật.
Vái lạy một trăm lần, ông ta còn cố gắng chịu nhục mà hoàn thành. Nhưng 100 tỷ thì lấy đâu ra?
Dù là doanh nhân nổi tiếng, nhưng các đại gia cũng có sự phân hạng khác nhau. Là chủ tịch Tập đoàn Lý Tưởng, Dương Quốc Khánh không thể so sánh với những người sáng lập như Mã Đằng hay Lôi Tuấn, vốn có cổ phần lớn và tài sản cá nhân hàng ngàn tỷ.
Dương Quốc Khánh chỉ là người quản lý, không sở hữu nhiều cổ phần trong công ty, phần lớn tài sản của ông ta là cổ phiếu của tập đoàn. Trái lại, các tỷ phú sáng lập như Mã Đằng hay Lôi Tuấn lại có khối tài sản lớn gấp nhiều lần.
Việc Trương Dịch yêu cầu ông ta đưa ra một trăm tỷ là điều không thể thực hiện. Vay từ Tập đoàn Lý Tưởng ư? Đùa à? Các cổ đông sẽ không đời nào đồng ý.
Ông ta cảm thấy mình bị Trương Dịch chơi xỏ.
“Tổng giám đốc Trương, số tiền đó lúc trước chỉ là nói đùa, anh đâu cần làm thật vậy chứ?”
Trương Dịch liếc mắt lạnh lùng, nhếch môi cười. “Anh nghĩ sao?”
Câu trả lời trong ánh mắt hắn đã rõ.
Dương Quốc Khánh lập tức hiểu ra, Trương Dịch chưa bao giờ có ý định tha thứ cho ông ta. Cho dù có quỳ lạy trăm lần thì cũng vô ích.
Dương Quốc Khánh rơi vào tuyệt vọng!
Ông ta không ngờ Trương Dịch lại có thể cứng rắn đến mức này!
“Trương Dịch, cậu… cậu làm vậy không thấy quá đáng sao!”
“Đưa ông ta ra ngoài.”
Trương Dịch chẳng buồn đối đáp, ra lệnh ngắn gọn.
Ngay lập tức, Lưu Tử Hào dẫn người vào phòng, không chút do dự kéo Dương Quốc Khánh đi.
“Trương Dịch! Đừng vội đắc ý, nhớ lấy những gì tôi đã phải chịu hôm nay!”
Dương Quốc Khánh gào lên trong điên cuồng, tóc tai bù xù, mắt đỏ ngầu như muốn rách toạc.
Rõ ràng, ông ta đã quỳ như một kẻ hèn mọn, cúi đầu trước Trương Dịch cả trăm lần, nhưng cuối cùng, Trương Dịch vẫn không buông tha.
Tương lai của ông ta, của cả Tập đoàn Lý Tưởng giờ chỉ còn là màn đen tuyệt vọng. Nhưng điều đó có nghĩa lý gì với Trương Dịch?
Nếu không phải vì chính Dương Quốc Khánh tự chuốc lấy hậu quả, ông ta đâu phải chịu cảnh này.
Chỉ có thể trách ông ta quá ngông cuồng và đã chọn sai đối thủ.
Sau khi Dương Quốc Khánh bị kéo đi, Trương Dịch quay lại, mỉm cười với mọi người: “Thật xin lỗi đã khiến mọi người chứng kiến cảnh này.”
Nói rồi hắn giơ ly rượu: “Xin tự phạt một ly để tạ lỗi với mọi người.”
Mọi người vội nâng ly, đáp lại:
“Tổng giám đốc Trương khách sáo quá, rõ ràng là Dương Quốc Khánh tự gây chuyện trước, có gì mà Tổng giám đốc Trương phải xin lỗi?”
“Đúng rồi, thật ra tôi đã chán ngấy Dương Quốc Khánh từ lâu. Tổng giám đốc Trương lần này xem như đã giúp các doanh nghiệp trong nước xả giận!”
“Chính xác, loại người như ông ta càng ít càng tốt. Tổng giám đốc Trương làm rất đúng, nào, cùng uống một ly!”
Không khí trong phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Sau khi tiệc tàn, ba vị bộ trưởng kéo Trương Dịch lại nói chuyện riêng.
“Nếu không có gì quá bận, cậu nên ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày.”
Trương Dịch tò mò: “Có chuyện gì cần tôi làm sao?”
Ba vị bộ trưởng mỉm cười đầy ẩn ý.
Lục Kiến Phi nghiêng người về phía Trương Dịch, thì thầm: “Cấp trên có theo dõi buổi phát sóng hôm nay, và rất ấn tượng với cậu. Nếu có thời gian, có thể họ sẽ đích thân gặp cậu!”
Trương Dịch từ đầu đến cuối đều giữ vẻ bình tĩnh, dù bên ngoài xôn xao thế nào cũng không để lộ cảm xúc. Nhưng câu nói của Lục Kiến Phi khiến hắn chấn động, đứng ngẩn ra vài giây.
Ba vị bộ trưởng đều hiểu, với thanh niên như Trương Dịch, đây quả là một vinh dự không thể tưởng tượng nổi.
“Đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu hãy nắm lấy!”
“Như chúng tôi đã nói, đất nước sẽ không bỏ qua những cống hiến mà cậu mang lại. Tất cả đều được ghi nhận.”
Dù không nói rõ, nhưng những lời này đã chứa đầy hàm ý. Rõ ràng, cấp cao đã quyết định hỗ trợ to lớn cho Trương Dịch và công ty của hắn!
Trương Dịch hít sâu một hơi, lòng ngập tràn vui mừng, nhưng vẫn cố kìm lại, tiễn ba vị bộ trưởng ra khỏi khách sạn.
Quay lại phòng, hắn không giấu nổi cảm xúc, vội rửa mặt, uống liền một chai nước lạnh rồi thốt lên: “Không ngờ lại có ngày này!”
Được diện kiến trực tiếp cấp trên, đó là một vinh dự hiếm ai có được trong giới kinh doanh.
Tin tức về chiếc máy in chip Hải Âu của công ty Công Nghệ Thế Giới Mới mà Trương Dịch sáng lập nhanh chóng trở thành cơn bão, chấn động cả thế giới!
Đây không khác gì một cuộc cách mạng trong ngành công nghệ, khiến bao người choáng ngợp và kinh ngạc.
Ở bên kia bờ đại dương, có một người phụ nữ đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp, liên tục đăng tải các dòng trạng thái giễu cợt lên mạng xã hội Fakebook.
“Trương Dịch đúng là tên lừa đảo không hơn không kém!”
“Haha, cái đó chẳng phải là máy lọc nước phiên bản mới nhất sao?”
“Rõ ràng là chiêu trò lừa đảo, thật buồn cười khi thấy đám chuyên gia tin sái cổ!”
Nhưng dòng trạng thái cuối cùng của cô ta đột ngột dừng lại.
Bởi ngay sau đó, cô tận mắt chứng kiến phó chủ tịch Hainosen của công ty công nghệ MOT, một chuyên gia hàng đầu thế giới, công khai thừa nhận sự vượt trội của máy in chip Hải Âu!
Tiếp theo là cảnh các nhân vật quan trọng của những tập đoàn công nghệ lớn xếp hàng để được hợp tác với Trương Dịch.
Trước sự thật hiển nhiên, Trương Dịch thực sự đã thành công.
Những lời châm chọc trước đó của cô ta giờ trở thành nỗi nhục nhã, như những cái tát đau đớn vào mặt.
Ngay dưới bài đăng, hàng loạt bình luận chỉ trích không thương tiếc:
“Haha, cảm giác bị đánh vào mặt thế nào rồi?”
“Đúng kiểu kiêu ngạo của những kẻ tự hổ thẹn về gốc gác. Thấy chưa, công nghệ của quê hương đấy!”
“Sao không cười nhạo nữa? Giờ hết nói nổi rồi à?”
“Lần sau có về nước nhớ tránh mặt chúng tôi nhé, kẻo gặp đâu ăn đòn đấy!”
⚝ ✽ ⚝
Từ Khả Hân nổi giận, mặt đỏ bừng, tay siết chặt điện thoại, muốn phản bác nhưng bất lực. Dù nói gì lúc này, cô ta cũng chỉ giống như một tên hề, lời lẽ chỉ càng thêm yếu ớt.
“Sao có thể như thế? Điều này không thể nào xảy ra! Người của cái đất nước đó không thể nào làm được điều này!”
“Tôi đang sống ở nơi vĩ đại nhất trên thế giới cơ mà!”
“Nếu để Hoa Hạ vượt qua, vậy thì mọi nỗ lực giành lấy thẻ xanh ở đây của tôi để làm gì?”
“Chắc chắn mọi thứ chỉ là trò lừa đảo, chỉ là kỹ xảo máy tính mà thôi!”
Trước sự thật rành rành, Từ Khả Hân vẫn cố chấp không chịu thừa nhận. Cô ta hậm hực ném đồ đạc trên giường, rồi vơ lấy áo khoác, quyết định ra ngoài đến quán cà phê gần đó để bình tĩnh lại.
Bước vào quán cà phê, hít thở không khí mà cô ta tự huyễn hoặc là “tự do, ngọt ngào”, tâm trạng cô ta dịu đi phần nào. Cô ta gọi một ly cà phê với giọng lơ lớ, rồi ngồi vào chỗ quen thuộc cạnh cửa sổ.
Nhưng hôm nay, chỗ ngồi ấy đã có người.
Đó là một người đàn ông vẻ ngoài bình thường, không có gì nổi bật về chiều cao hay diện mạo.
Từ Khả Hân nhìn hắn ta với vẻ khinh thường.
Người đàn ông trông có nét Châu Á.
Cô ta bưng cà phê ngồi xuống, lòng còn ngổn ngang sự ấm ức.
Người đàn ông chợt quay sang, mỉm cười hỏi: “Chào cô, cô đến từ Hoa Hạ à?”
Mặt Từ Khả Hân sầm lại: “Không, không! Tôi là người Seattle chính gốc. Nhà tôi ở đây, và tôi lớn lên tại nơi này.”
“Ồ, thật vậy sao? Vậy gia đình cô chắc là người nhập cư từ Hoa Hạ phải không? Vậy gốc gác nhà cô là ở đâu?”
Càng nghe, Từ Khả Hân càng cảm thấy bực bội. Sao người này lại thô lỗ thế chứ?
“Tôi đã bảo rồi, tôi sinh ra và lớn lên ở đây. Cả ba mẹ tôi cũng vậy! Đừng hỏi những câu vô nghĩa nữa!”