Chương 927 Chương 927
Người đàn ông nghe vậy chỉ nhún vai, tỏ vẻ bất lực.
“Xin lỗi, tôi cứ nghĩ cô là người Hoa Hạ.”
Hắn ta chỉ vào màn hình điện thoại. “Vì tôi vừa xem một buổi phát trực tiếp rất tuyệt, đó là về máy in chip mới do người Hoa Hạ chế tạo.”
“Ôi chúa ơi, nó thật sự tuyệt vời! Nó hoàn toàn thay đổi cục diện công nghệ chip hiện nay. Trình độ công nghệ của Hoa Hạ đã vươn lên rất nhanh, thậm chí còn vượt qua các nước Âu Mỹ trong nhiều lĩnh vực. Bây giờ, họ thậm chí đã dẫn đầu cả trong công nghệ chip quan trọng này. Thật là một đất nước kỳ diệu!”
Sắc mặt của Từ Khả Hân càng lúc càng tối lại.
Cô ta trừng mắt nhìn người đàn ông. “Ôi, thôi đi! Anh thực sự tin vào mấy tin giả đó sao?”
“Đó toàn là tin giả! Không một từ nào là thật!”
“Người ở nơi đó chỉ biết dùng những thứ giả dối để lừa gạt người khác!”
Người đàn ông ngơ ngác nhìn cô rồi chỉ vào màn hình điện thoại. “Nhưng sản phẩm đã ra mắt rồi, và nhận được rất nhiều sự công nhận từ các chuyên gia hàng đầu.”
Từ Khả Hân khó chịu phất tay. “Anh biết gì chứ? Đó là đồ sao chép mà thôi! Dù gì thì họ cũng không thể tự nghiên cứu ra thứ gì của riêng mình.”
Người đàn ông nhìn cô ta, nụ cười nhếch lên với vẻ giễu cợt.
“Thật đáng tiếc… Hóa ra cô là một người mù.”
Từ Khả Hân lập tức quay sang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. “Ý anh là gì?”
Người đàn ông không trả lời, chỉ đứng dậy.
“Không nhìn thấy cũng không sao, nhưng đáng sợ hơn là tâm trí cũng mù quáng. Như vậy thì chẳng còn tư cách tồn tại trên đời này nữa.”
Lời nói của hắn ta khiến Từ Khả Hân cảm thấy ớn lạnh. Cô ta nghiến răng, mắng lại. “Đồ thần kinh!”
Người đàn ông chỉ cười, quay lưng bước ra khỏi quán cà phê.
Sau khi nhìn theo bóng hắn ta khuất dần nơi góc đường, cô ta mới nâng cốc cà phê lên và hét to. “Nước Mỹ mới là quốc gia vĩ đại nhất thế giới!”
Lập tức xung quanh vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, khiến cô ta cảm thấy hài lòng.
“Đúng rồi, mình mới là người đúng!”
Từ Khả Hân tiếp tục ngồi tại quán cà phê, say sưa nói về những quan điểm của mình và nhanh chóng nhận được sự đồng tình của một nhóm người. Cô phấn khích đến mức uống thêm vài cốc cà phê. Sau đó, để giải tỏa bực tức, cô ta chuyển sang một quán bar, uống thêm không ít và chia sẻ suy nghĩ của mình với những người xung quanh.
“Chân lý luôn thuộc về số ít! Mình mới là người thông minh, những kẻ kia chỉ là đồ ngốc!”
Rời khỏi quán bar với đôi má ửng đỏ và đôi mắt đầy tự đắc, cô ta bước đi loạng choạng. Ngay khi đang đứng bên đường chờ xe, vài người đàn ông lạ mặt từ từ tiến đến gần cô ta.
Chỉ đợi khi vắng người qua lại, họ nhanh chóng bịt miệng cô ta và kéo cô ta vào một con hẻm tối. Ngay sau đó, tiếng la hét và những lời cầu xin vang lên trong tuyệt vọng.
“Không… thả tôi ra! Tôi là công dân Mỹ, tôi có thẻ xanh!”
“Câm miệng!”
“Thôi nào, cưng ơi!”
Tiếng hét và tiếng cười độc ác vang lên xen lẫn trong đêm. Một vài người qua đường nghe thấy tiếng động nhưng lập tức rời đi, không dám can thiệp. Đến tận rạng sáng, mọi chuyện mới kết thúc.
Từ Khả Hân nằm co ro bên cạnh một thùng rác, quần áo tả tơi không còn che nổi cơ thể. Đôi mắt cô ta đờ đẫn, không còn chút thần sắc nào. Cô ta không thể hiểu nổi, vì sao chuyện kinh khủng này lại xảy đến với mình. Sự nhục nhã, tủi hổ và tuyệt vọng dồn nén trong lòng khiến cô ta bật khóc.
Cố gắng gom lại những mảnh vải còn sót lại để che thân, cô ta chạy đi trong hoảng loạn. Vừa chạy ra được vài con phố, cô gặp một nhóm người vô gia cư đang nhặt rác buổi sáng.
“Ồ, nhìn xem chúng ta vừa tìm thấy gì này!”
“Ngọt ngào quá, đúng là một món quà!”
Đám người nhìn cô chằm chằm với ánh mắt sáng rỡ. Họ đã lâu lắm rồi chưa có “bữa tiệc” nào.
Từ Khả Hân sợ hãi run rẩy. “Đừng… tôi đã đủ thảm rồi!”
“Chào mừng đến với nước Mỹ!”
Đám người tiến đến, túm lấy cô ta, lôi cô về nơi trú của họ. Ở đó có hơn trăm người vô gia cư, sống thành cộng đồng với thói quen chia sẻ mọi thứ.
⚝ ✽ ⚝
Đến tận trưa hôm sau, cô ta bị vứt lại bên cạnh một thùng rác, và một viên cảnh sát tuần tra đã phát hiện ra cô ta.
Sau khi được sơ cứu qua loa, cô ta giận dữ tìm đến đồn cảnh sát địa phương để báo án. Nhưng vài viên cảnh sát chỉ liếc nhìn cô ta một lượt rồi hờ hững bảo cô ta chờ.
“Chúng tôi sẽ lưu ý. Cô cứ về trước đi, khi có tin tức chúng tôi sẽ liên hệ.”
Từ Khả Hân không thể chịu nổi, bật khóc. “Các anh có biết tôi đã trải qua chuyện gì không? Xin hãy đòi lại công bằng cho tôi!”
Nhưng mấy viên cảnh sát chỉ nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ báo ngay khi có tin.”
“Nhưng cho hỏi, sao cô lại ở một mình ở khu vực đó? Nói thật là chúng tôi có đủ lý do để nghi ngờ cô là một gái mại dâm.”
“Chắc là do giá cả chưa thỏa thuận nên mới đến đây kêu cứu.”
“Chúng tôi gặp không ít trường hợp tương tự rồi.”
Từ Khả Hân gần như phát điên.
“Các anh đang nói gì thế? Các anh đang vu khống tôi! Đây là cách mà cảnh sát Mỹ đối xử với công dân sao?”
Viên cảnh sát tiếp nhận hồ sơ khẽ nhún vai, cười lạnh. “Cô chỉ có thẻ xanh thôi. Và tôi không ưa mấy người đến đây cướp việc của chúng tôi.”
Cô ta định nói thêm điều gì thì một viên cảnh sát to lớn bước đến, tóm lấy cô ta như thể nhấc một món đồ. “Đừng gây chuyện ở đây, nếu không chúng tôi sẽ bắt cô lại đấy!”
Rồi cô ta bị đẩy ra ngoài đồn cảnh sát, ngồi bệt trước cổng với ánh mắt đờ đẫn. Những người qua lại nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.