← Quay lại trang sách

Chương 951 Chương 951

Trương Giai Giai động viên Lục Hàn: "Vậy thì anh phải cố gắng lên! Chỉ cần làm việc tốt, anh trai em chắc chắn sẽ không để anh thiệt thòi đâu."

Lục Hàn gượng cười đáp: "Ừ, anh nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người!"

"Thôi được, cứ vậy đi.Tôi sẽ bảo bộ phận nhân sự lo chuyện chuyển bộ phận cho cậu." Trương Dịch quay sang Giai Giai: "Tối nay, ra ngoài ăn với anh nhé. Lâu rồi hai anh em mình chưa ngồi với nhau."

Lục Hàn và Trương Giai Giai đều gật đầu rồi cùng rời khỏi văn phòng.

Khi vào thang máy, Lục Hàn quay đầu nhìn lại phía văn phòng của Trương Dịch, thấy hắn đã ngồi lại ghế, trông có vẻ thoải mái, bình thản. Lục Hàn thoáng chau mày, cảm giác có điều gì đó không ổn.

Mọi chuyện có thể diễn ra suôn sẻ đến vậy sao? Chẳng lẽ hắn ta lại dễ dàng chiếm được tình cảm của em gái tổng giám đốc như vậy? Cảm giác mọi thứ thuận lợi một cách quá đáng khiến hắn ta không khỏi bất an.

Trương Giai Giai thấy biểu cảm của hắn ta, vừa bấm nút thang máy vừa cười hỏi: "Sao thế? Anh trai em đã đồng ý rồi, anh còn băn khoăn gì nữa à?"

Lục Hàn giật mình, vội cười: "Không có gì, anh chỉ là… bất ngờ thôi! Không nghĩ anh trai em lại rộng lượng như vậy!"

"Đương nhiên rồi, anh ấy là người cởi mở mà, đâu đáng sợ như anh nghĩ.” Giai Giai cười rạng rỡ.

Trong ngày hôm đó, Trương Dịch đã chỉ đạo nhân sự chuyển Lục Hàn sang bộ phận hợp tác thương mại của công ty con là Cát Lợi. Tin tức lan rộng, ai cũng biết Lục Hàn có quan hệ với Trương Giai Giai, mà nay còn gặp gỡ cả Trương Dịch.

Khi đến bộ phận mới, từ giám đốc đến nhân viên đều cư xử với Lục Hàn rất niềm nở.

"Chăm chỉ nhé, Lục Hàn! Tương lai của cậu rộng mở đấy."

"Lục Hàn này, sau này cậu phải chỉ bảo anh em đấy nhé."

"Tiểu Hàn, có gì không rõ cứ hỏi, chúng ta là người một nhà mà."

Những lời chào hỏi nhiệt tình khiến Lục Hàn thấy lâng lâng. Từ khi hắn ta thân thiết với Trương Giai Giai, thái độ của mọi người dành cho hắn ta thay đổi rõ rệt, và từ sau khi gặp Trương Dịch, cảm giác này càng rõ ràng hơn, thậm chí hơi xu nịnh.

Cảm giác được người ta tâng bốc như vậy quả thật vô cùng dễ chịu.

⚝ ✽ ⚝

Sau giờ làm, Trương Dịch rủ Giai Giai cùng ra ngoài ăn tối. Cô thay bộ vest công sở, khoác lên mình bộ đồ giản dị rồi đến bãi đỗ xe dưới hầm, thấy Trương Dịch lái một chiếc Cadillac cũng ngạc nhiên.

"Anh, sao anh lại lái chiếc xe này? Không giống phong cách của anh chút nào."

Vốn dĩ, Trương Dịch ra ngoài tối thiểu cũng phải dùng xe từ năm trăm triệu trở lên, một chiếc Bentley cũng chỉ là xe thường ngày. Còn chiếc Cadillac trị giá hơn trăm triệu này trong nhà hắn chỉ dành cho người giúp việc dùng khi ra ngoài mua sắm.

"Đôi khi anh cũng muốn thử cuộc sống của người bình thường mà!" Trương Dịch nhún vai cười: "Lên xe đi, anh dẫn em đến chỗ hay ho!"

Giai Giai đầy tò mò lên xe.

Sau hơn nửa tiếng, Trương Dịch lái xe đến con phố ăn vặt trước cổng bắc của Đại học Công Nghiệp Thiên Hải. Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, đôi mắt Giai Giai sáng lên.

"Trời ơi! Đây chẳng phải là phố ăn vặt trước cổng bắc đại học Công Nghiệp sao? Sao anh lại đưa em đến đây ăn?"

Trương Dịch mỉm cười: "Nhớ không, ngày xưa anh học đại học, em còn đang học cấp ba. Cuối tuần nào em cũng qua tìm anh ăn uống nhờ."

"Khi đó, anh làm thêm hơi tiền, còn em thì sinh hoạt phí không nhiều, nên mỗi lần em qua anh đều dẫn em ra đây. Đồ ăn ở phố này vừa ngon vừa rẻ, chúng ta đã ăn hết bao nhiêu hàng quán ở đây rồi ấy chứ."

Hắn đỗ xe bên đường. Dù chỉ là chiếc xe bình thường trong nhà, ở con phố này, nó vẫn nổi bật. Không còn lựa chọn nào khác, đây là chiếc xe bình dân nhất hắn có thể lái ra ngoài.

Vừa bước xuống xe, một mùi thơm nồng của đồ nướng tràn ngập khắp con phố.

Phố ăn vặt bắt đầu nhộn nhịp với hàng loạt món nướng, đồ chiên, bánh bao, mì xào, món nào cũng bốc khói nghi ngút, thu hút cả hai anh em.

Hương vị của phố ăn vặt có lẽ không thể sánh bằng các món cao cấp trong nhà hàng năm sao, nhưng dễ dàng gợi lên bao ký ức trong lòng hai anh em.

Khi cuộc sống trở nên đầy đủ, người ta lại dễ dàng nhớ về những tháng ngày khó khăn đã qua. Cùng trở lại nơi xưa, cả hai đều cảm thấy xúc động.

“Em muốn ăn gì nào? Đồ nướng, cá nướng hay bún miến?” Trương Dịch hỏi.

“Em muốn ăn cá nướng của quán ông Trần!” Trương Giai Giai vui vẻ đáp.

“Trùng hợp ghê, anh cũng định vậy.”

Quán cá nướng yêu thích ngày xưa của họ là của ông Trần, nên cả hai vẫn quen gọi là "cá nướng ông Trần". Món ưa thích nhất của hai người là cá nướng hai vị, một phần cá chiên kiểu Tứ Xuyên cay nồng, phần còn lại vị ngọt dịu theo kiểu miền Nam.

Hai anh em đi dọc theo con phố quen thuộc, chẳng mấy chốc đã tìm thấy quán cá nướng của ông Trần.

Thấy ông Trần đứng trước lò nướng, mồ hôi nhễ nhại, cảnh tượng quen thuộc như đưa họ về thời gian bốn, năm năm trước.

Trương Dịch lên tiếng gọi: “Chú ơi, cho cháu một phần cá nướng hai vị nhé! Nửa cay nồng, nửa ngọt dịu!”

Ông Trần ngước lên, nhận ra anh em Trương Dịch, Trương Giai Giai, bèn nở nụ cười bất ngờ: “Trời ơi, lâu lắm rồi không thấy hai anh em nhà này đấy nhé!”

Do hai anh em có ngoại hình nổi bật, lại thường cùng nhau đến ăn cá nướng, họ từ lâu đã trở thành khách quen của ông Trần.

“Dạ, tụi cháu đi làm rồi ạ! Hôm nay tự nhiên nhớ vị cá nướng quá nên lại kéo nhau về đây.” Trương Dịch cười nói.

“Được rồi, ba ký như mọi khi nhé!”

Ông Trần vui vẻ đáp và chỉ tay vào trong quán: “Hai đứa cứ vào chọn chỗ ngồi đi, thích ăn gì nữa thì gọi, để chú đi bắt cá cho tươi!”

Ông Trần nhanh chóng đi vào sau chọn cá. Cá ở đây luôn được làm ngay khi khách gọi, nên giữ được độ tươi ngon khó sánh.

Phục vụ quán có vẻ là sinh viên làm thêm, chắc là của Đại học Công Nghiệp Thiên Hải. Thấy Trương Dịch và Trương Giai Giai, cậu nhân viên hơi bối rối vì hai người trông quá sang trọng, phong thái tự tin, khiến người khác lập tức nghĩ đến tầng lớp thượng lưu.

Hai anh em gọi thêm vài món ăn nhẹ và hai chai nước, mọi thứ giống hệt như những ngày xưa cũ. Dù đã lâu không quay lại, mọi thứ vẫn quen thuộc đến lạ, khiến họ như chưa từng rời xa nơi này.