Chương 952 Chương 952
Trong lúc đợi món cá, Trương Giai Giai bắt đầu câu chuyện: “Anh à, chuyến đi Bắc Kinhcủa anh sao rồi? Ở đó vui không anh?”
“Cũng tạm thôi! Khí hậu ở đó khô kinh khủng, anh ở có một tháng mà da suýt bong hết một lớp.”
“Còn về phong cảnh, phải công nhận là nơi ấy đậm đà dấu ấn lịch sử với nhiều công trình cổ kính. Nhưng nếu để vui chơi thì thua xa miền Nam mình.”
“Điều anh chịu không nổi là cuộc sống về đêm ở đó quá tẻ nhạt. Ngoài mấy khu trung tâm sầm uất ra, đa phần chín giờ rưỡi tối đã đóng cửa hết rồi. Còn ở đây, khi ấy đêm mới chỉ bắt đầu thôi!”
Trương Dịch cười nói, đôi mắt ánh lên niềm vui khi kể về sự khác biệt thú vị của các thành phố.
Nghe xong lời của Trương Dịch, ánh mắt Trương Giai Giai thoáng nét thất vọng.
“Vậy sao? Em còn định có dịp sẽ qua đó chơi thử.”
“Biết đâu em lại thích thì sao, đây chỉ là cảm nhận cá nhân của anh thôi!” Trương Dịch nhún vai cười.
Không lâu sau, món cá nướng cũng được mang ra. Hai anh em không giấu được vẻ háo hức, cầm đũa lên và bắt đầu thưởng thức. Tuy hương vị không thể sánh được với các món do đầu bếp nhà Trương Dịch làm, nhưng thứ hương vị gợi nhớ về ký ức bao giờ cũng hấp dẫn nhất.
“Em còn nhớ hồi trước mỗi lần anh dẫn em đi ăn cá nướng, em lại vui không thể tả, còn bảo sau này có tiền rồi sẽ đến ăn thường xuyên.” Trương Dịch gắp một miếng thịt cá đặt vào bát Giai Giai, món mà cô thích nhất.
Giai Giai gật đầu, mỉm cười: “Đúng là hồi đó em nào có ngờ anh trai mình lại trở thành một ông chủ lớn như bây giờ.”
Trương Dịch nghe xong cũng bất giác thở dài, đặt đũa xuống, nhìn cô em gái đang ăn uống vui vẻ mà xúc động nói: “Hồi nhỏ nhà mình nghèo, lâu lâu mới được ăn thịt. Mỗi lần đi học về, em đều đứng lại ngoài cửa ngửi mùi thịt nhà hàng xóm, nói là ngửi vậy cho bữa cơm của mình thêm ngon.”
“Đúng vậy. Giờ nghĩ lại, ngày đó tuy thiếu thốn nhưng em vẫn thấy hạnh phúc. Vì cả bố mẹ, anh chị đều thương em rất nhiều, nên chưa bao giờ em thấy cuộc sống vất vả.” Giai Giai nhìn anh trai với nụ cười dịu dàng.
“Nhưng khi con người trở nên giàu có thì cuộc sống lại sinh ra đủ thứ vấn đề.” Trương Dịch khẽ cười nhạt.
“Như khi nhà mình mới khấm khá, em có biết có bao nhiêu người kéo đến vay mượn không? Họ hàng, làng xóm xa gần, chẳng thiếu ai đến, cứ như thể đều muốn làm con ruột của cha vậy!”
Nghe tới đây, Giai Giai từ từ đặt đũa xuống, trầm ngâm. “Anh nói vậy là nhắm vào em, phải không? Anh sợ rằng Lục Hàn đến với em chỉ vì tiền nhà mình?”
Vốn tinh tế, Giai Giai hiểu được hàm ý trong lời nói của Trương Dịch.
Trương Dịch không trả lời thẳng, chỉ nhấp một ngụm nước, rồi khẽ hít một hơi. “Anh nhớ em chưa từng yêu ai đúng không? Điều này không có gì sai, nhưng có những chuyện phải tự mình trải nghiệm mới hiểu.”
“Như anh, ngoại hình cũng đâu đến nỗi, hồi đi học có bao nhiêu bạn nữ theo đuổi. Đến đại học, anh còn hẹn hò với hoa khôi khiến bao người ghen tị.”
“Nhưng rồi sao?” Trương Dịch nhún vai. “Hai năm sau khi tốt nghiệp, cô ấy chạy theo một gã đàn ông lớn tuổi giàu có hơn.”
Giai Giai mím môi, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Trương Dịch cười, nói: “Ăn tiếp đi! Hôm nay anh gọi em ra đây không phải để trách móc hay chia rẽ gì đâu.”
“Lúc ở công ty, có vài lời anh không tiện nói thẳng trước mặt Lục Hàn. Nhưng là anh trai của em, có những điều anh phải nhắc nhở.”
“Khi yêu, em cần giữ lại một chút lý trí. Em biết rõ có không ít người theo đuổi em chỉ vì em là em gái của anh, đúng không?”
Giai Giai cúi đầu, mặt lộ rõ vẻ buồn bã. Cô là một cô gái thông minh, nhưng ngay cả những người thông minh nhất cũng trở nên yếu đuối khi đắm chìm trong tình yêu.
"Anh ấy không giống thế đâu, em có thể cảm nhận được, anh ấy thật sự chỉ thích em thôi!"
Trương Dịch chỉ khẽ cười. “Thôi nào, xem em kìa, tức đến phồng cả má lên rồi! Được rồi, cứ ăn đi." Hắn dừng chủ đề đó lại, gắp cho Giai Giai một miếng cá lớn.
Giai Giai liếc hắn, giọng đầy quyết tâm: "Anh ấy nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy! Không cần đến việc anh nâng lương thăng chức cho anh ấy đâu."
"Vậy thì càng tốt.” Trương Dịch cười nhàn nhã.
Trong bữa ăn, hắn không nhắc lại chuyện này nữa, tránh làm ảnh hưởng không khí. Nhưng nhìn cách Giai Giai ăn cá, dường như mỗi lần gắp cá, cô như muốn "trút giận" lên anh trai mình vậy.
Kết thúc bữa ăn, Trương Dịch đứng dậy đi thanh toán. Nhìn đồng hồ thấy còn sớm, hắn quay sang đề nghị: "Đi dạo quanh trường một chút không? Lâu rồi anh cũng không quay lại."
"Được ạ! No quá trời luôn.” Giai Giai xoa xoa bụng.
Hai anh em đi dọc con đường đến sân trường. Trời đã chập tối, làn gió mát mùa thu thổi qua làm không khí thật dễ chịu. Dọc đường, Giai Giai bước lên mép đường, cố giữ thăng bằng và đi loạng choạng về phía trước.
"Bé Giai, có phải em nghĩ anh không giỏi trong chuyện tình cảm không?" Trương Dịch bất ngờ hỏi.
Giai Giai suýt trượt khỏi mép đường, thốt lên. “Ối, sao tự nhiên anh lại hỏi vậy?"
Cô suy nghĩ một lúc, nhớ đến việc hắn đã nghi ngờ Lục Hàn ban nãy, bèn tức tối nói: "Dĩ nhiên rồi! Anh quá đào hoa, bên cạnh còn có bao nhiêu bạn gái! Thậm chí còn nuôi nữ giúp việc trong nhà nữa chứ. Khi nhắc đến anh với bạn bè, em còn không dám kể ra!"