Chương 1011 Chương 1011
Tuy nhiên, xét cho cùng, lần hợp tác này vẫn mang lại "thành quả" cho cả hai bên: nhà họ Lưu được một ít danh tiếng dù là tai tiếng, còn Mã Thắng Lộc thì kiếm được tiền và thậm chí là một chút… lưu lượng trên mạng.
Trên đường về nhà, Mã Thắng Lộc ngẫm lại toàn bộ sự việc, cảm thấy bản thân đã làm không tệ.
Thực lòng mà nói, hắn ta đã biết ngay từ đầu rằng lần này mình sẽ thất bại.
Tô Minh Ngọc là ai chứ? Một nhân vật như vậy sao có thể dễ dàng bị những kẻ như nhà họ Lưu lừa đảo hay tống tiền?
Hắn ta chỉ định lợi dụng nhà họ Lưu để làm bàn đạp cho mình, kiếm tiền rồi tranh thủ tăng thêm chút tiếng tăm.
Có danh tiếng thì làm gì cũng dễ!
Ở thời đại mà lưu lượng chính là tiền, hắn ta không quan tâm danh tiếng mình đến từ đâu. Miễn là có thể tạo sóng gió trên mạng, dù bị mắng cũng chẳng sao.
Chẳng phải nhiều minh tinh trước đây từng cố tình "tạo drama", nhờ bị chỉ trích mà bỗng chốc nổi tiếng trở lại hay sao? Anti-fan vẫn là fan, lưu lượng tiêu cực vẫn là lưu lượng!
Nghĩ đến đây, Mã Thắng Lộc cảm thấy tương lai của mình thật tươi sáng.
Về đến nhà, hắn ta nhanh chóng bật máy tính, dự định viết một bài đăng với tiêu đề "Gia đình vô liêm sỉ vứt bỏ con gái ruột, 20 năm sau tìm về chỉ vì tiền!".
Dĩ nhiên, bài viết này sẽ được viết dưới góc nhìn của một "người bị hại" như hắn ta, để công kích nhà họ Lưu và kiếm thêm một đợt lưu lượng mới.
Chỉ cần hắn ta nói rằng mình bị nhà họ Lưu lừa gạt, bản thân không biết rõ mọi chuyện là có thể dễ dàng thoát tội. Nếu có ai mắng chửi, thì càng tốt, bởi càng nhiều người bàn tán, hắn ta càng nổi.
Mã Thắng Lộc mặc quần đùi, dép lê, ngồi gõ bàn phím với vẻ mặt hí hửng.
Nhưng vừa viết được nửa chừng, hắn ta chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài.
Mã Thắng Lộc đang thuê một căn hộ cũ trong khu chung cư, đến cả chuông cửa cũng không có. Với điều kiện kinh tế hiện tại của hắn ta, sống được ở nơi như vậy đã là tốt lắm rồi.
“Ai đấy?” Hắn ta hỏi lớn.
“Chúng tôi đến kiểm tra đồng hồ nước! Hình như đồng hồ nước nhà ông có vấn đề.”
Nghe vậy, Mã Thắng Lộc nhíu mày nghi ngờ. Hắn ta bước đến chỗ vòi nước trong bếp, vặn thử, quả nhiên không có nước chảy ra.
“Chết tiệt, thật là xui xẻo!”
Vừa lẩm bẩm, hắn ta vừa bực bội đi ra mở cửa. Tay vừa kéo cửa, miệng đã trách to:
“Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Có mỗi việc nhỏ như vậy cũng làm không xong! Trễ nước ăn của tôi thì làm sao bây giờ?”
Nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn ta bỗng khựng lại.
Trước mặt hắn ta không phải những công nhân sửa chữa, mà là mấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng.
Nhìn khí chất của họ, rõ ràng không phải người thường.
“Các… các anh là ai?” Mã Thắng Lộc lắp bắp, cảm giác bất an trỗi dậy.
Ngay lập tức, hắn ta nghĩ đến khả năng tệ nhất.
Những người này... chắc chắn là người của Trương Dịch hoặc Tô Minh Ngọc!
Nhưng trước đây, dù nhà họ Lưu đã gây náo loạn nhiều lần, đối phương cũng chưa từng cho ai đến. Vậy lần này, họ đến đây để làm gì?
Mã Thắng Lộc vốn nghĩ rằng họ lo sợ dư luận sẽ ảnh hưởng, nên chẳng dám làm gì quá đáng.
Thế nhưng, sao bây giờ lại có người đến tận cửa để gây phiền phức?
Mã Thắng Lộc vội lùi lại vài bước, với tay lấy cây chổi dựng ở góc tường, chỉ thẳng vào bọn họ: “Các người định làm gì?”
Ba người đàn ông đứng ngoài cửa nhìn nhau một cái, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Mã Thắng Lộc, anh không cần phải căng thẳng thế. Chúng tôi lần này đến đây không có ác ý gì cả, chỉ thay mặt khách hàng gửi cho anh thư luật sư thôi.”
“Mời anh ba ngày nữa có mặt tại tòa án. Chúng tôi đã chính thức khởi kiện anh.”
Nói xong, một trong ba người, người rõ ràng là luật sư, lấy từ chiếc cặp táp của mình ra một xấp phong thư dày cộm.
Mã Thắng Lộc sững người, đứng ngẩn ra.
“Khởi kiện tôi? Tôi phạm phải luật nào chứ?”
Dạo gần đây, dù có lên mạng nói nhiều chuyện gia đình của Tô Minh Ngọc, nhưng hắn ta tự nhủ bản thân chưa làm gì đến mức vi phạm pháp luật.
Ánh mắt của vị luật sư đầy vẻ mỉa mai.
“Anh đã đăng tải những thông tin bịa đặt, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của khách hàng chúng tôi. Vì vậy, họ quyết định khởi kiện anh. Mong anh nhận lấy các thư luật sư này.”
Mã Thắng Lộc nuốt khan một ngụm nước bọt.
Những năm qua, hắn ta sống nhờ vào mạng xã hội, chuyên bịa chuyện, tung tin đồn và thêu dệt những câu chuyện giật gân để kiếm tiền. Hắn ta cũng đã không ít lần bị đe dọa kiện tụng. Tuy nhiên, những vụ đó thường chỉ dừng ở mức độ nhỏ lẻ, cùng lắm là phải bồi thường vài đồng rồi mọi chuyện êm xuôi.
Đa phần mọi người đều chẳng có thời gian hay tiền bạc để theo đuổi mấy vụ kiện như vậy. Vì thế, hắn ta mới dám ngang nhiên làm tới, không sợ gì cả.
Nghe nói lần này có người vì bài đăng của hắn ta mà khởi kiện, Mã Thắng Lộc lại cười hả hê.
“Các vị chắc là luật sư của tập đoàn Thịnh Thế phải không? Có phải Trương Dịch hoặc Tô Minh Ngọc nhờ các người khởi kiện tôi không?”
“Haha, không ngờ một nhân vật nhỏ bé như Mã Thắng Lộc tôi lại có thể khiến hai vị quản lý cấp cao của tập đoàn Thịnh Thế đích thân ra tay. Thật là vinh dự!”
Mã Thắng Lộc lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ tự mãn.