Chương 1012 Chương 1012
Nếu thật sự Trương Dịch hay Tô Minh Ngọc kiện hắn ta thì hắn ta sẽ sung sướng đến phát điên!
Dù có ra tòa, cùng lắm hắn ta cũng chỉ phải bồi thường vài chục triệu đồng.
Nhưng cái hắn được lại là vô cùng lớn!
Chuyện hắn ta bị tập đoàn Thịnh Thế khởi kiện chắc chắn sẽ lan rộng khắp nơi. Hắn ta có thể tận dụng cơ hội này để nổi tiếng, từ đó kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa!
“Haha!” Chỉ nghĩ đến tương lai trở thành một nhân vật đình đám trên mạng, Mã Thắng Lộc đã cười không ngậm được miệng.
Ba vị luật sư đứng đó liếc nhìn nhau, cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Xin lỗi, có vẻ như anh đã nhầm. Khách hàng của chúng tôi không phải Trương Dịch hay Tô Minh Ngọc. Nhưng đúng là chúng tôi thuộc bộ phận pháp lý của tập đoàn Thịnh Thế. Anh có nghe nói đến thương hiệu Pizza Hut tại Thiên Hải không?”
Người luật sư cầm đầu đưa xấp thư dày cộp đến trước mặt hắn.
“Mời anh nhận lấy! Nếu đến ngày ra tòa mà anh không có mặt, anh sẽ tự động bị xử thua kiện và phải chịu mọi trách nhiệm pháp lý.”
“Không phải họ? Hừ, thật mất công!” Mã Thắng Lộc tỏ ra thất vọng nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy xấp thư.
“Đúng rồi, các vị làm thư luật sư mà cũng phức tạp đến mức này sao? Đây là bao nhiêu giấy tờ vậy?” Hắn ta nhìn vào xấp thư dày, đầy vẻ nghi ngờ.
“À, không có gì phức tạp cả. Chỉ là tôi đang đưa cho anh 50 thư luật sư khác nhau thôi. Nói cách khác, có tổng cộng 50 khách hàng đã ủy thác chúng tôi để khởi kiện anh.”
Luật sư mỉm cười giải thích.
Hai mắt Mã Thắng Lộc trợn tròn, không thể tin nổi.
Xấp thư trên tay bỗng nhiên nặng trĩu.
“Năm… 50 người? Anh đang đùa tôi đúng không? Tôi làm gì mà đắc tội với nhiều người như vậy?”
Nói đến câu cuối, giọng của hắn ta nhỏ dần.
Những năm qua, để tranh thủ sự chú ý trên mạng, hắn ta không hề giới hạn hành động của mình, làm đủ mọi chiêu trò bỉ ổi.
Chẳng hạn như lần có một chàng trai trẻ thường xuyên qua giúp một bà lão neo đơn dọn dẹp và làm việc nhà vì thấy bà sống vất vả. Hắn ta đã lén chụp ảnh sinh hoạt của họ, sau đó bịa đặt rằng chàng trai đang có mối tình “vượt tuổi tác” với bà lão, còn nói chàng trai muốn chiếm đoạt tài sản của bà.
Tin tức lan truyền nhanh chóng, khiến chàng trai và bà lão bị bêu riếu thậm tệ. Gia đình bà lão thậm chí quay trở về, nổi giận đánh đập chàng trai đến mức nhập viện. Còn bà lão thì tức tưởi đến mức suýt tự tử!
"Anh làm chuyện gì, trong lòng hẳn phải biết rõ. Nếu quên rồi, tôi đề nghị anh về nhà, từ từ mở từng lá thư luật sư này ra xem. Tôi tin chúng sẽ giúp anh nhớ lại quá khứ!"
Người luật sư vừa nói vừa nở nụ cười thản nhiên.
Nhưng điều khiến Mã Thắng Lộc càng thêm tuyệt vọng vẫn còn ở phía sau.
Khi vừa dứt lời, anh ta bước lùi lại, nhường chỗ cho hai luật sư khác tiến lên. Hai người này như đã có sự sắp đặt từ trước, mỗi người cầm một chồng thư dày cộp, ung dung đặt trước mặt Mã Thắng Lộc.
"Chuyện này… chuyện này là sao? Các người chắc chắn đang cố tình trả thù tôi! Chắc chắn là Trương Dịch và Tô Minh Ngọc đứng sau giở trò! Tôi sẽ lên mạng, phanh phui hết sự thật của các người!"
Mã Thắng Lộc rít lên đầy phẫn nộ.
Nhưng ba luật sư chỉ nhìn hắn ta bằng ánh mắt đầy khinh thường, trên mặt vẫn giữ nụ cười.
"Phỉ báng người khác thì phải chịu trách nhiệm pháp lý. Anh nên nghĩ cách đối phó với từng vụ kiện đi. Tôi tin rằng với 150 vụ kiện này, thời gian của anh sẽ không còn để làm gì khác nữa."
Một người trong số họ nhếch môi, cười lạnh lùng: "Hẹn gặp lại!"
Nói xong, cả ba luật sư mang theo giấy tờ của mình, rời đi một cách nhẹ nhàng, không buồn tốn thêm lời với Mã Thắng Lộc.
Với họ, thời gian là vàng bạc, từng lời nói đều đáng giá, vì thế họ chỉ dành nó trên tòa án, nơi mà từng phút được tính bằng con số khổng lồ. Đặc biệt là những luật sư thuộc tập đoàn Thịnh Thế, chuyên xử lý các vụ kiện quốc tế, mỗi lần ra tòa chi phí tối thiểu cũng phải hàng trăm nghìn đồng.
Nhìn đống thư luật sư trước mặt, Mã Thắng Lộc cảm giác mồ hôi lạnh tuôn rơi từng giọt. Hắn ta bắt đầu cảm nhận được rằng bản thân đã quá ngây thơ khi nghĩ mọi thứ có thể đơn giản như vậy.
Những phong thư trong tay rơi lả tả xuống sàn, hắn ta ngơ ngác nhìn mà không biết phải làm gì.
"150 vụ kiện sao?"
Mã Thắng Lộc gần như không tin nổi. Phải tốn bao nhiêu sức lực, thời gian mới xử lý hết đống này đây? Chẳng lẽ hắn ta không cần làm việc, không cần sống nữa sao?
Chỉ có điều, Mã Thắng Lộc mơ hồ nhận ra một sự thật kinh hoàng: những người dám kiện hắn ta như vậy chắc chắn đã nắm trong tay đầy đủ bằng chứng, không phải là những lời đồn đại vô căn cứ.
Hắn ta ngồi bệt xuống sàn nhà, điên cuồng xé mở từng phong thư để đọc.
Từng vụ việc được liệt kê rõ ràng. Tất cả đều là những chuyện hắn ta từng làm.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn ta cũng không ngờ, mình đã tung ra nhiều tin đồn thất thiệt đến vậy trên mạng. Và giờ đây, tất cả những người bị hắn ta phỉ báng đã quyết định đưa mọi chuyện ra ánh sáng.
"Tại sao lại như thế này? Chẳng phải bọn họ không có thời gian để lo mấy chuyện này sao? Sao tự dưng lại đi kiện tôi?"
Mã Thắng Lộc tuyệt vọng bật khóc.
Đúng là những chuyện này phần lớn đều không lớn, chỉ là vài lời đồn vu khống hay mấy vụ đòi bồi thường vài trăm đống.