← Quay lại trang sách

Chương 1249 Chương 1249

“Chip bán dẫn chỉ là một phần trong các sản phẩm công nghiệp khác. Công nghệ bán dẫn có tụt hậu thì phần lớn thiết bị cũng không đòi hỏi chip cao cấp. Chẳng hạn, xe hơi chỉ cần chip 20nm là đủ để vận hành hệ thống. Nhưng xe hơi lại là một sản phẩm hoàn chỉnh!”

“Nếu có một chiếc xe với hiệu suất tốt hơn, giá bán tương đương, ai sẽ chọn mua một chiếc xe kém hơn chứ?”

Câu nói thẳng thắn của trợ lý khiến cả phòng họp chìm vào im lặng. Ngay cả người phản bác lúc trước cũng không thể tìm ra lý lẽ để trả lời.

Là những người làm việc nhiều năm trong ngành xe hơi, họ hiểu rõ mức độ tàn khốc của sự tụt hậu công nghệ.

Trợ lý tiếp tục nói:

“Việc thất bại trên thị trường quốc tế là điều không thể tránh khỏi. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là tiếp tục đầu tư vào nghiên cứu để cải thiện hiệu suất xe.”

“Còn ở thị trường nội địa, chúng ta có thể tận dụng lợi thế bản địa để ngăn chặn sự xâm nhập của Thịnh Thế.”

Tất cả mọi người đều hiểu, điều trợ lý ngụ ý chính là tìm cách vận động chính quyền để gây khó khăn cho việc Thịnh Thế đưa sản phẩm vào NB.

Nhưng họ cũng biết, làm như vậy không phải dễ.

Dưới áp lực của tự do thương mại, nếu NB cố tình gây cản trở với các sản phẩm của Thịnh Thế, họ sẽ phải trả giá đắt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.

Huống hồ, đối thủ lần này là Thịnh Thế, tập đoàn từng khiến Hoa Kỳ phải chùn bước.

Năm đó, Hoa Kỳ từng cố gắng ngăn chặn điện thoại Kỳ Tích tiến vào thị trường của họ. Kết quả, Trương Dịch lập tức cắt nguồn cung cấp máy móc bán dẫn, buộc họ phải xuống nước xin lỗi và mở cửa thị trường.

Những gì Hoa Kỳ không làm được, liệu NB có thể làm sao?

Kết thúc cuộc họp, không ai trong số các lãnh đạo của Toyota đưa ra được giải pháp khả thi nào để đối phó.

Tình hình tương tự cũng xảy ra tại Honda. Trước sức ép từ Thịnh Thế, cả hai tập đoàn đều không có chiến lược hiệu quả để ứng phó.

Đó không phải vì họ bất tài, mà vì trong lĩnh vực xe hơi, sự chênh lệch về công nghệ là một yếu tố mang tính sống còn.

Khi đã tụt lại, gần như không thể bảo vệ thị phần của mình.

Kết thúc cuộc họp, Toyoda Eiichiro trở lại văn phòng, ngồi lặng lẽ bên bàn làm việc, trầm tư với điếu thuốc trên tay.

Ông nhìn ra thành phố Tokyo qua khung cửa kính lớn, lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Hơn nửa thế kỷ trước, trụ sở hiện tại của Toyota vốn thuộc về một tập đoàn khổng lồ khác. Sau khi Toyota vươn lên trở thành một thế lực lớn, tập đoàn kia suy tàn, và trụ sở đã được chuyển nhượng lại cho Toyota.

Không ngờ, nay chính Toyota lại rơi vào tình thế khó khăn tương tự.

Doanh thu từ các đơn hàng xuất khẩu sụt giảm mạnh, khiến tình hình của Toyota không khác gì so với MediaTek ở Đảo Đông Cực trước đây.

Điều duy nhất khiến họ có thể an ủi chính là NB luôn có những chính sách bảo vệ doanh nghiệp nội địa rất chặt chẽ.

Thêm vào đó, với nền kinh tế phát triển và thị trường nội địa rộng lớn, các công ty trong nước vẫn có không gian để tồn tại và sinh lời.

Chính vì vậy, việc Trương Dịch công khai tuyên bố kế hoạch thâm nhập vào thị trường NB đã khiến Toyoda Eiichiro không khỏi căng thẳng.

Sau khi hút hết một bao thuốc, ánh mắt ông hiện lên vẻ kiên quyết.

“Đến nước này rồi, chỉ còn cách tìm người đó thôi!”

Ông nhanh chóng quay người, cầm điện thoại và gọi cho một người quen cũ đồng thời cũng là đối thủ lâu năm của mình, chủ tịch Honda, Honda Masaki.

“Toyoda-san, anh đã cân nhắc xong chưa?”

Giọng nói trầm tĩnh của Honda Masaki vang lên từ đầu dây bên kia.

Toyoda Eiichiro nén hơi thở nặng nề, trầm giọng đáp:

“Thịnh Thế quá mạnh. Ngay cả Toyota cũng không thể chống đỡ trước sức ép của họ. Vì vậy, Honda-san, chúng ta phải hợp tác! Cùng nhau tìm đến Igarashi. Chỉ khi ông ấy ra tay, chúng ta mới có cơ hội giành lại thế cân bằng.”

“Được thôi. Nếu anh đã quyết định, vậy cứ làm như thế. Có những việc chúng ta không thể tự giải quyết, thì phải nhờ đến biện pháp mạnh hơn.”

“Tôi thà trở thành quỷ dữ, cũng phải bảo vệ danh dự của Toyota đến cùng!” Toyoda Eiichiro dứt khoát nói.