← Quay lại trang sách

Chương 1263 Chương 1263

Trương Dịch không buồn giải thích thêm. Thiên Hải những năm gần đây phát triển nhanh hơn Đông Tân rất nhiều. Hắn đã lên kế hoạch trong ba năm tới, Thiên Hải sẽ vượt qua Đông Tân, thậm chí là cả Washington, để trở thành thành phố sầm uất nhất thế giới.

“Được rồi, ngày mai tôi muốn ghé qua Akihabara. Cần anh làm hướng dẫn viên. Dù sao thì người của tôi cũng không rành đường ở Đông Tân, nên muốn tìm chỗ vui chơi thì phải nhờ đến anh rồi.”

Nghe yêu cầu này, Sakata Monoko lập tức lấy lại vẻ vui vẻ thường thấy, vỗ ngực đảm bảo:

“Ngài tìm đúng người rồi! Nói về Đông Tân, không ai rành bằng tôi đâu! Từ nhà của các chính trị gia, đến quán ramen nào ngon nhất, thậm chí cả những club giải trí hấp dẫn nhất, tôi đều biết rõ!”

“Nhưng mà… tôi không ngờ là ngài lại chọn Akihabara làm điểm đến đầu tiên đấy!”

Trương Dịch thản nhiên đáp:

“Tôi muốn tìm hiểu sở thích của giới trẻ NB. Theo tôi biết, anime và idol là hai thứ giới trẻ ở đây mê nhất.”

Sakata Monoko vỗ tay tán thành:

“Chuẩn luôn! Chỉ cần kiểm soát được hai thứ này thì coi như đã nắm chắc giới trẻ NB trong tay! Không hổ danh là ngài Dịch nổi tiếng khắp thế giới! Bảo sao việc kinh doanh của ngài lại phát đạt đến vậy!”

Khi nghe những lời nịnh nọt của Sakata Monoko, Trương Dịch chỉ khẽ cười. Hắn đưa tay ra hiệu, cô trợ lý riêng ngay lập tức lấy từ chiếc áo vest công sở một phong bì dày cộp, đặt vào tay hắn một cách cung kính.

Trương Dịch thản nhiên ném chiếc phong bì lên bàn trước mặt Sakata Monoko.

“Đây là tiền công của anh mấy ngày tới.”

Chỉ nhìn sơ qua độ dày của phong bì, mắt Sakata Monoko đã sáng rực. Đã vậy miệng phong bì còn hé lộ một xấp dày những tờ tiền mệnh giá 10.000 yên. Hơi thở của hắn ta như nặng hơn vì quá vui mừng.

Cọc tiền mà Trương Dịch vừa tiện tay ném ra ít nhất cũng phải đến một triệu yên!

Sakata Monoko vội vàng nhặt tiền lên, nhét vào túi áo, sau đó đứng thẳng, cúi gập người 90 độ trước mặt Trương Dịch.

“Được phục vụ ngài Dịch là vinh hạnh của tôi! Tôi nhất định sẽ hết mình vì ngài. Bất cứ khi nào ngài cần, xin cứ việc dặn dò!”

Thái độ của Sakata Monoko khiến Trương Dịch rất hài lòng. Hắn nhìn hắn ta, cười nhạt: “Tôi biết, nhiều người ở NB không hoan nghênh tôi lắm. Anh cũng là người Nhật, nhưng tôi không quan tâm anh nghĩ gì về tôi.”

“Chỉ cần anh hiểu một điều, tôi không có gì nổi bật, chỉ là… có rất nhiều tiền thôi. Cứ làm tốt công việc của mình, chuyện tiền nong không phải là vấn đề.”

Sakata Monoko nghe vậy, vui mừng khôn xiết: “Vâng! Tôi tuyệt đối sẽ làm theo lời ngài!”

Trong lòng hắn ta sung sướng vô cùng.

Chỉ một phi vụ lần này thôi đã kiếm được số tiền còn hơn cả hàng chục đơn hàng trước gộp lại.

Nhất Ốc Sự chỉ chuyên cung cấp thông tin, dù hắn ta là nhân viên chủ chốt với mức lương khá cao, nhưng trước giờ mỗi lần nhận nhiệm vụ cũng chỉ kiếm được cao nhất vài trăm nghìn yên.

Thế mà Trương Dịch lại hào phóng đến mức chỉ một lần thưởng đã là cả triệu yên.

Hắn ta không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ với Trương Dịch, tiền chẳng khác nào giấy vệ sinh sao?

Theo những gì Sakata Monoko từng biết, người như Trương Dịch thường chỉ có hai kiểu.

Một là kiểu người dễ bị lợi dụng, tiêu tiền như nước mà chẳng suy nghĩ gì. Hai là những đại gia giàu có đến mức tiền nhiều đến nỗi không biết tiêu vào đâu nữa.

Rõ ràng, Trương Dịch không thể là kẻ đầu tiên, vậy chắc chắn hắn thuộc nhóm thứ hai là kiểu người tiền nhiều không đếm xuể.

Sakata Monoko không khỏi xúc động trước số tiền khổng lồ trước mắt. Sau một hồi do dự, cuối cùng hắn ta hít sâu một hơi, hạ quyết tâm nói ra một chuyện.

“Ngài Trương Dịch, có một việc tôi nghĩ mình cần phải nói cho ngài biết.”

Trương Dịch lười biếng tựa người vào ghế, tay chống cằm, giọng thờ ơ: “Ồ? Là chuyện gì vậy?”

Sakata Monoko thoáng chần chừ rồi cúi đầu nói: “Xin lỗi, ban đầu tôi cũng không chắc có nên nói cho ngài không. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy việc giữ kín chuyện này là không đúng. Dù có mạo hiểm cỡ nào, tôi cũng phải nói với ngài.”

Trong mắt Trương Dịch lóe lên tia sắc bén, hắn nhướn mày đầy hứng thú: “Hửm?”

Lưu Tử Hào đứng bên cạnh, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm vào Sakata Monoko vẫn đang cúi đầu cung kính.

“Nói đi.” Trương Dịch giọng vẫn bình thản, không gợn chút cảm xúc.

Sakata Monoko nuốt khan rồi nói: “Chắc ngài cũng biết, trong ngành của chúng tôi, để lấy thông tin thì phải giao du khắp nơi. Không có mối quan hệ thì chẳng thể lấy được tin tức nào.”

“Tôi có một người bạn thời cấp hai, hiện đang làm việc cho Hội Phú Sĩ.”

Trương Dịch nhếch môi, hai ngón tay gõ nhẹ lên má: “Làm việc á?”

Giọng điệu hắn mang theo chút trêu chọc.

Sakata Monoko cười gượng, làm "việc" trong một tổ chức như thế, đúng là nghe có phần buồn cười.

“Ừm… chỉ là một tay chân nhỏ trong tổ chức thôi. Nhưng hôm nay, cậu ta có nói với tôi rằng ngài đang bị những người cấp cao để ý đến.”

Trương Dịch khẽ cười, giọng điệu thản nhiên: “Chuyện này tôi biết rồi. Sớm muộn gì cũng vậy thôi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”

Hắn đến đây chính là để đối mặt với những kẻ này, nếu không ai để mắt đến, chẳng phải là quá nhàm chán sao?

Sakata Monoko lắc đầu, nhìn vẻ bình thản của Trương Dịch mà không khỏi thở dài.

“Ngài Dịch, tôi nghĩ ngài đang đánh giá quá thấp Hội Phú Sĩ rồi! Tôi biết, ở Hoa Hạ, ngài có thế lực rất lớn. Nhưng đây là NB, và Hội Phú Sĩ không phải là thứ mà ngài có thể tưởng tượng được đâu.”

Hắn ta liếc nhanh xung quanh, hạ giọng nói như thì thầm: “Có khi… bọn họ đã cử người đến đây rồi!”

Trương Dịch nhìn hắn ta chằm chằm, ánh mắt tràn đầy sự hứng thú, khiến Sakata Monoko cũng thấy hơi chột dạ.

“Ngài Dịch, tôi không phải đang nói quá đâu.”

Trương Dịch bật cười nhàn nhạt: “Tôi biết, nhưng tôi đang nghĩ… liệu có phải họ đang đánh giá thấp tôi không nhỉ?”

Hắn giơ tay búng một cái, lập tức một vệ sĩ bước lên, đưa cho hắn một chiếc máy tính bảng.