Hoàn hôn quê nhà
mùa hạ bắt đầu bằng việc thay màu áo cho nắng, rất dễ nhận ra cái sắc vàng chín tới vào mỗi buổi chiều. Và nhất là đến khi nắng sắp tắt, mặt trời như một trái cây cuối mùa, vừa mới đây thôi đã rụng xuống góc trời phía tây một cách chóng vánh.
Những tháng năm sống với mảnh làng bé nhỏ của mình, trước khi ngày sắp tắt, tôi thường ra đứng trước ngõ nhà một lúc. Thuở nhỏ đợi mạ về. Trong chút nắng chiều sót lại, tôi chờ hình bóng mạ như cậu bé Remi trong tiểu thuyết Không gia đình của Hector Malot đứng từ xa dõi về căn nhà xưa cũ, chỉ mong thấy mẹ là mừng. Đợi suốt buổi hoàng hôn, đến lúc ánh nắng tắt hẳn mạ mới tất tả đi về. Dù muộn, nhưng trong cái giỏ xách của mạ bao giờ cũng có một thứ quà bánh giản dị nào đó. Có khi đấy là một trái quýt vàng màu mặt trời ủ ấm, khi thì chiếc bánh nậm như nóc nhà tranh.
Nắng cuối ngày lướt nhẹ trên cánh đồng lúa, và cứ đi qua khoảnh ruộng nào thì nắng lịm ngay trên đó, như thể đã chìm vào những cành lá. Mây chùng thấp xuống rồi rủ nhau dạt về phía trời tây tạo thành một mảng bông tựa mình lên nhấp nhô núi xa. Chim gấp gáp vỗ cánh tìm về tổ sau một ngày rong chơi kiếm ăn. Một khung cảnh yên ả nhưng khiến người ta nhớ thiết tha đến nao lòng khi đi xa.
Có những buổi chiếu muộn ở Minsk xa xôi, tôi một mình đứng ngắm đàn chim sẻ bay rặc qua mái nhà trên tầng 13 ký túc xá. Lòng mình như se lại, một cảm giác vừa gần gũi thân quen nhưng thoáng trôi qua nhanh khi đàn chim sẻ đã bay hết, để lại một khoảng trống hụt hẫng và thèm khát.
Cho đến khi trở lại quê nhà, mỗi hoàng hôn đều cho tôi được tắm gội lại màu nắng năm xưa, khơi gợi lại cảnh cũ. Quê hương đổi thay nhiều, nhưng cứ vào hoàng hôn thì mọi hình dáng năm xưa lại trở về, đơn giản bởi cái lũy tre bao bọc phía sau làng, hay là những nóc nhà đều chỉ còn lại một màu xám đen ngược sáng. Ngày xưa cụ Nguyễn Du cứ đợi đến hoàng hôn mới vẽ ra bao nhiêu khung cảnh quê nhà cho Thúy Kiều da diết nhớ. “Buồn trông cửa bể chiều hôm/ Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa”.
Hoàng hôn cũng là lúc người nhà quê chuẩn bị cơm chiều hoặc đốt lá khô rụng sau khi đã gom lại góc vườn. Làn khói trắng chầm chậm bay lên, tán vào không trung một cách lặng lẽ. Dường như thời điểm cuối ngày, mọi thứ đều được gắn liền với một chữ nhớ. Thôi Hiệu xưa ngắm khói sóng trên sông lúc chiều hôm thi nhớ nhà, “yên ba giang thượng sử nhân sầu”. Và có lẽ khói ấy cũng là một món của quê hương. Nhà báo Hồ Sĩ Bình bên cạnh làng tôi, mỗi lần về quê ông đều đi gom lá tre đốt và ngửi. Ông bảo ông “sèm’ cái mùi khói ấy.
Buổi chiều đứng giữa quê nhà, trong chút nắng muộn màng, tôi hình dung ra trên con đường quê như còn vẫn đó. Một trẻ chăn trâu, người đen đủi vì rong nắng suốt ngày trên đồng cỏ. Cuối buổi chiều mục đồng cưỡi trâu về, cởi trần vắt áo trên vai để lộ một bộ xương sườn đếm được, miệng vẫn huýt sáo hồn nhiên. Một bác hàng xóm chân lấm bùn xắn ống quần lên ngang đầu gối, vác cuốc trên vai thong thả bước về nhà. Hay là hình ảnh chị gái trong xóm gánh một triêng hoa màu lần chậm về ngõ, để lại mùi thơm ngò quế hòa vào chạng vạng. Khép lại một ngày lao động, hoàng hôn là lúc người quê trở về với tâm hồn mình và lắng nghe một tiếng chuông chiều thảnh thơi.
HẾT