← Quay lại trang sách

- I - Chế Biến Một Cuốn Sách

Cuốn sách này là một tác phẩm hư cấu. Bất kỳ những sự kiện lịch sử, những người thật hoặc những địa danh có thật nào được nhắc tới đều được sử dụng với tư cách là tình tiết hư cấu. Các danh tính, nhân vật, địa danh, và sự kiện khác đều là sản phẩm của trí tưởng tượng của tác giả, và bất kỳ sự trùng hợp nào với những sự kiện hoặc địa danh hoặc con người, còn sống hay đã khuất, đều hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Dành tặng Ellie

Cậu con trai 22 tháng tuổi của tôi chuyên bị một thằng bé 3 tuổi không nói được tiếng Anh bắt nạt đẩy ngã sấp mặt xuống từ đỉnh cầu trượt ở Khu vui chơi Cow Hollow. Bố mẹ nó không nói tiếng Anh, cả những đứa con của họ cũng vậy. Tôi nghĩ họ là người Đông Âu hoặc thậm chí là Trung Quốc. Ở đó có 3 đứa trẻ khác đang ném đá và bố mẹ chúng chẳng hề quan tâm! Khi tôi cố gắng nói chuyện với họ về chuyện ném đá, họ chỉ mỉm cười và nói, “Không được sao?” Tôi biết cách hành xử như thế là do ảnh hưởng từ yếu tố nền văn hóa, nhưng điều đó thực sự khiến người ta phát điên lên được. Cảnh sát có thể làm điều gì đó về chuyện này không? Hay tôi nên gọi Cơ quan Nhập tịch???

- Renee Grune

Bài viết đăng trên Câu lạc bộ Làm Mẹ San Francisco

Chế Biến Một Cuốn Sách

Buổi chiều chứa đựng lời hứa hẹn rằng nó sẽ sớm trôi qua. Một tia nắng vàng đồng rơi xuống qua những đám mây, không khí trở nên lạnh sắc hơn, và những chiếc đèn pha halogen từ những chiếc xe hơi trên phố Fell and Oak khiến khu vui chơi nhỏ sáng lên như sân khấu. Mele Bart đang nhai hạt điều đựng trong chiếc cốc in hình nhân vật hoạt hình Dora và quan sát con gái cô chơi trên chiếc cầu trượt màu hồng.

Ellie, một sai lầm tuyệt vời, đã được hai tuổi rưỡi. Thật kỳ diệu. Mele còn nhớ lúc đưa cô bé về nhà từ bệnh viện, cái đầu bé nhỏ của bé còn chưa vừa với tấm đệm hỗ trợ của ghế ngồi xe hơi. Mele liên tục nhìn lại phía sau trong sự cảnh giác. Hai ngày trước cô rời khỏi căn hộ một mình và giờ thì cô đang quay lại cùng với một đứa bé.

Trong những tuần đầu tiên, có những lúc Ellie khóc và khóc, cô bé luôn lắc đầu quầy quậy, khi đó Mele chỉ muốn ném cô bé ra ngoài cửa sổ. Cô khóc theo con, tự hỏi cuộc đời của một bà mẹ đơn thân sẽ trở nên như thế nào, khi mà tình yêu của cuộc đời cô đã đá cô để quay lại với tình yêu của cuộc đời anh ta. Nhưng giờ đây, khi cô nhìn con gái mình, cô tự hỏi trước khi có con bé thì cuộc đời thậm chí có gì là tốt đẹp. Cô đã có những gì? Cô đã làm gì trong suốt thời gian đó? Xem phim, ăn sáng muộn, viết truyện ngắn, nấu ăn cho những người phụ nữ, tổ chức tiệc tối cho những người phụ nữ mà họ dường như cũng chẳng đáng quý mến là mấy.

Tuy nhiên, điều đó không giảm bớt sự phẫn nộ của cô đối với gã người yêu cũ nói dối như cuội của mình.

Ellie đang tự nói chuyện với mình trên xích đu bằng lốp xe – cô bé có vẻ khá là hống hách trong thế giới tưởng tượng của riêng mình. Trong cuộc sống trước kia của Mele, cô chưa từng làm việc này: ngồi trong khu vui chơi và điền bảng câu hỏi cho Cuộc thi viết Sách Nấu ăn của Câu lạc bộ Làm Mẹ San Francisco. Cô thậm chí chưa từng lường trước việc cô sẽ gia nhập một câu lạc bộ làm mẹ, nhưng chỉ sau một vài tháng suốt ngày ở bên con gái, cô biết rằng cô cần tìm kiếm một cuộc sống khác đằng sau những bức tường căn hộ của họ, vì lợi ích của cô và đứa trẻ.

Cô mỉm cười với chính mình, nhớ lại những ngày đầu khi cô còn là một trong số những phụ huynh không có bạn bè – những người cười quá nồng nhiệt với những bà mẹ khác và xin lỗi vì con họ hắt hơi. Những người bắt chuyện theo kiểu chẳng đâu vào đâu như “Tôi thích cái yếm ăn của cô” hay “Ghế ngồi xe hơi cho trẻ của cô có tốt không?”

Mele có mặt tại tất cả những tụ điểm – trung tâm mua sắm và đào tạo trẻ em Gymboree, Day One, trường âm nhạc cho trẻ Music Together, khu vui chơi, công viên, và bảo tàng – hy vọng sẽ gặp được ai đó. Cô nhìn những bà mẹ tụ tập theo nhóm, cười phá lên trước những tấm thảm tập chấm bi và nghĩ: Mình phải tìm những người này ở đâu? Và tìm thấy rồi thì mình sẽ cư xử như thế nào?

Cô tưởng tượng ra cảnh mình tiến về phía bàn ăn của các bà mẹ cùng với khay thức ăn trưa và hỏi liệu cô có thể ngồi cùng họ không. Cô tưởng tượng các bà mẹ đó sẽ yêu cầu cô phải nốc cạn sáu lon bia, xoay tròn 20 lần, sau đó thay tã trong vòng một phút. Cô kiên trì làm việc đó – bắt chuyện, tiếp xúc và hòa nhập, hy vọng sẽ gặp những phụ huynh cô có thể kết thân hoặc ai đó ít nhất cũng không chọc cô điên tiết. Cô còn nhớ lúc đẩy chiếc xe nôi hiệu Peg Perego về phía một bà mẹ trông có vẻ sành điệu, chuẩn bị bắt chuyện. Cô tự hào về đứa con của mình, tự hào về chiếc xe nôi của mình. Cô có thể trở thành một người mẹ gương mẫu. Thẳng thắn mà nói, ý nghĩ đó thực sự đã gạt bỏ những chuyện tệ hại trong cuộc đời cô. Bà mẹ đó nhìn họ và nói, “Cô chưa gài phanh xe nôi kìa,” và quay lại với bạn của cô ta, còn Mele trong chớp nhoáng đã biến từ một người mẹ thành một người đàn bà độc thân 28 tuổi hư hỏng.

Khi Ellie được 6 tháng tuổi, Mele gia nhập SFMC, Câu lạc bộ Làm mẹ San Francisco, nơi hứa hẹn sẽ tìm cho cô một nhóm bạn phù hợp hoàn hảo. Cô chỉ việc tiến tới và trả phí cho tình bạn. Mặc dù ban đầu cô toàn bị đặt nhầm chỗ - cô giống như cô bé Goldilocks trong truyện cổ tích Ba chú gấu, thử kết bạn với những bà mẹ - một vài người thích tự làm mọi thứ, những người khác lại không- tự-làm-gì-cả, hoàn toàn sử dụng dịch vụ ngoài. Có những bà mẹ kiểu mẫu trông như thể bước ra từ Công ty Kiến trúc và Thiết kế Dwell và dường như luôn có những cái tên dài 3 từ, như Gabrielle Muir Blake. Họ có những ông chồng giống nhau y hệt – đeo kính, áo phông đen bó sát, giống như những người đàn ông được lắp ráp hàng loạt bởi IKEA.

Có những bà mẹ từ khu thượng lưu Pac Heights – kiểu phụ nữ dường như không nhìn thấy ai xung quanh – họ giống như những chiếc xe hơi Range Rovers chạy trên vỉa hè, cho rằng mọi người phải tự tứ tán như những chú chim bồ câu.

Có những bà mẹ mọt sách – những người đã đọc mọi cuốn sách và bài luận về nuôi dạy trẻ và nhìn bạn như thể bạn được chứng nhận nếu bạn cho con ăn bằng thìa nhựa thay vì mớm trực tiếp bằng miệng để tăng cường hệ thống miễn dịch của bé (như trong bài viết về nhai mớm thức ăn khuyến nghị).

Nhưng sau cùng, cô đã tìm được những người phù hợp với mình: Annie, Georgia, Barrett, và Henry. Cô thích cách họ nói chuyện – cả khung cảnh và giai điệu. Một buổi chiều ở bên họ có thể khiến cô cảm thấy ấm áp và mạnh mẽ đến không thể bị đánh gục. Cô biết điều đó không phải do bản thân họ. Giống như nhạc blue, các bậc phụ huynh ở khắp nơi sử dụng những từ ngữ giống nhau, hợp âm giống nhau, nhưng thật tuyệt vời khi có thể hòa nhập với mọi người sau khi đã có con. Đó là niềm vui, sự giải thoát, và thực sự là một phần quyết định tạo nên hạnh phúc.

Thật là một sự tình cờ may mắn khi vào lúc ba giờ rưỡi chiều họ đã làm cùng một việc: đến đây, tại công viên Panhandle, hết can đảm để nói chuyện với nhau và trải qua những cuộc đối thoại tầm phào. Chẳng mấy chốc họ thấy chính họ đang cười đùa, nói chuyện phiếm, nhắn tin, thậm chí là trò chuyện trên điện thoại! Họ trở thành một nhóm bạn không chính thức, rồi sau đó (đây là ý tưởng của Barrett) là một nhóm bạn chính thức của SFMC, nhờ đó mà họ được hưởng những lợi ích: Diễn đàn Trực tuyến SFMC, những buổi hội họp có người diễn thuyết (rượu miễn phí), chiết khấu tại Gap và Vườn thú San Francisco. Giờ thì cô bắt gặp những phụ huynh khác nhìn họ với vẻ thèm muốn và đôi khi cô có ý nghĩ xấu xa thôi thúc nói với họ rằng, họ chưa gài phanh xe nôi. Sau cùng thì cô không hoàn toàn vui vẻ.

Mele xem lướt một vài câu trả lời của mình trên bảng câu hỏi, thi thoảng cô lại ngẩng lên liếc nhìn Ellie – cô con gái đáng yêu trong bộ váy búp bê hoa màu hồng bên ngoài quần tất nâu và áo khoác nhung màu nâu. Trẻ em có thể mặc trang phục hóa trang của mọi thời đại.

Mele đã quá đà một chút trong bảng câu hỏi, nhưng cô biết mình có thể cắt giảm sau. Cô có thể cắt giảm đi rất rất nhiều. Hoặc có thể đây là điều mà ban giám khảo đang tìm kiếm – những câu trả lời thoạt tiên chân thành vượt quá cả khổ giấy. Thứ gì đó hoang dã và thô sơ, khờ khạo và tự nhiên. Một cuốn sách nấu ăn phản đối sách nấu ăn. Sau cùng thì họ đang ở San Francisco mà – một nơi tiên tiến và đầy khiêu khích! Những vũ công thoát y có lẽ là những vú nuôi trên sàn diễn! Nhưng không, thế sự không tiên tiến đến mức đó. Harvey Milk và Jerry Garcia đã chết, các bà mẹ mua sắm tại những cửa hàng dễ thương ở quận Castro, và câu lạc bộ làm mẹ San Francisco có môi trường chính trị của riêng nó. Nếu cô muốn gây ấn tượng với ban giám khảo, vậy thì sở thích của cô sẽ phải bao gồm việc tự làm những con dấu bằng khoai tây và những tấm thiệp bìa cứng khâu tay có hình gấu Bắc cực và cây xương rồng. Ai lại làm cái trò khỉ gió ấy chứ! Chính là những người tham gia cuộc thi Viết Sách Nấu ăn.

Dù sao đi nữa, quá trình này mang tính trị liệu, thanh tẩy và làm sạch, giống như một thức uống thải độc hoặc một liều thuốc bổ, và cô thực hiện theo nó. Có lẽ tất cả mọi người nên trả lời những câu hỏi phỏng vấn, ngay cả khi những câu trả lời không bao giờ được công bố hoặc tuyên truyền. Bạn sẽ cảm thấy được an ủi khi có thể kể lể về bản thân, hoặc khi được hỏi bất cứ điều gì…

Câu lạc bộ Làm Mẹ San Francisco

Cuộc thi viết Sách Nấu ăn

Cuộc thi viết Sách Nấu ăn thường niên của SFMC đã khởi động! Chúng tôi kêu gọi tất cả các bà mẹ những người muốn chia sẻ công thức và cảm nhận của họ về thức ăn, bạn bè, và tình cảm của một người mẹ! Từ món khai vị đến tráng miệng cho tới mọi món ăn chính, bất cứ đầu bếp phong cách nào cũng có cơ hội để chiến thắng. Tất cả phụ huynh thuộc Câu lạc bộ Làm Mẹ San Francisco đều đủ tư cách để tham gia. Bạn sẽ cần điền vào bảng câu hỏi này – hãy hoàn tất thật cẩn thận! – và cung cấp 3 công thức minh họa. Sau đó chúng tôi sẽ loại trừ và mời 5 người duy nhất lọt vào vòng chung kết thực hiện nấu ăn cho những bà mẹ cấp cao và cũng là những thành viên của chúng ta, bà Rachel Kawashima từ Nhà Xuất bản Đôi Đũa và bà Lyndsey Price, đầu bếp trưởng tại nhà hàng Boulevard. Bạn đã từng muốn xuất bản cuốn sách nấu ăn của riêng mình chưa? Ai mà biết được? Đây có thể sẽ là bước đột phá của bạn, hỡi bà mẹ giỏi nấu ăn!

Chúng tôi tìm kiếm những công thức độc đáo, đa dạng, hoàn hảo, sáng sủa, hấp dẫn toàn diện. Người thắng cuộc sẽ giành được một chuyến du lịch ẩm thực cho 2 người tới Napa, một chiếc lò nướng từ Sears, và có thể là một hợp đồng xuất bản sách![1] Chúc may mắn, các quý bà! Bon Appétit!

Bảng câu hỏi của SFMC

Mục đích của bảng câu hỏi này là giúp Ban Giám khảo hiểu rõ hơn về bạn, về cuốn sách nấu ăn của bạn, và về văn phong của bạn, vì vậy vui lòng thể hiện chi tiết nhất có thể. Thông qua bảng câu hỏi này chúng tôi mong muốn được “gặp gỡ” bạn và thế giới của bạn. Vì cuốn sách cần bao gồm những minh họa về tình cảm của người mẹ và tình bạn với nhóm bạn bè của bạn, chúng tôi tìm kiếm một chất giọng độc đáo và mạch lạc. Chúc bạn vui vẻ với cuốn sách! Hãy kích thích khẩu vị của chúng tôi!

Tên: Mele Bart

Ba tựa đề gợi ý cho cuốn sách nấu ăn của bạn:

Bánh mì dành cho Bơ

Khi phụ nữ đói bụng

Tiệc tùng khi có con nhỏ

Mối quan tâm, thú tiêu khiển, và sở thích của bạn là gì?

Tôi thích đọc sách, viết lách và đi dạo thật lâu trong lúc nghe nhạc và luyện tập trả lời cho một cuộc phỏng vấn tưởng tượng với Barbara Walters. Nói đúng hơn là, tôi từng thích viết lách, đọc sách, và đi dạo. Tôi cũng từng thích vẻ bề ngoài của mình, thích ăn diện. Giờ thì hiếm khi tôi soi gương.

Tôi từng thích đi xem phim, mua sắm, nhưng bây giờ, như bạn biết, tôi đã có em bé. Mối quan tâm hiện tại của tôi là trò chơi ô chữ, ăn vặt khi xem ti vi sau khi Ellie đã ngủ, phỏng đoán nội dung chương trình hài kịch Trực tuyến Tối Thứ 7, săn tìm những tủ bán nước ngọt ngon nhất trong thị trấn, lang thang trong các cửa hàng tạp hóa, ngắm nghía thực phẩm ở Siêu thị Embarcadero Farmers, và làm kẹo dẻo hỗn hợp (bằng cách ngậm một miếng kẹo dẻo vị trái cây, rồi khoảng 1 phút sau ngậm thêm một miếng kẹo dẻo vị bạc hà). Tôi cũng thích xem ti vi và không hề có ý mỉa mai về chuyện này. Những chương trình nhất định trên kênh Bravo khiến tôi phải thốt lên: “Chúa ơi, tôi yêu nước Mỹ.”

Bobby, người yêu cũ của tôi và là bố của con gái tôi, chỉ châm chước cho một chương trình thực tế về thợ cơ khí xe mô tô, anh ta không thể chịu nổi khi tôi xem tin tức giải trí.

Anh ta sẽ nói rằng, “Bọn họ bỏ ra 15 phút chỉ để kể lể với chúng ta rằng một nữ diễn viên nào đó bỏ 25 xu vào máy thu tiền đỗ xe.”

Anh ta thích ngắm xe mô tô và lò nướng pizza trên trang web quảng cáo Craigslist. Anh ta có thể xem hàng tiếng đồng hồ, có thể là để sắm sửa cho cuộc sống khác ngoài thành phố này mà tôi đã không hề biết: những thứ cho gara, cho nhà của anh ta, và than ôi, cho cả vị hôn thê của anh ta nữa, một người làm phô mai ở Petaluma. Khi anh ta lần đầu tiên kể về cô ta, tôi đã hình dung ra một cô thôn nữ đang vắt sữa dê, quần bò kéo cao tới tận ngực, nhưng cô ta trông không giống vậy chút nào. Cô ta hoàn chỉnh một cách tinh tế, thanh tao và cổ điển. Cô ta có đuôi tóc cột cao hoàn hảo, hàm răng lớn, và gò má cao – vẻ bề ngoài kỳ quái của những cô người mẫu. Cô ta biết chèo thuyền, làm phô mai, cưỡi ngựa, và cô ta sẽ cưới người đàn ông tôi từng nghĩ sẽ ở bên tôi cho đến hết phần đời còn lại.

Bạn làm gì để kiếm sống?

Hiện tại thì không nhiều. Mẹ và dượng đang hỗ trợ tôi. Họ cho là người ta không nên có con khi chưa kết hôn, nhưng họ lại tuyệt nhiên phản đối chuyện phá thai, nên tình huống này thật mâu thuẫn. Họ cũng không phải là những người “yêu trẻ,” điều mà tôi đã biết từ trước khi là con của họ. Họ sống ở Hawaii, nơi mà tôi đã trốn chạy ngay khi lấy bằng tốt nghiệp. Dĩ nhiên, tôi nhớ căn nhà, phòng ngủ của tôi và cửa trượt bằng kính với khung gỗ. Mỗi sáng tôi lại thức giấc trong tiếng chim líu lo và màu xanh mờ ảo của dãy núi mà ở đó từng diễn ra chiến tranh giữa các bộ lạc. Trên chiếc giường bốn trụ của mình, tôi có thể ngửi thấy mùi hương của hoa tiare qua cửa chớp bằng gỗ, sau đó tôi đi vào bếp, nơi một người phụ nữ tên Lehua đang nấu bữa sáng cho tôi, cả hai chúng tôi đều ngượng ngùng và cảm thấy có lỗi với nhau.

Dượng tôi là một nhà đầu tư bất động sản quá khích trên đảo Oahu. Ông có một chiếc xe hơi Tesla và có lông ngực. Ông ngụ ý rằng những tòa nhà của ông phản ánh linh hồn của người dân Hawaii, nhưng ông lại nhập khẩu mọi thứ từ Ý và phục vụ cho giới thượng lưu Trung Quốc. Nếu có chút ít linh hồn Hawaii nào trong đó thì có thể là do các tòa nhà này đang tọa lạc trên những nghĩa địa cổ xưa.

Bố đẻ của tôi (một kiểu linh hồn Hawaii) đã bỏ đi khi tôi 2 tuổi, điều này với mẹ tôi cũng không quá tệ vì tất cả những gì ông làm là câu cá và hút cần. Bà cần những thứ thiết yếu như một chiếc BMW và quần da trắng. Lúc đó bà 21 tuổi và đã qua cái giai đoạn chấp nhận cuộc sống thiếu thốn.

Ông gọi điện cho tôi trong vài lần sinh nhật – năm 8 tuổi, 10 tuổi, và 13 tuổi. Từ hồi lên 6 tuổi tới giờ tôi mới chỉ gặp ông 2 lần. Theo cách ấy ông như thể một con cá voi. Những cuộc đối thoại giữa chúng tôi thường rất ngắn gọn, với tôi là vì tôi chẳng biết nói gì; về phần ông, vì ông nói tiếng Anh bồi.

Tôi từng làm cho một nơi tên là Wheelbarrows, ở đó tôi nấu nướng và phát thức ăn cho những người đủ khả năng chi trả để không phải nấu nướng. Tôi cũng là người tư vấn thực đơn. Giờ thì Ellie là công việc của tôi và tôi vẫn còn blog công thức nấu ăn của mình, thu nhập từ đó cũng khá nhờ những nhà tài trợ như Tyson Chicken, Epicurious, Whine and Dine, và Freecreditscore.

Nếu bạn đọc những công thức đã được đăng bạn sẽ để ý thấy tôi gài vào đó những mẩu chuyện vui về cuộc sống từng ngày, những giao tiếp của tôi với những bà mẹ khác và những gì tôi nghe được.

Nhưng đôi khi tôi hoàn toàn bị hiểu nhầm.

Ví như một bà mẹ trong một buổi họp mặt SFMC, người tình cờ đọc được bài đăng trên blog của tôi về cá bơn hấp rượu sake và hội chứng lo sợ khi xa cách cha mẹ của trẻ.

“Cảm ơn Chúa vì có ai đó bàn luận về chuyện những đứa con hút hết nguồn sống của bạn,” cô ta nói.

“Ừm,” Tôi đáp. “Không hẳn vậy… tôi chỉ viết về cá và mỳ soba.”

“Cuộc sống của bạn chấm dứt. Đơn giản là chấm dứt,” cô ta nói, mắt nhìn xa xăm; rồi cô ta xoa hai tay vào nhau và bảo, “Cô thật là tệ đấy nhé!”

Mọi người thường thích thú khi thấy người khác tệ hại. Điều đó khiến họ cảm thấy được giải thoát. Nhưng tôi không tệ. Tôi chỉ nghe ngóng và quan sát xung quanh. Tôi hy vọng khi Ellie bắt đầu đi học, tôi có thể tìm cách để sử dụng những công thức này. Mặc dù bố mẹ sẽ không để chúng tôi chết đói, nhưng tôi muốn làm điều gì đó với cuộc sống của mình – tôi muốn nuôi dạy Ellie thật tốt và muốn con bé có được một người mẹ có thể làm được nhiều hơn là nuôi dạy bé. Tôi từng học cao học để trở thành một nhà văn, và tôi cho rằng đến giờ tôi vẫn muốn điều mà tôi từng muốn lúc đó: viết về những bi kịch của tôi, nhưng sử dụng cấu trúc, cốt truyện và nhân vật khiến chúng trở thành bi kịch của chính bạn. Tôi muốn hé lộ sự thật nào đó. Tôi muốn bạn phải giở sang trang tiếp theo.

Điều gì truyền cảm hứng cho bạn tham gia viết sách nấu ăn của SFMC? Điều gì khiến nó khác với những cuốn sách nấu ăn khác?

Khi nghe về cuộc thi, tôi đã nghĩ, thật nhảm nhí, và sau đó là: Thật nhảm nhí nếu có ai đó chiến thắng và kiếm được hợp đồng xuất bản từ vụ này! Vậy là tôi cho rằng mình nên thử và cố nghĩ ra một khía cạnh độc đáo.

Tình cờ vào chính cái ngày mà tôi quyết định bắt tay vào hành trình ẩm thực này thì người yêu cũ của tôi, Bobby Morton, đến thăm Ellie (lần đầu tiên sau 2 tuần lễ) và thế là tôi nghĩ mình nên làm tươi mới bản thân hơn một chút. Tôi đã dọn dẹp căn hộ, sấy tóc tạo kiểu, thoa chút son, và, ừm, đi tẩy lông vùng kín. Tôi chưa từng làm chuyện này trước đây.

Cuối cùng thì việc tẩy lông cũng xong. Tôi liếc trộm một cái và rùng mình. Trông giống như mèo không lông, Ngài Bigglesworth. Nó có vẻ lạnh lẽo và cô độc. Tôi ghét nó! Tôi ghét vùng kín của mình! Tôi ghét Bobby. Tôi không có một người chứng kiến – không có ai để cùng chia sẻ, cùng yêu thương con gái mình. Không có một người cha bên cạnh là một cú đánh không công bằng đối với con bé. Tôi không muốn nuôi dạy một kẻ ưa bạo lực, một kẻ bắt chước, hoặc một đứa trẻ mang vết sẹo quá sâu vì bị bỏ rơi đến nỗi run rẩy trên ghế dự bị trong khi những đứa trẻ khác cười đùa và tung bóng cho nhau. Và rồi con bé sẽ lớn lên và ngủ với bất cứ ai và thử nghiệm với hàng tấn ma túy, như tôi. Tôi nghĩ khi nằm trên bàn của người thợ tẩy lông, Làm sao mà anh ta có thể chịu đựng được khi mà không có con bé cơ chứ? Con bé có khiếu hài hước tuyệt vời. Con bé có thể đặc biệt chua ngoa và nóng nảy, rồi vài phút sau lại ấm áp và ngọt ngào. Con bé như món ăn của Thái vậy. Con bé là món Cà Tím Xào Lăn nhỏ bé của tôi.

Tôi về nhà và nấu chính món đó, cảm thấy dễ chịu, với tư cách là một người mẹ, một người mẹ đơn thân, quyết đoán, có nghị lực với vòng hông hấp dẫn và một cô con gái xinh đẹp, rồi tôi nghĩ: Những cảm giác này là nhờ có Cà Tím Xào Lăn. Và món này nảy ra từ một câu chuyện về tẩy lông vùng kín.

Còn gì nữa? Còn điều gì nữa trong bài toán đố nhỏ của cuộc đời? Bởi vì thứ này – quả cà tím cong queo và đầy sức sống này – tôi có thể làm được. Tôi có thể xử lý được. Đấy là khi tôi biến một thứ chết tiệt trở thành thứ gì đó ngon tuyệt vời.

Tôi quyết định sẽ sáng tạo ra những công thức truyền cảm hứng từ những người trong nhóm bạn của tôi. Khía cạnh tôi khai thác: họ khiến tôi nghĩ tới những tác phẩm ẩm thực như thế nào? Barret, Annie, Georgia, và Henry. Tôi sẽ sử dụng những khoảnh khắc trong cuộc sống hàng ngày của họ - những khoảnh khắc định hình những trắc trở của họ theo một cách nào đó, và nghĩ ra món ăn tương ứng. Tôi sẽ khiến những khoảnh khắc khó khăn trong cuộc sống của họ trở nên ngon miệng hơn một chút.

Bạn đã đóng góp những gì cho SFMC và cộng đồng những người mẹ của chúng ta? Bạn đã “mang lại lợi ích” gì?

Tôi không hiểu bạn đang nói gì…

Mele nhìn lên để tìm con gái. Ellie vẫn ở trên cầu trượt và đang leo lên đỉnh. Một bà mẹ khác đang bảo con trai cô ta, “Này Branson, chúng ta trượt xuống chứ không leo ngược lên đâu nhé,” nhưng Mele chẳng để tâm nếu Ellie leo lên. Ai mà quan tâm chứ? Bạn càng đưa ra nhiều luật lệ, bạn càng phải thúc ép chúng được thực thi, và Mele thích phương án ngồi yên một chỗ hơn.

Việc viết và đọc lại những câu trả lời khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô ngạc nhiên bởi những cảm xúc mà quá trình đó mang lại: sự giận dữ, ghen tuông, nhưng đồng thời là sự cảm kích sâu sắc đối với cuộc sống mà cô có được. Đôi khi bạn sẽ phải lê bước qua sự nhơ bẩn để trải nghiệm một trong những điều tuyệt vời nhất trên thế giới: lòng biết ơn. Biết rằng cảm giác này sẽ trôi qua nên cô níu giữ nó như thể nó là một đồng xu, thứ gì đó nhỏ, cứng và có thể bỏ túi. Cô là một bà mẹ đơn thân. Cô không vô dụng. Đây là chuyện tốt. Ellie mạnh khỏe, vui vẻ và sắp kiệt sức, vài giờ tới Mele sẽ tắm cho cô bé, cho cô bé ăn và đọc truyện cho cô bé nghe, kể về những con dã tràng và nói rằng cô yêu cô bé nhiều hơn, rồi sau đó cô sẽ ngồi trên trường kỷ và xem Những Bà Nội Trợ Đích Thực ở Khắp Nơi. Bạn bè cô sẽ sớm đến đây và cô sẽ bắt đầu cuộc thử thách mới của mình. Georgia, Henry, Barrett, và Annie, mỗi người sẽ lần lượt kể cho cô nghe một câu chuyện.

Renee – Tôi rất đồng cảm với mong muốn bảo vệ con của cô. Sự an toàn thì không phải bàn cãi. Tôi hiểu rằng cô đang cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng những lời ám chỉ của cô là không thỏa đáng, mù quáng, vô tình, và phân biệt chủng tộc. Xin đừng nhầm lẫn sự quan tâm con cái với niềm tin mù quáng chống đối các dân tộc khác. Nếu cô tin rằng gọi cho Cơ quan Nhập tịch và Di trú Hoa Kỳ sẽ “giải quyết” vấn đề của cô, thì vấn đề thực sự còn lớn hơn rất nhiều so với diễn đàn thảo luận này. Chúc may mắn.

- Beth Nelson

Tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ ngoại tình.

Điều đó nghĩa là sẽ phải ngủ với những hai người lận!

- Nghe lỏm tại nhà hàng Quince

Chú thích:

[1] Hợp đồng xuất bản sách hoàn toàn phụ thuộc quyền quyết định của một tổ chức bên ngoài và không phải là một giải thưởng chính thức của cuộc thi này.