← Quay lại trang sách

- II - Xây Dựng Hình Tượng Người Vợ

Các bạn cô đã chiếm hữu chiếc bàn ở góc đằng sau khu vui chơi Panhandle. Họ đều đang uống rượu vang Shiraz rẻ tiền trong những chiếc cốc nhựa đỏ và quan sát Gabe, cậu con trai sắp lên 3 tuổi của Georgia, đang ngồi trong hố cát, tự đập lưỡi của mình, và la hét. Hôm nay trông Georgia giống như trong quảng cáo thuốc trị cảm cúm Theraflu, chỉ là không được hưởng sự xa xỉ nằm trên giường đắp chăn sạch sẽ và mát mẻ. Zoe, đứa trẻ sai lầm mới sinh của cô, đang ti mẹ.

“Cậu nhất định phải chiến thắng,” Annie nói. “Tốt hơn hết là không phải người phụ nữ lúc nào cũng đăng đường dẫn tới những chiếc bánh cupcake của cô ta. Mọi người không phát ốm vì những cái cupcake điên rồ đó hay sao? Bánh que Red Velvet với Nho, hạt Diêm mạch, và Kẹo Nổ trái cây.”

Thật buồn cười khi ngồi kẹp giữa hai người phụ nữ này: Annie ở bên phải, đuôi tóc vàng của cô nhuộm xanh da trời, một hình xăm Người Dơi ở trên vai trái; Barrett ở bên trái, mái tóc vàng của cô cắt ngắn một cách nghiêm chỉnh. Khi là cha mẹ rồi, bạn sẽ kết thân với những người mà bạn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm bạn của họ.

“Em lại làm gì nữa đấy?” Henry hỏi.

Anh là người đàn ông duy nhất trong nhóm. Anh 45 tuổi và đã nghỉ hưu (anh bán công ty của mình cho Microsoft), sở hữu một căn nhà tuyệt đẹp ở Pacific Heights nhưng né tránh những khu vui chơi trong khu vực đó vì anh đã gặp những người đó đủ rồi và anh thích trải nghiệm cùng tầng lớp thấp bất cứ khi nào có thể.

“Các bà mẹ chỉ nói chuyện về những người gây quỹ và chuyện trang trí lại nhà cửa, cánh đàn ông thì toàn nói về những khoản đầu tư và ai tài giỏi ra trò,” anh từng nói với Mele.

Vợ anh là con gái của một gia đình có tiếng tăm, thực tế thì họ xem mình như một dòng dõi quý tộc của San Francisco.

“Tài sản thừa kế,” anh nói với cô. “Họ thậm chí còn quái đản hơn. Mẹ cô ta có một bức tường làm từ lông công.”

Mele không cho là anh hạnh phúc.

Đôi khi Henry gặp cả nhóm ở đây mà không có cậu con trai 4 tuổi của mình mặc dù bảng hiệu ở cổng trước yêu cầu, NGƯỜI LỚN PHẢI ĐI KÈM VỚI TRẺ EM.

“Em tham gia cuộc thi viết sách nấu ăn,” Mele nói với một cái phẩy tay để che giấu sự bối rối của mình. Luôn luôn có một chút thẹn thùng khi thừa nhận bạn đang cố gắng đạt được điều gì đó, và một cuộc thi của câu lạc bộ làm mẹ nghe thật tức cười. Mà tức cười là thế nào cơ? Cô tưởng tượng những con lợn con đang được kỳ cọ bằng xơ mướp, những cái đuôi bé tí của chúng dựng đứng thành hình xoắn ốc.

“Việc của các cậu là kể cho tớ nghe những câu chuyện nhỏ, thứ gì đó mang tính cá nhân.” Cô hạ thấp giọng nói với các cô gái: “Còn nhớ khi tớ kể cho các cậu về vụ tớ biến việc tẩy lông thành thức ăn Thái không?”

“Nó đã mọc trở lại chưa?” Barrett hỏi.

Mele lắc lư trên ghế thay cho câu trả lời.

Barrett đứng dậy, có vẻ như để bảo con gái mình đang mặt đối mặt với đứa trẻ khác cạnh xích đu bằng lốp rằng bàn tay không phải để đánh nhau.

“Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Henry hỏi, ngả người trên ghế băng về phía Mele.

“Không có gì,” Georgia nói.

“Mele sắp sửa lấy đi sự tuyệt vọng của anh và biến nó thành cupcake,” Annie bảo.

Anh liếc nhìn Mele, và cô đưa mắt nhìn xuống. Cô luôn ngượng ngùng đôi chút khi ở quanh anh. Họ vẫn duy trì sự quyến luyến trong sáng này, nhưng bây giờ khi anh đang gặp rắc rối trong hôn nhân, sự trong sáng này không hẳn sẽ bị vấy bẩn, mà sẽ tiến triển thành một sắc độ khác.

“Sự tuyệt vọng thành cupcake,” anh nói.

Hôm nay anh tỏ ra xa cách, ủ rũ và trầm ngâm, như thể anh đang quyết định xem sẽ sa thải ai.

“Anh kể cho em một câu chuyện,” Mele nói, “và em sẽ tạo ra một công thức phù hợp. Nếu anh có thể hiểu.”

“Lúc nào mà anh chẳng kể chuyện cho em nghe,” anh nói, và đúng là thế. Đó là việc mà tất cả bọn họ làm, điều mà Mele luôn thành thạo: phác họa con người, khám phá họ. Khi cô lần đầu gặp Bobby, một người kín đáo và bí hiểm, cô hỏi anh ta về những điều anh ta tiếc nuối, bạn gái cũ của anh ta, ký ức hiện lên đầu tiên, và anh ta như thế nào thời trung học. Cô theo dõi anh ta mở lòng. Anh ta là một hình gấp giấy lộn xộn, mở ra những nếp gấp, cho cô thấy anh ta được tạo nên như thế nào. Điều đó thật đơn giản. Đưa ra câu hỏi, rồi lắng nghe.

“Nói em nghe tại sao anh không tập trung,” Mele nói với Henry.

Quan sát mọi người. Để ý tới họ. Hỏi họ cái điều mà họ đang thèm khát được kể cho bạn nghe.

Cô nhìn con gái Barrett ấn đầu Gabe xuống như thể cậu bé là chú hề lò xo trong hộp. Gabe-trong- hộp vung nắm tay mập ú trong cơn giận dữ. Mele liếc xéo, giả vờ như mình đang xem một trận đấu vật của thằng lùn.

“Mọi người có biết là mình không nên dùng từ thằng lùn không?” cô nói.

“Giải thưởng là gì ấy nhỉ?” Annie hỏi, và Mele biết điều cô ấy thực sự muốn hỏi là Tại sao cậu lại tốn thời gian vào một cuộc thi viết sách nấu ăn?

“Một chuyến đi tới Napa,” Mele trả lời. “Tớ không biết nữa, chỉ là việc gì đó để làm thôi mà. Về cơ bản thì trước sau gì tớ cũng làm. Biết đâu một ngày nào đó nó sẽ trở thành một cuốn sách thực thụ.” Cô bật cười để họ biết cô không nghiêm túc, nhưng cô cực kỳ nghiêm túc. Cô muốn xuất bản một cuốn sách, để biến mơ ước thành hiện thực, nhưng cô không muốn nói ra mong muốn của mình – cô chỉ muốn nó xảy ra và rồi nói rằng cô đã luôn muốn điều đó. Những động lực khác của cô quá khó để diễn tả. Bà mẹ đơn thân, Bobby, không nghề nghiệp thực sự, tình yêu đối với con gái, cảm giác tội lỗi vì thiếu kiên trì, lười nhác, và đôi khi là sự nhàm chán kinh khủng khi làm mẹ. Cô không thích thú gì khi nhìn Ellie chơi xếp hình. Hoàn toàn không.

Cô cần thứ gì đó rõ ràng để làm, đồng thời việc nhấn chìm bản thân trong thức ăn và những câu chuyện của người khác sẽ khiến ưu phiền biến khỏi tầm mắt, và bốc hơi. Cô cần thành tựu nhỏ nào đó để ném vào mặt Bobby và một cái cớ để nấu ăn, công việc mà cô không thích lắm khi ở chỗ làm, nhưng ở nhà, trong gian bếp nhỏ xinh của riêng mình, nấu nướng cùng với âm nhạc và một ly rượu, Ellie bé nhỏ đang lật qua lật lại một cuốn sách hoặc xem Barney – đó là phần tuyệt vời nhất trong ngày.

Cô tham gia cuộc thi này bởi những khoảng trống cần được lấp đầy, cơn đói cần được thỏa mãn, và Bobby gọi điện vào hôm trước và cả gan mời cô tới dự đám cưới của anh ta.

“Chúng tôi muốn Ellie làm thiên thần tung hoa,” anh ta bảo.

Chúng tôi. Ý là anh ta và miếng phô mai bự kia. Mele nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, bàng hoàng. Cô có thể nghe tiếng Ellie đằng sau cô ấn những cái nút trên con ếch phát nhạc. Năm phút nữa là đến giờ chúc ngủ ngon. Và sau đó là một bài hát phát ra, một bản waltz sầu não. Mắt Mele quay sang tập trung vào ai đó đang cố đỗ xe song song, cản trở một hàng xe. Cô cảm thấy như hòa làm một với người lái xe – vấn đề khác nhau nhưng cùng một cảm giác hoảng loạn và không thỏa đáng. Cô muốn đặt cuộc đời của mình vào bến đỗ, ngả vào bánh lái và khóc nức nở.

“Tôi sẽ gọi lại cho anh ngay.” Cô ngồi im trong chiếc ghế bành phòng khách, như thể một chương trình biểu diễn sắp bắt đầu. Ellie đặt con ếch bằng bông trong lòng cô bé, và tiếng rên rỉ của nó tràn ngập phòng khách. Mele cảm thấy một sự hổ thẹn và tội lỗi sâu sắc, muốn chiếm con gái cho riêng mình. Ellie sẽ hạnh phúc tới mức nào khi được làm thiên thần tung hoa, mặc một chiếc váy công chúa và đi giữa hai hàng ghế của lễ đường, nhưng vào thời điểm đó cô thà để cho Ellie cảm thấy bị hắt hủi hoặc cho ra rìa. Chính lúc ấy nảy sinh một thách thức mới trong việc nuôi dạy con cái – thật khó khăn khi thực hiện một mình, nhưng còn khó hơn để duy trì tinh thần bao dung trong khi nuôi dạy con với ai đó làm tổn thương bạn. Một người mẹ tốt sẽ bỏ qua. Một người mẹ tốt sẽ che giấu nỗi buồn của mình.

Cô gọi lại cho anh ta, và phải, Ellie sẽ là thiên thần tung hoa, nhưng về phần Mele có đến tiệc cưới không thì còn phải nghĩ.

Từ lúc đó tới giờ cô vẫn tìm kiếm một cái váy. “Tớ có thể tập trung vào thứ gì đó,” cô nói. Cô bắt gặp Annie đảo mắt. Tất cả bọn họ đều biết về lời mời đám cưới, và một vài người cảm thông hơn những người còn lại.

“Đây,” Annie nói. “Một chút cảm hứng đây.” Cô nhìn điện thoại. Mele biết cô ấy chuẩn bị đọc cho họ nghe một email từ nhóm SFMC. Hiện giờ họ đều đang bị thu hút bởi những bài viết của một bà mẹ đe dọa gọi cơ quan Di trú vì vụ việc om sòm ở khu vui chơi.

“Cô ta bảo mình hiểu rằng hành động bắt nạt là yếu tố về nền văn hóa, nhưng điều đó không có nghĩa con trai cô ta phải trở thành nạn nhân của những tội ác do định kiến.”

Annie bắt đầu gõ chữ.

“Cậu đang làm gì thế?” Mele hỏi.

“Tớ đang đăng bài.” Cô đọc trong khi gõ: “Tôi hoàn toàn đồng ý. Người Trung Quốc thích món thịt lợn mu shu và ném đá, nhưng điều đó không có nghĩa bọn họ phải làm việc đó ở khu vui chơi của chúng ta!”

“Email của cậu không hiển thị à?” Mele hỏi. “Không, tớ có một cái giả chỉ dành cho mục đích này thôi. Tớ ký tên là A.L., West Portal. Ồ ồ, bài đăng tiếp theo mới hay này. Vậy là người phụ nữ này cần một nhà tư vấn xây dựng, và cô ta hẳn phải nói là, ‘cho căn nhà 3 tầng, 7 phòng ngủ của tôi ở Bờ Biển Vàng.’ Những người phụ nữ này luôn luôn thêm thắt vào diện tích của họ.”

Henry bật dậy trên ghế băng màu xanh lá cây.

“Cô ấy lại lén lút sau lưng anh lần nữa.”

“Ai cơ?” Mele hỏi, không chắc anh đang nói về chuyện gì.

“Kate,” anh đáp. “Vợ anh. Chính là người viết bài đăng đó. Anh đã bảo cô ấy bọn anh không cần một nhà tư vấn xây dựng. Bọn anh không cần thứ gì cho căn nhà. Nó hoàn toàn ổn.”

Tommy, cậu con trai 4 tuổi của anh, nhảy vào lòng bố, và anh cau mày. Mele tự hỏi anh nói lần nữa là ý gì. Cô tưởng tượng vợ anh lẻn vào một căn phòng đầy những nhà tư vấn bí mật.

“Á,” cậu con trai thốt lên trong lòng bố.

“Bố xin lỗi,” Henry nói, và anh nới lỏng tay đang nắm chặt đùi của Tommy.

“Đó là bài đăng của vợ anh ư?” Annie hỏi.

“Anh có một căn nhà 3 tầng, 7 phòng ngủ ư?” Georgia hỏi.

“Không phải như bọn em nghĩ đâu,” anh đáp. “Nó ở nơi rất xa. Ôi. Xin lỗi, con trai.”

Tommy trườn ra khỏi lòng bố, rồi chạy về phía xích đu lốp. “Lát nữa gặp bố nhé, bỏ mẹ!” cậu bé nói.

“Ôi,” Henry thốt lên, nhìn con trai chạy đi với vẻ buồn bã và tuyệt vọng, như thể anh những muốn hét lên: “Chúc may mắn!” Anh nhìn qua Mele và trông anh như đang rũ tóc sau khi trồi lên mặt nước để hít thở.

“Tối hôm trước,” anh nói chỉ để Mele nghe thấy, “Anh nghe thấy con gái anh nói với em trai và các bạn của nó, ‘Bọn mày sẽ khóc hoặc cười vãi ra quần.’ Gì đó tương tự. Anh không biết con bé đang nói về chuyện gì, nhưng thế là đủ rồi. Giờ thì điều đó đã tổng kết tất cả mọi thứ. Anh đã sẵn sàng nói em nghe những gì anh đang nghĩ.

Georgia và Annie rời đi để nhập hội với Barrett đang ở bên bọn trẻ, và điều này thật dễ chịu – nhìn họ tiến lại gần những đứa con của mình. Một ánh sáng chói lòa xuyên qua hàng rào. Cô có thể nghe tiếng những người ở sân bóng rổ đằng sau cô. Một trong số họ hét lên, “Buông bố ra nào, con trai! Bố đang bảo con đấy!”

“Hãy sẵn sàng khi anh thực sự sẵn sàng,” Mele nói. Cô cảm thấy khó khăn khi nhìn thẳng vào mắt anh. Cô có thể nói mạnh dạn và thẳng thắn, nhưng luôn luôn nhìn về phía trước, một nụ cười nhẹ thoáng trên gương mặt cô. Anh ngả ra, thể hiện tư thế thông thường của anh trên ghế băng màu xanh lá, hai chân anh dang rộng như thể anh đang ở khu vực ghế ngồi của đội bóng chày, chờ đợi để đánh bóng ra khỏi sân.