← Quay lại trang sách

- V - Đứa Con Sinh Ra Trong Chiến Tranh Của Georgia

Họ đã sắp tới điểm đến. Georgia cố gắng tìm một bài hát trên đài phù hợp với tâm trạng gần như hứng khởi của cô lúc bấy giờ. Cô và hai đứa con đã đi từ điểm A tới điểm B mà không hề gặp tắc đường, những trận ăn vạ, hoặc nôn mửa. Cô tìm thấy một điệu nhạc, nhưng nó đang nhỏ dần. DJ xuất hiện và nói vui về chuyện thanh thiếu niên gửi tin nhắn khêu gợi và việc gia nhập các băng đảng, điều mà Georgia chẳng thấy thú vị chút nào. Trong vài tháng vừa qua, có những kẻ bất ngờ đánh phụ nữ bằng vỏ gối bên trong là những hũ đựng lõi atisô. Truyền thông lúc nào cũng nói “bất ngờ,” như thể bất kỳ người phụ nữ nào ngoài kia có thể ngờ vực chuyện cô ta sẽ bị đánh bởi rau củ ngâm. Đây quả là một cách quái gở, và thiếu đàng hoàng nhất để đi vào bệnh viện hoặc một nấm mồ.

Cô hy vọng với Chúa rằng Chris không dính líu tới băng đảng nào, nhưng điều đó có vẻ quá tham vọng đối với thằng bé. Ngay cả việc nhắn tin khêu gợi cũng đòi hỏi quá nhiều năng lượng với một cậu trai 17 tuổi có niềm say mê duy nhất dường như là ngồi trên trường kỷ, xem Chiếc nón kỳ diệu, và la hét các người chơi những câu như là “Tôi chọn chữ ‘Ai điên mà quan tâm?’”

“Anh Chris, thùng đựng rác đâu?” Gabe hỏi. Georgia liếc nhanh về phía sau để nhìn cậu bé và em gái. Dây an toàn của cậu bé có vẻ hơi lỏng.

“Không,” Georgia nói. “Anh con đang ở sở cảnh sát. Cảnh sát bảo vệ an toàn cho mọi người. Họ đang bảo vệ Chris.”

“Cù lét con?”

“Không. Không phải thế.”

“Được rồi!” cậu bé ngân nga. “Được rồi!”

Cô lẽ ra nên cố tìm hiểu xem ý của cậu là gì khi nói cù lét con nhưng cô không muốn dọa nạt hay làm bất cứ điều gì có thể kiềm chế trí tưởng tượng của cậu hoặc ngăn cậu nói chuyện. Cậu bé mới hai tuổi chín tháng và chẳng mấy khi nói điều gì đó có nghĩa.

“Chúng ta sắp tới rồi!” Georgia nói. “Con tin được không? Ở đằng sau có ổn không, Zoe?”

Cô rẽ sang một con đường rộng rãi với hàng cây trải dọc. Bầu trời tối dần. Đàn ông và phụ nữ đang đi ra từ một nơi giống như tòa án. Họ đều đang nhìn vào điện thoại, tất cả từng người bọn họ - họ đang làm điều gì đó quan trọng. Khi Chris còn là một đứa trẻ, mọi người bước ra từ chốn công sở sẽ hút một điếu thuốc lá, giờ thì là điện thoại. Cô không thể tưởng tượng chồng mình, Eric, đi ra khỏi một tòa nhà, tay xách vali, mặc com lê. Chúa ơi, cô sẽ vô cùng thích điều đó. Cô sẽ chụp một bức ảnh. Annie phàn nàn rằng chồng cô lúc nào cũng làm việc, nhưng Georgia khao khát điều đó tới mức nào. Cô biết ơn vì anh ấy không ở đây, ngay cả khi anh ta đang ở liên hoan phim Kabuki và trở về nhà tức giận và ghen tị với tất cả những nhà làm phim khác, những người sử dụng “kịch bản thủ cựu” và “cấu trúc thiếu mạo hiểm.”

Cô rẽ phải vào một đại lộ rộng lớn khác và nhìn thấy tòa nhà thấp chiếu sáng như một sòng bạc nhỏ.

“Chúng ta đến nơi rồi!” cô ngân nga và đánh lái vào bãi đậu xe, nhanh chóng lựa chọn một chỗ và tự mỉm cười. Đỗ xe mau lẹ khiến cô cảm thấy hài lòng. Bất cứ khi nào không có Eric hoặc Chris, hay bất kỳ người lớn nào, cô có thể đưa ra quyết định, nhưng nếu trên xe có ai khác thì cô chắc hẳn đã lái vòng quanh, cố gắng phỏng đoán bằng cách nào đó nơi mà hành khách của cô muốn cô đỗ xe. Cô nhận ra điều này ở bản thân và lần đầu tiên hiểu rằng nó là một phẩm chất vừa dễ làm người ta tức điên vừa là sự chu đáo.

Cô ra khỏi xe, đặt Zoe vào địu vải, rồi đưa Gabe ra khỏi chỗ ngồi và nắm tay cậu bé. Zoe ngẩng đầu lên và nhìn cô chằm chằm, mắt mở to, và Georgia biết rằng con bé đang đại tiện.

Họ đi về phía lối vào, và cô nắm chặt tay Gabe hơn. “Chúng ta không thể chạy nhảy quanh đây, nghe chưa? Con có cho là mình có thể kiềm chế cơ thể mình không? Có lẽ con có thể chơi và chạy nhảy trong đầu?”

Cậu bé cố vặn vẹo thoát thân. “Mẹ có kẹo,” cô nói. “Mẹ có kẹo để cho những cậu bé ngoan.”

“Gabe muốn,” cậu nói.

“Nếu ở đây con ngoan thì mẹ sẽ cho con một cái.”

“Con muốn bây giờ cơ!” cậu nói, rồi giật mạnh người ra khỏi cô. Khi cô với tay tóm lấy cậu, cậu cong lưng và rên rỉ.

“Mẹ biết rồi,” cô nói. “Con buồn bực vì con muốn một miếng chocolate. Con buồn bực vì chuyện này không phải một phần công việc hàng ngày của chúng ta.”

Cô không biết làm thế nào mà việc “thuyết phục bé hiểu” có thể giúp ích gì nếu cậu bé không thể nghe thấy điều cô đang nói. Cô cảm giác cơ thể mình đang nóng lên. Khuôn mặt đỏ ửng của Babe ướt nhẹp và lốm đốm. Khi ăn vạ, hai chấm đỏ sẽ nổi trên trán cậu.

“Đồ quỷ sứ,” cô nói bởi cậu đang khóc to quá tới mức không nghe thấy gì, và sau đó cô nói lớn: “Khóc lóc không phải là hành động khôn ngoan nhất đâu, Gabe. Hãy cố tìm một hành động khác tử tế hơn đi!”

Cậu bé càng thêm khóc lóc, quằn quại, lườm qua những giọt nước mắt lớn lõng bõng.

Cô lục lọi ví và đưa cho cậu thanh chocolate chết tiệt.

Sau khi Georgia bảo lãnh cho Chris tại ngoại, ôm cậu, khóc lóc, bị càu nhàu vì ôm cậu khóc và cư xử “quái lạ,” cô và bọn trẻ quay ra xe, và một khi tất cả đã thắt dây an toàn, cô lái xe ra khỏi khu đỗ. Cô không nói gì. Cô đợi Chris bắt đầu trước. Việc này đòi hỏi quá nhiều sự kiềm chế bản thân đến nỗi cô cứ liên tục trở mình trên ghế và giả vờ ngáp.

“Mẹ bị làm sao thế?” Chris nói. “Mẹ bị trĩ hay là làm sao?”

“Không,” cô nói và kiềm chế không bảo rằng bố cậu thì có. “Anh nghĩ anh bị trĩ,” anh nói tối hôm qua trong lúc xem chương trình Dateline.

“Chuyện đó cũng khá phổ biến,” cô nói. “Không có vấn đề gì cả.”

Cô có thể cảm thấy anh nhìn cô. Eric có đôi mắt chồn nhỏ và sáng mà Chris may mắn không thừa hưởng và đôi môi mỏng mà cậu thừa hưởng. Zoe kêu khẽ, và Georgia nhớ đến cái tã bẩn của con bé, nhưng cô không muốn dừng lại, đặc biệt là vì Gabe đã ngủ thiếp đi. Cô nhìn vào gương chiếu hậu và thấy cậu bé với núm vú giả trong miệng, và chiếc chăn màu xanh bẩn thỉu phủ lên chân. Chris quay lại nhìn em gái. “Mày thật là ngốc nghếch,” cậu nói.

“Nói như thế thật không hay chút nào.”

“Con không có ý gì xấu,” cậu nói.

Georgia nắm chặt bánh lái. Cô hít một hơi thật sâu. “Tại sao?” cô hỏi. “Chuyện gì?” Cô không biết hỏi điều gì. Một cảnh sát viên nói với cô rằng thằng bé bị bắt vì tội trộm cắp cấp độ 3. Cô há hốc, nhưng rồi anh ta giải thích rằng Chris đã đi vào nhà của người khác với ý định ăn trộm – điều đó cấu thành tội danh trộm cắp.

“Tại sao con lại đi vào nhà của người đó?” cô hỏi. “Và Leroy là ai? Mẹ hoàn toàn không biết rằng con có bạn tên là Leroy.”

“Phát âm là Leeroy. Cậu ta không phải người Pháp.”

Chris đặt chân lên bảng điều khiển và cạy những cục đất khô trên ủng của cậu. “Người này ăn trộm áo khoác của Leroy. Bọn con biết hắn! Tên hắn ta là Dumb Todd. Thế nên bọn con đến nhà hắn ta để lấy lại và hắn ta gọi cảnh sát như một con điếm. Người ta không thể ăn trộm chính quần áo của mình được. Đó là một sự buộc tội ngu ngốc. Mẹ không phải lo.”

“Ừ thì, mẹ lo lắng về chuyện đó,” cô nói. “Mẹ cực kỳ lo lắng về chuyện đó. Về con.”

“Mẹ không phải lo cho con,” Chris nói. “Con là đứa ít nhất…” Cậu nhìn lên trần và khoanh tay trước ngực. Cô không chắc liệu mình nên chọn đường 280 hay 101. Cô đi chậm lại hy vọng cậu sẽ chỉ đường mà cậu muốn đi.

“Ôi, khoan đã, dừng lại,” cậu nói. “Mẹ rẽ vào kia đi. Chúng ta có thể ăn In-N-Out không? Con chết đói rồi.”

“In-N-Out là cái gì?”

“Mẹ đùa à? Vừa rồi mẹ có nghiêm túc không đấy? Mẹ nói thật à?” Cô không trả lời.

“Đó là quán ăn nhanh,” cậu nói. “Hamburger.” “Ồ,” cô nói, để ý rằng cậu không nói “Đó là quán ăn nhanh đấy, Chúa ơi!” bởi vì tất cả những gì cậu thường nói với cô được cấu trúc theo cách đó: “Con muốn ăn tối không?” “Có chứ mẹ. Chúa ơi!” “Con sẵn sàng tới trường chưa?” “Phải từ 10 phút trước rồi, Chúa ơi!” Đôi lúc khi cậu nói theo cách đó cô muốn lắc mạnh cậu mà hỏi rằng, “Con không nhớ con đã yêu và cần mẹ đến thế nào à? Con từng ôm mặt mẹ và lặp đi lặp lại “Mẹ ơi” với giọng ngọt ngào nhất khiến cho mẹ cảm thấy chúng ta đã chiến thắng thứ gì đó cùng nhau. Thứ gì đó nhỏ bé. Thứ gì đó phi thường.”

Cô rẽ vào trung tâm thương mại, rồi hít một hơi sâu. “Con có nhớ từng đi tới khu vui chơi với mẹ không?” cô hỏi. “Con có nhớ tất cả thời gian chúng ta dành ở bên nhau? Con có nhớ mình đã ôm mặt mẹ?”

“Mẹ đang bị đột quỵ hay sao đấy?” cậu hỏi. “Có lẽ,” cô nói, từ bỏ.

“Làm sao mẹ lại chưa từng nghe nói tới chỗ này nhỉ?” Chris hỏi. “Bố mẹ thật là cô lập hay gì đó tương tự.”

“Bố mẹ thích nhà hàng Thái ở Masonic,” cô nói, nhớ lại khi Chris còn nhỏ họ từng có thói quen mua đồ ăn ở đó về vào mỗi thứ Sáu. Họ gọi đó là ngày Thứ Sáu Thái. Rồi thì Thứ Sáu Thái trở thành mọi Thứ Sáu khác. Rồi nó biến mất. Cô nhớ nó – đồ ăn: cà ri xanh và tôm cùng ớt chưng, món cà tím mềm, xốp mà cô chưa bao giờ có thể bắt chước được.

“Đi vào đây phải không” cô hỏi, rẽ vào một hành lang hẹp.

“Đúng rồi, mẹ. Mẹ xem thực đơn? Rồi gọi món chăng?”

Trước kia lúc nào cô cũng tới các cửa hàng tiện lợi mua hàng không cần xuống xe, nhưng giờ có lẽ đã khác rồi.

“Chỉ cần gọi cho con một bánh mỳ phô mai, khoai tây chiên, và một sữa lắc,” cậu nói.

“Tôi có thể gọi một cái bánh mỳ phô mai không?” cô nói với biển hiệu đèn neon.

“Không phải ở đây!” cậu la lên. “Mẹ phải kéo lên, Chúa ơi!”

Cô kéo lên về phía cửa sổ. “Dừng lại!” cậu hét lên.

Cô đập vào thanh chắn và nhìn thấy một cái hộp bằng kim loại. Ai đó đang nói gì đó từ cái hộp.

“Xin chào? Được rồi. Con trai tôi nói rằng thằng bé muốn—”

“Không cần phải giới thiệu,” Chris nói. “Chỉ cần gọi món. Chỉ cần nói thôi!”

“Ồ, được rồi. Chúng tôi muốn một bánh mỳ phô mai, khoai tây chiên, và một sữa lắc.” “Sữa lắc vị gì ạ?” giọng nói hỏi lại.

“Cái gì cũng được,” Chris nói.

Mặt của cô nóng bừng. “Ơ, tôi không biết.”

“Chọn đại một vị đi,” Chris nói.

“Chocolate, vani, hay dâu tây,” giọng nói phát ra.

“Con thích cái nào?” cô hỏi Chris.

“Không quan trọng! Cứ chọn đại một vị đi!” “Vậy thì có lẽ là chocolate đi. Hay cô có thể làm kem Neapolitan được không?”

“Cái gì cơ ạ?” giọng nói hỏi lại.

“Không có gì cả. Chocolate. Chocolate là được rồi.” Cô liếc nhìn xung quanh, cảm giác như thể rất nhiều người đang cười vào mặt cô hoặc đợi cô đỗ xe song song.

“Còn gì nữa không ạ?” giọng nói hỏi.

“Tôi nghĩ là không—có thể là một chai Coke hoặc gì đó. Hay có lẽ tôi cũng sẽ chọn một chocolate lắc.”

Im lặng.

“Mẹ phải nói là ‘Tôi muốn một chocolate lắc,’” Chris nói. “Chứ không phải là ‘có lẽ tôi sẽ chọn một cốc.’ Cô ta nhận yêu cầu, chứ không phải những câu hỏi lưỡng lự.”

“Vậy tôi sẽ chọn một sữa lắc,” cô nói. “Chocolate.

Được rồi. Chính là nó.”

“Quý khách muốn thứ gì để ăn không?” “Chà, có lẽ là—“

“Hãy làm hai suất giống nhau đi!” Chris la lên, nghiêng người qua cô. “Mỗi thứ hai suất!” Cậu quay trở lại chỗ của mình. “Chúa ơi!” cậu nói. “Đôi khi mẹ có thể, giống như là, phá hỏng mọi chuyện. Mẹ khiến cho mọi thứ trở nên quá khó khăn một cách không cần thiết.” Cậu búng tay về phía trước. “Kéo lên đi.”

Georgia làm như cậu bảo.

Lái xe trên đường 280 khiến cô cảm thấy mình được bảo vệ nhờ những triền đồi trải dài và sự tĩnh lặng của đêm khuya mát lạnh. Cùng với ánh trăng trên những ngọn đồi, chuyến đi gần như là lãng mạn.

“Nếu gặp bất cứ rắc rối gì con có thể kể cho mẹ, con biết đấy.”

“Con không gặp bất kỳ rắc rối nào,” Chris nói. “Nhưng mẹ vừa mới đón con từ trong tù ra.”

“Tất cả những gì con làm là lấy một cái áo khoác chết tiệt, sau đó thì con lọt vào trong xà lim giam giữ một gã da đen nào đó, lột đồ trước mặt một tên cai ngục mà có thể hiếp con nếu hắn muốn.”

“Mẹ vẫn nghĩ là có điều gì đó đang diễn ra—” “Con vừa mới giải thích rồi đấy!”

“Con không… con không ở trong một băng đảng hay cái gì đấy chứ? Mẹ mới nghe nói về mấy vụ gia nhập—”

“Với atisô! Ôi Chúa ơi, đúng là loạn rồi. Sao họ thậm chí có thể nghĩ ra chuyện đó cơ chứ?” “Vậy là con không—”

“Không, con không thần kinh! Chuyện đó giống như trò vớ vẩn trong phim Clockwork Orange vậy. Kinh khủng.” Cậu quay lại nhìn Zoe với vẻ gì đó như là quan tâm.

“Ừ thì, con bị phạt cấm túc rất nhiều,” cô tiếp tục. “Chuyện đó thật rắc rối.”

“Vụ đó cũng chẳng là gì. Chỉ là một đống nhảm nhí. Lần cuối cùng con bị phạt là do không chạy bộ. Đúng là vấn đề to tát.”

“Ý con là gì?” cô hỏi.

Cậu nhìn lên trần. “Trong cuộc chạy cự ly 1 dặm tính giờ con đã trốn đằng sau tấm đệm xanh.

Tấm đệm mà người ta đáp xuống sau khi họ nhảy qua một cái sào bằng một cái sào ấy. Cái đó gọi là gì ấy nhỉ?”

“Nhảy sào,” cô nói, cảm thấy vui không chỉ vì biết câu trả lời mà còn vì bộ não của cô đã truyền đạt kiến thức này một cách nhanh chóng.

“Sao người ta lại làm cái trò quái quỷ đó nhỉ?” Chris hỏi. “Ai mà lại đi nghĩ ra cơ chứ? Con nghiêm túc đấy. Thế là con trốn đằng sau tấm đệm nhảy sào, rồi nhập đoàn vào chặng cuối. Curt, thằng chó chết, nó chỉ điểm con.”

“Sao con không chạy?”

“Vì chuyện đó thật ngớ ngẩn,” cậu đáp. “Lúc nào người ta cũng muốn ganh đua. Tại sao? Mục đích là gì? Người ta ăn nhện và lăn lộn trong phân dơi để giành được gì đó. Con không định mặc cái quần đùi bé tí tẹo và đi bộ nhanh để có thể phá kỷ lục của bản thân.”

Cậu cần một tấm gương, Georgia biết điều đó, và cho đến giờ thì Eric đang mang lại cho thằng bé một tấm gương xấu. Chris không kính trọng bố – nghệ thuật của anh, đầu óc của anh, và sự “cảnh giác” đối với cuộc sống. Giá như cậu có thể kết nối với anh bằng một cách nào đó, kết nối với cả hai.

“Bố con cũng cho việc chạy bộ là ngớ ngẩn,” cô nói.

“Phải rồi, nhưng ông ấy không thấy vấn đề gì khi mặc quần bó vào mỗi sáng Thứ Bảy và chổng mông lên đạp xe trên đồi. Con không hiểu tại sao người ta lại phải mặc quần bó. Mẹ thấy đấy, mẹ có thể đạp xe trong những bộ quần áo bình thường mà.”

“Bố con từng ở trong quân đội,” cô nói, không biết lý do gì khiến cô nói những điều này và nó sẽ đạt được cái gì. Cô đã xem gì đó về Thủy quân Lục chiến Hoa Kỳ trên chương trình Today và họ có vẻ rất cứng rắn và khôn ngoan, chưa kể là vô cùng gai góc. Cô cho là cô muốn thằng bé hình dung cha mình di chuyển qua đầm lầy với một điếu thuốc trên miệng. Anh đang ở đó trong rừng hay trên sa mạc, nheo mắt dưới mặt trời nóng rực. Anh vừa trải qua một ngày khó khăn, mất đi một trong những người bạn thân nhất trong một cuộc tấn công bất ngờ. Anh giữ một lá thư gửi cho vợ của bạn, trong đó nói rằng, “Nếu em nhận được lá thư này nghĩa là anh đã ra đi, tình yêu của anh.” Eric nhìn lên trời và gào thét. Những người đàn ông khác quay đi, ái ngại trước nỗi đau xé lòng của anh. Anh sẽ khá hơn sau khi nhận thư của Georgia vào cuối ngày hôm đó, nói rằng cô đã mang thai đứa con trai của anh, một đứa trẻ sinh ra trong chiến tranh.

“Bố không ở trong quân ngũ,” Chris nói. “Mẹ đùa con à?”

Đó là một lời nói dối tồi tệ, cô đã mong đợi đạt được gì từ nó chứ?

“Mẹ nghĩ là bố có,” cô nói. “Chỉ một thời gian ngắn – để chi trả cho học phí.”

“Như là ghê gớm lắm,” Chris nói. “Và nếu có thật thì bố cũng chẳng xử sự giống như thế. Ở nhà hàng nướng hôm đó ông ấy đã phải cạo vỉ nướng chỉ vì miếng thịt ba chỉ xông khói chạm vào nó! Cứ như là ai đó đã sát hại sự trong trắng của ông ấy vậy.”

Cô nhớ lại khi Eric gột dầu của miếng thịt ba chỉ. Cô phát hiện các bạn cô đưa mắt nhìn nhau, Mele nói không ra tiếng, Ôi Chúa ơi.

“Ông ấy bị dị ứng,” cô nói dối. “Nhảm nhí.” Cậu húng hắng.

“Mẹ mong là con không nói chuyện kiểu thế,” Georgia nói. “Em trai và em gái con rất dễ bị ảnh hưởng. Chúng giống như những miếng bọt biển vậy.”

“Phải rồi,” Chris nói. “Gabe có mấy khi nói. Bọn trẻ con đến tuổi này lẽ ra phải nói rồi. Gabe muốn sữa. Gabe đi tè.” Chris bật cười.

Georgia trải qua một cơn sốc của sự hổ thẹn và tội lỗi. Cô có một đứa trẻ khiếm khuyết, và đó không phải là vấn đề trong khâu sản xuất. Đó là vấn đề trong quá trình chăm sóc và dưỡng dục. Cô lấp đầy Gabe bằng nước ngọt và kẹo. Cô để cho cậu bé xem hoạt hình hết giờ này đến giờ khác, và bộ phim hoạt hình cậu yêu thích tình cờ lại là về một đám nhà khoa học trẻ con mà nói một cách khá thẳng thắn thì chúng cư xử theo kiểu không có một chút cơ hội nào để có thể trở thành nhà khoa học. Cô quá mệt mỏi để làm bữa trưa cho cậu và thay vào đó cho cậu ăn bánh Lunchable, thứ khiến cho những ngón tay của cậu trở nên mập ú. Cô tự hỏi tại sao Chris không ăn. Những cái bánh mỳ đang bốc khói và tỏa mùi thơm hấp dẫn.

“Trẻ con chẳng đứa nào giống đứa nào,” cô nói. “Chúng đều có tốc độ phát triển khác nhau. Gabe vượt trội hơn ở những điểm khác.” Cô cố gắng nghĩ đến những điểm khác, nhưng khi cô so sánh khả năng của cậu bé với những đứa trẻ ở Panhandle, Gabe biến thành một chú lùn. Cậu không bước đi hàng dặm. Cậu chỉ tiến từng centimét một.

Zoe bắt đầu khóc vì đói, và Georgia đi nhanh hơn. Cô không muốn cho con bé bú mẹ trước mặt Chris. Điều tuyệt đối tồi tệ nhất là Gabe thức giấc và cũng muốn bú mẹ — Gabe muốn tu ti! — nghịch ngợm ngực của cô như một chú mèo con với cuộn sợi vải. Cô đã giữ bí mật với Chris và Eric về việc cậu bé vẫn còn bú mẹ.

“Ngoan nào, Zoe,” Chris nói. Giọng cậu không nhẹ nhàng, nhưng âu yếm. Cậu luôn luôn nói chuyện với Zoe như thể con bé là người lớn. “Anh đã mua cho em một cái chăn,” cậu nói. “Nó màu hồng. Em sẽ thích nó. Đừng khóc nữa.”

“Con mua cho con bé một cái chăn ư?” Georgia hỏi.

“Vâng,” cậu đáp. “Ở đâu?”

“Cửa hàng Giggle.”

Georgia chưa từng đến đó – cửa hàng đồ trẻ em tuyệt diệu ở Marina với nội thất hiện đại dành cho trẻ em và những đồ nhựa không độc hại.

“Cô bán hàng đã nói rằng một người nổi tiếng nào đó có một cái chăn tương tự. Cô ta nói với một khách hàng rằng, ‘Nếu có một đứa trẻ xấu xí, chỉ cần mua cho nó vài bộ quần áo đẹp đẽ!’ Cô ta thật ngu ngốc.”

Georgia chợt nhận ra con trai cô là người duy nhất trong nhà có thu nhập.

“Con thật là tử tế,” cô nói. “Con biết,” cậu nói.

Họ lướt trên đường cao tốc về phía nam thành phố. Một tấm thảm ánh sáng trải rộng trước mặt cô. Cô cảm nhận điều tương tự ở con trai mình – rằng cậu cũng đang trải lòng trước cô.

“Mẹ muốn con biết rằng nếu con cần sự giúp đỡ thì mẹ luôn ở đây,” cô nói. “Nếu con đang dùng ma túy thì con có thể nói với mẹ.”

“Con đang dùng ma túy,” cậu nói. “Ôi,” cô nói.

“Chỉ là cỏ thôi,” cậu nói. “Giống như kiểu quan hệ xã hội. Con không phải một kẻ ẩn dật hay một kẻ phì phèo điếu thuốc cả ngày lẫn đêm rồi nói những thứ nhảm nhí về hiện thực, ông bạn ạ. Đó có lẽ là những việc người ta làm từ ngày xưa. Mà thật ra thì, bố mẹ có lẽ thậm chí còn chẳng làm chuyện đó.”

“Ừ thì, mẹ nghĩ cũng là lẽ tự nhiên khi muốn thử nghiệm, và mẹ đánh giá cao sự trung thực của con, nhưng con cần phải đảm bảo rằng bản thân mình được an toàn. Trên thực tế, con không nên—”

“Mẹ đã từng chưa?” Chris hỏi. “Mẹ đã từng chơi thuốc chưa?”

Cô chưa. Chưa từng thử loại nào. Một ít cần sa hồi trung học, nhưng cô chưa bao giờ thích nó. Cô sẽ giả vờ hút, rồi nhảy nhót trong chiếc váy thôn nữ của mình, giả vờ phê và giác ngộ.

“Rồi,” cô đáp.

Chris bật cười như thể cậu không tin cô. “Như cái gì?”

“Mẹ không biết,” cô bảo. “Cỏ thơm.” “Cỏ thơm.” Cậu bật cười. “Xuất sắc.”

“Và tem giấy.” Cô kiểm tra nhanh vẻ mặt của cậu và hy vọng cậu không hỏi tem giấy trông như thế nào. “Và mẹ từng hít cả cocain.”

“Cái gì!” Chris nói. “Không đời nào.” Cô mỉm cười vì cậu có vẻ tự hào về cô.

“Mẹ từng là dân sành cocain,” cô nói. “Bố con cũng vậy,” cô thêm vào. “Đó là cách mà bố mẹ gặp nhau. Ý mẹ là, đó là điều khiến bố mẹ trở nên gắn bó.”

Chris trông có vẻ thích thú, nhưng bối rối, như thể cậu đang nghe một người kể chuyện hài mà ban đầu cậu không nghĩ là sẽ thích. Georgia hơi lo sợ trước ánh nhìn của con trai. Cô biết sự kính trọng mảnh như sợi chỉ này có thể bị gỡ bỏ trong chớp mắt, nhưng cô thả lỏng vai, ngả ra sau, và đắm chìm trong câu chuyện ảo tưởng này.

“Chà,” cậu nói. “Thôi được rồi.”

Họ lái xe đi trong im lặng, và Georgia biết rằng cậu đang nghĩ cậu đã hiểu sai về cô, và rằng cô là một người thú vị. Zoe bắt đầu rên rỉ - những lời tố cáo nhỏ. Chúng đánh nhau với âm thanh run rẩy từ cổ họng của người phụ nữ Brazil, nghe như cô ta đang hưởng thụ thứ gì đó ngon lành.

“Con không định ăn bánh mỳ à?” Georgia hỏi. Cậu uống một hớp sữa lắc. “Chúng ta có thể dừng xe lại nếu mẹ muốn,” cậu nói. “Nếu mẹ cũng muốn ăn. Hoặc đợi cho tới khi về nhà hoặc thế nào cũng được. Con định sẽ đợi. Con không thích ăn trong khi di chuyển.”

“Mẹ cũng thế,” cô nói, giảm tốc độ trước lối ra tiếp theo, tim cô đập nhanh. “Vậy chúng ta nên dừng xe hay con có thể đợi?”

“Tùy ý mẹ,” cậu nói.

Đó không phải là một quyết định sống chết, cô tự nhắc nhở chính mình. Chỉ cần đưa ra quyết định thôi. Chỉ cần chuyển hướng. Cô chọn lối ra.

Khu đậu xe nền đất trên đỉnh ngọn đồi nhìn xuống Pacifica.

“Đây quả là một khu đậu xe kỳ lạ,” cô nói.

“Có lẽ nó dành cho thợ bảo trì,” Chris nói, hất hàm về phía thứ gì đó gần lối vào trông giống như một cái bình đun nước. Cô đỗ xe sao cho họ có thể nhìn ra biển, đen ngòm và sóng sánh như dầu. Những căn nhà túm tụm vào nhau bên cạnh khoảng rừng và biển rộng lớn, một miếng đất nhỏ, sáng sủa của sự sống. Cô có thể nhìn thấy tập đoàn bán lẻ Target, với lô gô hình hồng tâm, và nghĩ tới giấy vệ sinh. Cô đã quên không mua một ít lúc chiều nay, điều này nhắc cô nhớ tới cái tã đã đầy của Zoe. Zoe đã ngủ trở lại. Chris đưa cho cô một túi khoai tây chiên và một cái bánh mỳ bọc trong giấy nến.

“Thật là đáng ghét khi họ không đưa sốt cà chua,” cậu nói.

“Con ghét rất nhiều thứ,” cô nói.

“Mẹ thi thoảng nên thử điều đó.” Cậu cắn một miếng bánh mỳ. “A,” cậu nói. “Thật tốt khi được ra khỏi nhà giam.”

Cô bật cười, nhận ra rằng con trai mình thật khôi hài. Cô có một đứa con khôi hài, và lần đầu tiên cô coi đó là điều đáng tự hào, rằng thật khó và cần trí thông minh để trở nên khôi hài.

“Mẹ từng làm người mẫu,” cô nói.

Cô thấy mắt Chris hấp háy, thứ gì đó thiếu sót. “Đó có phải lý do mà mẹ dính vào cocain không?” cậu hỏi sau khi nuốt một miếng khoai tây chiên.

Cô chưa từng liên kết hai chuyện đó với nhau. “Ừ,” cô đáp.

“Thật là tuyệt.”

“Dù vậy mẹ không thích công việc đó,” cô nói. “Việc làm người mẫu ấy. Mẹ chỉ muốn đi du lịch. Mẹ từng đến Ấn Độ. Đó là nơi mẹ học yoga và là lý do tại sao chúng ta lại sống một cách… tằn tiện đến thế.”

Cô nghĩ tới Eric và câu nói đùa của anh về một tác phẩm nghệ thuật, từ đó cô có thể hiểu cơi nguồn của sự thất bại trong tâm linh của họ. Cô có thể làm bất cứ thứ gì cô muốn. Cô cắn một miếng bánh mỳ nữa.

“Mẹ chỉ muốn con có cơ hội để ngắm nhìn thế giới như mẹ từng làm. Mẹ muốn con có thể mắc sai lầm, nhưng có giáo dục và sự hỗ trợ để giảm bớt tác hại của những sai lầm đó. Cocain không giết mẹ, nhưng lẽ ra nó đã có thể nếu mẹ không xuất thân từ một gia đình tử tế và học giỏi hồi còn ở trường.”

Cô chưa bao giờ thể hiện bản thân mình tốt như thế. Sức học của cô tệ hại. Bố mẹ cô là những người nghiện rượu. Bố cô làm giao dịch viên ngân hàng trong một khu dân cư giàu có và thường về nhà, uống rượu gin, rồi đối thoại với những khách hàng tưởng tượng. “Phải rồi, thưa bà Chó Cái Giàu Sụ,” ông nói. “Tôi có thể giúp gì được nữa không?” Vào bữa tối ông sẽ nhìn xuống gầm bàn và hét lên, “Bà có ở dưới đó không, quý bà Chó Cái Giàu Sụ?”

Khi còn bé cô thực sự nghĩ đó là một người phụ nữ có thật.

Chris gật gù trong khi nhai. Georgia nhìn về phía biển; tiếng nhạc khe khẽ trên radio. Cô đẹp, thường xuyên đi du lịch, sâu sắc, từng trải. Cô là một bà mẹ đang ăn đồ ăn nhanh cùng với con trai mình. Họ nên làm chuyện này thường xuyên hơn. Đi lên đây, ngồi lại cùng nhau, nói chuyện. Mục tiêu của cậu là gì, mơ ước của cậu là gì? Và của cô là gì? Cô chuẩn bị hỏi. Cô chỉ cần thốt ra: “Con muốn điều gì hả Chris? Mẹ muốn điều gì?” nhưng rồi Zoe phát ra một tiếng rên sắc lẻm phá vỡ bầu không khí của họ. Đó là một âm thanh rất rất tồi tệ, và bầu ngực của cô phản ứng với nó ngay lập tức, như kẻ hầu người hạ. Sự ẩm ướt loang trên chiếc áo màu xanh da trời của cô. Hai vệt ướt hình tròn, một bên to hơn bên còn lại.

“Mẹ phải cho con bé ăn.” Cô nói. Chris nhìn thấy áo của cô và ngừng nhai.

Cô đưa thức ăn cho cậu, rồi xoay người quỳ xuống và vươn qua hộp số. Cô tháo dây an toàn cho Zoe và bế cô bé lên phía trước để Gabe không tỉnh dậy và nhìn thấy họ. Zoe vùng vẫy điên cuồng, cố ấn miệng vào áo của Georgia.

“Giữ con bé,” cô nói, và Chris nhìn xuống tay, rồi đặt mọi thứ xuống sàn và đón lấy em gái.

Georgia ngồi trở lại xuống ghế trước, rồi cởi cúc áo và kéo áo ngực xuống. Cô chưa từng mua một trong những cái áo ngực cho con bú có nắp lật. Cô chỉ đơn giản là kéo một bên xuống và nó ở bên dưới ngực cô. “Được rồi,” cô nói.

Cậu trao cô bé cho Georgia, nhưng giữ tư thế sao cho mặt cậu hướng về phía trước.

Bên ngực trần của cô bắn tia sữa khắp bảng điều khiển. Nó giống như một cái bình tưới cổ điển vậy. Zoe ngậm chặt và hút một cách tuyệt vọng, và bầu ngực còn lại của Georgia đang nhỏ giọt. Zoe nhả ra, hít một vài hơi, rồi quay trở lại.

Chris nhìn ra ngoài xe về phía bên phải, rồi với tay xuống lấy cốc sữa lắc. Cậu ngậm vào ống hút, rồi dừng lại. Cậu tăng âm lượng radio lớn hơn một chút, nhìn xuống đứa bé, rồi quay đi chỗ khác. Cô biết mình đã để mất cậu. Cậu nhìn cô như bản chất của cô, như điều duy nhất cô có thể trở thành. Người phụ nữ xinh đẹp và người chiến binh đã biến mất. Anh bị bắn giữa đầu. Cô bị gãy cổ vì một lẽ nào đó. Tất cả mọi thứ đã tan biến.

Và giờ thì Gabe tỉnh dậy trong nước mắt, bộ mặt của cậu bé đỏ bừng và đầy trách móc. Cậu liên tục ra hiệu muốn được ăn. Gabe muốn sữa. Gabe muốn sữa. Tất cả những đứa con của cô lúc nào cũng đói bụng.

“Hãy dùng từ ngữ,” Georgia nói, nhưng Gabe vẫn tiếp tục ra hiệu. Cô không hiểu tại sao mình lại đi dạy thằng bé cái thứ đó.

“Con không phải là vượn!” cô la lên. “Hãy dùng từ ngữ của con! Hãy nói ra điều con muốn! Hãy nói như tất cả những người khác!”

“Mẹ,” Chris nói.

“Gì?” Georgia la lên. “Chuyện gì hả Chris?” Georgia đã kéo Zoe ra khỏi ti mẹ, và bầu ngực cạn kiệt của cô lủng lẳng như một chiếc tất. Zoe lần mò xung quanh như một con lợn con tìm kiếm nấm cục. Giọng của người phụ nữ trên radio hát theo kỹ thuật chuyển tông truyền thống, và tất cả những gì Georgia có thể nghĩ tới là người phụ nữ này dường như cực kỳ, cực kỳ là rảnh rỗi.

“Cứ mặc kệ nó,” Chris nói. “Chúng ta hãy về nhà đi.” Cậu đón lấy Zoe từ tay cô, rồi đi ra khỏi xe để đặt con bé vào chỗ ngồi đằng sau. Liệu cậu thậm chí có biết cách thắt dây đai chỗ ngồi xe hơi? Cô có cần quan tâm không? Cô chỉnh trang lại áo ngực và áo sơ mi. Gabe la ó và tiếp tục ra hiệu.

“Dừng lại,” cô nói một cách mạnh mẽ. “Hãy ngưng những cử chỉ đó đi nếu không những người xấu sẽ đến bắt con đấy. Cả băng đảng sẽ đến bắt con.” Gabe ngừng lại một lúc, nhìn cô dò xét, rồi gào lên. Khi Chris mở cửa để đặt Zoe vào, cậu nói gì đó với em trai, nhưng cô không chắc là cái gì. Cô hướng mặt thẳng, nhìn ra ngoài phía những ánh đèn ở bên dưới. Gabe đột ngột im lặng. Cô liếc về phía sau, và núm vú giả nằm trong miệng của cậu, hai mí mắt trĩu nặng với thứ gì đó giống như niềm hạnh phúc.

Chris đi về phía bên của mình và trong khi cậu bước vào, cả xe sáng lên bởi đèn pha của ai đó và trong một giây cô nhìn thấy họ tỏa sáng như thể đang trên sân khấu. Có hai chiếc xe đi vào trong bãi đậu, di chuyển chậm rãi trên nền sỏi.

“Nhỡ là bọn chúng thì sao?” cô nói. “Băng đảng với atisô.”

“Ờ, phải rồi,” Chris nói, theo cái cách không thuyết phục chút nào. Cậu cầm bánh mỳ trên đùi. “Đi thôi,” cậu nói. “Chúng ta có thể ăn nốt khi về nhà.”

Cô khởi động xe. Những chiếc xe kia dường như chờ đợi cô rời đi. Cô lùi xe, rồi tiến về phía trước. Một trong hai chiếc xe cũng tiến lên, về phía bên trái của cô. Chris nhìn chằm chằm về phía trước. Khi chiếc xe tiến gần tới họ nó giảm tốc, rồi dừng hẳn lại.

“Mẹ đi tiếp đi,” Chris nói, nhưng cô cho đây có thể là một bước đi sai lầm. Trên thực tế, thậm chí chỉ cần nghĩ tới việc di chuyển thôi cũng đã là một bước đi sai lầm. Họ có thể chỉ là mấy thanh niên hoặc những người thợ bảo trì, hoặc ai đó bị lạc. Cô dừng lại và kéo cửa sổ xuống. “Mẹ đang làm cái gì vậy?” Chris rít qua kẽ răng. Cậu xoay người trên ghế, đặt chân lên bảng điều khiển, rồi lại đặt xuống.

Tài xế của chiếc xe nhe răng cười với cô. Ông ta nhỏ người – chắc nịch và vằn vện. Xe của ông ta màu nâu mật ong lấp loáng.

“Cô không phải là đang đợi chúng tôi đấy chứ?” ông ta hỏi.

“Tôi không nghĩ là vậy,” Georgia đáp. Hai người ở ghế sau bật cười, và người tài xế gật gù như thể cô vừa nói điều gì đó khôn ngoan. Ông ta nhìn vào gương chiếu hậu, và Georgia nhìn thẳng hướng chiếc xe đằng sau anh ta đang phần nào chặn mất lối ra. Bên kia của lối ra là một bụi cây và một cái thùng chứa rác.

“Cô có chắc là không phải đang đợi chúng tôi không?” tài xế nói, và những hành khách của ông ta lại bật cười, mặc dù lần này có vẻ kém hơn trước.

“Hãy đi đi,” Chris nói, và cô nhận ra rằng con trai mình không xấu xa như cậu muốn, rằng nhà tù chỉ là một sự tình cờ, một chút thiếu may mắn, một điều gì đó mà có lẽ cậu sẽ tự hào.

Chris đang sợ hãi. Cậu nghĩ họ sẽ chết, và vì một lý do gì đó điều này mang lại cho Georgia một niềm vui nho nhỏ. Cô là mẹ của cậu.

“Này, cô đang nghe cùng một bài hát với chúng tôi đấy,” gã tài xế nói. Ông ta với tay ra đằng trước để tăng âm lượng, và cô nghe tiếng người phụ nữ ở trên cả hai radio.

Giọng hát cao của cô ta thật kiên quyết, cứng rắn. Chúng hòa quyện với tiếng trống, âm ỉ như mùi vị, tạo nên một thứ gì đó tinh tế và kỳ lạ nhưng hoàn toàn như mong đợi.

“Hay đấy,” Georgia nói. “Giống như một bản hợp ca.” Gã tài xế gật đầu, rồi nói gì đó với những người khác bằng tiếng Tây Ban Nha. Cô không hiểu tại sao cô lại không hoảng sợ. Có lẽ hormone adrenaline[1] còn sót lại đã biến đổi cơn giận dữ của cô với Gabe thành gì đó giống như lòng can đảm hoặc sự lạnh nhạt hoặc hy vọng. Cô thích những ngày không diễn ra như kế hoạch, khi cô không ở trên băng ghế ở khu vui chơi nhìn chằm chằm vào khoảng không, khi cô không ở nhà xem tivi, uống những ly cocktail xinh xắn, chiến đấu, hoặc nói với Pat[2] rằng tôi chọn chữ T. Cô thích thú khi con trai cô sợ hãi còn cô thì không.

Cô cảm nhận luồng khí lạnh luồn vào chiếc áo sơ mi ẩm ướt của mình. Gã tài xế nhìn cô một lần nữa, gật gù theo nhạc và gõ ngón tay trên môi.

“Tạm biệt,” cô nói, nhưng gã tài xế chỉ gật đầu. “Tôi đã đợi ông,” cô muốn nói với người đàn ông nhỏ bé đó. “Tôi đã chờ đợi ông suốt cả cuộc đời.”

“Đi thôi,” Chris nói, và Georgia đi tiếp.

Đã có ai thử Phương pháp của Julie chưa? Chúng tôi đã đếm ngược số lượng tã, nói với cô ấy rằng bây giờ không còn tã tồn tại trên thế giới này nữa. Vợ chồng tôi đã cam kết và quyết định không phụ thuộc vào nó nữa. Tuy vậy, chúng tôi vẫn cần dùng đến tã vào ban đêm để tránh phải giặt giũ quá nhiều, thêm nữa chúng tôi có một đám cưới vào tuần này và chúng tôi không chắc liệu người trông trẻ có thể lo liệu chuyện này không. Tôi cảm giác như chúng tôi đang phá vỡ cam kết vậy, nhưng mọi người làm như thế nào vào ban đêm và những dịp đặc biệt?

- Carrie Lee

Rồi, tôi đã sử dụng Phương pháp của Julie. Đừng mặc tã nữa! Đó là điểm mấu chốt của Phương pháp Julie. Chúng tôi sáng tác một bài hát về cái bô, chuẩn bị thật nhiều hộp nước hoa quả sẵn sàng cho con gái. Con bé như ở trên thiên đường! Chúng tôi luyện tập trong vòng 3 ngày, không rời khỏi nhà. Tôi buộc cái bô di động vào người và theo dõi con bé. Tôi thực hiện tuyệt đối nghiêm túc. Đến ngày thứ 3 thì con bé đã ghi nhớ. Con bé đại tiện, tiểu tiện, con bé yêu thích nó.

- Amanda Fuller

Tôi đồng ý. Phương pháp của Julie có hiệu quả. Rào cản lớn nhất dường như là chính cô. Là tôi thì tôi sẽ đợi cho tới khi mình đã sẵn sàng. Bọn trẻ học hỏi mọi thứ, và nếu cô không hoàn toàn chú tâm vào nó, đứa trẻ sẽ biết và sẽ gây khó dễ. Giống như Aman- da, tôi rất nghiêm túc. Lúc đó tôi đang mang thai và không muốn phải lau hai cái mông. Trời ơi, phân đúng là kinh khủng. Thật là một sự giải thoát cho đứa trẻ khi có thể kiểm soát toàn bộ cơ thể. Chuyện này cũng dễ thôi. Chúc may mắn. Tôi thực sự hy vọng thay cho trái đất và con của cô rằng cô sẽ làm được!

- Johanna Weller

Phương pháp Không Mặc Quần từng hiệu quả cho chúng ta, ngoại trừ việc khắp nơi trong nhà có những vết phân.

- A.L., West Portal

Món ăn gần đây nhất của bạn?

Nhờ có Georgia, thứ gần đây nhất tôi ăn là một cái bánh mỳ từ In-N-Out.

Cô ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện khiến tôi choáng váng và cảm thấy mình nhỏ bé. Bạn sẽ không bao giờ biết được điều gì đằng sau một con người. Trong một khoảnh khắc cô đã lừa dối chính mình để bước vào một cuộc sống khác, bởi cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống của mình, và tôi ngưỡng mộ những lời nói dối đó, và cái cách mà chúng bộc lộ sự thật.

“Tớ không biết làm thế nào mà cậu làm được chuyện đó,” tôi nói với cô ấy, nghĩ tới 3 đứa con của cô.

“Tớ đâu có làm được,” Georgia nói. “Nhưng cậu có mà. Cậu đang làm được.”

“Tớ ghen tị với cậu,” Georgia nói, và tôi phì cười. “Tớ nghiêm túc đấy. Cậu tự do.”

“Tớ không tự do đến thế,” tôi nói và ngừng lại ở đó. Cô ấy có thể trải hết lòng mình, nhưng tôi không định sẽ nói: “Tớ lo sợ, tổn thương, và một chút tuyệt vọng. Ý nghĩ ở cùng với đàn ông khiến tớ phát ốm, nhưng đôi khi tớ cảm thấy tha thiết cần có một người.”

Thêm nữa, bằng cách nói rằng tôi tự do, tôi cho là cô ấy đang nói tới cuộc hôn nhân của mình, cái cách mà nó giam hãm và kiềm chế cô.

Henry đã tới công viên trong khi cô ấy đang kể chuyện, và anh đẩy Tommy trên xích đu. Anh ấy chơi cùng con cái rất nhiều. Tôi không thể tưởng tượng được việc rời bỏ một người quan tâm tới con tôi nhiều đến vậy. Tôi không thể tưởng tượng được việc rời bỏ một ai đó trông giống như Henry. Tôi biết anh ấy hẳn đã buồn khổ rất nhiều về vợ mình, nhưng trước đó anh chắc chắn cũng không hạnh phúc. Tại sao anh ấy lại dành quá nhiều thời gian xa lánh cô ta và tất cả những người trong thế giới của anh?

“Hãy tưởng tượng lớn lên ở một khu dân cư và không bao giờ rời bỏ nó trong suốt phần còn lại của cuộc đời,” Henry từng nói. “Đó là những gì những người đó làm. Họ đi học ở cùng những ngôi trường đó, sống ở cùng địa điểm, thuê cùng những nhà thiết kế, đánh nhau trong cùng những trận ẩu đả, tham dự cùng những bữa tiệc, mà không cái nào trong số đó thực sự là bữa tiệc. Rồi họ dẫn dắt con cái mình lặp lại những bước đi của họ dưới cái mác là họ để cho chúng tự đưa ra lựa chọn của mình.”

Henry đã ở đây, tự đưa ra lựa chọn của mình. “Cậu đã sẵn sàng cho đám cưới chưa?” Georgia hỏi, và tôi mất một lúc để chuyển sang một dòng suy nghĩ khác. “Rồi,” tôi nói. “Ý tớ là, chưa.”

“Tớ nghĩ cậu tham dự là một chuyện tốt.” Georgia đứng dậy để thu gom đồ đạc.

“Thật à? Annie nghĩ tớ bị điên.”

“Ellie sẽ là thiên thần rải hoa. Cậu nhất định phải đến đó. Để ngắm nhìn con bé.”

Georgia quét quanh khu vui chơi để tìm Gabe, tìm thấy cậu bé, đánh dấu, và rồi cô quay lưng lại về phía tôi. “Để vui vẻ cùng con bé.”

“Và cả lời thề, nụ hôn, điệu nhảy? Đút bánh cho nhau.” Tôi bắt đầu nghĩ Annie đã đúng.

“Cậu sẽ làm được,” Georgia nói.

Tôi thở dài và chùng người xuống một chút, nghĩ về món ăn cho Georgia. Có lẽ là bánh mỳ kẹp tẩm gia vị Thái với khoai tây chiên – những miếng khoai tây sáng tạo, ngoại lai, bởi vì Georgia, và rất nhiều phụ huynh, cần được mang tới một nơi khác.

Một món atisô, dĩ nhiên, và những cốc sữa lắc cỡ nhỏ. Kem Neapolitan để tránh phải lựa chọn. Đôi khi có quá nhiều lựa chọn. Hãy để Georgia có tất cả những thứ đó.

“Cảm ơn cậu,” tôi nói với Georgia.

Ở đám cưới, trong những lúc khó khăn, tôi sẽ tự lừa mình bước vào một cuộc sống khác. Tôi sẽ di chuyển chính mình. Tôi sẽ ngắm nhìn con gái và giả vờ như chúng tôi là diễn viên quần chúng trong một bộ phim, một thứ hoàn toàn không có thật.

“Cậu đã bao giờ kể với Eric chưa?” tôi hỏi. Georgia mỉm cười. “Không. Tớ nghĩ Chris thực sự thích bí mật này. Mọi thứ vẫn diễn ra tốt đẹp giữa hai mẹ con.” Cô nhìn ra xa, mãn nguyện, một suy nghĩ riêng tư nào đó làm biến đổi khuôn mặt bình thường của cô. Trông cô thật yên bình.

Bí mật và lời nói dối, đôi khi lại rất lành mạnh. Cô đứng dậy và bước tới hố cát để lấy thứ gì đó ra khỏi miệng của Gabe. Tôi đi đến chỗ Ellie ở tổ hợp trò chơi bên cạnh xích đu.

“Anh đang làm gì thế?” tôi gọi Henry, bình thường và tự nhiên. Tôi dựa vào thanh kim loại và ngay lập tức trượt khỏi nó.

“Sao rồi,” anh chào, tôi chưa từng nghe thấy anh nói như thế bao giờ, và dường như anh có vẻ hơi ngượng ngùng vì điều đó. Anh nhăn mũi và lắc đầu như thể anh đang thất vọng. Henry có một trong những gương mặt mà bạn biết chắc chắn rằng khi còn trẻ anh rất đẹp trai. Điều này không có nghĩa là hiện tại anh không đẹp trai – tóc đen, với một vài dải tóc màu xám ở hai bên, lông mày đen, mắt xanh lam, một cơ thể khỏe mạnh, nhưng không phải kiểu săn chắc của vận động viên, mà giống với sức mạnh ngẫu nhiên mà những người chơi lướt sóng và trượt ván có được – thứ đi liền với công việc của họ. Tôi có thể nói rằng anh ấy từng là một ngôi sao, mặc dù tôi chưa bao giờ thích các ngôi sao, và các ngôi sao thường để mắt tới những ngôi sao khác – như Kate chẳng hạn. Tôi không tin vào sự may mắn. Tôi tin vào thời điểm. Chúng tôi chỉ có thể trở thành bạn ở cái tuổi hiện tại. Điều này đúng với tất cả chúng tôi.

“Câu chuyện của cô ấy thực sự rất hay,” tôi nói. “Hay hơn của anh ư?” anh hỏi. “Ngoại tình chăng?”

“Những vấn đề khác,” tôi nói. “Thế mọi chuyện với anh sao rồi?” tôi quay mặt vào lưng của Ellie trong khi hỏi điều đó. Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi anh kể cho tôi nghe câu chuyện của anh. “Hiện giờ cô ấy không ở nhà.” Anh quay mặt vào lưng của con mình. Như thể chúng tôi đang chơi trò chơi song song.

“Mẹ đang đi công tác,” Tommy nói, điều này chắc hẳn khiến Henry đau lòng – sự dối trá của nó, anh sẽ phải nói dối cậu bé này như thế nào trong suốt một thời gian dài, có lẽ là mãi mãi. Trẻ con luôn luôn lắng nghe.

Tôi tự hỏi liệu Henry có giống như hôn thê của Bobby: bao dung bởi vì anh sẽ có được thứ gì đó từ chuyện này.

“Thật là một buổi chiều dễ chịu,” tôi nói, thật nhạt nhẽo, nhưng trời trong và sắc nét, hứa hẹn điều gì đó. Nhưng là điều gì? Trời đã sắp tối và tôi sẽ quay về căn hộ nhỏ của mình. Anh ấy sẽ quay về ngôi nhà to bự vắng bóng người vợ của anh. Hoặc là.

“Em đang thèm In-N-Out,” tôi nói, cảm giác như đang bước tới mép ván nhảy cầu. Nếu tôi có thể đòi hỏi được điều này, rốt cuộc tôi có thể đòi hỏi nhiều hơn nữa trong cuộc sống. Bobby đã đúng. Tôi cần phải ngừng than thân trách phận.

Ellie không còn là một đứa bé nữa, và tôi vẫn còn đang chống đối cuộc sống. Dường như những năm gần đây đã trôi qua quá nhanh.

“Anh có muốn một chuyến đi thực tế không?” tôi cắn môi dưới.

“Chắc chắn rồi,” Henry nói, giọng anh tràn đầy năng lượng, mặc dù có lẽ đó là cách mà mọi người đàn ông phản hồi trước những lời rủ rê ăn bánh mỳ kẹp.

Cảm ơn cậu, Georgia, tôi nghĩ thầm.

Và thế là mỗi người chúng tôi đi xe riêng của mình về phía nam của thành phố, cam chịu sự tắc nghẽn giao thông cùng những đứa trẻ đói bụng và cả sự lệch lạc trong chu kỳ hàng ngày đã được thiết lập sẵn của chúng tôi.

Món gần đây nhất tôi ăn là một chiếc bánh mỳ kẹp thịt xông khói với cà chua cùng với hành tây và một cốc nước ngọt từ rễ cây. Tôi ăn nó trong một cái quầy cùng với một người đàn ông đã lập gia đình và hai đứa trẻ có một trận đấu kiếm bằng khoai tây chiên. Chúng tôi không nói về chuyện gì trọng đại. Bọn trẻ ở đó và chúng tôi ngồi tận hưởng khoảnh khắc. Tôi đã dự tính sẽ đề cập tới đám cưới, hỏi xem liệu anh ấy có nghiêm túc về chuyện làm khách mời cùng tôi không. Tôi đã chuẩn bị một bài diễn thuyết, để đảm bảo với anh ấy rằng anh chỉ ở đó với tư cách là chỗ dựa của tôi, chứ lẽ tất nhiên không phải đối tượng hẹn hò hay gì cả. Anh ấy sẽ cứu tôi thoát khỏi một chút sự tủi nhục. Anh ấy sẽ làm cho Bobby ghen. Anh ấy sẽ khiến tôi bớt cảm giác kỳ cục và đơn độc, nhưng chẳng có cái nào trong số đó nghe có vẻ đúng đắn và hợp lý để nói ra. Bài diễn thuyết đó chỉ nhấn mạnh sự bất an của tôi và khiến tôi suy nghĩ lại việc có nên hỏi anh hay không. Sự hiện diện của anh sẽ là bằng chứng cho việc tôi chưa thể vượt qua được chuyện này.

“Chà,” Henry nói khi chúng tôi ngồi ở bàn, đẩy phần khoai tây chiên còn lại của anh sang một bên. “Cũng ra trò đấy. Cảm ơn em vì đã rủ bố con anh đi cùng.” Anh xoa đầu Tommy. “Hãy nói cảm ơn đi, nhà vô địch. Nơi này là báu vật quốc gia đấy.”

“Cảm ơn,” Tommy nói, quay sang bố cười toe toét với một miếng khoai tây chiên ở răng cửa.

“Hãy nói cảm ơn cô Mele, chứ không phải bố.” Henry nhìn qua phía tôi. Tôi đưa tay vén tóc ra sau tai.

“Nhưng bố mua mà.” Tommy lắc một lọ tương cà chua.

“Phải, nhưng việc nghĩ ra ý tưởng hay mới thật sự là khó.”

“Cảm ơn bố của Tommy!” Ellie nói. “Cảm ơn mẹ của Ellie,” Tommy nói.

Hãy nghĩ lại khi bạn còn trẻ. Bạn đang đi cùng một chàng trai nào đó nổi tiếng trong khuôn viên trường, và trong khi bạn vô cùng hạnh phúc, mãn nguyện vì anh ta, bạn cũng sẽ để ý xung quanh, hy vọng rằng những người khác đang nhìn bạn, củng cố thêm hình ảnh của hai (hoặc bốn) người. Đó là cảm giác khi ở đó cùng với Henry và lũ trẻ. Không còn nơi nào khác tốt hơn, và tôi ước gì tất cả mọi người có thể chứng kiến.

Dĩ nhiên bạn nên cung cấp thức ăn. Bạn có muốn người trông trẻ hoặc bảo mẫu của bạn bị đói không? Tôi không biết bạn như thế nào, nhưng khi đói tôi sẽ trở nên nóng tính. Vậy ai sẽ là người phải chịu đựng chuyện đó? Chính con cái bạn.

- Hồi đáp của SFMC cho câu hỏi “Có nên cung cấp thức ăn cho bảo mẫu không?”

Tôi nói không. Bạn sẽ bị mắc kẹt trong một chu kỳ. Chúng tôi lẽ ra không nên cung cấp thức ăn cho bảo mẫu của chúng tôi ngay từ lần đầu. Bà ấy là một người to lớn. Cuối cùng chúng tôi phải ngồi lại với bà ấy và nói rằng hôm đó là bữa tối cuối cùng của bà ta.

- Hồi đáp của SFMC

Tôi để thẻ tín dụng của tôi ở cạnh điện thoại cùng với một loạt thực đơn đồ ăn gọi về nhà. Đó là một giải pháp đơn giản so với một giải pháp ích kỷ.

- Tabor Boyard

Chú thích:

[1] Adrenaline: Một hoóc môn có tác dụng trên thần kinh giao cảm, sản sinh khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

[2] Pat Sajak: người dẫn chương trình Chiếc nón kỳ diệu phiên bản Mỹ.