- VI - Người Trông Trẻ
Hôm nay Henry không đến công viên, và Mele cảm thấy hơi ngốc nghếch về trang phục của mình. Cô mặc một chiếc quần jean bó – rất bó, và một cái áo len sợi mảnh cổ tim. Ngay cả khi ngực của cô đã chuyển từ dưa lưới sang cam và có vẻ sau này sẽ còn biến đổi thành quýt héo để cả tuần, chúng vẫn đáng trân trọng, và vẫn sử dụng được.
“Liệu có bao giờ cậu đi bơm ngực không?” cô hỏi Annie, người đang ngồi cạnh bên cô.
“Không,” cô ấy đáp. “Nhưng tớ đã, cậu biết đấy…”
“Kết hôn,” Mele nói.
“Hơn nữa bơm ngực như kiểu tự hét lên rằng, ‘Tôi đã 40 tuổi rồi đấy!”
“Thật vậy,” Mele nói.
“Và cậu mới 30. Như thế thật điên rồ.” Annie đặt Max xuống băng ghế và bắt đầu thay tã. Trông thật ghê rợn, nhưng Mele không thể cưỡng lại việc nhìn cái mông trần của thằng bé, chân cậu bé đang đá loạn trong không khí. Cô cảm thấy may mắn vì có một đứa con gái – thật sự đáng yêu hơn rất nhiều.
“Các công thức của cậu thế nào rồi?” Annie hỏi. Mele nghe thấy một chút sự chế giễu trong câu hỏi. Mặc dù có thể chế giễu không phải là từ chính xác. Đáng tiếc. Đó là những gì cô nghe thấy.
“Ổn,” cô đáp. Và nó thực sự ổn. Cô luôn luôn yêu thích điều đó ở việc viết lách – cái cách mà nó đem lại cho bạn một cái cớ để tìm hiểu sâu hơn về chuyện gì đó, hoặc ai đó.
“Tớ muốn cậu dùng câu chuyện về người trông trẻ của tớ,” Annie nói. “Tớ sẽ truyền cảm hứng cho bánh mỳ kẹp Sloppy Joes. Hay cái gì đó kích thích.”
Mele bật cười. Annie quả là một nhân vật thú vị. Hài hước và cứng rắn, kiểu người mê nhạc punk rock. Cô ấy có một nhu cầu tha thiết muốn giữ mối liên hệ với con người trước kia của mình (“Cậu có ở đó không, tớ phiên bản cũ?” cô tưởng tượng bạn mình hỏi hình ảnh phản chiếu của cô ấy. “Tớ đây, đồ biến chất.”). Phải, Annie đã kể cho cô rất nhiều câu chuyện về cuộc sống ngày trước của cô. Cô ấy hào hứng với một danh sách gần như quý giá gồm những trò vui của tuổi trẻ: uống say mèm, trại giam (chỉ có một đêm), quan hệ tình dục bừa bãi, ăn cắp, lột quần áo, tổ chức tiệc bia ở ngôi nhà ngoại ô xinh đẹp trong khi mẹ cô là chủ tịch hiệp hội CÁC BÀ MẸ PHẢN ĐỐI LÁI XE KHI SAY XỈN của địa phương, như lẽ thông thường, và mặc dù tất cả những điều đó giờ đã trở nên xa xôi như một ngôi làng nhỏ xíu ở Nova Scotia, Annie vẫn gặp khó khăn trong việc quay lưng lại với bản chất mà cô ấy lớn lên từ đó.
Mele nghĩ cô ấy khó vượt qua chuyện đó bởi lẽ sau đó cô ấy sẽ chỉ còn là một “bà mẹ”. Cô ấy sẽ giống như Georgia, Mele, và Barrett, những người mà trong cuộc sống trước kia chắc hẳn cô ấy sẽ càu nhàu.
“Cậu không nghe thông tin gì từ người trông trẻ đó à?” Mele hỏi.
“Không,” Annie nói. “Có vẻ như tớ thoát nợ rồi.”
“Trời ạ,” Mele nói. “Chắc hẳn là cô ta từng làm cậu phát điên.”
“Một lớp thể dục. Đó là tất cả những gì lúc đó tớ thực sự muốn. Tớ đã muốn có niềm vui bình thường.”
“Không có gì sai trái với bánh mỳ kẹp Sloppy Joe,” Mele nói. “Tất cả mọi người đều yêu thích nó. Hãy nắm lấy nó. Hãy là một cái Sloppy Joe.”
“Cậu đang cố tìm món gì đó truyền cảm hứng từ tớ hay là thứ mà cậu nghĩ tớ cần?”
“Cả hai.”
Ellie chạy về phía họ, tay giữ chặt háng. “Con muốn đi toa lét.”
“Con chắc chứ?” Mele hỏi. Cô không thích khi Ellie đi vệ sinh ở công viên, nhưng trong quá trình đào tạo dùng bồn cầu bạn sẽ phải dừng lại, ngồi xuống, và đi vệ sinh theo ý muốn của con bạn. Mele đã từng phát hiện ra những lời nói dối đòi đi vệ sinh, một mánh khóe mà Ellie sử dụng để đi ra khỏi cổng và chơi đùa trong phòng tắm bẩn thỉu, nơi thường xuyên không có giấy vệ sinh và có một người vô gia cư rên rỉ. Con bé sẽ ngồi mãi trên bồn cầu trong khi Mele khoanh tay đứng trong phòng vệ sinh chật chội.
Ellie ngọ nguậy và giữ chặt hơn thay cho câu trả lời. “Con chắc.”
“Nhanh lên nào,” Mele nói.
“Sẽ rất nhanh. Con sẽ tè, tè, rất nhanh.”
“Tớ sẽ quay lại sau 5 tiếng nữa,” Mele nói với Annie. “Tớ sẽ nghĩ về cậu và người trông trẻ của cậu.”
Cô để bạn lại và nhận ra sự lo lắng của cô ấy. Có một nhóm các bà mẹ ở phía bên kia khu vui chơi, tất cả đang cười đùa về thứ gì đó mà Annie có lẽ không nghĩ nó buồn cười chút nào. Mele ít ra cũng có thể hòa nhập một chút, nhưng với cánh tay xăm hình, tóc màu xanh da trời, và cái miệng ăn nói bỗ bã, Annie khó mà hòa hợp được, mặc dù cô ấy giống họ về cốt lõi. Mele bắt gặp bạn mình thoáng mỉm cười với những người mẹ khác trong khi cô đi qua cùng với Max. Những bước khởi đầu. Annie đang cố gắng.