- X - Những Vị Khách Hoàn Hảo
Trước khi tới lễ cưới vào chiều hôm đó, Mele nhờ Barrett và Annie qua nhà để xem website của Bobby và Eugenia Avansino. Cô chưa từng đọc to tên của cô ta trước đây, ngay cả ở trong đầu, nhưng giờ thì cô đang dùng cái tên đó thay thế cho đủ các loại phô mai. Cô ta có một cái tên đảm bảo cho một cuộc sống đầy phong cách – một biên tập viên của tạp chí Vogue, một người khởi xướng thị hiếu được trọng vọng, hoặc chính là bản thân cô ta, nhà sáng lập xưởng làm phô mai Avansino và người-vợ-sắp-cưới của Bobby Morton. Georgia và Chris đã lái xe đưa Ellie đến đám cưới từ sáng nay, một cử chỉ tốt bụng nhất, từ cả hai người bọn họ, mặc dù Mele có cảm giác Georgia và Chris thích có một cái cớ để lái xe đường dài cùng nhau.
Trong phòng ngủ của Mele, Barrett đọc thành tiếng câu chuyện về đám cưới trên website của họ bằng một giọng du dương, trung lập.
“Tất cả bắt đầu với thông báo về đám cưới, những tấm thiệp đơn giản và gọn gàng, với một chút phong cách du mục. Chúng tôi đã giới thiệu màu sắc chủ đạo của mình: những gam ấm của màu vàng chanh và da cam, và loài hoa tượng trưng của chúng tôi, hoa cúc Châu Phi, biểu tượng cho niềm vui vượt giới hạn của chúng tôi.”
“Bobby vui mừng là đúng rồi,” Mele nói. “Trong khi cô ta đang lựa hoa tượng trưng thì anh ta đang vui thích với ngực của tớ.”
“Im nào!” Annie nói. “Không được chua ngoa, nhớ không? Cậu đang hồi phục. Cậu không được để xao động.”
Vậy là Mele tiếp tục là tóc của mình trong khi lắng nghe câu chuyện đính hôn, cách mà anh ta ngỏ lời và bật nắp một chai champagne trên ban công khách sạn của họ ở Positano, những dòng nước mềm mại của vùng biển Tyrrhenian và dãy núi Lattari là những nhân chứng duy nhất. Cô lắng nghe, và cảm thấy ổn. Trên thực tế, cô cảm thấy tội nghiệp một chút cho Eugenia, cô ta đã phải cực nhọc biên tập ra câu chuyện. Trong phiên bản đó không có đứa trẻ nào, không có một người phụ nữ nào khác, không có vị hôn phu dối trá. Chỉ có những cây chanh và cam, những cảnh mặt trời lặn trên bờ biển Amalfi, những con thuyền đánh cá và những thứ tương tự. Rồi quay trở lại hiện thực – những lịch trình đưa lên rồi đặt xuống – những công ty đang phát triển, những nhà hàng mới, cuộc sống xa cách, những trì hoãn do “thành công bất ngờ ở nơi làm việc,” kế hoạch cho một đám cưới đáng kinh ngạc, hấp dẫn, nhưng hoàn hảo, và thành phần bổ sung tuyệt vời cho gia đình của họ: Ellie.
Mele kiểm tra thân nhiệt của mình. Hơi cao một chút, nhưng cô sẽ sống sót. Nếu họ muốn giả bộ như Ellie hiện thực hóa như là một nàng tiên, vậy thì cứ để thế đi. Mele bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.
“Rất tiếc về cuốn sách nấu ăn của cậu,” Annie nói, mặc dù trông cô giống như đang cố nhịn cười.
“Không sao,” Mele nói, và thực sự là không sao. Nếu cô có dự định xuất bản một cuốn sách, thì nó sẽ không phải gieo mầm từ SFMC, và cô thích tác phẩm hoàn thiện của mình ngay cả khi các vị giám khảo không như vậy. Cô không có cách nào biết được rằng Courtney, bạn thân nhất của Kate, lại ở trong ban giám khảo và đọc từng chữ một. Courtney, đứa con của cô ta đã bị Mele nói là giống John Madden hoặc trông như thể con bé đang phải uống thuốc an thần Klonopin. Có lẽ là cả hai. Courtney, dây lưng của cô ta bị bỏ lại trên vỉa hè nóng bỏng, đầy mùi nước tiểu. Courtney, người mà có lẽ cô đã gọi là kẻ dò xét ác ý, con mụ ăn mặc lòe loẹt như chuẩn bị đi lễ hội. Courtney đã không đánh giá cao bài viết của cô.
Mele sẽ kiên trì với tiểu thuyết.
Và bây giờ, một tiếng đồng hồ sau đó, có tiếng gõ cửa.
“Anh ấy đến rồi!” Barrett và Annie đồng loạt thốt lên và chạy về phía cửa.
Mele cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa được cổ vũ bởi sự nhiệt tình của họ. Họ sẽ không bao giờ chạy ra cửa nếu đằng sau đó là các ông chồng của họ, nhưng đây là môn thể thao đối với họ. Cô lẽ ra nên làm cho họ ít bánh mỳ hot dog.
Mele lấy túi cầm tay và chui vào nhà tắm để nhìn lại một lần cuối.
Cô nghe tiếng họ ở lối vào. “Henry, trông anh thật là chỉn chu!”
“Chào các cô gái, anh không nghĩ là lại có một đội cổ vũ,” anh nói. “Anh thích đấy.”
Cô nhìn vào gương, và bạn biết không? Hình ảnh phản chiếu của cô khá là dễ chịu – đây là cô, con người của cô trong một quãng thời gian dài. Con người này, vững vàng và nghị lực. Cô nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ của Ellie, một chút tàn nhang trên gò má của cô. Họ không thường xuyên xa nhau cả một ngày, và nhìn thấy những mảnh ghép của con gái trên hình ảnh phản chiếu này khiến cô cảm thấy sự cổ vũ mạnh mẽ hơn tình yêu từ bất cứ người đàn ông hoặc người bạn nào có thể mang lại. DNA của con bé đang ở trong Mele, cũng như DNA của Mele đang ở trong con bé. Họ đang cách xa nhau nhưng lại luôn luôn ở cùng nhau.
Cô miết phẳng biểu đồ theo dõi quá trình đào tạo dùng bồn cầu hình Dora dán bên cạnh gương, kiểm tra răng của mình, và chuẩn bị đi ra ngoài gặp Henry. Cô bật cười với bản thân trước những hành động này – miết phẳng một biểu đồ dán để đi ra ngoài gặp người đàn ông sẽ đồng hành cùng cô tới lễ cưới của Bobby. Thời gian không chỉ làm nhẹ đi nỗi đau và tô màu sắc mới cho nó; thời gian còn hé lộ sự phong phú của cuộc sống, khả năng tạo ra những kỳ tích, cho đi và mang lại của nó. Cô tắt đèn và bước ra cửa trước.
“Đã sẵn sàng,” cô nói, nhìn lên và mỉm cười với Henry, lần đầu tiên trông anh có vẻ hơi ngượng ngùng một chút. “Trông anh thật tuyệt,” cô nói. Cô đã biết trước điều này, nhưng đây mới chính là cảm giác đó. Trông anh điển trai trong bộ com lê, bên dưới là một chiếc áo sơ mi kiểu Hawaii bất ngờ màu xám và trắng. Chỉn chu, với một chút hài hước, một cái gật đầu tinh tế.
Các bạn của cô đứng sang một bên và cô cảm thấy lúng túng, như thể họ là những cô gái hộ tống các quý bà thời xưa, đầu cúi xuống.
“Chào em,” anh nói và hôn lên má cô, rồi ngay lập tức mở cửa, dẫn cô ra ngoài.
“Tạm biệt các cô gái,” anh nói.
Mele có thể thấy rằng họ muốn nhiều hơn thế - họ muốn nói nhiều hơn, muốn ồn ào nhiều hơn.
“Chúc may mắn!” Barrett nói. “Tạm biệt,” cô nói.
“Nhắn tin cho bọn tớ nhé!” Annie nói, và anh đóng cánh cửa lại. Sau đó anh đứng đối diện với cô, chạm vào bộ váy Alice and Olivia màu đồng và màu kem của cô. Chiếc váy ôm ở phần trên – hơi giống áo nịt ngực, rồi từ đó suôn dài chấm đất. Tóc của cô xõa ra tự nhiên, thoải mái. Sau đó cô biết rằng anh đã không nghĩ bạn cô sẽ đến và không muốn trò chuyện và tán gẫu với họ. Đây không phải là ngày tụ tập nhóm. Anh ở đây chỉ để dành cho cô.
“Trông em thật đẹp,” anh nói. “Hay tại em mới tắm?”
Anh không đùa lại. Anh mỉm cười, gần như là buồn bã, nhưng theo cái cách mà sự đăm chiêu và lạc quan ràng buộc với nhau một cách mãnh liệt. Ít nhất đó là điều cô cảm nhận khi anh đặt tay lên thắt lưng cô và đẩy cô về phía trước.
Tiếp đến lễ cưới của Bobby, sự hợp nhất mà cô và việc cô mang bầu đã trì hoãn hơn một năm; sự kiện này đã dày vò cô suốt bao lâu nay. Henry dường như nhận thấy sự căng thẳng của cô trong suốt buổi lễ. Anh hiện diện bên cạnh cô, một người trầm lặng mà cô không cần phải nói chuyện hoặc góp vui. Anh chỉ đơn giản là ở đó cùng cô. Cô sử dụng những kỹ năng của mình, giả vờ như một người viết ký sự xã hội, lạnh lùng quan sát một cặp đôi mà cô thực tình hoàn toàn không biết:
Dinh cơ ở vùng thôn quê thật trang nhã, màu sắc đặc trưng được thể hiện qua bó hoa ở chính giữa, những chiếc cupcake, và những chiếc ghế đôn mà các nghệ sỹ violin đang ngồi lên.
Cô dâu và phù dâu đi tới một cách phô trương trên chiếc MG, một trong những chiếc xe cổ điển của bố cô dâu. Cô dâu mặc một chiếc váy cưới sang trọng và thanh lịch. Ngực của cô ta trông thật tuyệt vời và có vẻ như nó sẽ luôn như thế. Tóc của cô ta búi cao cầu kỳ và không có con chim bồ câu nào làm bẩn.
Ellie trông thật đáng ngưỡng mộ, đi dọc lối chính giữa lễ đường cùng với chiếc giỏ của mình, và ném những bông hoa cúc châu Phi. Con bé không rải hoặc rắc hay thả những bông hoa. Con bé quăng chúng xuống đất như đang vẩy bùn ra khỏi tay. Mele Bart quá đỗi tự hào.
Và rồi đến phần Tôi đồng ý, trao nhẫn, cười, nụ hôn (Mele không nhìn đi chỗ khác), một bản nhạc kết thúc thời thượng, và kết thúc. Chấm hết.
Mele từ bỏ việc giám sát từ xa – “Hãy kiếm chút gì uống đi,” cô nói – và quyết định sẽ toàn tâm tận hưởng bữa tiệc.
“Thật thú vị,” Henry nói trong khi họ đi qua bãi cỏ về phía quầy đồ uống.
“Rất đáng yêu,” cô nói, và họ nhìn nhau bật cười. Còn gì khác để làm? Để nói?
Cô uống Veuve, ăn càng cua và hàu trên một cái bàn đúc từ đá lạnh. Cô đi tới chỗ bọn trẻ để chơi với Ellie bé bỏng của mình, con bé đang bận rộn với những thanh chocolate, bánh, và nước táo ép. Cô quan sát con bé chạy nhảy một cách tự do cùng những đứa trẻ khác, tất cả đều đang được giám sát bởi những người trông trẻ thuê sẵn đang ngồi trên thảm cỏ. Chúng giống như những con gà được chăn thả ngoài trời. Một cặp đôi lớn tuổi ngồi ở mé rạp, xa cách khỏi những người lớn, quan sát bọn trẻ, và cô tự hỏi liệu có phải một trong số chúng là cháu của họ hay là họ chỉ ở đây để né tránh giao thiệp. Đôi khi cô cũng làm thế, lấy cớ rằng mình phải kiểm tra bọn trẻ chỉ để xem chúng chơi đùa rồi chìm trong suy nghĩ của chính mình.
“Con của cháu ở ngoài kia à?” người đàn ông hỏi. Ông cao và rất gầy, hai mắt cá chân bắt chéo, để lộ đôi tất màu cam thú vị.
“Vâng,”cô đáp. “Ellie. Con bé gần 3 tuổi rồi.”
“Cháu là bạn của Eugenia à?” người phụ nữ hỏi. Trang phục của bà phù hợp với nhau một cách tinh tế - đôi khuyên tai bằng ngọc trai, bộ váy dài màu xanh, và một chiếc vòng cổ dày bằng vàng – ngoại trừ một chiếc khăn quàng màu trắng đã cũ mà bà quấn quanh vai. Eleanor bà của Mele cũng như vậy, chăm chút phong cách theo kiểu nửa trang nhã nửa cầu kỳ, và luôn luôn mang theo một chiếc khăn choàng màu trắng, ở trong túi xách, hay ở trên vai, hoặc sau này, ở trên lưng ghế xe lăn của bà – không quan trọng là nó có phù hợp hay không. Nó như một vật đính kèm, một sự an ủi, như tấm chăn của một đứa trẻ.
“Cháu là bạn cũ của chú rể,” Mele nói, cảm thấy sự ấm áp ở cặp vợ chồng này, cái cách mà họ gợi cô nhớ về ông bà mình, cả hai đều đã qua đời, đều được tưởng nhớ, đều được yêu thương.
“À,” người phụ nữ nói, cắn môi dưới của mình. “Bà cũng từng là một trong những người bạn cũ của chú rể.”
Mele bật cười thành tiếng, rồi quay lại nhìn về phía bàn tiệc để tìm Henry, và anh cũng đang nhìn thẳng về phía cô. Đây là một cảm giác mới. Khi còn ở bên Bobby, cô luôn luôn đưa mắt tìm anh ta trong phòng, cuối cùng thấy anh ta đang cười với một nhóm bạn trai, hoặc gái, luôn luôn bận rộn, không bao giờ là người nhìn cô. Cô kiểm tra xem Ellie đang làm gì – nhảy nhót trên không trung với những đứa trẻ khác, vỗ vào những trái bóng như những con hải cẩu nhỏ. Con gái cô vẫn ổn. Mele tạm biệt đôi vợ chồng và đi về phía anh.
Cô và Henry hòa lẫn vào các vị khách. Anh nổi bật hơn Bobby, theo ý của cô, và dường như anh biết nhiều người ở đây. Có nhiều khách khứa đến nỗi cô có thể tỏ ra là một người vô danh và tránh khỏi những cuộc hội thoại khó xử. Cô chỉ đơn giản là một người bạn cũ của chú rể. Henry giới thiệu cô là “người bạn thân mến của chú rể, Mele,” điều này khiến cho cô thích thú.
Có một trở ngại nhỏ. Sau điệu nhảy đầu tiên – thật nhàm chán khi xem một cặp đôi nhảy – chẳng ai thích nó cả - họ đang nói chuyện với một nhóm các cánh đàn ông, vợ của họ túm tụm ở gần đó. Ellie đi tới chỗ cô với một trong những “hoạt náo viên trẻ em” được thuê sẵn.
“Tôi đang đưa bọn trẻ tới chỗ xem phim ngoài trời,” cô gái nói. “Cô bé đi với chúng tôi được không?”
“Dĩ nhiên rồi,” Mele nói, biết ơn vì tiện ích trông trẻ này. “Vui vẻ nhé, con yêu.” Cô bế Ellie lên để ôm con bé. “Mẹ tự hào về con.”
Khi Ellie đi khỏi, cô cảm thấy ánh mắt của những người phụ nữ nhìn cô.
“Đó là cô ta,” một trong số bọn họ nói. Cô ta có mái tóc nâu bóng và mồ hôi lấm tấm trên mép. Cô ta nói với một cô bạn gái, “Anh ta nghĩ gì thế không biết?”
Mele không thể nhịn được. Cô chạm vào vai Henry, cáo lỗi rồi đi về phía quầy đồ uống, dừng lại một lát chỗ những người phụ nữ: “Tôi tin là anh ta đã nghĩ đến trò vui cuối cùng.” Ngoài việc đó ra, cô là một vị khách hoàn hảo.
“Em đã làm được,” Henry nói.
Họ đang ở trên sàn khiêu vũ bên dưới tấm bạt chăng những ngọn đèn trông giống như những ngôi sao. Những nhạc sỹ violin đã được thay thế bởi một ban nhạc jazz chơi sống. Tay của anh đang để trên thắt lưng cô, tay của cô nằm trên vai anh. Khiêu vũ quả là một ý kiến tuyệt vời. Ngoài ra thì đâu còn cách nào khác để họ có cớ gần gũi nhau nhanh chóng đến vậy?
“Em đã làm được,” cô nói. “Không khó đến thế.”
Đôi mắt của anh có màu xanh lá thẫm vào buổi tối, với những nếp nhăn mờ. “Em bị sao nhãng.”
“Bởi điều gì?” anh hỏi, biểu hiện kinh ngạc một cách chế giễu.
“Món tôm,” cô nói.
“Và toàn bộ chỗ phô mai đó,” anh nói. “Một biển phô mai.” “Eo,” cô nói.
Anh bật cười; nụ cười của anh thật rạng rỡ. Anh cầm tay cô và đẩy cô ra rồi kéo trở lại, và cô có thể nhìn thấy điều đó – một lời nhận xét dí dỏm – hoặc không dí dỏm lắm – chuẩn bị bật ra khỏi miệng của anh. Đó là những gì mà họ vẫn đang làm những ngày gần đây và cả tối nay nữa, một cuộc đối đáp bông đùa. Họ đang bị nhấn chìm, nhấm nháp từ từ, và mặc dù cô thích sự cẩn trọng và sự tán tỉnh qua lại giữa họ, điều này đang trở thành một sự trì hoãn.
Cô đặt một tay lên gáy anh, kéo mặt anh về phía cô, hôn anh một cách nhẹ nhàng, vượt qua ranh giới để bước vào một nơi xa lạ và không ngờ tới, cảm giác như đó chính xác là nơi mà họ thuộc về.
Họ sẽ bắt đầu từ đây.