← Quay lại trang sách

Chương 2

Dường như bóng tối đang bao trùm lên trái đất. Elwyn ngửa đầu về phía sau một chút để có thể nhìn thấy những đỉnh núi chót vót của dãy núi phía trước. Những đám mây, những đám mây dày đặc đang sà xuống sát những đỉnh núi ấy.

- Này, cô – người đốn gỗ ban nãy xuất hiện từ dưới bờ sông, đổi tay cầm tấm chăn và nói- Nếu cô đi đâu đó quanh Applegate, thì cô cho tôi đi nhờ với.

- Ông lên trại nào?

- Tôi đến Ba- T. Tôi già rồi, chả có chỗ nào quanh những ngọn núi này dễ chịu hơn chỗ đó đâu.

- Hmm…- Elwyn nhìn người đàn ông lớn tuổi nghĩ ngợi… vậy ra người ta nghĩ về trại của cô như thế đấy. Nào, để xem mọi người có phải nghĩ lại không.

- Tôi sạch sẽ mà. –Người đàn ông lo lắng nói- Sáng nay trời nắng, tôi đã tắm và giặt chăn rồi.

- Đi nào. – Elwyn bước về phía xe của cô. Cô nghĩ người đốn gỗ này chả liên hệ nhà Thebold với trại Ba- T gì cả.

- Tên tôi là Towner, Joe Towner. - Ông ta giới thiệu, sau đó nói thêm - Người ta gọi tôi là Jugger Joe… và thường chỉ gọi là Jugger không thôi. Jugger.

Elwyn nghĩ ngợi.

- Tôi không biết ông có cái tên ấy từ đâu. Một người tù hay là gì?

- Đúng, một kẻ đã ở tù, cô ạ; tôi đã từng ngồi tù. Nhưng tôi không bao giờ uống rượu khi làm việc cả. Vấn đề là, sau khi ra tù tôi không thể nào quay lại làm công việc cũ được. Tôi thích các trại, nhờ chúng mà tôi có thể trang trải cuộc sống.

Elwyn không lên lớp gì hết. Đó là một phần đời sống của những người thợ này. Những người đó làm việc vất vả, hàng ngày đối diện với cái chết rình rập ngay dưới chân và làm việc cả tuần rồi nên cuối tuần họ phải xả hơi.

Jugger đã làm nghề này lâu rồi nên những ngày cuối tuần của ông ấy cũng kéo dài lê thê. Rồi ngày nào đó cô sẽ biết lí do. Bây giờ cô muốn biết thông tin về trại Ba- T.

- Applegate ở phía trước kia kìa. Jugger thông báo- Tôi có vài đồng. Tính mua ít thức ăn. Nghe nói thức ăn trên đó tệ lắm.

Elwyn định mở miệng nói rằng chuyện đó sẽ được thay đổi, nhưng rồi cô cân nhắc và cho xe lượn vào một khu có những cửa hàng san sát, cùng nhà ga, trạm sửa xe và những dãy nhà xây kiểu hịên đại- Một quang vảnh phố núi sầm uất khiến cô ngỡ ngàng.

Cô cùng Jugger đi mua hàng nhưng những thứ hai người mua rất khác nhau. Trong khi Jugger mua cá hồi, bánh phồng tôm thì Elwyn lại mua thịt nướng, những can mật và một bao tải đậu. Khi Jugger ra xe, cô hỏi người phục vụ.

- Ông có biết chỗ nào có một người đầu bếp nữ có thể nấu cho một trại nhỏ không?

Một thoáng ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt màu xanh của người bán hàng; sau đó ông ta mỉm cười.- Bây giờ thì không, nhưng tôi sẽ xem xem.

Một giọng nói vang lên từ quầy ăn uống ở cuối cửa hàng.

- Gran Hawks bảo bà ta có thể nấu nướng cho trại đấy. Nhưng công việc không quá nặng bà ấy mới làm.

- Người làm của cô ở quanh đây thôi chứ? Người bán hàng hỏi.

- Vâng, gần đây thôi. Elwyn đáp.- Ở trại Ba- T

- Vậy ra cô là… không, cô không phải.

- Đúng đấy, tôi là Elwyn Thebold

Một tiếng reo rất lạ vọng ra từ quầy ăn uống, và một người đàn ông đội chiếc mũ đỏ đi tới.

- Cô có một tài khoản ở đây. À, trại của cô… xin giới thiệu tôi là Bill Bird.

Elwyn đáp lại lời giới thiệu một cách lịch sự.- Vậy bà Gran Hawks đó lên trại chứ? Cô hỏi.

- Vâng. Bill Bird xác nhận. - Cứ một ngày bà ấy lên trại, một ngày ở nhà, nhưng tôi sẽ liên hệ với bà ấy.

Hai cô gái bước tới, một cô có cặp mắt đen và đôi má lúm đồng tiền, còn cô kia tóc vàng người mảnh khảnh. Họ cùng tán dương tài nấu nướng của bà Gran Hawks.

Khi ra khỏi cửa hàng Elwyn thấy Jugger đang đứng dưới trời mưa phùn.

- Tôi nghĩ chúng ta phải chia tay ở đây thôi. Ông ta nói vẻ nuối tiếc. Tôi lên Thompson Greek, lái xe cho trại Ba- T vừa mới ở chỗ này qua đây; khi nào quay về anh ấy sẽ cho tôi đi nhờ.

Ông ta vừa nói vừa uống cà phê, Elwyn nghĩ thế.

- Tôi sẽ cho ông đi nhờ. Elwyn lẩm bẩm: - Cũng chỉ tiện đường thôi mà.

Chẳng nói chẳng rằng, Jugger leo lên xe, khi ông ta chỉ cho Elwyn rẽ vào một con đường khó đi bên kia chiếc cầu sắt thì cô bắt đầu thận trọng dò hỏi

- Ông Jugger này, ông nói ông sẽ đến một trại có việc làm nhàn nhã, chỗ mà ông có thể tự viết phiếu cho mình. Vậy chuyện đó là thế nào? tôi nghĩ bây giờ đang là lúc bận bịu nhất trong năm, các chủ trại đều cố chặt hết gỗ trước khi trời mưa lớn mà.

- Đúng, nếu không thì còn vớ phải tuyết nữa ấy chứ. Trại ở trên cao, cho dù dây kéo có thể giải quyết được. À, ở đó, cô ạ, không có chủ thực sự. Ông chủ bị thương phải băng bó và nằm một chỗ, mà ông ấy thì chả có ai thay thế cả vậy nên mạnh ai người ấy làm chủ. Nghe nói ông ấy có đứa con học vào đẳng cũng sắp về để lo liệu, nhưng tất cả mọi người đều coi thường anh ta.

Elwyn không nói ra mồm, nhưng cô lẩm bẩm trong đầu: - Mình có người làm kiểu gì đây chứ? Mình cứ nghĩ họ là những người trung thành cơ đấy

- Chỗ đó lại ở trên núi. Không may gì cả. Khỉ nhất là cứ gặp hết trục trặc này đến hỏng hóc khác. Chuyện ở đó cứ bị để mặc, chả được giải quyết gì sất. Những người chịu trách nhiệm là những kẻ Oky; tôi cứ nghĩ họ phải đến để chỉ cho chúng tôi biết phải làm thế nào chứ.

Ông ta dùng từ tiếng lóng chả hay ho gì để ám chỉ những người Oklahoma. Elwyn suýt nữa thì dừng xe đá ông ta ra ngoài. Nhưng rồi cô lại nghĩ lại. Cô chưa biết rõ tình hình. Còn nhà Thebold thì không để mặc mọi chuyện. Chắc phải có chuyện gì khúc mắc đây.

- Vậy ý của ông là phá nơi này. – Cô nhận xét. - Kiếm một công việc nhàn hạ và kiếm lời tối đa trong khi ông có thể đấy.

- À, không, không. Ông ta cãi. – Tôi không còn theo kịp một đội khai thác nữa. Nói thật với cô, họ không còn tin tôi nữa. Tôi đã gây tai nạn. Ông ta giải thích, giọng nói của ông ta bỗng có gì đó rất đáng thương. - Một người đốn gỗ khác, anh ta đã chết.

Ra vậy, Elwyn nghĩ, lí do bị vào tù và lý do của những ngày cuối tuần lê thê là vậy đó.

- Còn Nat Cantrell? Cô chợt hỏi. – Thái độ của anh ta đối với trại Ba- T thế nào?

Một tiếng cười khùng khục phát ra từ miệng Jugger.

- Xin cô thứ lỗi, nhưng đó là điều thú vị nhất mà tôi từng thấy đấy, cô khiến anh chàng đó phải đầu hàng như thể anh chỉ là một người bình thường thôi ấy. Phụ nữ không cư xử với anh ta như vậy. Người ta nói với tôi là bạn gái của anh ta nói “vâng” với anh ta nhiều đến nỗi người ta gọi cô nàng là “ Vâng- Nat” thay cho tên thật của cô nàng.

Vậy là anh chàng tóc đỏ đã có bạn gái. Một cô gái luôn nói “vâng”. Cô ta đúng là một con người thiếu can đảm. Còn anh ta, đã đến lúc gặp một người chỉ cho anh ta thấy đúng bản thân anh ta, một người hoàn toàn bình thường.

Jugger liếc thấy Elwyn vẫn nghiêm nghị bèn nhớ ra câu hỏi.

- À, tôi không biết anh ta đối với trại Ba- T như thế nào

- Anh ta cho đốn thuê khá nhiều gỗ của mình, và còn bận làm nhiều việc khác. Nhưng thật tình thì Nat Cantrell là một người song phẳng. Nhưng thân thiện. Rất quyết đoán. Cô nên chú ý vào tay lái đấy, xe tải hay xuất hiện ở đoạn cầu kia đấy.

Elwyn không chú ý tới vùng đất bằng mấy. Cô mơ màng ngắm một thung lũng nhỏ nằm sát chân đồi, rồi ngắm dãy núi trước mặt, và chỉ thỉnh thoảng mới liếc nhìn những đỉnh núi tuyết phủ đã bị mây che kín. Cô ngắm nhìn những đàn bò sữa, những ngôi nhà xây thành dãy dài cho tới khi con đường trở nên dốc về phía trên và Jugger lại tiếp tục nhắc cô lái cẩn thận.

- Cô đang ở vùng ngoại vi rồi đấy, đường này nhiều xe tải chở gỗ lắm.

- Tôi lớn lên ở một trại khai thác gỗ mà. - Cô nói cứng, không thể thú nhận những đoạn đường hẹp, khúc khuỷu như vậy đã làm cô nao núng. Cô đã quen với bùn, đầm lầy, nhưng không quen với độ cao chóng mặt như vậy.

Cô cũng không quen với những con đường đầy bùn đặc quánh và trơn trượt với những vực sâu buồn tẻ thay vì những dòng sông nhỏ chảy hiền hoà bên dưới.

- Đường vào trại Ba- T phải rẽ ở đâu đây thôi. - Jugger hướng dẫn.

Elwyn liếc nhìn ông ta. Nét mặt ông vừa có vẻ cảnh giác vừa có vẻ sợ hãi. Chắc ông ta đã lờ mờ nhận ra cô. Bây giờ thì ông ta đã biết cô đang tới trại Ba- T và đã hiểu ra cảnh đụng độ giữa cô và Nat Cantrell

- Có lẽ tôi không nên phiền cô thêm nữa. Ông ta nói.

- Tôi nghĩ là ông muốn một công việc nhàn nhã cơ mà.

Ông ta cười nhăn nhó.

- À, có điều gì đó nói cho tôi biết rằng tình hình từ giờ trờ đi sẽ không còn như vậy nữa.

- Vậy là ông muốn bỏ cuộc trước khi ông được thuê ở đây?

- Không, thật buồn cười, nhưng tôi không muốn mà. Không có gì khiến tôi ngưỡng mộ hơn lòng dũng cảm. Tôi nghĩ cô chủ mới có đủ lòng dũng cảm. Liệu cô chủ mới có cần một người trông nom trại không. Tôi không quá già. Cũng không đến nỗi chậm chạp lắm nhưng cái tôi có thể làm là dành hết… - ông ta không tìm được lời để diễn đạt.

- Lòng trung thành ư? sự tận tụy ư?

- Vâng, đúng đấy. Nhưng không phải là thăm dò đâu. Tôi chỉ muốn giúp một tay để bớt gánh nặng thôi.

Họ rẽ vào một con đường được bao quanh bởi những hàng thông mảnh khảnh, để rồi sau đó bị chen lấn bởi những núi đá lô nhô. Một cây cầu dành cho xe gỗ nhỏ bắc qua một con lạch chạy đâu đó ra đầm lầy; rồi con đường rẽ ngoặt lên một cao nguyên và trại Ba- T ở đó.

Thoạt đầu Elwyn nghĩ trại vắng người, nhưng sau cô chợt nhận ra điều đó cũng dễ hiểu bởi giờ này thợ đang ở rừng. Nhưng trại kiểu gì không biết nữa. Nhà dùng để ngủ, thời tiết tốt thì không sao. Nhưng vào mùa đông thì chả ổn tí nào. Nhà bếp thì dễ dàng được nhận ra bởi hàng đống chai lọ và rác rưởi bị vất lung tung bên một cái cửa thông trống chẳng có màn che.

Bây giờ thì có một bóng người xuất hiện, một người ăn mặc lôi thôi với tờ báo trong tay đang nhìn ra từ cánh cửa ngôi nhà chính với ánh mắt uể oải.

- Jugger. Elwyn vội nói. - Ông đã được nhận vào làm. Hãy tìm hiểu xem có bao nhiêu người sống ở đây, bao nhiêu người ăn trưa, bao nhiêu người ăn tối. Tôi cần biết sau 5 phút nữa khi tôi đã cho cái gã lười biếng kia mấy cái đòn kê.

Jugger im lặng một lát rồi nói: - Được thôi, thưa cô chủ.

Elwyn quay xe để khỏi lộ cái biển đăng ký lạ; cô đợi Jugger lấy cuộn chăn của ông ấy ra khỏi xe rồi mới bắt đầu đi về phía ngôi nhà của trại

Tay cấp dưỡng chẳng thấy Jugger ôm chăn, và Elwyn thì ngoảnh mặt đi. Vừa lúc đó một người thợ rừng khác đi tới.

Người mới tới vừa bước vào nhà, Elwyn bèn quay vội xuống nhà bếp. Cảnh trong bếp còn tệ hơn cô tưởng nhiều. Những chồng bát đĩa đang rửa dở, cùng những cái cốc dính đường, và những cái đĩa còn nhem nhuốc thức ăn bị vứt bừa bãi quanh bếp.

Cô bước tới chỗ kê bếp lò lớn, thấy những thức ăn cháy xếp tầng xếp lớp trên đó và trong mấy cái xoong to cô thấy những hạt đậu trương phình cùng với những miếng thịt muối đã đóng keo lại; một cái chảo với những miếng khoai tây vương cả ra ngoài. Trong lò nướng là những cái bánh để tênh tênh như thể người ta đang phơi khô chứ không phải nướng chúng vì lửa đã tắt ngấm từ tám đời.

Sau đó cô ra chỗ đống củi của nhà bếp và cô đã thốt ra những từ ngữ mà nếu cô Cavalier nghe thấy sẽ phát hoảng.

Khi Jugger tới cô vẫn còn rất tức giận. Jugger bảo cô: - Tay cấp dưỡng bảo nếu tôi đói thì tự đi mà nấu lấy… Chà… - Ông ta bỗng im bặt.

- Ông đói không?

- Không phải là đói. - Jugger nhăn nhó. - Cô ạ, mà là có cả một đoàn quân đang đi trong cái dạ dày này. Ôi những người thợ vẫn đang làm việc.

- Vậy chẳng trách sản lượng của chúng ta cứ giảm. - Elwyn cằn nhằn- Từ giờ sản lượng sẽ bắt đầu phải tăng. Tôi không thể nghĩ ra cách nào để sa thải gã cấp dưỡng kia. Jugger, tôi muốn củi, củi khô để nhóm lò. Sau đó tôi sẽ đánh xe lên và ông hãy mang đồ tôi mua vào đây.

Jugger ngừng một lát rồi nói: - Vậy, cô cứ giải quyết với tay cấp dưỡng đi, tôi sẽ ở đây. Hắn ta không phải tay vừa đâu.

- Tôi cũng vậy. - Elwyn cáu kỉnh. - Mấy giờ thì họ ở rừng về?

- Khoảng hai tiếng nữa.

Jugger đang bổ củi thì bỗng nghe thấy một tiếng thét và vẫn cầm cây rìu trong tay ông ta nhảy bổ ra khỏi nhà bếp.

Ông ta không cần phải làm vậy. Chủ mới của ông ta đang đứng đó, kiên quyết cố thủ với ánh mắt rực lửa và con dao to, sắc nhất của nhà bếp trong tay.

- Nhà bếp, cô quát tướng lên, ông gọi cái chỗ dơ bẩn này là nơi để nấu ăn sao?

- Đây là khu vực của tao. - Tay cấp dưỡng béo tròn rống lên. - Tao không mượn con nhóc hợm hĩnh nào tới bảo tao phải thu xếp chỗ của tao như thế nào.

- Không, không, chỗ này không phải là của ông nữa. Nó không phải của ông từ nửa tiếng trước cơ, từ khi tôi bị trượt vì đám mỡ ở đây.

- Tao sẽ kiện. -Tay béo nổi khùng. - Tao sẽ kiện. Không ai có quyền đưa một đầu bếp khác tới mà không thông báo trước cho tao. Còn kia là dao của tao.

Lão ta bắt đầu lao về phía cô, và việc di chuyển nhanh như thế là bất khả thi đối với lão. Chẳng cần Elwyn phải đụng một ngón tay, lão đầu bếp đã tự ngã lăn đùng ra trước mắt cô.

- Bị ngã vì chính mỡ của anh - Jugger reo lên khoái trá. - Nghe này anh bạn già.- Jugger bước tới trước mặt lão đầu bếp đang nằm quay đơ dưới đất.

- Đây không phải là người nấu nướng mới đâu; đây là chủ mới. Cô Thebold

- Con bé này… tay đầu bếp kêu lên vẻ hoảng hốt

- Bom nguyên tử cũng không lớn lắm đâu. - Jugger cười chế nhạo.

- Có cần tôi kéo lên không? Có lẽ ông muốn ăn gì trước khi tập làm quen với những đường trượt đấy nhỉ? Không à? ồ, thế tôi cũng chả trách đâu.

Lão béo quì gối gượng dậy và ngẩng lên nhìn Elwyn, mặt lão tái xanh, trông hắn vẫn rất cáu kỉnh. - Đừng có bắt tao phải làm việc cho một đứa con giá không mặc váy, tao sẽ bỏ việc.

- Tôi không quan tâm. Elwyn nói. - Hãy đi đi, đi cho khuất mắt tôi, mau.

Lão đầu bếp có một chiếc xe hơi cà tàng, nhưng với ý định bỏ đi gã muốn chất đầy các thứ lên nó cho tới khi Elwyn đi ra từ trong nhà, nhìn thấy lão lén đi tắt vào nhà bếp và từ đó đi ra xe với một đống hộp, gói trên tay.

Cô đến bên cạnh lão trước khi lão bỏ đống đồ vào xe.

- Để chúng sang xe tôi mau. Cô ra lệnh. -V tôi sẽ đi cùng ông tới nhà kho. Tôi muốn biết ai trả tiền cho những của giấu giếm ấy.

Lão béo do dự một lát, sau đó lão thả những cái gói xuống đất và ngồi phịch vào ghế lái. - Đồ keo kiệt. - Gã ném lại sau một câu rủa.

Jugger từ nãy giờ vẫn đứng trong nhà bếp nhìn ra vội đi tới lượm các gói chứa những đồ ăn ngon dưới đất cất vào cái thùng gỗ mà lúc trước lão béo đã giấu, hoá ra trong thùng còn đầy những gói như thế. Elwyn muốn vỗ vai cám ơn Jugger đã có mặt ở đó với cô. Cô nghĩ có lẽ cô sẽ chẳng thể đuổi nổi lão đầu bếp bằng cơn thịnh nộ của mình nếu như cô chỉ có một mình.

Có tiếng xe tải vọng tới. Elwyn nhìn thấy chiếc xe với thùng xe trống không và người lái xe đội mũ ở buồng lái. Cô biết một chuyến gỗ vừa đựơc giao, không còn đủ thời gian cho chuyếnđi nữa, nhưng chắc chắn họ phải xếp gỗ sẵn để sáng mai chở sớm.

Họ không làm thế. Mấy giây sau một chiếc xe con có người lái xe đội mũ đỏ phóng qua.

Dĩ nhiên như thế thì cả người lái xe lẫn nhà Thebold đều mất tiền vì khoảng thời gian bỏ phí đó, nhưng người lái xe có thể tìm những việc khác để làm nếu nhà Thebold ngừng hoạt động. Còn cô, cô không biết nhà Thebold sẽ phải làm gì.

Lửa trong bếp đang cháy bập bùng thì Jugger vào thông báo rằng trời đang bắt đầu mưa nặng hạt và ông ấy hỏi cô định ngủ ở đâu đêm nay.

Elwyn không biết. Cô đã phát hiện ra chỗ bố cô thường ngủ, một căn phòng được ngăn riêng từ nhà lớn trong đó có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, một cái hòm và một va ly. Nhưng nó sẽ không phải chỗ dành cho một cô gái.

- Tôi sẽ dọn nhà chứa đồ, đợi chút. Jugger gợi ý vẻ bí mật. - Có vẻ đó là chỗ lão béo giấu đồ, nhưng gã đã chuyển đi rồi mà.

Cô quyết định đêm đó sẽ ngủ trong bếp. Jugger nhanh chóng thiết kế một cái cửa sau và hứa với cô rằng ông ấy sẽ ngủ ngay ở bên ngoài vì vậy cửa dù thiếu bản lề cũng không phải đóng đinh. Jugger đi tìm cái đệm của Ed Thebold còn cô thì bắt đầu bắt tay vào việc. Cô thầm cám ơn trường Wildwood đã bắt buộc cô phải học môn nội trợ. Chỗ đậu ngâm được ép ra nước, mật mía được thêm vào, thịt muối được thái thành miếng và được bày cùng hành thái nhỏ, sau đó cái chảo lớn được đặt lên lò nướng và sau khi những chiếc bánh đã được nướng thành màu nâu ngon mắt, chúng được đưa ra bày cho nguội.

Cô rán một ít thịt muối lên để lấy mỡ chiên khoai tây, rồi cô chợt nghe thấy những tiếng xe ô tô đang tiến đến gần trại.

Cô đợi những người đàn ông làm việc ở trại xuất hiện. Với một cái xoong bẩn với một cái cốc trong tay cô đi ra cửa và gọi mọi người tập trung. Phải một lúc lâu người đàn ông đầu tiên mới tiến đến bậc thềm, đầu anh ta vừa mới được gội, nước vẫn rỏ xuống chiếc áo sơ mi sạch sẽ anh ta đang mặc.

Anh ta bước lên trước những người khác mấy bước, và Elwyn nhận thấy vẻ mặt tất cả những người thợ rừng ấy đều giống nhau như thể cùng bị chung một con dấu đóng lên vậy.

Người đàn ông đi đầu dừng lại trước bậc thềm và nhìn lên Elwyn: - Tôi tới để nói rằng chúng tôi không muốn làm việc cho một phụ nữ.