Chương 3
Mệt mỏi vì một hành trình vất vả, hoảng sợ trước những thay đổi của người bố, và lo lắng trước những điều kiện không đảm bảo của trại, giờ đây Elwyn lại phải đối phó với tình huống này. Để một đội khai thác bỏ đi có nghĩa là phải mất một thời gian mới tìm đựoc người thay thế; khi mà mùa đông đang tới gần thì thời gian đúng là vàng. Hơn nữa, một khi lời đồn đã lan đi thì những người thợ biết việc, những người cô thực sự cần, sẽ không thèm tìm đến nơi mà những người khác đã bỏ đi, sẽ không sẵn sang làm việc cho một phụ nữ.
Cô nhìn xuống người dẫn đầu đội, rồi nhìn những người khác.
- Tôi cho là, cô nói, chắc các anh đã nghe ai nói xấu về tôi nên mới không muốn làm việc cho tôi
- Có ai nói xấu gì đâu nhỉ? Một người trong đội thốt lên.
- Tôi đã như vậy đấy. Chỉ có những kẻ hèn nhát mới bỏ việc vào một thời điểm như thế này. Nào, thôi nào, vào đi; thức ăn đã ở sẵn trên bàn rồi đấy. Cho dù các anh muốn bỏ hợp đồng, các anh hãy cứ ăn đi đã. Tôi sẽ tính công cho các anh trong khi các anh ăn.
- Tôi đã tính xong xuôi cả rồi. Người cầm đầu thông báo.
- Và anh nghĩ là tôi sẽ tin những người xử sự như các anh hay sao?
Cô nói rồi bước nhanh về phía phòng của cha cô, và đến lượt Jugger thế chỗ.
- Các anh bạn, thức ăn còn nóng nguyên. Jugger thuyết phục. - Các anh cứ ăn rồi hãy đi. Các anh có thấy hôm nào có mùi thức ăn ngon như vậy không chứ, chúng ta có người nấu ăn cho còn gì
Họ đói. Vào cuối ngày những người thợ rừng luôn đói lử, và luôn có nhu cầu cấp bách bù lại năng lượng mà công việc đã vắt kiệt của họ.
Họ lấm lét nhìn xem Elwyn có đang theo dõi mình hay không rồi kéo nhau cả vào trong bếp.
Jugger bày thức ăn ra. Chỉ mấy phút sau nhà bếp đã vang lên tiếng dĩa ăn chạm vào mặt đĩa sứ, rồi một người trong đội ngẩng đầu lên hỏi: - Này bác già, bác là người nấu ăn mới à?
Jugger suýt nữa thì đánh rơi cái ấm đựng cà phê.
- Không, tôi chỉ giúp quý cô kia một tay thôi. Cô ấy nấu đấy. Cô ấy đến đây đã mệt lả thì chớ lại chứng kiến lão béo ấy cho các anh ăn uống tệ vậy, lại còn giấu thức ăn ngon đi. Tôi thì… ông ấy nghiêng đầu. - Tôi không sợ phải làm việc cho một cô gái đã bỏ học để đến giúp cha mình.
Ông ấy bỏ ngoài tai lời bình phẩm thô lỗ và không nói thêm gì nữa cho tới khi ông ấy mang bánh cho mọi người. Rồi ông ấy đứng nhìn với vẻ mặt hiền lành như trẻ con. Cô bé ấy đã làm điều kỳ diệu với những chiếc bánh; ông ấy nếm thử nửa cái. Cô ấy đã rạch bánh ra cho đường, cho gia vị vào rồi lại nướng chúng đến giòn. Ông ấy vừa rót thêm cà phê vừa ngẫm nghĩ rồi nói:
- Tôi nghĩ các anh nên ở lại cho tới khi cô Elwyn có thể tìm được một đội mới. Tất nhiên, nếu các anh muốn tin lời của lão béo ấy, cái người hàng ngày cho các anh ăn thứ thức ăn như thức ăn của lợn trong khi có bao nhiêu đồ ăn ngon gã đều giấu đi cả, thì tôi cũng chả còn lời nào để nói nữa.
Một người đang ăn quay lại cáu kỉnh nói: - Ông muốn gì? Ai nghe lời của ông cấp dưỡng?
- Tôi đã thấy lão ấy trong chiếc xe tải kia. Lão ấy ẩn trong đó. - Ông ấy cười- Các anh đáng lẽ nên chứng kiến cảnh cô gái đối đầu với lão ta, với chính con dao của lão. Tôi cười đến chết đi đựoc. Và cách cô ấy đuổi Nat Cantrell nữa…
- Cô ấy đã làm vậy ư? - Tất cả đồng thanh hỏi.
Jugger ngồi xuống cuối chiếc ghế băng và kể câu chuyện ông ấy cho là lạ lùng về cuộc đụng độ giữa Elwyn Thebold và Nat Cantrell, nhà bếp tưởng như rung lên vì những tràng cười. Họ nói phụ nữ không cãi lại Nat bao giờ.
Elwyn đi ra. Nghe thấy tiếng cười cô dừng bước không hiểu vì sao. Nghe chừng không khí có vẻ vui. Những người sắp bỏ việc không ai lại cười phá lên như thế; họ phải buồn bực mới đúng.
Cô chạy lên các bậc thang gỗ vừa lúc nghe lỏm được một người trong bếp nói: - Nếu cô ấy như vậy, chúng tôi có thể ở lại một thời gian, bỏ đi bây giờ cũng thật không phải.
- Tôi nghe thấy cả rồi. - Cô đứng trước bậc cửa; cảm thấy người muốn nhũn ra vì kiệt sức.
- Nếu các anh có thể ở lại cho tới khi tôi kiếm được người thay thế thì như vậy cũng là giúp bố tôi trong lúc ông ấy gặp khó khăn. Tìm được người thay đâu có dễ bởi tôi không muốn dùng những người không biết việc.
- Này, bé con. Một người cao lớn đứng dậy đặt tay lên vai cô. - Cô Elwyn, cô nên ngồi xuống đi kẻo quỵ xuống bây giờ mất. Trông cô mệt quá rồi.
Đúng là cô mệt quá. Mắt cô đã thâm quầng, và cô phải mắm môi lại để chúng khỏi run.
- Cô ấy đã không ăn chút gì. Jugger lên tiếng. - Mà chẳng còn chút gì mà ăn nữa. Đợi một chút xem.
Ông ấy vội vã đi ra khỏi nhà bếp và một lát sau quay lại với những thứ ông ấy đã mua ở cửa hàng, còn Elwyn mệt đến độ chẳng thiết ăn uống gì đành phải giả vờ ngon miệng với mấy cái bánh phồng tôm, chỗ cá mòi và chút cà phê.
Cô cố gắng nói một chút, nhưng người đứng đầu đội lắc đầu.
-Cô hãy đi nghỉ đi. Tối mai chúng ta sẽ thảo luận. Mọi chuyện có thể để sau mà.
Rồi tất cả đội khai thác định cuốn chăn ra rừng ngủ để nhường ngôi nhà cho cô, nhưng Jugger đã bảo họ là Elwyn sẽ ngủ trong bếp với sự bảo vệ của ông ấy. Vậy nên họ kéo nhau đi lên ngôi nhà chính.
Tám giờ rưỡi Elwyn đi ngủ. Cô nằm đó một lát và mỉm cười. Nếu cô Cavalier mà nhìn vào thì lẽ nào cô ấy không nổi giận cho được? Một cái đệm trải trên các tấm ván giữa những khung để cưa gỗ, một cái chăn đơn giản để đắp. Và bên trong, chứ không phải bên ngoài, theo lời đề nghị của cô, là người thợ rừng cô nhặt được trên đường đang nằm cuộn tròn mà ngủ. Cô chưa bao giờ cảm thấy an toàn hơn thế.
Mưa vẫn rơi đều trên mái bếp và lửa trong bếp lò lớn vẫn đang cháy rực, tạo nên một thứ ánh sáng đỏ toả khắp căn bếp. Một thứ ánh sáng đỏ giống hệt màu tóc của Nat Cantrell, cô nghĩ, và thiếp đi.
Có lúc cô chợt tỉnh giấc cả nghĩ rằng lửa trong bếp hay là tóc của Nat Cantrell đang ở trước mắt. Rồi cô nghe thấy tiếng cười khẽ, những tiếng nói xen giữa những tiếng ngáy và nhìn thấy khuôn mặt của Nat Cantrell với những nếp nhăn vì cười hiện ra qua ánh đèn pin của ai đó. Cô nghe thấy anh ta nói: - Các bạn của tôi ngủ cả rồi; tôi sẽ ngủ trong xe dưới cửa sổ. Jugger, cũng giống Elwyn, đã mệt lử nói với cô vậy. (nguyên văn đấy ạ! E cũng không hỉu j lun )
Sáng hôm sau cô nghĩ là mình đã mơ. Cô thức dậy khi những vì sao vẫn còn lấp lánh trên bầu trời. Cô nhóm lửa xong, đi pha cà phê, rán bánh nhân trứng và sữa mà Jugger vẫn còn ngáy đều. Cô không thấy chiếc xe nào ở ngoài cả.
Mùi thơm của bánh rán đã đánh thức Jugger, ông ấy vội chạy đi rửa mặt rồi quay vào đổ nước đường vào bình, mang thìa đựng trứng và vớt đậu được ngâm qua đêm trong cái xoong lớn ra. Những người thợ rừng vào bếp, trêu đùa cái nhiệm vụ bảo vệ của ông ấy, và gật đầu chào Elwyn trong khi đó Elwyn phải cất lời xin lỗi họ vì cô chưa chuẩn bị được cả đậu lẫn bánh nhân thịt. Nhưng cô mang cho họ những cái bánh quy to tướng và tiếp đến là những cái bánh bột nhồi được mang thẳng từ chảo mỡ đang sôi ra. Những người thợ của cô phải gật gù công nhận là chúng “giòn quá đi mất”, rồi họ ăn trứng, ăn thịt lợn và ăn bánh kẹp thịt.
Trên đường tới chỗ làm việc họ đồng tình với nhau rằng “con bé” có vẻ được. Cô ấy biết cách nạp nhiên liệu cho một người phải làm công việc nặng nhọc.
Jugger đến sau lưng Elwyn: - Cô muốn giao cho tôi việc gì? Ông ấy hỏi trong khi Elwyn đang khuấy một chảo bột bánh lớn.
Elwyn đổ bột sang cái chảo khác.
- Bếu ông không phiền giúp tôi mấy ngày…
- Không phải là nấu ăn chứ?
Elwyn cười vì vẻ hoảng hốt của ông ấy.
- Không, tôi cần một người chuyên nghiệp, nhưng tôi chưa có thời gian đi tìm. Tôi muốn đem thùng đựng dầu ra đựng rác và muốn tìn chỗ nào đó để chứa đồ. Sau đó nhờ ông đi mua thịt hộ. Ông lái xe được chứ?
Jugger tiến đến gần Elwyn hơn.
- Cô muốn nói rằng cô để tôi lái chiếc xe của cô một mình ư?
- Không khó hơn lái một chiếc xe tải đâu mà, đúng không? Cô hỏi, giả vờ không hiểu ý thực sự của câu hỏi mà Jugger đưa ra.
- Rồi chúng ta còn phải mua hàng ở đâu đó đấy.
- Vâng, nhưng trước hết tôi phải dọn cái kho của lão xén hoá đơn đó để làm chỗ ngủ cho cô đã.
- Tôi có thể ngủ ở đây một thời gian, không sao đâu.
Có lẽ cô ngủ ở đây được, nhưng giữa những khung kê gỗ xẻ nâu làm gì còn chỗ cho người cấp dưỡng nữa?
- Người cấp dưỡng ư?
Elwyn nhìn Jugger và nhận ra ông ấy đang nhìn ra ngoài với vẻ mặt rất ngạc nhiên. Cô quay ra nhìn theo hướng Jugger đang chú ý và rồi cô cũng ngạc nhiên chẳng kém gì ông ấy. Trên con đường mòn thoạt tiên xuất hiện một cái ô lớn với bốn chân, rồi sau đó Elwyn nhìn thấy hai cái đầu lấp ló. Một cái đầu là của một con lừa, cái đầu kia là của một người đàn bà.
Nếu không ai tin, Elwyn sẽ thề rằng con lừa đó đã quỳ xuống hệt như một con lạc đà để người đàn bà tụt xuống đất. Bà ấy chắc là Gran Hanks, Elwyn lẩm bẩm, và chạy ra ngoài.
- Cô là cô bé gyppo hả? Người đàn bà hỏi bằng giọng trong trẻo. - Hơi nhỏ một tí, đúng không? May mà tôi đang rỗi. Tôi sẽ làm cho cô béo ngay ấy mà. Tôi tới nấu ăn cho cô. Cô biết đấy.
Elwyn cố hỏi câu gì đó, nhưng người đàn bà cứ phăng phăng bước thẳng lên các bậc cao của nhà bếp và đứng ở cửa bếp ngó vào trong.
- Nước nóng, nước sôi, nước giặt quần áo. Ông, ông bạn, bà ấy nhìn Jugger, khẩn trương lên, chúng ta có việc phải làm đây. Thu dọn cái đống rác này đi hộ cái.
Elwyn răm rắp theo người đàn bà mới tới và nhận ra mình là người trả lời chứ không phải là người hỏi.
- Họ sẽ về ăn trưa, bởi vì tôi không biết xoay sở và…
- Hãy lên một danh sách. Gran Hanks ra lệnh, bắt đầu nhẩm tính các thứ cần mua sau khi đã ngó qua lán đựng đồ. - Trời, tôi chưa bao giờ thấy chỗ nào tệ như thế này. Nào, trước tiên, một tủ lạnh.
- Một gì cơ? Elwyn kêu lên
- Cô dành bao nhiêu phần trăm cho thịt?
- Sao cơ? À, 50%
- Mỗi bữa cô mua tám đến mười đô la tiền thịt, cô lại mất thời gian đi lại và còn mất tiền xăng. Cô lại phải trả với giá bán lẻ. Tôi bảo hãy đi tới Horners, trên Applegate, và bảo John giết cho cô một con bò, giá thành phẩm chỉ bằng một nửa, chúng ta lại còn có các thứ phụ gia, được cả mỡ nữa. Sẽ hoà tiền mua tủ lạnh ngay thôi.
Elwyn há miệng định nói gì nhưng rồi cô lại ngậm miệng ngay.
- Rồi các anh chàng của chúng ta sẽ có trách nhiệm mang về những con cá hồi bốn chân. Cá hồi…
- Nai ấy mà, họ thường vớ được chúng trong rừng. Phải có một chỗ để nai.
Khi Elwyn lập được danh sách các thứ cần mua thì Gran Hanks cũng sắp xếp xong nhà bếp. Bà ấy quay ra chỗ Elwyn
- Tôi sẽ ở lại nếu cô hứa với tôi hai điều. Tôi phải có được một chỗ sạch sẽ để làm việc và tôi phải là chủ.
Elwyn sẵn sàng đảm bảo với bà ấy cả hai điều. Nhưng Gran Hanks vẫn tiếp tục: - Người ta luôn nói nếu chỉ có một người đàn bà cai quản thì đến cả Địa ngục cũng không tệ, nhưng nếu có hai người cùng làm chủ thì họ sẽ mất khách ngay. Nào, giờ thì làm đi.
Elwyn tuân lệnh Gran Hanks đi ra. Lần đầu tiên cô cười thành tiếng, một tiếng cười nhẹ nhõm. Công việc lo bữa cho đội thợ dường như là công việc quan trọng hàng đầu, nhưng nó cũng là một công việc liên tục mà nếu cứ phải lo lắng thì cô sẽ không còn thời gian đâu mà để mắt đến những việc quan trọng khác của trại
Jugger đã lo đủ củi khô và củi dự trữ, ông ấy đang được rảnh rang chút ít. Elwyn đưa danh sách mua hàng cho Jugger, ghi thêm vài thứ cho riêng cô, rồi đi với ông ấy ra xe.
Jugger cúi người ngồi vào ghế xe và mỉm cười.
- Chắc sẽ thú vị nếu cái này không phải loại dễ điều khiển. Ông ấy nói và cho xe chạy.
Bây giờ Elwyn mới có thể đứng ngắm khu trại một lát, hay đúng hơn là có thể ngắm quang cảnh quanh đó. Đứng giữa rừng núi này cô lại cảm thấy tâm hồn mình lâng lâng. Tuy nhiên cô thấy nơi này không giống như rừng mà cô đã biết
Rõ ràng nơi này trước kia đã từng có một nhà máy chế biến gỗ, vì có một cái hồ nhỏ nằm ở phía giáp Bắc của khoảng rừng thưa, một vùng nước xanh trong hệt như màu trời. Hầu hết nhà cửa ở đây đều đã sụt lở cả, Elwyn đoán rằng bố cô đã chọn để lại những tấm ván còn tốt, vừa thay mấy tấm đã hư hỏng để tận dụng những khu nhà bỏ hoang này.
Bên kia cái hồ là những câu tùng khẳng khiu, và bên trên chúng, ở phía đằng xa, là những ngọn núi với cái màu xanh đặc trưng mà Elwyn không thấy ở đâu khác ngoài vùng này. ở phía đông và phía nam rừng trở nên rậm rạp hơn, còn ở phía tây thì hầu như chỉ có đất trống trơ trụi.
Cô ngắm mấy khu nhà mà trại cô đang sử dụng. Nhà bếp, nhà chính, và nhà để dụng cụ. Có một chỗ dựng tạm để đựng đồ, nhưng cô không chắc như thế có đủ không nếu trời có tuyết dày.
Rồi cô nhìn cái nhà kho nhỏ thường được “lão xén hoá đơn” sử dụng, nơi cất giữ những cái cưa, những cái rìu, móc và những cây sào.
Elwyn đăm chiêu nhìn về phía phòng của cha cô, rồi rảo bước. Cô phải giữ được người cấp dưỡng mới tới, và để giữ được bà ấy cô phải tạo được một chỗ ngủ cho bà ta.
Nhìn kỹ cái nhà kho cô đoán chừng nó rộng khoảng 15, 16m gì đó. Có một dãy cửa sổ. Các khung cửa vẫn còn đó nhưng hầu hết đã mất kính. Có một cửa ra vào, bản lề cửa vẫn còn tốt. Ở vài chỗ, ván chắn đã bị mất, còn mái nhà thì thủng lỗ chỗ vì ván lợp đã bị thổi bay.
Sàn nhà cũng chẳng ra sàn, chỉ còn một nửa, và Elwyn đoán rằng đó là chỗ “lão xén hoá đơn” thường ở những khi lão không làm việc, bởi trong một góc nhà cô nhìn thấy một cái bếp to còn ở một góc khác thì có một cái giường được kê sát tường, những cái dây thừng bện giường đã bị chuột nghiến sờn cả.
Cô mau chóng bắt tay vào việc, trước tiên là tới nhà để dụng cụ để lấy búa và song cửa, sau đó tới chỗ mẫy cái nhà cũ nơi có đầy sóc và chuột rừng.
Trong một giờ khu trại vang lên tiếng ván bị giật kêu răng rắc, tiếng đập gỗ, tiếng đóng búa, rồi Elwyn xuất hiện ở cửa bếp trong bộ dạng bẩn thỉu và lếch thếch.
- Bà Hanks. Cô hổn hển. - Cháu đã tìm được một cái xe bò và đã chữa nó để chở gỗ. Liệu bà có thể để con lừa của bà kéo giúp cháu được không?
- Gwendolyn. Bà Gran Hanks đáp. - Nó biết nghe lời đấy. Tôi sẽ bảo nó một tiếng, nhưng đợi tôi nhào xong chỗ bột này đã.
Elwyn cảm thấy có lỗi khi chất đầy xe bò như thế nhưng rồi nhớ lại việc con lừa đã phải chở nặng thế nào khi nó lê đầy cô lại nhẹ người một chút. Khi con lừa kéo xe gỗ đi dưới sự điều khiển của bà Gran Hanks, cô nhìn vào trong nhà kho.
- Tôi đã thấy một số đồ gỗ chúng ta có thể mang lên đây dùng. Chúng ta sẽ mang lên. Tôi sẽ đón Danny trên đường đi.
- Danny ư?
- Một lái xe tải của cô.
- Bà nói cháu mới nhớ, chúng ta có thể mang cà phê nóng và bánh cho các lái xe được không nhỉ? Cháu muốn họ nghỉ một lát khi đi qua.
- Một khi họ biết tôi ở đây, họ sẽ dừng lại nghỉ. Bà Gran Hanks quả quyết. - Cô cứ để bếp đó, tôi sẽ lo liệu. Cô có đủ thời gian để đóng ván đấy. Tôi sẽ bảo Danny mang thêm ván cho cô.
Bận rộn, nhưng Elwyn hết đo lại đánh dấu, rồi cưa, rồi đập. Đến trưa chiếc xe chở cả đội thợ về ăn trưa, chầm chậm dừng lại, những tiếng nói rộ lên một lúc. Một giờ chiều, khi lên xe trở lại chỗ làm họ nhìn thấy một cánh cửa bằng gỗ ván đã được ghép.
- Cô bé muốn đảm bảo không một hạt tuyết nào được tan dưới chân mình. - Một người bình luận.
- Chắc ai đó phải ở đây giúp cô ấy lắp cửa. - Một người khác đề nghị. Nhưng rồi không ai nhận nhiệm vụ đó cả và thế là họ lái xe đi, hy vọng đã có Jugger ở đâu đấy rồi.
- Khi nào con bé đó mắc màn gió che cửa sổ tôi sẽ bỏ đi. - Lời bình luận cuối cùng cất lên. - Rèm cửa sổ gấp nếp.
Khi họ đã lái xe đi khỏi, Elwyn đi lên nhà bếp.
- Gran. Cô quên phải gọi là bà Hanks. Cháu đã tìm thấy một chỗ có cửa sổ tốt; bà bảo Gwendolyn đi chở giúp nhé?
- Cô đi ăn đi đã.
Jugger lái xe về trong khi Elwyn đang ăn bữa cơm dở trưa dở tối.
- Họ chắc không thể tin vào mắt mình. - Ông ấy nói vẻ hãnh diện. - Chắc họ khoá tay tôi vì tội trộm xe nếu cô không đưa cho tôi cái giấy này.
Elwyn nhanh chóng xem xét xem buổi chiều họ phải làm những gì.
- Gran, cháu nghĩ chúng ta nên trả lương cho con Gwendolyn, con lừa ấy mà. Cô giải thích vì Jugger đang ngơ ngác không hiểu Gwendolyn là ai.
- Cô chỉ cần cho nó ăn là được rồi.
Jugger lắp cánh cửa mà Elwyn đã tra dầu vào bản lề, sau đó bắt đầu thu dọn rác. Ông ấy chạy lại gọi ầm lên.
- Bà Gran, nó dừng lại thì được nhưng khi tôi nói như bà hướng dẫn để bảo nó đi thì nó cứ đứng yên cười tôi.
Elwyn đang làm việc trong nhà kho nghe thấy Jugger không nhịn được cười, nhưng rồi cô lại chợt lo lắng. Chắc chắn một chiếc xe tải làm việc tốt quan trọng hơn một chiếc tủ lạnh.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô phải nhanh chóng hoàn thành những việc lặt vặt này để lo những việc quan trọng hơn. Cô phải kiểm tra trang thiết bị của họ.
Danny, người lái xe tải đến cùng với những tấm ván; sau đó anh ta mang theo các thứ khác vào. Anh ta đề ngị giúp lợp mái nhà, nhưng Elwyn lắc đầu.
- Cám ơn, nhưng anh to thế kia, tôi e là nếu anh leo lên thì mái sẽ sập mất
Khi những người thợ rừng về ăn tối, Elwyn vẫn còn ở trên mái nhà kho, và khi họ ăn xong đi ra cô vẫn còn ở trên đó. Họ không hiểu làm sao cô có thể nhìn rõ mà đóng đinh.
Chiếc đinh cuối cùng đã được đóng xong, Elwyn ngồi trên mái nhà so vai lại vì lạnh. Về đêm trại thật yên ắng. Cô nhớ lại cảnh ở những trại vùng đầm lầy với đống lửa cháy bập bùng, với hơi nước bốc lên từ quần áo của những người thợ rừng ngồi vây quanh đống lửa hát hò, chuyện trò. Nhưng những người thợ rừng đi và những người Cajun, và dòng máu Pháp sôi nổi trong con người họ không bao giờ chịu khuất phục bởi bóng tối ảm đạm.
Hơi nước từ quần áo bốc lên. Elwyn ngồi thẳng dậy. Những người thợ này làm gì khi họ bị dính mưa hay không may phải lội suối? họ làm gì khi có cháy? Không có chỗ nào có cảnh báo cháy hết.
Còn cái nhà kia nữa… có gì vui vẻ ở đó chứ?
- Cô Elwyn …
Elwyn giật nảy mình. Người đàn ông, người đại diện cho đội tối hôm trước đã tới chỗ cô từ lúc nào.
- Cô nói là tối nay chúng ta sẽ nói chuyện.
- Không. Cô nói vẻ khó nhọc. Đó là anh nói đấy chứ. Tôi còn chưa đi kiểm tra trại được đây này.
- À, tất nhiên, nếu cô cho là việc chữa một ngôi nhà quan trọng hơn công việc…
- Hôm nay anh dùng bữa rồi chứ? -Elwyn cắt ngang
- Dùng bữa á? Anh thợ có vẻ ngạc nhiên, sau đó anh ta nói - Mọi người đều biết Gran Hanks là cấp dưỡng trại giỏi nhất vùng, nhưng…
- Đúng đấy. Vậy anh mong tôi đối xử với bà ấy thế nào đây? quấn quanh bà ấy một cái khăn quàng và treo bà ấy lên cây à?
Người thợ rừng im lặng một lát, rồi anh ta cười phá lên.
- Cô thắng rồi. Vậy tôi có thể giúp gì được đây?
- Có đấy. Anh là đội trưởng đúng không nào? vậy thì tối nay hãy kiểm tra nhà chính cho tôi và tính toán xem tôi cần chuẩn bị những gì để sửa nó trước mùa đông này. Sau đó tôi muốn có một cái lán khô ráo và đủ rộng để đặt một cái bếp lò và thanh phơi quần áo. Ngày mai, hãy đánh dấu các loại gỗ anh cần và bảo xưởng cưa người ta làm cho một ít gỗ ghép.
- Được. - Người đàn ông đồng tình - Chắc chắn tất nhiên tôi sẽ kiểm tra. Có lẽ có thể phải thuê họ sấy gỗ tươi. Được. - Nói rồi người thợ rừng đi mất.
Elwyn ngồi chau mày suy nghĩ. Tại sao bố cô lại không làm những việc này nhỉ? Không chăm lo tới sự thoải mái cho những người làm có vẻ không phải là tính cách của ông. Tất nhiên khi ông vào nằm viện thì mái nhà chưa bị hư hại, nhưng cái nhà bếp đó, những đống chai lọ và vỏ hộp chất cao đó, sự luộm thuộm không thể chỉ xảy ra trong mười ngày vắng ông được.
- Elwyn ơi? - bà Gran Hanks gọi to. - Bữa tối của cô rắn như đá rồi đây này. Xuống ăn đi để tôi còn dọn.
Bẩn thỉu và lôi thôi, Elwyn xuống nhà bếp, cúi xuống chậu nước nóng, dùng xà bông rửa mặt rửa tay đến tận khuỷu, rồi cô duỗi thẳng tay, vẫn nhắm mắt hỏi xin một chiếc khăn lau.
Một chiếc khăn được đặt vào tay cô, khi đã lau xà bông trên mắt cô nhìn lên và thấy Nat Cantrell đứng đó cười tủm tỉm.
Bực mình, Elwyn lắc đầu và giống như con rối lắc cái đầu ướt cô làm bắn tung những giọt nước vào chiếc sơ mi sạch tinh của Cantrell. Cô không biết cô Cavalier sẽ phản ứng thế nào khi chứng kiến việc đó; cô vẫn xử sự hệt như một đứa con gái quậy phá.
- Xin lỗi. Cô lúng túng và nhận thấy Nat Cantrell vờ như không để ý đến hành động vừa rồi của cô, nhưng nụ cười trên khuôn mặt anh ta không còn nữa, thay vào đó là một vẻ mặt thông cảm và buồn buồn. - Bố tôi! có chuyện gì với bố rồi?
- Có, à mà không. - Anh ta trả lời, rồi vội vàng giải thích - Chiều nay tôi ghé qua bệnh viện. Ông ấy lành vết thương khá nhanh. Tuy nhiên, họ mới phát hiện ra ông ấy có vấn đề về thận. Ông ấy sẽ phải phẫu thuật… anh ta dừng lại nhìn Elwyn với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Cô gái gyppo đứng trước mặt anh ta trông thực sự đang vui. Trông cô ấy thoải mái, như thể cô ấy vừa trút được một gánh nặng vậy. Chẳng lẽ việc quản lý trại lại quan trọng hơn bố cô ấy sao?