Chương I - 1 -
Vài năm trước, có một căn bệnh kỳ lạ đột nhiên xuất hiện. Đó là căn bệnh đáng sợ khiến người bệnh đột ngột biến thành một sinh vật lạ với hình dạng quái dị.
Ca mắc bệnh đầu tiên được phát hiện ở một địa phương thuộc vùng Kanto. Nhưng rồi trong chớp mắt, căn bệnh đã lan rộng khắp các vùng miền trên cả nước, bốn mươi bảy tỉnh thành của Nhật Bản đều thông báo có người mắc bệnh.
Con người bị biến thành các sinh vật với hình thù kỳ quái. Trước sự thể bất ngờ, mọi người đều khó mà tin được, nhưng sự việc giống như cơn ác mộng này thực sự đã bắt đầu diễn ra trên cả nước. Người ta không còn có thể bình chân mà nói đó chỉ là chuyện đồn đại vô căn cứ, phi hiện thực được nữa.
Hiện tượng xưa nay chưa từng có này đã khiến nhiều người hoảng loạn. Để trấn an dân chúng đang hốt hoảng sợ hãi, chính phủ đã phải đặt tên cho hiện tượng này và khẩn cấp đề ra đối sách. Kết quả là, hiện tượng này được nhận định là một căn bệnh nan y, mang tên “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”, tên gọi khác là “Mutant Syndrome - Hội chứng đột biến”.
Thật kỳ lạ, khi hiện tượng được phân loại và đặt tên, dân chúng bỗng trở nên yên tâm phần nào. Nhưng đâu phải đặt tên cho nó là xong. Nếu là bệnh thì nhất định phải tìm ra phương pháp trị liệu.
Nhưng cách chữa trị không phải thứ có thể tìm ra được trong một sớm một chiều. Họ chỉ biết rằng, căn bệnh này không lây nhiễm, cũng không phải căn bệnh mang tính nhất thời và bệnh nhân chủ yếu tập trung vào một độ tuổi nhất định.
Trong tình hình giảm tỷ lệ sinh này, một căn bệnh tập trung ở giới trẻ thực sự là vấn đề sống còn đối với tương lai đất nước. Nhưng có một điều kỳ lạ rằng, căn bệnh hiếm này không hề ảnh hưởng tới những người đi làm. Hội chứng biến thành sinh vật quái dị này chỉ hoành hành trong tầng lớp những người trẻ bị gọi là Hikikomori hoặc NEET[1] - những người ăn bám tự giam mình trong phòng - mà thôi.
Lực lượng lao động của cả nước không bị tổn thất một cách rõ rệt. Đối với chính phủ, đây quả thực là trong dữ có lành. Xét về lâu dài, đương nhiên đây là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng căn bệnh này có vẻ không gây ra ảnh hưởng gì cấp bách.
Người bệnh và người thân của họ sẽ phải đồng hành cùng căn bệnh này trong một thời gian dài. Kết luận của chính phủ là như vậy, họ bắt đầu xử lý sự việc bằng cách: Đầu tiên đề ra cách đối xử với người bệnh trước, sau đó mới là nghiên cứu căn nguyên gây bệnh và cách chữa trị.
Để tạo ra một chế độ mới, có nhân lực và ngân quỹ là việc hết sức cần thiết. Nhưng nếu hỏi rằng chính phủ có dự trù sẵn cho tình huống này và có nguồn tài chính đảm bảo không, thì họ đành phải lắc đầu. Mọi việc đều có thứ tự ưu tiên của nó cả.
Nếu là bình thường, những người mắc căn bệnh không thể chữa trị đương nhiên sẽ được bảo vệ và đối xử thật tốt. Họ cũng cần được chứng nhận là những người bị bệnh hiểm nghèo cấp độ một, nhưng căn bệnh đột biến này lại có một rào cản lớn.
Hình thù sau khi bị đột biến của họ nhìn chung đều rất gớm ghiếc. Đúng là họ biến thành một sinh vật với hình dáng lạ lùng thật, nhưng nói thẳng ra thì những hình dạng đó thật quái dị.
Trên thực tế, có rất nhiều người nhà bệnh nhân đã ghê tởm và bỏ mặc không chăm sóc người bệnh chỉ vì ngoại hình xấu xí gớm ghiếc của họ. Cũng có nhiều báo cáo về việc người nhà bạo hành bệnh nhân, cuối cùng lỡ tay giết chết họ.
Những người gây án đã đi tự thú vì họ không chịu nổi cảm giác tội lỗi, luôn lo lắng, không biết việc làm đó có bị khép vào tội giết người không. Người ta cũng ghi nhận được sự suy sụp tinh thần của những tội phạm này.
Bệnh nhân đã biến thành hình thù kỳ dị, một loài sinh vật khác, không phải là con người nữa. Sở thích ăn uống thay đổi, ngoài ra, khi họ bị thương hay bị bệnh thì không thể mang họ tới bệnh viện để chăm sóc chữa trị được. Vì cấu tạo cơ thể và các cơ quan tiêu hóa đã biến đổi, nên điều này là không thể tránh khỏi, nhưng đối với người nhà bệnh nhân - những người phải chăm sóc cho người bệnh, đây đều là những gánh nặng đối với họ.
Họ không thể nói chuyện, không thể viết hoặc ra dấu bằng tay. Những người bệnh hoàn toàn không thể giao tiếp theo cách thức của con người này chẳng khác gì những con vật nuôi gây vướng chân cho chủ nhân.
Nếu nhìn người bệnh “dễ thương” thì còn đỡ, nhưng ngoại hình của họ lại vô cùng gớm ghiếc. Mà trước khi biến thành hình thù quái dị này, họ cũng đã là những kẻ gây phiền phức trong gia đình rồi. Vì lý do đó nên rất nhiều bệnh nhân đã bị gia đình bỏ rơi.
Thêm vào đó, căn bệnh này còn gây ra nhiều vấn đề xã hội, như phát sinh nhiều vụ án giết người để lấy tiền bảo hiểm của nạn nhân, nhiều vụ lừa đảo bán thuốc hứa hẹn chữa khỏi bệnh hoặc có hiệu quả giúp bệnh nhân hồi phục. Vì những khó khăn chồng chất đó, cuối cùng chính phủ phải đưa ra một chính sách như sau:
“Từ giờ “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” sẽ được coi là căn bệnh gây chết người.”
Chỉ cần mắc phải căn bệnh này, người bệnh sẽ chết. Đó không phải là cái chết về mặt sinh học, mà là cái chết về mặt danh xưng con người, người đó sẽ bị coi là đã chết, không còn là con người nữa. Căn bệnh kỳ lạ này đã xuất hiện và lan rộng được vài năm, nhưng chưa có báo cáo nào về việc bệnh nhân biến đổi lại thành hình người cả. Nghĩa là nó được coi là căn bệnh chí tử, không thể dự đoán thời gian sống còn lại.
Nếu một người được chẩn đoán tại bệnh viện là đã nhiễm “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” thì từ thời điểm ấy, người đó sẽ bị coi là đã chết. Ở cột “nguyên nhân tử vong”, bác sĩ sẽ điền tên căn bệnh. Vì họ không thực sự chết, nên đám tang sẽ không được tổ chức, nhưng người nhà bệnh nhân có nghĩa vụ phải tới phòng hành chính địa phương để nộp giây khai tử. Người nào không thực hiện nghĩa vụ này sẽ bị khép tội.
Bảo hiểm nhân thọ sẽ được thanh toán cho người thụ hưởng. Ngoài ra, người thân của bệnh nhân còn có thể yêu cầu được cấp tiền bảo hiểm trợ cấp tử vong một lần[2]. Có thể nói đây là khoản tiền hỗ trợ duy nhất của đất nước đối với người nhà bệnh nhân. Trong trường hợp cần thiết, gia đình bệnh nhân sẽ thực hiện chuyển nhượng các quyền và nghĩa vụ về tài sản từ người bệnh sang những người còn sống và khi thủ tục cho việc này được thực hiện xong, người bệnh sẽ bị tước mất nhân quyền.
Những người rơi vào trạng thái bệnh được gọi là “người đột biến”, nhưng quãng đời về sau người đó sẽ không bao giờ được đối xử như một con người nữa. Cùng với việc được giải thoát khỏi mọi nghĩa vụ và bị tước đi mọi quyền lợi, họ sẽ bị đối xử không khác gì động vật hoang dã.
Mà không, ngay cả động vật hoang dã cũng có luật bảo vệ, không cho phép săn bắn tùy tiện. Người đột biến không có luật nào bảo vệ, nên vị thế xã hội của họ còn thấp hơn cả động vật.
… Và rồi ở đây lại có thêm một bệnh nhân nhiễm căn bệnh “100% tử vong”, cùng với gia đình bất hạnh của cậu ta.
“Từ kết quả xét nghiệm trên đây, tôi xác nhận rằng tình trạng của con trai chị hoàn toàn trùng khớp với các tiêu chuẩn xác định bệnh. Thật đáng tiếc, chị Tanashi ạ, nhưng con trai chị đã mắc “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” mất rồi.”
“Thế ư?” Cô thẫn thờ đáp lại. Vừa nhìn gương mặt vị bác sĩ đang giải thích về bệnh bằng giọng đều đều, cô vừa nghĩ, không biết giữa bệnh ung thư và bệnh này, bệnh nào đỡ khủng khiếp hơn.
Khẽ liếc sang nhìn, cô thấy Yuichi đang trườn bò trên sàn nhà vì không thể ngồi trên ghế. Cậu cố gắng trườn đi bằng hai đôi chân dài và một cặp chân nhỏ mọc ở bụng, bò lung tung quanh phòng.
Những cẳng chân ngắn nhiều vô kể đó nhìn kỹ sẽ thấy rất giống hình dạng ngón tay con người. Đầu chân còn có cả móng. Những chiếc móng xinh xắn, cắt tỉa gọn gàng, như những móng tay của Miharu. Yuichi trườn đi một cách chậm chạp và yếu ớt. Miharu cảm thấy lờm lợm trong cổ họng.
“Vậy à. Chúng tôi hiểu rồi.”
Isao - chồng của Miharu bình tĩnh nói và gật đầu. Nhìn khóe miệng chồng trĩu xuống và những nếp nhăn hằn sâu trên mặt anh, Miharu chợt nhận ra một điều không mấy liên quan tới tình huống hiện tại: Thì ra anh ấy cũng có tuổi rồi.
Sau khi phát hiện Yuichi ở trong phòng đã biến thành một sinh vật kỳ dị, Miharu không thể cử động được một lúc lâu. Nhưng cô không thể ngồi sụp ở đó mãi. Bởi sau khi biến thành sinh vật lạ, Yuichi cần được đưa tới bệnh viện. Vì thế dù chưa trấn tĩnh lại nhưng Miharu vẫn gắng gọi điện cho Isao.
Với Miharu, việc nhờ chồng xin nghỉ làm sớm để về nhà không phải là điều đơn giản. Cô biết rõ Isao rất ghét việc cô gọi tới trong giờ làm việc, nhưng đây là việc khẩn cấp nên cô không thể chần chừ được.
“Anh ơi, có chuyện nghiêm trọng rồi!”
“Sao thế? Tivi bị hỏng à? Hay là tủ lạnh? Em cố gắng chịu đựng chút đi, anh đang bận lắm.”
Trước giọng nói không che giấu sự bực bội của Isao, Miharu vội nói:
“Chờ đã, anh đừng cúp máy! Không phải chuyện đó, có chuyện nghiêm trọng với Yuichi rồi anh ạ!”
“Yuichi ư?”
Nói tới đó giọng của Isao càng có vẻ giận dữ hơn.
“Cuối cùng nó cũng dùng bạo lực với em rồi à? Hay là nó gây ra chuyện gì?”
Nghe giọng nói đè thấp xuống để không gây ảnh hưởng tới xung quanh của Isao, Miharu bất giác lắc đầu.
“Không phải vậy. Trưa nay lúc em tới gọi con xuống ăn thì Yuichi đã… Yuichi đã…”
Miharu không thể nói hết câu. Có lẽ, dù tận mắt nhìn thấy hình thù đó của con trai, cô vẫn không muốn thừa nhận điều đó. Cô muốn nghĩ rằng đó chỉ là giấc mơ, rằng cô đã nhìn nhầm.
“Xin anh đó! Anh cứ về nhà trước đã!”
Nghe Miharu nói vậy, Isao thở một tiếng dài qua điện thoại.
“Em chẳng hiểu gì cả. Về sớm đâu có dễ. Công việc buổi chiều đang ùn lên, nếu anh về sẽ phải bàn giao lại và sắp xếp đủ thứ chuyện. Chuyện có khẩn cấp tới mức anh phải về nhà không?”
“Nếu không có anh, chỉ có mình em thì… Em…”
“Bình tĩnh lại nào. Đằng nào nó cũng có chết đâu.”
“Nhưng mà giống như chết đi rồi ấy!”
Miharu không kiềm chế được mà hét lên, khiến Isao lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
“… Anh hiểu rồi. Anh sẽ thu xếp công việc và về nhà sớm nhất có thể, thế nên em hãy bình tĩnh lại. Em gọi xe cứu thương chưa?”
“Không cần gọi xe cứu thương. Nhưng anh mau về đây đi. Em không biết phải làm gì nữa.”
“Được rồi, anh hiểu rồi.”
Và rồi, chừng một tiếng sau cuộc điện thoại, cuối cùng Isao cũng về tới nhà. Anh nghe Miharu giải thích, xem tình hình của Yuichi rồi vội vàng lái xe tới bệnh viện đa khoa thành phố.
“Miharu… Miharu!”
Bị chồng vỗ vỗ vai, Miharu sực tỉnh. Lần lượt nhìn khuôn mặt đang cau mày của Isao đứng bên cạnh và khuôn mặt của vị bác sĩ đứng tuổi không thể hiện rõ cảm xúc, Miharu vội vã đứng lên. Cô cúi đầu chào bác sĩ rồi với tay lấy chiếc túi du lịch trống rỗng của mình.
“Yuu à, chúng ta về thôi.”
Cô chụp chiếc túi đang mở miệng xuống người Yuichi, nhanh chóng nhét cậu vào túi. Vừa vội vã kéo khóa túi, cô vừa để ý sao cho không kéo túi quá kín, rồi đeo túi lên vai. Cậu con trai đã biến thành sinh vật lạ của Miharu giờ nhẹ bẫng, đến mức cô có thể mang con đi mà chẳng thấy khó khăn gì.
Họ đi về phía bãi đỗ xe, Miharu đặt chiếc túi không ngừng ngọ nguậy vào băng ghế sau. Ngồi xuống ghế phụ, tay thắt dây an toàn và ngả người vào lưng ghế, Miharu lơ đãng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Xe lăn bánh, khung cảnh lướt đi trước mắt. Cảnh vật không có gì đặc biệt. Nhưng Miharu vẫn không rời ánh mắt khỏi đó được, cô cứ im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Phòng hành chính còn làm việc tới năm giờ. Trên đường về mình rẽ vào đó nhé. Việc cần làm thì làm sớm cho gọn.”
“… Anh à, nhân tiện anh rẽ vào siêu thị giúp em nhé? Siêu thị Maruroku ấy. Nhà mình hết trứng rồi, em đang định đi mua.” Miharu không nhìn chồng, nói: “Thực ra hôm nay là ngày khuyến mãi món mì sanpachi. Nhưng giờ này chắc chẳng còn món đó đâu… Giờ phải mua bổ sung, nếu không tối nay em sẽ không làm được món cơm cuộn trứng mất.”
“Em này.” Nét mặt Isao vô cùng khó chịu, “Em không cần làm món ăn yêu thích của Yuichi nữa.”
Miharu chậm rãi quay đầu qua nhìn chồng.
“Tại sao?”
“Tại sao ư? … Vì Yuichi đã chết rồi.”
Từ chiếc túi đặt trên băng ghế sau, có tiếng cựa mình khe khẽ.
“Đừng nói vậy trước mặt con đi anh. Con vẫn đang ngồi đây với chúng ta mà.”
“Em làm ơn thôi đi được không? Bác sĩ đã đưa giấy chứng nhận tử vong cho chúng ta rồi. Chúng ta cũng phải nộp giấy khai tử trong vòng bảy ngày nữa. Còn nhiều thủ tục phiền phức đang chờ đợi chúng ta đó.”
“Nhưng mà… như thế kỳ quặc lắm. Tất cả những chuyện này thật điên khùng!”
Miharu đưa tay ôm lấy hai tai như muốn chối bỏ hiện thực. Cô không muốn tiếp nhận lời lẽ của Isao.
“Thằng bé đâu có chết, tại sao chúng ta phải nộp giấy khai tử cho nó chứ?”
“Vì luật pháp quy định như vậy.”
“Tại sao?”
“Đừng hỏi anh. Em có vùng vằng cỡ nào anh cũng chẳng làm gì được. Chúng ta phải nhìn vào hiện thực đi thôi.”
“Hiện thực gì cơ?”
“Con trai chúng ta, Yuichi, đã chết rồi.”
“Thế ai đang ngồi ở ghế sau xe kia?”
Đèn giao thông chuyển qua màu đỏ. Xe cộ dần giảm tốc và dừng lại, Isao liếc qua chiếc gương trong xe rồi nói, hai bên khóe miệng trĩu xuống.
“Chỉ là một sinh vật gớm ghiếc mà thôi.”
Có lẽ anh vẫn còn tử tế khi chưa gọi sinh vật đó là một con quái vật. Nhưng Miharu đã không đủ bình tĩnh để nhận ra điều đó.
“Anh có thể nói về con trai mình như vậy sao? … Anh… Lúc nào anh cũng quá đáng như vậy hết!”
Lúc để ý tới thì họ đã đi quá siêu thị Maruroku mất rồi.