← Quay lại trang sách

- 2 -

Cô nghĩ tất cả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Miharu hồi tưởng lại.

Từ khi xem bản tin về “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” trên tivi, cô đã luôn lo sợ rằng một ngày nào đó con trai mình cũng sẽ bị căn bệnh này.

Cậu con trai duy nhất của cô - Yuichi - được sinh ra năm Miharu ba mươi hai tuổi. Cậu được sinh ra vào năm thứ sáu của cuộc hôn nhân giữa vợ chồng cô, là đứa con đầu lòng hai vợ chồng luôn mỏi mòn khao khát, thế nên sự vui sướng và kỳ vọng của hai người đối với cậu càng lớn. Họ nuôi dưỡng cậu trong sự cưng chiều hết mực. Những thứ cậu muốn hầu như họ sẽ mua cho cậu. Bù lại, họ cũng rất nỗ lực dạy dỗ cậu và sát sao trong việc học của cậu. Họ muốn cậu học thật nhiều, thật thông minh, tốt nghiệp một trường đại học tốt và vào làm trong một công ty tốt. Nói cho cùng, đó là một ước vọng rất bình thường của bậc làm cha mẹ.

Nhưng đứa trẻ không như họ mong đợi. Yuichi đã dừng bước ở bậc trung học. Không phải vì cậu không theo kịp bài giảng, mà vì cậu không gây dựng được mối quan hệ tốt với bạn bè cùng lớp, nên cậu dần ít tới trường hơn rồi cuối cùng nghỉ hẳn ở nhà.

Isao là một người cha nghiêm khắc. Anh mắng mỏ và gạt đi mọi lý do Yuichi đưa ra về việc không muốn đến trường, anh bắt con mang cặp sách và ra khỏi nhà, đóng cửa lại. Hồi đó, câu cửa miệng của Isao là: “Nếu còn chiều chuộng nó hơn nữa thì nó không thể trở thành người tử tế được.”

Sau khi lặp lại chuyện đó vài lần, một hôm họ nhận được thông báo từ nhà trường rằng Yuichi không đến học. Họ tìm hiểu và được biết Yuichi đã rẽ vào một quán cà phê nằm trên đường từ nhà tới trường, thản nhiên mặc đồng phục ngồi giết thời gian trong đó.

“Đầu óc con có vấn đề à? Rốt cuộc con đang nghĩ gì trong đầu thế hả?”

Yuichi học hành không tệ, nhưng có lẽ bản chất cậu không thông minh. Cậu đã không nghĩ ra những cách khôn lanh hơn, ví dụ như thay ra bộ đồ thường ngày hoặc chọn một quán cà phê cách xa con đường đi học của mình. Theo một nghĩa nào đó, có thể nói cậu thật thà, không biết che đậy. Nhưng chuyện lần này nằm ngoài sức tưởng tượng của bố mẹ cậu.

“Nghe này. Sau này ra ngoài xã hội, con sẽ gặp vô số người không hợp với mình. Trường học cũng là nơi để con học cách thiết lập mối quan hệ với mọi người. Nếu chịu thua lúc này, tương lai làm sao bước tiếp được nữa hả? Thật là hèn nhát. Mình là đàn ông con trai, phải mạnh mẽ lên chứ!”

Trước cơn thịnh nộ của Isao, Yuichi co rúm người lại. Cậu vẫn là một đứa tính tình nhút nhát, không bao giờ dám phản biện hay đáp trả lại lời bố mình.

“Một khi hình thành thói trốn chạy rồi, tới khi gặp chuyện quan trọng, con sẽ không thể nhẫn nại chịu đựng được. Nếu con cứ chạy trốn khỏi những điều mình không thích, mọi chuyện sẽ thế nào? Tới lúc đi làm, chỉ cần con nghỉ làm không thông báo, họ sẽ đuổi việc con ngay đấy. Giờ con đang là học sinh nên mới được tự ý như vậy thôi. Ra ngoài xã hội rồi, việc con đang làm sẽ không được cho phép nữa. Con hiểu chưa?”

Miharu không nghĩ chồng mình nói gì sai. Lời anh nói luôn rất đúng đắn. Hầu như mọi lần Miharu đều đồng tình với anh.

Sáng hôm sau, Yuichi xách cặp sách ra khỏi nhà với dáng vẻ đã chấp nhận hoàn cảnh của mình. Isao nói sẽ đi theo cậu tới trường để Yuichi không tạt ngang tạt ngửa nữa. Miharu lo lắng nhìn theo bóng dáng hai bố con rời đi.

Thế nhưng vừa bước ra khỏi nhà được vài bước, Yuichi đã lấy tay ôm ngực và ngồi sụp xuống, lên con thở gấp. Về sau, mỗi lần định tới trường thì sức khỏe của cậu lại kém đi, đến mức có lần cậu suýt ngất ở bậc cửa. Từ đó trở đi Yuichi không đi học nữa.

“Đúng là chẳng biết phải làm sao. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, liệu thằng bé có đi học bình thường trở lại không nhỉ?”

Nhưng niềm mong mỏi đó của mẹ cậu chẳng thành, những buổi nghỉ học của cậu vẫn tiếp diễn, cuối cùng Yuichi đành bỏ dở chương trình học trung học.

Yuichi đã trật bánh khỏi đường ray tương lai mà Miharu vẫn hằng mong đợi. Cô không biết phải xử lý ra sao, Isao cũng vô cùng bối rối, không biết giải quyết thế nào cho ổn thỏa.

“Tại sao mọi chuyện lại ra cơ sự này?”

Miharu không thể hiểu nổi. Cô không hiểu mình đã làm sai điều gì trong quá trình nuôi dạy con.

“Có lẽ chúng ta đã quá nuông chiều nó từ khi nó còn nhỏ. Có lẽ việc là con một cũng không tốt cho nó. Bỏ dở cấp ba sao, thật là thảm hại. Thật chẳng còn biết giấu mặt vào đâu nữa.”

Isao nói với vẻ vô cùng bực dọc.

Miharu không yêu cầu quá nhiều ở con. Cô chỉ mong Yuichi hạnh phúc như bao người bình thường khác. Vậy mà tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, Miharu vẫn chưa thể hiểu nổi.

“Không thể để mọi chuyện thế này được. Nếu bằng cấp cao nhất của con mình là tốt nghiệp cấp hai thì sẽ không có nơi nào tuyển nó vào làm mất. Thằng bé cũng không khỏe mạnh tới mức làm được công việc chân tay, phải cho nó đi học trường cấp ba bổ túc hoặc trường học trực tuyến thôi.”

Vì Yuichi không thể đi học nên nếu chọn trường cho cậu, chắc chỉ còn trường học trực tuyến. Nghĩ vậy, Miharu thu thập mọi tờ rơi quảng cáo trường học để nghiên cứu.

“Yuu này. Sau khi tìm hiểu thì mẹ nghĩ tốt nhất là con nên tham gia một trường học trực tuyến. Con nhìn này, chúng ta có thể chuyển tiếp số tín chỉ và số năm con đã theo học ở trường cũ đấy. Yuu của mẹ bỏ dở từ năm lớp Mười một phải không nào? Vậy thì con có thể học lại từ lớp Mười một. Con lại không phải tới trường nữa, tuyệt quá phải không con?”

Yuichi nhìn mẹ, nhưng cậu không nói gì.

“Con thấy trường này thế nào? Trường cấp chứng nhận tốt nghiệp trung học phổ thông và có khóa học dành cho học sinh có nguyện vọng thi lên đại học này. Chúng ta có thể thi lấy chứng chỉ nữa. Trong thời đại này, có chứng chỉ là yên tâm hẳn con nhỉ. Trường này thì phải tới trường học hằng ngày… nhưng trông nó có vẻ tử tế quy củ, mẹ nghĩ trường này tốt đấy.”

Trái với Miharu đang gắng tỏ ra lạc quan vui vẻ để thuyết phục cậu, Yuichi trước sau đều lặng im, nét mặt u ám sầm sì.

“Mẹ sẽ không yêu cầu con những điều vô lý, khó khăn kiểu như phải vào công ty lớn làm việc hay gì cả. Mẹ chỉ cần Yuu hòa nhập trở lại với xã hội thôi. Con hiểu điều mẹ nói mà, phải không? Yuu là một chàng trai thông minh mà?”

Thấy con cứ mãi im lặng cụp mắt xuống, Miharu bất giác cau mày.

“Sao con không nói gì? Yuu, con có đang nghe mẹ nói không thế?”

“Dạ có.” Cậu khẽ gật đầu. Nhưng Miharu lại cảm thấy cậu thật trơ lì, chẳng phản ứng gì với lời lẽ của cô.

“Mẹ nói những điều này đều là vì muốn tốt cho con thôi!”

Vì tương lai của con. Vì hạnh phúc của con. Cô nói những lời này chỉ vì mong ước điều đó. Vậy mà vẻ mặt Yuu cứ vờ như không biết, khiến cô không thể không tức giận.

Cô suy nghĩ cho Yuichi nhiều đến thế, vậy mà sao thằng bé lại có thể coi đó như là chuyện của người khác vậy? Thế này thì công sức của cô đổ sông đổ biển hết rồi.

“Này anh, anh cũng nói gì đó đi chứ. Bảo con là tốt nghiệp cấp hai thì không thể xin việc ở đâu được. Nếu để con như vậy, sau này anh sẽ phải vất vả vì nó đấy.”

“Anh nói nó có nghe đâu. Vậy là chúng ta hết cách rồi. Nó đúng là một thằng ngốc.”

“Kìa, sao anh lại nói thế.”

“Sự thật là thế còn gì.”

Isao buông lời thô lỗ, như thể đã bỏ cuộc sau mọi cố gắng không thành. Miharu rất bực thái độ đó của chồng, nhưng cô lại không tìm được lời lẽ nào khác để thuyết phục.

Cuối cùng, Yuichi không thể chuyển sang trường học trực tuyến. Miharu đã nộp đơn xin theo học, nhưng Yuichi không muốn tới buổi phỏng vấn. Dù mọi người xung quanh có nhiệt tình tác động thế nào, nếu bản thân cậu không muốn theo học thì họ cũng chẳng thể làm gì được. Miharu ôm lấy đầu mình.

“Con đừng làm khó mẹ nữa được không?”

Nghe Miharu nói vậy, Yuichi vẫn chỉ cụp mắt xuống.

“Rốt cuộc con muốn mẹ phải làm sao hả?”

Giữa tình huống khó khăn thế này, Miharu vẫn chọn ra con đường tốt nhất trong khả năng cô có thể nghĩ tới để trải lại đường ray tương lai cho con mình, nhưng con trai cô lại thản nhiên phản bội tâm sức đó của cô. Ngay cả khi cô hỏi cậu muốn làm thế nào, Yuichi cũng không đáp lại.

“Mẹ nghĩ Miharu đã cố gắng hết sức rồi.” Không thể chịu đựng nổi, Miharu gọi điện về nhà, và mẹ cô - bà Kiyomi - đã an ủi cô như vậy.

“Lũ trẻ thời nay mong manh thật. Thời của mẹ chẳng có ai nghỉ học ở nhà cả, được đi học là tốt rồi. Biết bao người muốn mà chẳng được đi học đấy.”

“Vâng. Chúng không hiểu chúng may mắn thế nào, được sinh ra trong thời đại hạnh phúc đến thế nào đâu mẹ ạ.”

Miharu vừa nói vừa dùng ngón tay xoắn dây điện thoại nối từ ống nghe tới thân máy của điện thoại để bàn.

“Con không hiểu nổi nữa. Thằng bé không còn nghe lời bố mẹ nữa rồi.”

Trong lúc nói chuyện, nước mắt cô trào ra, cô cảm nhận được nó đang lăn trên má mình.

“Con biết không thể để nguyên như hiện tại, nhưng thực sự con không biết mình phải làm gì nữa… Hồi còn bé, nó là một đứa trẻ ngoan và dịu dàng. Nhưng bây giờ thì không ổn chút nào cả, kỳ lạ ở chỗ là nó rất bướng bỉnh. Chẳng biết cái tính đó giống ai nữa…”

Đột nhiên Miharu nghe thấy có tiếng động sau lưng, cô quay đầu lại, tai vẫn áp chặt ống nghe. Nhưng phía sau cô không có ai cả.

“Có chuyện gì thế con?”

“Không ạ. Vừa có tiếng gì như tiếng cửa được mở ra, nhưng chắc là con nghe nhầm thôi.”

“Con đang khóc đấy à? … Ôi thật là, làm cho bố mẹ phải khóc thế này, Yuichi đúng là bất hiếu quá.”

“Vâng. Lẽ ra mọi chuyện đã không như thế này. Không biết con đã làm sai điều gì nữa.”

Nghe Miharu than thở, bà Kiyomi liền nói thật dịu dàng để an ủi cô.

“Con đừng suy nghĩ nhiều quá. Những điều con đang làm đều đúng cả. Chỉ đường dẫn lối cho con trẻ là trách nhiệm của bố mẹ. Con đang thực hiện trách nhiệm đó rất tốt rồi.”

“Nếu thực là như vậy thì tốt.”

“Tại con nghiêm túc quá đấy thôi. Mẹ chỉ sợ con hao tâm tổn trí quá mà ngã bệnh mất.”

“Cảm ơn mẹ. Con sẽ để ý giữ gìn sức khỏe ạ.”

Cô kết thúc cuộc gọi, rồi mở cánh cửa từ phòng khách ra hành lang thì nhận ra sàn nhà lấm tấm ướt.

“Những giọt nước này từ đâu ra thế nhỉ?”

Cô nghi hoặc nghĩ ngợi, nhưng vẫn lấy khăn lau đi, rồi thở dài nặng nề.

“Con đường phía trước tối tăm quá…”

Nghĩ về tương lai sắp tới, lòng cô nặng trĩu.

Yuichi là con trai cô, nhưng thằng bé cứ như người hành tinh khác vậy. Cô không hiểu nó đang nghĩ gì và cũng không thể can thiệp được gì. Cô đành bó tay. Có lẽ, ngay cả mong ước Yuichi hòa nhập lại với xã hội cũng là một mong ước xa vời. Miharu bắt đầu nghĩ như thế.

Những ngày sau đó, Yuichi bắt đầu ít ra khỏi phòng hơn. Có lẽ vì chỉ cần nhìn thấy cậu, Isao sẽ nổi giận quát mắng hoặc có thể cậu không muốn nghe những lời than vãn của mẹ. Vì Yuichi chẳng bao giờ nói gì nên Miharu cũng không thể biết rõ được, nhưng dù thế nào thì cậu đang cố tránh tiếp xúc với gia đình mình.

Cũng không hẳn là cậu hoàn toàn tránh mặt bố mẹ. Tới giờ cơm, cậu vẫn xuống phòng bếp ngồi ăn cùng gia đình, thỉnh thoảng cô vẫn thấy con ở phòng tắm hoặc khu bồn rửa mặt.

Trong tình trạng vô cùng mập mờ đó, chẳng biết từ khi nào cả Miharu và Isao đều đã bỏ cuộc. Không biết trong lòng Isao nghĩ gì, nhưng nhìn chồng giáp mặt con trai mà chẳng nói năng gì, cô đoán chắc anh đã bỏ cuộc rồi.

Việc phải bắt chuyện với Yuichi đã trở nên phiền phức với Miharu. Cô biết không thể để mọi chuyện như thế này, nhưng tâm trạng bỏ cuộc vì chẳng thể làm gì khác vẫn mạnh mẽ hơn suy nghĩ đó.

Trong khi mọi chuyện lừng khừng như vậy, Yuichi đã bước sang tuổi hai mươi. Đương nhiên, cậu không tham gia buổi lễ Thành Nhân nhưng cả gia đình cũng có chụp ảnh làm kỷ niệm. Bởi vì Miharu nghĩ những bức ảnh này sẽ lưu lại cả đời, nên có lẽ lúc nào đó sẽ cần đến chúng.

Từ đó cho tới thời điểm hiện tại là hai năm. Ngày tháng ngỡ dài mà ngắn, với Miharu chỉ như một cái chớp mắt.

Những ngày tháng tựa như một thói quen.

Cô đã nghĩ tới lúc nào đó mọi chuyện sẽ đến hồi kết.

Những thanh niên ăn bám tự giam mình trong nhà đang lần lượt biến thành những sinh vật kỳ quái. Khi xem bản tin đáng sợ đó, Miharu không ngừng run rẩy.

Yuu nhà mình cũng sẽ bị thế này mất.

Cơn rùng mình chạy khắp người cô khi cô nhìn thấy hình ảnh quái dị của sinh vật lạ được chiếu trên màn hình tivi.

Thường ngày con trai cô đã lơ đãng như người ngoài hành tinh rồi, nếu cậu còn biến thành con quái vật như thế này nữa… Càng nghĩ càng sợ hãi, tối đó cô không thể ngủ được. Yuichi thường bỏ bữa sáng và ngủ trong phòng tới tận trưa, mỗi lần lên phòng gọi con xuống ăn trưa, nỗi lo lắng thường trực lại dấy lên trong lòng cô.

Hôm nay thằng bé vẫn ổn. Nhìn gương mặt không chút sinh khí của Yuichi khi cậu xuống tầng lặng lẽ ăn cơm, cô cảm thấy yên lòng.

Hôm nay thằng bé vẫn ổn. Việc thầm thì trong lòng như để tự trấn an mình đó đã trở thành việc làm thường ngày của cô.

Hôm nay cũng sẽ ổn thôi…

Nhưng cuối cùng, mọi chuyện đã không còn ổn nữa.