← Quay lại trang sách

- 7 -

Isao đã đi làm về. Miharu ra đón chồng và chuẩn bị cơm tối như mọi khi. Nhìn Isao ngồi vào bàn chuẩn bị ăn, cô bồn chồn cất tiếng.

“Anh này, em có chuyện muốn bàn với anh.”

“… Gì thế?”

Gương mặt Isao thoáng chút khó chịu khi anh trả lời.

“Anh đâu cần làm vẻ mặt như vậy.”

“Từ lúc về anh đã thấy em ngập ngừng muốn nói gì rồi. Dù sao em cũng có chuyện gì hay ho để nói đâu.”

“Đấy, chưa gì anh đã nói thế.”

Miharu nói kiểu hờn dỗi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chồng đầy chờ đợi.

“Thực ra em đã có được… một thông tin rất có lợi cho chuyện của Yuichi.”

Ánh mắt Isao vẫn nhìn vào món hầm trên bàn ăn, miệng anh không ngừng nhai.

“Có một hội gọi là hội gia đình người bệnh đột biến. Hội ấy tên là “Câu lạc bộ Giọt nước” anh ạ.”

Tuy chồng không ngẩng mặt lên tiếp chuyện, nhưng Miharu vẫn không nản lòng, cô nói tiếp.

“Mấy hôm nữa em sẽ dẫn Yuichi tới đó để đăng ký gia nhập hội.”

Cuối cùng Isao cũng ngẩng đầu lên nhìn Miharu, nét mặt anh đầy nghi ngờ.

“Gia nhập hội? Hội phí là bao nhiêu?”

“Không sao anh ạ. Anh đừng lo, hội này không thu hội phí.”

“Tuy họ nói là không thu hội phí…”

Vừa húp canh miso, Isao vừa chau mày nói.

“… Nhưng những chỗ đó không phải rất đáng ngờ hay sao?”

“Sao anh lại bảo đáng ngờ?”

“Tóm lại thì hội gia đình là cái hội kiểu gì mới được?”

Bị chồng nghiêm giọng hỏi, Miharu hơi nhụt chí trả lời.

“Ở hội đó những gia đình có con em bị đột biến sẽ tập hợp lại và giao lưu với nhau…”

“Để làm gì?”

“Ơ thì… à, là để động viên nhau. Những gia đình có cùng hoàn cảnh sẽ nâng đỡ, tương trợ nhau. Sau đó, ờm, mọi người sẽ cùng trao đổi thông tin. Những việc đó rất quan trọng mà? Chúng ta có thể yên tâm hơn bởi những lúc gặp khó khăn vướng mắc sẽ có người để bàn bạc, vả lại…”

Thấy Miharu giải thích lộn xộn, Isao thở một hơi dài.

“Chuyện đó có ích thật sao? Nó chỉ xoa dịu em trong chốc lát thôi. Giao lưu ư? Trao đổi thông tin ư? Bàn bạc tư vấn ư? Chỉ là những lời đẹp đẽ bề ngoài. Thực tế nó chẳng khác gì hội con gái hay hội các bà nội trợ cả. Chỉ là một hội thích tụ tập tám chuyện than vãn nhưng lại lấy một cái tên thật đao to búa lớn là “hội gia đình” mà thôi.”

Thấy Isao vừa nói vừa nhếch mép cười coi thường, Miharu như đông cứng lại. Cô không ngờ chồng lại phản ứng như thế.

“Hay đó là một tổ chức tôn giáo đáng ngờ? Kiểu như “Nếu mua chiếc bình linh thiêng này thì bệnh của con chị sẽ thuyên giảm” ấy?”

“Anh đùng nói lời khó nghe nữa!”

Thấy Miharu nổi nóng, Isao vẫn nhìn cô với ánh mắt điềm tĩnh.

“Vì em rất dễ bị tác động. Nếu em bị một tổ chức đáng ngờ lôi kéo, bị họ tẩy não rồi dụ dỗ em đầu tư tiền bạc vào đó thì rắc rối lắm.”

“Không đời nào em làm thế.”

“Anh phản đối. Em không được tới những hội nhóm không rõ ràng minh bạch.”

Bị chồng thẳng thừng từ chối, Miharu nhướng mày lên.

Tại sao chồng cô lại nói những điều tồi tệ như thế về hội đó nhỉ. Anh chẳng hề tìm hiểu kỹ, mới chỉ nghe cô nói qua mà đã quả quyết rằng hội đó không tốt, rồi nói ra nhiều định kiên nặng nề về hội đó.

Isao chẳng làm gì cả, chỉ suốt ngày kêu ca, bất mãn. Khó khăn lắm mới tìm thấy một cơ hội để giải quyết tình trạng không tốt hiện tại, vậy mà anh không cố gắng nắm lấy.

“Em chẳng việc gì phải nghe lời anh cả.”

Nghe Miharu nói, Isao ngạc nhiên hỏi lại.

“Nếu thế sao em còn kể với anh? Không phải em muốn nghe ý kiến của anh à?”

“Đúng là như thế. Nhưng giờ không cần nữa. Em sẽ làm theo ý em.”

“Em cứ làm những gì em thích. Nhưng đừng có dùng tiền vào những việc vô bổ đấy.”

“Em biết.”

“Nếu em làm gì ảnh hưởng đến kinh tế gia đình, anh sẽ cưỡng ép em rời khỏi hội.”

“Được.”

Miharu bực bội đứng lên, cô đi ra phòng khách và ngồi phịch xuống ghế sô pha. Yuichi nãy giờ ngồi cuộn tròn trên sô pha nhỏm người dậy, ngẩng mặt nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Miharu cầm lấy điều khiển bật tivi lên, cô cố tình tăng âm lượng lên mấy bậc.

Không ngờ anh ấy bảo thủ đến vậy!

Gần đây cô và chồng luôn xung đột. Đương nhiên từ xưa anh đã là một người ngoan cố, nhưng trước đây cô và chồng vẫn khá hợp ý nhau.

Cô hiểu lý do của chuyện này. Isao không thích cô làm gì cho Yuichi cả. Anh không muốn cô dành công sức, thời gian, tiền bạc hay bất cứ thứ gì cho cậu con trai mà anh muốn vứt bỏ. E rằng giữa cô và chồng đã có một hố sâu ngăn cách rồi.

Vì thế Miharu đành phải một mình đi mua chiếc túi đựng. Thực ra cô muốn bàn với chồng rồi mới chọn mua, nhưng cô đoán rằng với tình hình này thì không thể thực hiện được điều đó.

Đích đến của cô là cửa hàng đồ dùng cho thú cưng. Cô bị choáng ngợp bởi vô vàn những món hàng hóa đủ màu sắc sặc sỡ được bày đầy rẫy nơi đó, không biết phải làm sao nên cô cứ đi lại luẩn quẩn giữa các kệ hàng. “Chị muốn mua túi đựng cún cưng ạ?”

Sau một hồi bối rối của cô, nhân viên cửa hàng bèn tiến đến gần và mỉm cười hỏi. Miharu thầm thở phào yên tâm và nói: “Vâng, đúng vậy.”

“Tôi hoàn toàn lạc lối giữa những món hàng này. Tôi không biết nên chọn món nào cả.”

“Dễ bị hoa mắt thật đấy chị nhỉ. Đúng là có nhiều điểm cần cân nhắc khi chọn một món đồ, như tính năng, hình dáng thiết kế của nó v.v… nhưng tôi nghĩ nên để ý tới kích cỡ của nó đầu tiên đã. Cún cung nhà chị thuộc loại gì ạ?”

“Ừm, loại gì nghĩa là sao ạ?”

“Ví dụ như chó cỡ nhỏ, chó cỡ nhỡ ấy.”

À, Miharu gật gù hiểu ra.

“Nó to cỡ một con chó trung bình chị ạ.”

“… Có phải nó vẫn là một con chó con, thời gian tới nó sẽ to lên không ạ?”

“Không, tôi nghĩ là nó sẽ không lớn lên thêm nữa đâu.”

Chị nhân viên cửa hàng có vẻ khó hiểu, nhưng rồi vẫn cầm lấy một món đồ và mang tới trước mặt Miharu.

“Chị thấy cỡ này sao ạ?”

Miharu mường tượng ra kích cỡ cơ thể Yuichi trong đầu và so sánh với món đồ mà nhân viên cửa hàng vừa mang tới.

“Vâng, tôi nghĩ nó to tầm chừng này chị ạ.”

“Tôi hiểu rồi. Tiếp theo là hình dáng của túi nhỉ. Ở cửa hàng chúng tôi có rất nhiều loại túi phù hợp với nhiều nhu cầu sử dụng, như túi ba lô, túi đeo vai hoặc túi có bánh xe kéo ạ.”

Miharu thầm suy nghĩ. Nếu là ba lô thì cô phải đeo sau vai, cô lo như vậy sẽ không thấy được trạng thái của con. Túi có bánh xe kéo thì lúc di chuyển rất dễ bị va đập, không yên tâm được. Quả nhiên lúc này túi đeo vai vẫn là tốt nhất.

“Ừm… Tôi muốn một chiếc túi có cấu tạo không nhìn thấy bên trong, với dáng vẻ giống như một chiếc túi thông thường ấy.”

“Một chiếc túi mà từ bên ngoài không thể thấy cún cưng bên trong túi ấy ạ?”

“Vâng.”

Chị nhân viên suy nghĩ một lúc rồi mang tới một chiếc túi có dáng vẻ không khác nhiều so với một chiếc túi bình thường.

Cô có cảm giác chiếc này chẳng khác gì mấy so với chiếc túi du lịch cô dùng để đưa Yuichi đến bệnh viện hôm trước. Nhưng rồi sau một hồi suy tính, cô nghĩ rằng thiết kế của một sản phẩm dành cho thú cưng sẽ an toàn hơn cho Yuichi.

“Tôi lấy chiếc này chị ạ.”

“Vâng. Chị chỉ mua một món này thôi đúng không ạ?”

“Vâng, tôi mua đủ rồi. Cảm ơn chị đã giúp tôi chọn hàng nhé.”

“Ôi không có gì đâu ạ. Vì đó là công việc của tôi mà.” Chị nhân viên cười nói. Trong lúc đợi Miharu lấy tiền từ ví ra trả, chị ta vô tình nói.

“Gần đây loại túi này bán chạy lắm. Hầu hết khách hàng đều nói họ muốn một chiếc túi sao cho từ bên ngoài không thể thấy được bên trong.”

Miharu bất giác ngẩng mặt lên, chị nhân viên mỉm cười.

“Đương nhiên cũng có những khách hàng nói họ muốn quan sát được trạng thái của thú cưng trong lúc đang di chuyển nên họ muốn mua những chiếc túi có phần cửa sổ lớn một chút…”

Chị nhân viên ngừng nói, hướng ánh mắt sâu lắng như muốn dò hỏi ý kiến về phía Miharu. Một khoảng lặng đầy bối rối.

“Thế thì sao ạ…?”

Cảm thấy ngạc nhiên, Miharu cất tiếng hỏi, chị nhân viên lập tức lấy lại nụ cười rất chuyên nghiệp của mình.

“Chị nói phải ạ, giờ cũng có nhiều thú cưng nhút nhát, ghét bị người khác nhìn tròng trọc giống như cún - cưng - của - chị vậy. Dù sao gần đây nhu cầu về loại túi này khá lớn nên chúng tôi nhập về nhiều kiểu dáng của loại túi này lắm.”

Giọng điệu giống như muốn ám chỉ điều gì. Nụ cười vẫn ngập tràn trên khuôn mặt chị nhân viên, nhưng Miharu vẫn cảm nhận được chị ta đang dò xét phản ứng của mình. Giống như chị ta đang hỏi ướm trong khi trong lòng đã tin chắc điều gì đó vậy.

Trả tiền trong tâm trạng khó chịu, Miharu nhanh chóng nhận lấy hóa đơn.

“Cảm ơn quý khách ạ.”

Chị nhân viên cúi chào cảm ơn và nói: “Mong lần sau quý khách lại ghé qua”, Miharu cúi chào đáp lễ rồi lập tức quay lung bước ra. Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt soi mói của người nhân viên dõi theo mình. Miharu rời khỏi đó như đang chạy trốn.

“… Sao tự nhiên mình lại bị căng thẳng thế nhỉ.”

Ra tới bên ngoài, cô khẽ thở hắt ra, mắt nhìn chằm chằm chiếc túi đang cầm trên tay.

Dù không dễ chịu gì khi phải hứng chịu ánh mắt soi xét, nhưng việc chị nhân viên cảm thấy kỳ lạ về yêu cầu của chiếc túi chứng tỏ những vị khách có cùng nhu cầu với Miharu đang dần tăng lên. Biết được rằng xung quanh vẫn có nhiều người cùng hoàn cảnh với mình, Miharu đột nhiên thấy vững tâm một cách kỳ lạ.

Trên thế giới này, số gia đình có con em bị đột biến rất nhiều, chỉ là Miharu không nhận ra mà thôi. Những gia đình đó, những ông bố bà mẹ và những đứa con đó đang trải qua cuộc sống như thế nào? Chắc chắn khi tham gia Câu lạc bộ Giọt nước cô sẽ có cơ hội biết được điều đó.

Nếu mình gia nhập câu lạc bộ ấy, nhất định hoàn cảnh hiện tại sẽ thay đổi.

Khác với một Isao không hiểu đạo lý, cô có thể thảo luận và tâm sự với những người xót thương con cái giống như mình. Họ chắc chắn sẽ hiểu được sự vất vả của cô, chắc chắn nỗi phiền muộn cô đang mang sẽ được nhẹ bớt.

Nếu có thể giao lưu với những người cùng cảnh ngộ, chắc chắn tình trạng hiện tại sẽ tốt lên.

Mơ màng với ý nghĩ đó, lồng ngực Miharu bỗng chốc tràn đầy những kỳ vọng đối với Câu lạc bộ Giọt nước.

•••

Hôm đó là ngày tâm trạng tôi đặc biệt nặng nề.

Tôi đánh thức cơ thể mỏi mệt của mình, đứng dậy chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay tôi có một ca dọn phòng khách sạn và một ca làm thêm ở siêu thị. Dù cơ thể có mệt mỏi, nhưng miễn là không bị cảm cúm thì tôi vẫn phải đi làm. Nếu tôi đột ngột xin nghỉ, tôi sẽ làm phiền tới các nhân viên làm thêm khác mất.

“Giờ này con bé vẫn chưa ngủ dậy hay sao.”

Tôi than vắn thở dài về cô con gái gần đây không ló mặt ra phòng khách.

Khoảng ba tháng trở lại đây, con gái tôi ở lỳ trong phòng riêng của mình không chịu ra ngoài.

“Nếu không tìm công việc mới để làm thì gay go mất.”

Nhà tôi đâu dư giả gì. Dù tôi có làm việc không ngừng nghỉ thì cũng chỉ vừa đủ chi phí sinh hoạt hằng tháng. Từ lúc con gái tôi đi làm và mang tiền lương về nhà, chúng tôi mới bắt đầu có tiền tiết kiệm. Nhưng vì con gái tôi không làm việc nữa nên kinh tế gia đình hiện tại rất eo hẹp.

Gia đình chúng tôi chỉ gồm tôi và con gái, tôi đã ly hôn chồng lúc con gái năm tuổi. Gã chồng tồi tệ đó đã đi theo người đàn bà khác, bỏ mặc mẹ con tôi. Từ ngày ấy, một tay tôi chăm sóc nuôi nấng con gái. Tôi đã cố gắng làm tất cả những gì có thể để hoàn thành trách nhiệm đó.

Nhưng con gái tôi không hề hiểu cho những nỗ lực đó của tôi. Đúng là tôi ít khi ở nhà để quan tâm để ý đến con bé. Nhưng tôi đâu có đi chơi. Tôi đã phải làm việc cật lực để hai mẹ con có thể sống cùng nhau, để chúng tôi có tiền trang trải sinh hoạt. Thế nhưng con gái tôi không hiểu điều đó, nó rất ích kỷ và cứng đầu. Khi nó bước vào giai đoạn tuổi dậy thì, quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng căng thẳng.

Đến tận bây giờ, nó vẫn còn oán hận tôi vì tôi đã thuyết phục để nó không đi học đại học, thay vào đó tôi bảo nó học xong trung học thì đi làm luôn. Bản thân tôi cũng rất muốn cho con đi học. Chỉ cần tôi có tiền đóng học phí cho con, chỉ cần con gái tôi có thành tích đủ để nó có thể đi học đại học bằng học bổng.

Thế nhưng, vì cả hai cái trên tôi đều không có nên cũng chẳng thể làm gì được.

Chắc hẳn con bé ghét nơi làm việc của mình lắm, ngày nào nó cũng cằn nhằn than vãn, chưa được một năm đã nghỉ việc. Từ lúc nghỉ việc, nó đã liên tục tìm và ứng tuyển vào nhiều công ty, nhưng mọi việc đều không được như mong muốn. Tôi chưa từng trực tiếp chỉ ra cho con gái, nhưng tôi thầm nghĩ có lẽ nguyên nhân nằm ở chỗ nó đã đặt ra tiêu chí quá cao, hay đúng hơn là nó đã quá kén chọn. Từng có lần nó trách móc tôi khi nhìn thấy cột yêu cầu học vấn ở trang tuyển dụng có ghi “Tốt nghiệp đại học trở lên”.

“Mẹ thấy chưa. Không tốt nghiệp đại học thì chẳng có việc tử tế mà làm đâu. Lúc đó con đã muốn đi học đại học là thế. Con ghét cái mác “tốt nghiệp trung học phổ thông” đến thế, vậy mà mẹ…”

Tôi chẳng nói được câu gì. Tôi chỉ biết nói rằng, dù bị con chỉ trích vì đã không tiết kiệm đủ tiền học phí cho con đi học đại học thì tôi cũng chẳng làm thế nào được. Cái gì không có thì nghĩa là không có, tôi chẳng thay đổi được.

“Giá mà bố vẫn ở với chúng ta thì tốt biết bao. Nếu thế, chúng ta đã không phải vất vả cực nhọc thế này. Sao mẹ lại ly hôn chứ. Bố chỉ ngoại tình thôi, sao mẹ không mắt nhắm mắt mở mà chịu đựng chứ.”

Con gái tôi vừa nói vừa khóc. Chẳng biết cái tính ích kỷ này của nó học từ ai?

“Ít nhất thì mẹ cũng phải nhận tiền chu cấp chứ. Sao những việc này mẹ hờ hững vậy?”

Chồng cũ của tôi che giấu tung tích nên không có cách nào liên lạc với anh ta được.

“Con thật là khổ sở. Bạn bè xung quanh ăn mặc sành điệu, chỉ mình con toàn mặc đồ cũ. Tiền tiêu vặt cũng ít hơn bạn bè, mỹ phẩm thì không được mua thoải mái. Cả chuyện răng miệng nữa. Hồi nhỏ con muốn được niềng răng, nhưng mẹ lại chẳng cho tiền. Đó không phải là nghĩa vụ của phụ huynh sao? Mỗi lần con nói nhà chỉ có hai mẹ con, mọi người xung quanh đều làm vẻ mặt như thể muốn nói, “Thế à, thảo nào!” Vừa nghèo vừa xấu xí, thật không còn gì tệ hơn nữa. Con ghét như thế này lắm rồi!”

Bản thân tôi cũng khổ sở. Từ khi sinh con, tôi ăn mặc rất xuềnh xoàng, sau khi ly hôn thì nai lưng kiếm tiền, không nghỉ ngày nào. Một phút nghỉ xả hơi cũng không có, chỉ biết làm quần quật. Tôi đã cố gắng đến thế để nuôi nấng con, vậy mà đứa con đó lại coi việc ấy là hiển nhiên. Không những thế nó còn suốt ngày trách móc bất mãn.

Mẹ cũng vậy thôi. Nếu không sinh ra con, giờ này hẳn cuộc đời mẹ đã khác.

Tôi có cảm giác trong cơn nóng giận, tôi đã vô tình đáp trả con như thế. Giờ nghĩ lại, đó cũng là thời gian mà con gái tôi bắt đầu thu mình trong phòng.

Tôi biết mình đã nói một câu thật ấu trĩ, thiếu cân nhắc. Nhưng không ai hiểu cho sự cực nhọc của tôi. Tôi đã quá bực bội vì đứa con gái chán ghét và suốt ngày kêu ca về cảnh ngộ của mình. Thế nên tôi không thấy mình có lỗi.

Con gái tôi cũng sắp hai mươi tuổi rồi. Sẽ rất mệt mỏi nếu nó không nghiêm chỉnh suy nghĩ lại và người lớn hơn. Nếu nó nghĩ chỉ cần giận dỗi, mọi người xung quanh sẽ thương cảm và chiều chuộng nó thì có lẽ đã đến lúc tôi phải sửa lại cách nghĩ đó rồi.

Vừa nghĩ tôi vừa hoàn tất bữa sáng, nhưng con gái tôi vẫn chưa xuất hiện.

“Thật là!”

Tôi lẩm bẩm khó chịu và tiến về phòng con gái. Phòng con gái tôi ở chếch phía đối diện của phòng tắm, nên chỉ cần tôi nấu bữa sáng, tiếng động chắc chắn sẽ vọng tới phòng nó. Nhờ đó, mọi ngày con bé sẽ tỉnh dậy và bước ra, thế nên hôm nay tôi cảm thấy thật lạ vì chưa thấy nó đâu.

Dù sao đầu tiên tôi cũng lịch sự gõ nhẹ cửa. Sau đó tôi mở cửa ra.

“Con đang làm gì thế, trời sáng bảnh mắt rồi. Mau dậy…”

Đang nói dở chừng thì tôi nhận ra trên giường chẳng có ai. Tôi thấy lạ, đảo mắt nhìn xung quanh, và rồi tôi giật mình thót lên.

Chiếc bàn học đặt trong phòng con. Một vật thể bầy nhầy bám lấy chiếc ghế cạnh bàn. Trong căn phòng tối mờ vì rèm cửa đóng kín, vật thể mang màu da thịt đó được chiếu sáng nhờ nhờ. Không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi sững sờ đứng đó một lúc.

Hình thù của nó như thể người ta xẻ thịt người ra, giã nhỏ, nhào thật nhuyễn rồi nặn thành vậy. Bằng chứng là khi nheo mắt nhìn kĩ, trong đám thịt đó lẫn lộn những bộ phận của cơ thể người như tóc, chân, ngón tay, không sắp xếp theo quy tắc nào cả.

“Ối!”

Khi tôi kêu lên một tiếng sợ hãi, cục thịt ghê rợn đó liền cựa quậy, phát ra một thứ tiếng nhóc nhách. Đôi nhãn cầu vốn ở phía trước mặt nó giờ chậm rãi dịch chuyển như đang bò ra phía sau, chúng nhìn tôi chằm chằm.

Sau đó đến lượt cái miệng dịch chuyển tới. Cái miệng với hình dáng quen quen đó mở ra. Hàm răng lộn xộn khó coi của nó đúng là hàm răng của con gái tôi, tôi cảm giác ý thức của mình mỗi lúc một lơ đãng, xa vời hơn.

“A, a…”

Cục thịt đang nói câu gì đó. Vì quá sợ hãi, người tôi như tê liệt đi, tôi ngồi sụp xuống.

“A…”

Mày nói gì thế? Mày muốn gì?

Rốt cuộc thứ trước mắt tôi là cái gì đây?!

Tôi vừa kêu lên kinh hãi vừa giật lùi về phía sau, đoạn lấy hết sức đóng mạnh cửa phòng lại. Trong tư thế quỳ gối, tôi hấp tấp khóa cửa phòng từ bên ngoài để khối thịt đó không thể trườn ra theo tôi được. Hồi con gái tôi bước vào tuổi dậy thì, nó muốn bảo vệ sự riêng tư của mình nên tôi đã lắp khóa ngoài cho phòng nó. Sự hiện diện của ổ khóa này khiến tôi không thoải mái vì cảm giác như mình bị con gái đẩy ra khỏi cuộc sông của nó một cách trắng trợn vậy, nhưng không ngờ lúc này nó lại giúp ích cho tôi.

Trống ngực tôi đập thình thịch, cả người tôi run lẩy bẩy vì sợ hãi. Tôi không thể lý giải nổi thứ mình vừa nhìn thấy. Cái thứ đó, cái con quái vật đó rốt cuộc là gì vậy?

Đột nhiên, tôi nghe thấy thứ tiếng lạch bạch do một thân thể mềm dẻo nhũn nhão rơi bộp xuống sàn nhà từ trong phòng vọng ra. Tiếp theo là tiếng sột sột như tiếng con gì đang trườn tới. Tiếng động càng lúc càng tới gần cửa, cuối cùng nó bắt đầu đập thân mình vào cánh cửa.

“Ối! Ốiiiiiii!”

Tôi vừa la lên vừa lùi về phía sau, cuối cùng tôi lao vào phòng tắm và trốn trong đó. Trong lúc tôi chạy đi, cánh cửa phòng vẫn kêu cót két và khẽ rung bởi lực đè ép từ phía bên trong căn phòng.

Tôi có lòng tin vào độ vững chắc của cánh cửa và ổ khóa. Dù con vật bên trong có cố sức đẩy thế nào, cánh cửa ấy cũng sẽ không dễ dàng bị phá hỏng được.

Dù hiểu như thế, nhưng tôi vẫn sợ. Cục thịt đó sẽ phá cánh cửa và xông ra ngoài này mất. Tôi không thể ngừng sợ hãi.

Rốt cuộc nó là thứ gì vậy?

Trong lúc đầu óc rối bời, tôi vẫn cố gắng suy nghĩ.

Con quái vật đó là thế nào?

Tuy nó có những nét giống con gái tôi, nhưng nó không thể là con gái tôi được. Không thể có chuyện đó.

“Tại sao lại có chuyện này?”

Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Nếu đây là một giác mơ, thì mong sao tôi sớm tỉnh lại.

“Tại sao?”

Trước sự việc quá sức chịu đựng, nước mắt tôi tràn ra. Da tôi sởn gai ốc. Tôi khẩn thiết cầu nguyện trong lòng, mong có ai đó tới cứu giúp mình.

“A, a…”

Tôi nghe thấy tiếng nói từ trong phòng vọng ra.

“Ư ư ư… a a…”

Giọng nói như giọng ê a của đứa trẻ sơ sinh vậy.

“Mở cửa ra đi.”

Vừa đẩy cánh cửa, cục thịt đó vừa nói.

“Mở ra đi nào! Mở ra đi!”

Tôi muốn đứng dậy nhưng chân lại mềm nhũn vô lực, đành lập cập bò bằng tứ chi để trốn ra hành lang.

“Mở ra đi nào!”

Tôi cố gạt tiếng nói đang đuổi theo phía sau mình ra khỏi đầu để bò ra phòng khách.

“Hức hức, hu hu hu.”

Dù đã đóng cánh cửa thông ra hành lang, tôi vẫn nghe thấy tiếng khóc.

“Hu hu, hu hu, mở ra đi!”

“Im đi…”

“Cho con ra ngoài.”

“Im đi.”

“Hu hu, mẹ ơi, mẹ ơi!”

“Im đi!”

Tôi co cụm người lại, vòng hai tay ôm lấy thân mình, miệng cắn móng tay.

Đột nhiên tôi nhìn đồng hồ. Đã tới lúc tôi phải chuẩn bị để ra khỏi nhà rồi.

Nhưng tôi không thể ra khỏi nhà trong tình trạng này được.

“Mẹ ơi, mở cửa ra!”

Cục thịt khóc lóc.

“Cho con ra ngoài, cho con ra ngoài đi!”

Nó định khóc đến khi nào đây?

“Mẹ ơi!”

Nó định ngáng chân tôi tới mức nào nữa?

“Hức hức, hu hu.”

Tôi cố khắc chế đôi chân run rẩy, gắng gượng đứng lên và lấy một chiếc chảo trũng lòng trong bếp ra. Rồi tôi nhón nhón chân tiến về phía phòng con.

“Hu hu, hu hu.”

Giờ ngẫm lại, cả cuộc đời tôi đã luôn bị trói buộc. Tôi chưa từng được tự do. Dù tôi có phải chịu khổ sở, đắng cay thế nào, thì đối với con gái tôi đó cũng là điều đương nhiên, khi tôi mệt mỏi không thể làm được những công việc thường ngày, nó liền trách móc.

Tôi chưa từng được tự do. Tất cả chỉ vì con quái vật đó.

“Mẹ ơi, mở cửa ra đi!”

Trước mắt, tôi phải khiến cục thịt ồn ào này ngậm miệng lại đã.

Tôi lẻn tới gần cửa phòng, khẽ khàng mở khóa cửa.

...

Kiệt sức trước cơn mệt mỏi tấn công toàn cơ thể, tưởng như tôi sẽ phải ngồi sụp xuống đó, nhưng tôi vẫn trở lại phòng khách. Tôi đặt chiếc chảo với đáy dính bẩn và méo mó vào chậu rửa, đoạn ngồi vào bàn ăn. Tôi ngồi tựa lưng trên ghế, thở một hơi dài.

Căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh. Tôi biết mình vừa làm một việc thật đáng sợ, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy mình vừa được giải phóng. Tôi có cảm giác rằng từ giờ cuộc đời tôi sẽ tươi sáng hơn, tôi sẽ được tự do, được giải thoát khỏi cuộc sống bó buộc.

Tôi nhìn đồng hồ. Muộn mất rồi. Khi nhìn sang điện thoại thì tôi thấy có cuộc gọi nhỡ.

Tôi phải gọi điện cho trưởng nhóm. Sau khi tôi giải thích lý do đi muộn, nếu trưởng nhóm nổi giận, tôi có thể sẽ bị đuổi việc mất.

… Nhưng rồi tôi nghĩ, như vậy cũng chẳng sao.

Bữa sáng dành cho hai người mà tôi chuẩn bị khi nãy giờ đã nguội ngắt.