- 6 -
Một tuần trôi qua rồi đấy. Em vẫn chưa chán à?” Isao đột ngột nói.
“Anh đang nói về chuyện gì thế?”
“Về cái con đang ngồi trong phòng khách ấy.”
Vừa thoa nước hoa hồng lên mặt, Miharu vừa nhìn chồng qua tấm gương.
“… Yuu ấy à? Chán cái gì cơ?”
“Em đã nói rằng em cần chút thời gian, em muốn sống với nó một thời gian rồi mới tính tiếp.”
“Vâng, đúng là em đã nói thế.”
“Thế cái “một chút thời gian” ấy là tới bao giờ?”
Dù rất chán ghét giọng điệu đầy gai nhọn đó của chồng, Miharu vẫn đáp lại.
“Ít nhất thì cũng phải một tháng chứ.”
“Em đùa à?”
“Anh nói xem, mới một tuần thì sao mà biết được.”
“Có thể đúng là như thế, nhưng với anh thì anh chỉ thấy là em đang quá thư thả thôi.”
“Anh nói nhiều quá!” Cô bất giác bực bội với lời lẽ của chồng, “Anh có phải làm gì đâu. Thế mà suốt ngày phàn nàn.”
“Nhìn thấy nó thôi cũng đủ khó chịu rồi. Đi làm đã mệt mỏi, về nhà nhìn thấy nó là bức bối không chịu được.”
Không phải cô không hiểu. Ngoại hình của Yuichi không phải thứ dễ dàng quen mắt được. Chính Miharu cũng vẫn sợ phải lại gần con.
Nhưng Yuichi rất hiền lành. Trừ lúc ăn rau cỏ vào bữa trưa và bữa tối ra, cậu đều ngồi im ngoan ngoãn trong phòng khách. Thỉnh thoảng cậu có động đậy, nhưng không làm gì gây phiền cả. Ngay cả lúc đi vệ sinh, cậu cũng không phóng uế bừa bãi mà chỉ giải quyết bên trên tấm giấy dùng để dọn phân cho thú cưng. Có lẽ nhờ ăn rau xanh nên phân của cậu cũng không hôi.
Cô không gặp vấn đề khó khăn gì khi chăm sóc con. Nếu có thì chỉ là ngoại hình của cậu thật đáng ghê sợ thôi.
Côn trùng gây hại được chia thành ba nhóm lớn. Côn trùng gây ảnh hưởng vệ sinh dịch tễ, côn trùng gây hại về kinh tế và côn trùng gây cảm giác khó chịu. Côn trùng gây ảnh hưởng vệ sinh dịch tễ là những loài côn trùng làm lây lan bệnh truyền nhiễm hoặc những loài trực tiếp tấn công con người; côn trùng gây hại kinh tế là những con côn trùng phá hại nông sản, lương thực thực phẩm, gây hại cho gia súc và cắn phá đồ đạc. Trong khi đó, côn trùng gây cảm giác khó chịu không gây ra thiệt hại thực sự nào, nhưng vì vẻ ngoài gớm ghiếc nên chúng gây tác hại về mặt tinh thần.
Nếu dựa trên định nghĩa này thì có lẽ Yuichi sẽ bị xếp vào loại côn trùng gây cảm giác khó chịu. Ít nhất đối với Isao là như vậy.
Nhưng thằng bé là con mình!
Miharu tự dặn lòng như vậy.
Đó là con trai cô, người làm mẹ như cô không thể bỏ rơi con được.
Isao thì vô lo vô nghĩ rồi. Anh định bỏ rơi con với lý lẽ rằng Yuichi đã chết. Anh nói mình đã hết trách nhiệm làm cha.
Nhưng Miharu không nghĩ vậy. Một khi đã sinh con ra, thì người đó không thể từ bỏ trách nhiệm làm bố mẹ được. Dù có bất kỳ lý do gì, người đó cũng không được phép buông bỏ trách nhiệm ấy.
Dù đứa con có kém cỏi thì người tạo ra nó cũng là bố mẹ. Một người phải có trách nhiệm với sản phẩm mình tạo ra. Phải quan tâm chăm sóc nó.
Vừa nghĩ cô vừa dưỡng ẩm cho da, ngoảnh lại nhìn thì thấy Isao đã chui vào chăn ngủ, miệng thở đều.
Đúng là vô lo vô nghĩ thật. Chẳng để ý gì tới cảm giác của người khác cả…
Miharu lầm bầm trong bụng rồi thở dài.
Cô tiếp tục tìm hiểu về “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”. Miharu nghĩ, trước mắt cần phải có kiến thức về bệnh này đã.
Trong quá trình tìm kiếm, có hôm cô tìm thấy một thứ khá thú vị.
“Câu lạc bộ Giọt nước ư? Là cái gì thế nhỉ?”
Có vẻ như đó là một nhóm các gia đình có con em bị đột biến. Nơi đây tập hợp những gia đình có cùng nỗi phiền muộn, ở đây họ sẽ giao lưu, trao đổi thông tin, chia sẻ những nỗi vất vả với nhau, động viên nhau sống lạc quan hướng về phía trước.
“Hội chứng biến thành sinh vật quái dị đang dần trở thành một hội chứng bệnh phổ biến.
Những bậc phụ huynh đau khổ vì sự biến đổi đột ngột của con em mình đang tăng lên từng giây từng phút.
Nhưng mọi người không cần phải lo lắng phiền não một mình! Những gia đình có cùng một nỗi phiền muộn hãy tập hợp lại, chậm rãi tâm sự với nhau, chữa lành vết thương cho nhau để chuẩn bị tinh thần và thể lực cho những ngày sắp tới…
Câu lạc bộ Giọt nước chúng tôi muốn giúp những gia đình có con em bị đột biến có thể giữ vững niềm tin và hy vọng để sống tiếp.
Chúng tôi thực lòng mong mỏi có thể giúp giảm đi những vị phụ huynh đang lo lắng sợ hãi, không biết giãi bày cùng ai; giúp cho mọi người tìm lại được nụ cười của mình.
Nếu quan tâm tới câu lạc bộ, xin hãy liên lạc với chúng tôi.”
Miharu có cảm giác như bức rèm trước mắt mình vừa được mở bung ra vậy.
Đây chính là thứ cô đi tìm bấy lâu. Nếu tham gia vào một cộng đồng gồm những gia đình có con em bị đột biến giống như mình, chắc chắn cô sẽ xử lý mọi việc một cách chủ động hơn bây giờ nhiều.
Thay vì chỉ ngồi ru rú trong nhà cùng cậu con trai bị đột biến, thay vì chỉ lắng nghe lời phàn nàn từ người chồng tiêu cực, chắc chắn cô có thể lạc quan hơn và đi về hướng đúng đắn hơn. Miharu cảm thấy như một tia sáng vừa chiếu rọi trước mắt mình vậy.
“A lô, chào chị ạ. Tôi vừa xem trang chủ của Câu lạc bộ Giọt nước bên chị, vì thế nên tôi đã mạnh dạn gọi điện tới.”
Miharu nhanh chóng gọi điện tới số điện thoại đăng trên phần địa chỉ liên hệ. Khi một người chỉ có một cách duy nhất để làm điều gì đó, người đó sẽ hành động rất nhanh.
“Vâng, xin chào chị. Chị muốn đăng ký gia nhập câu lạc bộ ạ?”
“Vâng, đúng vậy. Câu lạc bộ mình có cần điều kiện gì để gia nhập không ạ? Ví dụ như hội phí chẳng hạn.”
“Mọi gia đình có con em bị đột biến đều có thể gia nhập câu lạc bộ ạ. Phía chúng tôi không thu bất kỳ khoản hội phí nào cả.”
Chỗ này tử tế thật, Miharu nghĩ. Đây đúng là tổ chức phi lợi nhuận, nơi mọi người giúp đỡ nhau một cách trong sáng không vụ lợi gì.
“Thế à chị? Vậy thủ tục xin gia nhập thì thế nào ạ?”
“Vâng. Chị sẽ phải điền vào một hồ sơ ngắn gọn trong sổ quản lý của chúng tôi. Chị cần trực tiếp tới văn phòng câu lạc bộ để điền ạ.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi muốn qua văn phòng mình vào một ngày gần đây có được không ạ?”
“Vâng được. Chị muốn qua vào ngày nào ạ?”
Cô rất muốn trả lời là ngay hôm nay, nhưng như vậy thì gấp quá.
“Ngày mai hoặc ngày kia gì đó ạ… Ngày nào thì tiện cho bên chị ạ?”
“Ngày nào cũng được chị ạ. Văn phòng thường xuyên mở cửa mà. Thứ Bảy, Chủ nhật và ngày lễ văn phòng cũng sẽ mở từ mười giờ sáng tới tám giờ tối ạ.”
“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy thì…”
Miharu đang nói dở thì quay sang vừa nghĩ vừa nhìn trộm Yuichi.
Lúc đăng ký gia nhập hội, chắc cô sẽ phải dẫn Yuichi đi cùng, nếu không họ sẽ không thể biết cô có thực sự có người nhà bị đột biến hay không.
Nhưng cô biết đưa Yuichi đi bằng cách nào đây? Hay cô sẽ nhét con vào túi du lịch như khi tới bệnh viện lần trước? Cách đối xử như vậy có thực sự đúng đắn?
Ngày phát hiện ra con bị đột biến, vợ chồng cô chỉ sốt sắng muốn đưa con tới bệnh viện sớm nhất có thể, không quá bận tâm tới cách thức. Cô chọn túi du lịch cũng vì kích cỡ của nó phù hợp với Yuichi. Cô không có thời gian để nghĩ xem sự lựa chọn đó có thích hợp hay không.
Nhưng cô có thể nhét con - dù con trai giờ đã là một người đột biến - vào một chiếc túi tạm bợ để mang con tới đăng ký gia nhập hội gia đình người đột biến không? Liệu những người ở đó có thầm thì với nhau rằng cô là một bà mẹ không ra gì khi làm thế với con mình không?
Sau một hồi bối rối, Miharu hạ quyết tâm trả lời:
“Tôi muốn đến vào buổi trưa ngày thứ Bảy ạ.”
“Trưa thứ Bảy ạ? Mấy giờ hả chị?”
“Ừm… Khoảng hai giờ.”
“Vâng. Vậy là hai giờ chiều ngày thứ Bảy chị nhỉ. Tôi nhớ rồi. Chị có thể cho tôi biết tên đầy đủ không ạ?”
“À, vâng. Tanashi… À, lấy tên của tôi có được không chị?”
“Được ạ.”
“Tanashi Miharu ạ.”
“Chị Tanashi Miharu. Vâng, vậy chúng tôi xin đợi chị lúc hai giờ chiều ngày thứ Bảy chị nhé.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Cuộc gọi chấm dứt ở đó. Miharu hít vào một hơi, đặt ống nghe điện thoại bàn xuống.
Hôm nay là thứ Ba, từ giờ tới thứ Bảy còn mấy ngày nữa thôi. Cho tới hôm đó, cô phải dự tính xem mình sẽ đưa Yuichi đi như thế nào.
“Có lẽ mình nên mua một chiếc túi đựng đồ tốt tốt một chút.”
Cô chưa từng nhìn thấy bóng dáng người đột biến khi đi bộ trên đường phố. Có thể chỉ vì cô không để ý tới điều đó, nhưng chắc chắn những người như thế không bao giờ ở những nơi dễ lọt vào tầm mắt. Hẳn là người bệnh đột biến và gia đình họ đều đang sống một cách ẩn dật.
Ví dụ, cô không thể buộc dây vào cổ Yuichi dắt đi như làm với chó được. Cô vẫn phải nhét con vào một thứ gì đó để xách đi.
“Một thứ trông thật tự nhiên… Một thứ không làm người khác nghĩ mình đang đối xử tùy tiện, không chăm lo cẩn thận cho con…”
Miharu vừa tự lẩm bẩm một mình vừa nghĩ, đợi khi nào Isao đi làm về cô phải bàn với anh mới được.