- 2 -
Xin chào, có ai ở đây không ạ?”
Một giọng nói trẻ và hoạt bát vang lên, Yamasaki vừa đáp “Có tôi đây” vừa đứng dậy. Nét mặt Miharu bất giác trở nên căng thẳng.
Người vừa tới là hội viên, hay cũng là một người muốn đăng ký gia nhập hội như Miharu? Đù là ai đi nữa, đây cũng là lần đầu tiên Miharu gặp một người bị đột biến khác ngoài Yuichi và người thân của người đó.
Người sắp xuất hiện là người như thế nào?
Người phụ nữ xuất hiện nơi ánh mắt sắc bén của cô hướng tới là một người còn trẻ hơn cả Yamasaki, nhìn bề ngoài chỉ chừng ba mươi mấy tuổi. Mái tóc ngắn ngang vai uốn cụp, thân hình mảnh mai, mặc quần bó. Trông cô ấy không có vẻ gì là phải chăm lo cho gia đình, trái lại từ cô ấy toát lên vẻ trẻ trung như một người đang còn độc thân.
“Chào chị. Ồ, chị đang có khách ạ.”
Người phụ nữ nhìn về phía Miharu nói, đoạn khẽ cúi đầu chào cô. Miharu cũng cúi đầu đáp lễ.
“Xin lỗi chị vì đã không báo trước. Chị Tanashi ơi, tôi có thể tiếp hai chị cùng lúc được không?”
“À vâng… được.”
Miharu thấy khá căng thẳng khi đột nhiên phải ngồi cùng bàn với người thân của người đột biến, nhưng nếu từ chối sẽ thành thất lễ. Nghe Miharu trả lời như vậy, Yamasaki liền nở nụ cười.
“Chị Tsumori ơi, mời chị ngồi đây ạ.”
“Cảm ơn chị, vậy tôi xin phép nhé.”
Được Yamasaki mời, người phụ nữ tên Tsumori liền ngồi xuống bên cạnh Miharu. Trên vai cô có đeo một chiếc túi khá giống túi của Miharu.
“Hóa ra văn phòng bên mình là như thế này.” Tsumori nhìn quanh với ánh mắt lạ lẫm, “Lúc tới đây tôi hồi hộp lắm. Trước lúc tới văn phòng này, tôi có vào nhầm một tòa nhà khác, nơi đó vừa tối tăm vừa cũ kỹ nên tôi đã hơi lo ngại. Nhưng thật may là không khí bên mình tốt thế này.”
Tsumori nói liền một mạch một cách hưng phấn, Yamasaki chỉ mỉm cười gật đầu.
“Tòa văn phòng này dễ bị nhầm lẫn lắm chị ạ.”
“Thế à chị. Ừm, nhưng mà lần sau tôi tin là mình sẽ không bị nhầm nữa.”
Vui vẻ hoạt bát, đó là ấn tượng đầu tiên của Miharu về Tsumori.
“Xin lỗi chị vì tôi tới đường đột thế này. Từ bé tính tôi đã vậy đấy. Tôi hay hấp tấp lắm. Thực ra tôi định tới đây ngay sau cuộc gọi lúc sáng nay, nhưng rồi lại phải chuẩn bị nhiều thứ hơn tôi tưởng.”
“Không sao chị ạ.”
Tsumori chắc là kiểu người luôn nhanh chóng đưa ra quyết định. Có vẻ như cô ấy đã không thông báo giờ đến một cách rõ ràng mà tới một cách đột ngột.
“Thật hiếm khi có tới hai người cùng lúc tới đăng ký gia nhập như thế này. Thông thường, dù có nhận được cuộc gọi về việc muốn tham gia hội đi nữa thì cũng phải cách một, hai tháng mới có một người tới làm thủ tục. Hai chị tình cờ tới cùng một lúc thế này, chứng tỏ là có duyên đấy.”
Yamasaki vừa điềm đạm nói vừa đưa tờ khai cho Tsumori. Khi Miharu đưa tờ khai đã điền xong cho Yamasaki, cô ấy mỉm cười thật tươi đón lấy.
“Hội viên ở đây hiện tại có bao nhiêu người ạ?” Vừa điền vào tờ khai, Tsumori vừa hỏi.
“Trừ chị Tanashi và chị Tsumori ra thì có tất cả sáu mươi ba người.”
“Sáu mươi ba người?” Tsumori lặp lại với vẻ ngạc nhiên.
“Ít thật đấy.” Miharu nói.
“Ồ không, nhiều hơn là tôi tưởng lúc đầu đấy chứ.” Tsumori bèn ngẩng đầu lên, nói.
Hóa ra hai người có những cảm nhận thật khác nhau.
Căn bệnh đột biến thành sinh vật kỳ quái đã có tới mấy chục nghìn bệnh nhân mắc phải. Vậy mà số người gia nhập hội gia đình này mới có sáu mươi ba người. Đây là số hội viên, nếu mỗi hộ gia đình có khoảng hai đến ba người gồm người bệnh và người thân của người bệnh thì số hội viên này tổng cộng khoảng hơn hai mươi hộ gia đình. Miharu nghĩ con số này quá ít, nhưng Tsumori lại thấy nhiều.
“Câu lạc bộ Giọt nước có chi nhánh trên toàn quốc không vậy?”
Trước câu hỏi của Miharu, Yamasaki khẽ lắc đầu.
“Hội chúng ta là một hội gia đình quy mô nhỏ do cá nhân điều hành, nên chỉ có trụ sở ở đây thôi chị ạ. Tuy rằng những hội gia đình có ý tưởng tương tự thế này cũng xuất hiện ở nhiều tỉnh thành khác nữa.” Yamasaki nói với vẻ mặt phức tạp.
“Như vậy hội viên nơi đây chỉ bao gồm người dân trong thành phố mình thôi à?”
“Có một vài người ở tỉnh khác nữa, nhưng đại đa số là người dân thành phố mình. Hầu hết là những người sống ở gần đây, trong thành phố hoặc cùng tỉnh với chúng ta.”
“Nếu nghĩ như vậy thì đúng là nhiều thật mà.” Tsumori nói với nét mặt nghiêm túc, “Với quy mô tỉnh thì cũng khó nói, nhưng với quy mô thành phố thì tôi nghĩ như vậy là nhiều rồi. Ít nhất thì cũng có sáu mươi ba người giống như chúng ta. Trong khi bình thường chúng ta chẳng thấy ai cả, chị không thấy như vậy thật kỳ diệu sao?”
Thực tế số người mắc bệnh chắc chắn nhiều hơn con số này rất nhiều. Trong số họ, chỉ có sáu mươi ba người gia nhập hội gia đình này.
Miharu nghĩ đúng là quá ít. Số đông còn lại không biết đang sống như thế nào.
“Tôi rất muốn Câu lạc bộ Giọt nước trợ giúp được càng nhiều người càng tốt, nhưng tôi không có ý định cưỡng ép, vả lại mọi người còn có thể chọn tham gia các câu lạc bộ gia đình khác nữa. Hơn nữa, không thể nói rằng nếu không tham gia câu lạc bộ gia đình thì sẽ bất hạnh được. Hội sẽ thực hiện chức năng của mình với những người cần đến sự trợ giúp những khi cần thiết. Đó là lý tưởng của Câu lạc bộ Giọt nước.”
Miharu gật đầu tỏ vẻ đồng cảm. Mỗi người có một cách nghĩ riêng, nên có lẽ có những người không cần tới sự tương trợ lẫn nhau. Sự tôn trọng và chấp nhận những người đó của Yamasaki đã khiến cô thấy suy nghĩ của cô ấy thật sâu sắc.
Nhớ tới tách trà chưa đụng đến, Miharu bèn chậm rãi nhấp trà. Vô tình liếc mắt sang bên cạnh, cô thấy chiếc túi của Tsumori khẽ động đậy, phát ra tiếng sột soạt.
“Chị Tsumori à, chiếc túi này là?”
Yamasaki vừa chỉ chiếc túi vừa hỏi, giống như khi cô ấy hỏi Miharu.
“Đó là con gái tôi, tên là Saya. Xin lỗi chị vì cháu nó cựa quậy nhiều quá.” Liếc nhìn chiếc túi đang tạo ra những tiếng sột soạt, Tsumori cau mày vẻ có lỗi, nói.
“Không sao đâu chị. Tôi chào cô bé một câu có được không ạ?”
“Được ạ, nhưng mà… liệu có ổn không nhỉ.”
Tsumori có vẻ lo lắng nhưng vẫn mở khóa túi. Từ bên trong, một cục bông trắng muốt đột ngột thò đầu ra.
“Ồ!” Yamasaki tròn xoe mắt cười nói, “Là một chú chó ư? Hay là mèo con ạ?”
“Có lẽ là chó đó chị.”
Tsumori liếc nhìn thêm một lần như để xác nhận lại và trả lời.
Toàn thân con vật phủ lớp lông mềm mại trắng muốt, trên đầu có đôi tai giống hệt tai chó. Rất giống loài chó Pomeranian mà cô từng thấy trên tivi. Miharu nghĩ, vẻ ngoài của nó thật đáng yêu.
Hóa ra tuy gọi là “sinh vật quái dị” nhưng không phải con nào cũng đáng sợ. Đúng là có nhiều kiểu thật.
Nếu như Yuichi cũng có vẻ ngoài như thế thì chắc sẽ dễ thương lắm.
Yamasaki vươn tay về phía cục bông. Hẳn cô ấy thấy nó dễ thương nên muốn vuốt ve. Nhưng trước khi bàn tay cô chạm tới cục bông, cục bông đó đã cất tiếng sủa rất lớn.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Miharu hiện lên gương mặt của cục bông nọ. Đó là gương mặt của con người. Cô sững sờ không nói lên lời trước dáng vẻ mặt người thân chó tưởng như chỉ có trong những câu chuyện truyền miệng này. Toàn thân nó giống hệt loài chó, chỉ riêng gương mặt thì lại…
“Này, không được sủa!”
Ngay sau tiếng quát mắng, Tsumori không chần chừ tát ngay một cái vào mặt cục bông - mặt Saya. Saya khẽ oẳng lên một tiếng rồi rúc luôn vào trong túi.
“Xin lỗi chị, cháu nhà tôi bẳn tính lắm.”
“Không sao ạ… Tôi nói thế này có thể là thừa, nhưng tôi nghĩ chị nên dịu dàng với cô bé hơn một chút.”
Tsumori chớp chớp mắt trước lời khuyên của Yamasaki. Sau vài giây, cô ấy như nghĩ ra, miệng “A” lên một tiếng và mỉm cười vẻ khó xử.
Có lẽ mọi ngày Tsumori đều hành xử như vậy. Mỗi khi bị người khác nhắc nhở, cô sẽ liền tỏ ra khó xử như thế.
“À, nhân tiện tôi muốn hỏi.” Tsumori cất tiếng hỏi như để lảng tránh chủ đề vừa rồi, “Chị Yamasaki cũng có con bị đột biến phải không ạ?”
Khóe miệng của Yamasaki đột nhiên khẽ cứng đơ lại trong khoảnh khắc, và Miharu đã không bỏ sót chi tiết ấy. Đó là phản ứng khi người khác nhắc đến một việc mà mình không muốn động chạm tới.
“Vâng, đúng vậy.”
Trong nụ cười của Yamasaki có pha chút vị đắng ngắt.
“Con trai tôi… Nó đã phát bệnh hai năm trước…”
Nhìn Tsumori khẽ nghiêng đầu khó hiểu khi Yamasaki dùng thì quá khứ để tả, ánh mắt cô ấy khẽ cụp xuống.
“Giờ thằng bé không còn ở cùng tôi nữa.”
“Không còn…?”
“Ba tháng sau khi phát bệnh, nó đã đi khỏi nhà, từ đó chúng tôi chưa từng gặp lại. Tôi không biết nó đang ở đâu làm gì, thậm chí không biết nó còn sống hay đã chết nữa.”
Tsumori há hốc miệng kinh ngạc, cô lấy tay che miệng lại.
“Xin lỗi chị, tôi…”
“Không sao ạ, chị đừng để ý. Tôi rất hay bị hỏi câu này mà.”
Yamasaki lấy lại nụ cười như mọi khi, xua xua tay.
“… Hồi đó tôi hoàn toàn không biết con trai tôi đang nghĩ gì. Nó đã chui ra khỏi nhà qua cửa sổ phòng nó. Chúng tôi đã đi tìm khắp nơi, nhưng cuối cùng không tìm thấy. Trong khi tôi không hề biết tại sao nó lại bỏ nhà ra đi, nó bất mãn điều gì… Tôi hối hận lắm.”
“Thế ạ?”
“Vì không muốn ai phải trải qua cảm giác đó nên tôi mới thành lập Câu lạc bộ Giọt nước này. Để không còn vị phụ huynh nào phải đau khổ vì đánh mất con cái như tôi nữa.”
Tsumori vừa ngân ngấn nước mắt vừa gật đầu.
“Tội nghiệp chị quá.”
“Cảm ơn chị. Nhưng bây giờ thì tôi ổn rồi. Vì tôi đã quyết định rằng mình cần phải hướng về phía trước.”
Miharu bất giác thốt lên một tiếng “Ồ” đầy cảm phục.
Nếu Miharu ở vào vị trí của Yamasaki, không biết cô sẽ thế nào. Nếu Yuichi bỏ đi khi cô không biết rõ nguyên do, liệu cô có thể vực mình dậy khỏi nỗi buồn đau ấy? Liệu cô có thể đem kinh nghiệm đau khổ của mình ra để cứu giúp những người đồng cảnh ngộ không? … Có lẽ cô không thể làm được.
Nghĩ ra việc gì đó và thực hiện nó không phải là một việc đơn giản. Sức mạnh biến lý tưởng thành hiện thực, và năng lực hành động của Yamasaki là những thứ thật đáng khâm phục. Miharu cảm thấy ấn tượng sâu sắc với cô ấy.
Cô ấy giỏi quá!
Vừa nghĩ, cô vừa nhấp tiếp chỗ trà ít ỏi còn sót lại, đúng lúc đó tiếng chuông cửa lại reo vang lần nữa.
“Xin chào!”
Giọng nói to khỏe hơn cả Tsumori lúc cô ấy mới đến.
“Hôm nay nhiều khách quá!”
Yamasaki đứng lên. Miharu bất giác nhìn theo bóng lưng ấy không rời, khi định thu hồi tầm mắt, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Tsumori. Tsumori chớp chớp mắt, khóe miệng nhếch lên tạo ra một nụ cười. Nụ cười ấy thấp thoáng vẻ tinh nghịch.
“Chào chị Itsuko.” Tiếng một phụ nữ từ cửa vọng vào. “Hôm nay có sự kiện gì à? Chị có nhiều khách thế.”
“Vâng. Thật hiếm khi phải không chị?”
Giọng nói của Yamasaki thật mềm mại, đó là giọng nói khi ta gặp bạn bè thân thiết.
Một lúc sau, một phụ nữ to lớn với mái tóc cắt ngắn xuất hiện ở phòng tiếp khách.
“Chào các chị. Các chị tới đăng ký gia nhập hội đó à?”
Miharu và Tsumori chào lại, Yamasaki đi phía sau liền nói: “Để tôi giới thiệu với hai chị nhé. Đây là chị Harumachi Miyako. Chị ấy là hội viên đầu tiên của Câu lạc bộ Giọt nước đấy.”
“Vâng, tôi là hội viên khá lâu rồi. Có gì sau này nhờ các chị giúp đỡ nhé.”
“Giới thiệu với chị Harumachi, đây là chị Tsumori Nonoka, còn đây là chị Tanashi Miharu.”
Yamasaki lần lượt đưa tay về phía Tsumori ngồi ở phía trước và Miharu ngồi ở phía sau. Nhìn Miharu và Tsumori cúi đầu chào, Harumachi mỉm cười có vẻ gì đó mãn nguyện.
“Chị Harumachi đây là chuyên gia thông tin đấy, chị ấy biết nhiều thứ lắm.”
“Vâng, đúng vậy. Có gì không biết các chị cứ hỏi tôi nhé. Tôi sẽ chỉ dẫn cho các chị tất cả những điều tôi biết.”
“Tuyệt quá! Vậy là chúng tôi có người để nhờ cậy rồi!”
Trước vẻ mặt tự tin ngời ngời của Harumachi, Tsumori chắp hai tay trước ngực nói líu lo vẻ tán thưởng.
“Chị Harumachi ngồi đi. Để tôi đi pha trà mời chị.”
“Cảm ơn chị.”
Được Yamasaki mời, Harumachi ngồi phịch xuống ghế sô pha ở phía đối diện Miharu.
“Vậy bây giờ…”
Harumachi đan ngón tay vào nhau, đưa mắt về phía đối diện. Đôi môi đỏ tươi nổi bật cong thành hình vòng cung, cô ấy hỏi với vẻ tràn đầy tự tin.
“Tôi vào đề luôn nhé. Các chị có cần biết điều gì không?”
Miharu và Tsumori bất giác quay mặt nhìn nhau.
“Ừm, vậy cho tôi hỏi cụ thể thì ở Câu lạc bộ Giọt nước có những hoạt động gì ạ?”
Thấy Miharu hỏi, Harumachi tròn mắt ngạc nhiên.
“Vậy là Itsuko vẫn chưa giải thích sơ qua cho các chị à.”
“Chúng tôi vừa mới điền xong vào tờ khai thôi ạ.”
Tsumori liền lập tức cất tiếng, Miharu cũng gật đầu.
“Thế à. Thế thì để tôi thay mặt cô ấy giải thích nhé.”
Harumachi đặt tay lên ngực, gương mặt tràn đầy tự tin, cất tiếng nói.
“Ở Câu lạc bộ Giọt nước này, mỗi tháng sẽ tổ chức bốn buổi giao lưu. Hầu hết là tổ chức vào cuối tuần, trong đó có buổi họp định kỳ, buổi kể chuyện và hai buổi thư giãn. Nội dung là hát karaoke hoặc ăn uống.”
“Thư giãn ạ?”
“Vâng. Việc thả lỏng bản thân rất quan trọng mà.”
Trước gương mặt có vẻ bất ngờ của Tsumori, Harumachi cười, đôi mắt nheo lại.
“Nếu quá tập trung, dồn sức vào một chuyện thì sẽ không tốt cho sức khỏe tinh thần đâu. Nếu trái tim không được thư thái thì chúng ta cũng không thể rộng lượng với người khác được, chị có nghĩ vậy không?”
Miharu nghĩ, có lẽ đứng là như vậy. Chỉ tưởng tượng tới việc ngày nào cô và cậu con trai đột biến cũng ru rú trong nhà, sống cuộc sống khép kín chỉ có hai mẹ con với nhau đã đủ khiến cô phát điên. Đúng là việc giao lưu định kỳ với những người bên ngoài, được giải phóng khỏi những điều lo nghĩ và tận hưởng cuộc sống, dù chỉ là tạm thời, là những việc rất quan trọng.
“Xin lỗi đã để chị phải đợi.”
Yamasaki xuất hiện với tách trà trên tay, Harumachi bèn quay sang cô ấy.
“Chị Itsuko ơi, các chị ấy vừa hỏi tôi về hoạt động của hội đây này.”
“Ồ, tôi quên chưa giải thích với các chị ấy à?”
“Tôi vừa trả lời các chị ấy rồi.”
“Cảm ơn chị.”
Yamasaki vừa cười vừa ngồi xuống bên Harumachi.
“Hai chị đã trở thành hội viên từ ngày hôm nay, nên hoạt động thực tế sẽ là từ buổi sau. Tuần đầu tiên của tháng là buổi họp định kỳ. Tuần thứ hai là buổi kể chuyện. Buổi kể chuyện này vừa tổ chức hôm qua, nên các chị sẽ chính thức tham gia từ buổi thư giãn vào tuần sau nhé. Chỉ có điều, các buổi thư giãn là hoạt động tùy ý nên mọi người có quyền tự do chọn tham gia hay không. Thành viên tham gia và nội dung của buổi thư giãn tôi đều giao phó hết cho các chị phụ trách rồi.”
“Tùy ý nghĩa là…?”
Miharu nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, Harumachi bèn tiếp lời.
“Nghĩa là buổi họp định kỳ và buổi kể chuyện chúng tôi mong tất cả mọi hội viên đều tham gia. Buổi thư giãn thì người nào không thích có thể không tham gia. Những buổi này dành cho những người cần thả lỏng thân thể và tâm trạng của mình. Tôi nghĩ là dù không hứng thú lắm, mọi người vẫn nên tham gia buổi này, bởi khi tham gia, những căng thẳng tích tụ trong cơ thể người đó sẽ được giải phóng hết trong lúc người đó không để ý.”
“Vì mỗi người lại muốn thư giãn theo một cách riêng mà. Ở các buổi thư giãn, những người có nguyện vọng tham gia sẽ chọn ra một người phụ trách và tạo thành một nhóm. Những người muốn đi ăn thì gia nhập nhóm ăn uống, những người muốn đi hát karaoke thì tham gia nhóm karaoke. Những người thích đi du lịch thì tham gia nhóm du lịch.”
“Đứng là tự do thật đấy.”
Thấy Tsumori thán phục, Yamasaki mỉm cười.
“Tôi không đưa ra hạn chế nào đối với các nội dung hoạt động thư giãn cả. Chỉ có điều, chi phí cho những hoạt động đó sẽ do hội viên tự trả. Hoạt động mà Câu lạc bộ Giọt nước cung cấp chỉ gồm buổi họp mặt định kỳ và buổi kể chuyện, những buổi khác sẽ do các hội viên tự tổ chức cùng nhau.”
Thì ra là vậy, Miharu nghĩ. Nghĩa là các hội viên phải tự chịu mọi trách nhiệm và chi phí trong tất cả các buổi thư giãn. Cô gật gù tỏ vẻ đã hiểu, Tsumori ngồi cạnh cô bèn cất tiếng.
“Vậy buổi họp định kỳ và buổi kể chuyện thì như thế nào ạ?”
“Để họp định kỳ, tôi sẽ thuê một phòng trong trung tâm văn hóa thành phố, mọi hội viên sẽ tập hợp ở đó và báo cáo tình hình của mình.”
“Các chị đừng lo, buổi họp không nặng nề và cứng nhắc lắm đâu. Mỗi người chỉ cần nói một vài câu để mọi người biết tình hình gia đình mình trong tháng vừa rồi như thế nào thôi.”
“Đúng vậy. Chủ yếu là chia sẻ thông tin và giải quyết vấn đề. Chỉ cần báo cáo đơn giản thôi, kiểu như “Tình hình gia đình tôi hiện tại đang là như vậy”, “Chúng tôi đang gặp rắc rối với chuyện như vậy” là được. Khi đó, người báo cáo sẽ nhận được lời khuyên của ai đó đối với vấn đề của mình. Họ sẽ giải quyết được vấn đề trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn.”
“Thế còn buổi kể chuyện?”
“Đúng như tên gọi của nó, trong buổi kể chuyện tôi sẽ mời người kể chuyện tới kể cho chúng ta nghe. Những câu chuyện này có ích lắm đấy.”
“Các chị hãy nghĩ đó là một khóa học cho dễ hình dung. Mục đích của buổi kể chuyện là, các chị sẽ được lắng nghe những câu chuyện quý giá từ những người làm việc trong các lĩnh vực liên quan tới người đột biến, từ đó thấu hiểu sâu sắc hơn về căn bệnh cũng như người bị bệnh đột biến.”
Trong lúc lắng nghe họ giải thích, Miharu đã phần nào hình dung ra được đường hướng hoạt động và mục đích của hội. Dù không có hiểu biết sâu rộng về các hội gia đình kiểu này, cô vẫn cảm nhận được rằng, so với những tổ chức được cá nhân sáng lập và điều hành thì tổ chức này thực sự rất bài bản và chuyên nghiệp.
“Các chị có câu hỏi gì không?”
Trước câu hỏi của Harumachi, Miharu định lắc đầu thì Tsumori đã giơ tay.
“Làm thế nào để tham gia vào buổi thư giãn trong tuần sau được ạ?”
Đúng rồi, làm sao để tham gia được nhỉ? Nghe Tsumori hỏi, Miharu mới nhớ ra mình đã quên điểm này. Cô nhìn Harumachi để đợi câu trả lời thì thấy cô ấy cười híp mắt như một con cáo.
“Quy định ở đây là các chị sẽ chọn nhóm mình thích rồi nói với người phụ trách nhóm đó về nguyện vọng tham gia của các chị. Nhưng hôm nay chúng ta có duyên gặp nhau thế này, hay là hai chị vào luôn nhóm của tôi đi?”
“Nhóm của chị là nhóm thế nào ạ?”
“Lần này tôi định sẽ tổ chức một bữa ăn đơn giản thôi. So với việc đi hát karaoke hay đi du lịch cùng những hội viên mình chưa quen thì việc đi ăn hẳn là dễ chịu hơn, các chị có thấy vậy không? Tôi thấy hoạt động này rất phù hợp đấy.”
Tsumori ngập ngừng nhìn Miharu như muốn hỏi cô quyết định thế nào. Nụ cười trên mặt Tsumori thật mập mờ và có chút khó xử.
Miharu hơi đắn đo một chút, nhưng đúng như Harumachi nói, những người mới tham gia lần đầu thì nên bắt đầu bằng việc đi ăn là tốt hơn cả. Vì thế cô gật đầu với Tsumori, và Tsumori cũng gật đầu lại với cô như để xác nhận.
“Chúng tôi hiểu rồi. Hãy cho chúng tôi tham gia nhóm của chị nhé.”
“Ôi thật à? Hai chị làm tôi vui quá!”
Harumachi cười vô cùng hứng chí.
“Tôi sẽ gọi cho các chị để thông báo về chi phí và thông tin chi tiết về buổi ngày hôm đó nhé.”
“Vậy để tôi cho chị số điện thoại…”
“À, không cần đâu.” Harumachi khẽ xua tay từ chối lời đề nghị. “Lát nữa tôi sẽ nhờ chị Yamasaki cho xem sổ danh sách hội viên là được.”
Nghe Harumachi nói vậy, Tsumori khép khuôn miệng nãy giờ vẫn đang hơi hé mở của mình lại. Sau vài giây suy nghĩ, cô ấy đứng dậy.
“Vậy quyết định như thế nhé. Tôi phải về đây.”
“Chị đã về rồi ư?”
“Vì cháu nhà tôi không quen ra ngoài lắm.”
Thấy gương mặt Harumachi đầy vẻ tiếc nuôi, Tsumori vừa với lấy chiếc túi vừa trả lời.
“Ừm, vậy tôi cũng xin phép về luôn ạ.”
Bị dẫn dụ theo, Miharu cũng đứng lên.
“Tuần sau nhờ chị hướng dẫn cho chúng tôi thật nhiều nhé.”
“Vâng.” Harumachi trả lời, Yamasaki thì đứng lên cúi đầu chào. Miharu và Tsumori không bị giữ lại, họ đi khỏi gian tiếp khách, đổi từ đôi dép lê đi trong nhà sang đôi giày của mình rồi rời khỏi văn phòng.
Ngay sau khi khép cánh cửa lại, Tsumori không che giấu mà thở phào ra một hơi.
“Cuối cùng cũng được thở một tí.”
Miharu chớp mắt ngạc nhiên, Tsumori liền mỉm cười.
“Chị tên là Miharu nhỉ?”
“… À, vâng, đúng là như vậy.”
Thấy Miharu ngạc nhiên vì đột nhiên bị gọi bằng tên riêng một cách thật thân mật, Tsumori ngước mắt nhìn lên như dò ý tứ cô.
“Nhà tôi cách chỗ này một ga tàu. Nếu có thời gian, chị có muốn tới nhà tôi chơi bây giờ không?”
“… Ồ, như thế có tiện cho cô không?”
“Được mà, tôi muốn mời chị tới chơi lắm.”
Tuy lời mời hơi đột ngột, nhưng Miharu không thấy khó chịu. Miharu cũng có hứng thú với Tsumori nên cô không có lý do nào để từ chối cả, trái lại cô còn muốn nói chuyện thật nhiều với cô ấy nữa.