← Quay lại trang sách

- 3 -

Nhà của Tsumori đúng như bản thân cô ấy mô tả, lên tàu điện đi hết một ga rồi xuống đi bộ năm phút là tới.

Căn hộ của cô ấy nằm trên tầng mười của một tòa chung cư có cửa khóa tự động, mặt chung cư hướng ra đường quốc lộ. Đó là một căn phòng hướng Nam khá sáng sủa.

“Xin lỗi chị, phòng tôi bừa bộn quá.”

Vừa nói, Tsumori vừa vội vàng thu gọn đám tờ rơi đang rải ra trên bàn. Tuy Tsumori nói phòng mình bừa bộn, nhưng thực ra căn phòng rất ngăn nắp gọn gàng.

Nếu là ở nhà Miharu, đồ đạc trong nhà quá nhiều khiến cho cô dù có muốn thu dọn nhà cửa sạch sẽ thì trông vẫn có cảm giác bừa bộn, không thể gọn gàng được. Nhưng có thể vì Tsumori khéo thu dọn nhà cửa nên nhìn tổng thể căn phòng rất thoáng và gọn gàng, không giống như căn phòng có người ở. Đồ đạc và những vật dụng nhỏ có màu sắc hài hòa thống nhất, chứng tỏ không thể xem thường gu thẩm mỹ của chủ nhà.

“Chồng tôi đang đi công tác xa nhà, hiện tại chỉ có hai mẹ con tôi sống với nhau.”

Tsumori đặt túi xuống, mở khóa kéo. Saya lập tức nhảy từ túi ra và chạy đi mất. Cô bé cào cào hai chân dưới xuống sàn như đang đào lỗ trước cánh cửa căn phòng bên cạnh phòng khách. Tsumori mở cánh cửa đó ra giúp Saya, cô bé liền chạy vọt vào trong đó.

“Chị ngồi đi. Chị Miharu có thích hồng trà không?”

“Có, cảm ơn cô.”

Miharu trả lời, trong lòng cũng bắt đầu băn khoăn về trạng thái hiện tại của Yuichi.

Sau khi ngồi xuống sô pha và liếc nhìn Tsumori đang chuẩn bị trà trong bếp, Miharu khẽ mở khóa chiếc túi và nhìn vào bên trong.

Cô khẽ gọi “Yuu ơi”, nhưng đương nhiên không có câu trả lời. Yuichi nằm cuộn tròn trong túi không động đậy. Vốn thường ngày cậu cũng ít cử động, những lúc thế này cô thật bất an, không phải cậu đã chết rồi đấy chứ?

“Mời chị.”

Tsumori mang trà táo và bánh bông lan ra, ngồi chéo phía trước mặt Miharu.

“Để cháu trong túi như vậy có chật không chị?” Tsumori chỉ Yuichi, hỏi.

“Hay là chị thả cháu ra ngoài đi, tôi không ngại đâu ạ.”

“Nhưng mà…” Miharu ngập ngừng nói. Cô thấy hơi không yên tâm khi thả Yuichi trong căn nhà của người mà cô mới gặp lần đầu, “Cháu nhà tôi nhút nhát lắm, nó sẽ sợ và không dám bước ra đâu.”

“Vậy chị tạm thời mở khóa ra và để đó xem sao. Để khi nào cháu nó muốn bước ra thì có thể bước ra ngay được.”

Miharu gật đầu, cô đặt chiếc túi vào góc phòng, nơi Yuichi thường muốn tới nhất. Rồi cô quay lại ngồi trên sô pha.

“Cháu là con trai hay con gái ạ?”

“Cháu nó là con trai. Tên cháu là Yuichi.”

“Yuichi à. Con trai chị hiền lành thật đấy. Cháu bao nhiêu tuổi rồi chị?”

“Hai mươi hai rồi chị ạ.”

“Ồ, hai mươi hai à.” Tsumori nói, mắt hơi mở to ngạc nhiên, “Con gái tôi hai mươi tuổi đấy. Hai đứa gần tuổi nhau thật.”

“Hai mươi tuổi ư?”

Thấy lạ, Miharu hỏi lại, có lẽ trong giọng nói của cô chứa đầy sự nghi hoặc nên Tsumori đành gượng cười.

“Vâng, tôi sinh cháu năm mười sáu tuổi.”

“Mười sáu…”

Miharu bất giác mở lớn mắt, nét mặt Tsumori có vẻ khó xử.

“Có lẽ đó chính là thứ gọi là tuổi trẻ bồng bột đó chị. Một đám cưới chạy khi ở lứa tuổi học sinh… Bố của đứa bé khi đó là một sinh viên đại học mười chín tuổi. Dù đã vượt qua sự phản đối kịch liệt của gia đình để kết hôn, nhưng hai năm sau chúng tôi đường ai nấy đi. Hình như anh ấy đã ngoại tình. Có lẽ anh ấy còn muốn chơi bời nhiều hơn nữa.”

“Mọi chuyện là như thế sao?”

“Xin lỗi chị nhé, đột nhiên lại kể ra chuyện này.”

“Không đâu, là tại tôi nhắc tới khiến cô phải giải thích.”

“Không sao đâu ạ. Vả lại giờ tôi cũng đã tái hôn rồi.”

Sau khi kể chuyện đời éo le của mình, Tsumori bật cười. Miharu nghĩ, có lẽ cô ấy có tính cách khá cởi mở, dễ tâm sự chăng.

“Yuichi bị đột biến từ khi nào vậy chị?”

“Ừm, khoảng hai tuần trước ạ.”

“Ồ, vậy là mới gần đây thôi nhỉ.”

“Còn … cháu Saya nhà cô thì sao?”

“Cháu nhà tôi bị cách đây hơn ba tháng. Đúng lúc chồng tôi đi công tác ở nước ngoài, mọi thứ cứ rối tinh cả lên, cảm giác như ngày ấy đã xa xôi lắm rồi.”

Hơn ba tháng trước ư? Miharu thầm nhắc lại trong đầu. Cô ấy đã hạ quyết tâm gia nhập hội gia đình sau quãng thời gian dài suy nghĩ, hay đơn giản là khi ấy cô chưa biết tới hội này?

“Quả nhiên… Mọi chuyện xảy đến thế này, đúng là rối trí thật nhỉ.”

Trước câu nói của Miharu, Tsumori gượng cười.

“Vâng. Tôi đã biết về căn bệnh này trước đó rồi, nhưng không thể ngờ con gái mình lại mắc bệnh. Tháng đầu tiên tôi như bị trầm cảm vậy. Lúc đó chuyện nhà cửa tôi phải nhờ mẹ chồng hết. Vì quá sốc nên tôi không thể làm việc nhà nổi.”

Vừa đưa ánh mắt nhìn tách trà, Tsumori vừa nói.

“Thường ngày con bé đã khó tính rồi. Sau khi đột biến, tính cách của nó càng xấu hơn, lại còn hung bạo và thô lỗ nữa, tôi chẳng biết phải làm sao.”

Vừa nói Tsumori vừa vén tay áo lên cho Miharu xem. Trên cánh tay cô ấy, một số chỗ hằn sâu những vết răng người.

“Cháu nó cắn sao?”

Tsumori gật đầu, chau mày lại tỏ vẻ khó xử.

“Tệ nhất thì cũng chỉ bị chảy máu một chút rồi khỏi thôi, nhưng mà đau chị ạ.”

Saya mang gương mặt của con người. Răng và miệng của cô bé hẳn là vẫn còn nguyên như khi còn là con người. Nếu so với một con chó thật thì vẫn yên tâm hơn vì cô bé không có răng nanh. Thế nhưng tưởng tượng ra cảnh đó Miharu vẫn thấy có gì đó thật kỳ lạ.

“Chồng tôi đi công tác xa không ở nhà, tôi không biết phải làm sao… Nhưng cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm rằng mình phải làm cách nào đó để hai mẹ con sống được cùng nhau. Thế nên tôi đã tìm hiểu rất nhiều trên mạng và tìm thấy Câu lạc bộ Giọt nước.”

Nét mặt Tsumori như phủ đầy mây đen.

“Chị Miharu nghĩ gì về “Câu lạc bộ Giọt nước” ạ?”

“Hả?”

Thấy Miharu tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột, Tsumori bèn ngập ngừng nói tiếp với vẻ hơi khó nói.

“Nghe họ nói thì tôi có thể hiểu được lý tưởng của hội đó rồi. Nhưng mà tôi thấy không có mục tiêu cụ thể nào được đặt ra cả. Tôi không hiểu cái đích cuối cùng họ hướng tới là gì, họ muốn đạt được kết quả như thế nào. Dù tôi cũng nghĩ là chưa tham gia hoạt động mà mới chỉ nghe giải thích thì không thể hiểu hết được.”

Vì hoàn toàn cảm phục trước ý tưởng về hội nên đối với Miharu, đây thực sự là một ý kiến ngoài tưởng tượng. Ngay cả lúc nghe nói về tổng số hội viên, cảm giác của hai người cũng trái ngược nhau, chứng tỏ trong một số chuyện, Miharu và Tsumori có cách suy nghĩ hoàn toàn đối lập.

“Còn tôi thì thấy so với một tổ chức do cá nhân điều hành thì tổ chức này có nhiều điểm rất chuyên nghiệp đó chứ. Như cô Yamasaki đã nói, đây là một hội lập ra để giúp gia đình người đột biến có thể lạc quan bước tiếp chặng đường phía trước… Mục tiêu cụ thể thì mỗi người mỗi khác. Thay vì áp đặt một mục tiêu chung cho tất cả mọi người thì tôi nghĩ mục tiêu cuối cùng của hội chính là để mỗi người tự suy nghĩ về phương án giải quyết toàn vẹn nhất và giúp họ thực hiện được điều đó.”

“Thế ư.”

Nhưng vẻ mặt Tsumori vẫn có gì đó chưa phục.

“Ngoài ra, không hiểu sao tôi cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện với chị Harumachi.”

Với câu nói này, Miharu bất giác cười nhăn nhó.

“Không có lý do gì cụ thể cả, nhưng tôi có cảm giác tôi với chị ấy chẳng hợp nhau tí nào.”

“Nhưng tôi nghĩ chị ấy không phải người xấu đâu.”

“Không biết nữa. Tôi thường hay thích hoặc ghét người khác bằng cảm giác trực quan của mình. Bất kể là người tốt hay người xấu, khi đã không hợp thì nghĩa là không hợp.”

“Nhưng mà…” Tsumori nói thêm, “Không hiểu sao tôi có cảm giác tôi và chị Miharu có thể thân thiết với nhau. Thế nên việc được gặp gỡ và quen biết chị thực sự là một thành quả lớn với tôi.”

“Ôi ôi!” Miharu bật cười, nói với giọng trêu đùa, “Cô nói làm tôi vui quá. Tim tôi đập thình thịch lên vì vui sướng rồi này.”

“Tôi thực sự nghĩ như vậy đấy.”

Vừa cười nhìn Tsumori nói, Miharu vừa đưa tách trà lên miệng.

Cô không thấy khó chịu khi Tsumori tỏ ra hứng thú với mình, thực ra chính cô cũng có cảm giác tương tự.

“Tôi cũng nghĩ tôi và cô Tsumori có thể trở thành bạn được đó.”

“Thật không ạ?” Tsumori mỉm cười với vẻ vui sướng, “Thế thì từ hôm nay chúng ta là bạn nhé.”

Tsumori cười nói sôi nổi thật đáng yêu. Cô ấy kém Miharu tới gần hai mươi tuổi, nên cô ấy giống như con gái của cô vậy.

“Vâng, nếu chị không chê. Từ giờ rất mong chị giúp đỡ!”

“Vâng, tôi cũng vậy. À phải rồi, từ giờ chúng ta đừng xưng hô xa cách như vậy nữa. Nói chuyện như vậy cứ thấy lòng không yên kiểu gì ấy.”

“Ừ. Vậy thì chúng ta đổi cách xưng hô thành chị - em nhé.”

Cảm thấy cách nói chuyện giữa họ dần trở nên thân thiết hơn, Tsumori thở phào nhẹ nhõm.

“Em không có bạn bè cùng trang lứa, từ khi con gái bị đột biến, các mối quan hệ của em càng ít hơn. Thế nên em thật sự vui vì quen biết chị. Điều đó làm em thấy yên lòng ghê gớm.”

“Chị cũng vậy. Có thể thân thiết với người cùng cảnh ngộ với mình khiến chị vững tâm lên nhiều lắm.” Cô đáp và mỉm cười.

Như sực nhớ ra, Tsumori nói: “Vụ tham gia buổi thư giãn đó, em thấy sờ sợ.”

“Sợ á?”

“Vì chắc chắn trong đó sẽ có nhiều bè nhóm. Em nghĩ trong đó toàn là các thành viên cố định. Việc tham gia nhóm nào của người phụ trách nào hẳn sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện. Ôi, em ghét mấy thứ bè nhóm lắm.”

Đúng là như vậy thật, Miharu nghĩ.

Có nhiều chuyện đến khi Tsumori nói cô mới nhận ra. Nếu nói là do Miharu chậm hiểu hơn hay do Tsumori nhạy bén hơn, thì có thể là cả hai, nhưng dù sao thì Tsumori cũng rất thông minh nhanh nhạy.

“Tuần sau chúng ta sẽ tới bữa tiệc của chị Harumachi, như vậy có nghĩa là chúng ta sẽ tham gia nhóm của chị Harumachi luôn à?”

“Em chẳng thích vào nhóm chị Harumachi tí nào… Chị Miharu ơi, tuần sau nữa chúng ta xem thử các nhóm khác xem thế nào được không?”

“Được chứ.”

Miharu mỉm cười đáp lại câu nói của Tsumori.

Tsumori và Miharu giống như hai người bạn xa cách lâu năm. Hai người trò chuyện rôm rả về những chuyện trên trời dưới bệ, không đầu không cuối, lúc nhìn tới đồng hồ thì đã hơn năm giờ chiều.

“Thôi chết, chị đã hứa sẽ về trước lúc chiều tối rồi.”

Cô nhớ tới Isao ở nhà nên vội vàng đứng lên. Cuộc chuyện trò giữa họ đang vui, giống như có ai cầm tay mình níu lại đầy tiếc nuối, nhưng cô vẫn phải về.

“Mấy hôm nữa chúng ta sẽ gặp nhau nữa nhé?”

“Ừ. Chị sẽ gọi cho em.”

Miharu vừa trả lời vừa nhấc chiếc túi lên, liền sau đó cô nhận ra bên trong chiếc túi trống rỗng.

“Yuu ơi?”

Cô cất tiếng gọi và nhìn xung quanh. Không thấy con trai cô đâu cả.

“Có chuyện gì thế ạ?”

“Xin lỗi em, hình như con trai chị ra khỏi túi rồi.”

Hai người tìm khắp các ngóc ngách và những góc khuất phía sau đồ đạc, rồi Tsumori chợt kêu “A” một tiếng như thể vừa nhận ra chuyện gì.

“Chị Miharu ơi, kia có phải cậu ấy không?”

Tsumori mở cánh cửa khi nãy mới mở ra một nửa, chỉ tay vào góc phòng trải chiếu Nhật dùng làm phòng cho Saya. Nhìn theo cánh tay Tsumori, cô thấy Yuichi đang ngồi đó. Cậu ngồi im, cách Saya đang ngồi trên đệm một quãng, mặt hai người đối diện nhau.

“Yuu ơi!”

Cô chạy tới dùng túi bao lấy con. Khác với lúc ra khỏi nhà, lần này cậu không chống cự.

“Saya, con không bắt nạt cậu ấy đấy chứ?” Tsumori nói, gương mặt hơi lo lắng, “Yuichi à, cháu có bị thương ở đâu không?”

“Cháu nó không sao.” Miharu trả lời, cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Nhìn thấy con trai chị em có rùng mình không?”

Trong một thoáng, Tsumori ngơ ngác không hiểu ý nghĩa câu hỏi.

“Đây là lần đầu tiên em thấy một người bị đột biến ngoài con gái mình. Em chỉ nghĩ “có nhiều kiểu đột biến thật” thôi.”

Sau một lúc tròn xoe mắt ngạc nhiên, Tsumori bật cười.

“Nếu nói là rùng mình thì em nghĩ chắc ai cũng sẽ vậy thôi. Con gái em cũng có mặt người mình chó mà, lần đầu nhìn thấy chắc chị cũng kinh ngạc lắm phải không?”

Trước câu nói của Tsumori, Saya dỏng hai tai lên. Cô bé lườm Tsumori một cái rất nhanh như chỉ nhìn thoáng qua, sau đó quay về tư thế cũ như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Không hiểu sao chúng lại trở thành hình dạng này chị nhỉ. Căn bệnh này đúng là toàn chuyện không thể lý giải được… Đành phải làm quen với ngoại hình mới của chúng vậy.”

“Ừ, đành vậy.” Miharu khẽ thầm thì trong lòng và tự căn dặn bản thân.

Bệnh đột biến sẽ khiến người bệnh mang ngoại hình đáng sợ kiểu này, nên lần đầu trông thấy ai cũng sẽ rùng mình lùi bước thôi. Dù đó có là bố mẹ bệnh nhân chăng nữa. Đó là chuyện bình thường, ai ai cũng đều như vậy cả.