- 3 -
Rốt cuộc thì “Hội chứng đột biến thành sinh vật quái dị” thực ra là gì?
Căn bệnh kỳ lạ này không chỉ dừng lại ở lớp người trẻ tuổi mà đã lan ra rất nhiều độ tuổi khác nhau, nhưng rồi một ngày, bắt đầu xuất hiện những người hồi phục từ căn bệnh này. Căn bệnh chí tử mà một thời được cho là mắc bệnh thì không thể khỏi, người bệnh được coi như người đã chết. Ngỡ như những trường hợp này sẽ được đưa tin trên báo đài như những kỳ tích, nhưng ngay sau đó, số người khỏi bệnh ngày càng xuất hiện nhiều hơn như thể đang đuổi theo những người đi đầu vậy.
Tanashi Yuichi được ghi nhận là đã chết, nhưng vì đã được điều trị khỏi hoàn toàn “Hội chứng đột biến thành sinh vật quái dị”, nên cậu cần phải đi làm lại hộ tịch. Ban đầu đó là một thủ tục ngoại lệ, nhưng về sau nhiều người khỏi bệnh cũng phải tới làm lại hộ tịch, nên thủ tục đặc biệt này đã trở thành một thủ tục thông thường. Có lẽ không lâu nữa, chính phủ cũng sẽ xem xét lại các điều luật đang hiện hành.
Tanashi Miharu quyết định dẫn con trở về nhà. Trong thời gian ở nhà ngoại, chồng cô là Tanashi Isao chưa một lần gọi tới cho cô, nhưng điều đó cũng dễ hiểu thôi.
Trong lúc ngán ngẩm nhìn đồ đạc và rác rến vung vãi trong phòng, chợt chân Yuichi vấp phải thứ gì đó. Miharu trêu chọc cậu, nói “Chắc tại con vẫn chưa quen đi lại đây”, rồi cô nhìn xuống chân con.
Cô tưởng Yuichi vấp phải túi rác, nhưng không phải. Khi nhìn kỹ, vật thể tròn trịa to cỡ cái đệm ngồi đó có chân tay, nó đang cựa quậy nhúc nhích. Nhìn kỹ hơn nữa, hình dáng bên ngoài của nó giống một con bọ dừa.
Nó yếu ớt và chậm chạp bò đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại. Những sợi cơ ngang chằng chịt trên tấm lưng tròn của nó đồng loạt mở ra, nó chòng chọc nhìn Miharu. Đó là ánh mắt của con người.
“Ghê tởm quá!”
Đứng cạnh Miharu đang sửng sốt không nói lên lời, Yuichi thốt lên, lời lẽ không nói giảm nói tránh chút nào.
Nếu nói cô không ngạc nhiên thì là nói dối, nhưng cô đã nhanh chóng hiểu được tình hình.
“Đây là bố con đấy…”
Miharu thì thầm, giọng nói mang vẻ phức tạp, không hẳn là kinh ngạc cũng không hẳn là than vãn. Con bọ dừa chớp mắt vài cái và đảo đầu nhìn quanh vài lượt.
Không biết anh bị đột biến từ bao giờ. Cô có nên vui mừng vì ít nhất anh vẫn còn sống không?
Thấy Miharu đứng sững đó, Yuichi nói.
“Giờ làm sao đây mẹ? Chúng ta mang vứt lên núi nhé?”
Giọng con trai quá lạnh lùng, Miharu liền chau mày nhìn con.
“Là nhân quả thôi mẹ. Bố đã đem vứt con lên núi, nếu bây giờ con làm như vậy thì bố cũng chẳng có quyền gì để than trách cả.”
Yuichi ngồi xổm nhìn xuống con bọ dừa, nói. Con bọ khẽ bò đi như thể sợ hãi.
Tuy rằng rất khó xác định đây có phải Isao không, nhưng nhìn phản ứng này thì có lẽ đúng là anh ta rồi. Miharu thở dài nói.
“Con đùa hơi quá rồi đấy.”
“Tính cách con méo mó mà… Vừa rồi con nói một nửa là nghiêm túc đấy, nhưng thôi nể mẹ nên coi như câu đó là nói đùa vậy.”
Thở dài trước tính cách ngang ngạnh phiền toái của con trai, Miharu suy nghĩ một chút rồi nói.
“Trước mắt phải lau dọn nhà cửa đã. À nhưng mà cũng phải mua thực phẩm nữa. Yuichi, con giúp mẹ nhé?”
“Mẹ muốn con giúp việc gì?”
“Đi mua thực phẩm giúp mẹ. Mẹ sẽ viết ra các món cần mua.”
“Vâng, được ạ.”
Cô quyết định sẽ làm những việc cô có thể làm được. Thế nên ngày hôm nay Miharu cũng sẽ hoàn thành những việc trước mắt mình.
Về việc nên làm sao với Isao giờ đã bị đột biến, thì cô sẽ dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng rồi vừa ăn tối vừa nghĩ cũng không muộn.
Nghe nói trong thị trấn người ta gọi những người thoát khỏi “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” là những người “Cải tử hoàn sinh”. Trong số những người đã lấy lại được quyền con người của mình, có những người còn bắt đầu những hoạt động hướng về cộng đồng, ví dụ như mở các buổi diễn thuyết tại các địa phương nữa.
Yuichi cũng được mời làm diễn giả. Có lần, biết cậu từ chối với lý do không thể đứng nói chuyện trước đám đông, Miharu nói xen vào “Con không cần cố để làm thật tốt, chỉ cần làm thử xem sao thôi có được không?” Yuichi có vẻ vẫn đang lưỡng lự, nhưng có vẻ cậu cũng muốn làm một cái gì đó. Miharu quyết định sẽ không can thiệp thêm nữa, mọi chuyện phía sau tùy cậu quyết định.
Isao vẫn mang hình thù con bọ dừa, nhưng Miharu không vội, cũng không hy vọng gì nhiều. Cô không sốt sắng với chồng như với Yuichi sau khi cậu bị đột biến, nhưng cô vẫn đối xử với anh như với một thành viên trong gia đình. Chưa ai biết được rằng liệu Isao có thể cải tử hoàn sinh như Yuichi hay không.
Hôm trước, trong khi đang lướt web, chợt Miharu tò mò, liền thử tìm kiếm liên quan tới “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị”. So với dạo trước, trong phần kết quả tìm kiếm, số lượng blog chia sẻ trải nghiệm và các trang mạng tổng hợp thông tin đã tăng lên nhiều, cô có cảm giác thông tin nhiều quá rất dễ bị loạn.
Trong những kết quả đó, Miharu tìm thấy một bài viết khá kỳ lạ.
Nếu phân loại, bài viết đó có lẽ thuộc thể loại huyền bí, hoặc tâm linh. Bài viết này mở đầu bằng lời nhận định rằng có thể “Hội chứng biến thành sinh vật quái dị” chính là sự sắp xếp của Thượng đế.
Trước đây Miharu cũng từng đọc một bài blog suy đoán một cách châm chọc rằng căn bệnh lạ này chính là sự thanh lọc của Chúa trời. Nhưng bài báo này lại nói rằng hội chứng bệnh này chính là một phép thử lòng người do một đấng vạn năng đưa ra đặt ra cho con người.
Những điều được coi là thông thường dễ dàng bị đảo lộn, những chuyện tưởng như không thể xảy ra đã thực sự xảy ra, cuộc đời là một ẩn số. Nó không đơn giản tới mức có thể nuốt chửng, nó khiến người ta cảm thấy là một câu chuyện đáng ngờ, nhưng chắc chắn đối với những người có lòng tin thì nó chính là sự thật.
Người trở thành sinh vật quái dị, sinh vật quái dị trở thành người, vì thế giới này là nơi có thể xảy ra những việc như thế, nên từ lúc này dẫu có xảy ra chuyện gì thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Miharu từ lâu đã thôi không còn lo lắng ưu phiền về tương lai nữa.
Từ nay về sau, dù có xảy ra những chuyện không thể tin nổi, thì chẳng mấy chốc chuyện đó cũng sẽ trở thành một chuyện thường ngày mà thôi. Ranh giới giữa chuyện bất thường và chuyện thường ngày thật mỏng manh. Thế nên không cần phải sợ.
Thay vì lo cho tương lai, vấn đề ngay trước mắt Miharu lúc này là “Tối nay ăn gì”. Cô sẽ dốc sức giải quyết vấn đề này.
Từng ngày từng giờ, những người trở về từ cõi chết lần lượt lên tiếng, rất nhiều vấn đề đã được nhận thức và đưa ra ánh sáng. Nhưng mặt khác, ở khu xử lý của trung tâm y tế cộng đồng, thi thể của những người đột biến vẫn đang chất thành núi.
Tình thế đang dần được cải thiện, nhưng ở một mặt khác nó vẫn không thay đổi và vẫn bi thảm như cũ. Hiện thực được chia thành ánh sáng và bóng tối.
Các bạn tập trung chú ý vào bên nào và mong đợi điều gì?
Hiện thực sẽ thay đổi tùy vào lựa chọn của mỗi người. Các bạn chọn lựa điều gì, nắm lấy điều gì? Tùy vào lựa chọn ấy mà những câu chuyện mới sẽ lần lượt xuất hiện, và các bạn sẽ đi trên con đường riêng của mình.
Chú thích:
[1] Những người tự giam mình trong phòng riêng và từ chối tham gia vào đời sống xã hội trong thời gian dài hơn sáu tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình và dựa vào họ để sống. (Mọi chú thích trong sách đều là của người dịch.)
[2] Tiền bảo hiểm trợ cấp tử vong một lần là số tiền được chi trả cho gia đình nạn nhân nếu nạn nhân đã đóng bảo hiểm hưu trí trên ba năm mà qua đời khi chưa được nhận tiền lương hưu hoặc tiền bảo hiểm tàn tật.
[3] Một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội… theo quy định của pháp luật.
[4] Còn được gọi là aerosol, là hệ keo của các hạt chất rắn hoặc các giọt chất lỏng, trong không khí hoặc chất khí khác.