← Quay lại trang sách

- 2 -

Cảm giác đầu tiên của cậu là “Chói mắt quá”. Cậu hé mở mi mắt nặng trịch, trong nhãn quan mờ mịt của cậu, mọi vật dần hiện ra rõ nét và kết nối với nhau hơn. Cậu chậm rãi chớp mắt ngồi dậy, cảnh vật trước mắt liền trở nên tươi sáng hơn vài phần.

Cậu ngồi đó lơ đãng ngắm căn phòng một lúc. Vừa dụi mắt trước ánh sáng chói lòa, cậu vừa nhìn quanh. Nơi này là… Phải rồi, đây là nhà của bà ngoại.

Cậu bất giác nhìn xuống cơ thể mình, rồi mắt cậu lập tức mở lớn. Cậu đang ngồi trong một chiếc túi ngủ kỳ lạ. Bề mặt của chiếc túi ngủ màu xám đó rất trơn nhẵn, khi nhìn mặt trong của nó, cậu thấy những sợi mảnh như những sợi lông tế bào. Cậu bối rối không hiểu đây là thứ gì, nhưng rồi ngay lập tức cậu nhận ra đây là lớp vỏ côn trùng do côn trùng lột xác để lại.

Cậu bắt đầu liên tưởng từ đó và nhớ lại mọi chuyện. Mùa xuân sau khi cậu bị đột biến, rồi mùa hạ, cho tới thời điểm hiện tại. Dù vẻ ngoài biến thành hình dạng khác, nhưng ý thức và trí não cậu không có gì thay đổi. Sự bực bội khi không thể nói, không thể truyền tải suy nghĩ của mình; khoảng trống lớn giữa trái tim và cơ thể; và cảm giác bản thân thật thảm thương liên tục hòa trộn với nhau và quay mòng mòng trong đầu cậu. Cậu đã nhớ lại tất cả những thứ đó.

Cậu thẫn thờ nhìn lòng bàn tay mình, hết nắm lại rồi lại mở ra để cảm nhận cơ thể mình, rồi cậu nghe thấy tiếng cửa phòng khách mở ra. Theo phản xạ, cậu ngoảnh lại phía phát ra âm thanh.

Người đứng ở cửa là mẹ cậu. Giây phút nhìn thấy cậu, mẹ cậu sững sờ, thân thể cô cứng đờ, nét mặt như thể vừa nhìn thấy ma.

Biểu cảm này cậu đã từng thấy trước đây rồi. Phải rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cậu bị đột biến, nét mặt mẹ cậu cũng nhự lúc này. Nhưng hôm nay gương mặt mẹ không còn méo đi vì sợ và ghê tởm nữa.

“Yuichi…?”

Mẹ cậu run run hỏi như muốn xác nhận lại. Cô chậm rãi tiến tới từng bước, rồi ngồi sụp xuống trước mắt cậu.

“Là con phải không, Yuichi? Con thực sự… đã trở lại rồi đó ư?”

Đôi đồng tử của mẹ dao động. Từ khi bị đột biến, cơ hội để cậu nhìn kỹ gương mặt mẹ tăng lên, gương mặt ấy đã hằn nhiều nếp nhăn. Gương mặt ấy đã già hơn rất nhiều so với hình ảnh còn đọng lại trong ký ức cậu, gương mặt đã nếm trải nhiều cực khổ của mẹ.

“… Mẹ…”

Cậu gắng sức gọi bằng giọng khàn khàn. Ngay sau tiếng gọi ấy, cậu bị mẹ ôm ghì vào lòng.

“Yuichi!”

Giọng nói run run, hơi ấm của cái ôm chứa chan tình cảm. Sự tiếp xúc lạ lẫm mà từ khi biết nhận thức tới giờ cậu mới được cảm nhận vài lần. Bối rối, mâu thuẫn, rất nhiều cảm xúc nổi lên trong lồng ngực cậu.

Cậu biết rằng từ khi mình bị đột biến, mẹ đã phải hy sinh rất nhiều để chăm sóc cho mình và mẹ đã lo lắng suy nghĩ cho mình rất nhiều. Thế nhưng vẫn có gì đó trong lòng khiến cậu không thể thoải mái đáp lại cái ôm của mẹ.

Dù cảm nhận được rằng mẹ đang khóc vì cảm động, cậu vẫn không thể nhúc nhích. Cánh tay giơ ra dở chừng dừng lại giữa không trung.

Một kết thúc có hậu, sau bao hy sinh vất vả, cuối cùng con trai đã trở lại hình dáng ban đầu. Thật đáng mừng. Trước giờ đã có bao chuyện khổ sở, nhưng lúc này ngay cả những chuyện đó cũng đã trở thành những kỷ niệm đẹp. Xin chúc mừng, chúc mừng!

Nhưng như vậy có ổn không?

Tất cả đã đến lúc hết hiệu lực rồi sao?

Có lẽ đối với mẹ cậu, đó đều là những chuyện đã qua, đã kết thúc, không cần phải nhắc lại. Nhất là sau năm tháng, mọi ấn tượng phai nhạt đi, có thể mẹ cậu sẽ bật cười và nói tuy đã có nhiều chuyện xảy ra nhưng chỉ cần hiện tại mọi thứ đều ổn là tốt rồi. Nhưng đối với cậu, đối với Yuichi thì khác.

Mẹ đã bắt cậu đi học các lớp học nghệ thuật, dù cậu khóc lóc không muốn đi. Mẹ cậu đã vứt món đồ chơi yêu thích của cậu chỉ vì cậu không nghe lời. Mẹ đã tự ý vứt bỏ bộ sưu tập của cậu chỉ vì cậu không dọn dẹp phòng ngủ. Bố mẹ đã đem con chó cậu yêu quý bỏ trên núi. Mẹ đã trả lại món quà cho ngày của mẹ mà cậu làm trong tiết học thủ công vì mẹ không cần tới. Đang chơi với bạn bè thì mẹ nổi giận nói đã tới giờ học khiến cậu ngại ngùng với bạn bè. Khi cậu thất bại khổ sở, mẹ còn trách mắng thêm như muốn xát muối vào vết thương của cậu. Hồi cấp hai, cậu đã kể với mẹ chuyện bị bạn bè trêu đùa ác ý, nhưng mẹ chỉ nghe tai này qua tai khác. Mẹ cười cợt và lấy những điểm yếu, những thất bại của cậu làm chuyện cười. Mẹ thường xuyên than phiền với mọi người là cậu thật kém cỏi. Vì lý do riêng mà mẹ vội vàng thay đổi trường nguyện vọng của cậu. Thời cấp ba, từng có lúc cậu nghĩ tới chuyện tự sát, không thể chịu đựng thêm nữa, cậu phải nhờ tới sự giúp đỡ của mẹ, nhưng mẹ gạt đi và nói cậu thích làm quá để gây chú ý. Khi cậu giam mình trong phòng, mẹ tỏ vẻ thấu hiểu và khiến cậu yên tâm, nhưng sau đó lại hỏi “Con định chạy trốn tới khi nào?”

Cậu từng bị ngôn từ đâm chọc. Bị đâm và bị xoáy sâu vào vết thương. Bị đánh. Bị xô bật ra. Bị gieo hy vọng để rồi cuối cùng lại thất vọng. Những câu trả lời không nhất quán. Bị trêu đùa bởi thứ tiêu chuẩn kép.

Từ trước đến nay, dù đã có bao chuyện xảy ra, nhưng chỉ cần chúng kết thúc thì liền coi như chưa từng có gì xảy ra sao? Chỉ một câu hỏi “Từng có chuyện như thế ư?” là đủ để dọn dẹp mọi chuyện sao?

Cảm xúc mãnh liệt vừa nảy mầm trong lòng, cơn tức giận càng lúc càng phình lên không thể kiềm hãm, nỗ lực để cơn tức giận này không dẫn tới bạo lực, tất cả những điều ấy cũng sẽ bị gạt bỏ chỉ với một câu đơn giản “Tuy nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng giờ mọi chuyện đã ổn rồi” sao? Mọi chuyện sẽ bị đơn phương xóa bỏ như thế ư?

Tay cậu, cơ thể cậu run rẩy.

Cậu đã nghe theo tiếng nói của người đời, rằng không được phép nói xấu, ghét bỏ và thù hận bố mẹ, những người đã sinh ra và nuôi nấng mình khôn lớn. Thậm chí cậu đã từng tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện diễn ra như thế này đều là lỗi do mình, là do mình không tốt, hoàn toàn không phải lỗi của bố mẹ.

Dù có bị bố mẹ đối xử vô lý, cậu cũng nghĩ bố mẹ không tệ. Bởi họ không đánh đập cậu, cũng không đối xử độc ác. Cậu cố thuyết phục mình rằng mới chỉ thế này mà đã mang ác cảm với bố mẹ là không tốt, và bản thân việc muốn phản kháng họ chính là một kiểu dựa dẫm rất trẻ con.

Nhưng rốt cuộc kết quả thế nào?

Yuichi nhận ra mình đã từng thù, từng hận, từng căm ghét mẹ tới mức muốn giết chết mẹ.

“Yuichi…?”

Miharu cất tiếng ngờ ngợ. Cậu chậm rãi rời khỏi mẹ và nhìn mẹ lần nữa.

Chẳng đợi Miharu hỏi hết câu “Con sao thế?”, cậu vòng hai tay bóp cổ mẹ.

“Hự…”

Quá kinh ngạc, Miharu đảo tròng mắt liên hồi, chân tay quẫy đạp. Hẳn cô không thể ngờ rằng cô sẽ bị siết cổ trong khoảnh khắc mà cô ngỡ vô cùng cảm động này.

Máu dồn lên đầu cô, lực siết của những ngón tay tương đương với lượng cảm xúc bị dồn nén bây lâu. Khoảng không trước mắt cô đỏ lòm, ngoài màu đỏ ấy không còn thứ gì khác. Với nét mặt không che giấu cơn phẫn nộ như của thần Atula, Yuichi siết chặt cổ mẹ, và rồi…

Sau vài phút, hoặc là vài giây, Yuichi khẽ nới lỏng bàn tay và hạ cánh tay xuống.

Cậu ngồi im ngắm Miharu đang vội hít lấy hít để khí oxy, giữa chừng ho sặc sụa.

Dù hành động của cậu gần như đã trở thành một vụ hành hung, nhưng rốt cuộc vẫn có một thứ gì đó như chiếc phanh hãm cậu lại.

Hóa ra cậu không thể giết mẹ mình.

Cậu chìm vào cảm giác không hẳn thất vọng cũng không hẳn an tâm.

Yuichi ngồi lặng yên chờ nghe Miharu nói. Không biết mẹ sẽ chỉ trích cậu là đồ sát nhân, hay sẽ chửi mắng nguyền rủa cậu, hay sẽ sợ hãi hỏi tại sao cậu làm chuyện đáng sợ như vậy; nhưng dù phản ứng của mẹ thế nào cũng không quan trọng với cậu.

Miharu chấn chỉnh lại hô hấp, cô ngồi thẳng dậy, ngẩng mặt lên. Gương mặt cô tái xanh, đôi môi tím ngắt run rẩy, Miharu nói nhỏ: “Mẹ xin lỗi.”

“… Tại sao mẹ không nổi giận?”

Yuichi hỏi, Miharu lắc đầu.

“Con hận mẹ là điều dễ hiểu mà. Mẹ đã nói rồi đó, mẹ sẽ chấp nhận tất cả.”

“Ý mẹ là chỉ cần con được hả dạ thì mẹ chết cũng cam lòng sao?”

“Làm gì có chuyện đó!”

Cô đáp lại tức thì, giọng cô đâu đó pha lẫn oán hận.

“Nếu chết mẹ sẽ biến thành ma, đêm nào cũng sẽ đứng ở đầu giường con!”

“Nghe ghê quá…”

“Thấy chưa? Ôi, hên là mình chưa chết.”

Nói rồi Miharu bật cười như thể vừa trút được một gánh nặng.

Giây phút nhìn thấy mẹ cười, trong lòng Yuichi cuộn lên một ý nghĩ.

Không phải từ đầu cậu đã muốn hận mẹ. Trái lại, khi hai người là mẹ con, một người không dễ dàng gì thù hận người còn lại được. Những ký ức dịu dàng ít ỏi ngày nào, những kỷ niệm ấm áp đã cắn rứt lương tâm cậu và không cho phép cậu có ác cảm với mẹ. Do cảm giác tội lỗi, cậu đã luôn làm theo những phương châm tốt đẹp để vùi dập những suy nghĩ thực sự của mình, dù cậu biết đó chỉ là sự tự lừa dối bản thân. Thế nhưng tâm trạng không thể trấn áp hoàn toàn của cậu đã biến thành sự phản kháng trong vô thức, để rồi trở thành nỗi nghi hoặc và bất mãn đè nặng trong lòng cậu.

Sau nhiều chuyện, giờ đây cậu đã chú ý đến cảm xúc thuần khiết không pha tạp của mình, chấp nhận nó và nói cho mẹ nghe. Cậu dốc ngược chiếc bình đựng bùn, ngỡ như chiếc bình ấy sẽ trở nên trống rỗng, nhưng cuối cùng vẫn thấy dưới đáy bình còn sót lại lòng biết ơn thật lòng đối với mẹ.

Ngày hôm đó, khi Isao đem cậu lên núi bỏ, Miharu đã tới đón cậu về.

Cậu đã nghĩ sẽ chẳng có ai tới cứu. Vây quanh bởi tiếng chim chóc côn trùng lạ tai, cậu nhận ra mình sẽ chết khô chét héo trong đám lá khô nơi đây mất.

Lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng ở nơi mà không ai hay biết. Nếu cậu tiếp tục ở lại căn phòng đó thì kết cục cũng sẽ như vậy thôi.

Chiếc khóa túi xách bị kéo chặt. Giữa bóng tối nhân tạo. Ở một nơi không biết là nơi đâu, cậu cuộn tròn mình lại, mơ hồ nghiền ngẫm lại toàn bộ cuộc đời mình. Thật kỳ lạ, ngay cả lúc đó cậu vẫn không hề muốn được sống tiếp.

Sự trống rỗng bao vây đầu óc Yuichi đã cướp mất ý chí của cậu, giết chết mọi động lực của cậu, nó chỉ giúp cậu tiếp tục ngồi lại đó.

Sau khi bị đột biến, những điều cậu có thể mong ước không nhiều. Cậu nghĩ cậu cũng sẽ giống như Saya, chết khi vẫn mang những suy nghĩ bướng bỉnh, chết khi vẫn chưa thể nói ra miệng những điều mình muốn nói. Saya cũng chỉ là một cô gái vô tâm đáng thương mà thôi.

Cuộc sống vốn là như vậy. Dù sớm hay muộn thì cũng chỉ có cái chết chờ đợi chúng ta. Với cậu, cái chết chẳng phải điều gì bi kịch lắm, trái lại nó còn là thứ cậu mong chờ.

Nếu vậy thì như thế là đủ rồi. Tự đáy lòng, cậu nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ được đặt dấu chấm hết ở đây.

Và rồi cậu ngả mình ra, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Cậu nghe thấy có tiếng thứ gì đó đang giẫm lên cỏ để tới đây. Là tiếng chân con gì thế nhỉ? Yuichi căng thẳng cứng người lại, tiếng bước chân chậm rãi đi về phía cậu.

Chiếc túi khẽ rung, dây khóa được mở ra. Ánh sáng nhờ nhờ lọt vào bên trong.

Mẹ thò đầu nhìn vào. Giọng mẹ gọi tên cậu. Bầu trời xanh đậm. Những vì sao lấp lánh.

Nhìn thấy những thứ đó, Yuichi mơ hồ cảm thấy mình vẫn chưa muốn chết.

Có người đã vội vã chạy tới bên cậu khi cậu cảm thấy mình bị bỏ mặc. Có người đã cứu vớt và khích lệ cậu khi cậu từ bỏ cuộc sống, từ bỏ hy vọng và cắt đứt với mọi thứ. Có người cần đến cậu.

Cậu có cảm giác mình vừa được cho phép sống tiếp. Khoảnh khắc ấy, một phần trái tim cậu chợt trở nên nhẹ bẫng. Giống như chiếc vỏ nặng nề như đá bao bọc lồng ngực cậu đã tan vỡ và rơi rụng lả tả, trái tim đóng băng lạnh giá của cậu được ngọn lửa sưởi ấm, lớp băng dần tan chảy. Khoảnh khắc mà cậu cảm thấy bản thân mình và một thứ gì đó bao quanh mình đã thay đổi.

Mỗi lần gợi lại trải nghiệm đó trong đầu, một thứ cảm xúc ấm áp liền thắp sáng lên trong lồng ngực cậu. Một ký ức quan trọng mang năng lực kỳ lạ, tiếp thêm dũng khí cho cậu và ủng hộ cậu.

Chính vào ngày đó, tâm hồn Yuichi đã được cứu vớt.

“Mẹ ơi.”

Cậu nói lý nhí, đầu vẫn cúi xuống.

“Cảm ơn mẹ vì hôm đó đã tới đón con về.”

Lúc đó cậu đã không thể cảm ơn mẹ. Cậu đã không thể truyền đạt được điều gì.

Nhưng bây giờ, cậu đã nói được. Cậu có những điều cần nói ra.

Thế nên cậu phải nói ra. Dù có xấu hổ, có ngại ngùng đến mức nói xong phải tránh đi chỗ khác đi nữa.

Vì Yuichi lúc này đã biết cách nói lên cảm xúc của mình rồi.

“Cảm ơn mẹ vì đã luôn dõi theo con, chờ đợi con, và tin tưởng con.”

Cuối cùng, cậu đã nghĩ được rằng mình không phải rác rưởi, không phải kẻ vô dụng, mình là một người có giá trị, được người khác cần đến.

“… Mẹ hạnh phúc lắm.”

Miharu nói, mắt run rẩy nhìn lên, chóp mũi cô đã đỏ ửng. Cô đưa tay về phía Yuichi lần nữa, gò má cô đẫm nước mắt.

“Cảm ơn con vì đã trở về.”

“Vâng.”

“Mừng con đã về nhà.”

“… Dạ.”

Yuichi nói, lần này, cậu ôm lại mẹ thật chặt.

Có lẽ những nỗi phiền muộn vẫn chưa thể hết, và vẫn còn nhiều khó khăn đang chờ đợi họ phía trước. Vì trước nay họ chỉ sống trong một thế giới chật hẹp khép kín, nên việc bị cơn sóng dữ của thế giới rộng lớn nuốt chửng có lẽ sẽ rất khó khăn vất vả với họ. Dù có như vậy đi chăng nữa…

Yuichi nhấc một bên đầu gối lên, cậu chậm rãi đứng dậy. Vì đã quen với tầm nhìn của sâu, nên cậu có chút không quen với tầm nhìn của mình khi đứng dậy.

Nhưng đó là tầm nhìn ban đầu của cậu.

Cậu mở rèm, tắm trong ánh nắng mặt trời. Ngước nhìn bầu trời thu mát mẻ, Yuichi thấy cõi lòng mình thanh thản và nhẹ bẫng, chưa khi nào cậu có được cảm giác ấy.

Từ người đột biến trở thành người bình thường, một kết cục có hậu. Nhưng hiện thực không đơn giản như thế.

Mọi thứ chưa kết thúc ở đây. Cậu sẽ phải bắt đầu bước đi trên những chặng đường mới.

Với trạng thái mới tinh ban đầu, con người ta phải gây ra nhiều thất bại, làm phiền tới nhiều người xung quanh rồi mới trưởng thành được.

Thế nhưng cậu không sợ. Vì cậu đã có một đồng minh luôn hỗ trợ mình rồi.

Cậu không cô đơn. Trước giờ là vậy, từ nay về sau cũng vậy.

Vì đã nhận ra điều đó, nên từ giây phút này, cậu lại có thể đặt đôi chân mình trên mặt đất và bước tiếp.