← Quay lại trang sách

Chương 2, 3 QUẬN FAIRFAX, VIRGINIA-SÁU THÁNG SAU

Một tiếng sấm làm rung chuyển cả tường và cửa sổ phòng ngủ nổ ra trong một trận mưa đá đày kính vỡ vụn. Hoàn toàn theo bản năng, Scot Harvath với tìm cô bạn gái Tracy và lăn ra khỏi giường.

Phía vai yếu của anh va mạnh xuống. Nặng nhọc nâng người lên, anh với tay và kéo ngăn kéo ra khỏi cái bàn đầu giường. Nó rơi đánh xoảng xuống. Những đồng ngoại tệ, một lọ thuốc giảm đau, một chùm chìa khóa cất giữ tài sản, bút, một tập giấy từ Rizt ở Parkerris gửi đế, tất cả văng ra nền gỗ.Mọi thứ đề ở đó trừ thứ anh đang cần khủng khiếp – khẩu súng của anh.

Harvath lăn ngửa ra và chới với dưới gầm giường. Cuối cùng, anh tìm được cái hộp đạn rỗng và vỏ súng cũng rỗng nốt.

Bản năng gào lên làm anh phải đi tìm một thứ vũ khí, trong khi lương tâm lại đang mắng chửi anh vì tội đi ngủ mà không mang theo súng. Nhưng anh có mang súng đi ngủ đấy chứ. Anh luôn làm thế mà. Anh đã cất nó trong ngăn kéo cạnh chỗ anh nằm. Chắc chắn là như vậy.

Có khi Tracy lấy nó trước cũng nên. Anh quay sang phía cô, nhưng cô không còn ở đó. Thực ra, trong lúc lăn lộn, anh cũng không rõ cô có trên giường hay không. Không hiểu thế nào nữa.

Đứng dậy, Harvath cố lần ra hành lang và cầu thang ở tận đầu đằng kia. Cứ mỗi bước chân, anh lại càng thêm lo lắng. Ruột gan như cố mách bảo anh điều gì và đến bước chân cuối cùng, anh nhìn thấy máu. Nền nhà, tường, trần nhà, chỗ nào cũng đầy máu.

Đâu cũng lênh láng máu. Máu từ đâu ra nhỉ? Máu của ai vậy?

Mặc dù Adranalin đang chảy khắp cơ thể, nhưng chân anh vẫn cứng đờ ra như đá. Phải dùng hết sức bình sinh, anh mới lết được về phía đường vào và mở cửa trước ra.

Khi anh bước ra ngoài, đạp vào mắt anh là hình ảnh làm tim anh đau nhói – ngay trên cửa, một cái hòm mây treo ngược, sơn đầy máu và đổ sụp xuống bên thềm cửa, ngay cạnh chú chó trắng nhỏ, chính là cơ thể của người phụ nữ anh yêu.

Harvath nghĩ anh nhìn thấy có chuyển động đâu đó dọc theo hàng cây ở ven khu nhà, Một con dao dài, đen vung lên từ phía sau vai và mũi dao gí vào cổ họng trong khi anh đang tìm kiếm thứ gì đó để tự vệ.

Chương 3

BỆNH VIỆN FAIRFAX FALIS

CHURCH, VIRGINIA

Đầu Harvath bất ngờ ngật ra đằng sau làm anh giật mình tỉnh dậy. Vài giây sau, tim đập chậm trở lại, anh mới nhận ra là mình đang ở đâu. Nhìn quanh căn phòng trong bệnh viện, anh thấy mọi thứ vẫn như trước khi anh rời khỏi đây rồi bị chìm sâu vào giấc ngủ. Cái thành giường mà anh dịnhđể trán lên cho đỡ mỏi vẫn còn đó, Tracy Hastings, người đang nằm trên giường cũng vậy.

Harvath quét mắt dọc cơ thể cô, xem có chút dấu hiệu chuyển động nào không, nhưng Tracy vẫn nằm bất động. Cô là nạn nhân bị trúng đạn của một tên sát thủ cách đây năm ngày và từ đó đến nay, cô vẫn nằm bất động, không xê dịch dù chỉ là một centimet nhỏ.

Cánh quạt thông gió vẫn đang chạy đều đều. Harvath không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô như vậy. Cô đã chịu đựng quá nhiều. Và nỗi đau đớn mà cô đang phải chịu chính là do anh.

Mặc dù bị thương nhiều lần – đặc biệt là trong một vụ thiết bị nổ tự chế ở Iraq, bom đã nổ ngay trước mặt, lấy đi đôi mắt xanh đẹp mê hồn của cô và cô cũng mất luôn công việc là chuyên viên kỹ thuật hàng đầu về tháo gỡ chất nổ hải quân – cô vẫn cố gắng để giữ được tính hài hước đến kỳ lạ.

Dù ngần ngại một lúc mới dám thú nhận, nhưng phải nói rằng Harvath đã yêu Tracy ngay từ giây phút đầu tiên.

Họ đã gặp nhau khá tình cờ ở Manhattan cách đây chưa đầy một tháng. Harvath đã tới Big Apple để nghỉ kỳ nghỉ cuối tuần mùng bốn tháng bảy với người bạn thân Robert Herrington. Robert, bạn thân của anh được biết đến với cái tên “Bob viên đạn”, từng là một đặc vụ huyền thoại của Lực lượng Delta mới giải ngũ do bị thương ở Afghanistan.

Harvath và Herington đã có một kỳ nghỉ cuối tuần bù khú rất đã ở thành phố New York nơi đã xảy ra một vụ khủng bố kinh hoàng. Không ai trong số họ có thể ngờ rằng đêm khuya hôm ấy Bob lại bị giết.

Đảo Manhattan hoàn toàn bị phong tỏa, cảnh sát, những đám cháy và các đơn vị EMS kéo dài tới mức không chịu nổi. Bob đã giúp Scot điều hành đội của mình để săn tìm thủ phạm. Đội này bao gồm những quân nhân hoạt động đặc biệt từ Hội Cựu chiến binh Manhattan, những người giải ngũ do bị thương ở nước ngoài gần đây giống như Bob. Harvath đang đứng trên nóc nhà của Hội Cựu chiến binh dọc sông Đông khi Tracy và hai người bạn nữa của Bob bước lên đó.

Hai mươi sáu tuổi, Tracy trẻ hơn Harvath mười tuổi, nhưng sự khôn ngoan và hiểu biết ở cô khiến giữa họ như không còn sự khác biệt tuổi tác. Khi Harvath nhận xét điều này với cô, cô đùa rằng vô hiệu hóa các thiết bị gây nổ chết người có một cách để làm con người ta lão hóa rất nhanh.

Bên trong cô là người chững chạc hơn tuổi hai mươi sáu của mình, nhưng bề ngoài lại không như vậy. Cô sở hữu một thân hình tuyệt đẹp. Thực ra, cô có vóc dáng đẹp nhất trong số những người phụ nữ Harvath từng biết. Tracy nói vui, cô có một thân thể đẹp mê hồn và một khuôn mặt để bảo vệ thanh hình ấy. Đó là cách cô dí dỏm về những vết sẹo trên mặt trong vụ nổ ở Iraq. Các bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đã xử lý khuôn mặt cô thật tuyệt vời, phù hợp với đôi mắt màu xanh nhạt còn lại của cô, nhưng dù trang điểm kỹ đến thế nào, Tracy cũng không thể che lấp được những vết sẹo mờ ấy.

Với Harvath, điều ấy chẳng có gnhiax lý gì. Anh nghĩ rằng cô là một người tuyệt vời. Anh yêu sao cái cách cô tết bím tóc vàng của mình lại. Chỉ những cô bé mới tết tóc, nhưng khi một người phụ nữ như cô để kiểu tóc ấy, lại cực kỳ quyến rũ.

Đó là một Tracy nguyên bản. Ở cô, chẳng có gì bình thường. Trí thông minh, niềm đam mê, sự kiên định trên khuôn mặt đầy thương tích của cô là những nét để Harvath ngưỡng mộ Tracy sâu sắc. Lý do để anh yêu cô cũng vì bản thân anh nhiều hơn.

Harvath quan tâm tới cô nhiều như vậy bởi lần đầu tiên trong đời, anh đã tìm thấy một người thực sự hiểu anh. Hơn ai hết, cô đã nhìn thấy chính anh đằng sau hàng chuỗi những lời nói lém lỉnh, những câu chuyện cười không bao giờ kết thúc và đống đá anh ném lên tường. Anh không cần phải chơi những trò chơi với cô và cô cũng vậy. Từ giây phút gặp nhau, họ đã tìm thấy chính mình. Đó là cảm giác Harvath tưởng mình chẳng bao giờ có được.

Khi nhìn thấy Tracy ở trên giường bệnh, anh biết, đó là một cảm giác anh chẳng bao giờ có lại nữa.

Anh nhẹ nhàng gỡ tay khỏi tay cô và đứng dậy.