Chương 7, 8 -
Harvath và ông Lawlor trở về bệnh viện trong im lặng. Anh không thích bị cô lập, đặc biệt là khi họ đang đối mặt với một vấn đề mà anh thừa sức giải quyết.
Ông Lawlor không đốc thúc anh. Ông đã biết cuộc nói chuyện sẽ đi đến đâu từ trước khi đến Nhà Trắng. Tổng thống đã nói quá rõ ràng vì vậy ông không muốn Harvath hay bất kỳ ai khác nhúng mũi vào vụ điều tra này. Điều mà ông không nói ra là Tại sao?
Mặc dù Lawlor cũng không hài lòng với quyết định của tổng thống, nhưng ông vẫn phải để tổng thống gặp và nói chuyện riêng với Scot. Ông ấy nói đúng – đó là điều tối thiểu ông ấy nợ anh chàng này.
Tại cổng bệnh viện, người lái xe cho xe sát vào lề đường và Harvath xuống xe. Lawlor muốn nói với anh biết bao điều nhưng dường như vẫn chưa phải thời điểm thích hợp. Ngược lại, chính Harvath lại là người phá vỡ im lặng. “Ông ấy sẽ phải cử một đội đặc biệt để truy tìm kẻ đã bắn Tracy, vậy thì cháu chẳng có gì liên quan sao? Vậy thì còn gì nữa chứ. Có nhiều việc hay hơn nhiều so với chỉ nói với chúng ta như vậy. Bác Gary, nó làm cháu bực cả mình.
Lawlor biết anh nói đúng, nhưng cả hai người họ chẳng làm gì nổi. Tổng thống đã trực tiếp ra lệnh cho họ. Dù cũng đang bối rối như Scot, Lawlor chỉ gật đầu và trả lời: “Hãy cho tôi biết nếu Tracy có chuyển biến gì.”
Tức giận, Harvath đóng sập cửa xe và đi vào bệnh viện.
Trên phòng của Tracy, cha mẹ cô đang ăn trưa. Khi anh bước vào phòng ông Bill Hastings hỏi: “Cuộc điều tra có gì mới chưa cháu?”
Harvath không muốn làm cha mẹ Tracy khó chịu vì những gì anh đang chịu đựng nên chỉ nói một nửa sự thật. “Họ đang điều tra từ mọi phía. Cá nhân tổng thống cũng quan tâm tới cuộc điều tra và đang làm mọi việc ông ấy có thể.”
Cái quạt thông gió tiếp tục kêu đều đều và Harvath cố không để ý đến nó. Kéo cái ghế ra dọc giường Tracy anh cầm tay cô và thì thầm vào tai cô rằng anh đã trở lại. Giá tổng thống có thể nhìn cô thế này, hẳn ông ấy đã không vội vàng đẩy anh ra khỏi vụ điều tra. Suốt dọc đường trở về bệnh viện Harvath cố nghĩ xem tại sao Rut lại làm vậy. Từ mọi góc độ anh đều thấy vô lý.
Tổng thống biết rõ hơn ai hết rằng Scot là người rất giỏi trong những vụ điều tra kiểu này. Anh thoáng nghĩ có thể Rut e ngại anh sẽ bị tình cảm chi phối trong trường hợp này chăng, nhưng Harvath đã từng chứng tỏ khả năng làm việc tách bạch giữa công việc với tình cảm của mình rồi còn gì.
Càng nghĩ Harvath càng nhận thấy anh càng xem công việc là của riêng mình thì càng hoàn thành tốt. Không thực tế rằng anh có mục đích cá nhân đằng sau kết quả của vụ điều tra chẳng có gì liên quan tới lý do ngài tổng thống đẩy anh ra. Phải có cái gì đó khác.
Harvath nhẹ nhàng vuốt ve tay Tracy trong khi nghĩ về các khả năng khác. Càng hình dung ra nhiều bối cảnh, anh càng không thể hiểu nổi sự thật. Anh nghĩ mình biết khá rõ về tổng thống nhưng lần này anh không thể hiểu nổi.
Harvath nhớ lại cuộc gặp gỡ qua những gì anh quan sát được. Sở Mật vụ đã dạy cho anh cách nhận biết những dấu hiệu khả nghi được đối tượng đưa ra khi anh làm việc gì đó không minh bạch. Cho dù có là chính khách tài ba nhất của Washington cũng không thể giấu nổi suy nghĩ hoặc sự thật trước một đặc vụ của Sở Mật vụ vì anh ta biết mình cần gì. Và Scot Harvath cũng biết, mình cần gì.
Vì lý do gì mà tổng thống Jack Rut lại phải nói dối anh nhỉ. Harvath biết chắc về điều này. Anh vẫn đang trong dòng suy nghĩ thì chiếc BlackBerry báo cáo có cuộc gọi. Anh mặc kệ cuộc gọi và để nó vào hộp thư thoại. Lúc này, chẳng có gì quan trọng bằng ở bên Tracy.
Chuông đổ hai lần nữa, Harvath nghĩ có thể có việc gấp, anh mới lấy điện thoại ra khỏi cái bao ở bên hông,
Số của người gọi cho thấy mã vùng Colorado.
Anh nhấn nút trả lời, giơ điện thoại lên tai và nói, “Harvath nghe đây.”
“Anh có một mình đấy không?” Giọng nói ở đầu kia vang lên.
Harvath liếc, ông Bill Hastings đang vừa ăn vừa đọc Thời báo New York. Anh tập trung trở lại để nghe điện thoại, “Được, ông nói đi.”
“Anh có còn thích vật nhau với gã Lùn không?”
Harvath ngồi thẳng người lên. “Ông có gì thế?”
“Nhất định rồi,” giọng nói lại vang lên.
“Gì vậy?”
“Không nói qua điện thoại. Có một chiếc máy bay đang chờ anh. Anh nhớ mang đồ theo. Anh cần ra khỏi đấy càng nhanh càng tốt.”
Harvath im lặng nhìn Tracy.
“Càng nhanh càng tốt,” giọng bên kia nhắc lại.
Mặc dù Harvath biết chắc chắn anh đã hình dung ra sự việc đó, nhưng anh vẫn suy nghĩ một chút, anh cảm thấy là Tracy sẽ hiểu cho anh.
“Anh vẫn còn ở đó chứ?” giọng nói vang lên sau vài giây im lặng.
Harvath gằn giọng. “Vâng, tôi vẫn ở đây,” anh trả lời.
“Sân bay quốc tế Reagan, ngay bây giờ,” phía bên kia ra lệnh. Rồi đường dây bị ngắt.
Chương 8BALTIMORE, MARYLAND
Mark ShepParkerrd vốn là một fan hâm mộ phim ma. Bình minh chết, Hai mươi tám ngày sau – ShepParkerrd không chỉ xem mà còn có cả những bộ phim này. Chết chóc có gì đó luôn hấp dẫn anh chàng.
Đó là một việc kỳ lạ phải làm trước, nhưng chính nó làm hài lòng chàng phóng viên hai mươi bảy tuổi, cao lớn, tóc hung. Anh bắt đầu sự nghiệp ở Baltimore Sun bằng bài viết cáo phó. Đó là bài thử sức để các biên tập viên có thể đánh giá khả năng viết lách và biên tập của những phóng viên mới vào nghề. Hầu hết các nhà báo trẻ đều ghét thời gian phải ngồi bàn viết cáo phó, nhưng ShepParkerrd lại thấy thích.
Từ đó, anh chuyển sang phần tin tội phạm. Phóng viên tin tội phạm huyền thoại Edna Buchanan từng cho rằng, tin tội phạm “Có tất cả: dục vọng, tình dục, bạo lực, bi hài kịch”, và bà đã đúng. Mặc dù đó là một vị trí có thu nhập cao, đầy thăng trầm từ đó các biên tập viên có thể tiếp tục rèn luyện khả năng tác nghiệp của mình trước khi chuyển sang các bản tin hay hơn, ShepParkerrd lại thấy yêu công việc này và muốn mọi người biết rằng anh không hề có ý định muốn làm loại tin nào khác.
Quả là xứng danh, ShepParkerrd là một phóng viên điều tra tội phạm có một không hai. Anh có khả năng ghi lại chi tiết và thiên hướng tìm nguồn tin tài tình, anh biết cách kể lại câu chuyện một cách tốt nhất. Sau thời gian làm ở bản tin này, anh đã có hàng loạt mối quan hệ - ở cả hai mặt của pháp luật. Cả cảnh sát và công chúng đều tôn trọng anh vì sự chính trực trong mỗi bài viết. Những nơi cung cấp nguồn tin cho anh luôn biết rằng anh sẽ không bao giờ đưa lên mặt báo trừ khi có đầy đủ thông tin thực.
Nhờ tiếng tăm là một phóng viên đưa tin thẳng thắn và luôn bảo vệ và giữ kín tên của người cung cấp nguồn tin nên việc mới thường xuyên đổ đến chỗ ShepParkerrd. Nhưng hiếm khi chúng đáng để đưa tin. Chìa khóa để thành công là phải biết nên chọn sự vụ nào đáng để theo sát. Nhà văn Hemingway từng cho rằng, bất kỳ nhà văn nào cũng cần có một “cái máy dò chống sốc”, và ShepParkerrd cực kỳ tâm đắc với kết luận này của ông. Anh phát hiện ra rằng, công sức anh dốc vào một nguồn tin nào đó thường tương xứng với kết quả thu được. Tất nhiên, bao giờ chẳng có ngoại lệ.
Đối với ShepParkerrd vụ càng lớn càng khêu gợi sự quan tâm của anh. Lúc này, anh đang khá sốt ruột. Vừa lái xe về phía nhà tang lễ Thomas J. Gosse ở ngoại ô thành phố, anh vừa nghĩ ra các tiêu đề cho bài báo. Rõ ràng là anh đã cưỡi lên lưng ngựa, nhưng linh tính mách bảo ShepParkerrd rằng nếu đưa ra ánh sáng đây sẽ là một vụ rất lớn.
Như vậy có nghĩa là phần rút tít cũng phải rất quan trọng. Và nó phải rất giật gân. Rất có thể đây sẽ là một bài ở trang bài. Tệ thật, có lẽ sẽ bùng nổ một loạt các vụ điều tra.
Khi lái xe vào bãi đỗ xe của nhà tang lễ anh đã quyết định được tiêu đề của bài báo. Tiêu đề hơi hẹp, nhưng khi đọc vào bài của ranh tiêu đề này sẽ có ý nghĩa hoàn toàn khác. Nó sẽ gây sốc – không chỉ vì bản thân vụ án mà còn vì kẻ đã gây ra.
Khóa chiếc xe lại, ShepParkerrd nhẩm qua cái tít trong đầu mình. Vũ khí sinh học.
Đó là một cái tên thu hút sự chú ý. Anh hy vọng người đàn ông đã gọi cho anh về vụ này đã không lãng phí thời gian.