Chương 9, 10 MONTROSE, COLORADO
Mặc dù chưa vào thu, nhưng khi ShepParkerrd bước đi trên vỉa hè bên ngoài phi trường nhỏ, cũ kỹ, trời đã lạnh rồi.
Tựa vào chiếc Hummer H2 màu trắng có trang trí logo của Khu resort Núi Elk là một trong những người đàn ông to lớn và ghê gớm nhất mà Harvath từng gặp trong đời. Trong công việc, ông lấy tên là Warlord, Tim Finneyney là nhà vô địch Bắn súng Thái Bình Dương. Rất siêu đẳng trong việc tiêu diệt những kẻ khác, chủ yếu là bằng cách bắn vào tay, đầu, đầu gối, khuỷu tay, Finneyney là một trong số rất ít người mà Harvath biết rằng anh khó lòng mà thắng được trong một cuộc chiến dốc sức nơi đường phố.
Finneyney cao hơn anh tới hai chục centimet, gần to gấp đôi anh và cực kỳ cơ bắp. Quả là không tồi với một người đàn ông hơn năm mươi. Ông có đôi mắt xanh mãnh liệt và cái đầu cạo trọc hoàn toàn. Mặc dù có thân hình quá khổ và vốn mang tiếng là tay giết người cực kỳ thô bạo không gì ngăn được trong giới, nhưng Tim Finneyney lại là một người vui vẻ. Và ông ta có nhiều thứ để tự hào.
Ở gia đình Finneyney, ai cũng tự lo cho mình. Ông già Finneyney là một blogger nổi tiếng và cũng là người cao tuổi nhất trong gia đình, tất cả các con ông đều tự lo học phí đại học. Tim đã lo tiền học phí bằng cách chạy xô ở một số hộp đêm ở Los Angeles trước khi người ta phát hiện ra tài bắn súng của ông. Một huấn luyện viên đã rèn luyện và định hướng cho Finneyney đến giải Bắn súng Thái Bình Dương, môn thể thao sẽ sinh ra giải Đấm bốc Tự do.
Tim Fnney đã để mắt tới đỉnh núi tiếp theo mà ông muốn leo lên và nếu khó quá ông đã có kế hoạch hỗ trợ và cách khác để chiếm lĩnh nó. Ông là một hướng đạo sinh tài giỏi, luôn có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.
Ông đã kinh doanh khách sạn với gia đình được vài năm và giờ đây ông muốn chiến thắng trong một giấc mơ khác – lập một khu nghỉ mát năm sao với diện tích khoảng hơn năm trăm hecta ở vùng núi San Juan thuộc Colorado, cách Telluride nửa giờ đồng hồ. Nhưng giấc mơ của ông vẫn không dừng ở đó.
Tại khu nghỉ mát, Finneyney đã cho xây một khu đào tạo chiến thuật mũi nhọn có một không hai trên thế giới. Nó được gọi là Valhalla, đặt theo tên thiên đường của các chiến binh trong thần thoại Na Uy.
Finneyney mang tới những nhà thiết kế âm thanh, ánh sáng, dựng cảnh của Hollywood để tạo ra những mô hình, bối cảnh rùng rợn thật chưa từng thấy. Và ông còn làm một việc hết sức mới mẻ; ông không chỉ giới thiệu nó tới các đơn vị quân đội hiện đại bậc nhất và các đơn vị thực thi pháp luật, mà còn đưa tới cả những cơ quan dân sự. Ông còn quảng cáo trên tạp chí Robb Report và phần quảng cáo đó cùng những từ không thể tin nổi từ miệng lưỡi khách hàng của ông, đã giúp ông thành công rất lớn. Danh sách khác hàng đăng ký mong nhận được sự bảo vệ cẩn thận của ông, giống như cuốn Tiểu sử những người có ảnh hưởng lớn tới các tập đoàn của nước Mỹ cũng như thể thao và giải trí.
Thành công đã cho phép Finneyney đưa Valhalla lên một tầm cao khác hẳn – tới mức người ta luôn nhắc đến nó tại những nơi hội họp an toàn nhất như Cơ quan tình báo trung ương CIA, doanh trại của Lực lượng Delta ở pháo đài Bragg và nhiều đơn vị tình báo hoạt động ngầm không có trên danh sách, nằm rải rác khắp phía Bắc Virginia và nhiều nơi xa xôi khác.
Ở đó, người ta nhắc tới sản phẩm phụ của Valhalla như phần tối của mặt trăng. Ẩn giấu đằng sau biên giới của dãy núi Elk và thiên đường Valhalla, nó được gọi một cách tử tế là Khu số Sáu.
Nó đã được gọi là Hogan’s Alley – cách gọi mỉa mai đơn vị đào tạo của FBI ở Quantico, nơi người ta dựng lên đủ các cảnh, từ cướp nhà băng cho tới giải cứu con tin.
Finneyney có một số thợ mộc và kỹ sư có mặt 24/24 suốt cả năm. Rất nhiều người trong số họ từng làm việc ở Hollywood, nay muốn thoát ra khỏi ngành giải trí và thử tay nghề trong những lĩnh vực khác. Người ta đồn kháo nhau rằng chỉ cần có hình ảnh vệ tinh về mục tiêu cho Finneyney, chỉ trong vòng bốn mươi tiếng sau, ông đã dựng được mô hình để đào tạo và nếu cực kỳ cần thiết thì chỉ cần mười bốn tiếng.
Trong một thung lũng tứ bề là núi bao bọc, ở khu số Sáu của Fnney có mọi thứ mô phỏng lại từ các làng mạc của Iraq cho tới các sân bay nước ngoài, các đại sứ quán và các trại tập huấn của quân khủng bố. Chi tiết và quy mô của chúng chỉ giới hạn do túi tiền của khách hàng và mức độ cần theo dõi mục tiêu. Finneyney không bao giờ để tiền gây ảnh hưởng tới quy trình đào tạo người của khách hàng tại khu số Sáu. Ông quả là một con người yêu nước và sãn sàng làm mọi thứ để các quân nhân rong ngành tình báo và quân đội Mỹ được đào tạo một cách chi tiết nhất và thực tế nhất có thể trước khi bước vào công việc thực sự.
Xét cho cùng, Finneyney chẳng việc gì phải kiếm tiền thêm nữa. Ông đã có rất nhiều. Công việc chính của ông là kiểm tra xem liệu những khách hàng của ông ở khu nghỉ mát núi Elk có được tập luyện tốt nhất hay không trước khi ra nước ngoài làm nhiệm vụ. Họ chính là những tay súng tới tập để nâng cao kỹ năng bắn súng, những chiến binh thực sự tới để tập trên những mục tiêu mô phỏng.
Cuối cùng thì Harvath cũng đến và làm quen được với Tim Finneyney và khu nhà số Sáu của Valhalla.
Dựa trên một loạt các bức ảnh chụp từ máy bay, cũng như một đoạn video quay ở dưới đất, Finneyney và đội của ông đã dựng lên một khu vũ khí hóa học ở Afghanistan mà Harvath sẽ phải thâm nhập vào. Bất kỳ ai trong đội của Harvath cũng tin tưởng rằng những gì họ đã được đào tạo ở Valhalla và khu số Sáu sẽ giúp họ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Quá trình đào tạo ấy, cùng khả năng hài hước tuyệt vời của Finneyney đã tạo nên giữa họ một tình bạn tốt đẹp và Harvath không những được mời làm một huấn luyện viên tại khu số Sáu, Valhalla, mà còn có thể tới khu này nghỉ ngơi bất cứ khi nào anh cảm thấy muốn chạy trooins khỏi thủ đô Washington và thoát khỏi công việc của một sỹ quan chống khủng bố của chính phủ Mỹ.
Mặc dù Harvath có thể có ngay một kỳ nghỉ năm sao, nhưng đó chẳng phải lý do anh tới bên ngoài sân bay Montrose, Colorado. Anh có mặt ở đây bởi Timothy Finneyney chẳng bao giờ ngừng nỗ lực tìm kiếm những cơ hội luyện tập ngày càng kỹ lưỡng hơn cho các chiến binh được đào tạo ở Valhalla và khu số Sáu. Gần đây, ông đã đưa ra một chương trình hoàn toàn mới mẻ, một lần nữa biến ông thành chủ đề trong các cuộc đàm luận trong giới tình báo Mỹ.
Chương 10
Finneyney vừa lái xe vừa với tay lấy lon bia lạnh phái sau và mời khách. Harvath lắc đầu từ chối. “Có khi tôi hoãn cả miệng mấy em vũ nữ lại vậy.” Finneyney vừa đặt lon bia lại vừa nói.
Harvath không trả lời. Lấy chiếc điện thoại BlackBerry ra khỏi túi để xem tin nhắn, tâm trí anh còn đang ở cách đây hàng triệu dặm…
Anh đã đưa số điện thoại cho cha Tracy và cô y tá để gọi nếu có gì thay đổi. Anh cũng đã cố gắng hết sức để giải thích với ông Bill Hastings lý do anh đi vắng.
Biết là không nên nhận điện thoại ở khu nghỉ mát đó, nên Harvath băn khoăn về việc đã đưa số điện thoại cho họ. Bỗng Finneyney hỏi: “Tới đó, anh có muốn ăn không hay là vào việc ngay?”
“Chúng ta sẽ ăn sau,” Harvath vừa nói vừa cất chiếc điện thoại đi. “Như vậy, không ai sẽ phải thức khuya vì tôi.”
Finneyney cười. Tiếng cười, giọng nói của ông, tất cả đều phù hợp với dáng người mập mạp. “Chúng ta làm việc với đội Sagasso ba ca suốt hai mươi tư giò.”
“Công việc tốt chứ?”
Finneyney lại cười. “Tôi vẫn nói chẳng mấy nữa mà thiên đường cấm hòa bình.”
“Đừng lo,” Harvath vừa nhìn đăm đăm vào hình ảnh của mình qua cửa và bầu trời đen thẫm lại, vừa trả lời. “Sẽ không như vậy đâu.”
Họ đã nói chuyện với nhau suốt chặng đường về khu nghỉ mát. Finneyney hiểu rất rõ Harvath. Nếu ông nói về những gì đã xảy ra với Tracy, anh sẽ là người ngừng câu chuyện lại.
Vì Harvath chẳng kể gì về Tracy, nên họ nói rất nhiều chuyện khác.
Tới cổng chính vào núi Elk, Finney điện đàm cho lính gác nói rằng ông đã về “kèm theo một người nữa”.
Mặc dù đám lính gác cứ nhìn là biết ngay ông chủ và cái xe của ông nhưng họ vẫn chặn lại, ghi lại thời gian, kiểm tra chiếc Hummer thật kỹ, rồi mới vẫy tay cho qua. Harvath luôn ấn tượng với độ an toàn tại khu núi Elk.
Tại nhà nghỉ chính, Finney dừng lại để gọi giám đốc phụ trách các chiến dịch Ron Parkerrker. Đó là một người đàn ông gầu gò có bộ râu dê, xấp xỉ bốn mươi tuổi và cao khoảng một mét sáu.
Trèo vào ghế sau, Parker lấy ra một lon bia, xoay lại đấm một cái vào vai trái Harvath. “Gặp lại anh vui ghê,” anh ta nói.
Anh ta nhìn lên và thấy Finney đang nhíu mày trong gương chiếu hậu. “Gì vậy ạ?” Anh ta hỏi.
“Anh nghĩ xem thái độ vừa rồi của anh có ổn không?” Finney trả lời.
Parkerrker nghiêng người chỗ giữa hai ghế trước, vừa giật nắp lon bia vừa hỏi, “Vai bên kia của anh không ổn, phải không?”
Harvath gật đầu. “Vai trái của tôi không sao, cứ yên tâm.”
Parkerrker cười, ngồi lại và tu một hơi bia.
“Anh biết đó không phải là những gì tôi đang nói tới chứ,” Finney nói tiếp. “Phải không?”
“Anh nghe đây,” Parker nói, “Từ cách đây mười phút, tôi đã xong việc. Và những gì tôi làm trong thời gian cá nhân của tôi là chuyện riêng của tôi.”
“Vậy anh bị sa thải. Sáng mai, trên bàn của anh sẽ có tờ giấy hồng.”
Parker làm một ngụm bia nữa. “Tuyệt, tôi sẽ cài nó vào cái que nhọn cùng những cái còn lại thôi.”
Cả Finney và Parker đều đang khôi hài về công việc của họ. Vì đã biết nên Harvath nhận ra cả hai có sự phân biệt rõ ràng. Họ rất nghiêm túc trong công việc ở núi Elk, nhưng lại không quá nghiêm khắc với bản thân, đặc biệt là khi bạn bè chiến hữu gặp nhau. Finney nhìn lại Harvath và cười. “Rất mừng vì anh đã trở lại.”
“Chưa có nhiều thay đổi phải không?” Harvath lên tiếng.
Finney đưa cánh tay đô vật của mình ra phía sau để Parker lấy cho lon bia. “Chúng tôi đã cho khóa kín gấp đôi tất cả các khóa ở hầm rượu từ lần anh tới thăm, ngoài ra không còn gì hơn.”
Parker và Finney uống mỗi người một lon bia. Chỉ hai ngụm Finney đã uống hết cả lon và họ tới một điểm kiểm soát khác. Lần này, cả ba phải xuất trình nhận dạng ảnh. Những người lính bảo vệ mặc đồ Diều hâu đen giống như ở cổng chính, ngoài ra còn được phát quần áo chống đạn và công khai mang vũ khí.
Harvath thừa biết những người ở cổng cũng có súng nhưng họ giấu không để người khác nhìn thấy. Ở đây, người của Finney thể hiện rõ sức mạnh của họ. hai người mang khẩu H&K 416, còn người thứ ba thì mang một khẩu Benalli và không lúc nào rời mắt khỏi những người khách trên chiếc Hummer. Không biết Finney lấy ở đâu ra những người lính gác ấy, nhưng có vẻ họ làm việc rất tử tế.
Khi họ lùi ra khỏi điểm kiểm soát và lái về phía khi Sagasso, Harvath hỏi: “Lính SWAT[1] trước đây phải không?”
“Thực ra là Lực lượng đặc nhiệm,” Parker trả lời.
Harvath cười. “Tiếp đi.”
“Anh ta nói nghiêm túc một trăm phần trăm đấy,” Finney lên tiếng.
“Làm nhiệm vụ canh gác ấy à?”
“Canh gác là một phần trong công việc của họ ở đây.” Parker tiếp tục. “Họ quay vòng. Mỗi tháng, một người phải làm một ca.”
“Tôi biết những người đó làm gì trong thời gian rảnh rỗi rồi. Ông có những người gác cổng thật đắt giá.”
Finney mỉm cười, “Và từng xu cũng đáng giá chứ?”
“Nhưng không hề mắc lỗi,” Parker đế thêm. “Họ làm việc khá tốt. Ở đây, chúng tôi có những khoản tiền thưởng và trợ cấp vượt xa bất kỳ nơi nào khác.”
Harvath nhìn Finney, ông nói: “Chúng tôi chẳng hề quảng cáo. Tự họ tìm đến với chúng tôi.”
Chiếc SUV[2] dừng lại trước một lối vào đơn sơ, trông như một cửa hầm nhỏ.
Harvath đang định hỏi xem đây là đâu thì nhìn thấy một cái biển đã bị mờ treo trên cửa cho biết đó là Công ty mỏ Sagasso. Anh đang ở lối vào của dự án tình báo mới, nóng hổi của Finneyney.
Chú thích:
[1] SWAT: Viết tắt của cụm từ “Vũ khí chiến thuật chuyên dụng”, là một đơn vị đặc biệt trong lực lượng cảnh sát Mỹ.
[2] SUV: Xe có tính năng thể thao.