← Quay lại trang sách

Chương 86, 87 Nhà Trắng-

Đã muộn rồi nhưng tổng thống nói với vị giám đốc CIA rằng ông muốn đợi bản đánh giá. Khi James Vaile tới ông ta được dẫn lên tầng trên. Tổng thống đang ngồi trong phòng làm việc xem trận đấu giữa Chicago White Sox với Kansas City Royals. Đó là một trận đấu thú vị và đang bước vào hiệp phụ.

Lúc vị giám đốc CIA gõ vào cánh cửa đang mở của căn phòng làm việc, Jack Rutledge đặt cốc nước xuống, tắt TV và vẫy ông ta vào.

"Ông có đói không?" Tổng thống hỏi khi vị giám đốc CIA đóng cánh cửa sau lưng lại và ngồi vào chiếc ghế da cạnh ngài.

"Không, cảm ơn ngài".

"Thế có uống gì không?".

Vaile lắc đầu, từ chối một cách lịch sự.

"Thôi được", Ruledge hào hứng vào việc.

"Ông đã có cơ hội xem xét tất cả. Để xem nào".

Vị giám đốc CIA rút một xếp tài liệu trong cặp và mở ra.

"Mark Sheppard không chỉ là Woodward[1] hay Bernstein trong nghề viết lách mà còn là một bậc thầy trong lĩnh vực nghiên cứu".

Vaile chuyển bản photo bài báo của người phóng viên cho tổng thống và nói tiếp "Tiếng vang mà bài báo này mang đến cho tờ Baltimore Sun sẽ nâng tổng số báo phát hành của họ lên mức kỉ lục. Căn cứ vào những ghi chép của Sheppard, tòa soạn đang tìm cách phát triển câu chuyện thành một seri bài viết. Họ đã lên kế hoạch tạo dựng lại vụ tai nạn xe hơi cũng như sự thất bại của cuộc tấn công máy bay ở Charleston - đóng giả các điệp viên FPI và vân vân".

"Chúng ta thật may vì tay Sheppard này đã đến xác nhận thông tin một tuần trước khi tung ra bài viết. Nếu anh ta chỉ đến trước có 1 ngày, Geoff Mitchell và vụ báo chí sẽ không thể ngăn nổi anh ta trong khi chính họ khẳng định Nhà Trắng đang điều tra vụ này".

"Và ông sẽ không có đủ thời gian để tiếp cận anh ta", tổng thống đã xem xong bài báo.

"Không phải là theo cách tôi muốn", Vaile đáp.

"Chúng ta đã tránh được đạn".

Vị giám đốc CIA lắc đầu "Lúc này, các biên tập viên của Sheppard đang nổi đóa. Câu chuyện này là chủ đề nóng hổi nhất cho tờ báo của họ trong suốt mấy năm qua và giờ nó đã tan thành mây khói".

Rutledge có cảm giác ông biết chuyện này sẽ đi đến đâ. "Theo ông, nếu chúng ta cảnh báo cho các xe buýt trường học thì tờ The Sun có chạy theo câu chuyện của Sheppard nữa không?".

"Lúc nào cũng có thể. Mặc dù chúng ta có trong tay toàn bộ tài liệu gốc của anh ta nhưng họ vẫn có những ghi chéo tại hội nghị dành cho các biên tập viên. Nếu họ nghi ngờ Sheppard bị cưỡng ép hủy bài báo họ sẽ đánh hơi ra và phỏng vấn lại toàn bộ rồi cho đăng báo mà không kèm để tên anh ta".

"Vậy tốt hơn anh ta nên tìm ra lí do thuyết phục khi rút lui".

Vaile gật đầu. "Chắc chắn anh ta phải có động cơ xác đáng, đó là điều chắc chắn".

"Nhưng, ông vẫn kịch liệt phản dối việc để bất cứ nhân viên nào của Bộ An ninh Nội địa can thiệp kia mà".

"Đúng thế".

Tổng thống đặt bài báo lên mặt bàn. "Nếu xảy ra tấn công thì sao? Ông không cho rằng lúc đó tờ Baltimore Sun sẽ cho bài báo xuất hiện dưới một vỏ bọc khác cũng có sức ảnh hưởng tương tự sao?".

"Làm sao họ có thể? Chúng ta là những người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện. Những gì họ có chỉ là một mẩu câu đố nho nhỏ và chúng ta hoàn toàn có thể xử lí được cái mẩu nho nhỏ ấy. Nó sẽ cho thấy chúng ta đã hết sức cố gắng để đưa bọn khủng bố ra công lí. Harvath đẫ giết hai tên trong số chúng còn hai tên nữa chuẩn bị bị tóm ngay tại quê hương và chúng ta có vô vàn các điệp vụ dư sức lần ra tên thứ 5 và cũng là tên cuối cùng. Theo tôi, chúng ta hãy kết thúc cuộc chơi này".

Rutledge ngưỡng mộ sự tự tin của Vaile nhưng đáng tiếc lại không có sức thuyết phục. "Nếu học được điều gì đó từ vụ 11/9, thì đó là sự nhận thức muộn màng. Nếu mọi người muốn biết tại sao chúng ta biết trước về mối đe dọa đối với các xe buýt trường học mà không hề cảnh báo thì sao?"

"Bởi vì", vị giám đốc CIA nhấn mạnh, "Cảnh báo là thừa nhận tội lỗi. kẻ thù của chúng ta sẽ biết là chúng ta đã phá vỡ lời hứa và chúng ta đáng bị tấn công điều có thể sẽ không xảy ra".

Tổng thống cố nói điều gì đó, nhưng Vaile đưa tay lên để xin phép được nói hết "Dù đúng hay sai, thỏa thuận của chúng ta với bọn khủng bố dựa trên giả thuyết rằng kẻ thứ 5 được thả khỏi Gitmo sẽ không dùng tự do của hắn để tấn công chúng ta ngay trên đất nước của chúng ta".

"Tất nhiên" Rutledge nói. "Chúng ta đã đồng ý sẽ không săn lùng chúng".

"Đó là điều khiến tôi không yên tâm. Càng suy nghĩ về chuyện này tôi càng tin bọn khủng bố đã có những kế hoạch khác".

Chú thích:

[1] Woodward hay còn gọi là Bob Woodward và đồng nghiệp Bernstein hay Carl Bernstein là hai nhà báo đã phanh phui ra vụ xì-căng-đan Watergate khiến tổng thống Mỹ Richard Nixon phải từ chức.

Chương 87

"Kế hoạch khác nào?" Rutledge hỏi.

Vaile nhìn tổng thống và trả lời "Chắc hẳn năm kẻ đó phải rất quan trọng thì tổ chức của chúng mới liều mình để cứu chúng ra".

"Đồng ý" Tổng thống gật đầu.

"Chúng ta luôn lo lắng rằng chúng vẫn còn quan trọng đủ để tổ chức của chúng thực hiện lời hứa trả thù nếu chúng bị sát hại".

"Tôi không hiểu ông muốn nói gì".

"Palmera và Najib đều đã chết nhưng chưa xảy ra chuyện gì. Không gì cả".

"Một tên bị giết ở Mexico, tên kia ở Jordan. Có lẽ tổ chức của chúng chưa biết".

Vị giám đốc CIA lắc đầu. "Các nước xung quanh đều biết Palmera và ai cũng biết đến cái chết của hắn. Najib là thành viên của lực lượng tình báo Syria và trong lúc tôi không biết người Jordan làm gì với xác hắn thì Harvath vẫn để cho vợ con của Al-Tal sống, nhất định họ sẽ không giữ mồm đâu. Lời nói kiểu thế này lan nhanh lắm. Tổ chức của chúng biết. Và tôi vẫn giữ quan điểm là chẳng có chuyện gì xảy ra cả".

Tổng thống suy nghĩ trong giây lát. "Theo những gì tôi biết, chúng đã đưa người của chúng vào nơi chúng ta nói đến".

"Theo tôi còn hơn thế nữa", Vaile trả lời. "Theo tôi chúng đã có 1 người và hắn đã vào vị trí".

"Roussard?" Rutledge hỏi.

Vị giám đốc CIA gật đầu. "Nếu chúng ta vẫn giữ quan điểm rằng 5 tên này quan trọng đến mức tổ chức của chúng liều mình để giải thoát chúng khỏi Gitmo, sau đó tức giận vì cái chết của hai tên trong số ấy và đe dọa trả thù, vậy sao cũng chính tổ chức này không hề hay biết Roussard đang ở đây và không biết hắn đang làm gì?".

"Có thể hắn hành động một mình. Rõ ràng hắn có mỗi hận thù với Harvath".

"Có thể hắn một mình tiến hành các vụ tấn công nhưng hắn đang được hỗ trợ rất đắc lực từ phía nào đó. Những hoạt động kiểu này cần phải có tiền, thông tin tình báo, vũ khí và các chứng minh thư giả. Không thể nào mà chỉ sau hơn 6 tháng được thả khỏi Guantanamo, hắn lại có thể hành động một mình được. Người của hắn biết hắn đang làm gì và tôi nghĩ đây là kế hoạch của chúng ngay từ ban đầu".

Tổng thống im lặng suy nghĩ câu chuyện từ càng nhiều góc độ càng tốt. Cuối cùng ông nói "Giả thuyết đó rất hay, nhưng ông có chứng minh được không? Vì ông đang yêu cầu tôi mạo hiểm với mạng sống của 10, 100, thậm chí có thể là 1000 trẻ em Mỹ vì một giả thuyết đấy".

"Không, thưa ngài". Vaile đáp. "Tôi không thể chứng minh".

Rutledge lấy ngón trỏ chà lên vết sẹo gồ ghề, vết tích nhắc nhở về vụ bắt cóc khủng khiếp cách đây vài năm, rồi nói "Tôi có thể chứng minh một chuyện. Tôi có thể chứng minh những người này đã tấn công một xe buýt trường học và giết chết tài xế. Những nạn nhân ấy và gia đình họ đã bị khủng bố và sát thương một cách vô cùng tàn bạo. Nếu coi đây là vấn đề quốc gia và với tư cách tổng thống, tôi sẽ làm tất cả trong quyền hạn của mình để đảm bảo chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại nữa".

"Vậy tôi sẽ cho phép Bộ An ninh Nội địa phát lệnh báo động và tôi sẽ làm việc với tờ Baltimore Sun cũng như với bất cứ ai có nguy cơ trở thành mối đe dọa. Đồng thời, tôi yêu cầu ông tìm Scot Harvath và ngăn anh ta lại. không đưa thêm lí do gì nữa. Ông bảo người của mình làm bất cứ điều gì cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ. Và ông hãy nhắc họ khi tôi đã nói hoặc sống, hoặc chết thì mọi sự sẽ phải là như vậy".