← Quay lại trang sách

Chương 105, 106 FONTANA, WISCONSIN

Được biết đến với cái tên “Hamptons của Midwest”, hồ Geneva và rất nhiều thị trấn, khu làng nghỉ mát bao quanh hồ nước trong nh là thiên đường của du khách. Có chèo thuyền, đua thuyền, bôi lội, câu cá, mua sắm và đánh gôn.

Ba mươi sáu lỗ gôn cộng với bữa trưa là những gì Harvath mời hai phi công khi anh đặt chỗ cho họ tại khi nghỉ mát Abbey cùng anh và đổi lại anh hỏi mượn chiếc xe họ đã thuê. Hai phi công buộc phải đồng ý. Trong khi họ đang được trả lương ngày, thì việc ngồi đó chờ khách, một khâu trong công việc của họ thường là phần tồi tệ nhất. Họ không hay phải lưu lại khu nghỉ mát cỡ như Abbey, xử lí ba mươi sáu lỗ và ăn trưa.

Harvath sắp xếp mọi thứ một cách ổn thoả. Anh không muốn để ai biết mình đang ở đâu, nếu anh dùng chứng minh thư hay thẻ tín dụng thật, bất cứ ai đang đi tìm anh cũng sẽ biết chỗ anh ở ngay lập tức. Và giấy phép lái xe cũng có ích như cái tên Hans Brauner vậy.

Tất nhiên Harvath có thể ăn cắp một chiếc xe, nhưng trong cái cộng đồng nhỏ bé ấy, anh chỉ làm vậy nếu bị rơi vào tình trạng tuyệt vọng.

Ngày kia, đám cưới của Meg và buổi đón tiếp sẽ diễn ra đám cưới dự kiến được tổ chức ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời hồ Geneva. Câu lạc bộ hay LGGC như người ta vẫn thường gọi tắt nằm ở bờ Đông Nam của hồ. Đó là một nơi lí tưởng để tổ chức đám cưới.

Tuy nhiên, điều mà Harvath không thể đoán ra là Roussard sẽ giáng tai hoạ cuối cùng và biến nước thành máu đỏ bằng cách nào. Với sự có mặt của tổng thống, an ninh sẽ bị thắt chặt. Thực tế, cho dù Harvath có tới khảo sát LGGC và đội mật vụ đã rơi vào vị trí từ lâu, anh biết điều đó vẫn chẳng có ích gì. Anh từng là chỉ huy đội tiền trạm của tổng thống. Câu lạc bộ sẽ bị canh gác chặt hơn cả Fort Knox. Ngay cả việc lọt vào từ phía hồ nước cũng là điều không thể. Đứng gác tại nơi tổng thống sẽ đến thăm là một công việc vô cùng buồn tẻ, các cảnh sát địa phương, cảnh sát bang và liên bang sẽ thực hiện nhiệm vụ một cách nghiêm túc. Không một ai muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với tổng thống, đặc biệt là vào ca gác của họ. Harvath biết rất rõ, anh biết là vì chuyện đã từng một lần xảy ra với anh.

Càng nghĩ đến điều đó, Harvath càng thấy khả năng đám cưới của Meg là mục tiêu rất cao. Roussard sẽ gây được nhiều tiếng vang. Hắn không chỉ nổi tiếng trên toàn thế giới vì vụ tấn công mà còn hại thêm những người có ý nghĩa quan trọng với Harvath. Harvath phải có cách nào đó để ngăn chặn hắn.

Nhưng trước hết, anh phải hiểu hắn định chơi trò gì với hồ Geneva và đám cưới của Meg. Liệu hắn có thâm nhập vào được không? Và quan trọng hơn cả đây là tai hoạ cuối cùng, có vẻ như nó liên quan đến cả tổng thống, có phải mẹ hắn, Adara đã bảo hắn thế?

Với khoản thanh toán cho một bệnh viên tư ở Ý được thực hiện gần đây tại tài khoản của cô ta ở Thuỵ Sĩ, Harvath thấy nghi ngờ. Nếu Adara làm chuyện này, cô ta phải là người săn anh, chứ không phải con trai cô ta. Harvath và Adara sẽ sớm nhịp bước cùng nhau, nhưng trước hết anh phải ngăn chặn Roussard vĩnh viễn. Các câu hỏi cơ bản là Cái gì, Tại sao, Ở đâu, Khi nào và Như thế nào vụt qua đầu Harvath khi anh cố lắp ghép các chi tiết lại với nhau. Câu hỏi Cái gì chính là ám chỉ vụ tấn công. Còn câu hỏi Tại sao là cái Harvath đã rất cố để hiểu được nhưng không thể, ít nhất là để hiểu được hoàn toàn. Adara Nidal muốn trả thù vì Harvath đã ngăn cản kế hoạch châm ngòi một cuộc thánh chiến của Hồi giáo Ixraen. Cô ta đang dùng con trai để thực hiện cuộc trả thù ấy. Đó là lí do hợp lí nhất mà Harvath có thể nghĩ ra. Câu hỏi Ở đâu là Câu lạc bộ ngoài trời hồ Geneva, còn câu hỏi Khi nào nghĩa là lúc nào đó trong lễ cưới của Meg hoặc lúc tiếp khách. Lễ cưới của cô được cho là một trong những sự kiện mang tính xã hội của năm. Danh sách khách mời chắc chắn gồm có rất nhiều nhân vật quan trọng của Chicago. Giới có tiền, những người đẹp và giới quyền chức đều sẽ xuất hiện. Đứng đầu danh sách là ngài thị trưởng Chicago và Tổng thống Hoa Kỳ. Nếu thành công, cuộc tấn công của Roussard sẽ xuất hiện ở các tít lớn và được nói đến trên toàn thế giới.

Harvath đã nắm được bốn trong số năm vấn đề mấu chốt để ngăn chặn cuộc tấn công của Roussard. Anh đã biết cuộc tấn công nào, lí do tại sao cũng như là ở đâu và khi nào. Những gì anh cần là tìm ta cách thức tiến hành của hắn.

Chương 106

Đó là một buổi tối tuyệt vời. Nhiệt độ bên ngoài là mười bảy độ C, trời đầy sao, một làn gió nhẹ mơn man trên mặt hồ.

Jean Stevens, người bạn đồng thời là người hàng xóm của Meg Cassidy mở hết các cửa ra vào và cửa sổ ra. Đây không phải là buổi tối thích hợp với việc ngồi ru rú trong nhà và bật máy điều hoà lên.

Họ đã được ban cho một mùa thu với đầy những bất ngờ. Không ai biết nó sẽ kéo dài bao lâu và Jean Stevens cố tận hưởng hết không khí cuối mùa trước khi quay về Chicago để bước vào một mùa đông dài vô tận. Bỏ đầy cốc những viên đá hình chiếc thuyền buồm, cô rót cho mình một cốc Vốt-ka khác. Lúc quay người bước ra ngoài hiên, cô giật mình sợ chết khiếp.

Trước khi cô kịp hét lên, kẻ đứng trước mặt cô đã đặt tay lên miệng cô.

Cẩn thận để cô không kêu lên được tiếng nào, người đàn ông tắt hết đèn và đặt cô lên một chiếc ghế ở bàn ăn.

“Anh đang làm cái quái gì thế?” cô hỏi khi Harvath bỏ tay ra khỏi miệng cô và để cô ngồi xuống. “Anh làm em suýt đau tim”.

“Ngạc nhiên chứ?” Harvath vừa trả lời vừa kéo ghế ngồi xuống.

“Đúng là rất ngạc nhiên. Anh làm gì ở đây thế? Meg bảo với em là không hề viết thư trả lời. Cô ấy không biết anh có tới hay không. Thật tệ khi anh không trả lời, đặc biệt là với lời mời của một người quan trọng như Meg. Chỉ vì hai người không hiểu nhau thì cũng không phải là lí do để bất lịch sự như thế. Từ từ…”, cô chợt dừng lại “Người đàn ông lịch thiệp đâu rồi?! Lại ôm hôn em một cái nào”.

Harvath đứng lên và ôm lấy cô. Jean vẫn chẳng thay đổi. Meg tự coi hai người bọn họ là Auntie Mame và Lily Pulitzer. Cô ấy là một người nhiệt tình, đáng yêu. Đó chính là lí do cô ấy và Meg thân nhau đến vậy. Ai biết Jean Stevens thì cũng đều yêu mến cô.

“Vậy anh tới để thuyết phục Meg bỏ rơi anh chàng ngu ngốc cô ấy sắp lấy và bỏ trốn cùng anh?”

“Todd không tồi chút nào đâu, Jean ạ” Harvath trả lời.

“Anh ta không có ở đây đâu” Stevevs vừa nói vừa lấy cho Harvath một cốc rượu. “Anh ta hấp dẫn, thích kiểm soát, độc đoán”.

“Và anh ta cũng là người Meg đã chọn để chung sống suốt đời”, Harvath vừa khẳng định, vừa giơ tay lên vẫy Jean lại phía quầy bar.

“Vậy không phải anh tới đây để thuyết phục cô ấy kết hôn với anh”, cô nói thẳng thừng trong lúc kéo ghế ngồi.

“Anh e là thế”

“Tệ quá, hai người đã từng rất tốt với nhau”

“Anh vừa nói rồi còn gì”, Jean đáp. Chiếc vòng tay của cô vang lên tiếng leng keng lúc cô đập tay vào đùi anh.

Harvath lấy một phong bì từ trong túi ra. “Anh nhờ em đưa cái này cho cô ấy”.

Jean Stevens nhíu mày trái một cách tinh quái “Em có cảm giác một dán pháo hoa rực trời sắp nổ tung”. Với chiếc điện thoại không dây phía sau lưng, cô nói thêm “Sao không gọi cho cô ấy luôn nhỉ? Em chắc chắn cô ấy đang chải tóc, nhưng chắc cũng phải mất một hay hai phút thì mới xuống chào anh được. Gặp được anh, có thể cô ấy sẽ lấy lại được cảm giác.

Harvath đưa tay lên cầm chiếc điện thoại đặt xuống bàn “Chuyện này phức tạp lắm”.

“Trên đời chẳng có chuyện gì là không phức tạp. Em sẽ pha nước và hai người nói chuyện. Em không nhất thiết phải ngồi đây. Em sẽ đi dạo nếu anh muốn. Sẽ tốt hơn nếu để hai người một mình”.

Harvath không thể nhịn được cười. Anh chưa từng gặp ai tốt như Jean. “Phức tạp lắm, Jean. Về mặt nghề nghiệp ấy, chứ không phải chuyện cá nhân đâu. Lẽ ra anh không nên đến đây”.

“Nếu anh lo về Todd…”

Lần này đến lượt Harvath cười. “Không, anh không lo về Todd, hãy tin anh”.

“Chuyện nghiêm trọng à?” Cô hỏi với cái nháy mắt bí ẩn.

“Đại loại thế. Nghe này, không được để ai biết anh đang ở đây. Meg chưa biết đâu và chuyện này phải giữ kín. Anh tin em được không?”

“Không ai giữ kín chuyện bằng em đâu. Miệng em bị dán rồi”. Cô nhận chiếc phong bì. “Coi như xong. Thế anh có ăn gì không?”

“Anh rất tiếc” Harvath đứng dậy “Anh không ở lại được”.

“Vì chúng ta vẫn là người tự do, em hẹn anh đi ăn tối mai được chứ? Sẽ hay lắm đây. Chúng ta sẽ gặp nhau ở bến tàu lúc năm giờ ba mươi, lên tàu uống cốc tai, sau đó dong thuyền tới câu lạc bộ ăn tối”.

“Anh lại phải nói không rồi” Harvath lắc đầu đáp.

Jean nhìn anh chằm chằm “Em hỏi anh một câu được không?”

Harvath đã đánh cược may mắn của mình bằng cách lọt vào trong biệt thự của Meg và qua mặt đội mật vụ có nhiệm vụ bảo vệ cô. “Được”, anh nhường bước, “Mọi câu hỏi”

“Anh có hạnh phúc không? Ý em là hạnh phúc thật sự ấy”.

Câu hỏi mang phong cách của một Jean Stevens, nhưng vẫn làm anh khá bất ngờ “Ý em là sao?”

“Theo anh ý em là gì? Chỉ là một câu hỏi đơn giản. Anh có hạnh phúc không?”

“Còn tuỳ xem em định nghĩa thế nào là hạnh phúc” Harvath lo lắng về việc rời khỏi đây và cũng không thoải mái cho lắm trước khả năng đọc được suy nghĩ của người khác một cách kì lạ của người phụ nữ đang đứng trước mặt anh.

“Hạnh phúc với ba điều. Có cái gì đó để làm. Có cái gì đó để yêu thương. Và cái gì đó để mong đợi”.

Cô không nói gì thêm nữa. Lúc đưa ra câu hỏi, cô quan sát anh. Anh và Meg đã rất tốt với nhau. Harvath là một người tuyệt vời, anh khiến Jean nhớ tới chồng cô, mạnh mẽ, đẹp trai và đặc biệt tốt với những người anh quan tâm. Thật đáng tiếc khi chuyện giữa anh và Meg không thành công.

Harvath đứng đó vài giây, sự im lặng khó chịu dâng lên trong họ. Cuối cùng, anh cúi người, hôn vào má cô. “Cám ơn em đã giúp anh chuyển lời nhắn đến Meg”, anh nói rồi bước đi