← Quay lại trang sách

Chương 103, 104

Claudia đã chỉ cho thẩm phán thấy bằng chứng chống lại bọn khủng bố, những kẻ đã sử dụng các tài khoản tại ngân hàng Thuỵ Sĩ để cung cấp tiền cho các hoạt động của chúng. Vị thẩm phán nhanh chóng hành động và cấp cho Claudia mọi thứ cô cần.

Kèm theo bức thư là bản liệt kê các giao dịch của tài khoãn mở tại Wegelin Company. Harvath lướt nhanh và đặc biệt chú ý đến giao dịch diễn ra ngay sau cái đêm Adara Nidal được cho là bị giết. Một trong những điều anh nhận ra là một loạt các tài khoản tiền được chuyển tới nơi có tên Dei Glicini e Ulivella ở Florence.

Harvath đã tìm trên Google và phát hiện ra Dei Glicini e Ulivella là bệnh viện tư nhân duy nhất ở Florence. Nới đây có một đội ngũ các nhà phẫu thuật thẩm mĩ xuất sắc được cho là “một trong những nhóm bác sĩ xuất sắc nhất” châu Âu. Một trong số những chuyên khoa của họ là chữa trị cho các nạn nhân bỏng nặng, bao gồm phẫu thuật phục hồi, phục hồi và lấy lại hình dáng ban đầu.

Anh không biết cô ta đã làm như thế nào, nhưng Adara Nidal vẫn còn sống. Cô ta không thể thoát ra khỏi hiện trường vụ nổ, nhưng có thể nhờ một ai đó trong bộ máy hành pháp của Ý kí xác nhận rằng một trong những thi thể bị biến thành tro tại hiện trường là của cô ta. Hành động biến mất này đòi hỏi rất tinh vi, nhưng cô ta đã làm được. Harvath không muốn tin, nhưng bằng chứng sờ sờ ngay trước mắt anh và cách đây khá lâu, anh đã rút ra được bài học là không được đánh giá thấp bất kì tên khủng bố nào anh từng đối chọi.

Liếc đến những giao dịch gần đây nhất, anh gặp phải vấn đề rắc rối hơn. Ngay trước khi mỗi vụ tấn công diễn ra, tiền đều được chuyển đến một ngân hàng gần đó. Harvath lướt nhìn bản danh sách và đánh dấu ngày tháng cũng như vị trí của tất cả vụ tấn công cho đến thời điểm này-Ngân hàng Mỹ ở Washington D.C; Ngân hàng califonia ở San Diego; ngân hàng Wells Fargo ở thành phố Salt Lake, Utah; ngân hàng Chase ở Hillsboro, ngân hàng Hoa Kỳ ở Geneva, Wisconsin.

Trong lúc các phi công sẵn sàng cho máy bay cất cánh thì Harvath liên lạc với Ron Parker và hướng dẫn ông chuyển các món đồ anh để ở khu nghỉ mát núi Elk tới khu nghỉ mát Abbey ở Fontana, Wisconsin.

Sau khi Parker ghi chép xong hết các thông tin, ông hỏi Harvath máy bay của Finney và hai phi công sẽ ở lại Zunich trong bao lâu nữa. Finney phải gặp một khách hàng quan trọng và ông cần chiếc máy bay cùng phi hành đoàn.

Harvath nhờ Parker thay anh cảm ơn Finney một lần nữa và bảo với ông ấy anh sẽ sớm trở lại.

Đó là sự giúp đỡ thứ hai anh yêu cầu ở Claudia. Khi Kenvin McClauliff gửi tiếp cho Harvath một bức thư điện tử kèm theo thông tin chi tiết ông ấy được về nguồn gốc của số tiền có trong tài khoản tại ngân hàng Wegelin Company đã chuyển tới Braxin, ông còn gửi kèm một lời cảnh báo. Mặc dù không chứng minh được, nhưng ông có linh cảm rằng cả điện thoại và máy tính của ông đang bị theo dõi và Harvath cần phải cảnh giác.

Từ bức thư đó, Harvath đã thảo ra kế hoạch làm thế nào để có thể xuất hiện hai nơi cùng một lúc và làm thế nào để tận dụng thế mạnh của mình. Mặc dù đã nói chuyện với Jim Vaile, giám đốc CIA tại câu lạc bộ thể thao ngoài trời, anh không thể tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra với anh vào lần tới, nếu Morrell và đội của mình bắt quả tang anh.

Cùng lắm là họ sẽ bắt giữ anh và nếu chuyện đó xảy ra, Harvathh biết rằng người của Morrell sẽ thừa hiểu anh không thể trốn thoát.

Còn tệ hơn, người của Morrell sẽ cho anh ăn đạn. Cả hai trường hợp này đều lôi anh ra khỏi cuộc chơi và cho Roussard cơ hội chấm dứt cơn thịnh nộ của hắn. Harvath không thể để điều đó xảy ra. Theo anh thấy, anh là cơ hội duy nhất mà những người thân thiết với anh có được.

Tổng thống đang lâm vào tình thế khó khăn và những lời hứa của ngài không thể ngăn chặn Roussard.

Morrell và người của ông ta rất tốt bụng, nhưng Harvath mệt mỏi với việc đẩy gánh nặng lên vai họ. Họ cần được cảnh báo và không tham gia vào cuộc chơi này. Đó là lí do Harvath điều chiếc máy bay trống không của Tim Finney tới Zurich.

Harvath biết Cục quản lí hàng không liên bang sẽ theo dõi kế hoạch bay của chiếc phản lực. Sau những lời cảnh báo của Kenvin McClauliff, thì dường như đó là cách duy nhất. Nếu Morrell và người của anh ta biết về tài khoản ở ngân hàng Wegelin Company và nếu họ thấy chiếc phản lực của Finney tiến thẳng về Zurich, có thể họ sẽ tin là Harvath đang đi trên máy bay đó. Để miếng mồi hấp dẫn hơn, Harvath nhờ Claudia đăng kí cho anh tại khách sạn Zurich dưới một bí danh và gã Lùn để lại dấu vết của một thẻ tín dụng điện tử trên khắp thành phố nhằm hẳng định sự có mặt của anh. Trong khi không ai biết đến bí danh của anh, anh vẫn tin rằng Morrell và người của anh ta sẽ tìm được cái tên đó để đưa vào hệ thống theo dõi. Đó chính xác là những gì anh sẽ cho họ. Ý tưởng đó là để nhử Morrell và người của mình tới khách sạn nơi Horst, chồng của Claudia và đội chiến thuật sẽ chờ để bắt giữ.

Claudia đảm bảo với anh là theo luật chống khủng bố của Thuỵ Sĩ, nếu người của Morrell mang theo bất kì loại vũ khí nào, cô sẽ bắt giữ họ trước khi đưa ra khởi tố. Khó khăn duy nhất là cô phải bắt được họ trước.

Chương 104

TRẠI PEARY, VIRGINIA

Rick Morrell không thích chút nào. Chuyện này diễn ra quá đơn giản. Thế thì cẩu thả quá, đặc biệt với một người như Harvath và đó là lí do anh quyết định giật phích cắm.

Lệnh cho người của mình rút, anh phải chịu đựng những lời phàn nàn của họ khi bảo họ tống khứ cái máy bay và chất phụ tùng của nó lên hai chiếc xe tải họ đã dùng để ra khỏi đường băng của CIA.

“Tôi vẫn không hiểu”, Mike Raymond nói lúc họ qua trạm kiểm soát cuối cùng và tiến thẳng ra đường cao tốc. “Có vẻ như anh không muốn bắt gã này”.

“Nếu anh tin thế thì anh ngu ngốc đúng như Harvath nghĩ”, Morrell đáp.

“Anh đang nói cái gì thế?”.

“Tôi đang nói về việc Harvath đã hoàn toàn biến mất khỏi hệ thống. Không ai trông thấy hay nghe về anh ta, rồi đột nhiên anh ta quay trở lại”.

“Đúng”, Raymond khẳng định, “Đột nhiên anh ra liên lạc với một người nào đó đang bị Cục an ninh quốc gia theo dõi. Đó là cách chúng ta đã được chỉ dẫn”.

Morrell nhìn người phụ tá và nhận ra anh phải điền nốt vào chỗ chấm cho anh ta. “Anh không băn khoăn khi McCauliff bắt đầu quay lại xoá sạch các dấu vết và để Bộ quốc phòng rà soát toàn bộ đường dây liên lạc của ông ta sao? Có thể ông ta không biết lúc nói với Harvath rằng ai đó đang nghe trộm ông ta, nhưng rồi ông ta sẽ tìm ra rất nhanh thôi”.

“Anh mắc bệnh tưởng tượng rồi. Ngay cả nếu McCauliff biết, thì cũng không thay đổi được nội dung tình báo ông ta đã cung cấp cho Harvath”.

“Nghĩa là sao?” Morrell hỏi.

“Nghĩa là Harvath biến mất khỏi hệ thống vì anh ta đã xuống mặt đất. Cho đến khi chộp được cái gì đó, anh ta mới xuất hiện trở lại”.

“Và việc anh ta xuất hiện dưới một trong những bí danh đã được biết đến cùng chiếc thẻ tín dụng không làm anh nghi ngờ sao?”

Mike Raymond nhún vai “Thuỹ Sĩ rất đắt đỏ. Hãy chỉ cho tôi khách sạn nào đó không yêu cầu trình thẻ tín dụng khi làm thủ tục nhận phòng đi”.

“Thế nhà nghỉ thì sao?” Morrell gợi ý, “Hoặc một phòng trong một nhà dân? Anh ta có thể cắm trại, cũng có thể vô tình tóm được một người phụ nữ nào đó và ở lại nhà cô ta. Có tới một trăm lẻ một cách”.

“Chắc chắn rồi, nhưng…”

“Anh ta biết chúng ta đang theo dõi chiếc máy bay của ông bạn Finney của anh ta”, Morrell nói tiếp “liệu anh ta có dùng nó để đến Zurich không? Tôi không nghĩ thế. Làm vậy thì quá lộ liễu”.

“Và vì thế mà anh giật phích cắm ra?”.

“Nghe này, vấn đề của Harvath là anh ta luôn nghĩ mình thông minh hơn người khác. Tự anh cũng được điều đó ở anh ta mà”.

“Tất cả chúng ta đều nhận thấy, nhưng nếu Harvath dựng lên chuyện này vì biết anh sẽ hành động như thế thì sao?”.

Morrell mỉm cười. “Anh ta thông minh, nhưng không thông minh đến vậy đâu”.

Raymond gật đầu. “Dù thế nào thì cũng chẳng khác nhau là mấy. Ngay cả nếu anh ta có ở Zurich, thì anh ta cũng đã đi trước chúng ta một bước. Chúng ta có tới nơi thì cũng chỉ phát hiện ra là anh ta đã rời đó từ lâu rồi thôi”.

“Đó cũng là một trong những lí do khiến tôi đổi ý”.

“Nhưng nếu ông nhầm thì sao?”

“Liệu có thực Harvath đang ở Zurich không?” Morrell hỏi.

Raymond gật đầu.

“Nếu máy bay của Finney không phải là mồi nhử và Harvath ngu ngốc đi sử dụng nó, thì chúng ta vẫn có thể lần ra dấu vết. Hãy đợi xem chuyện gì xảy ra”.

“Thế còn khách sạn mà Harvath đăng kí?”

“Tôi đã bố trí người ở đó rồi”.

“Ông định phái một điệp viên ở đại sứ quán của chúng ta tới đó à?” Raymond hỏi.

“Không. Thế thì lộ liễu quá. Chuyện này cần phải được giữ kín. Tôi có một người bạn từng làm ở Bộ Tư pháp đã nghỉ hưu và chuyển tới sống ở Copenhagen. Ông ấy có thể tới đó kiểm tra giúp chúng ta”.

“Ý ông là Malone à?”

“Đúng, ông ấy mang ơn tôi. Có thể ông ấy đã tới Zurich được vài tiếng rồi” Morrell đáp.

“Ông tin tưởng ông ta?”

“Hoàn toàn tin tưởng. Ông ấy rất khôn ngoan. Ông ấy biết mình đang làm gì”.

Raymond nhìn Morrell. “Thế nếu Malone gọi và bảo đúng là Harvath đang ở Zurich thì sao?”

Morrelll nhạo báng “Chúng ta sẽ nhảy xuống khi đi qua một cái cầu nào đó. Theo cá nhân tôi, khả năng Harvath có mặt ở Mỹ nhiều hơn là ở nước ngoài”.

“Hi vọng ông đúng”.

“Cứ tin tôi đi”, Morrell đáp. “Là chuyện liên quan đến Harvath, thì tôi biết chính xác mình đang nói cái gì”.