← Quay lại trang sách

Chương 109, 110

Todd Kirkland trèo lên chiếc Bentleys Azure, cảm thấy khá hài lòng về mình. Anh ta đã chờ đợi từ lâu cơ hội nói thẳng vào mặt Harvath và anh ta đã làm xong. Một gánh nặng được nhắc ra khỏi vai.

Đóng cửa chiếc Azure lại, anh ta chỉnh gương chiếc hậu, mỉm cười với mình.

Harvath là mối lo ngại duy nhất của anh ta trong đám cưới. Anh ta đã không ít lần tranh cãi với Meg về lí do cô mời Harvath, nhưng giờ thì chẳng sao nữa. Căn cứ vào nét mặt của Harvath lúc đó, Kirkland không nghĩ anh còn tinh thần để đến dự lễ cưới. Không có sự xuất hiện của Harvath, anh ta có thể tập trung vào việc tận hưởng kì nghỉ cuối tuần và phần đời còn lại của mình với Meg Cassidy. Cuối cùng, anh ta đã chiến thắng. Anh ta có Meg, còn Harvath thì không. Chung quy là thế.

Kirkland rời khỏi bãi đỗ xe, rẽ về phía Nam hồ để nhanh chóng quay trở lại nhà Meg. Trong lúc nghĩ về sự may mắn của mình, anh ta cảm thấy cái gì đó chợt len vào đầu. Anh ta cố gắng xua đuổi nó ra khỏi tâm trí nhưng không thể. Thế nếu Harvath nói thật thì sao?

Kirkland không bao giờ biết được những gì Harvath làm là vì người khác chứ không phải vì anh là người của Bộ An ninh Nội địa. Và Meg không thể nói ra điều đó. Đó là một trong những bí mật cô từng nói ra với người bạn trai cũ và khiến anh ta nổi cáu. Liệu có khả năng tồn tại một nguy cơ mà đội mật vụ không được biết không? Liệu Meg có gặp nguy hiểm đáng sợ hơn mọi người tưởng không?

Lúc đến ngã rẽ dẫn vào nhà Meg, Todd Kirkland quyết định sẽ có người để ý nếu anh ta nói chuyện với đám mật vụ đang đứng gác ngoài cửa. Một giờ ba mươi phút sau, điện thoại của Rick Morrell vang lên. Sau khi tiếp nhận hết thông tin, ông ra gọi các thành viên của đội Omega. Họ xác định vị trí của Harvath. Hiện anh đang ở Wisconsin.

Chương 110

Khi chiếc xe tải của hãng Tốc hành liên bang xuất hiện ở lối cổng ra vào của khu nghỉ mát Abbey, Harvath đã ngồi đó đợi sẵn.

Trình chứng minh thư mang tên Hans Brauner ra, anh kí xác nhận đống hành lí và đưa cho người phục vụ tấm vé thuê xe của phi công. Khởi động hệ thống lái, anh nhập địa chỉ một ngân hàng Mỹ ở hồ Geneva và lên đường.

Anh lấy khẩu súng lục Heckler &Koch USP, con dao Benchmade, chiếc điện thoại Blackberry và các giấy uỷ nhiệm của Ủy Bộ An ninh Nội địa, cùng hai băng đạn Ron Parker đã đưa cho anh, sau đó anh ném chiếc hộp không vào ghế sau. Vừa lái, anh vừa hỏi anh đã nghĩ cái quái gì khi cố hẹn gặp Meg.

Anh có thể thu được những gì? Anh chỉ hi vọng cô sẽ hoãn đám cưới lại? Hay hi vọng bằng cách nào đó, cô sẽ thay anh nói chuyện với tổng thống và mọi chuyện sẽ được sắp xếp đâu vào đấy?

Khi các câu trả lời lướt nhanh qua đầu, anh biết chẳng có câu nào đúng. Những gì anh muốn là cảnh báo cô. Harvath muốn cho Meg cơ hội mà Tracy, mẹ anh và các nạn nhân của Roussard không có. Nhưng còn hơn thế nữa. Tự soi xét bản thân mình, anh phát hiện ra điều anh muốn hơn bất cứ thứ gì là giảm bớt cảm giác tội lỗi vì đã không ngăn chặn được Roussard. Nếu chuyện gì xảy ra với Meg, ít nhất anh cũng biết anh đã cảnh báo cô. Thật vớ vẩn.

Cho dù anh có nói hay không nói với Meg Cassidy, nếu có chuyện xảy ra với cô ấy, chắc chắn tội lỗi sẽ lại đổ lên vai anh và anh biết nó cũng sẽ chẳng kém gì tội lỗi anh mang khi chuyện xảy ra với Tracy Hastings.

Lúc này anh là người duy nhất có thể ngăn chặn Roussard. Nói thế không có nghĩa là đội mật vụ không được phép biết những gì anh đã phát hiện ra. Todd Kirkland đã nói đúng, Harvath liên lạc với Gary Lawlord cung cấp thông tin cho ông. Gary sẽ thông báo cho đội mật vụ và Harvath gửi thư điện tử cho Laelor kèm theo đầy đủ hồ sơ anh có về Philippe Roussard, kể cả ảnh. Anh tin tưởng nhờ sếp quét ảnh và chuyển toàn bộ thông tin chi tiết. Đội mật vụ sẽ đảm bảo nhân viên của họ đều mang ảnh Roussard. Rồi đến lượt đội mật vụ yêu cầu cảnh sát địa phương để ý canh chừng hắn. Nhưng đó là phần kết của câu chuyện. Nếu ai trong số họ tình cờ gặp Roussard, thì có lẽ lúc đó cũng quá muộn rồi.

Cảnh sát đã gặp may với Roussard ở bãi biển Virginia, Harvath không nghĩ may mắn ấy sẽ lặp lại.