Chương 111, 112
Ngân hàng Mỹ chi nhánh hồ Geneva nằm ở phía Đông hồ trong thị trấn, gần đường giao nhau giữa Geneva và các con phố trung tâm.
Cầm chiếc phong bì bằng sợi dây chuối sơi, Harvath bước vào ngân hàng, đưa giấy uỷ nhiệm của Bộ An ninh Nội địa cho một nhân viên ở quầy cho vay và yêu cầu được nói chuyện với giám đốc chi nhánh.
Anh được chỉ vào một văn phòng riêng, nơi một phụ nữ hấp dẫn trạc bốn mươi tuổi đứng lên và tự giới thiệu mình là Peggy Evans. “Chúng tôi có thể giúp gì đây?” cô hỏi khi người khách đã ngồi xuống và sau khi cô đã xem xong chứng minh thư của anh.
Harvath mở phong bì, lấy ra những tấm ảnh của Philippe Roussard mà anh đã in ở quầy giao dịch của khách sạn. “Cô có nhận ra người này không?” anh đưa chúng cho Evans. Người phụ nữ nhìn trong vài phút rồi hỏi “Chuyện đó thì có liên quan gì?”.
“Người đàn ông trong những tấm ảnh ấy là khủng bố đang bị truy nã. Chúng tôi có dữ liệu cho thấy anh ta đã nhận được tiền thông qua các bức điện tín ở ngân hàng cách đây hai ngày”.
“Ý anh là ngân hàng đã làm gì sai? Tôi có thể đảm bảo rằng…”
Harvath giơ tay lên và gật đầu. “Không phải thế. Chúng tôi đang cố thu thập được càng nhiều thông tin về anh ta càng tốt”. “Cô có thông tin đặc biệt nào về giao dịch này không?”.
Harvath đưa cho cô các bản photo mà Claudia đã gửi cho anh từ ngân hàng Wegelin Company ở Thuỵ Sĩ. Evans xem xét các giấy tờ, rồi nhắc điện thoại lên và quay số nội bộ. “Arty, anh vào đây được không?”
Vài giây sau, một người đàn ông Tây Ban Nha to con khoảng ba mươi tuổi gõ cửa và bước vào văn phòng. “Cô muốn gặp tôi?”
“Đúng thế” Evans nói và giới thiệu anh ta với Harvath.
“Arturo Ramirez, đây là mật vụ Scot Harvath của bộ Nội an. Anh ấy muốn hỏi vài điều về một khách hàng đã tới chỗ chúng ta cách đây 2 ngày”.
Harvath đứng lên bắt tay người đàn ông.
“Arturo phụ trách toàn bộ các bức điện tín” người phụ nữ nói tiếp. “Anh cũng chưa quên mặt người nào. Đúng không, Arty?”.
Ramirez mỉm cười lịch sự với giám đốc và đón nhận các bức ảnh. “Vâng, tôi có nhớ anh ta”, anh nói sau khi nhìn kĩ những bức ảnh. “Peter Boesiger là tên anh ta, tôi nghĩ vậy. Một người tốt bụng. Gốc Thuỵ Sĩ.”
“Hay lắm”, Harvath lấy một chiếc bút từ trong túi ra. “Sao anh biết anh ta là người Thuỵ Sĩ?”.
“Anh ta xuất trình hộ chiếu Thuỵ Sĩ. Thế nên tôi đoán anh ta là người Thuỵ Sĩ. Anh ta còn nói giọng Thuỵ Sĩ nữa”.
“Anh có bản photo hộ chiếu của anh ta không?”
“Tất nhiên là có”, Ramirez nói, “Đó là thủ tục bắt buộc của ngân hàng”.
“Tôi có thể xem bản photo được chứ?”.
Ramirez nhìn Evans và cô gật đầu.
Anh ta biến mất, vài phút sau quay trở lại với bản photo hộ chiếu mang ten Boesiger của Roussard.
“Còn điều gì anh có thể cho tôi biết không?” Harvath hỏi.
Ramirez nhìn anh “Ví dụ như cái gì?”
“Có ai đi cùng anh ta anh ta không?”
“Không”, người đàn ông to con đáp, “anh ta đến một mình”.
“Thế còn xe? Anh có để ý anh ta đi xe gì không?”
Ramirez lắc đầu, không. “Tôi không nhìn thấy”.
“Anh ta có nói chuyện gì với anh không? Anh ta có nhắc đến nơi anh ta sẽ ở, hay bất cứ cái gì như thế không?”
“Tôi không nhớ”
Trong trường hợp này, Harvath nhanh chóng nhận ra mình không thể hỏi thêm câu gì.
Sau đó Ramirez nói “Từ từ đã. Anh ta nhờ tôi chỉ đường. Đó là địa chỉ của một văn phòng bất động sản. Nó ở gần đây, nhưng tôi không thể nhớ được là cái nào. Chúng tôi đã nói chuyện đi bộ thay vì lái xe tới đó. Tôi bảo anh ta nếu đã đỗ xe rồi, thì anh ta nên đi bộ còn hơn là lại phải tìm một chỗ đỗ xe mới khi tới đó”.
Nhớ được những thông tin quan trọng ấy, khuôn mặt to bè của Ramirez nở nụ cười toe toét.
Lúc Harvath lấy quyển danh bạ điện thoại từ tay người giám đốc ngân hàng, anh tự hỏi không biết có bao nhiêu văn phòng bất dộng sản ở một thị trấn nghỉ mát như hồ Geneva này.
Chương 112
Khi Rick Morrell và các thành viên trong đội Omega đến ngôi làng ở Fontana, họ chia thành hai nhóm, vào vai những nhân viên FBI, phỏng vấn Todd Kirkland và Jean Stevens đồng thời. Cả hai người đều không thể cung cấp thông tin dẫn đến chỗ ở của Scot Harvath. Sau đó, họ tới quán bar kiêm nhà hàng, nơi Harvath đã đến vào đêm hôm trước, Nhà thuyền Gordy. Trong khi người bồi bàn có nhớ là đã phục vụ Harvath thì Morrell cho cô ta xem bức ảnh chụp anh, cô không hề nói chuyện với anh mà chỉ thực hiện yêu cầu thôi.
Với lượng khách sạn ít ỏi của ngôi làng, Morrell và đội của mình phải cố tìm ra nơi ở của Harvath. Họ bắt đầu với khách sạn nằm gần Nhà thuyền Gordy, khu nghỉ mát Abbey.
Khu nghỉ mát nhanh chóng trở thành nơi bị khám xét. Chẳng có ai đăng kí phòng với cái tên Scot Harvath hay bất cứ bí danh nào được biết đến của anh cả. Cũng không một nhân viên nào ở quầy lễ tân nhận ra tấm ảnh của anh. Cả đội phục vụ phòng cũng vậy.
Morrell cùng một người trong đội quay trở lại chỗ chiếc xe thì đi ngang qua quầy dịch vụ và đưa người này tấm ảnh của Harvath.
“Có, tôi có thấy người này”, một người soát vé nói “Sáng nay tôi mang xe đến cho anh ta”.
“Anh chắc chứ?”
“Chắc chắn”
Morrell rút điện thoại di động và gửi tin nhắn tới toàn đội bảo họ rời khỏi các khách sạn mà họ đang kiểm tra. Họ đã tìm ra nơi Harvath ở.
Nhờ người soát vé nhận ra Harvath, Morrell và người của mình bắt đầu lắp ghép thông tin để tìm ra căn phòng của Harvath trong khách sạn.
Đầu tiên họ sàng lọc hoá đơn thanh toán tiền xe buổi sáng. Khi loại được những hoá đơn mà nhân viên quầy dịch vụ khẳng định là không phải của Harvath – hai chiếc Porches, một chiếc Audi và một chiếc Mercedes mui rời, họ tìm kiếm trong đống còn lại.
Với sự giúp đỡ của người quản lí đội ngũ lễ tân, họ hoàn toàn có thể xác định được hoá đơn nào là của người khách đăng kí phòng trong vòng hai mươi tư giờ qua. Morrell nghi ngờ Harvath đã tới đây lâu hơn thế.
Vị khách duy nhất làm thủ tục nhận phòng trong vòng hai mươi tư giờ qua và thuê xe đi trong sáng đó là người có tên Nick Rucker, đăng kí phòng 324. Sau khi chứng minh được mình là nhân viên FBI đang đuổi theo một kẻ bỏ trốn, Morrell đã yêu cầu người quản lí đưa chìa khoá vạn năng.
Người quản lí mở hộp đựng chìa khoá ra, anh ta vừa trao chìa khoá cho Morrell thì ông này cùng người của mình biến mất khỏi tiền sảnh.
Cuối hành lang có một chiếc xe dọn thức ăn, giơ phù hiệu lên, Morrell ra lệnh cho người đẩy xe. Bên ngoài phòng 324, Morrell và người của mình vào vị trí hai bên cửa, anh ta gật đầu ra hiệu cho người đẩy xe gõ cửa.
Cô ta gõ mạnh vào cửa và nói “Dọn phòng”.
Không có người trả lời, Morrell vẫy tay cho cô ta đi, tra chìa khoá vào ổ và mở cửa.
Anh ra cùng người của mình bước vào trong, nhưng căn phòng trống không. Họ tìm thấy một hộp cứu thương trong phòng tắm với đơn thuốc dành cho Nick Zucker từ một công ty dược phẩm ở Phoenix và một bộ đồ phi công treo trên mắc không vừa nó với Harvath chút nào. Một túi ngủ đựng quần áo đã mặc, cuốn tiểu thuyết trinh thám bị rách và mọt cuốn vở Sudoku. Bên trong cuốn vở có vài tấm hình của một người đàn ông và gia đình anh ta, có một bức chụp anh ra trong trang phục phi công đứng gần máy bay cùng con trai và con gái.
Họ đã nhầm. Scot Harvath không mạo danh Nick Zucker. Morrell lệnh cho người của mình đặt mọi thứ về vị trí cũ.
Họ xuống được nửa đường thì người quản lí quầy lễ tân đến và đưa 2 chiếc chìa khoá vạn năng.
“Tôi đã kiểm tra kĩ” anh ta nói khi bước tới gần Morrell. “Zucker đăng kí phòng cùng một người đàn ông khác tên là Burdic. Theo tờ đăng kí của họ, cả hai đều làm cho một hãng hàng không. Cùng lúc ấy có một người thứ ba đến đăng kí; tên anh ta là Hans Brauner. Tối qua anh ta bảo nhân viên phục vụ là sắp trả phòng và bố trí cho họ chơi gôn cùng một bữa ăn trưa vào hôm nay”.
Căn phòng của Burdic cũng không khả quan hơn phòng của Zucker, những thứ được cho là của Hans Brauner chẳng đem lại thông tin gì. Tuy nhiên, Morrell biết họ đã nắm được Harvath.
Thay vì gọi nhân viên phục vụ tối hôm kia đến nhận diện Harvath qua ảnh, họ chỉ gửi thư điện tử đến cho anh ta. Qua điện thoại, anh ta xác nhận bức ảnh là của người đã đăng kí dưới cái tên Brauner, người đã xuất hiện cùng viên phi công kia.
Giờ Morrell không chỉ biết bí danh Harvath dùng anh ta còn biết còn biết Harvath đã đến bằng cách nào, cả đường không và đường bộ. Liên lạc với Langkey, Morrell nhận được hồ sơ đầy đủ về Zucker, Burdic và Brauner.
Nhưng Zucker và Burdic thì lại hoàn toàn khác.
Xung quanh những thông tin vụn vặt họ tìm thấy-giấy cầm cố, tiền thanh toán kho bãi, v.v..-Zucker đã thuê một chiếc ô tô tại sân bay ngày hôm qua. Chiếc xe không chỉ là của một hãng do nhà nước quản lý, mà Morrell còn biết rằng họ sử dụng hệ thống định vị toàn cầu GPS trên xe như một phần của cái mà họ gọi là “quản lí theo đội”. Bắt đầu có vẻ như việc bắt được Harvath không còn khó khăn nữa.