MỐI TÌNH ĐẦU
Giữa năm học lớp Mười, vào một buổi tối đầy gió, buổi tối của sự giao mùa, có lẽ đông đang về, tôi đã mơ một giấc mơ rất lạ, chi tiết giấc mơ đó như thế nào thì giờ tôi đã quên. Tôi thường quên những giấc mơ đã đi qua. Cách đây hai năm, hình như tôi vẫn còn nhớ rõ lắm, giờ thì tôi lại đánh rơi mất rồi. Nhưng có một điều, tôi nhớ rất rõ hình ảnh cỏ dại, và bàn chân người con trai bước rất nhanh trên đám cỏ ấy. Thậm chí, đến tận bây giờ, tôi vẫn như ngửi thấy mùi cỏ dại, và tiếng chân người con trai đó trong giấc mơ năm xưa của mình. Bỗng một cơn gió mạnh hất tung rèm cửa sổ về phía tôi, đánh thức tôi dậy. Tôi với tay lấy chiếc điện thoại vẫn đang được để ngay trên đầu trong khi ngủ. Có tín hiệu báo một cuộc gọi nhỡ. Một số cố định lạ. Như bình thường có lẽ tôi sẽ bỏ qua nhưng lần này không hiểu sao tôi lại tò mò gọi lại…
…
Nhà văn Dịch Phấn Hàn [1] có nói đại ý rằng, đối với những người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, thì ngay từ cái nhìn đầu tiên bạn đã biết được mình sẽ yêu người đó hay không, hoặc giả có tiến đến một mối quan hệ nào đó không. Tôi nghiệm ra đúng lắm, mặc dù ở cái tuổi mười sáu khi ấy thì tôi chả có tí gì gọi là kinh nghiệm tình trường cả, nhưng sau cuộc nói chuyện qua điện thoại ấy, tôi linh cảm rồi cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Và cuộc sống của tôi bắt đầu không còn tĩnh lặng nữa, dường như tôi bước đầu tự chịu khuất phục sau cái giọng nam rất trầm và ấm ấy. Phải nói là rất trầm và rất ấm. Tôi chủ quan mà cho rằng người con trai này không giống với những người con trai tầm thường khác xung quanh tôi, chỉ từ một giọng nói qua điện thoại, tôi đã chủ quan thêu dệt cho mình hình ảnh người con trai ấy với bao mơ mộng.
[1] Nhà văn trẻ người Trung Quốc, đã xuất bản cuốn tiểu thuyết “Bốn năm phấn hồng” ở Việt Nam năm 2008.
Hai tuần sau, với những xáo động của những tin nhắn qua lại, mà khởi đầu là một tin nhắn chúc ngủ ngon nhầm số của Kiên (tên chàng trai ấy) vào điện thoại của tôi, chúng tôi hẹn gặp nhau. Tôi đã rất tự tin vào mình mà không biết được rằng, sự tự tin này sẽ có lúc phản bội tôi.
Tôi đã xốn xang chờ đợi rất nhiều, và chuẩn bị kỹ lưỡng gần như là hoàn hảo cho buổi hẹn hò đầu tiên. Lúc ấy, tôi đã nghĩ con tim mình đang bắt đầu đập những nhịp đập của tình yêu, mặc dù chưa hề biết mặt mũi Kiên thế nào. Nhưng đến bây giờ thì tôi nghĩ đó là một sự hiếu thắng thì đúng hơn. Một sự hiếu thắng trên con đường chinh phục của mình. Tuổi mười sáu! Mộng mơ, ngông cuồng và khờ khạo.
Đó là một buổi chiều đầu đông se lạnh và đầy gió. Chỉ mới năm giờ chiều, trời đã bắt đầu hoàng hôn. Trong tôi ngày hôm ấy, ngoài cảm giác xao xuyến cho buổi gặp mặt đầu tiên, còn là một niềm lâng lâng sung sướng dâng trào, vì mùa đông đã thật sự tràn về rồi. Tôi yêu mùa đông vô cùng. Không biết trên đời này có còn cô bé nào yêu mùa đông theo cách cảm nhận của tôi không.
Tôi yêu mùa đông bởi sự lãnh đạm của nó. Mùa đông làm người ta biết tự xoa dịu và làm ấm mình. Mùa đông bao trùm sự lạnh lẽo, buốt giá lên tất cả, nhưng cũng chính mùa đông lại làm con người cảm thấy ấm áp. Tôi yêu mùa đông còn bởi vẻ trầm tư của nó. Bởi lẽ, hoạt động của con người thường trở nên chậm hơn trong tiết trời ấy. Nó nhắc tôi nhớ đến cái bếp lò nghi ngút khói của mẹ ngày còn bé. Mỗi khi trời lạnh, tôi thường ngồi lì trước nó cả tiếng đồng hồ, tay huơ huơ trước lửa, mặt cúi xuống nhìn những cục than cháy bập bùng, mê mẩn vì cảm giác gương mặt đang ấm dần và đỏ ửng lên, mặc cho mẹ ngồi bên cạnh vẫn đang xuýt xoa vì giá lạnh. Rồi những ngày đông ngồi chơi với bọn trẻ con trong xóm, mấy đứa ngồi sát lại gần nhau, rồi thủ thỉ nói chuyện râm ran từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Ngày đó, trong xóm có thằng Tồ rất thích nói chuyện và sang rủ tôi đi chơi, mấy đứa trong xóm kháo nhau là nó thích tôi, nhưng chẳng đứa nào dám hỏi thẳng thằng Tồ cả, vì nó rất cục tính và dễ mít ướt. Thế mà lần đấy, con Hiền “ngố” cả gan dám hỏi thằng Tồ trước mặt tất thảy bọn trẻ con chúng tôi: “Tồ này, có phải mày thích cái An không? Bọn tao biết hết rồi nhá, còn giả vờ nữa đi”.
Đúng như tôi thầm đoán, mặt thằng Tồ đỏ ửng lên, rất khó chịu. Chỉ cần nhìn gương mặt của nó lúc đó thì băng giá mùa đông có lẽ sẽ tan đi hết. Nó đứng lên, nắm lấy tóc con Hiền, giật một cái rõ mạnh, mắt rưng rưng, hét lên một tiếng “Kệ tao!” rồi bỏ chạy. Con Hiền chắc đau quá, cũng khóc thét lên, rồi chửi vọng theo: “Bố nhà mày, thằng Tồ”. Con Hiền là bạn thân của tôi ngày đó, nên hành động của thằng Tồ rõ ràng là không chấp nhận được, cùng lắm thì thừa nhận là có thích người ta, chứ làm sao đâu? Sau hôm đấy, con Hiền không chơi với nó nữa, một số đứa trong xóm cũng thế, tôi thì lại càng ghét, không hẳn là ghét, mà chỉ vì muốn tỏ thái độ kiêu kỳ một chút vì biết nó thích mình. Mỗi lần thấy nó, tôi cứ vênh mặt lên như không thấy, còn nó vẫn cứ lấm lét và ngại ngùng mỗi khi vô tình thấy tôi. Nhiều lần nhớ lại khoảnh khắc ấy, thấy mình ngày trước sao quá đáng thế. Trẻ con thường rất vô tâm.
Ôi, những mùa đông bé dại của tôi ngày ấy, đã trôi dần vào quá khứ, và yêu thương vẫn như còn đong đầy trong ký ức, như một thước phim đang quay chậm lại.
…
Như đã hẹn trước, tôi dừng xe trước một quán cà phê mới mở trong một khu phố sầm uất. Quán cà phê với kiến trúc kiểu Hàn Quốc trông rất dễ thương. Những ô cửa kính nhỏ, những chiếc bàn dài trải khăn màu boóc đô, những chiếc ghế bọc đệm kẻ ca rô và những chiếc đèn vàng nhỏ như làm ấm thêm không gian, để trông gương mặt ai cũng sáng bừng lên ấm áp. Trên tường treo những bức tranh Hà Nội cổ, nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là nét vẽ của họa sĩ Bùi Xuân Phái. Tôi đứng nhìn xung quanh một lượt. Không thấy dấu hiệu nhận biết nào về Kiên như anh đã báo trước. Tôi ngồi vào một chiếc bàn còn trống, sát cạnh ô cửa kính, trời vẫn nhá nhem màu hoàng hôn. Đồng hồ chỉ năm rưỡi chiều, tôi nhìn xung quanh thêm một lượt nữa, không có chiếc áo trắng sọc đỏ nào như anh đã giao hẹn với tôi cả. Tôi chọn một ly mơ muối nóng, thức uống duy nhất vào mùa đông mà tôi thích. Tôi thích cái vị mặn mặn ngọt ngọt của nước mơ, vị chua chua của quả mơ, và cái nóng ấm của ly nước trên tay mình. Mùa đông, tôi chỉ cần như thế đã thấy mình “tịnh” lắm rồi.
Một nhóm anh chị ngồi ở bàn phía trước tôi đang bàn chuyện rôm rả, chắc họ là sinh viên năm cuối, tôi nghe họ tranh luận về những bài luận văn. Hai từ “luận văn” lúc ấy với tôi nghe sao mà to tát thế. Có thêm hai anh chị nữa, ngồi cách tôi hơi xa, hình như họ là một đôi, hình như họ đang giận nhau, người con gái đang dằn dỗi, còn anh con trai thì trông rất khổ tâm. Gần hơn một chút, một anh chàng mặc chiếc áo gió màu xanh đen, đeo cặp kính dày cộp, vừa nhấm nháp ly cà phê vừa cúi gằm mặt vào một cuốn sách, tôi đoán nó là một cuốn tiểu thuyết. Gần thêm chút nữa, đối diện ngay bàn tôi đang ngồi, một anh chàng mặc áo màu đen có sọc trắng. Chưa kịp nhìn rõ hơn mặt anh ta, tim tôi bỗng như có một luồng điện chạy qua rất nhanh khi thấy anh ta đang nhìn tôi chăm chú. Một gương mặt đạo mạo rất đàn ông. Thật bối rối, anh ta đang mỉm cười với tôi. Chưa kịp phản ứng lại, đã thấy anh chàng cầm ly nước trên bàn tiến về phía tôi:
- Cuối cùng thì em cũng đưa mắt nhìn về phía anh. Không để tôi kịp trấn tĩnh, anh nói tiếp với một nụ cười rất ấm, ấm như giọng nói của anh vậy, một giọng nói quen thuộc:
- Anh quên chưa kịp nói lại với em rằng chiếc áo trắng sọc đỏ, anh tìm mãi không ra, nên anh phải mặc một cái áo khác.
Hiểu ra vấn đề, tôi ngước mắt nhìn anh kỹ hơn. Đôi mắt sâu, lông mi dài, nụ cười rất sáng và ấm áp. Một diện mạo hơn cả sự mong đợi của tôi. Cái cảm giác bị cuốn hút bởi gương mặt của một chàng trai nào đó ngay từ giây phút đầu tiên gặp gỡ làm tôi thấy như có vật gì nằng nặng đi ngang qua lồng ngực.
Đó là lần hẹn hò đầu tiên và duy nhất cho đến tận bây giờ vẫn khiến tôi cảm thấy thật sự thú vị, thỏa mãn và sung sướng. Dẫu cho bao nhiêu năm trôi qua, và dẫu với bao nhiêu chàng trai khác nữa, vẫn không ai cho tôi được cái cảm giác ấy. Tôi nhớ, tôi thèm được đóng lại cái vai cô nữ sinh mười sáu tuổi, tự tin và kiêu hãnh với chàng trai của mình trong một quán cà phê nhỏ. Không bao giờ được như thế nữa, ngay cả người đó chính là Kiên, anh cũng không thể cho tôi thêm một cuộc hẹn nào thật sự thú vị như thế, mặc dù trong thời gian yêu nhau sau này, còn nhiều thứ khiến tôi đê mê hơn thế.
Trong quán cà phê ấy, chúng tôi nhìn nhau, chúng tôi trò chuyện, và chúng tôi mỉm cười. Giống như một trò chơi cút bắt, anh luôn giữ vẻ bình thản đạo mạo, và đôi mắt anh nhìn tôi. Tưởng chừng như anh đã bắt trúng mạch và đi guốc trong bụng tôi nhưng vẫn luôn tỏ ra thích thú với bất cứ điều gì tôi nói. Đó là đôi mắt của người đàn ông đã bị quyến rũ, nhưng lại cố che giấu. Bất giác, tôi giật mình nhớ đến Reht Butler, nhớ đến cả nam diễn viên đóng vai Reht trong phim Cuốn theo chiều gió. Anh nhìn tôi đúng với cái kiểu mà Reht hay nhìn Scarlett nhưng trìu mến và ấm áp hơn. Tôi cũng cố tỏ ra bình thản trước mặt anh, mặc dù trong lòng đã say đắm lắm rồi. Tôi chỉ sợ anh nghĩ tôi là loại con gái dễ dãi. Nhưng sự thật là, trong chuyện tình cảm, những nỗi sợ thế này chỉ khiến chúng ta hành động ngược lại mà thôi. Vì đây là nỗi lo sợ giữa mơ hồ và mê đắm. Nó như những cơn sóng nhỏ đầy khao khát và táo bạo lởn vởn quanh lí trí chúng ta, và bao giờ chúng ta cũng bị cuốn theo, đặc biệt là với những người đa cảm. Sau này yêu nhau rồi, Kiên bảo tôi: “Ngay từ phút đầu tiên, em đã thách thức anh”. Anh đâu có ngờ rằng đó chỉ là sự giả tạo thôi, một sự giả tạo để che đậy con tim đang cuồn cuộn muốn được yêu đương, hay nói theo một cách khác, đó là sự thách thức bị dẫn dụ.
Tối hôm đó, rời quán cà phê, chúng tôi đi dạo qua những con phố. Trời đã tối hẳn và rét hơn, tôi ân hận vì lúc ở nhà không mang thêm một cái áo ấm nữa. Nhưng không sao hết, con tim tôi đang rạo rực, hồi hộp và ấm áp lắm. Những con phố dài tỏa sáng và vàng rực bởi những ngọn đèn đường. Chúng tôi đi dạo, chúng tôi hòa lẫn vào dòng người, và tôi vẫn như say với hương hoa sữa nồng nàn đêm ấy, say với cái rét của một trái tim lần đầu bước vào mê cung tình ái. Mùa đông yêu dấu, mùa đông thực sự đã về…
Anh đưa tôi về tận nhà, anh chào tạm biệt, chúc tôi ngủ ngon, anh nháy mắt, rồi phóng xe về. Dẫu tối nay không ngồi sau xe anh, sao tôi vẫn cứ có cảm giác day dứt khi thấy anh chìm khuất vào trong đêm tối của giá lạnh, con đường nhỏ, liêu xiêu với tiếng gió rít, bóng đen và đêm khuya.
Tin nhắn cuối cùng của đêm lạnh:
- Em cảm thấy thế nào?
- Bình thường... như ly mơ muối nóng.
Tất nhiên, nó đã không hề bình thường như tôi đáp lại anh.
…
Mẹ trách tôi dạo này hay lơ đãng, ít về nhà với mẹ, lại không chú ý chuyện gì cả, cứ như người ngoài hành tinh vậy. Tôi cười, điệu bộ lảng tránh, sao mẹ không tinh ý nhỉ, sao mẹ không đoán ngay ra là con gái mẹ đang đắm say với tình yêu chứ. Tôi nhún nhảy và ca hát trong nhà. “Dưới ánh nắng sương long lanh, triệu cành hồng khoe sắc thắm. Mỗi sáng sớm bên song thưa, em bên hoa cười trong nắng. Sẽ diễm phúc cho ai kia luôn yêu thương lòng say đắm. Sẽ mãi mãi như hoa kia trao cho em suốt cuộc đời”. Tôi mơ màng hát và nghĩ đến Kiên, nghĩ đến tình yêu của tôi.
Thời gian như thoi đưa, mới hôm nào còn ở trong quán cà phê Sinh Viên… Này nhé, hôm nay là ngày tôi và Kiên kỷ niệm một năm yêu nhau. Hôm nay tôi mời Kiên về ăn cơm cùng mẹ. Hôm nay là lần đầu tiên tôi sẽ giới thiệu Kiên với tư cách là bạn trai của mình.
Trong sự sung sướng và niềm hạnh phúc, tôi không thể ngờ rằng, cho đến tận bây giờ, Kiên vẫn là người con trai duy nhất tôi dẫn về nhà giới thiệu với mẹ. Trong niềm hạnh phúc, tôi chỉ nhớ đến anh, niềm tự hào và kiêu hãnh của tôi. Kiên học rất giỏi, anh đang học năm cuối cùng của trường Học viện Tài chính, anh sắp ra trường, sắp đi làm. Còn tôi, vẫn chỉ là cô nữ sinh lớp Mười một, ôi, bao giờ tôi mới học cho xong hết, rồi cũng ra trường, đi làm, và làm đám cưới với Kiên. Nghĩ đến đó, khuôn mặt tôi bỗng dưng nóng bừng, tôi cười khúc khích một mình. Kiên vẫn thường bảo, trong thời gian tôi đi học, anh sẽ đi làm, sẽ kiếm thật nhiều tiền để đến lúc cưới tôi, sẽ lo cho tôi có một cuộc sống đầy đủ, sẽ yêu thương và chiều chuộng tôi cả cuộc đời. Kiên ơi, anh thật ngốc nghếch, anh có thể yêu được nhiều cô gái hiền thục và nữ tính hơn em chứ, ai bảo anh si mê em, rồi anh sẽ bị em hành hạ cả cuộc đời này đấy. Tôi lại cười, khúc khích một mình.
Tôi nhớ mãi ngày anh tỏ tình với tôi, không lâu sau ngày đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau. Một đêm Giáng sinh lạnh buốt. Giáng sinh năm nào cũng rất lạnh. Tôi mặc áo thật ấm, quấn khăn quanh cổ, ngồi sau anh, tôi cảm nhận là anh cũng đang rất lạnh. Đường phố đông đúc, người người chen chúc nhau. Tôi ngồi sau lưng anh, xoa hai tay vào nhau và đưa mắt nhìn dòng người qua lại, Kiên bỗng hỏi tôi một câu gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tiếng người, tiếng cười đùa, tiếng còi xe, tiếng nói chuyện râm ran khiến tôi chẳng nghe được gì cả. Bất giác, anh vòng tay ra sau, cầm lấy tay tôi, đưa ra phía trước, rồi cứ giữ mãi thế, thật chặt. Anh nói trong hơi thở nhẹ của mùa đông:
- Làm bạn gái anh nhé!
Tôi im lặng. Anh nắm chặt tay tôi hơn, rồi lặp lại:
- Làm bạn gái của anh nhé!
Tôi giả vờ ngây ngô:
- Anh nói gì cơ? Em nghe không rõ.
Tôi nghe tiếng anh thở dài, và nắm chặt tay tôi hơn:
- Em là đồ ngốc!
Tôi cười. Tôi để mặc tay tôi trong tay anh. Và hôm sau thì chúng tôi đã thực sự bắt đầu yêu nhau. Đêm Giáng sinh tàn, anh chở tôi về, lúc tôi định bước vào nhà, anh lại giữ tay tôi một lần nữa, anh vuốt lại mái tóc tôi đã bị rối tung lên trong gió đông. Rồi cứ thế, anh ngắm nhìn tôi thật lâu, đèn đường mờ ảo, gương mặt anh mờ ảo. Anh cầm chặt tay tôi, áp lên má anh, lên môi anh, rồi lại âu yếm đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, anh nói, giọng nói còn hơi run run:
- Anh đã nhớ em rất nhiều. Mùa đông lạnh quá anh cũng không thích, nó làm tan hết hơi ấm của em mà anh còn giữ lại.
Tôi ôm chặt lấy anh. Tôi vùi mặt vào chiếc áo ấm của anh. Tôi xúc động bởi từng lời anh nói, xúc động bởi mùi hương của anh, mùi hương được lưu giữ trên chiếc áo ấm anh đang mặc, một mùi hương rất đàn ông, cả mùi tóc anh. Tôi ôm chặt lấy anh. Tôi khóc. Sau này, những người con trai khác bước vào cuộc đời của tôi, tôi đã không còn cảm giác bị đê mê bởi mùi hương nào như thế nữa. Tôi vẫn như còn thấy mùi hương của anh phảng phất đâu đây, trong gió, trên cơ thể tôi, nó khiến tôi có thể bật khóc nức nở ngay lúc này. Tôi không thể không mềm yếu lúc này, tôi đã muốn khóc biết nhường nào.
Kiên yêu và nuông chiều tôi như yêu chiều một nàng công chúa nhỏ. Tất cả chúng ta đều hay nhớ và suy diễn lại những hành động lãng mạn và những cử chỉ quan tâm đầy tình yêu mến của người yêu. Nhưng những hành động như thế chỉ mang tính bộc phát, đó không phải là điều chắc chắn rằng anh ta yêu bạn nhiều bao nhiêu, yêu bạn đến bao lâu. Bây giờ, mỗi khi đọc những câu chuyện tình yêu xúc động kiểu như thế, tôi đều cho nó là phù du cả. Trước đây, tôi tin nhiều vào sự chân thành, nhưng ngay cả sự chân thành cũng chỉ là phù du thôi. Thế là trong tình yêu, tôi chẳng tin được gì cả. Đối với tình yêu, ta có thể tồn tại trong nó, có thể say đắm với nó, nhưng đừng bao giờ tin tưởng nó một cách tuyệt đối. Xét cho cùng, tình yêu cũng chỉ là câu chuyện giữa hai người với nhau, không có điều gì chúng ta có thể tin tưởng tuyệt đối, ngay đến cả bản thân chúng ta cũng thế thôi.
Tròn một năm ngày yêu nhau, tôi dẫn Kiên về giới thiệu với mẹ. Mặc dù chẳng có gì phàn nàn về Kiên, nhưng mẹ tôi rất lo lắng. Không phải mẹ lo vì tôi vẫn còn nhỏ để vướng vào chuyện yêu đương, có lẽ mẹ thấy tôi chìm ngập trong hạnh phúc quá nên không biết phải nói gì hơn, mà có nói thì cũng chẳng thể thay đổi điều gì được nữa rồi. Mẹ vẫn cứ để kệ tôi tự bước vào đời, mà sự vấp ngã đầu tiên chính là mối tình đầu của thời con gái. Mẹ là thế. Kiên về rồi, mẹ nghe tôi luyên thuyên kể về Kiên: “Anh ấy học giỏi, tài hoa lắm mẹ ạ. Anh ấy là bí thư đoàn trường đấy, anh ấy hay đá bóng, tham gia các hoạt động khác. Anh ấy nổi tiếng ở trường lắm mẹ ạ. Mấy chị con gái cứ viết thư làm quen, tỏ tình đều đều, anh ấy kể hết cho con nghe, nhưng con không ghen. Con hiểu tính anh Kiên lắm”, “Mà yêu nhau gần cả năm rồi con mới biết về gia đình anh ấy, anh ấy giấu con. Bố anh Kiên là chủ tịch tỉnh, mẹ anh ấy là giám đốc công ty xây dựng gì gì ấy. Có lần con đến nhà anh ấy thấy có thư gửi bố anh ấy, con mới biết đấy”, “Một mình anh Kiên sống trong một cái nhà bốn tầng ở Hà Nội đấy mẹ ạ, tối nào anh ấy cũng chở con đi ăn, anh Kiên chiều con lắm”.
Tôi luyên thuyên kể, cũng tự thấy ngạc nhiên với chính mình, vì bình thường tôi là đứa chẳng quen tâm sự với ai, đặc biệt là với người trong gia đình, vậy mà hôm đấy tôi cứ hớn hở, tíu tít kể lể với mẹ về chuyện của chúng tôi, tất nhiên còn những cái riêng tư thì không thể kể được. Mẹ nghe tôi kể, chẳng nói gì nhiều, có lúc tôi thấy mẹ nhìn tôi thở dài. Tôi như thấy được nỗi lo lắng trong đôi mắt mẹ. Nỗi lo của một người mẹ như đang nhìn thấy con mình bước chân vào những mảnh vỡ, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn được. Mẹ lại thở dài, buổi trưa mẹ không ngủ với tôi, mẹ đi về phòng, đóng cửa ngủ một mình. Tôi nằm trên giường, tôi nghĩ đến thái độ của mẹ, tôi vẫn thấy bình thản. Bất chợt tôi nhớ đến bố, bao lâu rồi bố chưa về thăm nhà nhỉ? Tôi thấy nhức đầu, tôi không muốn nghĩ đến bố nữa. Tôi lấy máy nhắn tin cho Kiên:
- Anh à, em nhớ anh quá. Có khi nào rời bỏ em không?
- Anh chẳng bao giờ có thể làm thế được. Anh không thể yêu em khác hơn bây giờ. Bây giờ cho đến mãi mãi…
Trong cái sim cũ ấy, tôi vẫn còn lưu giữ lại tin nhắn này của anh. Một buổi trưa mùa đông có chút nắng, tôi mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào sưởi ấm mình. Tôi miên man nhớ đến anh, để tự đưa mình vào giấc ngủ. Một năm chúng tôi yêu nhau thật ngọt ngào và trong sáng. Tôi cứ thế chìm dần vào giấc ngủ, trời lạnh, tôi vô thức kéo chăn lên cao, cái chăn bông dày sụ làm tôi cảm thấy ấm áp quá, tựa hồ như đang ở suối nước nóng vậy. Hình như tôi đang mơ, tôi thấy có con đường nhỏ, trống vắng, có tiếng cười, bầu trời quen thuộc quá, cơn gió quen thuộc quá, giọng nói quen thuộc quá: “Tớ rất thích những buổi chiều thế này, con đường này, và An”. Gương mặt cậu bé hiện ra, cậu bé cười, vẫn là gương mặt cậu bé năm xưa. Đã mấy năm trôi qua rồi, cậu ấy quên là tôi đã lớn lên rồi sao? Tôi đã là cô nữ sinh mười bảy tuổi. Tôi bỗng thấy một nỗi sợ hãi vô hình. Tôi bỏ chạy về phía xa, con đường nhỏ không một bóng người, tôi tìm cánh đồng năm xưa để có thể trốn vào trong đó, nhưng chẳng thấy cánh đồng nào nữa cả, cậu bé ngày nào vẫn đuổi theo tôi, gương mặt cậu ta hiện lên trên bầu trời, tôi nhắm mắt, chạy lao về phía trước. Tôi bỗng rớt xuống một cái hố sâu… Tôi choàng tỉnh, mồ tôi túa ra trên trán. Chỉ là một giấc mơ. Tôi nhìn ra cửa sổ. Nắng đã tắt tự lúc nào. Tôi kéo chăn lên, hai hàng nước mắt chảy dài. Sau ngày cậu ấy mất, tôi chưa dám đến thăm mộ cậu ấy thêm một lần nào nữa. Tôi còn nợ điều gì chăng? Tôi lấy máy nhắn tin cho Kiên:
- Anh xuống chở em lên ngay đi. Em nhớ Hà Nội rồi, em nhớ anh rồi.
- Sao thế em? Cuối tuần mới về nhà, em tranh thủ ở nhà với mẹ thêm một chút nữa cho mẹ vui.
- Em vừa nằm mơ. Một giấc mơ thật kỳ quái. Em sợ lắm. Anh đến mang em đi ngay đi.
- Sao em cứ suốt ngày nằm mơ mấy cái linh tinh buồn cười thế? Em đừng suy nghĩ gì nhiều chứ.
- Không, em chẳng suy nghĩ gì cả. Em không còn thuộc về nơi đây nữa rồi.
…
Tôi và anh ngày càng gắn bó hơn. Tôi yêu anh như một người cần oxy để thở. Tôi đã quên mất sự tỉnh táo và lí trí của con bé khi xưa. Tôi đã luôn nhớ đến hình ảnh của bố để tự nhắc nhở mình, nhưng Kiên hoàn toàn khác với bố tôi, tôi đã từng nghĩ tôi may mắn trong chuyện tình cảm hơn mẹ, vì nếu bố tôi giống Kiên thì mẹ đã không khổ tâm như bây giờ. Ôi, tuổi mười bảy. Tôi thật trẻ con và khờ khạo.
Tôi không bao giờ có thể quên được mối tình đầu của tôi đã kết thúc như thế nào. Tôi mãi mãi nhớ đến nó. Nhớ để đau và hận, để tự tủi thân cho chính mình. Bây giờ nhớ lại, lòng tôi vẫn cuồn cuộn bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn. Sự căm hận, oán thán, khinh bỉ, ghê tởm, đau đớn, tiếc nuối và tủi thân. Đã có những tháng ngày tôi sống chung với một mớ hỗn hợp của các thể loại cảm xúc như vậy. Vậy mà tôi vẫn sống, vẫn tồn tại cho đến bây giờ. Phải, đã có lúc tôi muốn chết. Bây giờ, sau bao nhiêu năm, bao nhiêu thăng trầm, lòng tôi đã tĩnh lại. Câu chuyện về đêm hôm đó chỉ là nửa phần oán trách, nửa phần tủi hờn.
Đó là đêm mà chúng tôi đã gần gũi nhau. Đấy không phải là đêm đầu tiên chúng tôi gần gũi như thế. Trong hơn một năm yêu nhau, đã có rất nhiều hoàn cảnh đưa đẩy để chúng tôi ở bên cạnh nhau. Anh sống một mình trong ngôi nhà riêng. Nhiều đêm như thế, tôi đến ngủ cùng anh. Chúng tôi nằm cùng giường, đắp cùng chăn, gối chung một cái gối dài. Chúng tôi nằm ôm nhau ngủ sau những nụ hôn rất dài. Kiên đã rất giữ gìn cho tôi, tôi xúc động vì điều đó. Kiên hay nói với tôi rằng: “Em biết không, khi em ngủ trông em như một thiên thần vậy. Và em thật sự xinh đẹp nhất khi vừa mở mắt dậy. Đôi mắt thật trong sáng và thuần khiết. Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ ra sao nếu sau này mỗi sáng thức dậy không còn thấy em nữa”. Anh ôm tôi vào lòng, và hôn lên trán tôi thật lâu. Những buổi sáng, anh đánh thức tôi dậy, anh nhấc bổng tôi ra khỏi giường như một đứa trẻ. Anh mở cửa sổ, chỉ để cho tôi xem bình minh đẹp thế nào, đó là lúc bầu trời màu đỏ, rạng đông hiện lên, anh bảo cái màu đỏ này còn đẹp hơn rất nhiều lần màu đỏ của hoàng hôn. Anh bảo nó rạng rỡ và tươi sáng như tương lai của hai chúng tôi… như tương lai của hai chúng tôi…
Thế rồi một đêm tháng Hai, lạnh trời, sau một nụ hôn rất dài, tôi và anh nhìn nhau say đắm và nói những lời bâng quơ, tôi hỏi anh:
- Anh có cảm giác bây giờ là mùa đông không?
- Sao em lại hỏi thế?
- Em đang nằm cùng anh trong chăn ấm, hơi thở anh ấm, vòng tay anh ấm, và cửa sổ đóng chặt. Em thấy ấm lắm, ấm hơn mức cần thiết để có thể cảm nhận được sự run rẩy của mùa đông. Anh có cảm thấy thiếu một chút gì đó không?
- Thiếu gì hả em?
- Thiếu hơi lạnh. Thiếu gió.
- Cưng ơi, em lãng mạn, đa cảm quá.
- Em muốn mở toang cửa sổ ra, để gió tràn vào, để mùa tràn vào, giá rét tràn vào đây, giữa anh và em, lúc đấy em mới thực sự cảm nhận được hơi ấm của anh.
- Em bị cảm lạnh thì sao?
Tôi nũng nịu như một đứa trẻ đòi quà, tôi biết anh sẽ không bao giờ từ chối tôi những lúc như thế:
- Chiều em đi anh, anh mở cửa sổ ra đi, tắt đèn ngủ đi anh. Anh không thấy ánh sáng đèn đường trên những khe cửa sổ sao? Em muốn…
Anh lấy một ngón tay đặt lên môi tôi. Anh nhìn tôi âu yếm nồng nàn hơn bất cứ lúc nào. Hình như đó là lần cuối cùng tôi được chìm ngập trong ánh mắt anh như thế. Anh không nói thêm lời nào nữa. Anh lặng lẽ bước ra khỏi chăn, mở toang hai cánh cửa sổ và tắt đèn ngủ ngay trên đầu giường. Đúng như tôi nghĩ, ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu thẳng vào phòng, lay lắt trên vách tường, lay lắt trên giường, vào tận chỗ tôi nằm, nếu ánh đèn đó là ánh trăng thì thi vị biết bao. Kiên cột chặt hai bên rèm cửa, gió lộng, lạnh vô cùng, anh quay lại nhìn tôi, anh mỉm cười:
- Thế nào, tiểu thư, em đã vừa lòng chưa?
- Anh lại đây với em.
Bỗng dưng trong tôi bộc phát một ý nghĩa điên rồ. Có lẽ tình yêu đang làm tôi nát vụn ra, chỉ để lại sự hoang dại. Bảo đó là một sự biện hộ cũng được. Nhưng giây phút đó, tôi chỉ hành động theo bản năng. Anh đến bên và ôm tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc tôi:
- Để anh ôm em cho đỡ lạnh.
Tôi đẩy nhẹ tay anh ra khỏi người, rồi lấy gối đè lên mặt anh. Tôi bước ra khỏi chăn. Tôi bảo Kiên: “Anh cứ giữ chặt gối trên mặt thế nhé”. Kiên có lẽ không hiểu gì, nhưng anh vẫn lấy tay giữ gối trên mặt. Tôi mỉm cười và bước đến cửa sổ. Tôi nhìn ra bên ngoài và đứng đó một lúc, tôi hít những hơi thật mạnh, để mặc hơi lạnh tràn vào người. Tôi đang cần lấy dũng khí để làm một chuyện. Rồi như một luồng điện chạy qua người. Tôi cởi bỏ chiếc váy ngủ màu trắng. Gió lạnh làm tôi rùng mình, nhưng sự lãng mạn và hồi hộp khiến tôi rạo rực hơn. Tôi bước đến bên giường, chui vào chăn một cách nhẹ nhàng. Kiên dường như có vẻ im lặng hơn, mặc dù từ nãy đến giờ anh vẫn không nói một lời nào, và hai tay vẫn giữ chiếc gối trên mặt. Có lẽ anh vẫn chưa biết gì đến sự điên khùng của tôi lúc này. Tôi nói bằng cái thanh âm lạnh như gió, nhanh như gió:
- Em lạnh!
Kiên vẫn không nói gì, anh cũng không bỏ gối ra quay lại ôm tôi, hoặc chỉ để nhìn tôi. Không thể đoán được những suy nghĩ gì trong đầu anh lúc này, một chút bối rối, một chút xấu hổ và tự ái. Tôi kéo chăn lên cao, và lại nói bằng cái thanh âm lúc nãy.
- Chúc anh ngủ ngon!
Tôi quay hẳn người ra bên ngoài, và giả vờ nhắm mắt lại. Thực sự tôi rất bối rối, tôi không hiểu anh đang suy nghĩ gì. Phải chăng tôi đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng? Mặc dù diễn biến hôm đó xảy ra ngược lại với sự lo lắng ngốc nghếch của tôi. Nhưng đúng là tôi đã sai lầm, thực sự sai lầm, sự sai lầm của một con bé mười bảy tuổi thiếu kinh nghiệm với đời, với người.
Năm phút sau khi tôi tỏ vẻ hờn dỗi. Anh quay người lại, anh cũng chẳng nói gì, một lúc lâu như thế. Có vẻ như anh đang nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong từng động tác của anh. Xung quanh chúng tôi, mọi thứ đều im lặng, mùa đông vốn đã im lặng, và đêm của nó lại càng im lặng hơn, chỉ có tiếng gió rít, tiếng lá cây xào xạc bên ngoài, thi thoảng lắm, tôi nghe tiếng xe máy lướt ngang qua. Sự im lặng và những tiếng lao xao của đêm đông càng khiến tôi ngượng ngùng hơn. Nhưng Kiên rất biết cách để tiếp tục như thế nào. Bàn tay lạnh ngắt của anh bỗng chợt đụng đến tôi và ôm trọn tôi vào lòng. Bàn tay anh tiếp tục vuốt dọc thân hình tôi, anh ôm lấy khuôn mặt tôi, và nhìn với một ánh mắt đầy sự xúc động, anh đắm say cơ thể tôi qua đôi bàn tay. Ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy an tâm hơn, ánh mắt ấy cho phép tôi nghĩ là mình đẹp. Tôi quá chủ quan và tự tin.
Kiên hôn tôi rất dài, nồng nàn và mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào. Từ nụ hôn của Kiên, tôi biết mình nên chuẩn bị tinh thần vào cái thời khắc quan trọng này, tôi chẳng biết gì, chỉ biết về lý thuyết, đa số chung chung thì lần đầu tiên của người con gái sẽ rất đau đớn và chảy máu. Kiên bắt đầu luồn người xuống dưới chăn, lặng lẽ cởi bỏ quần áo và mọi động tác của anh sau đó có vẻ như rất thành thạo. Trong khi cảm giác sung sướng đang xâm chiếm, tôi đã chột dạ hoài nghi rằng, sự thật có đúng là anh chưa từng làm tình với bất cứ người con gái nào trước đó, như anh đã từng nói với tôi không. Kinh nghiệm chỉ thực sự có được khi bản thân từng trải qua. Nhưng kệ thôi, nếu có thật thế, thì nó cũng chỉ là quá khứ. Hiện tại ngay lúc này, tôi đang rất hạnh phúc, sung sướng và đê mê. Hơn nữa, Kiên là một chàng trai quá tuyệt vời, anh lại rất yêu tôi.
Tôi thật sự lo sợ và co cứng cả người lại khi Kiên chuẩn bị tiến sâu vào trong tôi. Tiếng gió bên ngoài cửa sổ lại rít lên như thể đang giận dữ điều gì. Tôi cựa quậy không yên, anh nhìn tôi âu yếm như muốn trấn an, hai bàn tay tiếp tục vuốt ve cả cơ thể, và nhướn người mạnh hơn từng chút một. Tôi nhắm mắt, hít thở thật sâu khí lạnh của đất trời tràn vào, đèn đường vẫn sáng, chiếu vào lay lắt. Tôi nghiến răng, tôi cắn môi đến bật cả máu, tôi quay mặt qua lại hai bên liên tục, tôi ưỡn người lên để thoát khỏi truy đuổi của anh nhưng không được, mồ hôi bắt đầu túa ra, một sự khó chịu xen lẫn đau đớn xâm chiếm cả cơ thể, cả khối óc của tôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phải chịu một sự đau đớn trên da thịt đến vậy. Những bông hoa của tuổi thơ đã hoàn toàn vỡ tan vào giây phút ấy. Kiên ra sức vuốt ve, nhưng sự vuốt ve càng làm tôi thêm phần khó chịu, tôi chẳng thiết tha hay còn tâm trí nhìn anh lúc này, chỉ muốn chuyện này kết thúc một cách nhanh chóng. Tôi lấy gối, cắn thật chặt, hi vọng chống chọi lại được với sự khó chịu và đau đớn này. Rồi bỗng như một người bị ngã, đập đầu xuống đất rất mạnh, tôi đau đớn đến độ choáng váng không còn cảm giác gì khi Kiên nhướn người lên, hai tay ôm chặt cứng lấy hai bên hông tôi, và đẩy tới một lực rất mạnh vào tận sâu bên trong. Thậm chí không còn một khe hở nhỏ. Tôi bỗng thấy anh khựng lại, anh đưa mắt lên nhìn tôi, một ánh mắt rất khác, như là anh đang khám phá hay hoang mang, tôi không rõ, chỉ thoáng qua thôi, rồi anh mỉm cười, tôi thở hổn hển và ánh mắt vô cảm đi đôi chút. Lúc này sự đưa đẩy của anh có vẻ nhịp nhàng hơn, tôi đã bắt đầu quen với sự đau đớn, hay nói đúng hơn nó là một sự tê tái, một sự tê tái mơ hồ giữa đau đớn và sung sướng. Được một lúc như thế, sự đau đớn không còn, cảm giác đê mê hiện lên rõ hơn, tôi dang rộng hai chân, tay tôi ghì chặt vào tấm lưng cũng đã lấm tấm mồ hôi của anh, tôi vò tóc anh, cổ họng tôi khô đắng lại, tôi rên những tiếng rất nhỏ, và chẳng thể nghĩ được gì. Nom tôi như một người đã bị trúng đạn của ái dục. Cả thân hình anh và tôi như được sưởi nóng lên mà không cần bất cứ dụng cụ nào giữa cái giá lạnh của mùa đông, chỉ có xác thịt với nhau. Làm tình trong mùa đông thật sự rất thú vị, đấy là điều đầu tiên tôi biết được. Tuổi mười bảy, tôi hạnh phúc vô vàn trong cái thời khắc đó, chỉ vì người đang ở phía trên tôi là Kiên, chỉ vì người tôi đã trao tất cả sự trinh trắng và đức hạnh là Kiên, chứ không phải một ai khác. Kiên nhịp người đưa ra đẩy vào càng lúc càng mạnh, cả người tôi rung chuyển theo anh, rồi bỗng dưng đôi mắt anh nhìn tôi chằm chằm, rồi gương mặt anh tê dại ngờ nghệch hẳn đi, bắt đầu từ giây phút ấy tôi không hề thích nhìn vẻ mặt của người con trai khi sắp đạt được sự thỏa mãn. Anh kêu lên một tiếng rất dài, như thể tiếng kêu của con thú gọi bầy, tôi cũng bị kích thích đôi chút, ngay lập tức tôi cảm nhận rõ sự thông thoáng phía dưới mình.
Thời niên thiếu, con gái, kể cả con trai nữa, đều nghĩ sex là một chuyện rất hệ trọng và thường đặt ra những quy tắc cho nó. Cũng tốt, nhưng thực sự điều đó rất buồn cười và chẳng có nghĩa lý gì. Đối với tôi, sex cũng như một sự phù du.
- Cái gì đây anh? - Tôi nhìn thứ đang dính đầy trên đùi mình và hỏi.
Kiên nằm ngửa ra giường, mắt nhìn lên trần nhà vô cảm, vẫn còn thở rất mạnh và liên tục. Anh nói mà chẳng buồn quay lại nhìn tôi.
- Em còn giả vờ.
- Giả vờ gì? Anh làm sao đấy, lần đầu tiên em thấy, làm sao em biết được.
- Thật à?
- Thế anh nghĩ em giả vờ hỏi thật đấy à? - Tôi lại nói với cái giọng hơi hờn dỗi.
- Không có gì. Tinh trùng thôi.
Kiên trả lời nhát gừng, có lẽ do mệt, hoặc Kiên đang nghĩ gì đó, tôi không biết. Nhưng dù sao, Kiên cũng nên tự hào, vì đêm nay tôi đã thực sự thuộc về anh, là của anh. Tôi ngồi dậy, bước vội vào trong nhà tắm, kỳ cọ, rửa thật sạch từ trên người xuống. Tôi cầm một cái khăn ướt, một cái khăn khô lau sạch trên giường, và phát hiện ra mình không hề bị ra một chút máu nào như vẫn nghĩ. Tôi thở phào, tôi rất sợ phải nhìn thấy cảnh máu me. Kiên nhìn tôi hỏi:
- Em lau gì thế?
- Anh không thấy sao?
- Sao em có vẻ sợ thế?
- Em thấy bẩn thôi! - Tôi nhăn mũi.
Kiên thở dài, không nói gì thêm nữa. Anh đóng lại hai cánh cửa sổ, và kéo kín rèm lại. Tôi với tay bật cái đèn ngủ lên, hỏi anh:
- Sao anh đóng lại làm gì?
- Lạnh thế đủ rồi. Em muốn chết giữa thiên nhiên thế này sao? - Kiên trả lời, vẫn còn khỏa thân trước mặt tôi, một thân hình lý tưởng. Nhưng giọng anh bỗng trở nên lạnh hơn cả gió đông.
Tôi bực mình:
- Anh làm như chết dễ lắm đấy. Anh cứ thế này bước ra ngoài đường xem có chết được không?
- Anh có nghe nhầm không?
- Nghe nhầm điều gì?
- Em bắt đầu nói với anh cái kiểu này từ khi nào vậy?
- Mới tức thì đây thôi. Em đang nói chuyện theo cách của anh mà.
- Em thật trẻ con.
Kiên nói rồi bước về phía cửa nhà tắm.
Tôi càng thêm bực mình. Tôi không hiểu gì về sự thay đổi thái độ của anh lúc này. Tôi mở toang, hai cánh cửa sổ khiến chúng đập mạnh vào hai bên tường, gió hất tung hai bên rèm cửa. Tôi nói với anh với giọng gay gắt hơn:
- Anh nghĩ em muốn nói chuyện giống cái giọng điệu của anh như lúc này lắm đấy à? Có gì thì anh cứ nói thẳng ra xem nào. Em chẳng phải thánh để có thể hiểu được anh nghĩ gì.
- Anh chẳng nghĩ gì cả. Có gì mà em cứ phải giật mình như thế?
- Giật mình à? Anh đang nói cái gì vậy? Chính anh đang làm em cảm thấy buồn cười vì sự khó hiểu của anh đấy.
- Thôi, em chẳng cần hiểu đâu. Anh mệt rồi, để anh tắm rửa, rồi còn ngủ - Kiên quay ngoắt người, đi thẳng vào nhà tắm.
Tôi bực bội bước lên giường, trùm kín chăn. Mọi diễn biến tự nhiên xảy ra hết sức đột ngột và bất ngờ.
Đây là cuộc đối thoại chua chát và gay gắt nhất của chúng tôi từ khi yêu nhau đến giờ. Tôi cố nghĩ xem mình sai ở đâu? Nhưng tôi không phát hiện ra cái lỗi nào của mình trong đêm nay cả. Tôi đã mong chờ và đã nghĩ cái giây phút này phải khác. Đáng lẽ là cả tôi và Kiên phải cảm thấy hạnh phúc và yêu nhau lắm chứ. Đáng lẽ Kiên phải chiều chuộng tôi hơn chứ. Kiên lúc đó thật khó hiểu. Nhưng... Kiên thật sự thế nào? Bỗng dưng giờ phút này tôi thấy hoang mang quá. Tôi chợt nghĩ theo một chiều hướng rất xấu. Có phải Kiên nghĩ tôi trao thân cho anh ta một cách dễ dàng quá? Hay là anh đã khinh thường tôi rồi? Hay anh thực chất là một tên Sở Khanh? Nghĩ linh tinh một hồi, tôi không tìm ra được câu trả lời thật sự thích đáng. Kiên hiểu rất rõ tình cảm của tôi đối với anh thế nào, Kiên hiểu rất rõ con người tôi, và Kiên cũng không phải là loại người như vậy, mà nếu có thể thì anh ta phải đóng kịch qua trọn đêm nay chứ. Vậy thì lý do gì khiến Kiên đột ngột thay đổi thái độ với tôi như vậy? Một thái độ mà tôi đã nghĩ không thể nào tồn tại trong bản chất và tình yêu của anh dành cho tôi.
Kiên từ nhà tắm bước ra, trên người còn đọng rất nhiều giọt nước chảy dài, dường như anh hơi run lên trong giá lạnh. Tôi nhìn anh chằm chằm, bằng con mắt suy đoán và một chút lo sợ, lo sợ vì tôi sẽ vấp phải một sự thất vọng và thất bại ê chề nào đó. Kiên nhìn tôi, vẻ hơi thờ ơ và hỏi tôi, cũng bằng cái giọng thờ ơ như vậy:
- Em nhìn gì anh mà kỹ thế? Tôi không trả lời.
Kiên lật cái chăn bông to sụ lên, chui vào nằm, quay người ngược lại phía tôi, hành động nào cũng rất dứt khoát, dường như anh không để ý đến thái độ của tôi lúc ấy. Tôi ngồi bật dậy, lưng dựa vào thành giường. Tôi lay nhẹ người anh.
- Em chưa ngủ à?
- Em muốn nói chuyện với anh.
- Nói chuyện gì nữa em? Anh đang lạnh và mệt lắm. Để mai đi. Giờ anh ngủ luôn đây.
Tôi không nói gì thêm nữa. Tôi ngồi im lặng như thế một lúc rất lâu trong bóng tối, hai cánh cửa vẫn mở toang từ nãy giờ. Gió vẫn gió. Lạnh vẫn lạnh. Tôi nghe đêm trầm buồn hơn. Nửa phần thân trên của tôi rất lạnh. Nửa phần thân dưới rất ấm, vì hai chân tôi nằm gọn trong chăn. Lạc lõng giữa đêm, giữa mùa, giữa hai con người với nhau. Tôi đã không còn buồn nhiều vì thái độ vừa rồi của Kiên. Nhưng bất giác, tôi thấy mình như một con chim lạc loài, đi tìm sự thích thú của mùa đông, nhưng chẳng có gì trọn vẹn và hoàn hảo cả. Mảnh vỡ nào cũng rất đau đớn và quá đỗi xót xa.
Kiên đã đi từ lúc nào không biết. Tám giờ sáng tôi dậy đã không còn thấy anh nữa. Không một tin nhắn. Không một lời để lại. Cứ như thế kéo dài suốt cả ngày hôm ấy. Kéo dài đến tận bảy ngày sau. Mọi sự liên lạc của tôi đều không thành. Tôi như một con cừu non ngơ ngác chẳng thể hiểu nổi một điều gì.
Ngày thứ tám Kiên xuất hiện, rất đột ngột, trong lúc tôi đang co ro ngồi trên bàn học. Anh nhìn tôi, nửa phần lạnh nhạt, nửa phần quan tâm. Tôi thì khác, nửa phần hờ hững, và nửa phần oán trách.
- Anh còn nhớ đường đến đây cơ à? - Tôi hỏi.
- Có thể là lần cuối cùng. Sau này thì có thể anh sẽ quên thật.
Tôi nhìn anh với sự tức giận, và thách thức. Tôi đã ngỡ là anh ta sẽ đến đây với sự thành khẩn và sẽ van xin tôi cơ đấy.
- Thế lý do của lần cuối cùng này là gì vậy? Nếu không có gì hơn ngoài cái vẻ đểu giả của anh lúc này, thì anh đi cho. Em cũng chẳng tha thiết gì với lần đầu hay lần cuối của anh đâu.
- Em đừng nói cái kiểu đấy, không hợp với một người tinh tế như em đâu, tiểu thư ạ. Anh đến đây chỉ muốn gặp em để nói mọi chuyện cho rõ ràng. Có khởi đầu thì cũng có kết thúc. Mọi cái nên rõ ràng, và chân thật thì sẽ tốt hơn.
- Ha ha, anh nói hay đấy, đó là lý thuyết được dựng lên sau khi đã “quan hệ” được với người yêu của mình à? Anh mất tích trong vòng bảy ngày rồi bây giờ đến đây để nói kết thúc cho rõ ràng. Thật là hay quá, không còn gì hoàn hảo hơn. À, em quên, con người anh cái gì cũng hoàn hảo, thế nên em mới bị lừa một cách dễ dàng như thế. Làm sao mà ngờ được, đến cả sự đểu giả của anh cũng rất hoàn hảo. - Tôi nói và cười khinh bỉ.
Kiên cầm cả lọ thủy tinh đựng đầy những ngôi sao do chính tay anh gấp tặng tôi và ném mạnh xuống sàn nhà lạnh buốt. Lọ thủy tinh hình hai người ôm trái tim vỡ tan tành, vỡ cả cái tên Việt An - Mạnh Kiên mà tôi đã khắc lên đó. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh ầm ĩ như thế với tôi.
- Nghe đây, em chẳng có tư cách gì để dùng những lời lẽ cay độc này để nói với anh. Và nên nhớ, người bị lừa là anh, chứ không phải em. Đừng nói cái kiểu như mình là người bị hại vậy. Đây cũng là lý do anh đến gặp em để cho mọi chuyện rõ ràng.
- Anh đang nói cái gì? Anh bị lừa cái gì?
- Em không biết anh nói cái gì thật à?
- Có cái gì thì anh nói toạc ra đi, đừng có đánh đố nhau như thế.
Kiên im lặng một lúc, trong khi tôi vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Giọng nói của anh bỗng chùng xuống hẳn:
- Có phải em đã từng ngủ với người khác trước khi quen anh, đúng không?
Tôi đứng trân trối nhìn anh, thấy hài hước và nực cười cho câu hỏi:
- Này anh, anh vừa hỏi cái gì vậy?
- Anh hỏi có phải em đã từng ngủ với người khác trước khi quen anh, đúng không? - Kiên lặp lại từng chữ một cách rành rọt.
- Này anh…
- Thật sự, anh không nghĩ đêm hôm đấy là lần đầu tiên của em, anh không cảm nhận được như vậy. Cả anh và em đều không gặp một chút khó khăn nào, em biết rồi đấy… ừm… ý anh là… một người con gái trong lần đầu tiên không thể làm trơn tru như thế được… anh muốn nói là… thật sự em đã không đau đớn như em đã tỏ ra như thế, và em cũng không bị ra máu, dù chỉ là một chút…
Kiên ngắt lời và nói một cách đứt đoạn.
Tôi như chết điếng sau toàn bộ những gì anh nói ra. Đến bây giờ tôi không biết phải tả làm sao để có thể nói hết được cảm giác của tôi lúc ấy. Tôi đã không thể nói được một lời nào. Tôi mở to mắt nhìn Kiên. Anh ta là con người tôi đã yêu, đã kính trọng và cảm phục hơn một năm nay đấy sao? Thời gian không phải là dài, nhưng cũng chẳng là quá ngắn để hiểu một con người, một con người mà tôi đã trao toàn bộ tình yêu, niềm tin, hi vọng. Tất cả những mất mát, tủi hờn, những góc khuất trong tâm hồn tôi, tôi trao hết cho anh, tôi chẳng giữ lại gì cả, đến một chút tâm tư nhỏ cần cho riêng mình lúc đó tôi cũng chẳng giữ lại để làm vốn. Ở tuổi mười bảy, tôi đã chọn anh, đã yêu và tin anh đến thế. Một người con trai đĩnh đạc và bản lĩnh như thế làm sao có thể nói ra được những lời như vậy với chính người con gái mà anh ta yêu chứ? Đây là lý do cho sự thay đổi thái độ của anh đối với tôi ngay sau đêm hôm ấy sao? À mà không, chính xác hơn là ngay sau khi chúng tôi đã quan hệ xong lần đầu tiên. Tôi không thể ngờ được rằng, chính sự táo bạo và nhiệt huyết của tôi với anh, cuối cùng lại làm anh quay sang phản bội tôi như thế. Kiên không hiểu là tôi đã run rẩy thế nào khi quyết định như vậy sao? Anh ta không biết là tôi đã đau đớn đến mức có thể khóc thét lên được sao? Vậy mà anh ta có thể thốt ra những lời đó. Hơn một năm qua anh yêu tôi là vì cái gì vậy? Máu à? Máu quan trọng đến thế cơ à? Làm sao tôi có thể biết được vì sao tôi không ra một chút máu nào chứ?
Tôi thẳng tay tát Kiên trước khi anh ta định nói thêm một câu gì đấy. Có lẽ từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Kiên bị ăn một cái tát đau như vậy. Khuôn mặt anh ửng đỏ, một bên má hình như có hằn lên dấu tay tôi. Nhưng có là gì chứ, sự đau đớn này làm sao bằng được sự đau đớn về thể xác tôi đã trải qua đêm đầu tiên với anh và cái sự đau đớn mà giờ đây anh bảo là: “Thật sự em đã không đau đớn như em đã tỏ ra như thế…”. Làm sao nó có thể so sánh với nỗi đau khổ mà tôi đang chịu đựng lúc này, một nỗi đau khổ như lửa thiêu trong lòng, như dao găm vào tim, như hàng ngàn con côn trùng đang bò trên người tôi. Tôi gào lên trong tủi hờn và giận dữ:
- Anh là đồ hèn mạt và khốn nạn. Anh cút về ngay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
- Em bình tĩnh đi. Anh hiểu là em đang tức giận thế nào. Anh cũng hiểu tình cảm của em đối với anh thế nào. Anh cũng đã rất chân thành với em. Nhưng anh không chấp nhận được sự giả dối.
- Đủ rồi đấy. Hóa ra anh cũng chỉ là một thằng tầm thường, ích kỉ, hèn hạ và khốn nạn thôi. Cũng may là anh sớm bộc lộ bản chất của mình, mặc dù tôi đã sai lầm khi trao thân cho cái loại ghê tởm như anh. Có lẽ tôi nên ăn mừng vì đã không ra một hai giọt máu nào để thỏa mãn cái thứ sĩ diện hèn mọn của anh. Nếu anh còn chút tự trọng nào thì bước ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Gương mặt của anh và tất cả những gì đã in dấu của anh đều làm tôi thấy ghê tởm.
Bây giờ thì thêm một cái tát nữa, nhưng là cái tát dành cho tôi.
- Đủ rồi đấy. Không cần phải xúc phạm nhau thêm làm gì nữa. Anh không muốn tiếp tục tranh cãi với em. Anh đã hi vọng ở em một sự thành khẩn nào đấy, nhưng thôi, bây giờ cũng chả ích gì. Chúng ta kết thúc mối quan hệ ở đây, và anh nghĩ cả anh và em đừng quá nặng nề và căng thẳng với nhau thế này, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Hi vọng là từ bây giờ em sẽ biết cách sống và cách chăm sóc bản thân mình hơn.
- Anh…
Tôi nghẹn lời không thể nói nổi được một câu nào.
Trước khi bước ra cửa, anh còn quay đầu lại nói hai từ “Chào em” với tôi. Tôi không bao giờ có thể quên được cái ngữ điệu của anh lúc đó. Sau này, hễ có chàng trai nào vô tình nói “Chào em” với tôi, tôi lại giật nảy mình và thấy rợn người.
Anh đi rồi, tôi gục xuống sàn nhà lạnh buốt.
Tôi ấm ức đến độ không nói được thành lời. Tôi khóc trong thê thảm. Cả người tôi, cả trí óc tôi, như bị hàng ngàn mũi kim đâm. Sao tôi ngây ngô, tôi tội nghiệp đến thế. Tôi nằm co ro, cong người lại dưới sàn nhà lạnh buốt, không chăn không gối như thế cả mấy tiếng đồng hồ. Tôi cứ khóc, khóc như thể chưa được khóc bao giờ, tôi lại nghĩ, lại oán hận, rồi lại thiếp đi, rồi lại tỉnh dậy, lại khóc… Ôi, con cừu non bé bỏng, đôi mắt mãi mãi ngơ ngác, không thể hiểu nổi một điều gì.
Cũng có lúc tôi muốn gặp Kiên và nói ra tất cả, nhưng xét cho cùng, cũng chẳng để làm gì, anh ta thật tầm thường. Tôi đã nghĩ, nếu cái đêm định mệnh ấy tôi ra một, hai giọt máu thì có khi bây giờ vẫn hạnh phúc lắm, yêu nhau say đắm lắm. Tôi thấy nực cười quá đỗi, anh ta còn đề cao một vài giọt máu trinh hơn cả bạn gái của anh ta nữa. Sống với một kiểu người đàn ông như thế không sớm thì muộn cũng chuốc lấy những đau khổ. Thế nên tôi đã từ bỏ hẳn những mơ hồ linh tinh về Kiên. Nhưng, dẫu vậy, nó cũng chẳng dễ dàng một chút nào. Cũng nhiều lúc tôi đau đớn dằn vặt khi vô tình phải nhớ lại hình ảnh và kỷ niệm với Kiên, ít nhiều, tôi đã từng yêu anh ta như máu thịt của mình, ít nhiều tôi đã từng dựa hoàn toàn vào anh ta mà sống. Kết thúc đầy oan trái, tôi học cách chấp nhận nó như một phần cuộc sống, nhưng không ai hiểu được có những lúc tôi tủi hờn đến thế nào. Không ai biết được hình dạng những giọt nước mắt của tôi ra sao.
Tôi còn nhớ, sau khi mọi chuyện xảy ra và kết thúc, có những ngày cuối tuần tôi phóng xe ra ngoại ô. Ngoại ô khi xưa của tôi như xa mà gần, cũ mà mới, lòng tôi càng nặng trĩu. Buổi trưa ngồi ăn cơm với mẹ, vô tình mẹ tôi cứ hỏi đến Kiên, tôi không kìm lòng được, khóc nức nở, và bảo “Anh ấy ác lắm, mẹ ơi!”. Tôi chẳng biết lúc đấy mẹ tôi hiểu được đến đâu, mẹ nhìn tôi rất lâu, rồi lại thở dài, mẹ chỉ nói đúng một câu: “Con còn trẻ, những việc thế này rồi sẽ trôi qua thôi. Cuộc đời còn rất dài, đừng quá đặt nặng một vấn đề nào đó, con sẽ không có sức đâu.”
Tôi ngồi khóc thút thít, và chẳng nói được gì hơn với mẹ, tôi cũng chẳng quan tâm mẹ nghĩ gì về mình lúc này nữa. Có lẽ từ lúc xảy ra sự việc kia đến giờ, tôi thấy cô đơn, chẳng có một ai bên cạnh, nhiều đêm nằm khóc chỉ muốn có một ai đó ôm mình thật chặt, thật chặt, nếu không tôi sẽ tan chảy mất. Có thể vì thế, nên khi gặp mẹ tôi đã không kìm lòng được.
Một buổi trưa tháng Tư. Trong căn phòng của tôi, trong giấc mơ của tôi, cậu bé bỗng nhiên lại trở về, không quên mang theo một câu nói quen thuộc “Tớ thích những buổi chiều thế này, con đường này, và An”. Cậu ta chỉ mang theo một nắm cỏ dại, trao vào tay tôi, và cười rất vô tư. Rồi cậu bé bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại cười với tôi. Tôi nhìn nắm cỏ dại trên tay, chạy đuổi theo cậu bé để trả lại, nhưng cậu ấy cứ nhạt dần, khuất dần, chẳng còn gì nữa. Tôi cứ chạy theo rồi bị rớt xuống một cái hố rất sâu… Tôi choàng tỉnh, mồ hôi túa ra đầm đìa. Nắm cỏ dại làm tôi nhớ đến hình ảnh bàn chân người con trai trong giấc mơ ngày mà Kiên đã gọi nhầm vào số máy của tôi. Tôi rùng mình sợ hãi, tôi nhìn ra xung quanh, mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ, trở nên rộng lớn vô cùng. Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra, tôi ôm gối ngồi khóc không ra tiếng, bên cạnh phòng tôi, mẹ hình như vẫn đóng cửa phòng im ắng. Tuổi mười bảy, tôi tự thấy thương mình.
…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi cũng nguôi ngoai dần, thi thoảng đôi ba ký ức vẫn về làm tôi nhức nhối, rồi lại tan biến đi. Tôi cũng có quen thêm một, hai chàng trai sau đó, nhưng cũng nhạt nhẽo lắm, không tiến tới tình yêu, chỉ dở dở ương ương, mặc dù người ta rất chân thành, nhưng tôi nhận ra hình như tôi chỉ đang cố gắng để quên đi hình ảnh của Kiên, dù sao thời gian cũng chưa được bao lâu. Chỉ khổ thân những chàng trai quá si tình. Có anh chàng tối nào cũng đến trước khu tập thể tôi sống, đứng đó hai, ba tiếng đồng hồ, chỉ để nhìn lên căn hộ của tôi, và chờ đợi tôi xuống. Có chàng thì tuần nào cũng mang đến một bó hồng cho tôi. Có chàng thì lúc nào cũng mua đồ ăn đến. Bây giờ nhớ lại, tự dưng tôi lại mỉm cười một mình, những chàng trai ngày ấy, giờ còn nhớ hay đã lãng quên tôi? Như tôi đã quên mất họ trong cuộc sống đời thường của mình. Tất cả cũng chỉ còn là phù du.
Thi xong đại học, trong lúc chờ kết quả, tôi xin vào làm nhân viên bán hàng cho quầy trang sức, vàng bạc, đá quý trong một trung tâm thương mại. Có một ngày đang làm việc, Kiên gọi điện hẹn gặp tôi. Cũng hơn một năm rồi, bỗng dưng thấy số điện thoại của anh ta, và nghe lại giọng nói rất trầm, rất ấm, lòng tôi chợt dâng trào một nỗi xót xa khôn tả. Tôi hẹn anh ở trước cửa trung tâm. Hôm ấy rất mát trời, gió mạnh nhưng lại không mưa nổi một giọt nào. Giữa tháng Bảy, trời rất hay có mưa. Tôi bước ra ngoài, Kiên đã đứng đấy tự lúc nào. Chúng tôi đứng nhìn nhau một lúc như thế, Kiên có vẻ béo lên, tóc dài hơn, ngày xưa yêu nhau, mỗi lần tóc anh dài ra là tôi lại giục anh đi cắt tóc. Anh nhìn tôi với ánh mắt có vẻ buồn:
- Em khỏe không?
- Tốt lắm!
- Em vừa thi xong đúng không? Em làm bài có được không?
- Cũng bình thường!
- Lâu quá rồi mới gặp lại em…
- Anh Kiên này, anh đến gặp em có việc gì muốn nói không? Nếu không có gì thì em vào làm việc tiếp đây.
- Chắc em vẫn còn hận anh lắm.
- Đó không phải là vấn đề của anh. Em và anh đã chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa. Em không hiểu anh đến tìm em để làm gì. Em thực sự không muốn dính dáng gì đến anh nữa.
- Anh thật sự… cũng chẳng vui vẻ gì như em nghĩ.
- Thế à? Hay nhỉ. Em chẳng mất thời gian nghĩ gì về anh đâu. Sau những gì anh gây ra, em ngộ ra rất nhiều điều, và sống một cuộc sống rất thoải mái. Nên tốt nhất là anh đừng tìm đến, đừng làm cuộc sống của em phải xáo trộn vì anh thêm một lần nào nữa.
Tôi lạnh lùng và gay gắt.
- Sự thù hận trong em vẫn còn lớn thế sao? - Kiên hỏi.
Tôi không trả lời, ngoảnh đầu bước vào trong. Kiên chạy theo giữ lấy tay tôi, tôi thấy mắt anh ướt ướt:
- An! Anh thật sự rất nhớ em. Rất nhiều đêm anh ngủ và mơ thấy em, có thể anh đã sai vì rời bỏ em như thế. Nhưng một điều anh biết chắc chắn rằng, anh đã rất yêu em, và anh nhớ em vô cùng. Anh tìm gặp em thế này cũng chỉ để được trông thấy em, và nghe lại giọng nói của em thôi.
- Anh nói những điều này bây giờ có nghĩa lý gì nữa. Nếu anh là người biết suy nghĩ thì hãy tự thay đổi bản thân và sống cho tốt vào. Đừng để thêm một cô gái nào phải giống như tôi ngày đó nữa.
- Anh… thật ra đã có nhiều lúc, như lúc này, anh nghĩ, chỉ cần chúng ta còn yêu nhau, anh thật sự… muốn… làm lại từ đầu với em, và quên đi tất cả.
- Anh có thể quên, nhưng tôi thì không bao giờ. Đã có những lúc, tôi ao ước rằng giá mà anh bi