KHOA QUỐC TẾ
Tôi thi trượt vào Khoa Kinh tế của Đại học Quốc gia. Mặc dù điểm thi của tôi không hề tồi chút nào nhưng năm ấy khoa tôi thi bỗng nhiên lấy điểm cao hơn hẳn. Tôi buồn mất khoảng hai tuần, sự thất bại này không quá nghiêm trọng với tôi, tôi biết lực học của mình. Tôi nghe một người bạn giới thiệu về Khoa Quốc tế, tôi đăng kí nguyện vọng hai và được chấp nhận. Thật ra, sự lựa chọn của tôi lúc ấy chỉ vì tên của khoa, nghe có vẻ rất “hot”, hơn nữa chương trình học cũng có vẻ thú vị, học tất cả các môn bằng tiếng Anh và trong thời gian học sẽ được chuyển sang một số nước khác để học tiếp. Học phí thì đắt, tất nhiên rồi, vì đây là khoa hợp tác quốc tế. Lực học của tôi nổi bật hẳn lên so với nhiều sinh viên cùng lứa trong khoa.
Điều đó ít nhiều tạo nên cho tôi một sự tự tin nhất định khi đối diện với bất cứ gương mặt nào ở Khoa Quốc tế này. Thật thú vị khi được tồn tại trong một môi trường học hành giữa những con người với những tố chất khác biệt nhau.
Tôi đã an phận và có định hướng cho những năm đại học của mình. Tôi dự định học ở khoa một hai năm rồi sẽ sang Anh học theo chương trình chuyển tiếp của khoa. Nước Anh là mơ ước của tôi. Bất cứ cái gì có định hướng rõ ràng bao giờ cũng làm bạn hứng thú. Thế nhưng, không phải lúc nào chúng ta cũng đi theo đúng đường vẽ của mình, tất cả những gì tồn tại trong con người đều là một sự không chắc chắn. Nếu ai hỏi tôi cái gì dễ thay đổi nhất, tôi sẽ trả lời đó là “con người”. Những bước ngoặt trong cuộc đời vì thế được sinh ra. Tình yêu cũng là một thứ tồn tại trong con người, cũng là một thứ không chắc chắn nhất và dễ thay đổi.
Bước ngoặt đầu tiên khi tôi bước vào Khoa Quốc tế chính là việc tôi đã gặp được Chu Minh và Hiên Lam, một bước ngoặt ám ảnh, có lẽ không bao giờ tôi quên được.
1. Chu Minh
Tôi, Chu Minh và Hiên Lam ngày đầu được xếp vào cùng một lớp. Khi vào khoa, chúng tôi phải làm một bài kiểm tra tiếng Anh để phân lớp, và cả ba chúng tôi đều được vào A1 - lớp của những ai có điểm số cao nhất.
Bài kiểm tra của Chu Minh đạt điểm số cao nhất nên được chọn làm lớp trưởng A1.
Cảm giác đầu tiên của tôi về Chu Minh rất dễ chịu. Các nét trên gương mặt cậu ấy đều dễ thương, đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt rất thân thiện và trong sáng. Chu Minh béo béo tròn tròn, rất hay cười và nói những câu hài hước. Lớp trưởng A1 dễ dàng chiếm được cảm tình của tất cả thành viên trong lớp, không ngoại trừ tôi.
Chu Minh thích chơi guitar, cậu hay vác một cây guitar rất to đến lớp. Vào những giờ giải lao thì nhiều người tập trung vây quanh chỗ Chu Minh để nghe đàn, hầu như là các bạn gái trong lớp đều có mặt. Tôi để ý có mấy nàng vừa nghe đàn, ánh mắt vừa thể hiện nỗi buồn xa xăm, như sắp khóc.
Thỉnh thoảng tôi cũng ngồi nghe Chu Minh chơi đàn, chỉ để xem có bài nào quen thuộc tôi biết không, và hỏi cậu ấy về cách chơi, còn lại những giờ giải lao, tôi thường xuống căng tin để ngồi uống một chút gì đó và quan sát mọi người xung quanh. Đó là một điều vô cùng thú vị, có những người mà hành động của họ được lặp đi lặp lại như một quán tính, hoặc các hành động có quan hệ móc xích với nhau, tôi quan sát điều đó và tự lý giải tính cách của mỗi người trong tâm trí mình. Sau này quen nhau rồi, nếu phải tiếp xúc với nhau, ít nhiều tôi sẽ biết cách làm một cái mở bài không tệ.
Có một ngày, trong khi tôi đang say sưa với sự thú vị của mình thì Chu Minh xuất hiện với một cốc nước chanh trên tay.
- Chào A1. - Cậu mỉm cười.
- Chào lớp trưởng. - Tôi cười đáp lại.
- Thỉnh thoảng mình xuống căng tin và hay thấy An ở đây.
- Ừ thì cái căng tin này quá nhỏ bé, mà cũng có biết đi đâu nữa đâu.
- Trông cậu có vẻ trầm tư quá?
- Tớ ư? Không phải đâu, chỉ ngồi cho hết mười lăm phút rồi lên lớp thôi.
- Sao An không ra ngồi cùng lớp? Lớp mình ngồi ở góc kia kìa.
Chu Minh chỉ tay ra phía đối diện bên góc trái, mấy con mắt dồn hướng về hai chúng tôi. Tôi đã kịp nhận ra những gương mặt quen thuộc. Tôi thấy có những đôi mắt cười, có những đôi mắt soi mói, và một số khác thì thờ ơ. Một đám đông bao giờ cũng cho tôi cảm giác ngột ngạt. Tôi là người chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với cả một tập thể hay đám đông nào đó, trừ khi có những mục đích nhất định.
- Thế mà từ nãy tới giờ tớ không để ý gì cả, nếu không cũng đã ra ngồi cùng mọi người cho vui. - Tôi làm ra vẻ hối tiếc.
- Hay bây giờ ra ngồi cùng luôn vậy? Mọi người cũng đang nói chuyện vui lắm mà.
- Để mai hay hôm khác đi, bây giờ tớ đang thích ngồi một mình một chút.
- Thế tớ ngồi cùng An được không?
- Để mai hay hôm khác đi, được không?
Bỗng dưng không hiểu sao tôi lại buột miệng nói như vậy với Chu Minh. Sau lúc đó tôi cảm thấy rất day dứt, vì Chu Minh rất dễ mến, nhã nhặn và lịch sự. Câu nói của tôi chẳng khác gì đuổi khéo người ta. Thật lòng tôi cũng muốn mời Chu Minh ngồi uống cốc nước và nói dăm ba câu xã giao với mình, nhưng dường như sự e ngại và một chút kiêu kỳ của tôi lại chiến thắng. Dù sao nếu không ngồi cùng tôi thì cậu
ấy sẽ ra ngồi cùng mọi người trong lớp cơ mà. Tôi còn cô độc hơn.
Chu Minh cười, nhún vai, làm ra vẻ hóm hỉnh, rất tự nhiên, chắc Chu Minh biết tôi cũng ngại ngùng sau khi nói như vậy:
- Ôi, tôi bị từ chối rồi, nhưng không sao, tôi sẽ đợi đến mai hay hôm khác vậy.
Chu Minh cười tươi rất dễ thương, có hai má lúm đồng tiền.
Tôi cười bình thản:
- Ừ, vậy đi.
Chu Minh đi về phía mọi người trong lớp, mọi người có vẻ như đang hỏi về tôi. Tự dưng tôi lại thở dài, tôi phớt lờ, coi như chẳng quan tâm đến nữa. Cuộc sống này, nếu cứ phải để ý và suy nghĩ về những cái nhỏ nhặt thì ta sẽ già nua đi nhanh chóng. Tôi lại nghĩ đến Kiên, sau lần gặp cuối cùng ấy, không biết anh ấy đang nghĩ gì? Kiên có biết là tôi già đi vì anh nhiều lắm không? Một sự già nua trong tâm hồn.
…
Một sáng mùa thu tháng Mười, thời tiết rất chiều lòng người. Tháng Mười hay có những ngày đậm chất thu với gió, bầu trời và lá cây. Dẫu không phải là mùa yêu thích, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật dễ chịu và đồng cảm với mùa thu, với ngày thu, những ngày không nắng, không mưa, không chói chang, không u ám.
Những ngày thu, lá cây bay lả lướt xuống phố. Tôi thích cảm giác gió mơn man. Có buổi, bỗng dưng xe máy của Chu Minh đi sau tự lúc nào không biết.
- An này, An thích học chơi guitar không?
- Ừ, nếu biết chơi những cái cơ bản thì cũng tốt. Tớ không biết chơi bất cứ loại nhạc cụ nào mà.
- Hay để mình đến nhà dạy guitar cho An nhé.
- Đến nhà tớ á?
- Ừ! Tại nhà mình thì đông người, sợ An ngại, mà để An đi đi về về như thế mình cũng không yên tâm.
- Cũng được. Cậu thì tớ có thể yên tâm được.
- Ô, thế An sợ mình có ý đồ gì à?
- Phải đề phòng chứ. Không ai là tin tưởng hoàn toàn được, đặc biệt lại là con trai.
Chu Minh phá lên cười rất sảng khoái.
Cậu ta có vẻ rất lành tính, trong sáng, và vô tư.
Nhưng bây giờ thì tôi không dám khẳng định chắc chắn điều gì về con người cả. Hơn ai hết, tôi là người hiểu rõ nhất sự cay đắng của những sai lầm như thế nào. Con người ta thường quen sống bằng cảm tính, và hay bị cảm giác đánh lừa, chính vì vậy, chúng ta thường hay hài lòng với sự nhầm lẫn của chính mình. Bi kịch bắt đầu từ đấy.
Chu Minh có vẻ quan tâm đến tôi hơn hẳn những cô nàng còn lại trong lớp. Đối với một đứa con gái luôn có được tình cảm ưu ái của người khác phái như tôi thì điều đó không có gì quá lạ. Cậu ta hay chơi bài Take me to your heart, và cứ bắt tôi phải ngồi nghe cho bằng được. Nhiều lúc phiêu quá, Chu Minh nghêu ngao hát, mắt cứ dõi theo dò tìm tâm trạng tôi: “Take me to your heart, take me to your soul. Give me your hand before I’m old. Show me what love is - haven’t got a clue. Show me that wonders can be true…”.
Lúc Chu Minh bắt đầu chơi bản tình ca đó là lúc mùa đang dùng dằng giữa cuối thu và đầu đông. Trời se se lạnh. Lòng tôi dâng trào một nỗi xốn xang, tôi nhớ đến Kiên. Vậy là cũng được hai mùa đông Kiên không còn ở bên cạnh tôi, dường như tôi không còn nhớ gương mặt anh nữa, giọng nói của anh cũng không còn rõ ràng nữa, tôi chỉ giữ lại mùi hương của anh còn phảng phất quanh tôi, và một hình bóng mờ ảo. Lòng tôi bỗng lạnh tê tái, nghe xót xa vô cùng.
Chu Minh không biết được rằng hành động lãng mạn và bài hát của cậu ta vô tình lại như chiếc đò đưa tôi về bờ kia của ký ức. Ký ức đã thật đẹp, ký ức đã thật buồn, lung linh và tan vỡ, không phải như bong bóng, mà như một chiếc ly thủy tinh mỏng manh.
Một buối sáng lạnh giá, Chu Minh đến đón tôi đi học, tôi mặc một chiếc áo len mỏng, hở cổ, và một chiếc áo gió, cũng mỏng.
- Ơ kìa, không lạnh sao? - Cậu ta hỏi.
- Không, quen rồi. - Tôi trả lời vô cảm.
Chu Minh tháo chiếc khăn đang quàng trên cổ, rồi quấn vào cổ tôi.
- Trông An cứ như con thỏ vậy.
- Không, tớ chỉ giống con cừu thôi.
- Con cừu à? Sao lại là con cừu?
Tôi im lặng. Chu Minh lại hát, lúc nào cũng có thể hát được. Cậu ta thật trẻ con và quá trong sáng.
Con cừu nào cũng khờ khạo và hoang dại.
2. Hiên Lam
Có một bạn gái ngồi đối diện với tôi trong lớp, tên cô ấy là Hiên Lam. Thoạt đầu nhìn, cô nàng cũng có nét xinh xắn dễ thương. Nhưng Hiên Lam có cái vẻ lầm lì rất khó hiểu, và hình như đó là điểm mà người ta chú ý đến cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngồi đối diện nhau, nên thi thoảng khi hơi lơ đễnh trong giờ học, tôi lại để ý đến nhân vật này. Ngoại hình của Hiên Lam cho tôi một cảm giác rất dễ chịu. Sóng mắt buồn và đuôi mắt rất dài, nếu nói về tướng số thì đôi mắt này cho biết đây là người đào hoa và rất đa tình. Cái mũi rất thanh gọn và đôi môi đầy đặn - đôi môi của một người khờ khạo. Thật thú vị, tôi cảm thấy cô nàng này có vẻ đẹp rất khó nắm bắt. Tôi thích mái tóc cô ấy, mái tóc dài đến ngang lưng và rất mềm mại, sợi tóc rất mảnh.
Lam có một điệu cười qua loa, quán tính và kém tươi. Lần thứ hai, lần thứ ba tôi chăm chú nhìn Hiên Lam, bất chợt tôi nhận ra gương mặt của Lam thật ra rất nặng nề, gương mặt của những sự tan vỡ. Đằng sau vẻ thanh tú của cô gái là những mảnh ghép không hoàn hảo. Lam có một gương mặt như vậy.
Cũng tại cái căng tin ấy, có lần Lam bước vào, ngồi cùng bàn tôi và gọi một ly nước cam. Tôi bật cười. Lam hỏi:
- Cười gì thế?
- Cũng không có gì, tớ chỉ nghĩ nước cam thì có vẻ không hợp với cậu lắm.
- Tại sao thế?
- À, nó có vẻ quá hiền lành so với cậu.
Đến lượt Lam bật cười, nói cái điệu hơi giễu nhại một chút, và nụ cười như có vẻ để lảng tránh:
- À, ừ, thật ra tớ cũng mong manh thôi.
Chúng tôi bắt đầu những câu chuyện để trở thành bạn của nhau như vậy.
Tôi chẳng dám cảm tính mà tin người nữa. Nhưng ngay từ lần đầu gặp, Lam cho tôi một cảm giác là tôi không cần phải có sự đề phòng nào với con người này. Đó là một điều rất đáng trân trọng. Trong cuộc sống này, bạn sẽ rất khó khăn để gặp gỡ và kết thân với những người bạn mà không cần chuẩn bị một sự đề phòng hay cảnh giác nào. Câu chuyện với một số gương mặt thời cấp II, cấp III của tôi đã khiến tôi có sự e ngại này mỗi khi bắt đầu tình bạn với một ai khác. Có lẽ vì thế mà tôi rất ít bạn thân, bạn để nhớ đến cũng không nhiều.
Khi tôi mang cảm nhận này nói lại với Hiên Lam, để hy vọng có thể bắt đầu một tình bạn tốt đẹp với cô ấy, Lam thở dài, rồi bảo tôi:
- Trao ai đó một sự tuyệt đối của bản thân mình là một điều dại dột. Cậu cũng đừng cảm tính và tin tớ quá. Chỉ cần nghĩ cơ bản là tớ không muốn chú ý hay để tâm quá đến bất cứ ai hay điều gì, cái gì cũng lưng chừng, nửa vời thế thôi, có chút cảm giác là được rồi, nên đúng là không cần phải đề phòng tớ. Không phải vì tớ đáng tin mà vì tớ chẳng quan tâm đến điều gì cả.
- Tớ chẳng hiểu ý cậu là gì? - Tôi nheo mắt.
- Thôi, chẳng cần hiểu nhiều, hiểu sâu xa làm gì cho nặng đầu. Cậu cứ sống theo cảm nhận là được rồi. Có sai lầm thì cũng thú vị. Tớ vốn ghét sự đề phòng và tính toán.
Hôm ấy Lam uống một ly nâu đá. Cô ấy cầm cái ly thủy tinh lắc qua lắc lại, tự nhiên tôi lại có cảm giác cái ly thủy tinh nào trong tay Lam cũng sẽ dễ dàng vỡ vụn, nhưng cô ấy sẽ không chảy chút máu nào.
Tôi chống cằm nhìn vào đôi mắt của Lam. Đôi mắt cô ấy rất lạ, một đôi mắt cũng không thể nào nắm bắt được. Cả gương mặt Lam, đây là điểm nổi bật nhất, Lam có ánh mắt rất mơ hồ, không bao giờ cố định ở một điểm nào, tựa hồ như nó đang hướng tới một nơi nào đấy không tồn tại, và thật sự không ai hiểu Lam đang nghĩ gì với ánh mắt ấy. Nếu là một chàng trai, có khi tôi sẽ bị chìm trong sóng mắt ấy, rồi lặn ngụp tìm kiếm và không thể nào thoát ra được.
Tôi cười, tiếp tục câu chuyện của mình:
- Thế thì cậu sẽ ghét tớ đấy, tớ hay đề phòng và cũng khá tính toán.
- Cậu ấy hả? Cậu chẳng biết gì cả đâu. Cậu chỉ mang sự dại khờ của mình ra cho người khác thấy thôi.
Lam cười, điệu cười qua loa, quán tính và kém tươi. Cô ấy không nói gì thêm, tay vẫn cầm ly nâu đá, lắc qua lắc lại. Tự nhiên tôi có cảm giác những mảnh thủy tinh rơi ra và văng vào mình. Nhìn vào mắt Hiên Lam, tôi chợt cảm thấy lạnh người. Tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ gì, cô ấy đang nhìn tôi hay đang nhìn điều gì đó tôi không thể hiểu được, tôi cụp mắt xuống và đưa ánh nhìn sang chỗ khác. Lam bỗng nhiên lại bật cười, điệu cười có chủ ý.
3. Những gương mặt khác
Học được mấy tháng, tôi bắt đầu nhớ được hết những gương mặt quen thuộc, những tính cách quen thuộc. Mà không muốn nhớ cũng không được, khi mà hàng ngày, bạn phải tiếp xúc với hàng chục con người, những lời nói của họ, phong thái của họ định hình trong tâm trí bạn. Với một người vốn không thích đám đông, không thích sự thân mật với quá nhiều người, tôi chỉ còn biết cách dùng cảm nhận của mình để nghĩ về họ, để nhận biết họ, còn hơn là phải kết thân hay giả vờ ngoại giao thân thiết. Điều đó với tôi là vô nghĩa.
Khi có kết quả bài kiểm tra thứ hai của Khoa Tiếng Anh để phân lại lớp, cả mấy chục con người đứng tụ tập ở bảng ghi điểm. Tôi may mắn vẫn được giữ lại A1, trình độ các lớp được sắp xếp theo thứ tự từ cao xuống thấp A1, A2, A3, A4. Nói là vậy nhưng thật ra thì chỉ có A1 là có sức học vượt trội lên một chút, còn lại thì A2, A3, A4 cũng ngang ngang nhau, lớp nào cũng có người khá, người yếu.
Đang chen chúc giữa mấy chục con người, tôi bỗng giật mình khi có một giọng nữ, hơi đanh, thét ngay bên cạnh tai mình: “Mẹ, khốn thế, bị đẩy xuống A4 rồi”. Tôi hơi quay người lại nhìn. Một bạn gái rất dễ thương, dáng cao cao, mặc một chiếc quần jeans bó sát, một chiếc áo rộng cổ cũng bó sát người, nếu là con trai, tôi sẽ chú ý ngay đến những đường cong nổi bật đang lồ lộ dưới bộ quần áo ấy. Bạn gái đi đôi guốc rất cao và trang điểm rất đậm. Vừa dán mắt vào bảng điểm, bạn gái vừa lẩm bẩm một câu mà chắc chỉ đôi ba người đứng ngay sát bên mới nghe được: “Mẹ, con Vy dốt bỏ mẹ, làm được cái gì đâu mà cũng lên được A2”. Nói rồi lại quay ngoắt người đi với vẻ rất hậm hực. Tôi cũng mau chóng thoát ra khỏi đám đông chen chúc ấy, mắt vẫn dõi theo bạn gái. Chu Minh dường như hiểu ý, cậu ta nheo mắt nói nhỏ với tôi:
- Biết bạn đó không? Băng Chi đấy. Mới vào đã là “hot girl” của A3 rồi. Giờ chuẩn bị thành ngôi sao của A4. Ngày xưa nổi tiếng ở trường cấp III lắm.
- Giờ mình mới biết. Chu Minh cũng để ý phết nhỉ. - Tôi cười.
- Thì mấy lần đi họp cán bộ lớp, mình nghe lớp trưởng A3 hay nói về bạn này mà. Xinh thế nhưng ăn nói thì ghê gớm lắm. Bọn trong lớp đấy bảo bạn này “độ xinh tỉ lệ thuận với độ mất dạy” mà. Có cái nhà to lắm, ở Đội Cấn ấy, học hành thì chẳng biết gì, nhưng kiến thức ăn chơi thì rất phong phú. Các tiểu gia Hà Nội thì cứ gọi là…
- Tớ không quan tâm đâu. Mặc dù nghe cậu buôn lại cũng khá là thú vị đấy.
Tôi ngắt lời và ngao ngán nhìn Chu Minh. Cũng từ lâu lắm rồi, những trò buôn chuyện vớ vẩn thế này trở nên rất tầm thường và vô nghĩa với tôi. Hằng ngày chúng ta vẫn cứ nói về nhau ở một nơi nào đó, với những người nào đó. Chúng ta nghĩ về nhau, kể những câu chuyện về nhau và ai cũng hào hứng nghe những câu chuyện như thế - những câu chuyện làm quà, có hương có hoa nhưng nhạt nhẽo. Tôi cũng có lúc nhạt nhẽo. Cái quan trọng là chúng ta phải ý thức được những gì chúng ta nói ra, và phải biết điều tiết nó. Dù sao đối với tôi thì sự im lặng giữa đám đông, giữa những câu chuyện cũng là một điều đáng được khích lệ lắm.
Chu Minh cười trừ, đưa tay gãi đầu:
- Ừ, thì mình cũng chỉ nghe vu vơ vậy thôi, có biết gì đâu. Bây giờ mới dám kể lại với An mà.
- Không sao đâu. Nhưng cứ để ngỏ những thông tin như thế đi, cái Khoa Tiếng Anh bé tí thế này, kiểu gì sau này chẳng thành bạn của nhau hết, rồi có lúc cũng buộc phải hiểu nhau hơn thôi.
Tôi cười.
Chu Minh có vẻ còn hơi xấu hổ.
Chúng tôi đi khỏi đám đông, sau lưng tôi còn bao nhiêu gương mặt bí ẩn khác, rồi sẽ có những câu chuyện với những ai nữa nhỉ. Thời sinh viên đã thực sự bắt đầu. Tôi thở dài, nghĩ đến mấy câu thơ trong Sóng của Xuân Quỳnh: “Cuộc đời tuy dài thế. Năm tháng vẫn đi qua. Như biển kia dẫu rộng. Mây vẫn bay về xa”.
Tôi nhắn tin hỏi Hiên Lam:
- Đang ở đâu đấy? Kết quả thế nào?
- Cà phê bên đường. A3.
- Ha ha, thôi chết mấy chàng A3 rồi. Làm bài cũng đâu đến nỗi nhỉ, khổ thân.
- Khổ thân gì. Chuyện vớ vẩn ấy mà. Trưa nay đi ăn thịt chó đi, bảo cả Chu Minh nữa. Tự nhiên thèm rồi.
Tôi bật cười khanh khách. Lam là vậy, hình như chẳng bao giờ quan tâm đến việc gì của cuộc sống, chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu nữa, lúc nào cũng bàng quan, bất cần lắm.
Đang thích thú nói chuyện với Chu Minh về Hiên Lam. Tôi bước xuống những bậc cầu thang như nhảy, rồi đột ngột vấp chân và bị va vào một anh bạn ở phía trước. Cậu ta quay lại, nhìn tôi, nhìn Chu Minh, rồi cười tươi như hoa:
- Ô, Chu Minh, đi về rồi à? Kết quả thế nào?
- Ừ, thì xem xong rồi về. Ở lại làm gì. Vẫn ở A1 thôi.
- Hỏi thế thôi, chứ biết điểm của ông rồi, được điểm cao nhất còn gì. Siêu quá, mấy chị dưới văn phòng đang khen tấm tắc đấy nhé. Mà tôi cũng được lên A1 đấy.
- Úi giời, thế này thì đông vui quá rồi nhỉ.
Tôi nhìn anh bạn này, phải nói là cậu ta có một ngoại hình quá lý tưởng. Cao to và khá đẹp trai. Cậu bạn da trắng, tóc tai có vẻ như được tỉa tót rất kỹ càng, vài sợi lòa xòa trước mặt, các nét trên gương mặt rất hài hòa, vẻ đẹp của những chàng công tử con nhà giàu. Cậu ta mặc một bộ quần áo giản dị, nhẹ nhàng nhưng rất nổi bật. Quần jean xanh, áo phông trắng kẻ sọc tím hơi ôm người và đi một đôi giày thể thao trắng tinh, sau lưng đeo một chiếc ba lô đen trông rất sành điệu. Bỗng cậu bạn nhìn sang tôi, vừa nói vừa cười rất tươi và tự nhiên:
- À, bạn này là Việt An phải không? Nghe mọi người nói đến bạn hoài. Hoa khôi A1 đây mà. Mấy lần thấy, không dám bắt chuyện, bây giờ mới có dịp nói chuyện, đúng là càng nhìn càng xinh, hơn cả mong đợi.
Tôi mỉm cười xã giao, không mấy thân thiện. Tôi thường hay dị ứng với những anh chàng bắt mắt dẻo miệng, lại hay nói những câu sáo rỗng thừa thãi. Điều đó thường hay khiến tôi nghĩ anh ta rỗng tuếch và làm tôi cảm thấy không an toàn.
Cậu ta tiếp tục:
- Định làm quen với ấy mấy lần mà không dám. Tớ vốn nhút nhát mà.
Tôi vẫn chỉ cười mà không nói điều gì.
Chu Minh vỗ nhẹ vào lưng cậu ta, cười nheo mắt:
- Được rồi, toàn giai xinh gái đẹp hết cả. Sắp tới vào học cùng lớp có nhiều thời gian để buôn với nhau hơn. Thế nhé, bọn tớ đi trước đây.
Tôi và Chu Minh tạm biệt cậu bạn ở ngay chân cầu thang. Đi được một đoạn, Chu Minh hỏi tôi:
- An biết bạn đó không?
- Không, giờ mới thấy.
- Bạn ấy là A Bảo, “hot boy” của A2 đấy, giờ thì là thành viên của A1 rồi. Bạn này nổi tiếng là “sát gái”, khéo ăn nói, dẻo miệng lắm, nói câu nào là con gái chết câu đấy. Trung bình khoảng sáu tháng thì thay người yêu một lần. Và đặc biệt, cứ yêu xong em nào thì em ấy hận bạn này ra mặt. Được cái là chơi với bạn bè cũng thoải mái.
- A Bảo à? Tên gì nghe lạ quá.
- Ừ, tên đầy đủ là Hứa A Bảo. Hình như nhà bạn ấy có gốc gác gì đó bên Trung Quốc.
Tôi không nói gì thêm. Chúng tôi bước ra khỏi cổng trường. Bên kia đường, quán cà phê vắng khách. Hiên Lam ngồi, lắc qua lắc lại ly đen đá. Lần này, cô ấy không gọi nâu đá như mọi hôm nữa. Nắng trưa rất dịu, hiện lên những chiếc bóng, kéo dài trên mặt đường, nhìn ngắn vậy thôi, nhưng chẳng ai có thể đi hết chiếc bóng của chính mình cả. Tôi đã thử chơi trò này từ thời thơ ấu, và bao giờ cũng thất bại. Nắng chiếu đổ bóng Hiên Lam ngồi đấy với ly thủy tinh trên tay, mà bao giờ tôi cũng có cảm giác nó sẽ vỡ vụn ra trong tay cô ấy. Nắng chiếu vào cả ánh mắt Chu Minh đang vừa kể chuyện, vừa nhìn tôi trìu mến, mặc dù tôi tỏ vẻ không quan tâm lắm đến những câu chuyện cậu ta kể. Trông cậu ấy dễ thương như một đứa trẻ con, một đứa trẻ con đã biết mang trái tim của người lớn, và cứ nhìn tôi vậy. Tôi đang tự hỏi, từ bây giờ cho đến bao giờ, cậu ta sẽ đàn hát bao nhiêu lần bản tình ca Take me to your heart nữa…
Giữa một trưa nắng cuối thu nhẹ nhàng, tôi vẫn nghe loáng thoáng bên tai câu chuyện về những gương mặt khác. Có bạn tên Lê My, mặt xinh như thiên thần, vừa vào khoa đã yêu ngay một anh chàng rất giàu có và hợm hĩnh, cặp này có một sở thích rất quái dị và thô thiển là thích đề cập đến vấn đề quan hệ tình dục với bạn bè xung quanh mỗi khi nói chuyện. Rồi có anh bạn nào tên Quang, suốt ngày đến lớp là khoe về độ giàu có của nhà mình, lúc nào cũng rút từ trong túi ra một cọc tiền một trăm nghìn trước mặt mọi người, thế mà cưa em nào thì cũng thất bại. Còn anh chàng Lâm dễ thương, đeo đôi kính dày cộp trên mắt, cứ thích xông xáo tham gia các hoạt động, và rất thích nói triết lý. Có thêm mấy nàng hay mặc váy cực ngắn đến trường và cố tình để lộ mác của cái quần nhỏ bên trong…
Tôi bỗng thấy cuộc sống như một dung dịch hỗn hợp nhưng tôi dường như là một chất không tan chảy được.
Dưới cái nắng nhẹ, tôi bước đi bên cạnh Chu Minh, phía bên kia đường, Hiên Lam nhìn chúng tôi cười, điệu cười qua loa, quán tính và kém tươi. Những cái bóng in dài dưới nền đường xám khô. Tôi phát hiện ra chúng ta không thể đi hết cái bóng của chính mình, nhưng có thể đi hết được cái bóng của người khác.
Tôi thở dài, tôi nghĩ đến ngày mai, ngày kia, ngày kìa, ở cái Khoa Quốc tế này, với những mối quan hệ…
Chúng ta rồi sẽ lại già đi…
Vì cuộc sống là chuỗi dài của những tiếp nhận…
… và sự tiếp nhận nào cũng giúp chúng ta lớn hơn, nhiều sự tiếp nhận như thế, rồi có lúc chúng ta nhận ra mình già đi…
Song, điều đó là cần thiết, nếu không, người ta cũng chẳng cần sống ở đời này làm gì nữa, bởi lẽ, sự thú vị nhất nằm ở sự tiếp nhận đó.