← Quay lại trang sách

SỐNG Ở KUALA LUMPUR (tt)

Lúc về đến nhà, bước vào phòng đã thấy Chu Minh ngồi im lặng ở một góc tường, để sẵn một bức thư xin lỗi rất dài. Đại loại cậu ấy xin lỗi vì hành động bỏ về như thế, để tôi ở lại một mình, để tôi tự đi về trong đêm hôm. Và cũng biện hộ lý giải cho hành động của mình, cậu ta bảo rằng tôi là một đứa con gái quá bướng bỉnh và không chịu lùi bước một chút nào, lúc nào cũng chỉ muốn thắng, mà trong tình yêu điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Đấy là toàn bộ những gì cậu ấy viết trong thư. Tôi chẳng nói gì, vứt bức thư vào thùng rác trước mặt cậu ấy, và thầm nghĩ, cậu ta là con trai, lại đi so sánh thắng thua với bạn gái mình như thế để làm gì. Tôi mang sách vở và laptop sang phòng Lam học và ngủ, sáng hôm sau tôi phải có một bài thuyết trình trước lớp.

Lam đang ngồi vẽ tranh, cô ấy vẽ một cô gái, đang cố níu giữ một chùm bóng bay, cô gái mặc một chiếc váy màu trắng, đội mũ trắng, tóc dài, trông rất mong manh. Tất cả các bức tranh Lam vẽ hầu hết là về những cô gái ở những câu chuyện khác nhau. Tôi nhìn bức tranh như cảm thấy có sự đồng cảm ghê gớm.

- Hình như là có người đang yêu? - Tôi hỏi.

- Tình yêu là thế nào nhỉ? Hôm nay mình đang nhớ một người, đủ nồng nàn để vẽ một bức tranh, ngày mai đã thành hờ hững rồi… - Lam như đang tự nói với lòng mình.

Tôi cười, không nói gì. Đêm ấy, tôi nằm mơ xung quanh mình là những chùm bóng bay rực rỡ màu sắc, nhưng tôi chạm vào chùm nào thì nó đột nhiên lại biến mất hoặc bay vút lên trời, chỉ còn lại tôi hụt hẫng giữa vô định của những áng mây trôi…

2.2 Những người tình của Hiên Lam

Trái ngược với suy nghĩ của tôi trước khi sang Kuala Lumpur là Lam sẽ rất khó khăn để yêu lại một ai đấy. Nhưng không, từ ngày sang đây, Lam yêu nhiều và khá dễ dàng. Nhưng chẳng mối tình nào kéo dài được lâu cả, thường thì ba bốn tháng rồi lại tan vỡ. Mà dường như cô ấy cũng chẳng toàn tâm toàn ý với một người tình nào cả, yêu chỉ để thổi bùng những cảm xúc bất chợt nào đó, yêu để trái tim luôn có một ai đó để yêu thương, và còn yêu vì một mục đích nào đó. Trong tất cả các mối tình của Lam, chỉ có mối tình đầu dành cho Hải và mối tình cuối cùng ở Kuala Lumpur này là sâu nặng nhất. Mối tình kéo dài hơn một năm ở đây, với rất nhiều trăn trở, hạnh phúc cũng như đau khổ. Và cũng chính vì mối tình này mà nó đẩy Lam và tôi đến cái bi kịch do chính cô ấy tự tạo ra. Mọi cái đã trở nên quá muộn màng, và có lẽ giờ đây tôi đang là người duy nhất phải chịu đựng tất cả.

Những người tình của Lam hầu như đều là những chàng trai tốt, và có một tố chất đặc biệt nào đấy, phải nói là Lam rất may mắn ở điểm này, hoặc giả là cô ấy đã khá kén chọn. Nhưng không thể phủ nhận rằng, tôi quý tất cả bọn họ, cũng như họ quý tôi vậy. Đến bây giờ, một vài người trong số họ vẫn đang là bạn tốt của tôi, và chúng tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc.

2.2.1 Allen

Người tình đầu tiên của Lam ở Kuala Lumpur là một anh chàng người Trung Quốc, có cái tên khá dễ thương - Allen. Cậu bạn này học cùng môn MGT (Quản lý) với tôi, Lam, Lâm và Lạc Bân. Trước đó, tôi không hề để ý đến anh chàng này, vì mỗi khi đến giảng đường, tôi ít khi nhìn ngó xung quanh, chỉ tập trung nghe giảng và viết bài đã căng hết cả đầu rồi. Một lần, đang ngồi trong lớp, cô giáo bỗng dưng nói về bài thi MGT giữa kỳ. Đó là môn lý thuyết đầu tiên chúng tôi học, giữa kỳ chúng tôi lại không có đề cương chính xác để ôn tập, nên điểm số của ai cũng rất thê thảm. Tôi và Lâm cao nhất cũng gần 10/20. Sau một hồi phàn nàn về chuyện số lượng bài dưới năm mươi phần trăm điểm quá nhiều, cô giáo bỗng nhắc đến tên một sinh viên có điểm giữa kì cao nhất khoa: 17.5/20 và chỉ tay về phía bạn sinh viên đấy. Đó là một anh chàng trông rất ngố, tóc để lòa xòa trước mặt, đeo cặp kính cận to đùng, mặc một cái áo phông rất dài, và cái quần đùi rất ngắn, tôi suýt phì cười khi nhìn cậu ta. Bỗng Lam giật mạnh tay áo của tôi một cái, rồi nói nhỏ vào tai.

- Cậu biết đấy là ai không?

- Ai thế?

- Là anh chàng mà tớ kể là hay nhìn trộm tớ trên xe buýt, rồi hôm nọ ở trong lớp Tutorial (Lớp phụ đạo), cậu ta tiến đến làm quen với tớ ấy.

- Ồ, hóa ra là anh chàng này hả?

- Nhìn ngố thế mà không ngờ học giỏi vậy. - Lam nói với vẻ mặt hơi tinh quái.

- Nhìn cậu ta trông thông minh đấy chứ. Có khi anh chàng này đang để ý đến cậu đấy. Mà cậu ta tên gì ấy nhỉ?

- Allen.

Đang nói chuyện, bỗng dưng Allen quay lại đằng sau nhìn về phía chúng tôi, đúng hơn là nhìn về phía Lam. Tôi cười khúc khích:

- Này, cậu ta đang nhìn cậu kìa. - Tôi bảo.

- Ừ, kệ đi.

Lam làm bộ không để ý tới, mắt cô ấy nhìn thẳng, mặt hơi vênh lên trông rất ngộ nghĩnh, nhưng tôi biết thừa cô nàng chắc đang bối rối lắm, mà không biết có bối rối thật không vì thần kinh của Lam rất vững, chả mấy khi bị tác động bởi những kiểu cảm xúc thế này. Lâm ngồi bên cạnh cằn nhằn với tôi:

- Sao cậu và Lam cứ nói chuyện linh tinh trong lớp thế, không tập trung nghe giảng đi.

Tôi chưa kịp phản ứng thì Lam đã phản ứng:

- Kệ bọn tớ, cậu không chịu được thì lên phía trên mà ngồi. Ai bắt ngồi đây hóng chuyện rồi khó chịu.

Lâm không nói gì thêm nữa, cậu ấy cúi xuống chép bài một cách lặng lẽ. Tôi bất giác nhìn sang phía Lạc Bân, Lạc Bân đang nhìn Lâm, ánh mắt dường như là hơi lo lắng.

Có một điều gì đó đang dần dần hình thành trong các mối quan hệ, tôi nghĩ.

Cuối buổi học, Allen tiến về phía chúng tôi, cậu ấy chào tất cả mọi người rất lịch sự:

- Tất cả các bạn là người Việt Nam à?

- Ừ. Bạn là người mà lúc nãy cô giáo nhắc đến đấy à? - Tôi hỏi.

- À, cũng không có gì. - Allen cười.

Allen nhìn sang Hiên Lam, Lam tỏ ra không quan tâm lắm, chỉ cười nhẹ nhàng.

- Lam này, thế có quyết định vào cùng nhóm với tớ không? Tớ ghi tên Lam vào nhé? - Allen bỗng hỏi.

- Không biết nữa, để tớ suy nghĩ đã.

Allen lại tiếp lời:

- Thế có gì trở ngại sao?

- Tớ đã bảo là để tớ nghĩ đã mà. Tớ phải trình bày với cậu sao?

Lam phụng phịu, tôi và Allen nhìn nhau cười, cậu ta có nụ cười đáng yêu và đôi mắt thông minh.

Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với Allen. Allen cho tôi một cảm giác rất dễ chịu, tôi nghĩ nếu hai người yêu nhau thì nhất định Allen sẽ rất tốt với Lam.

Mấy ngày sau, Lam thường đi học về muộn hơn mọi ngày, và hay ra khỏi nhà vào buổi tối. Tôi cũng đoán là Lam đi chơi cùng Allen, vì thỉnh thoảng Allen hay sang nhà tôi rủ Lam đi ăn tối hoặc đi dạo. Có lần tôi và Chu Minh còn gặp cả hai đang dắt tay nhau đi về, Allen nói điều gì đó, Lam cười phá lên, trông Lam không còn cái vẻ bất cần ngày thường. Lúc đấy là bảy giờ tối, nhưng trời vẫn còn chạng vạng hoàng hôn. Bầu trời như một bức tranh với những mảng màu khác nhau, mảng đỏ, mảng hồng, rồi xám, rồi đen. Lại nghe thấy tiếng quạ kêu, đôi ba con đậu ở trên cột điện, đôi ba con thì như đang nhảy lò cò ở dưới đất. Đi ngang qua những cây hoa tím bên đường, một vài bông hoa vướng lên tóc Lam, rồi nó trôi theo làn tóc thẳng mượt của Lam và rơi xuống đất, tựa hồ như nó đang trôi theo một dòng sông vậy. Lam và Allen vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ, mà không hề biết tôi và Chu Minh đang đi ở phía sau.

- Trông hai người họ đẹp đôi nhỉ? - Tôi nói với Minh.

- Ừ, nhưng anh không nghĩ Lam yêu Allen đâu.

- Thế anh nghĩ sao?

- Anh không biết.

Tôi cũng không rõ. Lam cũng không phải loại con gái lẳng lơ, nhưng rõ ràng Lam đang cố để Allen hy vọng một điều gì đó. Là tôi chưa hiểu hết về Lam, hay là Lam có một nguyên do nào đấy cho những hành động của cô ấy?

Gần thi cuối kỳ môn học làm chúng tôi đau đầu nhất vẫn là MGT, vì điểm thi giữa kỳ thì thấp, điểm bài tập cũng vừa đủ qua, lại không có đề cương ôn tập rõ ràng, nội dung cứ lan man, chỉ mong có một cái đề cương thật rõ ràng để mà ôn tập cũng không có. Nhưng điều ước đã thành hiện thực khi một tối Hiên Lam về rất muộn. Tôi, Chu Minh, Lạc Bân và Lâm đang ngồi học thì Lam bước vào, đặt một tờ giấy trắng trên bàn, nói cộc lốc:

- Đề đấy.

Tôi và Lạc Bân vội cầm ngay lên xem. Sáu câu hỏi ngắn, lúc thi sẽ chọn bốn câu để làm, và hai bài tập tình huống. Từng câu hỏi chỉ ra từng phần một rõ ràng, có những câu hỏi nằm ở những mục rất nhỏ, nếu mà không biết thì sẽ chẳng bao giờ để ý đến.

- Có chắc chắn không? - Tôi hỏi.

- Lại chả không. - Lam vừa đứng soi gương vừa nói.

- Thế này thì tốt quá, người yêu của cậu tuyệt thật đấy Lam ạ. - Lạc Bân vừa cười vừa nói.

Tôi nhìn Lạc Bân, hình như cô ấy vừa nói, mắt khẽ liếc về phía Lâm.

- Người yêu nào? Cậu có ý gì thế? - Lam bỗng gắt.

- Ý gì đâu. Thì chẳng phải mấy câu hỏi này là Allen đưa cho cậu à? - Lạc Bân nói tiếp.

- Ai đưa cũng không phải việc của cậu. Tự nhiên có người đưa cho mà học thì im lặng đi, đừng có nhiều chuyện.

Lam nói với giọng điệu rất nặng nề và gay gắt, rồi hậm hực bỏ về phòng. Lạc Bân im lặng, không nói gì, ánh mắt trông có vẻ vừa sợ sệt, vừa ngây thơ, có điều tôi cảm nhận đôi mắt ấy không hề đơn giản một chút nào. Cũng như câu nói đùa vừa rồi của Lạc Bân vậy, chắc là không phải vô tình và tự nhiên mà cô ấy nói ra thế, khi mà ánh mắt thi thoảng cứ liếc nhìn về phía Lâm. Nhưng tại sao lại nhìn Lâm nhỉ? Hình như trong cái nhà này, tôi là đứa ngây thơ nhất thì phải.

- Lần sau cậu đừng nói thế nữa nhé.

Lâm bỗng dưng nhìn Lạc Bân nói, làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cậu ấy đứng lên bỏ về phòng. Tôi ngồi học một lúc rồi quyết định xuống phòng Lâm để nói chuyện. Lâm mở cửa cho tôi với vẻ mặt khá lặng lẽ. Tôi ngồi ở một góc trong phòng, Lâm chúi mặt vào Laptop, hai đứa bỗng dưng trở nên im lặng không biết nói gì. Chợt Lâm thở dài rồi bảo:

- Hiên Lam đúng là đồ ngốc, vừa ngốc vừa dại dột.

- Sao cậu lại nói thế? - Tôi hỏi.

- Chỉ vì mấy câu hỏi của kỳ thi này mà Lam phải lao vào một trò chơi cảm xúc không chân thật như thế. Có cần thiết phải như vậy không? Cậu ấy không thấy mệt mỏi à?

- Tớ không hoàn toàn nghĩ vậy đâu, Lâm ạ. Allen cũng là người tốt, thậm chí kể cả Lam không có tình ý gì thì tớ nghĩ Allen cũng giúp đỡ Lam và bọn mình thôi. Tớ nghĩ chắc cả hai cũng có tình cảm gì đó với nhau, và có thể là Lam chưa chắc chắn về tình cảm của mình.

- Cậu nói vậy là không hiểu rồi. Lam không có tình cảm gì với anh bạn đó cả. Đó không phải là kiểu người Lam thích, và hơn nữa, nếu có thì Lam cũng sẽ không bao giờ tỏ thái độ thế cả. Tớ rất hiểu Lam, thật ra Lam chỉ lợi dụng Allen mà thôi. Trong suốt một quá trình dài, từ bài tập về nhà, đến bài thuyết trình nhóm, chủ yếu là Allen làm cho Lam. Nhưng sao Lam lại làm thế? Tớ hay cậu đều có thể giúp cậu ấy kia mà. Cậu ấy làm vậy nhưng không biết rằng nó rất nguy hiểm, chẳng may mối quan hệ này nó không thể dừng lại hay kết thúc như Lam mong muốn thì sao?

- Được rồi, tớ sẽ nói chuyện với Lam sau, cậu đừng quan trọng hóa mọi chuyện lên như thế. Tớ có thể hỏi cậu một câu chân thành được không? Cậu không cần trả lời cũng được, nếu thấy ngại.

- Cậu cứ hỏi đi.

- Có phải cậu thích Lam không?

Lâm im lặng một lúc rất lâu, tôi tiếp lời:

- À, chỉ là cảm nhận của tớ thôi, cậu không cần phải trả lời đâu mà.

Lâm cười nhẹ, lắc đầu:

- Thật ra cũng không có gì, tớ coi Lam như cậu và Lạc Bân thôi, chẳng qua nhìn cô ấy vậy nên tớ thấy lo thôi.

Tôi mỉm cười, chào Lâm rồi bước ra khỏi phòng, Lâm còn cố nói với tôi một câu:

- Cậu là một người con gái nhạy cảm, nhưng cậu lại đơn giản nghĩ ai cũng giống mình, thật ra cuộc sống phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều.

Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười quay đầu đi và thầm nghĩ: “Lâm à! Thật ra tớ không ngây thơ và đơn giản đến vậy đâu, ít ra tớ biết cậu đang cố giấu trái tìm mình”.

Chúng tôi đã kết thúc môn MGT một cách tốt đẹp, vì đề thi không khác một chút nào so với những câu hỏi Allen đưa cho Lam. Lúc đọc đề thi tôi không cảm thấy vui vẻ gì mấy, thậm chí hơi bực mình vì không hiểu lý do gì mà Allen lại có thể có trong tay đề thi chính xác một trăm phần trăm như vậy được.

Mấy ngày sau khi thi xong, tôi không thấy Lam đi cùng Allen nữa, cũng ít thấy Allen đến nhà chơi, tôi hỏi Lam:

- Dạo này cậu và Allen thế nào?

- Chẳng thế nào cả. - Lam trả lời cộc lốc.

- Tớ hỏi chân thành đấy, mối quan hệ của cậu và Allen là thế nào?

- Chẳng thế nào cả. Giờ chắc sẽ nhạt nhẽo hơn trước nhiều.

- Sao thế?

- Tớ vừa từ chối lời tỏ tình của Allen.

- Cậu không thích Allen à?

- Có thích, nhưng không yêu.

- Bây giờ thế nào?

- Cũng bình thường. Chả có cảm xúc gì mấy, chắc hết thích rồi quá.

- Thế trước đây cậu thích Allen vì cái gì?

Lam quay sang nhìn tôi như có vẻ phật ý vì câu hỏi, rồi vừa nói vừa phá lên cười rất to:

- Chắc là vì mấy câu hỏi cuối kỳ rồi.

Tôi chẳng nói gì, dõi theo thái độ của Lam. Cô ấy lại tiếp lời:

- Sao? Còn gì nữa không?

Tôi lắc đầu, cũng không nói thêm được gì nữa.

Tôi đứng bên khung cửa sổ, nhìn xuống vườn, cỏ mọc mỗi lúc một cao, che hết cả khoảng đất trống. Chu Minh đang cắt cỏ, có lẽ tôi nên tìm chút thanh tịnh trong hạnh phúc nhỏ nhoi và bình yên của mình hơn là đi tìm câu trả lời và lý giải chuyện của mọi người xung quanh. Lâm nói đúng, cuộc sống phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, mà lại do chính con người tạo nên, con người đưa đẩy tình huống và những câu chuyện trở nên lắt léo. Giống như Lam hôm nay có thể phật ý vì câu hỏi của tôi, và có lẽ tôi cũng phật ý vì cái bất cần của cô ấy, sự bất cần không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Trong một khoảnh khắc nào đấy, có thể là chúng tôi đã chưa hiểu nhau, hoặc giả chúng tôi không muốn hiểu sâu thêm về nhau. Dường như thế là đủ cho một mối quan hệ chăng?

Hai tháng sau. Trong một ngày mưa rất to, sấm chớp nổ vang trời, mọi người trong nhà phải tắt hết máy tính đi, chỉ còn mỗi Lam là chưa về nhà. Cơm tối thì đã nấu xong hết rồi, Lâm định vác ô đến trường để tìm Lam thì cô ấy xuất hiện trước cửa nhà. Toàn bộ người từ trên đầu xuống dưới chân ướt sũng, cặp xách cũng ướt nốt, cô ấy nhìn chúng tôi im lặng, tôi đọc thấy trong mắt Lam một nỗi buồn lớn.

- Lau người đi này.

Lâm nói rồi đưa một cái khăn tắm rất to cho Lam.

- Để tớ lau cho. - Lạc Bân bỗng dưng chạy lại, có vẻ rất sốt sắng, khác với phong thái ngày thường của Bân với Lam.

Lam chẳng nói gì, cô ấy gạt phắt chiếc khăn tắm ra, rồi bỏ lên trên phòng, mọi người nhìn nhau không ai dám nói gì.

Tôi để phần thức ăn lại cho tôi và Lam, rồi bảo mọi người cứ ăn trước. Bước vào phòng Lam, phòng tối om, đèn vẫn chưa được bật, cửa sổ mở toang, rèm cửa hai bên bay lên bay xuống phấp phới, mưa tạt vào ướt cả bàn học và nền nhà. Ánh đèn ngoài vườn chiếu vào, tôi thấy Lam ngồi một góc, mặt cúi xuống, tay ôm hai đầu gối, quần áo vẫn chưa thay. Tôi bước đến, ngồi bên cạnh cô ấy, cũng chẳng nói gì, hai đứa cứ thế im lặng với nhau. Bỗng Lam nói, rất nhỏ:

- Allen đi mất rồi.

Tôi quay sang nhìn cô ấy, nhưng cũng chẳng nói gì, Lam lại tiếp tục:

- Hôm nay tớ gặp anh bạn cùng phòng Allen ở đây, anh ta bảo Allen chuyển sang Úc hẳn rồi, sẽ không quay lại đây nữa… Cậu ấy chẳng nói gì với tớ cả. Cách đây một tháng, Allen lại ngỏ lời với tớ, cậu ấy bảo nếu tớ không đón nhận tình cảm của cậu ấy thì cậu ấy ở đây cũng chẳng để làm gì nữa, vì ước mơ của cậu ấy còn vượt xa hơn cả Kuala Lumpur này. Ở Kuala Lumpur chỉ có tớ mới có thể khiến cậu ấy an phận với tất cả. Tớ đã bảo gì nhỉ? Tớ bảo vậy thì cậu ấy thích đi đâu thì đi đi, vì nếu ở lại sau này cậu ấy sẽ oán tớ rất nhiều. Thế mà đi thật, và không nói một câu nào. Giữa bọn tớ có rất nhiều kỷ niệm, không chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi của thời gian học môn MGT, mà còn có rất nhiều lý do để tồn tại mối quan hệ này, những lý do đó còn quan trọng hơn nhiều những câu hỏi ôn tập. Những câu hỏi đó thật ra chỉ là một cái cớ của tớ để che đậy những cảm xúc thật của mình, mặc kệ mọi người nghĩ gì. Nhưng tớ biết nếu tớ đồng ý yêu Allen thì trước sau gì tớ cũng phụ cậu ấy mà thôi, tớ có thể nắm bắt và đo lường được tình cảm và cảm xúc của mình, và cũng có thể nhìn thấy trước giới hạn của nó đến đâu. Allen rất tốt và chính vì thế tớ không muốn mất cậu ấy bằng việc lao vào yêu đương như trò chơi, rồi biến mất khỏi trò chơi, và rời bỏ nhau. Chính vì thế mà bây giờ, nó là một trạng thái thật khó chịu, khó chịu cho cả hai, tớ cứ giữ nó lưng chừng thế, nhưng tớ cũng biết tớ không thể giữ nó mãi như thế được. Allen rất hay hỏi tớ là, tớ có nhớ cậu ấy không? Tớ chưa một lần nào trả lời, tớ chỉ nói là từ ngày sang Kuala Lumpur tớ chưa biết nỗi nhớ dành cho một người con trai là như thế nào? Nhưng thật ra, tớ đã nhớ cậu ấy rất nhiều, nhớ những chuyến xe buýt hay đi cùng nhau, nhớ những ngày Allen ngồi một mình ở thư viện đợi tớ học xong, nhớ những ngày cậu ấy dẫn tớ ra khu công viên trẻ con gần nhà để chơi, có cái xích đu trông rất ngộ nghĩnh… Nhớ những ngày đi học về cùng nhau, nhớ con đường quen thuộc, cả ngôi nhà mà giờ cậu ấy chẳng còn ở đấy nữa, còn cả những quán ăn xung quanh trường, lúc nào cậu ấy cũng bắt tớ ăn thử mấy món có cà ri vàng vàng đỏ đỏ, còn hay mua bim bim cho tớ ăn nữa… Nhớ nhiều vậy đó, nhưng mà cậu ấy chẳng biết gì cả, rồi cứ thế mà rời bỏ Kuala Lumpur, rời bỏ tớ, đột ngột, lạnh lùng và lặng lẽ. Chiều nay tớ đi học về một mình, ngồi trên xe buýt một mình, tớ đi ngang qua con đường, tớ đến khu công viên, trời mưa nên chẳng có bọn trẻ con mọi khi hay chơi ở đó… Nếu tớ biết trước được rằng từ giờ trở đi tớ phải nhớ đến Allen trong tình trạng như vậy thì…

Hiên Lam nói một mạch, như không để ý có tôi ngồi bên cạnh, nói như tự nói với chính mình. Tôi nghe giọng cô ấy nghẹn lại, phòng tối quá tôi không biết Lam có khóc không, tôi rất hiếm khi nhìn thấy Lam khóc. Vậy là những cảm nhận của tôi về tình cảm của Lam dành cho Allen là đúng. Tôi mỉm cười vì tôi càng nhận ra Lam dễ thương hơn tôi nghĩ, mặc dù cũng thật là buồn cho Lam khi sau tất cả những tháng ngày vừa qua, cuối cùng nó trở thành một nỗi nhớ không hoàn hảo, một nỗi nhớ được hình thành trên những mảnh vỡ còn sót lại ở đất Kuala Lumpur.

Tôi gọi Allen là người tình đầu tiên của Lam ở mảnh đất này. Không biết cụm từ “người tình” có phù hợp với Allen hay không, vì hình ảnh cậu ấy quá trong sáng và dễ thương. Nhưng dù sao Allen cũng đã đi vào ký ức, nỗi nhớ và nỗi buồn của Lam rồi.

Đêm hôm ấy, tôi nằm nhớ lại lần cuối cùng gặp Allen, cậu ấy ngồi dưới nhà đợi Lam, chúng tôi nói dăm ba câu với nhau. Allen bảo: “Tớ rất thích đôi mắt của Lam, thích cái phong cách bất cần của cô ấy hay cố tạo ra để che giấu sự bối rối của mình, thích cả sự tính toán trẻ con của Lam nữa. Cô ấy bảo lúc đầu quen tớ chỉ định lợi dụng để lấy đề cương ôn tập và có người làm hộ bài thuyết trình”. Rồi cậu ấy bật cười rất đáng yêu, và nói tiếp, nói như thể đang thì thầm: “Thật là dễ thương…”.

Tôi bỗng thở dài, tự nhiên thấy buồn, lại đa cảm, tự hỏi không biết Allen rồi sẽ làm sao với chừng đấy ký ức và nỗi nhớ về Lam? Cậu ấy có quên được không? Và liệu có phải Lam đã đánh rơi một mối tình đáng lẽ còn đẹp hơn cả thế. Vì đâu dễ dàng tìm được người con trai yêu con người thật của mình, yêu cả những góc tâm hồn không hoàn hảo, để có thể bật cười và nói “Thật là dễ thương…” như vậy.

2.2.2 Munir

Sau Allen, Lam cũng quen thêm hai chàng trai nữa, lần này là quan hệ yêu đương thật sự, vì cô ấy nhận lời người ta nhưng cũng kết thúc nhanh chóng.

Thời gian này, dường như Lam yêu ai cũng rất bất cần, tôi không biết lúc cô ấy nhận lời thì trông như thế nào, bình thường cô ấy rất hờ hững, chẳng tìm thấy được sự nồng nàn hay mãnh liệt trong cách đối xử của Lam với người ta, vậy mà anh chàng nào cũng trở nên rất đắm đuối và si mê cô ấy. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi vẫn phải bật cười.

Tôi nhớ anh chàng gốc Ấn Độ ngày đó, da ngăm ngăm đen, trông cao to, mặt chữ điền và có đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt to tròn với hai hàng lông mi dài, đặc biệt là hai đồng tử màu xanh nước biển, lúc đầu tôi còn tưởng anh ta đeo kính sát tròng có màu, nhưng không phải, đó là màu mắt tự nhiên. Cha anh ấy là người Ireland. Đôi mắt ấy đẹp đến nỗi tôi hay nói đùa với anh chàng này là: “Chắc hẳn cũng có một vài cô gái nào đó chỉ vì yêu đôi mắt anh mà phải chấp nhận yêu luôn cả anh nhỉ?”. Munir (tên anh chàng ấy) vừa cười vừa nói với tôi rằng:

- Nhưng anh tin là Lam yêu anh không phải chỉ vì đôi mắt đâu. Cô ấy không phải là người coi trọng vẻ đẹp bên ngoài.

- Thế anh nghĩ tại sao Lam lại yêu anh?

- Anh không biết. Nhưng chắc không hẳn chỉ là vì tình yêu. Có thể Lam chỉ yêu anh ít ít thôi, cô ấy có lý do riêng tư nào đó để nhận lời tỏ tình của anh. Nhưng anh không quan tâm lý do ấy là gì, anh trân trọng tình yêu này và cảm thấy hạnh phúc, may mắn vì là người được Lam lựa chọn.

- Anh thật đáng yêu, chàng trai ạ. Em hy vọng là Lam sẽ cảm nhận được tình yêu của anh.

- Ồ, tất nhiên là cô ấy cảm nhận được chứ. Anh chưa bao giờ che giấu tình yêu của mình với Lam cả.

Munir cười, rồi tự nhiên lại trầm ngâm nói tiếp với tôi:

- Có điều là chưa bao giờ Lam nói yêu anh cả.

- Chưa bao giờ sao? - Tôi hỏi.

- Ừ, khi anh tỏ tình với Lam, anh đã hỏi cô ấy là “Em có yêu anh không?”, và cô ấy trả lời rất lạnh lùng: “Anh không phải hỏi nhiều đâu, em đồng ý làm bạn gái của anh”. Thế là thôi anh chẳng hỏi gì nữa, từ hôm đấy anh và Lam là một cặp.

Đấy là dăm ba câu đối thoại tôi nhớ về Munir. Anh chàng này là chủ một quán ăn Ấn Độ mà Lam làm phục vụ ở đó. Thời gian này bỗng dưng cô ấy thích đi làm thêm, làm đủ thứ nghề: làm bánh sô cô la, tiếp thị sản phẩm, bán hàng, rồi đi phiên dịch… Cũng chẳng phải vì tiền, bởi thù lao của những công việc này cũng chẳng được là bao, có lẽ Lam thích thay đổi không khí.

Cuộc sống xung quanh với những cảnh vật, con người và những mối quan hệ quen thuộc đôi khi lại rất nhàm chán và ngột ngạt. Nhiều chỗ Lam làm, tôi cũng phải xin vào làm cùng cô ấy, lý do duy nhất chỉ là cảm thấy không yên tâm khi để cô ấy làm một mình như vậy.

Từ ngày nhận lời yêu của Munir, Lam cũng không đi làm ở quán ăn đó nữa. Điều tôi đặc biệt thích ở Munir là anh ấy rất yêu động vật và hoa cỏ. Munir thường hay tặng Lam những thứ như thế. Một chiều mưa rất to, tôi và Lạc Bân đang ngồi gọt trái cây ở phòng khách, Chu Minh chơi guitar, Lâm ngồi pha trà, Lam ngủ trên phòng. Bỗng có tiếng xe hơi quen thuộc trước cửa nhà, Munir xuất hiện với một lồng chim trên tay, Lạc Bân vội chạy tới, kêu lên:

- A, chim gì vậy anh? Đẹp quá.

- Đây là con vẹt. - Chu Minh bảo.

- Chính xác. Đây là con vẹt đẹp nhất ở 1 Utama, anh vừa thấy là đã muốn mua ngay để tặng Lam rồi.

Tôi ngắm nghía chú vẹt đang đậu trên cái cành đặt trong lồng. Chú ta có bộ lông với ba màu nổi trội: vàng, xanh, tím - tựa như bộ lông của một chú công đỏm dáng. Cái mỏ dài trông rất ngố, đôi mắt màu xám tro, tròn xoe như hai viên bi ve. Quả thật rất đẹp.

- Nó có nói được không anh? - Tôi hỏi.

- Tất nhiên rồi. Không lẽ anh bỏ tiền ra để vác về một con vẹt không biết nói sao?

- Ôi, con này chắc đắt lắm anh nhỉ? Hôm nọ em xem giá một con vẹt trên mạng, không đẹp bằng con này đâu, đã hơn 1000RM4 rồi. - Tôi nói tiếp.

4 RM (Ringgit) đơn vị tiền tệ của Malaysia - còn được gọi là đồng đô la Malaysia. 1RM bằng khoảng 5.000VNĐ.

- Thì tiền nào của đấy em ạ. Bù lại, anh sẽ tập cho nó nói nhiều lời yêu thương, để ngày nào cũng nói cho Lam nghe.

Đến khi Lam thấy con vẹt, cô ấy bỗng kêu lên với Munir:

- Trời ơi, con gì mà trông ghê quá vậy? Cái mỏ gớm quá đi mất thôi, anh lôi nó từ đâu về thế?

- Anh mua ở 1 Utama đấy. Em không thích à?

- Không, trời ạ. Anh không biết em ghét vẹt lắm à? Suốt ngày chỉ giỏi “ăn theo nói leo” chứ lợi ích gì.

Buồn cười nhất là Munir dạy nó rất nhiều câu tiếng Anh, đại loại như là: “I love you!”, “I miss you!”, “You are so beautiful”, thì nó lại chẳng nói được câu nào. Đến khi Lam nhìn nó ghét quá, mới buông một câu Việt Nam: “Đúng là đồ ngốc” thế là nó nhại lại ngay: “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!”. Cả bọn phá lên cười. Chu Minh còn bảo: “Chắc anh Munir mua nhầm con vẹt Việt Nam rồi”. Cứ thấy có người, là nó lại kêu “Đồ ngốc”, Munir suốt ngày hỏi bọn tôi rằng “Đồ ngốc” nghĩa là gì, nhưng tôi chỉ cười thôi, không giải thích.

Con vẹt được treo ngay bên khung cửa sổ ngoài vườn, Lam chẳng bao giờ đoái hoài đến nó, hằng ngày tôi và Chu Minh thay phiên nhau cho nó ăn và uống nước.

Rồi có lần Munir vác một bó hồng tím đến tặng Lam, cô ấy buông ngay một câu: “Trên đời này, em ghét nhất là hoa hồng”. Lúc khác thì một chậu xương rồng rất đẹp, Munir đặt nó ngay bên khung cửa sổ phòng Lam. Có một buổi sáng đang chuẩn bị đi học, tôi và Chu Minh nghe thấy Lam gắt gỏng trong điện thoại rất to: “Sao anh lại để cái cây xương rồng ở đấy thế hả? Em vừa ngủ dậy, ra đóng cửa sổ, đã bị gai đâm vào tay chảy máu rồi. Em đã bảo anh là vứt nó ở dưới bếp hay sau vườn ấy, thế mà anh có nghe đâu. Giờ em vứt nó vào sọt rác cho anh xem”. Nói vậy nhưng Lam vẫn để chậu cây xương rồng đó ở trong phòng rất lâu. Món quà cuối cùng của tình yêu này là một con rùa, trông ngộ nghĩnh vô cùng. Nó bé tí tẹo, bằng một phần ba lòng bàn tay người lớn, nuôi được mấy ngày thì nó bị mù mắt, thế là đành thả ra hồ. Sau món quà này, Lam nói chia tay với Munir. Không biết Lam đã nói lời chia tay thế nào, cô ấy cũng không kể tôi nghe, chỉ biết rằng, ngày cuối cùng Munir đến nhà, cũng là vào một đêm mưa bão, vì lúc ấy đang đúng vào mùa mưa ở Kuala Lumpur. Anh ta không vào nhà, mà chỉ ngồi trong xe ô tô, chiếc xe đỗ trước cửa nhà khá lâu, cả chiếc xe bị bao phủ bởi những làn mưa xối xả.

- Hình như anh Munir đang đợi cậu đấy Lam ạ. - Tôi bảo Lam.

- Ừ. Anh ta gọi điện suốt từ nãy đến giờ. Thôi kệ đi, lát nữa kiểu gì cũng tự về ấy mà.

Lam vừa tung tẩy cây bút lông lên giá vẽ, vừa trả lời rất bình thản.

- Hay cậu xuống dưới nói với Munir một hai câu để anh ấy về. Dù sao anh ấy cũng đã rất yêu và rất tốt với cậu cơ mà. - Tôi nói tiếp.

- Đã kết thúc rồi thì có tha thiết hơn với nhau cũng chả để làm gì. Dù sao ngay cả lúc yêu nhau tớ cũng chẳng nồng nàn gì, không có lý gì đến lúc chia tay lại tỏ ra thế. Làm thế khác nào thương hại họ đâu. Anh ta đã yêu được thì đến lúc chia tay cũng phải học cách chấp nhận được thôi.

- Thế tại sao trước đây cậu lại đồng ý làm bạn gái Munir? - Tôi nói với thái độ hơi khó chịu, ít nhiều là Lam đã quá ích kỉ trong trường hợp này.

Cô ấy lại nhìn tôi như cái lần tôi hỏi lý do cô ấy thích Allen, rồi lại bật cười:

- Chắc là vì mấy món quà của anh ta quá, công nhận là anh ta giàu thật đấy.

- Tớ chẳng thể nào hiểu được cậu, Lam ạ. Con người cậu, cái gì là thật, cái gì là giả? Thật sự cậu có xem tớ là bạn thân của cậu để chia sẻ mọi cảm xúc không? Tớ e là chưa rồi, vì tớ cảm giác rằng, đến chừng nào cậu còn trụ được với bản năng và vỏ bọc của mình, cậu dường như không cần đến tớ hay bất cứ ai xung quanh, chỉ đến khi nào cậu bỗng dưng mềm nhũn ra cậu mới cần đến tớ để dựa vào như một sự bấu víu vậy. Tớ cảm thấy thất vọng vì điều đó, vì tớ đã hoàn toàn chân thành với cậu.

Tôi nói liền một mạch, chẳng buồn nhìn Lam, và không đợi cô ấy nói thêm câu nào. Tôi bỏ ra khỏi phòng lấy một chiếc ô to, rồi bước ra cổng. Chiếc xe của Munir vẫn đứng lặng lẽ trong màn mưa, anh ta lặng im như pho tượng, trầm ngâm. Thấy tôi tiến lại gần, Munir hơi ngạc nhiên, anh ấy hạ kính xuống. Tôi nói rất to, hòa lẫn cùng tiếng mưa, tiếng gió và sấm chớp xung quanh:

- Anh về đi, Lam không ra đâu, đừng lãng phí cảm xúc và thời gian của mình nữa. Và từ nay về sau, hãy học cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn là yêu bất cứ cô gái nào. Một điều nữa, đừng trao trọn vẹn trái tim anh cho bất kỳ ai cả, kể cả người ta có nồng nàn, thiết tha hay mãnh liệt đến mấy, thì đến một lúc nào đó người ta cũng không cần đến nó nữa.

Chiếc ô hơi nghiêng, làm những hạt mưa tạt vào mặt tôi rát lạnh. Hình như Munir nghe rõ hết từng lời tôi nói, anh ta cũng ngồi im nhìn tôi như vậy, rồi khẽ gật đầu, gương mặt không thể buồn hơn. Munir nâng kính xe lên, anh ta vẫy tay chào tôi, rồi quay xe đi về.

Tôi đứng nhìn chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn sau màn mưa. Anh chàng tội nghiệp, có thể anh ấy sẽ mãi không bao giờ quên được Lam và dấu ấn cô ấy để lại, đúng như có lần anh ta đã nói như vậy với tôi. Thế là một cuộc tình nữa lại tan vỡ, chẳng biết được Lam suy nghĩ những gì? Cô ấy cảm thấy thế nào? Tôi chỉ là một người đứng ngoài câu chuyện, vô tình mà phải chứng kiến, và cảm thấy lòng man mác buồn cho những tan vỡ xảy ra trước mắt. Trong một khía cạnh nào đó, tôi cũng chợt nghĩ rằng, giá mà không có tình yêu thì con người ta vô tư và bình yên hơn rất nhiều, không ai buồn vì ai, không ai oán không ai hận, không đau thương, và không tan vỡ. Nồng nàn đắm đuối, rồi cuối cùng chẳng còn lại gì, sẽ vỡ tan và biến mất như bọt bong bóng. Mọi thứ lại tiếp diễn và lại bắt đầu với những câu chuyện khác. Nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi vì những sự tiếp nhận như vậy.

Tôi bước vào nhà, Lam đang đứng ngay trước cửa nhìn tôi, cô ấy đứng đấy tự lúc nào tôi cũng không biết. Lam bỗng dưng hỏi tôi:

- Có khi nào cậu ghét cái gọi là tình yêu trai gái chưa?

- Có, rất nhiều. - Tôi mỉm cười.

- Chắc nó được sinh ra để bị ghét bỏ rồi. - Lam hóm hỉnh.

- Nó được sinh ra để bị ghét bỏ bởi những người như cậu. - Tôi bật cười và nhéo mũi cô ấy một cái.

Lam bước ra sau vườn, cô ấy lại gần cái lồng chim, ngúng nguẩy nói với con vẹt: “Đồ ngốc!”, thế là nó nhại ngay lại: “Đồ ngốc! Đồ ngốc!”.

Lam bật cười thích thú, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lam cười với nó như vậy. Có thể cô ấy cũng sẽ chẳng quên được Munir. Sau ngày chia tay, mỗi sáng Lam đều có thói quen tưới nước cho chậu cây xương rồng, và bắt đầu cho vẹt ăn hàng ngày. Lam thật lạ, dường như cô ấy nồng nàn hơn với những tan vỡ.

2.2.3 Và một cuộc tình nữa ra đi

Rồi lại xuất hiện thêm một người tình nữa của Lam. Chàng ta là người Mã, gốc Trung Quốc, nói tiếng Anh rất khó nghe. Anh chàng này rất trẻ con, không nhường nhịn, nâng niu và chiều chuộng Lam như những anh chàng trước, hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe. Anh chàng này cũng thích vẽ tranh, thế là hầu hết thời gian ở bên cạnh nhau, hai người thi nhau vẽ, rồi mang ra hỏi tất cả chúng tôi rằng ai vẽ đẹp hơn, và thi nhau tranh cãi là mình vẽ đẹp hơn người kia. Anh chàng vẽ được bao nhiêu tranh thì mua khung, treo hết lên trên tường phòng khách, nhà bếp, cả ở trong phòng Lam nữa, nhưng Lam tháo hết xuống, và thay bằng tranh của cô ấy. Hai người lại cãi nhau, cãi nhau suốt ngày, từ chuyện vẽ tranh, chuyện bài vở, đến ăn uống cũng cãi nhau. Có lần thấy hai người to tiếng quá, tôi và Chu Minh gõ cửa phòng để xem có chuyện gì không. Lam ra mở cửa, mặt hằm hằm, trên tay đang giơ cao cái chổi, Chu Minh còn phải kêu lên: “Ôi, từ từ bình tĩnh, tớ đây mà, tớ chỉ xem có chuyện gì không thôi”. Lam chẳng nói chẳng rằng, quay vào trong nhìn anh chàng kia với ánh mắt tóe lửa, cậu kia cũng chẳng kém, hai tay cầm hai cái thắt lưng, vẻ mặt đầy sát khí.

- Anh có cút ra khỏi phòng tôi, cút ra khỏi nhà tôi ngay không thì bảo? - Lam gào lên.

Sau một lúc vờn nhau, anh chàng thì cầm thắt lưng da cố tình đánh vào cái chổi, Lam cũng cầm chổi đánh vào tay anh ta thì anh ta cũng bước ra khỏi phòng. Nhưng vẫn cố quay lại trêu tức Lam:

- Để xem cô có rước được thằng nào khá khẩm hơn thằng này về đây không nhé.

Suốt ngày như vậy, thế mà vẫn yêu nhau, anh ta vẫn đến nhà chúng tôi ở hằng ngày, còn ăn cơm chung với chúng tôi, được mấy tháng, thế rồi cũng chia tay. Ngày cuối cùng anh ta đến nhà trông rất hiền lành, anh ta còn tặng tôi một bộ cờ vua bằng nam châm rất đẹp vì có lần tôi từng nói, tôi rất thích chơi cờ vua, và tự hào là chưa bao giờ bị chiếu tướng, nghĩa là chưa từng thua bao giờ. Anh ta lên phòng Lam, chẳng biết hai người nói gì, nhưng căn phòng rất lặng lẽ, không một tiếng động, khác hẳn với những thanh âm ồn ào trước đây. Anh ta ra về, tay còn cầm hai bức tranh Lam vẽ, một bức tranh vẽ cảnh thiếu nữ đang ngồi trên một hòn đảo, hoang dại như một con thú hoang giữa những lớp sóng biển dâng cao. Mưa, gió, và bầu trời vô định với những ánh sao đêm. Và một bức tranh nữa vẽ cảnh một cậu bé và một cô bé đang ngồi thả những chiếc máy bay giấy trên một cánh đồng, với những lớp cỏ dại mọc khắp nơi, và bầu trời màu xám.

- Anh thích hai bức tranh này à? - Tôi hỏi.

- Ừm, bức đầu tiên rất giống Lam, cứ như là cô ấy vẽ tâm hồn mình ra giấy vậy, bức thứ hai thì giống chúng tôi, vì tôi và Lam hay chơi trò gấp máy bay giấy, để xem máy bay của ai bay cao hơn.

- À, hóa ra hai người là nguyên nhân của việc mỗi sáng tôi ra sau vườn, thấy toàn máy bay giấy của ai thả xuống, sáng nào tôi cũng phải dọn hết đấy.

Anh bạn nháy mắt chào tôi rồi đi về, không quên quay lại nói với Chu Minh rằng:

- À này, anh bạn, anh có cô bạn gái thật dễ thương.

Anh ta cười rất tươi chào chúng tôi, nhưng không thể che giấu nỗi buồn trên đôi mắt của kẻ si tình. Anh bạn đội ngược chiếc mũ trắng ra đằng sau, hai tay cầm hai khung tranh to đi lững thững, vai đeo chiếc ba lô, trông rất lãng tử và bất cần, nhìn rất hợp với Lam. Thế mà cũng lại chia tay. Sau khi anh bạn về, Lam treo lại những bức tranh của anh ta vẽ trước đây mà cô ấy đã tháo xuống.

- Lại một cuộc tình nữa ra đi. - Tôi bảo.

- Tớ đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với những trò chơi cảm xúc. Có lẽ tớ không cần phải bước vào một trò chơi nào nữa. Thế là đủ. - Lam trả lời.

- Cậu cứ xem tình yêu như một trò chơi thế thì kiểu gì chẳng mệt mỏi.

Lam chẳng nói gì nữa, cô ấy đứng trầm ngâm trước bức tranh anh chàng kia vẽ, rồi bỗng nói:

- Chẳng có bức tranh nào đẹp hơn bức tranh vẽ cánh hoa Lưu Ly mà Hải đã vẽ cho tớ.

- Không thể so sánh thế được. Cậu cứ giữ những ý nghĩ ấy trong đầu thì chẳng thể yêu ai nồng nàn được đâu.

Bỗng Lam bật cười, hỏi tôi:

- Này, nếu Hải còn sống, liệu tớ có yêu anh ấy đến tận bây giờ không nhỉ?

- Nếu chữ “nếu” tồn tại, thì nó đã không là một câu chuyện.

- Chắc không đâu, giờ tớ nghiệm ra, có yêu ai đến mấy thì cũng làm sao mà yêu mãi được…

Chúng tôi không nói gì hơn, tôi bước về phòng, Chu Minh đang chơi guitar, vừa đàn vừa hát, giọng cậu ấy nghe da diết quá, làm tôi nghĩ đến những chuyện tình đã qua của Lam mà não lòng.

“… Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời, cũng đã muộn rồi. Tình ơi, dù sao đi nữa xin vẫn yêu em.”

Dạo này Chu Minh hay hát bài Niệm khúc cuối. Tôi nhớ đến lời Lam vừa bảo, cô ấy mệt mỏi với những trò chơi cảm xúc và muốn dừng lại. Cứ như một người phiêu du lang thang với những thú vui của mình, giờ đã đến lúc thấy chồn chân.

Tôi đã ngỡ là vậy, ngỡ Lam tình tính tang thế là đủ rồi. Nhưng tôi đã nhầm. Trò chơi của Lam vẫn tiếp tục, và nó đã trở thành một bi kịch thật hãi hùng trong đời tôi.

2.3 Ngôi nhà với những trái tim lạc nhịp

Một buổi chiều, sau khi kết thúc sáu ca học từ tám giờ sáng đến sáu rưỡi chiều, Lâm rủ tôi và Lạc Bân đi ăn ở quán Thái gần trường. Vừa mệt vừa đói, tôi lấy ngay hai gói cơm Nasi lemak5 được gói sẵn trong lá chuối và bày trên bàn. Nasi lemak là món cơm truyền thống của người Mã, nếu sống ở Malaysia mà lại không biết ăn món cơm này thì thật là một điều vô cùng đáng tiếc. Kể ra nó cũng hơi khó ăn với những ai lần đầu tiên thử, như tôi ngày trước mới đến Kuala Lumpur cũng thế, không bao giờ dám thử món này, cũng như những món có cà ri xanh xanh đỏ đỏ cay cay của người Ấn. Về sau này, khi đói quá, cũng thử ăn xem, rồi lại thấy hay hay, rồi lại thấy thích. Tựa như chỉ qua một món ăn mà mình có thể cảm nhận được nét văn hóa truyền thống của người Mã. Nasi lemak bình dân thì chỉ có một ít cá khô, lạc rang, trứng, và tương samba. Giá cả thì rất dễ chịu, có khi chỉ 1RM, nhiều nơi Nasi lemak còn được ăn kèm với thịt gà, hoặc thịt bò. Tôi thích cái hương vị cơm được nấu bằng nước cốt dừa, và tương samba màu đỏ, đậm đà thơm ngon vô cùng. Vậy mà những người nước ngoài đến Kuala Lumpur, tôi ít khi thấy họ thử món ăn truyền thống đặc sắc này, đó là một điều rất đáng tiếc. Ăn một món ăn mà như hiểu được văn hóa, điều đó rất đáng quý, đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ da diết món ăn này, và tựa như mùi thơm của nước cốt dừa tỏa ra từ nắm cơm vẫn đang làm tôi ngây ngất.

5 Còn được gọi là Cơm béo, là một trong những món ăn truyền thống của người dân Malaysia. Cơm được nấu bằng nước dừa, lót nồi một lớp lá dứa, đến khi cơm gần chín thì đổ vào một ít nước cốt dừa. Thường ăn kèm với đậu phộng rang muối, cá cơm hoặc với trứng gà, thịt gà hoặc các món hải sản khác.

Tôi ngồi ăn liền tù tì hai gói Nasi lemak, và uống hai cốc nước chanh. Lâm bật cười: ”Nhìn cậu ăn như chưa bao giờ được ăn vậy”. Ăn xong, chúng tôi đi bộ tới siêu thị Giant để mua một ít rau quả, lúc thanh toán tiền, tôi bỗng giật mình khi thấy trên tay Lâm là hai gói băng vệ sinh phụ nữ.

- Lâm, cậu mua cái này làm gì vậy? - Tôi hỏi.

- Mua cho Lam.

- Sao lại mua cho Lam?

- À, tại hôm qua tớ thấy cô ấy xin cậu một cái, vì của cô ấy đã hết sạch rồi còn gì. Mà cả ngày hôm nay nằm ở nhà nữa, chắc chưa kịp mua.

- Ừ nhỉ, hôm qua cô ấy hỏi có cậu và Chu Minh ở đấy, mà thôi, tớ còn nhiều mà, cậu không phải mua đâu. Cậu để ý còn hơn cả tớ nữa đấy.

- Kệ, thừa còn hơn thiếu.

Lạc Bân đứng ngay cạnh, ngúng nguẩy hai cái bím tóc dài đến tận hông, khó chịu ra mặt với Lâm:

- Cậu có cần thiết phải làm thế không? - Lạc Bân hỏi.

- Hay nhỉ. Tớ thích mua cho Lam những thứ này thì đã sao? - Lâm nói hơi gắt gỏng.

Cả đoạn đường về, hai người không nói một câu nào, Lạc Bân đi phía trước, hai bím tóc rất dài hờn dỗi đung đưa qua lại trong gió, chiếc váy cô mặc sột soạt bởi những bước chân rất nhanh. Lâm cũng mặc kệ, dường như cậu ấy chẳng quan tâm mấy đến thái độ của cô ấy. Từ lúc đó tôi đã biết chính xác là Lạc Bân rất thích Lâm.

Về đến nhà, Lâm dúi hai gói băng vệ sinh vào tay tôi, rồi bảo: “Cậu đưa Lam, và bảo là cậu mua nhé”.

Đến tối, cả bọn ngồi xem tivi, Lam ra mở tủ lạnh lấy một lon Coca định uống. Lâm vội vàng giật lấy:

- Đừng có uống cái này.

- Sao? - Lam nhìn Lâm với một thái độ bất cần.

- Cậu đang “ấy”, không nên uống nước lạnh và nước có ga.

- Đang “ấy” là sao hả? Cậu có bị dở hơi không đấy?

- À, thì cậu đang “chu kỳ” mà. - Lâm có vẻ hơi ngượng ngùng.

- Chả làm sao cả. - Lam giật lại lon Coca trên tay Lâm, nhưng thái độ đã có vẻ hơi bối rối.

- Thôi mà, tớ xin đấy, uống cái này bây giờ không tốt đâu. Tớ để sẵn ly nước ấm trên bàn cho cậu rồi kia kìa.

- Hay nhỉ. Giờ còn quan tâm đến cả chuyện chu kỳ của tôi nữa cơ đấy.

Lam tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn cất lon Coca vào tủ lạnh rồi ra cầm cốc nước ấm uống hết một hơi. Tôi và Chu Minh nhìn nhau cười khúc khích, tôi còn cố tình nói với Minh: “Này, anh nhớ học tập Lâm đi nhé”.

Lâm cười lảng sang chuyện khác, Lam thì ung dung ngồi ăn trái cây, uống nước và xem ti vi, cứ như không quan tâm đến chuyện gì. Nhưng Lạc Bân thì đứng bật dậy, nhìn Lâm rất hờn dỗi, rồi bảo: “Cứ như là trò hề ấy”, và đi thẳng một mạch về phòng.

Lam nhếch mép cười, nụ cười của cô ấy thật tinh quái.

Lâm có tình cảm rất đặc biệt với Lam, nếu không muốn nói là yêu. Ở chung một nhà với nhau, vậy nên những hành động thường ngày dù là nhỏ nhặt nhất làm sao có thể che giấu mãi được. Lâm yêu Lam bằng một tình yêu mà không phải cậu con trai nào cũng có được, bền bỉ, âm thầm và kỳ lạ. Lam đã từng dẫn rất nhiều chàng trai của cô ấy về và sống với nhau ở ngôi nhà này. Tôi nhớ, có những buổi tối khuya, Lâm gõ cửa phòng tôi và bảo rằng:

- Cậu bảo Lam là muộn rồi, nói bạn cô ấy về đi.

- Chuyện riêng tư của Lam, làm sao tớ can thiệp được. - Tôi trả lời.

- Nhưng Lam chỉ mới quen người ta, để người ta qua đêm như vậy rất không hay.

- Thì cũng chỉ có bọn mình ở với nhau, chứ còn ai nữa đâu.

- Ừ, thôi vậy.

Lâm chào tạm biệt tôi rồi đi xuống những bậc cầu thang với dáng vẻ trầm buồn, trông vừa giống như ông cụ non, vừa như một gã trai si tình vậy. Lòng tôi chợt dâng trào một niềm thương cảm lớn, dẫu gì tôi cũng quá hiểu Lâm. Chẳng biết Lam có cảm nhận được tình cảm của Lâm không? Chắc hẳn là có chứ, ít nhiều cô ấy cũng đã có quá nhiều kinh nghiệm tình trường, nhưng sao Lam hờ hững, vô tình vậy? Từ lúc biết Lam đến giờ, Lâm tuyệt nhiên chưa có gì sai sót.

Một chiều nắng gay gắt, gần sáu giờ chiều rồi mà nắng vẫn như nắng ban trưa vậy, trên con đường về nhà vô tình chỉ có tôi và Lâm cùng đi về với nhau. Lâm bảo:

- Hôm nay Lam lại nghỉ học rồi.

- Hôm qua Lam vừa chia tay người yêu.

- Tôi nói.

- Cứ lần nào chia tay là hôm sau lại nghỉ học, cứ yêu cái kiểu như thế này thì tình hình học hành của Lam rất đáng lo ngại, chưa gì mười phần trăm chuyên cần cô ấy đã mất trắng rồi.

- Đừng lo, Lam là người luôn tự ý thức được mình đang làm gì và đang tồn tại như thế nào.

Lâm chẳng nói gì nữa, chúng tôi bước đi tiếp. Những bông hoa màu tím hai bên đường dường như không thể tươi lên được, tôi nhận ra rằng, hoa chỉ đẹp trong gió, nhất là những bông hoa mỏng manh như thế này. Lâm bỗng hỏi tôi:

- An còn nhớ câu hỏi đêm hôm nào An hỏi tớ không?

- Câu hỏi nào cơ?

- Về Lam ấy mà.

- Có phải cái đêm cậu giận Lam vì chuyện với Allen đúng không?

- Ừ!

- Ừm, tớ hỏi là có phải cậu thích Lam đúng không?

- Phải, tớ bảo tớ chỉ coi Lam như An và Lạc Bân thôi…

- À, ừ…

Lâm bỗng dưng im lặng, tôi cũng chẳng biết nói gì hơn, vì không hiểu cậu ấy định bộc bạch điều gì, nhưng một điều tôi biết chắc rằng, đêm đấy Lâm đã dối lòng khi trả lời tôi.

- À, thật ra là không hẳn như vậy, chắc chắn là tớ không thể coi Lam như An hay Lạc Bân được. - Lâm nói.

Tôi cười, Lâm tiếp lời:

- Tớ yêu thương Lam rất nhiều. Không ít lần tớ mong muốn mình là người có thể đi bên cạnh Lam suốt cả cuộc đời để bảo vệ và đem lại hạnh phúc cho Lam.

- Sao cậu không bao giờ nói với Lam điều đó?

- Để làm gì? Không biết cô ấy có cảm nhận được hay không, nhưng có lẽ Lam không cần đến tình yêu của tớ. Ngay cả chỉ là một trò chơi của cảm xúc, Lam cũng sẽ không bao giờ chọn tớ.

- Tớ hiểu ý cậu. Và những suy nghĩ đó đã khiến cậu phải đau khổ?

- Tớ chưa bao giờ cảm thấy tủi hờn hay đau khổ vì những gì Lam thể hiện. Cô ấy có cách riêng để đối xử với tớ mà. - Lâm bật cười.

- Nhưng cậu đâu thể thanh thản trong tình trạng như vậy được.

- Ừ, tớ buồn cho tình yêu của mình, nó hoàn toàn bị động trước cá tính của Lam, và như thế nó chẳng thể giúp gì được cho Lam hay cho tớ cả. Tớ chỉ có thể tiếp tục đứng lặng lẽ dõi theo cô ấy mà thôi.

Câu chuyện của một chiều nắng kết thúc như vậy, tôi cảm giác nó hơi nặng nề, có thể vì nắng đã quá gay gắt, mồ hôi thấm ướt lưng áo tôi và Lâm. Chúng tôi vừa đi vừa thở dốc, toàn bộ những nỗi niềm riêng tư của Lâm được phơi bày. Nhưng hình như mỗi lần chúng tôi nói về Lam, lần nào cũng nặng nề như thế. Một phần là Lâm chẳng biết làm gì hơn với tình cảm của cậu ấy dành cho Lam, ngoài việc để nó vương mang vào tôi như vậy, một phần là tôi chẳng biết làm gì hơn cho cậu ấy. Cứ tưởng rằng, những mối quan hệ, đôi khi chỉ là chúng ta cần nói cho nhau nghe, và nghe nhau nói, nhưng như thế vẫn là chưa đủ, mỗi một con người dường như là một khối cô đơn vô tận, không thể chạm tới được.

Tôi nhớ một lần, Lam bị kẹp chân vào cái cổng sắt, bị dập mất một nửa móng chân, mặt tái xanh lại vì đau. Lâm pha một chậu nước ấm rửa sạch máu ở ngón chân bị đau cho Lam, cậu ấy lấy cái bấm móng chân, định cắt đi phần móng bị dập, Lam kêu lên:

- Thôi, đừng có cắt, tớ đau lắm.

- Tớ chỉ làm rất nhẹ thôi, yên tâm, không đau lắm đâu, cậu chịu khó nhé.

Lâm nâng bàn chân của Lam lên rất nhẹ nhàng, mới chỉ cắt nhẹ ở phần đầu móng, Lam bỗng kêu lên: “Đau quá, cậu làm cái quái gì vậy?”, rồi theo quán tính Lam đá chân về phía trước, trúng ngay mặt Lâm. Mặt Lâm ngay lập tức in một vệt máu dài từ ngón chân bị đau của Lam kèm theo đó là cả một vết xước.

- Mặt cậu bị xước rồi kìa.

Lạc Bân vừa nói vừa ném ánh nhìn khó chịu về phía Lam rồi lon ton tiến lại gần, định lau vết máu dính trên mặt Lâm.

- Kệ tớ!

Lâm nói cộc lốc, gạt tay Lạc Bân ra, ngước mắt lên nhìn Lam, Lam cũng nhìn lại cậu ấy, ánh nhìn có vẻ dịu đi. Hai cặp mắt nhìn nhau, như có vẻ hiểu nhau hơn, cả hai chẳng nói gì. Lâm tiếp tục vuốt ve ngón chân Lam và cắt nốt phần móng bị dập, Lam cũng không kêu ca một tiếng nào nữa.

Lạc Bân cũng im lặng, sự im lặng đầy hờn dỗi, cô ấy đứng phắt dậy và bỏ về phòng.

Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn toàn bộ những gì diễn ra trước mắt mình, mọi cái như chưa hề có bắt đầu và cũng sẽ chẳng có kết thúc. Lam thì quá từng trải, Lâm thì quá mê muội, Lạc Bân như một thiếu nữ mới lớn, chỉ nghĩ đến tình cảm của mình, và có thể bày tỏ nó rất táo bạo. Tất cả cũng chỉ vì trái tim yêu. Bất giác tôi thấy ba người họ như ba đường thẳng song song, chạy đuổi theo nhau và sẽ chẳng gặp nhau ở điểm nào cả. Một ngôi nhà nhìn bên ngoài thì có vẻ rất bình lặng, nhưng kì thực nó luôn âm ỉ và bị xáo trộn bởi những mối quan hệ tình cảm phức tạp. Như có lần, sau những khó chịu của Lạc Bân dành cho Lam, tôi đã hỏi thẳng cô ấy khi chỉ có hai người với nhau:

- Cậu ghét Lam lắm sao?

Lạc Bân bỗng trở nên rất trầm ngâm, không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, mà nói rất xa vời:

- Lắm lúc tớ ước chúng ta đừng làm con người, không biết yêu thương, thù ghét, không biết tính toán, cơ hội và chà đạp lên nhau. Cậu có nhớ câu nói này không: “Tôi chỉ muốn làm một cái cây, lớn lên theo thời gian, và không làm hại bất cứ ai”. Tớ cũng vậy đấy. Nhưng sinh ra đã là một đứa con gái, muốn yêu và muốn được yêu.

- Tình yêu không có tội, và đó là lý do chúng ta có thể dùng để biện hộ cho mọi hành động của mình. Nhưng tớ nghĩ rằng, đừng nên để mình bị lạc lối vì nó.

Lạc Bân nhìn tôi, không nói gì chỉ khẽ cúi đầu, hai bím tóc rất dài không còn đung đưa nữa. Lạc Bân có một vẻ đẹp rất dịu dàng và nữ tính, đơn giản là một cô gái muốn yêu và muốn được yêu, đúng như cô ấy nói. Không biết Lâm đã bao giờ nghĩ đến tình cảm của Lạc Bân chưa?

Một đêm khuya, nằm bên cạnh nhau, tôi hỏi Chu Minh:

- Anh này, anh nghĩ Lam sẽ yêu Lâm, hay Lâm sẽ yêu Lạc Bân?

- Làm sao anh biết được. Anh có phải là một trong ba người họ đâu. Mà sao tự nhiên em lại hỏi vậy?

- Vì tự nhiên em thấy cảm động trước tình cảm của Lâm dành cho Lam. Nếu Lam mà yêu Lâm thì cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc, vì Lâm là một chàng trai tốt, lại rất yêu thương và hiểu Lam. Nhưng em nghĩ đến Lạc Bân, em thấy cô ấy cũng thật đáng thương.

Chu Minh bỗng quay người lại nhìn tôi và hỏi:

- Em nghĩ anh có phải là một chàng trai tốt, rất yêu thương và hiểu em không?

- Chẳng biết được, vì dường như trong tình yêu, chúng ta yêu bản thân mình nhiều hơn.

Tôi trả lời, và xoay người về phía ngược lại để tránh ánh nhìn của cậu ấy. Chúng tôi cứ nói qua nói lại những câu rất vu vơ như vậy, có lúc cả hai trở nên mâu thuẫn với nhau, rồi cùng chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ nhớ loáng thoáng câu cuối cùng của Chu Minh nói mà tôi nghe được: “Hình như là em chẳng yêu anh nhiều như anh nghĩ”. Sau đấy cậu ấy có nói thêm những câu gì đó, mà tôi chỉ ậm ừ với hai con mắt đã nhắm nghiền. Trong cơn mộng mị, dường như vẫn nghe đâu đó tiếng quạ kêu từ đằng xa trong đêm vắng, âm thanh này đã trở nên quá đỗi quen thuộc hằng đêm, tiếng quạ nghe vừa ai oán, vừa như dự báo một điềm gì đó sắp xảy ra…

3. Ken

Tôi nhớ mãi lần đầu tiên gặp Ken, vì bắt đầu từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi ở Kuala Lumpur đã bắt đầu thay đổi, từ những đợt sóng nhỏ âm ỉ lúc ban đầu cho đến những giông tố sau này.

Một buổi chiều tháng Tư, tôi đang hí hoáy ngồi chép bài giảng của giáo viên môn Marketing thì bất giác nhận ra anh chàng ngồi bên cạnh nãy giờ cứ dán mắt vào vở ghi chép của mình. Tôi quay sang nhìn. Một anh chàng da hơi nâu, mũi cao, tóc chải ngôi giữa bồng bềnh, tôi chưa kịp hỏi, anh ta đã cười rất bối rối, rồi nói:

- Tôi quên đem theo kính, nên không nhìn thấy gì trên bảng cả.

- Không sao đâu, bạn cứ tự nhiên.

Tôi cười đáp lại, và kéo vở sang hẳn một phía cho anh ta dễ nhìn. Cứ thế, tôi cặm cụi chép bài giảng, và anh bạn thì cứ liếc sang vở tôi vừa chép vừa ngước nhìn giáo viên giảng bài. Chúng tôi, chẳng ai nói thêm với ai câu nào, thi thoảng cả hai nhìn nhau, định nói gì đó rồi lại thôi, lại cùng cười, và tôi nhận ra rằng anh ta có nụ cười rất đáng yêu, hai hàm răng trắng, đều tăm tắp. Tim tôi bỗng nhiên đập rộn ràng, bối rối đến độ tôi chẳng dám quay sang nhìn, và cũng chẳng dám hỏi anh ta một câu nào cả. Tôi không phải là đứa quá lãng mạn, hay dễ rung động trư?