← Quay lại trang sách

SỐNG Ở KUALA LUMPUR 1. Ký ức về Kuala Lumpur

Tất cả những gì thuộc về Kuala Lumpur đều in rất sâu đậm trong tâm trí tôi. Tôi thân thuộc nơi này còn hơn bất kỳ nơi nào khác, kể cả Việt Nam, vùng ngoại ô quê tôi hay Hà Nội. Tôi yêu Kuala Lumpur nhiều bao nhiêu thì bi kịch của tôi ở đây càng lớn bấy nhiêu. Tất cả những gì thân thương nhất, đau khổ nhất đều gắn bó với nơi này, nên tôi nhớ đến từng chi tiết rất nhỏ ở Kuala Lumpur. Tôi nhớ những cái man mác, những cái trừu tượng không gọi được thành tên, như nhớ một mùi thơm, một hương vị, một lối cũ…

Những ngày đầu tiên sang đến đất nước này, thành phố này, Kuala Lumpur trong tôi chẳng có nhiều ấn tượng. Có chăng chỉ là đường phố rất rộng, nhiều xe ô tô. Đây là lần đầu tiên tôi tới một đất nước khác, nên tôi không biết giao thông ở đây lại phát triển nhiều so với ở Việt Nam đến vậy. Đi đâu cũng gặp phụ nữ đội khăn trên đầu, rất nhiều những quán ăn của người Ấn Độ mà ngửi mùi đã thấy nóng bức. Mùi dầu mỡ, mùi cà ri, mùi nước sốt, lại còn hay thấy cảnh phụ nữ đạo Hồi, và một số người khác, dùng tay để trộn cơm và bốc ăn. Lần đầu tiên nhìn những cảnh này tôi đã nổi da gà nhưng ở lâu rồi thì lại quen và thậm chí còn thấy nó rất đặc trưng và thân thương. Đối với người Mã, việc ăn bằng tay là một cách để thưởng thức món ăn rõ ràng và thú vị nhất.

Tôi, Chu Minh, Lam, Lâm, và một bạn gái nữa trong khoa thuê chung một nhà. Bạn gái ấy có cái tên rất lạ, Lạc Bân. Lạc Bân trông rất dễ thương và lành tính, đặc biệt là có mái tóc rất dài, dài đến tận hông. Chỉ nhìn sơ qua những thành viên, đã thấy căn nhà này bình yên và êm ái thế nào. Không phải ngẫu nhiên mà chúng tôi lại chọn ở cùng nhau trong cùng một nhà như vậy, phải cảm thấy hợp, cảm thấy chơi được, tin tưởng nhau được, thông cảm mới ở được với nhau. Lam và Lâm thì không nói làm gì, tôi đã quá rõ. Riêng chỉ có Lạc Bân thì tôi không biết gì nhiều về cô ấy, chỉ nhớ ngày trước, mỗi lần gặp tôi ở trong khoa, Bân hay cười rất hiền với tôi. Bạn ấy có nụ cười rất xinh và hồn nhiên, ngay cả khi tôi dính vào một số scandal, nụ cười của Bân vẫn không thay đổi. Khi bốn người, tôi, Chu Minh, Lam và Lâm cùng rủ nhau đi tìm nhà, Lạc Bân níu áo tôi, giọng lí nhí như trẻ con: “Tớ cũng muốn đi tìm nhà cùng bọn ấy. Tớ muốn ở chung cùng bọn ấy”.

Thế là chung một nhà, ngôi nhà có bốn phòng tất cả, một phòng to, hai phòng đôi, và một phòng đơn. Thêm một phòng khách, một nhà bếp, hai phòng tắm ở ngoài, và một phòng tắm ở ngay trong cái phòng to. Hai phòng đôi, Lam và Lạc Bân mỗi người một phòng, gọi là phòng đôi nhưng một người ở thì cũng không phải là quá rộng rãi. Lâm ở phòng đơn, phòng to còn lại thì tôi và Chu Minh ở cùng nhau. Ừ thì ở chung phòng, tôi chẳng xấu hổ hay kiểu cách gì, yêu nhau có cơ hội ở gần nhau thì ai cũng thích, hơn nữa tôi cũng thích được chăm sóc Chu Minh. Có ở khác phòng, hay khác nhà thì cũng chỉ là hình thức, cái tôi e ngại là ở cùng với nhau sớm như vậy, quen thuộc đến từng chi tiết sẽ dễ dàng làm mình cảm thấy nhàm chán và làm mất đi sự thú vị của tình yêu. Hơn nữa, cả hai chúng tôi cũng còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm để sẵn sàng cho đời sống sinh viên kiểu vợ chồng, mặc dù tôi rất tự tin vào bản thân mình rằng, với Việt An thì mọi thứ đều sẽ trở nên ổn cả thôi, nhưng đúng là con người hoàn toàn bị động trước chữ “ngờ” của cuộc sống.

Tất cả mảnh ghép trong cuộc sống của tôi đều do tình huống và hoàn cảnh đưa đẩy, khiến con người ta buộc phải học cách thích ứng.

Ký ức thì không quá nhiều, nhưng ký ức đã thành thương, thành nhớ, vương mang, đè nặng lên trái tim ngay cả khi giờ đây, tôi đã xa cách miền ký ức ấy rồi. Nhiều người xung quanh bảo với tôi là họ nghĩ sau chừng đấy những nỗi đau và mất mát, tôi phải sợ Kuala Lumpur này lắm chứ, phải chạy trốn nó cả đời chứ, nhưng không phải vậy. Mặc dù đúng là đã có quá nhiều tan vỡ, quá nhiều đau đớn nhuộm đầy máu và nước mắt, tôi mãi thương Kuala Lumpur như thương những bi kịch của cuộc đời mình ở nơi này.

Ký ức là trường học. Trường học không đẹp lộng lẫy như tôi vẫn hay hình dung về những ngôi trường đại học hoành tráng ở một đất nước xa lạ. Nhưng hỏi cả thành phố Kuala Lumpur này thì ai cũng biết trường tôi, dân địa phương ở đây gọi ngôi trường này là trường “quý tộc”. Đó là tôi nghe một số người nói thế, còn thực hư thế nào thì tôi không rõ được. Nhưng sinh viên ở trường nom cũng có vẻ quý tộc thật. Trang phục đủ loại màu sắc và phong cách, điện thoại cũng vậy, xe hơi xếp đầy cả một bãi.

Mỗi lần đi bộ đến trường, ngang qua bãi đỗ xe, lúc nào tôi cũng hoa mắt vì màu sắc và kiểu dáng của các kiểu xe hơi ở nơi này. Mà trường này là trường quốc tế, học phí đương nhiên cao hơn hẳn so với rất nhiều trường khác, nên sinh viên học ở đây cũng không thể là sinh viên nghèo được. Trường học còn làm tôi nhớ rất nhiều đến những giáo viên, hình ảnh của họ trong tôi rất thân thương. Họ thật sự thân thiện, tuy có những thầy cô rất nghiêm khắc và thường chấm điểm khắt khe, nhưng giờ nhớ lại, tất cả những người thầy, người cô ấy cho tôi một cảm giác ấm áp và gần gũi lạ kỳ. Tôi nhớ thầy giáo dạy môn Kế toán, thầy hay kể chuyện cười, rất thích sinh viên Việt Nam, và còn thuộc hết tên sinh viên Việt Nam ở đây. Nhớ cô giáo dạy môn Luật, nhẹ nhàng và hay cười. Có nhiều lần đang giảng bài, cô hay chỉ tay về phía tôi ngồi rồi bảo: “Bạn gái xinh xinh ngồi ở trong góc kia, cho tôi biết ý kiến của bạn về vấn đề này được không nhỉ?”. Tôi nhớ thầy dạy Marketing rất hài hước, hay cho lớp nghỉ sớm và hay cho đề cương ôn tập sát với bài thi. Còn thầy dạy Kinh tế người Hàn Quốc thì đã già lắm rồi, tóc bạc trắng, chắc thầy cũng sắp về hưu, thầy rất hay dỗi sinh viên, trông đáng yêu như trẻ con vậy… Nhớ rất nhiều, hầu như mỗi thầy cô đều để lại một dấu ấn đẹp trong tôi, tôi chẳng có bất kỳ ấn tượng không tốt với ai cả. Như Lam thì cô ấy sẽ nhớ mãi thầy Ben dạy Thống kê, ông thầy người Ấn Độ có gương mặt rất nghiêm nghị, và đã đánh trượt Lam môn này đến ba lần. Trường học còn gợi tôi nhớ về những chuyến xe buýt. Những chiếc xe buýt to kềnh càng, màu vàng, không được đẹp lắm, có nhiệm vụ đưa sinh viên từ khu vực chính đến khu khác để học và cứ mười phút lại có một chuyến. Ghét những ngày nắng nóng, oi bức, sinh viên chen chúc nhau trên một chiếc xe, những cô cậu sinh viên tay ôm một đống sách vở, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Tôi chỉ thích những ngày xám trời, ngày không nắng, không mưa, không chói chang, với những chuyến xe ít sinh viên và con đường đã quen thuộc đến từng vạch vôi. Nhìn ra ngoài trời, ánh mắt vô định và tai vẫn nghe đều tiếng ì ạch của chiếc xe buýt. Vô tình tôi phát hiện ra có đôi ba chàng trai hay nhìn trộm tôi, thế là lại bối rối…

Ký ức là những kỳ thi. Cứ đến gần kỳ thi là tất cả chúng tôi lại căng thẳng, thức ngày thức đêm để học. Nhớ những đêm trắng, bàn học đầy những sách vở, tài liệu ôn thi, cà phê và mì tôm. Có đêm mệt quá, ngủ gục trên bàn lúc nào không biết, sáng sớm bị đánh thức dậy bởi tiếng chim hót, mở mắt ra đã thấy nằm gọn trong lòng Chu Minh, chăn đắp kín người, bỗng thấy thanh tịnh và bình yên lạ kỳ. Giữa những kỳ thi căng thẳng và mệt mỏi như vậy, vẫn luôn tồn tại bên cạnh tôi một thứ hạnh phúc bình dị. Chu Minh học rất giỏi, nhưng lại chọn học ngành Công nghệ Thông tin, khác hoàn toàn với ngành tôi học nên chẳng giúp được gì cho tôi trong việc học tập cả. Còn Lam, Lâm, Lạc Bân và tôi đều cùng học về Business. Lam và Lạc Bân theo chuyên ngành Tài chính, tôi và Lâm theo Marketing. Lý do tôi chọn Marketing đơn giản vì tôi thích đi lại nhiều, thích trình bày trước nhiều người, thích những ý tưởng sáng tạo, và thích quảng bá cho một chiến lược nào đó của mình. Tôi tin là tôi hợp với nó, và tôi tin tôi sẽ thành công.

Tuy học khác ngành, nhưng có những môn cả bốn chúng tôi phải học cùng nhau, nên đến lúc thi cả bốn đứa đều tập trung lại, cùng ôn tập với nhau. Tôi và Lâm có thể coi là học khá hơn hẳn Lạc Bân và Lam. Lạc Bân thì chăm chỉ nhưng hơi chậm, Lam thì tính cách cô ấy thế nào thì cô ấy học như thế, bàng quan và bất cần. Giống như chơi đàn hay vẽ tranh vậy, cô ấy thích thì học, không thích thì lại bỏ sách vở đấy tìm những sự đam mê vô định khác. Lam là người rất có khả năng, khi cần thiết cô ấy sẽ cố gắng gấp mấy người thường để đạt được mục tiêu. Giống như những môn học thuộc lòng cũng vậy, trong khi chúng tôi chỉ cần học ý để triển khai thì Lam phải thuộc từng chữ một trong sách. Trước đây Lâm hay bảo là Lam học vẹt, nhưng tôi lại cho rằng chỉ là do cô ấy quá cầu toàn mà thôi. Khi thích thì cô ấy sẽ làm như vậy, còn nếu không lại mặc kệ, thích ra sao thì ra. Tôi hay bảo Lam theo ngành này chẳng hợp chút nào, cô ấy quá nghệ sĩ để có thể theo đuổi những cái cần sự tính toán và đầu óc như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy điểm số của tôi, Lâm lại bảo: “Giỏi thật đấy! Không phải ai cũng thông minh hơn người như An đâu nhé”. Tôi cười, tôi chẳng coi trọng thành tích là mấy, nhưng trời sinh ra tôi là một đứa con gái quá kiêu hãnh và yêu bản thân mình, muốn mọi người phải nể phục và tôn trọng mình, nên chẳng còn cách nào khác ngoài cố làm thật tốt những gì có thể. Trên đời này, một trong những điều đầu tiên tôi không chấp nhận được, đó là sự coi thường và thương hại của người khác.

Đến bây giờ ngồi kể lại những ký ức này, tôi vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác mát lạnh trong phòng thi, những giám thị, đã từng rất hiền, đã từng rất nghiêm khắc. Những đề thi, đã từng rất dễ, đã từng rất khó chịu, và tôi nữa, đã từng rất ung dung thoải mái, và cũng từng phải đổ mồ hôi để chiến đấu với những đề thi hóc búa đến tận câu hỏi cuối cùng.

Một thời sinh viên đã xa. Đến bây giờ khi đã bắt đầu kiếm được những đồng tiền đầu tiên của riêng mình, mới thấy được thời đi học vẫn là thời sung sướng nhất. Khi bạn còn đi học tức là bạn vẫn còn là thượng đế, người khác phải lao động để truyền đạt kiến thức lại cho bạn, bạn chỉ việc tiếp thu, học và tự tung tự tác với những kiến thức của mình, không bị điều gì ràng buộc cả.

Ký ức còn làm tôi gợi nhớ về những chiếc taxi Kuala Lumpur. Thật lạ, không hiểu sao tôi rất nhớ những chiếc taxi ở Kuala Lumpur, những chiếc xe Proton2 thật xấu xí, có khi đi còn cọt kẹt, sơn đủ màu xanh, đỏ, tím, vàng. Những chiếc xe đã đưa tôi qua rất nhiều những con đường, những con đường quen thuộc nhưng chẳng bao giờ tôi nhớ tên. Cả những con đường rất lạ, mà có lẽ giờ đây khi đã xa quá rồi, tôi chẳng còn dịp nào để đi ngang qua một lần nữa. Những chiếc xe taxi đưa tôi lướt nhanh qua những chiếc ô tô rất đẹp, bóng loáng. Đã nhiều lần như thế tôi nghĩ thầm trong đầu: “Biết đến bao giờ mới đủ tiền để mua một chiếc xe như vậy?”. Hình như một số người tình đi qua đời tôi, đã từng nói rằng: “Nhất định rồi anh sẽ mua cho em một chiếc xe còn đẹp hơn cả như thế”. Thật dễ thương biết bao, có những khoảnh khắc, người ta yêu mình đến nỗi quả quyết rằng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, mình có muốn cả ông trời thì người ta cũng sẽ bắc thang lên trời để bắt ông trời xuống, đấy là có người đã nói với tôi như vậy.

Những ngày ngồi trong taxi, nghe nhạc và nhìn ra xung quanh, cuộc sống đã từng rất chậm, cuộc sống đã từng rất nhanh. Việt An đã từng rất bình thản, đã từng rất vui, đã từng rất buồn. Và những chú lái taxi, đã từng rất im lặng, đã từng nói rất nhiều.

- Cô gái, cô đến từ đâu vậy?

- Việt Nam, thưa ông.

- Ồ, Việt Nam à? Thật là ngạc nhiên!

- Vâng, nhưng sao vậy ạ?

- À, tôi chỉ không nghĩ rằng con gái Việt Nam lại có thể xinh đẹp như thế này.

- Cảm ơn ông. Và, con gái Việt Nam thì còn xinh đẹp hơn cả thế này.

Ký ức còn là những ngày mưa. Những ngày mưa ở đây lưu lại trong nỗi nhớ của tôi rất sâu nặng và tha thiết, nó gắn liền với cả những bình yên và biến động của tôi ở mảnh đất này. Những ngày mưa, kéo theo cả những tiếng sấm chớp buốt lên tận óc. Nếu không sang Kuala Lumpur học, tôi không thể nghĩ là sấm chớp lại có thể tạo ra những tiếng kêu khủng khiếp đến như vậy, tưởng chừng như nó có thể làm sập cả bầu trời. Những ngày mưa, là hình ảnh Chu Minh với chiếc ô màu hồng rất to trên tay, tôi đi bên cạnh, nép vào người cậu ấy. Là hình ảnh ngồi trong xe với Ken, đi trong màn mưa, mưa che phủ trắng xóa con đường trước mặt, nhìn xa xăm qua chiếc cửa kính ở phía trước mắt, và nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, át cả tiếng nhạc Ken bật. Là tôi trưa nào một mình chạy giữa trời mưa và sấm chớp kéo dài những tia đỏ rực lửa trên nền trời âm u, những tia đỏ như chiếu thẳng vào tôi, như muốn thiêu đốt tôi. Là tôi và Lâm đêm nào, hốt hoảng trong mưa gió, đi tìm Lạc Bân…

Những ký ức thật lạ, tôi đã nghĩ nó sẽ nhạt dần, phôi pha dần theo năm tháng, để trái tim thôi không lạc nhịp, nhưng không, đến tận bây giờ, khi những dòng chữ được viết ra, ký ức vẫn còn nguyên vẹn, như thể nó đang tồn tại, như mới hôm qua đây tôi vẫn còn ở nơi đó, còn ở khoảnh khắc đó, và mãi không thoát ra được.

Còn cả những bi kịch, những bi kịch đã đến, đã xảy ra và dẫn lối tôi đến ngày hôm nay. Tôi đã không còn là một cô gái trong sáng, đầy kiêu hãnh, tự tin vào sự nhạy cảm và thông minh của mình nữa. Tôi đã già đi rất nhiều, trái tim đã tổn thương, đã chai sạn, nụ cười mãi mãi không còn nguyên vẹn. Dường như đó là sự sắp đặt của số phận, số phận phải cho Việt An những bi kịch như vậy, thì Việt An mới càng đúng là Việt An, những bi kịch mà không mấy người con gái phải chịu đựng như tôi, những bi kịch sẽ được kể tiếp…

2. Cuộc sống sinh viên và chuyện năm người

2.1 Tình yêu ở Kuala Lumpur

Từ khi sang Kuala Lumpur, tôi và Chu Minh bắt đầu thay đổi cách xưng hô, gọi nhau là “anh - em” như những cặp tình nhân khác. Ban đầu cũng hơi ngại, vì trong mắt tôi, Chu Minh vẫn còn nhiều điểm trẻ con lắm, gọi là “anh” thì cũng hơi gượng, nhưng mãi rồi cũng quen, cũng thấy gần gũi và tình cảm.

Thời gian đầu, chúng tôi yêu nhau rất nhẹ nhàng và bình yên. Mọi cái trôi đi như một dòng sông êm ả. Chúng tôi cùng nấu cơm ăn chung với nhau. Tôi, Lạc Bân và Lam nấu ăn, còn Chu Minh và Lâm rửa chén bát. Thường thì tôi nấu chính, vì khẩu vị vừa miệng tất cả mọi người. Có những chiều chạng vạng tối, Chu Minh hay vào bếp đứng bên cạnh xem tôi nấu ăn:

- Em yêu hôm nay làm món gì thế? - Chu Minh hỏi.

- Món gì anh không ăn được. - Tôi cười.

- Để xem nào… ui, nộm rau muống à? Lại làm món anh thích rồi, yêu quá đi mất.

- Hứ, ai cho anh ăn đâu mà anh mừng vội thế.

- Đấy, đấy, lại đanh đá rồi, biết thừa là cố tình nấu cho mình ăn đây mà.

Nói xong, Chu Minh bế bổng tôi lên, đung đưa về phía trước, và cười rất sảng khoái:

- Ha ha, cho chừa cái tội đanh đá với người yêu nhé.

Tôi hét lên hốt hoảng, tay đập vào người Minh liên tục:

- Á, thả em xuống, em không đùa đâu, em sợ lắm, em khóc bây giờ đấy.

Lam và Lạc Bân đang nhặt rau bật cười khúc khích. Lam còn đệm thêm vào: “Thả nó xuống vườn ấy Minh ạ”.

Minh cúi xuống nhìn tôi âu yếm, rồi bảo:

- Em nói em yêu anh đi, rồi anh thả em xuống.

- Em ghét anh.

- Anh biết thừa!

Vì học khác ngành nhau nên hai chúng tôi học khác khu vực, nhưng cứ hôm nào ai học xong trước sẽ sang bên khu vực người kia để đợi nhau.

Hằng ngày chúng tôi đi bộ về nhà, đi trên một con đường quen thuộc, qua bãi đỗ xe của trường, băng qua đường, qua trạm xăng, rồi đến con đường chính mà ngày thường chúng tôi vẫn đi đi về về. Ở Kuala Lumpur có rất nhiều những con đường to và đẹp, nhưng tôi chỉ yêu nhất con đường đến trường và về nhà này thôi. Con đường đã thật thanh bình, đã rất nắng, rất mưa, hai bên đường là những cây hoa màu tím, những cánh hoa mỏng manh còn rơi đầy trên nền đất khô xám. Rồi còn cả những con quạ đen đậu trên cột điện hay kêu quang quác nữa chứ. Ở Việt Nam cứ nhắc đến quạ là thấy dễ sợ, ghê gớm lắm, vậy mà sang bên này, hình ảnh con quạ đậu trên cột điện lại trở nên rất thân thuộc và gần gũi với tôi.

Có một lần đi ngang qua những bụi cây giống nhau nằm lúp xúp ven đường, lá của nó trông rất quen thuộc, tôi bảo Chu Minh dừng lại xem:

- Anh xem này, anh có nhận ra lá gì đây không…?

- À, lá này hay dùng để làm chả xương sông.

- Đúng rồi, lá lốt đấy, không ngờ lại có mấy cây lá lốt mọc ở đây như vậy. Mình hái về đi, rồi em làm chả cho mọi người ăn.

Tôi và Chu Minh hái cho vào một cái túi nhỏ, không khí rất dễ chịu, chạng vạng hoàng hôn, Chu Minh đưa một chiếc lá lên ngắm rồi bảo:

- Lá này ăn ngon vậy nhưng sao trông xấu thế nhỉ?

- Xấu đâu mà xấu. Em thấy cũng ngộ nghĩnh dễ thương đấy chứ.

- À, em thích lá này chứ gì? Thế thì từ bây giờ, cứ đến dịp lễ Tết, anh không tặng hoa cho em nữa, anh ra đây hái lá này về tặng em, đỡ tốn tiền. - Chu Minh cười hóm hỉnh.

- Em bảo em thích lúc nào, sao anh ki bo thế.

Nói vậy mà Chu Minh làm thật, cậu ấy đi hái những cây lá lốt để tặng tôi thật, không phải vào những dịp lễ tết, mà vào những ngày chúng tôi cãi nhau, Minh hái nó về để làm hòa với tôi. Cậu ấy hay hái về, để trước mặt tôi, rồi không nói gì:

- Anh hái cái lá này về làm gì vậy? Em không quan tâm đâu.

- Tại lúc em giận, anh thấy em xấu xấu cũng giống cái lá này, mà em lại không thèm nói chuyện với anh, nên anh đi hái cái lá này về để em có đồng minh nói chuyện cho đỡ buồn.

- Hứ, anh còn dám chọc tức em nữa hả? Mà ai bảo anh cái lá này xấu, em đã bảo là nó ngộ nghĩnh dễ thương mà.

- Đấy, chắc lại muốn tự khen mình ngộ nghĩnh dễ thương đấy.

- Đương nhiên, vì sự thật là thế, còn hơn anh, người đâu mà khôn quá thể, chắc hái cái lá này về để bảo em làm chả cho ăn, chứ có phải muốn làm hòa gì đâu.

- Anh thích ăn đồ người yêu mình làm thì có gì sai trái?

- Hứ, ai là người yêu anh chứ? Ai thèm yêu anh. Tôi ngúng nguẩy vênh vênh mặt, miệng cười đắc ý. Chu Minh tiến lại gần, lấy hai tay áp chặt vào mặt tôi rồi hơi nâng lên:

- Em yêu anh nhiều không?

- Em có thèm yêu anh đâu mà nhiều hay ít.

- Em nói em yêu anh nhất đi.

- Em ghét anh nhất.

- Anh biết thừa!

Chu Minh đặt lên môi tôi một nụ hôn rất sâu, cậu ấy có kiểu hôn rất nồng nàn, một nụ hôn như thể rất sợ tôi sẽ rời xa cậu ấy. Trong những người tình đi qua đời tôi, cho đến tận bây giờ, Chu Minh vẫn là người hôn tôi với tất cả sự mãnh liệt nhất có thể, và tôi nhớ cái âm hưởng ấy đến da diết.

Chu Minh còn hay cho tôi chơi trò giã gạo, cái trò chơi này là ký ức tốt đẹp duy nhất của tôi về cha mình. Ký ức đã quá xa, và không còn rõ nét nữa, mờ ảo đến mức tôi mơ hồ không biết nó đã từng tồn tại thật không. Ngày xưa rất xưa, khi tôi còn rất bé, hình như là cha cũng đôi lần cho tôi chơi trò này. Đặt tôi lên chân, rồi đưa lên đưa xuống, đẩy tới đấy lui. Từ ngày yêu Chu Minh, Chu Minh cũng hay cho tôi chơi trò này, nó làm tôi gợi nhớ về một miền tuổi thơ, như vừa thực vừa ảo, vừa xa vừa gần, cả những trò chơi ngày bé hay chơi nữa. Nhiều lúc Chu Minh còn cố rung rung chân để làm tôi lo sợ là mình sắp ngã xuống đất, nhưng tôi chỉ thấy buồn cười và thích thú, tôi cười sảng khoái, Chu Minh cũng vậy.

Đang chơi thì không biết vô tình hay cố ý mà tôi bị rớt xuống thật, cũng nhẹ thôi nhưng tôi bị ngã ngửa xuống đệm. Đang còn phấn khích, bỗng tôi thấy Chu Minh tiến lại gần, nằm nghiêng hẳn một bên nhìn xuống tôi, một tay cậu ấy đặt ngay trên đầu tôi, một tay vuốt ve mặt tôi rất dịu dàng và hỏi một câu muôn thuở đã được lặp đi lặp lại đến lần thứ bao nhiêu rồi tôi không thể đếm được:

- Em yêu anh nhiều không?

- Em đã bảo là em ghét anh mà.

Lần này Chu Minh lại phản ứng khác, cậu ấy nhìn tôi rất trìu mến, rồi bỗng dưng lại bảo:

- Anh yêu em nhiều nhiều lắm.

- Nhiều bằng chừng nào?

- Nhiều nhất quả đất.

- Quả đất thật ra chỉ là một hạt cát thôi, anh không biết sao?

Chu Minh lắc đầu, vẫn nhìn tôi âu yếm vậy, trong khi tôi vẫn đang thao thao bất tuyệt lí giải vì sao quả đất chỉ là một hạt cát, thì bỗng dưng Minh cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn nồng nàn và mãnh liệt, kiểu hôn của Chu Minh cho tôi biết điều gì lại sắp xảy ra, ít nhiều thì chúng tôi cũng đã quan hệ với nhau trước đó. Tôi còn nhớ lần đầu tiên làm tình với Chu Minh là sau hai tháng khi chúng tôi đã ở chung với nhau, mặc dù trước đó cả hai đều có rất nhiều thời gian và cơ hội gần gũi nhau, nhưng một phần vì tôi là người con gái đầu tiên trong cuộc đời cậu ấy nên Minh đã rất cố gắng giữ gìn cho tôi, một phần vì tôi vẫn còn ám ảnh chuyện cũ nên vẫn chưa sẵn sàng. Lần đầu tiên xảy ra rất tự nhiên và theo chu trình phải đến của nó. Chu Minh khá trẻ con, rụt rè và thiếu kinh nghiệm. Minh bối rối đến mức khi đang đến những lúc cao trào của cảm xúc, cậu loay hoay mãi ở phía dưới tôi, rồi chợt dừng lại, hỏi rất chân thành: “Chỗ nào là chỗ... vào em nhỉ?”. Và sau đấy thì hấp tấp như một cậu trẻ con hiếu động trước trò chơi của mình, vội vàng lắp ráp và bật công tắc chạy thử bằng những cú dập lên dập xuống non nớt và ngô nghê đến tội nghiệp. Minh chắc hẳn chẳng có cảm xúc mấy, chỉ cố gắng hoàn thành cho xong việc để thể hiện bản lĩnh đàn ông với tôi. Đối với một người con trai, sự non nớt như vậy trước bạn gái ít nhiều cũng là một điều xấu hổ.

Được một lúc như thế, Minh nằm bất động trên người tôi, thở sâu và đều hơn. Tôi mỉm cười. Tôi đưa hai tay vuốt ve tấm lưng trần của Minh. Rồi anh sẽ phải lớn hơn, Minh ạ. Trời hôm đấy không có gió, hơi khó chịu.

Nhưng những lần sau thì Chu Minh tiến bộ hơn rất nhiều, cậu ấy cũng phải tự biết nên làm thế nào để đạt được trọn vẹn khoái cảm và cảm xúc trong lúc làm tình với người con gái mà cậu ta yêu hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này. Chu Minh đã dần biết cách khơi gợi dục cảm trong những khúc dạo đầu, biết làm trò với hai bàn tay trên cơ thể tôi, biết cách đưa đẩy nhịp nhàng, đúng với tiến độ cao trào của cả quá trình. Đến cả tiếng hét của Chu Minh cũng đã gợi dục hơn rất nhiều theo tỉ lệ thuận số lần chúng tôi làm tình với nhau. Tôi đã bắt đầu hết lo lắng và mệt mỏi với sự non nớt của Minh, đã có thể phiêu mình hơn trong những lúc như thế. Không phải chỉ với Chu Minh, mà là với thiên nhiên, tôi không yêu Minh nhiều đến mức mọi cảm xúc của tình dục đều hướng về cậu ấy trọn vẹn, tôi không có sự nồng nàn đó với Minh, nên tôi phải mượn đến thiên nhiên để những gì hoang dại của xác thịt được tỏa ra hết, để sự giao cấu giữa hai cơ thể không đơn thuần chỉ là trần tục. Cửa sổ đêm nào cũng mở, tôi thích mở cửa sổ vào đêm, kể cả trong lúc ngủ, nó cho tôi cảm giác bay bổng vô cùng. Và những đêm lăn lộn cùng Chu Minh, dường như là tôi đã nghe được tiếng quạ kêu từ rất xa, tiếng gió đêm vi vu, tiếng lá cây cựa quậy, cả tiếng những chiếc xe hơi thỉnh thoảng lướt qua, thoang thoảng mùi hương ở đất Kuala Lumpur, làm tôi như càng mê mẩn hơn, man dại hơn cùng tấm thân trần của Minh, bảo là tôi mượn thiên nhiên để đạt sự khoái cảm tuyệt đối cũng được.

Điều làm tôi thích nhất khi làm tình với Chu Minh là mỗi khi thỏa mãn xong, cậu ấy không như một số người con trai khác, nằm ngửa ra giường, thở rất mạnh, không nói năng gì và cũng không quan tâm gì đến xung quanh nữa. Chu Minh thì khác, sau mỗi lần như thế, cậu ấy ôm tôi rồi nhìn tôi và mỉm cười rất đáng yêu, thói quen của Minh là cậu ấy sẽ lấy nước cho tôi uống, và để sẵn một đĩa trái cây bên cạnh, cậu ấy sẽ lấy khăn lau hết “phế liệu” trên người tôi, hoặc sẽ nhấc bổng tôi vào nhà tắm.

Còn nhớ lần đầu tiên, sau khi quan hệ xong, chúng tôi cùng ngâm mình trong bồn tắm, nước từ vòi sen trút xuống xối xả. Minh lấy tay vuốt những làn nước đang chảy trên mặt tôi ấm nóng, cậu ấy bỗng dưng hỏi, rất trìu mến và nhẹ nhàng:

- Trước đây, em đã từng quan hệ bao giờ chưa?

- Không lẽ anh không thể nhận biết được?

Minh im lặng, cậu ấy đúng là chẳng có một chút kiến thức nào về chuyện này cả. Tôi cười, tụt người xuống cái bồn tắm khá rộng, mặt chìm trong nước, và tạo bong bóng nước nổi lên, tôi ngước mặt lên nhìn Minh đang ngâm mình trong nước ở phía đối diện, tôi lắc lư cái đầu sang để nước hai bên tai chảy hết ra ngoài, nước từ vòi sen vẫn xả xuống mạnh, tôi vuốt mặt, vẫn nhìn Minh và nói trong làn nước:

- Đã từng.

- Anh cũng đoán vậy.

Minh mỉm cười, tôi cũng cười, chẳng nói gì thêm. Bỗng cậu ấy hỏi, giọng điệu hơi bối rối:

- Em thấy anh có quá kém trong khoản này không?

- Có, quá non nớt và thiếu kinh nghiệm.

- Thế em có thỏa mãn không?

- Tất nhiên là không.

Sau câu trả lời của tôi, mặt Minh hơi xị xuống, tôi bật cười nói tiếp:

- Nhưng anh sẽ tiến bộ nhanh thôi, nếu không chúng ta không thể nào cảm nhận được nhau trong khi quan hệ cả.

Minh trườn người về phía tôi, trong làn nước ấm vô cùng, gần như thể nằm lên trên người tôi vậy, cậu ấy vuốt hai bên mặt tôi, nhìn tôi rất dịu dàng:

- Anh yêu em nhiều, nhiều lắm. Anh sẽ làm tất cả để em hạnh phúc.

Tôi mỉm cười, không nói gì, Minh lại nói tiếp một câu quen thuộc:

- Em nói em yêu anh nhiều đi.

Tôi nhìn Minh, chàng trai trẻ con đáng yêu của tôi, và thầm nghĩ, con người này mãi mãi không bao giờ có thể bạc bẽo hay phụ tôi được.

- Vâng, em yêu anh.

Lúc đấy tôi không hề nhận ra một điều rằng, tình yêu của tôi và Chu Minh rất khác nhau, Minh yêu tôi vì tôi là tôi, cậu ấy yêu hết tất cả những gì thuộc về tôi, cả những sai lầm và đổ vỡ trong quá khứ. Còn tôi, tôi yêu Chu Minh vì cậu ta yêu tôi quá nhiều, vì thiết nghĩ sẽ chẳng có người con trai nào có thể yêu mình hơn thế, vì thiết nghĩ nơi hạnh phúc nhất chưa chắc đã là nơi bình yên nhất, nhưng nơi bình yên nhất, chắc chắn mình sẽ tìm thấy được hạnh phúc.

Nhưng, vào thời khắc đấy, tôi đã quên đi mất một điều rằng, hạnh phúc không đơn giản chỉ là như vậy, hạnh phúc còn là cảm giác thỏa mãn của bản thân, tình yêu chỉ thực sự được thỏa mãn khi nó xuất phát từ sự nồng nàn của cả hai bên, tôi không có sự nồng nàn đó dành cho Chu Minh, cái điều mà trước đây tôi đã dành trọn vẹn cho Kiên. Hơn thế nữa, cái cảm giác bình yên mà Chu Minh đang dành cho tôi không phải lúc nào cũng cố định, thậm chí thời gian về sau này, câu chuyện giữa chúng tôi - hai con người yêu nhau trở nên khá mệt mỏi, ngột ngạt và rất lung lay, đơn giản chỉ vì, trong tình yêu thật ra ai cũng yêu bản thân mình nhiều hơn, chẳng ai là có thể hy sinh và thay đổi vì ai hoàn toàn cả.

Mang trong mình một tình cảm sâu sắc đến vậy, nhưng đúng là trong con người Chu Minh là một sự kết hợp giữa một đứa trẻ và một anh chàng si tình. Yêu nhau rồi, sống chung với nhau, hòa nhập với sinh hoạt riêng tư của nhau, tôi nhận ra Minh vẫn rất trẻ con trong rất nhiều vấn đề. Chẳng hạn như cậu ấy sẽ chẳng bao giờ nhường nhịn tôi trong những lần cãi nhau. Tôi cáu thì cậu ấy cũng cáu, cả hai sẽ cùng to tiếng và cãi nhau đến cùng, làm tổn thương nhau, rồi giận dỗi nhau, không nói chuyện với nhau, có khi phải đến mấy ngày, đến lúc ấy Minh mới chịu làm hòa cho qua chuyện. Tôi ghét những trận cãi vã, mà ai đang yêu lại chẳng ghét vậy. Nhưng với một đứa con gái vốn rất coi trọng niềm kiêu hãnh của mình như tôi, những lần cãi nhau như vậy chỉ như một con dao bào mòn dần mức độ tình cảm của tôi dành cho Minh, thứ tình cảm mà vốn dĩ nó đã chẳng nồng nàn gì cho lắm. Một đứa con gái kiêu hãnh thì không bao giờ muốn lùi bước, tôi hẳn nhiên là vậy.

Nói không quá, yêu Minh tôi cứ như một bà mẹ trẻ của cậu ấy vậy. Tối nào cũng phải nhắc Minh đi tắm, thay quần áo. Ngồi ăn cơm mà cậu ấy lười một tí cũng phải bắt ăn cho hết, đồ đạc để trong nhà đến lúc cần dùng, việc đầu tiên là Minh phải hỏi to lên, đại loại như là: “An ơi, cái kéo để ở đâu em nhỉ?”, “An ơi, mấy cái bóng đèn hôm trước em để ở đâu?” chẳng bao giờ Minh chịu đi tìm cả. Phòng ở của hai đứa, trang trí như thế nào, mua sắm những cái gì, bao giờ hỏi ý kiến Chu Minh thì cậu ấy cũng trả lời một câu quen thuộc: “Thế nào cũng được, em thích thế nào thì em làm”. Nhiều hôm mệt mỏi với việc học hành và các mối quan hệ xung quanh, về nhà tâm sự với Minh, Minh cũng chỉ biết an ủi, động viên tôi, tôi buồn thì cậu ấy cũng buồn, tôi khóc có khi Minh cũng khóc theo. Có lẽ chẳng bao giờ cậu ấy có thể cho tôi lời khuyên, hay bảo tôi nên làm cái này, không nên làm cái kia. Mọi cái tôi phải tự mò mẫm để tìm ra một hướng giải quyết các vấn đề, nhiều lúc chán nản quá chỉ ước ao có một bờ vai thật vững chắc để mình có thể dựa vào, một người con trai có thể thay tôi quyết định những vấn đề quan trọng của cả hai, có thể khiến tôi nể phục và toàn tâm toàn ý đi theo người ta. Đó phải là một người đàn ông thật sự, phải là một trụ cột vững chắc. Nói gì thì nói, phụ nữ nói chung cần được che chở và bảo vệ, và đó là một đặc quyền rất tự nhiên.

Tôi còn nhớ mãi lần chúng tôi to tiếng nhất với nhau. Từ đó trở đi, những tình cảm và suy nghĩ của tôi dành cho Chu Minh rạn nứt đi nhiều, và luôn khiến tôi phải hoang mang, liệu rằng mình có nên tiếp tục kéo dài câu chuyện tình này không?

Một lần tôi và Minh đi đến trung tâm siêu thị 1 Utama3. Chúng tôi giận nhau chỉ vì tôi muốn đi xem nhiều cửa hàng quần áo, nhưng Minh thì nhất định không chịu đợi tôi, cứ giục cuống lên và đòi đi xem đồ điện tử. Thế là cãi nhau, Minh đòi đi về, tôi không chịu, tôi bảo đi xem phim. Minh bảo: “Em thích thì đi xem phim một mình, lát nữa tự về một mình, giờ anh về đây”. Tôi phản ứng: “Không phải thách, anh thích đi đâu, làm gì mặc kệ anh, em đi xem phim”. Tôi quay mặt, đi về hướng rạp chiếu phim. Minh cũng quay đi, hai chúng tôi đi về hai hướng trái ngược nhau, và thậm chí không thèm quay đầu lại nhìn nhau một cái. Tôi đã mong rằng Minh sẽ chịu nhún nhường một chút mà đi theo tôi, dù sao xem phim cũng sẽ làm cả hai đỡ căng thẳng hơn, nhưng không, chẳng có một tiếng bước chân quen thuộc nào ở đằng sau tôi cả.

3. Trung tâm thương mại lớn nhất ở Kuala Lumpur.

Ngồi trong rạp chiếu phim một mình, tôi chẳng thể tập trung được một phút nào, phần vì rạp lạnh quá, mà tôi thì quên mang áo khoác, phần vì tôi nghĩ Minh đang lang thang trong siêu thị một mình để đợi tôi ra, mà giờ cũng đã muộn rồi, tôi bỗng thấy thương cho cậu ấy. Xem được một phần ba phim, tôi bỏ ra ngoài, nhưng nhìn quanh chẳng thấy Chu Minh đâu, đi hết bốn tầng của siêu thị cũng không có. Mười giờ tối, tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa, thậm chí tôi còn đi tìm loanh quoanh ở các khu vệ sinh nam, cũng chẳng thấy bóng dáng nào quen thuộc cả, tôi ngồi ở một băng ghế dài khá lâu, hy vọng Minh đang trốn ở đâu đấy, sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, nhưng chờ đợi cũng chỉ là vô ích. Cả siêu thị vắng hoe, tôi bắt đầu thấy sợ, tôi gọi điện cho Lam:

- Chu Minh về chưa? - Tôi hỏi.

- Ơ, về được một lúc lâu rồi cơ mà, tớ nghe tiếng cửa phòng, tưởng hai đứa về cùng nhau.

- Không. Thôi tớ gọi để hỏi cho biết thế thôi.

- Ơ, thế cậu đang ở đâu thế hả? Giờ này còn chưa về?

- Ở 1 Utama.

- Sao giờ này còn ở đấy? Mà cậu ở đấy với ai?

- Một mình.

- Trời đất. Sao lại ở một mình? Thế hai đứa có chuyện gì à? Sao Chu Minh lại để cậu một mình như thế? Mà sao cậu chưa về ngay đi.

- Được rồi, được rồi, giờ tớ về đây, cậu đừng hỏi thêm gì nữa, tớ mệt mỏi lắm rồi.

Tôi tắt máy, đi ra chỗ đợi taxi. Trời rất tối, những ánh đèn vàng mập mờ, không đủ độ sáng, đôi ba người dân địa phương lảng vảng gần chỗ tôi đứng, mấy anh chàng da đen cứ nhìn nhìn về phía tôi. Tôi sợ run người, nhưng cố gắng không để rơi một giọt nước mắt nào. Vài ba chiếc taxi tiến đến gần, tôi đi lướt qua một lượt, tôi bỏ qua chiếc xe đầu vì người lái taxi là một ông da đen người Ấn Độ. Hình như có ai bảo với tôi rằng ở Kuala Lumpur này, nếu bạn là con gái, đi một mình thì nên tránh những chiếc taxi của người Ấn Độ, vì trên xe bao giờ cũng có một mùi hương quyến rũ sẽ làm mình lịm người đi và không biết gì nữa, cũng đã có một số vụ hiếp dâm xảy ra như thế. Tôi cũng bỏ qua chiếc xe thứ hai, vì người lái taxi này đồng ý ngay lập tức khi tôi nói địa chỉ nhà, lại không nói giá tiền, đồng ý chạy theo đồng hồ, nhưng ánh mắt của ông ta thật đáng sợ, cứ nhìn chằm chằm vào ngực tôi, rồi cười rất khó hiểu. Tôi đóng sập cửa taxi lại và đi tới chiếc xe thứ ba, một chú lái xe người Trung Quốc, chú này nghe tôi nhắc đến địa chỉ, liền đưa ra giá ngay, tôi thở phào nhẹ nhõm, giả vờ trả giá một tí rồi đồng ý lên xe, mặc dù giá cao gấp đôi, nhưng có thể yên tâm là chú ấy có thể đưa tôi về đến nơi an toàn, vì cái người ta quan tâm ngay từ đầu là tiền.

Ngồi trên xe và nghĩ đến Chu Minh, tôi cảm thấy lòng mình dâng trào một nỗi thất vọng lớn. Đến bao giờ Việt An này mới tìm được một người đàn ông yêu thương mình hơn chính bản thân họ? Có lẽ sẽ chẳng có một ai như thế trên đời. Tôi như một nàng công chúa, suốt cả cuộc đời tìm kiếm chàng hiệp sĩ trong mơ, người có thể yêu chiều và che chở cho tôi như một tài sản quý giá nhất trên đời này, có thể dâng hiến cả thế giới này cho tôi, nhưng giấc mơ chưa bao giờ đến, nó lặng lẽ trôi đi, trôi qua từng người tình này đến người tình khác, tất cả xung quanh tôi chỉ là một sự ngộ nhận về một tình yêu đích thực, một tình yêu chỉ có trong cổ tích. Tôi trách mình sao ngày bé cứ thả nỗi buồn vào những câu chuyện cổ tích như thế, cứ tự cho mình là một cô công chúa, để hy vọng, để chờ đợi, để ngày tháng trôi qua. Và, cuộc đời thì chưa bao giờ là một trang truyện, chỉ có tôi, lặng lẽ giữa băng giá của những tan vỡ, tự hờn tự thương, tự nâng đỡ trái tim mình, như một con cừu cô độc giữa hoang dại của trời đất và thiên nhiên, chẳng biết gì, chỉ biết tự gặm nhấm nỗi buồn đau của chính mình.

Tình yêu thật ra là gì? Người tình thật ra là gì? Chu Minh đã từng nói không ít lần rằng cậu ấy yêu tôi hơn bất kỳ thứ gì trên đời này, yêu tôi hơn cả tính mạng và cuộc sống của cậu ấy, nhưng không phải. Cậu ta chỉ như một đứa trẻ muốn có bằng được món đồ chơi, yêu tôi để thỏa mãn tình yêu và bản thân cậu ấy, để đến khi bị tổn thương hay không thỏa mãn điều gì đó, thì cũng vẫn như một đứa trẻ, có khi sẽ vứt đồ chơi ấy đi ngay, dù chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi, chỉ là một hành động mà thôi, thì tình yêu đã không còn nguyên vẹn nữa rồi.

Việt An có quá đa cảm và cầu toàn không?