← Quay lại trang sách

Tập 1.

Thanh Bình! Em đừng đi! Nguyệt Bình chợt khóc! Đừng bỏ chi, Thanh Bình!

-...

- Thanh Bình!

Tiếng gọi của Nguyệt Bình vọng vào hư không tiñh lặng, làm cho cô bạn ngủ cùng phòng phải bật ngồi dậy:

- Nguyệt Bình!

Đôi mắt nhắm nghiền, Nguyệt Bình vâñ lảm nhảm:

- Thanh Bình! Thanh Bình..

Hoài Trang vỗ nhẹ vào má bạn:

- Nguyệt Bình! Tỉnh lại đi Nguyệt Bình!

Lần này thì cô gái đã tỉnh. Cô mở mắt ra ngơ ngác:

- Hoài Trang!

- Mi lại nằm mơ nữa à? Thâý gì mà hét dữ vậy? Còn khóc sướt mướt nưã!

- Ta thâý Thanh Bình. Nó không có chết, nó về đuà giơñ với ta. Hai chị em đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên có một người mặc bộ đồ trắng đến, và Thanh Bình đã đi theo người đó. Ta gọi hoài, Thanh Bình vâñ không quay lại.

Hoài Trang đưa khăn giâý cho bạn:

- Lau mồ hôi và nước mắt đi! Mi nhớ thương Thanh Bình quá nên mới thâý nó hoài đâý. Thanh Bình đã chết rồi, mi để cho nó thanh thản, được không Nguyệt Bình?

Cô nhìn bạn áy náy rồi nói tiếp:

- Người chết là hết. Thanh Bình cuñg đâu muốn bỏ mi mà đi! Tại số phận nó như thế phải chấp nhận thôi. Mi đừng cứ hoài đau thương, ngày không ăn,đêm không ngủ, liên tục nằm mơ réo gọi. Đà này, mi không chịu nổi đâu.

- Nhưng số phận gì khắc nghiệt thế? Thanh Bình còn quá trẻ, còn hoài bão và cả một tương lai phiá trước!

Nguyệt Bình sụt sùi:

- Nếu như ngày trước ta không cho nó đi học võ thì nó đâu có kết cuộc như này hôm nay. Tất cả cuñg tại ta.

- Mi không thể nói vậy được! Nêú là số phận thì không ai cãi được ông trời. Cái chết của Thanh Bình tuy là một sự nuối tiếc đau thương. Nhưng nó đã mañ nguyện vì mọi ngươi yêu thương nó và nhớ về nó bằng cả tấm lòng. Huống chi đây là con đường nó chọn, nó đã không trách ai rồi:

- Hoài Trang!

Nguyệt Bình ôm bạn nước mắt vâñ rơi, Hoài Trang vỗ nhẹ lên lưng bạn:

- Đừng như thế Nguyệt Bình!

- Ta nhớ Thanh Bình lắm, mi có biết không? Ba mẹ mất, hai chị em nương tựa vào nhau mà sống. Thanh Bình là người thân là niềm vui duy nhất của ta, thế mà bây giờ nó cuñg bỏ ta mà ra đi. Hoài Trang! Ta không cần gì hết, ta chỉ cần Thanh Bình trở về với ta thôi.

- Nguyệt Bình! Mi cuñg biết điều đó không thể được mà. Nghe ta, giảm bớt đau thương để nơi suối vàng Thanh Bình nó không phải lo lắng cho mi.

- Hoài Trang ơi! Ngày nào ta cuñg nhớ Thanh Bình Cả. Sự mất mát này ai hiểu cho ta đây? Không có gì bù đắp được cả!

Hoài Trang ôm lâý bạn:

- Ta hiểu được nỗi đau mất đi người thân của mi. Thanh Bình ra đi hơn một tháng rồi, và cuñg hơn tháng này, mi triền miên trong đau buồn, không tha thiết gì đến bản thân. Nhưng mi làm vậy. Thanh Bình có sống lại được không? Hay là làm cho tâm hồn nó không được thanh thản? Nêú thương nó, nhớ nó, mi cần phải nghĩ đến cuộc sống mình và sống tốt hơn. Có như thế, Thanh Bình mới yên tâm.

- Nhớ thương phải để trong lòng?

- Ừm.

- Nhưng ngày nào ta cuñg nhìn thâý di ảnh nó là ta không cầm được nước mắt.

- Thời gian rồi sẽ làm mi giảm bớt thương tâm đau buồn, nhưng không xoá sạch bóng hình và tình thương đâu. Hoài Trang nói. Biết đâu Thanh Bình sẽ bớt đầu thai làm một con người mới, có cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Cô với tay lâý tấm hình bán thân của Thanh Bình trên bàn xuống:

- Nó sẽ ở mãi bên chị của nó! Nguyệt Bình sờ lên tấm ảnh. Phải! Thanh Bình luôn ở bên chị mà phải không?

Hoài Trang thì thầm:

- Không còn Thanh Bình nhưng mi sẽ không cô đơn đâu. Lúc nào ta cuñg ở bên cạnh mi cả.

Nguyệt Bình mệt mỏi:

- Cám ơn mi, người bạn tốt.

Hoài Trang đỡ bạn nằm xuống:

- Bây giờ thì ngủ đi nhé.

Nguyệt Bình nhìn bạn như có lỗi:

- Ta đã phá giấc ngủ của mi phải không?

- Không sao đâu, bây giờ thì ngủ lại.

- Hoài Trang này!

- Nói đi.

- Ngày mai ta muốn đi làm.

- Không được khoẻ thì nghỉ thêm đi. Tổng giám đốc biết hoàn cảnh của mi mà, không cần phải lo.

- Nhưng ở nhà hoài không làm gì, ta lại nghĩ lung tung. Có công việc ta sẽ bớt buồn hơn.

Hoài Trang suy nghĩ:

- Vậy... sáng nay chúng ta cùng đến công ty. Giờ thì cùng ngủ nhé!

Nguyệt Bình gật đầu. Cô và Hoài Trang nằm quay lưng lại với nhau.

Đêm khuya yên lặng, hai cô gái cùng hai suy nghĩ. Hoài Trang nghe được tiếng thở dài trăn trở của bạn.

Thanh Bình ra đi còn mới mẻ quá, an ủi chi để an ủi vậy thôi. Bảo Nguyệt Bình giảm bớt đau thương thật là khó. Cả cô còn không chịu đựng được cái chết của Thanh Bình. Nói chi người chị ruột của Nguyệt Bình.

Hoài Trang còn nhớ như in nhưñg tháng ngày quen biết chị em Nguyệt Bình. Với cô đó là nhưñg chuỗi ngày hạnh phúc nhất.

Quê cô ở Cần Thơ, quê chị em Nguyệt Bình ở Đồng Tháp. Cả hai đều là người miềm Tây của vùng đồng bằng sông nước.

Cô lên thành phố đi học rồi đi làm, Nguyệt Bình cuñg vậy. Sau khi tốt nghiệp đại học, xin được việc làm, Nguyệt Bình đưa cậu em trai của mình cùng lên, bởi vì ở quê không còn ai thân thích cả. Ba mẹ của Nguyệt Bình mất cách đó hai năm.

Sự gặp gỡ của Hoài Trang và Nguyệt Bình ở công ty tài chính Đông Á đã đẩy hai người xích lại gần nhau và thân thiết nhau hơn.

Cùng là dân tỉnh lẻ, sống ở thành phố mưu cầu tương lai, Hoài Trang và Nguyệt Bình nhanh chóng trở thành nhưñg người bạn đồng cam cùng khổ.

Sau nửa năm quen biết, Hoài Trang dọn đến ở chung với Nguyệt Bình trong một căn nhà thuê. Họ sống hoà thuận với nhau như nhưñg người trong gia đình.

Hoài Trang và Nguyệt Bình làm việc cho công ty tài chính Đông Á. Còn Thành Bình, em trai Nguyệt Bình, ngoài học phổ thông ra, cậu còn tập võ ở câu lạc bộ.

Sống gần mới biết, Hoài Trang thật sự cảm phục nghi lực, ý chí và lòng kiên nhâñ củA chị em Nguyệt Bình. Nghe nói Thanh Bình đã từng tập võ ở quê và cuñg đã đoạt huy chương vàng ở giải trẻ, giải đai hội... Nên khi lên thành phố, cậu dễ dàng gia nhập vào các câu lạc bộ lớn.

Hoài Trang cuñg đã từng xem Thanh Bình thi đâú, cậu là một tài năng trẻ của quốc gia. Nhưng thật là đáng tiếc...

Trong một lần đâú tập với đồng đội chuẩn bị cho một giải lớn. Thanh Bình đã bị chấn thương gãy đốt sống cổ.

Được ban huấn luyện và đồng đội đưa đi cấp cưú, nhưng vì chấn thương quá nặng, Thanh Bình đã vĩnh viêñ ra đi.

Bạn bè thương tiếc một đồng đội, Tổ quốc thương tiếc một tài năng trẻ vắn số và người hâm mộ không khỏi ngậm ngùi.

Thanh Bình ra đi bao ngày là bao ngày Nguyệt Bình vật vã trong đau thương. Còn đâu một Nguyệt Bình vui nhộn, tràn đầy sức sống.

Đối diện với cái chết của một tài năng còn quá trẻ, ai mà không phải thương tâm, nói chi đến Thanh Bình là em trai của Nguyệt Bình. Nhìn Nguyệt Bình đau đớn, mà bản thân Hoài Trang không giúp được gì, cô thâý vô cùng xót xa.

Hình như thượng đế không công bằng với chị em Nguyệt Bình. Ba mẹ mất đi, không còn người thân, hai chị em nương tựa vào nhau mà sống. Thế mà cuộc sống của Thanh Bình cuñg bị cướp đi. Rồi nhưñg ngày sau này của Nguyệt Bình như thế nào đây, khi một mình đơn độc đối diện với bao nỗi đau thương mất mát.

Hoài Trang nghiêng người nhìn Nguyệt. Cô cảm thâý thương bạn quá. Cuộc đời sao mà quá tàn nhâñ.

Tiếng thở dài của một đêm muộn màng vọng lại, rồi Hoài Trang cuñg thiếp dần trong giấc ngủ. Cô đâu biết được người bạn kế bên vâñ thổn thức, giọt nước mắt thương nhớ đưá em vắn số lặng lẽ rơi.

- - -

Nhưñg tiá nắng sáng chiêú qua khe cửa, nghịch ngợm trên khuôn mặt xinh đẹp của Hoài Trang làm cô giật mình choàng dậy.

- Ơ. muộn quá rồi!

Hoài Trang bỏ chân xuống giường, song cô nhìn lại:

- Nguyệt Bình đâu? Đêm qua nhỏ nhớ Thanh Bình và nằm mơ, tâm trạng vô cùng đau khổ...

Sự lo lắng mơ hồ dâng lên trong lòng. Hoài Trang chạy đi ra ngoài miệng gọi inh ỏi:

- Nguyệt Bình! Nguyệt Bình! Mi đâu rồi?

-...

- Nguyệt Bình!

Không có tiếng trả lời, nhưng Hoài Trang ngửi mùi thơm của trứng chiên. Cô đi lần xuống bếp:

- Nguyệt Bình!

Hoài Trang tròn mắt nhìn bạn đang lui cúi bên bếp gass.

- Dậy rồi hả?

Nguyệt Bình quay lại cười:

- Ừm. Mi đang làm gì vậy?

- Điểm tâm sáng cho hai đưá mình.

Nguyệt Bình bước lại đẩy vai bạn:

- Vệ sinh đi rồi ra ăn sáng! Chúng ta còn phải đến công ty nữa đó.

Thấy Hoài Trang cứ tròn mắt nhìn mình, Nguyệt Bình quơ quơ tay:

- Ê! Không phải mi còn đang mộng du đó chứ?

- Ơ..không.

- Vậy thì đi vệ sinh đi! Không còn sớm nưã đâu.

- Ta...

- Sao, mi có gì muốn hỏi ta?

- Mi, không sao chứ?

Nguyệt Bình xoay tròn:

- Không sao! Như mi thâý đâý.

- Nguyệt Bình, đừng gắng gượng nhé!

Nguyệt Bình bẹo má bạn:

- Ta thâý mi có sao thì đúng hơn đâý, Hoài Trang ạ. Từ lúc thức dậy tới giờ cứ nhìn ta hỏi nhưñg câu đâu đâu âý. Có phải đêm qua ngủ không được nên mệt không?

- Không phải! Ta thâý mi kỳ lạ quá nên hơi lo thôi.

- Ta vâñ bình thường mà. Chỉ có điều sẽ không sống trong triền miền đau khổ nưã.

Mi nói rất đúng, người chết là hết, không còn gì để lo lắng nữa.

- Nguyệt Bình!

Nguyệt Bình nheo mắt:

- Mi thích nhìn ta cười hay thích nhìn ta khóc?

- Dương nhiên thì thích nhìn mi cười rồi.

- Vậy còn không mau...

Hoài Trang giơ tay:

- OK. Ta đi vệ sinh đây. Năm phút sẽ có mặt ngay.

Cô nhảy chân sáo vào nhà tắm, trên môi điểm một nụ cười nhẹ:

- Hèn gì sáng nay nắng rất đẹp.

Nguyệt Bình nhìn theo Hoài Trang, khuôn mặt thật buốn.

- Xin lỗi nha Hoài Trang. Ta chỉ có thể gắng gượng như thế thôi, để mi không phải lo lắng. Thật ra, trong lòng ta nỗi đau buồn luôn luôn xâm chiến. Bản thân ta cuñg không biết nó, bao giờ đứt và ta sẽ ngã quỵ lúc nào.

Loáng một cái, Hoài Trang có mặt ở bàn ăn với bộ đồ đến công sở, cô hít hít mũi:

- Thơm quá! Nguyệt Bình ơi!

- Có đói bụng không?

- Đương nhiên là đói rồi. Đặc biệt hôm nay ta thâý rất đói. Đã hơn một tháng rồi không có bàn tay nội trợ làm thức ăn cho ta.

Hoài Trang ngán ngẩm:

- Sáng nay cuñg vậy, không cục xôi thì là khúc củi. Trời ơi, ta sợ lắm rồi

Nguyệt Bình lườm bạn:

- Lười biếng còn lớn tiếng ta thán. Có ai đày đoạ mi đâu. Sáng chịu khó thức sớm một tí thì có nhưñg món ăn như ý mình rồi.

- Ta thức rồi ai ngủ cho ta.

- Hừ! Vậy thì đừng nói.

Hòai Trang mon men ôm eo bạn:

- Nhưng trên đời này chỉ có Nguyệt Bình là tốt với ta thôi, có phải không?

- Đừng có nịnh! Ta không rảnh để phục vụ cho mi hoài đâu.

- Ít ra, hôm nay mi cuñg làm cho ta ngon miệng, như thế đủ lắm rồi.

Nguyệt Bình đặt điã trứng chiên xuống bàn:

- Đói thì ăn đi, nói nhiều quá!

- Hi..cám ơn mi nha.

Nguyệt Bình lắc đầu:

- Ta gặp mi chắc là kiếp trước ta mắc nợ mi đó Hoài Trang ạ.

- Còn phải nói!

Hai cô gái ngồi vào bàn ăn. Hoài Trang là người " đá" trước. Cô vưà nhai vưà nói:

- Ngon quá, Nguyệt Bình ạ!

- Chỉ là trứng chiên thôi mà!

- Ừm. Nhưng mi có biết hơn một tháng nay bấm bụng ăn ngoài, ta ớn đến mức nào không? Không phải ta ngán tiền mà là không được sạch sẽ.

Nguyệt Bình nhướng mày:

- Biệt sợ sao không tự tập nấu ăn?

- Ta đã quen với khẩu vị của mi cho nên...

- Đừng viện nhiều lý do nưã! Từ đây về sau, có ta, ta sẽ nâú luôn phần mi. Còn không có ta mi phải tự làm lâý.

- Không phải vậy chứ?

- Phải tập sống tự lập thôi! Chứ lúc chưa gặp ta, ai nâú cho mi ăn?

- Bạn.

- Hết nói nổi mi luôn đó Hoài Trang!

Hoài Trang xuống giọng năn nỉ:

- Coi như vì tình bạn của chúng ta đi! Mi nâú cho ta ăn, còn ta sẽ làm nhưñg phần còn lại cho mi.

- Làm gì?

- Thì giặt đồ, rửa chén, lau nhà nè!

Nguyệt Bình xua tay:

- Ai nỡ đày đoạ mi chứ?

- Ta tình nguyện mà!

- Vậy...

- Đồ ta thì ta tự giặt lâý, mi chỉ rửa chén và lau nhà thôi. Tinh thần tình nguyện thì không được than thở.

- OK.

- Vậy là được rồi.

- Cám ơn nha.

Nguyệt Bình bưng ly nước đưa lê miệng:

- Mi ăn xong chưa?

- Còn tí nữa.

- Nhanh lên cho kịp giờ đến công ty!

- Mâý giờ rồi.

- Bảy giờ đúng.

- Cái gì!

Hoài Trang đánh rơi miếng trứng rơi xuống điã:

- Hôm qua phó tổng giám đốc thông báo, hôm nay đến sớm có cuộc họp khẩn mà ta quên mất. Không được, phải đi ngay thôi!

- Nhưng mi lau miệng đã!

Lâý miếng khăn giâý từ tay Nguyệt Bình, Hoài Trang vưà lau vưà nói:

- Đi! Nếu không, cả Thiên Ý cuñg không cưú được chúng ta.

Nguyệt Bình nhíu mày:

- Chuyện gì mà liên quan đến Thiên Ý nưã?

- Dài dòng lắm, rồi ta sẽ nói cho mi nghe sau.

Hoài Trang ra lệnh:

- Mi lâý túi xách, còn ta đẩy xe ra!

- Ừ.

Cập rập suýt chút nữa Nguyệt Bình quên khoá cửa nhà. Cô hét bạn:

- Không ai giống như mi!

- Nhưng ta sợ nhất là khuôn mặt ngầu của phó tổng giám đốc đó!

Hai cô gái đèo nhau trên chiếc Wave hoà vào dòng người đang hối hả với thời gian.

- - - -

- Ê, Nguyệt Bình!

Đăng chăm chú vào màn hình máy vi tính, không nhìn bạn, nhưng Nguyệt Bình vẫn trả lời:

- Gì?

- Lúc nãy phó tổng giám đốc gọi mi lên văn phòng có chuyện gì vậy? Phải chăng ông ta làm khó mi vì hơn tháng nay mi không đến công ty?

-...

- Ta biết mà nhìn khuôn mặt ông ta hắc ám vô vùng. Từ ngày chúng ta vào làm cho đến nay có gì thay đổi đâu, ông ta không đì được chúng ta là ăn không ngon hay sao âý.

Hoài Trang thở hắt ra:

- Cả Thiên Ý có họ hàng với tổng giám đốc mà còn phải ngán ông ta. Nhưng... phó tổng giám đốc thôi mà, đâu phải thượng để? Mi nói đi, ông ta có quá đáng với mi không? Ta sẽ không nhượng bộ cho ông ta nữa đâu, không làm ở đây thì vâñ tìm chỗ khác được ma sợ sao?

Nguyệt Bình dừng tay:

- Mi nói đủ chưa vậy? Ta thâý mi quá đáng thì đúng hơn.

- Ơ...

- Nếu chưa biết thực hư điều gì không nên phán đoán bưà bãi nghe chưa? Nghe mi nói nãy giờ, ta thâý mi có thành kiến với anh Khánh Toàn thì đúng hơn!

- Không có.

- Đừng chối nữa. Thật ra nhưñg vụ việc lần trước điều do chúng ta sai. Phó tổng giám đốc không trách, không báo lên tổng giám đốc, tại sao chúng ta còn trách ngược lại anh âý? Khánh Toàn là người có trách nhiệm và sống có tình cảm. Thiên Ý ngán anh âý vì nhưñg đức tính đứng đắn chứ không phải vì địa vị đâu.

- Xem ra mi biết khá nhiều về con người Khánh Toàn âý.

- Sơ sơ thôi.

- Vậy..

Nguyệt Bình cười:

- Khánh Toàn gọi ta lên văn phòng là cách quan tâm của nhưñg người đồng nghiệp với nhau thôi. Anh âý lo ta không tiếp tục làm việc được.

- Ông ta tốt vậy sao?

- Hơn mi tưởng đó.

Hoài Trang thở phào:

- Thế mà ta cứ nghĩ ông ta sẽ giảng đạo cho mi nghe vì hơn tháng nay không có mặt ở công ty.

- Đừng lâý dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử nữa! Lo làm việc đi, kẻo lần này Khánh Toàn thâý lá giảng đạo thật đó!

- Nhưng ta còn một vấn đề vâñ thắc mắc...

- Cuối giờ đi!

- Không được! Mi cuñg biết tánh ta mà, không chờ lâu được.

Nếu không giải đáp thắc mắc với Hoài Trang thì có lẽ trong khoảng thời gian còn lại cô sẽ không làm việc được. Nguyệt Bình nhìn một lượt khắp văn phòng:

- Việc gì, nói nhanh đi!

- Mi đang tìm hiểu phó tổng giám đốc Khánh Toàn à?

Câu hỏi của Hoài Trang làm Nguyệt Bình muốn nhảy nhỏm:

- Cái con này, mi có điên không?

- Không có gì phải mắc cỡ cả. Có thì cứ nhận để ta và Thiên Ý còn định liệu.

Nguyệt Bình cốc lên đầu bạn:

- Mi im mồm và đừng có nói lung tung đó! Khánh Toàn đã có vợ rồi.

- Sao mi biết?

- Thì Thiên Ý nói. Chị Thu Tâm bên phòng kế toán là vợ Khánh Toàn. Chị âý còn là em họ của tổng giám đốc âý.

- Ta...

Hoài Trang che miệng:

- Suýt chút nưã là tiêu rồi!

- Còn nói! Khánh Toàn và Thu Tâm là một đôi vợ chồng hạnh phúc đâý.

Hoài Trang nhíu mày:

- Trong công ty tài chính Đông Á này đều quan hệ họ hàng với ông tổng, hèn gì họ tin tưởng nhau đến nhau vậy. Tổng giám đốc Đình Lâm giao công ty cho Khánh Toàn, còn ông ta thì rong chơi khắp nơi. Từ lúc làm việc đến giờ, ta có thấy mặt mũi của ông ta đâu.

Nguyệt Bình đính chính:

- Tổng giám đốc không phải rong chơi, mà đang bận rộn với công ty ở bên Mỹ nên tạm thời việc điều hành công ty ở đây do Khánh Toàn đảm nhiệm.

- Cũng là do phó tổng giám đốc Khánh Toàn nói chứ gì?

- Ưm..

- Mi..

- Sao hả? Ta còn biết rất nhiều việc nưã đó.

- Nhưng có duy nhất một việc, hai nhỏ không bao giờ biết.

Cả hai quay lại:

- Thiên Ý!

- Là ta đây. Hai nhỏ bàn luận gì mà sôi nổi vậy?

Nguyệt Bình trở lại với màn hình vi tính:

- Mi hỏi nhỏ Hoài Trang kìa!

Hoài Trang nhìn bạn:

- Phòng kế toán không có việc gì mà sao xuống đây? Bộ không sợ òng phó tổng giám đốc à?

- Khánh Toàn có gì mà ta phải sợ?

- Vậy mà có người sợ mới chết?

- Ừ, thì tại ta nể ông Toàn là bậc đàn anh thôi. Với lại, anh ấy thay tổng giám đốc điều hành công ty. Nhưng mai mốt thì hết sợ rồi.

- Tại sao vậy?

- Anh tao về đó!

- Anh mi về thì có liên quan gì đến Khánh Toàn? Đừng nói anh mi là tổng giám đốc nghe. Ta không tin đâu, chị Dung cùng phòng tài chính nói tổng giám đốc đã ngoài bốn mươi rồi:

Thiên Ý chúm chím môi:

- Đâu cần là tổng giám đốc mới bắt nạt được Khánh Toàn.

- Ừ. Mi cuñg đã từng nói anh mi có gia đình và ở riêng?

- Ưm.

- Vậy tổng giám đốc là ai? Có quan hệ gì với mi?

- Không quan hệ gì hết.

- Thật là khó hiểu nhà họ Nguyễn Đình của mi âý! Mi còn bao nhiêu bí mật nữa?

- Duy nhất chỉ một thôi. Nhưng bây giờ chưa thể cho biết được.

- Tại sao?

- Thì chưa đến thời điểm phải biết.

Hoài Trang lắc đầu:

- Nguyệt Bình nói đúng. Xem ra, trong công ty tài chính Đông Á này chỉ toàn họ hàng của tổng giám đốc. Trong đó có cả người con gái mang tên Nguyẽn Đình Thiên Ý.

Thiên Ý cười:

- Đừng suy nghĩ và phóng đại quá nhỏ ạ! Cứ bình thường đi, việc gì tới sẽ tới!

- Mà mi thì cứ làm cho bọn ta hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nhưng ta thì còn chịu đựng nồi. Chứ còn Nguyệt Bình, mi làm ơn tha cho nhỏ âý đi.

- Với nhưñg người bạn của ta, ta không bao giờ đuà quá đáng đâu!

- Nói thì nhớ đó!

Hoài Trang hỏi:

- À! Mi xuống đây có việc gì không?

- Hỏi thăm Nguyệt Bình thôi.

- Nhỏ Nguyệt Bình đắt "số" dữ há.Vắng mặt ở công ty hơn tháng thôi, vậy mà có rất nhiều người hỏi thăm.

- Ai nưã `

- Thì hầu như cả công ty này nè!

- Đâý là cách quan tâm giữa con người với nhau đó. Mi ganh tị à! Nếu muốn được quan tâm giống như Nguyệt Bình thì nghỉ hơn tháng đi!

- Thôi đi, mi muốn ta bị đuổi việc thì đúng hơn.

- Tại mi muốn quan tâm mà.hì hì.!

Thiên Ý kéo ghế ngồi giưã Hoài Trang và Nguyệt Bình:

- Ngày đầu tiên trở lại, làm việc có ổn không Nguyệt Bình?

- Về mặt chuyên môn thì có ổn đó, nhưng công việc thì hơi quá tải một chút!

- Sao không nhờ mọi người phụ giúp? Còn Hoaì Trang nữa chi?

Nguyệt Bình lắc nhẹ:

- Không đơn giản đâu, số hợp đồng chứng từ này là lúc trước ta theo dõi. Bây giờ nhờ họ là chẳng khác nào làm lại từ đầu.

- Cuñg phải! Nhưng chẳng lẽ một mình mi đảm nhiệm hết sao?

- Ai bảo ta nghỉ quá lâu chi. Mà cuñg may, trong thời gian ta nghỉ không ai đáo hạn hợp đồng vây tiền. Nếu không thì khốn khổ cho nhưñg người bị phân công thay ta.

Nguyệt Bình trấn an bạn:

- Đừng lo lắng nhiều quá! Cho ta thời gian một tuần thì đâu vào đâý cả.

- Có được không?

- Yên tâm đi mà!

- Nếu có gì bất ngờ thì báo cáo ngay nha!

- Ưm.

Hoài Trang chen vào:

- Ta thâý mi lo lắng thái quá rồi đó Thiên Ý! Khả năng làm việc của Nguyệt Bình được ban giám đốc từng đánh giá cao, bộ mi không biết sao?

- Ta biết nên ta mới lo đây nè.Chỉ vì công việc mà Nguyệt Bình bỏ quên sức khoẻ của mình mới là tai hại.

Thiên Ý xí trán bạn:

- Mi làm ơn nghĩ xa giùm ta một chút đi! Nếu thương Nguyệt Bình thì phải quan tâm đến nhỏ âý chứ?

- Ai nói ta không quan tâm?

Nguyệt Bình xua tay:

- Được rồi! được rồi. Hai người đừng cãi nhau chuyện không đâu nữa. Chiếm dụng thời gian công ty để nói chuyện phiếm, còn ở đó lớn tiếng với nhau. Các anh chị trong văn phòng này dễ đó, chứ để bạn giám đốc bắt gặp thì vác đơn đi xin việc công ty khác mất rồi.

Cô năn nỉ bạn:

- Sự quan tâm của mi, ta cảm động lắm. Nhưng mi về văn phòng đi, khi khác nói chuyện sau.

- Ta không đi, xem ai dám đuổi ta. Phó tổng giám đốc có ngon thì đuổi đi, ta nghỉ ngay đó.

- Thôi mà Thiên Ý!

- Bâý lâu ta tôn trọng và nể anh ta như thế là đủ lắm rồi. Chèn ép quá đáng, ta không nhượng bộ đâu.

Hoài Trang kêu lên:

- Phó tổng giám đốc!

- Mi đừng hù doạ ta nữa.

Nguyệt Bình cúi đầu:

- Phó tổng giám đốc!

- Ai hù doạ em vậy Thiên Ý?

Tiếng Khánh Toàn, Thiên Ý giật mình ấp úng:

- Ừ, thì là anh chứ ai.

- Anh?

- Còn không phải sao? Anh làm gì giống xuất quỷ nhập thần quá vậy?

- Nhờ vậy nên mới biết từ trước đến nay, em nể anh chứ không ngán anh. Nhưng mà anh cuñg không cần em phải sợ anh đâu. Chỉ cần em tuân thủ qui tắc trong công ty là được rồi. Giờ làm việc không được đi lung tung hay tán gẫu.

- Khánh Toàn!

- Nếu em tuan thủ qui tắc đó mới là nhân viên của công ty tài chính Đông Á.

- Còn không thì sao?

- Em biết rồi!

Thiên Ý mím môi:

- Được! Ngày mai anh sẽ nhận được đơn xin nghỉ việc của em.

- Suy nghĩ cho kỹ nha, nghỉ rồi không ra vào được công ty đó!

Nguyệt Bình kéo tay bạn:

- Thiên Ý à, đừng quá nông cạn mà! Xin một việc làm khác không đơn giản đâu.

Mi xin lỗi phó tổng giám đốc và trở về văn phòng đi.

- Không!

Khánh Toàn chen vào:

- Cô đừng lo lắng! Có nghỉ ở nhà Thiên Ý cuñg không sợ đói.

Anh gằn giọng:

- Tổng giám đốc sắp vế rồi, nhưng anh âý sẽ không bênh vực em đâu!

- Vậy em cuñg nhờ anh nói lại với Đình Lâm, không khéo anh âý sẽ mất đưá em này.

Thiên Ý quay đi. Cơn giận dỗi của cô dồn hết vào đôi giày cao gót ở chân.

Nguyệt Bình với theo:

- Thiên Ý!

- Không cần phải gọi!

- Phó tổng giám đốc! Tôi thâý chuyện không có gì anh đừng làm lớn có được không? Đừng thôi việc Thiên Ý.

- Cô tưởng Thiên Ý nghỉ việc thật sao? Cô nhỏ này chỉ giỏi hù doạ thôi. Bao lần đòi nghỉ việc mà có nghỉ đâu.

- Vậy..

- Nếu Thiên Ý muốn nghỉ thật thì người quyết định là tổng giám đốc chứ không phải tôi. Nhưng theo tôi, tổng giám đốc không để Thiên Ý nghỉ đâu.

- Tôi không hiểu?

- Tính tình của cô nhỏ ai mà không sợ.

- Cả tổng giám đốc cuñg sợ?

- Có lẽ vậy!

- Thế sao anh lại chọc giận Thiên Ý?

- Tôi không nghiêm túc thì công ty này thế nào đây? Tổng giám đốc cho quyến điều hành, tôi thâý nặng nề lắm.

Hoài Trang tò mò:

- Phó tổng giám đốc!

- Cô hỏi đi!

- Anh nói tổng giám đốc sắp về `

- Ừm. Chắc hai cô chưa gặp được tổng giám đốc phải không?

- Vâng!

- Lần này có cơ hội rồi đâý. Mà để xem ai là người có cơ hội làm việc với tổng giám đốc.

Hoài Trang nhíu mày:

- Nghĩa là sao?

Khánh Toàn cười:

- Tôi quên thông báo cho các cô biết. Tổng giám đốc vưà điện thoại cho tôi hôm qua. Anh âý muốn chọn một trợ lý và bảo tôi duyệt xuất lên. Nhất là hai cô đó, hãy cố gắng lên đi!

- Tại sao anh ta không thông báo tuyển chọn trợ lý, mà chọn nhân viên trong công ty. Lỡ bộ phận nào đó thiếu người...

- Tôi cuñg có thắc mắc như cô, nhưng tổng giám đốc chỉ giải thích "thời gian này không tuyển nhân

viên nữa "!

- Thế còn chuyên môn?

- Chỉ cần thông minh nhanh nhẹ và đáng tin cậy.

- Người như thế ở công ty này nhiều lắm đó.

- Cho nên tổng giám đốc mới nhờ tôi để xuất.

Hoài Trang hỏi nhỏ:

- Anh đã chấm được ai chưa?

- Việc này... không nói cho cô biết đâu.

- Phó tổng giám đốc!

Khánh Toàn khoát tay:

- Hãy tiếp tục công việc đi!

Nhìn theo bước chân Khánh Toàn, Hoài Trang cảm thâý ấm ức:

- Tại sao không nói?

- Vì vâñ chưa có quyết định làm sao mà nói!

- Ơ... cuối cùng là mi hiểu ý.

Hoài Trang chồm qua bàn làm việc của Nguyệt Bình:

- Ta nghĩ mi sẽ là người được chọn làm việc đâý.

Nguyệt Bình chắp tay:

- Cho ta xin sự bình yên được không Hoài Trang? Mi đừng hết kéo ta chuyện này rồi đến chuyện khác nữa. Cơ hội làm trợ lý tổng giám đốc, ta không bao giờ nghĩ đến. Là một nhân viên bình thường ở phòng tài chính không tốt hơn sao. Dây vào nhưñg người có địa vị càng khổ thêm chứ sung sướng gì.

- Nhưng biết đâu số phận mi sẽ tốt hơn.

- Thế ư! Bây giờ đối với ta chẳng còn điêù gì tốt hơn nưã cả.

Nguyệt Bình đẩy bạn ra và nói:

- Để ta làm việc đi Hoài Trang!

- Ê!

Hoài Trang lắc đầu thở ra.

Nỗi đau trong lòng Nguyệt Bình thật không thuyên giảm tí nào. Cô lo lắng một ngày nào đó sẽ không ai cưú được Nguyệt Bình. Phải làm sao đây?

- - - -

Nguyệt Bình là người sau cùng rời khỏi công ty.

Cái nắng của buổi chiều dần tàn, nhưñg cơn gió nhẹ thoảng qua dìu dịu mát. Bầu không khi dễ chịu làm sao, chợt cô muốn có nhưñg bước chân lang thang.

Người người hôí hả, đường phố đông đúc sau giờ tan sở. Nguyệt Bình không quan tâm, cô cứ đếm nhưñg bước chân buồn.

Con đường này đâu đây vọng vọng tiếng cười nghịch ngợm của Thanh Bình và nhưñg ngày hai chị em cùng đi ăn, đi dạo với nhau mỗi khi Thanh Bình đọat huy chương hoặc cuối tháng cô lãnh lương. còn đâu nưã?

Tất cả đã chấm hết bằng một nỗi đau xé lòng thấu trời xanh. Bây giờ Nguyệt Bình không còn khóc được, nước mắt đã cạn dần cho nỗi đâu.

Cô muốn hét to lên: Ai có thể bù đắp được nỗi đau này đây?

Nguyệt Bình không muốn cho nhưñg người bạn bên cạnh mình lo lắng, nên cô đã gắng gượng. Nhưng hình như sự cố gắng đã sắp tan rồi.

Trước đây, cô làm tất cả, phấn đâú vì em trai. Còn bây giờ, cô phấn đâú vì ai đây? Chính bản thân mình, Nguyệt Bình đã không cần thiết.

Tại sao thượng để nỡ cướp đi nhưñg người thân của cô, để cô sống trên cõi đời này một mình đau khổ. Đó có phải là hình phạt không? Thượng để ơi! Người tần nhâñ với Nguyệt Bình này quá.

Nguyệt Bình dừng chân ở một góc điệp già. Cô nhìn mông lung trong cảnh ốn ào đường phố. Họ vui vẻ quá, hạnh phúc quá, có ai biết được một cô gái đơn đau buồn này đâu. Đời quá vô tình!

Tội nghiệp Thiên Ý và Hoài Trang, họ luôn tìm mọi cách cho cô vui. Nhưng cô thì tâm trạng chán trường, không muốn gì cả.

Có thể hiện tại cô đã phụ tấm chân tình của họ, hy vọng họ hiểu và không buồn người bạn đáng thương này.

Đời còn gì đẹp nữa khi không còn người thân bên cạnh. Nhưng với Nguyệt Bình, dù đời có đẹp hay không, cô vâñ phải kiên trì cuộc sống, phấn đấu cho nhưñg người bên cạnh cô. Nguyệt Bình tin chắc ngươì thân cô sẽ vui khi cô làm như vậy.

Đôi mắt đẹp nhưng u buồn cuả Nguyệt Bình chợt chú ý đến nhóm người nhốn nháo phiá trước, chuyện gì vậy?

Nguyệt Bình nhíu mày. Cái gì đã thôi thúc làm chân cô bước nhanh. Cảnh tượng trong nhóm người lộn xộn đó là một người đàn ông gần như ngất đi. Tại nạn giao thông!

Tay chân Nguyệt Bình cơ hồ lạnh ngắt, cái chết như ẩn hiện trước mắt. Cô xô dạt nhưñg người hiêú kỳ không trách nhiệm, chạy vào đỡ lâý người đàn ông.

- Ông ơi! Ông có sao không?

- Tôi..

Người đàn ông ngất đi trên tay Nguyệt Bình càng làm cho cô hoảng sợ:

- Ông ơi!

Có tiếng của một số người hiêú kỳ:

- Ông ta bị làm sao vậy?

- Đang đi bộ trên đường thì trong hẻm có một chiếc xe loa ra, chắc ông ta bị tông mạnh quá nên ngất đi.

- Còn người gay tại nạn đâu?

- Thằng đó bỏ chạy rồi.

- Đúng là người không có lương tâm!

Mỗi người một tiếng làm Nguyệt Bình phải hét lên:

- Đủ rồi! Nếu các người có lòng tốt thì gọi giùm tôi chiếc taxi.

Tại nạn, thêm giờ cao điểm, xe không thể lưu thông làm cho bị nghẽn một khúc đường. Cảnh sát giao thông ở chốt đèn đỏ phải chạy lại.

- Đưa được người đàn ông lên taxi, dòng người hiếu kỳ mơí dãn ra. Nguyệt Bình bực dọc:

- Tại sao trên đời này lại có nhưñg người vô tình như thế chứ? Người bị tai nạn mà cứ trố mắt ra nhìn.

Xe chạy được một đoạn, người tài xế taxi mới hỏi:

- Đến bệnh viẹn nào đây cô?

- Ông thấy bệnh viện nào gần nhất thì đến đó. Đây là cưú người chứ không phải đi dạo.

Ông tài xế lắc đầu:

- Con gái sao mà cộc tính dữ vậy?

Nhưng anh lại nghĩ:

"Có lẽ cô âý lo lắng cho người thân quá thôi. Để tâm làm gì câu nói âý "

Vưà nhìn phiá trước, anh tài xế vưà hỏi:

- Cô ơi! Ông âý có sao không?

- Chưa được bác sĩ chẩn đoán làm sao tôi biết được. Nhiệm vụ của ông lái xe thì lái cho nhanh đi, đừng nhiều chuyện quá!

Anh tài xế phải im bặt vì cái giọng chua lè của Nguyệt Bình.

Đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cưú, lòng Nguyệt Bình giống như lửa đốt. Gần một giờ đồng hồ rồi tại tại sao vâñ chưa thấy ra vậy? Không lẽ ông ta bị nặng lắm sao?

Tuy người đàn ông đang được cấp cứu trong kia không quen biết gì đến cô, nhưng cô không khỏi lo lắng. Sinh mạng của con người vô cùng đáng quý. Cô không muốn có chuyện gì xảy ra với ông ta, càng không muốn người thân của người đàn ông kia giống như cô. Đau thương vĩnh biệt một người, tâm trạng âý..

Nguyệt Bình chắp tay trước ngực như khấn:

- Thượng đế ơi! Người rủ lòng thương. Đừng để anh ta xảy ra chuyện gì? Cuñg đừng để gia đình ông ta khóc cảnh chia ly. Một mình tôi như thế đủ lắm rồi, cầu xin ngài thương xót.

Không biết là Nguyệt Bình sẽ còn thành tâm cầu xin đến bao lâu, nêú như không có tiếng gọi nhỏ:

- Cô ơi?

Nguyệt Bình một mình ngẩng lên:

- Ơ... bác sĩ...

- Cô là người nhà của Nguyêñ Đình Lâm à?

Nguyệt Bình ngơ ngác đến buồn cười:

- Đình Lâm nào?

Vị bác sĩ trẻ cau mày lâý làm lạ, nhưng vâñ phải nói:

- Người đàn ông đưa vào cắp cứu lúc nãy do tai nạn giao thông.

Nguyệt Bình sực nhớ, cô lúng túng:

- Xin lỗi bác sĩ, tôi không phải là người nhà của ông âý nên tôi không biết ông âý tên gì.

- Vậy cô là ai?

- Tôi chỉ là người qua đường thôi.

- Hèn gì tôi thâý hơi lạ. Chúng tôi tìm được trong người của ông ta giâý chứng minh thư, năm nghìn đô la và một số giâý tờ cá nhân khác nên mới biết tên ông ta. Bây giờ cô theo tôi làm thủ tục nhập viện cho ông ta được chứ?

- Có rườm rà lắm không?

- Chỉ một số thông tin thôi.

- Tình trạng của ông âý ra sao rồi, thưa bác sĩ?

- Không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ bầm bên sườn trái và xây xát thôi. Nhưng ông ta cần phải nằm viện để theo dõi những biến chứng khác.

Nguyệt Bình thở phào:

- Tạ ơn thượng đế.

- Cô không phải người thân của ông ta, nhưng nhìn vẻ mặt của cô tôi thâý cô lo lắng như lo lắng cho người thân của mình vậy.

- Bác sĩ không hiểu cái cảm giác mất đi người thân như thế nào đâu. Tôi sợ người nhà của ông âý sẽ rất đau khổ nêú như ông âý có chuyện gì.

Vị bác sĩ trẻ nhìn vào đôi mắt buồn của Nguyệt Bình:

- Cô đã từng đôí diện với nỗi đau mất đi người thân rồi phải không?

- Tại sao bác sĩ hỏi vậy?

- Vì tâm trạng của cô cho tôi thâý cảm giác đó.

Nguyệt Bình gật đầu:

- Bác sĩ đoán đúng. Em trai tôi đã bỏ tôi ra đi viñh viễn.

- Em trai cô?

- Phải. Cái chết của nó rất vinh quang, rất danh dự, nhưng trong lòng tôi là một nỗi đau không ai có thể hiểu được.

Vị bác sĩ trẻ tò mò:

- Em trai cô chết vì nguyên nhân gì?

- Chấn thương trong lúc luyện tập.

Vị bác sĩ trẻ nhìn cô gái trước mặt. Bây giờ anh mơí phát hiện cô có nét gì đó quen lắm. Hình như anh đã gặp cô ở đâu thì phải.

Vị bác sĩ trẻ nhíu mày:

- Phải rồi. Anh nhìn thâý hình cô trên trang báo thể thao với người em trai, một võ sĩ trẻ tài năng bị chấn thương nặng.

Vị bác sĩ trẻ ngập ngừng:

- Vậy cô là...

Nguyệt Bình cúi đầu im lặng, làm vị bác sĩ trẻ băn khoăn:

- Xin lỗi, tôi đã vô tình gợi lại nỗi đau của cô. Tôi..

- Ông không cần phải áy náy. Em trai tôi vĩnh viễn xa tôi đó là sự thật rồi.

- Xin chia buồn cùng cô.

- Cám ơn ông.

Nguyệt Bình không muốn nhắc đi nhắc lại nỗi đau mà cô đang cố chịu đựng. Cô không muốn người ta thấy sự yêú đuối của bản thân mình.

Nguyệt Bình lảng tránh...

- Chúng ta đi được chưa bác sĩ?

- Ừ. cô cứ gọi tôi là Hòang Bình.

Hai người song song nhau:

- Cô có thể cho tôi biết tên không?

- Một cái tên trong lần gặp tình cờ biết có còn gặp nưã không, tôi nghĩ không quan trọng đâu.

- Một cách từ chối khéo phải không? Tôi không ép cô đâu. Nhưng nêú có duyên gặp lại, cô nhất định phải cho tôi biết tên đó.

Đang đi, Nguyệt Bình chợt dừng lại:

- Bác sĩ!

- Cô muốn nói gì?

- Bác sĩ có thể giúp tôi một chuyện được không?

- Cô nói đi, tôi nhất định giúp nêú nằm trong khả năng của tôi.

- Tôi không muốn người nhà của Nguyêñ Đình Lâm biết tôi là người giúp đưa ông ta vào bệnh viện.

- Cô sợ gì?

- Tôi không sợ gì cả. Tôi chỉ không muốn họ biết...

Lý do của người con gái này là gì, nêú không muốn nói ra thì anh cuñg không nên, tò mò. Hoàng Bình gật đầu:

- Tôi hưá! Nhưng tôi cuñg đâu biết tên cô mà nói với họ.

- Vậy ra tôi dặn dò thưà rồi phải không?

Hoàng Bình cười. Anh và Nguyệt Bình tiếp tục đi. Trong suy nghĩ, Hoàng Bình biết, anh cần phải tìm hiểu về cô gái nhỏ này mới được.

- - - -

Đình Lâm định trở mình, nhưng..

- Ôi! Sao mà ê ẩm thế này?

Anh mở mắt ra. Chung quanh toàn một màu trắng, thêm mùi thuốc xông lên mũi làm Đình Làm nhăn mặt:

- Bệnh viện ư?

Chai dịch truyền trên giá cho Đình Lâm hiểu được mọi chuyện.

Thâý buồn, Đình Lâm rời khách sạn đi dạo rồi tai nạn bất ngờ xảy đến. Một chiếc xe Honda từ trong hẻm lao ra rất nhanh, không làm chủ được tốc độ, họ đã tông thẳng vào anh. Té xuống, một bên sườn trái rất đau, Đình Lâm thoang thoáng thâý rất nhiều người và có một cô gái cứu anh. Chẳng lẽ cô gái đó đã đưa anh vào bệnh viện?

Đình Lâm bật dậy, vết thương bên sườn trái làm anh phải rên lên:

- Ui da!

Tiếng động, làm cô gái đang gục dưới chân giường giật mình:

- Anh Hai! Anh tỉnh rối à?

- Thiên Ý!

- Sao em lại ở đây?

- Câu này để em hỏi anh mới đúng. Anh về nước khi nào? Tại sao không về nhà mà ở khách sạn? Rồi đi đâu cho bị tai nạn? Đêm qua bác sĩ ở bệnh viện gọi điện về báo làm em và chú Năm hốt hoảng cả lên. Em không biết phải làm sao nên gọi điện cho anh Khánh Toàn và chị Thu Trâm. Họ cùng đến bệnh viện với em, được bác sĩ trực Hoàng Bình cho biết tình trạng anh ổn định nên anh Toàn và chị Trâm đã về vì hôm nay có công việc quan trọng ở công ty, không thể vắng mặt.

Thiên Ý nói một hơi, cô đưa tay quẹt mắt:

- Anh có biết anh làm em lo lắng không?

- Anh xin lỗi,cực thân cho em quá!

- Em chỉ có mình anh là người thân thôi mà. Nhưng sao anh về nước không báo cho mọi người biết? Nghe anh Khánh Toàn nói còn mâý hôm nưã anh mới về?

- Anh về sớm hơn dự định. Với lại anh cuñg muốn cho mọi người một bất ngờ.

- Bất ngờ của anh là vô bệnh viện đó.

Đình Lâm cười:

- Thôi, đừng móc họng anh mà nhỏ!

Thiên Ý hỏi:

- Anh về được mâý ngày rồi?

- Hai ngày.

- Sao không về nhà?

- Anh muốn tham quan và nằm một chút tình hình vế công ty ở thị trường Việt Nam.

- Nêú hôm nay anh không bị tai nạn vào bệnh viện thì có lẽ bọn em cuñg không biết anh về.

- Thì đương nhiên rồi. Em cuñg biết anh của em mà, không báo thì không ai biết anh đến.

- Hay ghê! Nhưng mà anh đi đâu để bị tai nạn vậy?

- Đi dạo.

- Sao mà xui xẻo thế? Bao nhiêu người đi dạo không sao, còn anh thì nằm đây. Thế còn người gây tai nạn cho anh đâu?

- Họ đã bỏ chạy.

- Cái gì!

Thiên Ý la lên. Nêú không phải là phòng riêng thì có lẽ các bệnh nhân đều phải giật mình.

- Sao anh hiền vậy?

- Không hiền cuñg không được, họ tông một cái quá mạng còn sức đâu mà gọi mà réo.

- Rồi ai đưa anh vào đây?

- Ai đưa à?

Đình Lâm chợt nhìn quanh:

- Đâu rồi?

- Anh muốn tìm gì?

Không vội trả lời câu nói của Thiên Ý, Đình Lâm hỏi:

- Lúc em và mọi người vào đây có thâý ai không?

- Không có ai ngoài cô y tá đang đứng ghi hồ sơ bệnh án.

- Kỳ lạ vậy?

- Anh Hai à!

- Đừng nói anh không biết được gì? Anh nhớ rất rõ có một cô gái đưa anh đi cấp cứu.

- Cô gái?

- Ừm. Cô âý trẻ và xinh đẹp lắm. Nhưng có điều đôi mắt hơi buồn.

- Em nghĩ anh nằm mơ thì đúng hơn. Đêm qua bác sĩ trực có nói gì với bọn em đâu.

- Đừng cãi, gọi bác sĩ trực vào đây giúp anh!

- Nhưng..

- Chuyện gì vậy? Nghe tiếng anh tôi đoán chắc anh đã không sao rồi.

- Bác sĩ Hoàng Bình!

Thiên Ý mừng rỡ:

- Bác sĩ vào đúng lúc lắm. Anh Hai của tôi vưà tỉnh lại là muốn gây sự ngay.

- Ơ..

- Ờ...

Thiên Ý quay sang vị bác sĩ trẻ mới bước vào:

- Bác sĩ Bình! Anh đã hết ca trực chưa?

Hoàng Bình nhìn vào đồng hồ trên tay:

- Khoảng ba tiếng nưã, tôi mới họp giao ban.

- Vậy bác sĩ có thể giúp tôi trông chừng anh Hai tôi được không. Tôi đi tìm cho anh âý ly sưã.

Hoàng Bình gật ngay:

- Cô đi đi!

- Cám ơn bác sĩ.

Thiên Ý nháy mắt với Đình Lâm rồi mới ra ngoài, anh gọi với theo:

- Thiên Ý!

Nhưng dáng Thiên Ý đã khuất sau cửa phòng. Hoàng Bình lâý dụng cụ khám lại cho Đình Lâm:

- Anh thâý trong người thế nào?

- Hơi ê ẩm một chút thôi! Còn bên sườn trái thì rất đau.

- Không sao đâu! Anh nghỉ ngơi uống thuốc khoảng nưã tháng thì sẽ ngay. Sườn trái của anh do người gây tai nạn đụng mạnh nên nó bầm và đau hơn. Anh yên tâm không có gì nguy hiểm nưã cả.

- Cám ơn bác sĩ.

- Không có gì, đó là trách nhiệm của chúng tôi mà!

- Bác sĩ! Bao giờ tôi có thể xuất viện?

- Nêú ngày mai không có biến chứng gì thì tôi sẽ cho xuất viện.

- Ngày mai à?

- Ừ. Nhưng hình như ông có vẻ nôn nóng cho việc gì đó?

Đình Lâm thở ra:

- Không giâú gì bác sĩ, tôi từ Mỹ trở về là vì một số việc của công ty. Nhưng tôi chưa về được đến nhà thì đã bị tai nạn, tôi đang rất lo lắng.

- Anh Đình Lâm tôi hiểu được tâm trạng của anh. Nhưng sức khoẻ quan trọng hơn, anh cần phải ở lại đây kiểm tra. Anh nghe lời tôi đi, đừng làm cho người thân mình thêm lo lắng. Tôi thâý em gái của ông đêm qua vô cùng lo lắng cho ông.

- Anh nói Thiên Ý?

- Phải.

- Chúng tôi chỉ có hai anh em.

Hoàng Bình khen:

- Cô âý dễ thương đâý chứ?

- Dễ thương nhưng thương không dễ đâu bác sĩ ơi. Con bé bướng bỉnh, trẻ con và nghịch ngợm lắm. Ở trong nhà chưa ai dám làm phật ý con bé đâý. Nhoñg nhẽo và mè nheo cuñg một cây.

- Con gái, ai cuñg vậy thôi. Tôi ước gì có một cô em gái như vậy nhỉ?

Đình Lâm xua tay:

- Thôi, đừng ước, kẻo hối hận không kịp.

Đình Lâm mạnh dạn:

- Tôi có thể làm bạn với bác sĩ được chứ?

- Ồ..

- Lần này tôi vế VN, người bạn đầu tiên tôi gặp là bác sĩ đâý!

- Vậy thì hân hạnh cho tôi quá còn gì.

- Thế bác sĩ có đồng ý làm bạn tôi không?

- Có thêm một người bạn bớt đi một kẻ thù. Tôi rất vui lòng.

Hoàng Bình vui nhộn siết lâý tay Đình Lâm:

- Hoan hô tình bạn mới!

Họ trở nên vui vẻ và cởi mở hơn, không còn khoảng cách giữa bệnh nhân và bác sĩ nưã.

- Xem ra, tôi phải cám ơn tai nạn này. Cám ơn người đã gây ra tai nạn cho tôi, nhờ vậy tôi mới làm quen được bác sĩ.

- Cứ gọi tôi là Hoàng Bình, tôi nhỏ tuổi hơn anh mà. Nhưng nói đến cám ơn, tôi và anh còn phải cám ơn một người nữa. Chính người âý đã đưa anh vào đây, đúng vào ca trực của tôi.

- Anh muốn nói đến cô gái..

- Anh có nhớ cô âý không?

- Trước khi tôi ngất đi, tôi còn nhìn thâý được khuôn mặt cô ấy, đẹp nhưng hơi buồn. Rất tiếc tôi chưa được biết tên?

Đình Lâm nhìn Hoàng Bình hỏi:

- Anh có biết tên cô âý không?

Hoàng Bình lắc nhẹ:

- Cô âý nhất định không cho biết!

- Vậy tôi đã nợ cô âý rồi!

- Có lẽ cô âý muốn giúp người nhưng không cần trả ơn. Cô ấy là một người đầy nghi lực, không chừng anh cuñg biết cô âý đâý.

Đình Lâm nhảy nhỏm lên:

- Cô âý là ai?

- Qủa đất tròn, anh và tôi sẽ có duyên gặp cô âý. Cô âý chính là chị của một võ sĩ tài năng vắn số mà cả nước đang tiếc thương.

- Thanh Bình phải không? Hình như tôi đã đọc tin này trên mạng.

Hoàng Bình trầm giọng:

- Nỗi đau mất đi người thân không gì bù đắp được.

- Tôi hiểu và cảm nhận nỗi đau âý.

- Đình Lâm...

Đình Lâm chợt buồn:

- Ngoài nhưñg người thân duy nhất, tôi cuñg mất đi hai người thương yêu nhất. Nỗi đau này, tôi tưởng như không thể vượt qua.

- Anh nói..

- Vợ con trai tôi đã mất trong một tai nạn xe hơi thảm khốc trên đường vế thăm quê ngoại ở miền Tây cách đây bảy năm. Lúc âý, tôi như người chết đi sống lại. Không bận tâm không lo lắng. Bạn bè động viện an ủi như thế nào, tôi cuñg không cần thiết. Đi đến đâu cuñg thâý nỗi đau ngập lòng. Một năm sau ngày giỗ của vợ và con, tôi rời khỏi VN sang Mỹ với hy vọng tìm quên và bắt đầu lại. Ở Mỹ, tôi sống như thế nào cuñg không quên được, càng muốn quên thì càng nhớ, nỗi đau cứ mãi âm ỉ. Làm thế nào đây?

Cuối cùng tôi phải đối diện với sự thật, nhưng như thế vâñ dễ chịu hơn là trốn tránh.Tôi quyết định quay về nơi đau khổ.

- Anh cảm nhận được gì?

- Nếu số phận của vợ va con tôi như thế, tôi có đau buồn họ cuñg không sống lại được. Thôi thì... phải chôn chặt niềm đau đó vào lòng phấn đâú mà sống vì nhưñg người còn lại. Tôi nghĩ cô gaí trẻ kia cuñg sẽ giống như tôi, nỗi đau mất mát kia có mình mình biết.

Hoàng Bình chép miệng:

- Một đêm mà tôi nghe được hai câu chuyện buồn, cùng nỗi đau mất đi người thương yêu nhất. Đình Lâm! Tôi xin chia sẻ nỗi đau đó với anh. Anh nói đúng, phải sống cho nhưñg người còn lại.

- Cám ơn anh.

- Mà nè, tôi cuñg hy vọng anh không vì nỗi mất mát mà lên " thiếu lâm tự " nhé.

Đình Lâm không hiểu:

- Anh nói gì?

- Thì trao trái tim cho Phật đó. Không nên đâu nhé. Các cô gái trẻ sẽ đưa đơn kiện anh.

Đình Lâm phá lên cười:

- Hoàng Bình à! Anh nói chuyện cuñg vui ghê chứ. Nhưng anh không cần phải lo, tôi cuñg chưa có ý định lên " thiêú lâm tự " đâu. Thế giới đâu cấm cảm người đàn ông có nhiều phụ nữ. Tôi yêu vợ yêu con, nhưng tôi không thể nghĩ đến cảm nhận của người khác. Hiện tại trái tim tôi vâñ xơ cứng. Khi nào nó nóng lại hăñg hay đi.

- OK

Thiên Ý đi vào:

- Sữa nóng đây, sưã nóng đây!

Cô đặt vào tay Đình Lâm:

- Anh Hai uống sưã đi, đêm qua chắc không có gì trong bụng rồi.

Hoàng Bình đứng lên:

- Tôi trở về phòng họp đây. Anh uống hết sưã và nghi ngơi đi nhé.

Thiên Ý tiêñ Hoàng Bình ra cửa:

- Cám ơn bác sĩ.

- Chào cô. Cô cuñg nên nghỉ ngơi, vì đêm qua cô đã thức trắng.

Thiên Ý trở vào, Đình Lâm đưa cái ly đã không còn tí sưã nào cho cô.

- Cám ơn nghe nhỏ. Bây giờ nhỏ về nhà đi!

- Còn anh?

- Anh đã khoẻ rồi, không cần phải lo lắng nhiều. Em về nhà nghỉ đi. Nêú em mà bệnh thì anh thâý mình có lỗi lắm.

- Vậy..

- Anh cuñg muốn nghỉ ngơi tí.

Thiên Ý do dự rôì gật đâù:

- Thôi được, em về. Trưa nay, em mang cái gì đó vào cho anh ăn.

- Ừm.

Thiên Ý dặn dò:

- Anh nghỉ ngơi nhé. Có cần gì thì nhấn chuòng gọi y tá.

- Biết rồi!

Thiên Ý quẩy túi xách lên vai, cô chưa ra đến cửa phòng bị Đình Lâm gọi:

- Thiên Ý!

Cô dừng lại:

- Chuyện gì vậy?

- Nhắn Khánh Toàn chiều vào gặp anh.

- OK. Còn dặn dò gì nưã không sếp?

- Hết rồi.

- Nghĩ cho kỹ nha, đi rồi không quay lại nưã đó!

- Đi đi!

Thiên Ý về rồi, Đình Lâm nằm suy nghĩ. Cô gái đã cưú anh là chị của một võ sĩ nổi tiếng.Nếu đã biết được như thế thì tìm không khó.

Đình Lâm luôn nhớ đôi mắt đẹp nhưng hơi buồn. Có lẽ cô âý phải mang nặng nỗi đau thương.

- - - -

Hoài Trang ép cái chén cuối cùng vào rổ. Cô vặn người:

- Ôi! Một ngày nghỉ chẳng thú vị gì hết. Ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chán phèo.

Nguyệt Bình từ trong phòng đi ra. Nghe thâý câu nói của Hoài Trang, cô lên tiếng:

- Chứ mi muốn sao? Suốt một tuần ngày nào cuñg bận rộn với công việc. Có một ngày nghỉ thì phải nghỉ cho thoải mái chứ.

- Hai tuần rồi đó Nguyệt Bình. Nghỉ hai tuần, ta và mi đều ở nhà đối diện với bốn bức tường và mâý quyển sách. Mi không sao, nhưng ta thì có sao rồi đó.

- Ta đâu ép mi ở nhà với ta. Buồn thì cứ ra ngoài dạo chơi.

- Mi nói vậy mà nghe được sao? Ta chịu đựng ở nhà là vì ai chứ? Kêu mi ra ngoài với ta mi không chịu, ta còn cách nào khác chứ. Nguyệt Bình! Chẳng lẽ mi định cô lập chính mình sao? Không quan hệ không giao tiếp, cuñg chẳng cần biết thế giới bên ngoài đổi thay như thế nào, không tốt lắm đâu!

Nguyệt Bình lắc đầu:

- Ta thật sự không biết, Hoài Trang ạ. Hiện tại, ta cố gắng như thế là đủ lắm rồi. Muốn ta là Nguyệt Bình vô tư của trước kia, nhưng sự thật không thể nào.

- Ta biết và hiểu được tâm trạng của mi khi mất đi người thân yêu nhất. Nhưng mi chọn cuộc sống như thế quả thật không hay. Ta không cần mi lúc nào cuñg vui vẻ cười đuà. Giờ phút này, nêú mi đã xác định được con đường của mình thì mi cần phải cố gắng và phấn đâú hơn nưã. Hãy chứng tỏ mi là một cô gái bản lĩnh và đầy nghị lực, không có gì có thể quật ngã được.

Nhừng một chút, Hoài Trang nói tiếp:

- Nỗi đau theo năm tháng rồi cuñg sẽ phai mờ. Đừng sống cho quá khứ mà hãy vì hiện tại và tương lai phấn chấn lên.

- Ta biết, ta không nên để nỗi đau của mình liên luỵ đến người khác. Nhưng ta không thể kiềm chế được khi chứng kiến nhưñg cảnh tượng thương tâm.

Hoài Trang nhíu mày:

- Hình như mi gặp chuyện gì nữa phải không? Ta thâý mi xúc động. Hơn tuần nay rồi, mi cứ như người mất hồn.

Cô khuyến khích:

- Nói đi Nguyệt Bình, là chuyện gì vậy?

- Hoài Trang! Ta làm cho mi lo lắng nưã rồi?

- Không đâu. Là ta muốn chia sẻ với mi.

Khuôn mặt Nguyệt Bình buồn hẳn đi:

- Ta đã từng giúp đỡ một người đàn ông bị tai nạn giao thông. Ông ta ngất đi trên tay ta, làm ta hoảng hốt và lo sợ vô cùng. Mi biết không, Hoài Trang, ta...

Thâý Nguyệt Bình căng thẳng, Hoài Trang ôm vai bạn:

- Bình tiñh Nguyệt Bình! Nếu mi không muốn nói thì đừng nói. Đó chỉ là một tai nạn, nhưng ta nghĩ người đàn ông đó không sao đâu.

- Phải, ông âý đã không sao.

- Vậy thì mi không nên nghĩ đến nữa. Càng nghĩ thì mi càng không làm chủ được mình, mi sẽ không thoát ra được nỗi đau. Nếu cứ như thế mi sẽ bị ám ảnh suốt đời. Nếu mày, đối diện với một tai nạn hay cái chết của một ai đó thì mi lại đau khổ. Như thế cuộc đời này mi không có cuộc sống vui vẻ.

Hoài Trang nhỏ giọng:

- Nghe ta thêm một lần nưã đi Nguyệt Bình, mi cần phải bình tiñh trước nhưñg nỗi đau nưã, như thế mi mới tiếp tục cuộc sống được.

Nguyệt Bình cúi đầu im lặng, nhưñg lời Hoài Trang nói làm cô sực tỉnh. Phải rồi, phải biến đau thương thành sức mạnh để phấn đâú cho ngày mai.

Nguyệt Bình đau phải là người con gái uỷ mị yếu đuối. Dù có đối diện với nỗi đau như thế nào, cô cuñg phải phấn đâú để cuộc sống có ý nghĩa hơn.

Không được bi thương nưã! Hãy nghĩ về nỗi đau của mình, sự chịu đựng nỗi đau của người khác, trong cuộc đời này không ai khác ai cả.

Tự nhiên thâý bạn im lặng, Hoài Trang hơi lo:

- Nguyệt Bình! Mi có sao không? Ta xin lỗi, nêú như đã nói điều gì không phải.

Nguyệt Bình lắc đầu:

- Ta không sao! Cám ơn lời nhắc nhở của mi, ta không nên tiếp tục cuộc sống như vậy.

- Nguyệt Bình!

- Ơ, mi gọi tên ta lớn như thế không sợ ta giật mình sao? Nói cho mi biết, ta yêú tim lắm đó.

Nguyệt Bình đẩy bạn:

- Hoài Trang! Mi làm sao thế? Chỉ một câu của ta thôi mà mi cuñg khóc nưã sao? Vậy mà bày đặt làm người hùng khuyên ta.

- Nếu ta khóc mà mi có được nụ cười thì ta cuñg nên khóc.

- Ai nhìn người ta khóc mà cười cho được! Có nhưñg người điên khùng như mi thì đúng hơn.

- Ta chấp nhận làm người điên vì mi.

- Thôi đi, chưà cho ta sống