Tập 2.
Anh Hai! Anh có trong phòng không?
-...
- Anh Hai!
Không có tiếng trả lời Thiên Ý lẩm bẩm:
- Ngủ gì mà ngủ dữ vậy trời?
Xoay nhẹ nắm cửa, Thiên Ý lách người vào trong. Ủa! Anh Hai ở đây mà! Nhưng... dáng điệu ngồi của anh... trầm ngâm, suy tư.
Thiên Ý rón rén nhẹ nhàng như một chú mèo. Cô đến sau lưng Đình Lâm:
- Hù! Bắt quả tang anh Hai của em đang mơ mộng nghe. Nhớ đến cô người yêu nào phải không?
Đình Lâm quay lại:
- Nhớ nhớ cái con khỉ! Nè, vào phòng người ta sao không gõ cửa?
- Ai nói không gõ? Gõ muốn gãy tay, gọi muốn khàn cả giọng, có thâý anh lên tiếng gì đâu. Em tưởng anh ngủ say, nào dè đang làm chàng thi sĩ bên cửa sổ.
Thiên Ý đu vai anh Hai:
- Anh Hai! Mâý lúc gần đây, em thâý anh la lắm đó nghe!
- Lạ là sao?
- Hay ngồi, một mình trầm tư, khuôn mặt ra chiều suy nghĩ. Anh nhớ chị Hai hả?
- Bảy năm, tất cả đã là quá khứ, nhớ có ích gì chứ?
- Vậy anh đang bận tâm điều gì? Công ty đang kinh doanh tốt mà!
- Chuyện kinh doanh, chuyện cuộc sống chuyện bạn bè không có gì làm anh bận tâm cả.
- Thế là chuyện tình cảm rồi. Anh đang băn khoăn với tình yêu của chị Thẩm Hằng phải không? Nếu anh yêu chị ấy thì đến với chị âý đi. Em sẽ vì hạnh phúc của anh mà chấp nhận chị Thẩm Hằng.
Đình Lâm vuốt tóc Thiên Ý:
- Khờ quá! Tình yêu mà miêñ cươñg thì đâu gọi là hạnh phúc.
- Nhưng...
- Thú thật, anh có băn khoăn về chuyện tình cảm, nhưng không phải với Thẩm Hằng.
- Vậy anh có người yêu khác hả?
- Từ khi chị dâu em mất, anh có yêu ai đâu mà có người yêu khác.
- Thâý anh cặp kè với Thẩm Hằng,em tưởng anh yêu chị âý.
Đình Lâm nén tiếng thở dài:
- Nói đến Thẩm Hằng, anh thâý mình có lỗi với cô âý.
- Anh không yêu, không làm kẻ phụ tình thì làm sao có lỗi được?
- Cuñg vì anh mà Thẩm Hằng phí tuổi xuân của mình.
- Anh đừng sống quá bao la tình cảm! Tại Thẩm Hằng yêu anh rồi tự nguyện chờ đợi chứ anh có hưá hẹn gì đâu. Nếu anh mở lời không được thì để em nói giùm cho.
- Thiên Ý à! Không khéo làm người ta bị tổn thương đó.
- Anh cứ lo sợ chần chừ mãi cuñg không phải là cách tốt.
Thiên Ý chụp điện thoại:
- Để em.
- Định làm gì?
- Gọi và hẹn Thẩm Hằng.
- Không được! Nói ra, cô âý đau khổ lắm.
- Vậy thì anh cưới Thẩm Hằng là xong.
Thiên Ý dập máy:
- Nhưng mà em cuñg không gọi cho Thẩm Hằng đâu. Mắc công gặp chị ta vài câu hai bên lại gây lộn.
Đình Lâm hỏi:
- Em từng gây gỗ với Thẩm Hằng rồi phải không?
- Chị ta nói chuyện kênh kiệu thâý ghét. Mà không hiểu sao anh lại kết bạn với chi.ta cuñg lạ.
- Anh thâý Thẩm Hằng điền đạm lắm mà.
- Hừ! Với anh thì như thế chứ mai mốt mà có tình địch, chị ta sẽ còn ghê gớm hơn.
Thiên Ý nhoài người lên giường:
- Nhưng mà thôi, đừng nhắc đến chị ta nưã! Nói chuyện của anh đi!
- Anh có chuyện gì đâu mà nói.
- Đừng làm bộ nưã! Cả công ty, ai cuñg biết anh đang chiếu cố đến cô trợ lý Nguyệt Bình.
- Ờ... thì em có ganh ty không?
- Tại sao ganh tỵ với người bạn mà mình thương yêu chứ. Tài năng của Nguyệt Bình được trân trọng, tụi em mừng lắm. Mà anh Hai nè! Cuộc đời nhỏ âý nhiều bất hạnh rồi, em không muốn một ai đó làm cho bạn em đau khổ kể cả anh, tình thân cuñg không tha thứ.
- Anh hiểu em và Hoài Trang thương Nguyệt Bình như thế nào mà. Cô âý thông minh có tài, là một cô gái trong sáng mạnh mẽ. Có một nhân viên, một người bạn gái như Nguyệt Bình, anh còn đòi hỏi gì nưã.
Đình Lâm thổ lộ tâm tình:
- Sau chị dâu em, Nguyệt Bình là người con gái đang bước vào trái tim anh.
- Vậy là anh yêu Nguyệt Bình?
Đình Lâm bụm miệng Thiên Ý:
- Có cần em la lớn vậy không?
- Tại em bất ngờ quá đâý thôi. Nhưng dù sao giao Nguyệt Bình cho anh, em cuñg thâý yên tâm một chút.
- Con nhỏ này...
- Công ty tài chính Đông Á có bà chủ mới rồi. Anh một mực đưa Nguyệt Bình về làm trợ lý, thế mà em không nghĩ ra.
- Bây giờ hiểu thì ủng hộ chứ gỉ?
- Ừm..Nhưng quan hệ của anh và Thẩm Hằng cấn phải kết thúc sớm một chút. Em không muốn vấn đề đó làm tổn thương Nguyệt Bình.
- Anh biết.
- Thế Nguyệt Bình cuñg yêu anh chứ?
- Hình như có.
Thiên Ý cau mày:
- Tại sao lại "hình như"?
- Cảm giác cho anh biết có một tình yêu tồn tại trong trái tim Nguyệt Bình. Anh không thể hỏi cô âý rằng em có yêu anh không.
- Để em giúp anh.
- Bằng cách nào?
- Đó là chuyện của em, hỏi chi vậy?
Đình Lâm đứng lên, anh vòng qua chỗ Thiên Ý:
- Em lo cho hạnh phúc của anh lắm phải không? Thế bao giờ đến lượt em đây? Bao giờ em mới tìm một hạnh phúc cho mình?
- Sống như thế này vâñ không thích hơn sao? Em có dì Mỹ Ái, có anh thương yêu rồi còn gì. Thêm anh Khánh Toàn va chi.Thu Tâm nữa.
- Nhắc đến anh mới nhớ. Ngày mai dì Mỹ Ái xuống đây.
- Anh gọi à?
- Ừm.
- Có chuyên gì sao anh Hai?
- Không! Anh định tuần sau đi Đà Lạt nên gọi dì ấy xuống trông chừng em.
Thiên Ý trề môi:
- Anh làm như em là đứa trẻ lên ba vậy, phải có người trông chừng.
- Nhưng dù sao có dì Mỹ Ái vẫn tốt hơn mà. Em không thích dì ấy sống chung với chúng ta sao?
- Dì cũng như mẹ. Mẹ không còn, em thương dì lắm. Em còn muốn dì sống với chúng ta luôn cơ, để mai mốt anh cưới vợ, em còn có dì để làm bạn
Đình Lâm cốc vào đầu em gái:
- Lo xa quá! Nếu anh có cưới vợ, anh vẫn lo được cho em mà.
- Hơ! Đến lúc đó không biết ai lo cho ai à? Nhưng không sao, anh cưới Thẩm Hằng, em còn nghi ngờ, chứ cưới Nguyệt Bình thì em yên tâm. Nhỏ ấy tốt với em lắm
- Nhìn mặt em kìa, vui như sắp lấy chồng vậy
- Em không bao giờ lấy chồng đâu.
- Định ở vậy ư? Anh thấy bác sĩ Hoàng Bình …
Thiên Ý hét lên:
- Không được nhắc đến anh ấy, cũng không được gán ghép anh ấy với em.
- Tại sao vậy?
- Hoàng Bình không phải là người đàn ông em chọn. Anh ấy là người Hoài Trang yêu.
- Hoài Trang?
- Phải! Nhỏ ấy sống chung với Nguyệt Bình và cũng là bạn thân với em. Anh biết Hoài Trang mà.
- Biết! Cô nhỏ lanh chanh đó mà. Anh đã từng bị cô ấy làm giật mình mất lần rồi chứ bộ. Hoài Trang chọn Hoàng Bình cũng hay, anh ta là một người đàn ông tốt đấy chứ?
- Cũng chưa biết. Đàn ông bây giờ nhìn bề ngoài thì thấy ai cũng tồt cả. Còn tốt thật hay không để thời gian trả lời.
- Thế anh của em có tốt không?
Thiên Ý ngẫm nghĩ:
- Nếu anh đem lại hạnh phúc cho Nguyệt Bình thì anh là người đàn ông tốt.
- Anh chưa khẳng định điều gì em ạ. Bởi anh không phải là người đàn ông hoàn hảo. Nhưng anh sẽ cố gắng để người anh yeu không đau khổ
- Anh lại nghĩ đến cái chết của chị dâu và cháu nữa à? Đó là số phận, anh còn băn khoăn làm gì? Cái chủ yếu là anh sống tốt cho mình. Em nghĩ họ cũng không trách anh đâu. Anh tìm hạnh phúc cho mình, chị dâu cũng không buồn đâu
- Thời gian trôi nhanh quá phải không em. Mới đó đã hơn bảy năm rồi còn gì?
- Phải! Hơn bảy năm rồi. Linh hồn chị và đứa bé cũng đã siêu thoát nên anh không cần phải ái náy rằng anh có lỗi.Thiên Ý triết lý:
- Con người luôn sống ở hiện tại và tương lại chứ không ai sống cho quá khứ cả. Nguyệt Bình cũng có một thời gian đau khổ cho sự mất mát. Bây giờ thấy nhỏ ấy tươi tỉnh, em cảm thấy mừng. Nhưng nếu so với Nguyệt Bình thì anh còn hạnh phúc hơn. Anh còn có em, có dì, có người thân. Còn Nguyệt Bình thì không có ai cả.
- Cô ấy không còn người thân nào sao?
- Chơi thân với nhau em biết, ngoài ba mẹ và em trai đã mất, em chưa lần nào nghe nhỏ ấy nhắc đến người thân nào nữa.
- Thế em có về quê Nguyệt Bình bao giờ chưa?
Thiên Ý lắc đầu:
- Lúc em trai Nguyệt Bình còn sống, nhỏ ấy có rủ đi mấy lần nhưng chưa có dịp. Rồi sau đó Thanh Bình mất, nỗi buồn luôn vây kín, bọn em không còn nhắc chuyện về quê, sợ Nguyệt Bình nhớ em trai càng thêm đau buồn. Nhưng dịp cúng cơm một trăm ngày mất của Thanh Bình, em và Hoài Trang bàn nhau sẽ về cùng Nguyệt Bình, trước là thắp nén nhanh cho Thanh Bình, sau đó bọn em ghé quê Hoài Trang chơi cho biết.
- Hoài Trang cùng quê với Nguyệt Bình à?
- Không! Quê Hoài Trang ở Cần Thơ.
- Thế em có biết bao giờ là ngày cúng cơm một trăm ngày của Thanh Bình không?
- Hình như là nữa tháng nữa.
Đình Lâm quyết định:
- Anh sẽ đi cùng bọn em. Anh cũng muốn thắp nén nhang cho Thanh Bình.
- Ôi! Anh Hai!
- Nhưng em đừng nói cho Nguyệt Bình biết. Anh muốn làm một cái gì đó cho cô ấy.
Thiên Ý cười:
- Em biết rồi! Ngu sao nói, ủng hộ anh không hết nữa là.
Đình Lâm xoa đầu em gái:
- Cám ơn cô bạn nhỏ tuyệt vời.
Thiên Ý phóng xuống giường, cô ôm cánh tay Đình Lâm:
- Anh Hai! Bây giờ mọi chuyện không còn là điều trăn trở nữa, anh không nên suy nghĩ nhiều, hãy để đầu óc thanh thản mà tập trung cho công ty tài chính Đông Á mở rộng thêm như ước mơ của anh mười năm trước.
- Em còn nhớ à!
- Nhớ sao không! Lúc ấy anh tự tin và bản lĩnh lắm. Em vẫn muốn nhìn anh mãi như thế. Anh Hai à! Bắt đầu từ bây giờ em sẽ nghiêm chỉnh lại, không con nít nữa, không rộn chuyện để anh không phải lo lắng nữa.
Đình Lâm nheo mắt:
- Sao đây? Cô út nhà ta muốn gì đây? Cuộc sống một mình chán rồi à?
- Anh Hai đừng đùa nữa! Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh đó.
- Ừ! Anh nghe.
- Em sẽ giúp anh phụ quả lý công ty, để anh có thời gian mở rộng thêm chi nhánh mới.
- Út của anh lớn rồi đó. Quả thật, anh đang muốn mở rộng thêm chi nhánh ở Đà Lạt, cho nên anh dự định tuần sau đi Đà Lạt để khảo sát.
- Khánh Toàn đi với anh hả?
- Anh chưa quyết định. Nếu không có người thì Khánh Toàn phải đi thôi. Hiện giờ ở công ty không ít việc đâu.
- Cho nên Nguyệt Bình mới làm luôn buổi tối.
Đình Lâm chau mày:
- Em nói sao?
- Anh chọn Nguyệt Bình làm trợ lý chỉ mệt thêm cho nhỏ ấy chứ có ích gì. Ngày làm đêm làm, lớp học anh văn cũng bỏ luôn. Hoài Trang đang rủa anh đó.
- Sao cô ấy không nói gì hết vậy?
- Nguyệt Bình đâu phải là em hay Hoài Trang. Mà anh cũng kỳ, yêu người ta mà chẳng quan tâm gì cả.
- Hơn tuần nay anh đâu nói chuyện được với Nguyệt Bình. Gặp nhau chỉ gật đầu chào nhau thôi. Công việc nhiều quá.
- Đêm qua Hoài Trang gọi điện cho em, nó bảo hình như Nguyệt Bình gặp chuyện gì đó không vui, điện thoại của Hoàng Bình cũng không muốn nghe.
Đình Lâm lẩm nhẩm:
- Gì thế nhỉ? Quan hệ của Hoàng Bình và Nguyệt Bình cũng thân lắm mà. Để anh nói chuyện với Hoàng Bình xem sao!
- Anh định gọi cho Hoàng Bình ngay bây giờ à?
- Có gì không ổn à?
- Anh có thấy mình quá tê không? Tại sao không tự tìm hiểu mà đi hỏi chứ? Nhưng thôi, em cũng không còn thời gian nghe anh hỏi việc Nguyệt Bình gặp chuyện đâu.
- Em định ra ngoài à?
- Ừ! Hôm nay em có hẹn với Nguyệt Bình và Hoài Trang.
Thiên Ý nhìn đồng hồ:
- Ý chết! Mải nói chuyện với anh suýt nữa trể giờ rồi đó.
Cô vẫy tay:
- Em đi nha, có gì tối gặp lại!
Đình Lâm vội ngăn lại:
- Khoan đã, Thiên Ý!
Cô nhăn nhó:
- Gì nữa đây anh Hai? Em không kịp giờ đâu đấy. Nhỏ Nguyệt Bình và Hoài Trang khó chịu nhất khi không đúng hẹn.
- Cho anh tham gia với được không?
Thiên Ý tưởng mình nghe lầm:
- Anh đi theo bọn em?
- Ừm.
- Thế còn bạn bè anh trong ngày nghỉ?
- Anh không hẹn ai cả.
- Vậy thì…
Thiên Ý chưa nói hết câu thì điện thoại cầm tay trên bàn của Đình Lâm có tín hiệu.
Cô nhún vai:
- Không được rồi!
Nhưng Đình Lâm níu lại:
- Chờ anh!
Cầm lấy điện thoại, Đình Lâm mở máy:
- Alô!
- Anh Đình Lâm!
- Thẩm Hằng đó à!
- Hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta đi đâu đó chơi có được không? Em muốn gặp anh và em cũng có chuyện nói với anh.
- Ngay bây giờ?
- Anh bận à?
- Ừ. Anh có việc rồi. Hôm khác nhé!
- Tối nay cũng không được sao anh?
- Anh nghĩ hôm khác tốt hơn. Anh sợ tối nay anh về không kịp.
- Vậy …
- Thế nhé!
Đình Lâm tắt máy. Thiên Ý vỗ tay:
- Một lời từ chối sáng suốt.
Đình Lâm bỏ điện thoại trên bàn, anh cầm chìa khoá xe:
- Đi thôi!
- Không mang điện thoại theo à?
- Không! Anh sẽ không bị người khác quấy rầy trong ngày nghỉ.
- Thế thì đi!
Thiên Ý tung tăng chim sáo theo sau Đình Lâm. Cô có cảm giác hôm nay là ngày vui vẻ nhất.
- - - -
Binh … binh…
- Hoài Trang! Nguyệt Bình! Thức dậy, thức dậy đi. Mặt trời lên tới đỉnh rồi còn ngủ nữa, thức dậy!
Tiếng đập cửa và tiếng gọi dồn dập của Thiên Ý làm hai cô gái bên trong căn nhà cuống quýt lên.
- Hoài Trang! Mi ra mở cửa đi. Không khéo, hàng xóm chửi ầm lên bây giờ.
Không kịp chảy lại mái tóc, Hoài Trang tuôn xuống lầu. Vừa mở cửa, cô vừa nói:
- Nhỏ này, mi có bị khùng không, sao lại đập cửa thế kia? Đã đến trễ mà còn lớn tiếng …
Cánh cửa được kéo ra, Hoài Trang bụm miệng, đôi mắt mở to hết cỡ:
- Tổng giám đốc! Sao lại …
Cô quay lưng chạy ngược lên lầu, mặc cho Thiên Ý gọi:
- Hoài Trang đi đâu vậy?
Nhưng Hoài Trang nào có nghe. Lên được trên lầu, cô ngồi xuống thở dốc:
Nguyệt Bình! Không xong rồi!
- Chuyện gì mà mi như bị rược đuổi vậy? Nói ta nghe, không phải Thiên Ý đến sao?
- Nhỏ ấy đang ở dưới …
- Vậy sao mi chạy lên đây?
- Không phải một mình Thiên Ý mà có cả tổng giám đốc, Đình Lâm?
Hoài Trang gật đầu:
- Vừa mở cửa thấy ông ta, ta hết cả hồn.
- Làm gì phải hết hồn? Anh Hai ta mà, chứ phải ma đâu …
Giọng nói vang lên ngoài cửa phòng, Nguyệt Bình và Hoài Trang cùng quay lại:
- Thiên Ý!
Cô chống nạnh:
- Sao tự nhiên thấy anh Hai ta rồi bỏ chạy vậy Hoài Trang?
- Ta …
- Khách đến nhà bỏ đứng ngoài đường coi được ư?
Hoài Trang hất mặt:
- Mi hẹn thì đến một mình thôi, tự nhiên dẫn anh mi theo chi vậy?
Anh Hai ta muốn đến nhà bọn mi cho biết. Có lạ lẫm gì đâu, gặp nhau hằng ngày ở công ty còn lạ sao?
Nguyệt Bình lên tiếnh:
- Làm ta bất ngờ quá. Thế anh Hai mi đâu rồi?
- Ngồi ở dưới.
Thiên Ý nhìn Hoài Trang:
- Chưa chuẩn bị gì hết à?
- Chuẩn bị gì?
- Thế ta hẹn mi hôm nay đi đâu?
- Ừ thì …
Thiên Ý giục:
- Thay đồ nhanh đi!
- Còn anh Hai mi?
- Cùng đi chung với chúng ta.
- Hả!
Thiên Ý trừng mắt:
- Làm gì la lớn thế? Anh Hai ta đi chung thì có lạ gì đâu?
- Nhưng …
- Không nhưng gì hết!
- Ta thấy không tự nhiên, ông ấy là tổng giám đốc …
- Tổng giám đốc không phải là người à. Cứ xem anh ấy như anh là được rồi. Mi nhìn xem, Nguyệt Bình đâu có hoảng hốt và hồi hộp như mi.
- Nhỏ ấy khác, ta khác. Nguyệt Bình làm việc chung với Đình Lâm nên quen, còn ta …
Thiên Ý nạt:
- Thôi mi đi! Lo mà sửa soạn cho nhanh!
Cô nheo mắt:
- Ta gọi điện rủ Hoàng Bình theo cho mi hết hồi hộp nghe.
Hoài Trang mắc cỡ:
- Đừng trêu ta nha!
- Xem mi kìa, đỏ mặt hết rồi!
Nguyệt Bình hỏi:
- Chúng ta đi đâu hả Thiên Ý?
- Thì đi mua sắm, đi ăn, đi dạo … như chúng ta đã bàn.
- Bắt anh mi đi theo như thế à?
- Có sao đâu! Ta còn dự định rủ thêm Hoàng Bình kìa, ít khi chúng ta có dịp đi chơi chung mà. Bọn mi thay đồ đi nhé! Ta xuống gọi điện cho Hoàng Bình, xem anh ấy có bận rộn gì không. Thiên Ý đi ra khỏi phòng. Nguyệt Bình thừ người ra đó. Hoàng Bình, gần hai tuần nay kể từ ngày ở quán nước Thiên Lý hôm đó, anh không liên lạc gì với cô. Có thể anh đang giận cô.
Nhưng nếu cô không nói rõ ràng thì càng đem lại nhiều hy vọng cho anh, mà càng hy vọng thì càng đau khổ nhiều. Thà như thế còn hơn, anh còn nhiều thời gian để lấy lại thăng bằng trong cuộc sống.
Xin lỗi anh nghe Hoàng Bình, em không thể yêu anh. không phải vì em chê anh, mà là trái tim em đã thuộc về người khác. Một con người có thể không được bằng anh, nhưng đã là chuyện của con tim thì không thể lý giải được.
Hoài Trang thúc vào hông bạn:
- Mi ngại à?
- Không phải!
- Vậy còn không mau thay đồ! Thiên Ý mà ré lên thì không ai chịu nỗi đâu.
- Mi xong chưa?
- Rồi.
- Thế thì xuống trước đi, ta xuống ngay.
- Ừm. Hôm nay đi chơi không cần lấy điện thoại theo đâu.
- Ta biết mà.
Hoài Trang cũng xuống lầu. Nguyệt Bình nhanh nhanh thay y phục, bởi cô không thích làm người chậm chạp.
Vừa thấy mặt Hoài Trang, Thiên Ý hất mặt hỏi ngay:
- Nguyệt Bình đâu?
- Ta đây.
Hoài Trang chưa kịp trả lời thì Nguyệt Bình đã có mặt. Cô cúi đầu chào Đình Lâm.
- Chào ông. Xin lỗi đã để ông phải chờ lâu.
- Không có gì.
Thiên Ý ôm vai Nguyệt Bình:
- Đừng cảm thấy ngại. Chờ đợi phụ nữ là chuyện muôn thưở của đàn ông mà. Chúng ta lên đường thôi.
- Không chờ Hoàng Bình à?
- Ta gọi rồi, anh ấy bảo đang trực nên không đi được, hẹn dịp khác.
- Vậy chỉ có bốn người chúng ta?
- Ừm. Anh Hai ta chở mi, còn Hoài Trang chở ta. Một sự phân công hợp lý.
Thiên Ý vỗ tay:
- Lên đường.
Nguyệt Bình ngần ngừ:
- Hay để ta đi với Hoài Trang, mi đi với Đình Lâm.
- Không được.
Hoài Trang đẩy xe ra, Thiên Ý thót lên phía sau:
- Mi và anh Hai theo sau nhé, coi chừng lạc đấy!
- Nhưng đi đâu?
- Một chổ đảm bảo mọi người chưa đến bao giờ.
Nguyệt Bình hỏi Đình Lâm:
- Ông biết chỗ Thiên Ý muốn đến không?
- Không!
- Nhỏ này đang bày trò gì thế không biết.
Cô khoá cửa rồi leo lên phía sau xe Đình Lâm:
- Ông chạy theo hai nhỏ ấy đi!
Đình Lâm khởi động máy, chiếc yamaha lướt êm hoà vào dòng người đông đúc trong ngày nghỉ cuối tuần.
Nơi họ đến không phải quán cà phê, nhà hàng sang trọng, cũng không phải một căn biệt thự hay một vườn trái cây, mà là một chỗ có đồng cỏ xanh rì trãi dài, có căn nhà gỗ thơ mộng và nhiều khóm hoa đủ màu đang khoe sắc trong ánh nắng vàng.
Chỗ bất ngờ của Thiên Ý đây ư? Quả thật là bất ngờ.
Đình Lâm còn đang ngơ ngác, Hoài Trang lạ lẫm thì Nguyệt Bình thốt lên:
- Đẹp quá!
Cô tuột xuống khỏi xe của Đình Lâm, tung tăng trên thảm cỏ xanh.
- Thích quá đi.
Đình Lâm, Thiên Ý, Hoài Trang đứng ngắm Nguyệt Bình. Trông cô như một đứa trẻ con vậy, nụ cười thật vô tư làm sao.
Đình Lâm nhìn Thiên Ý như biết ơn:
- Cám ơn em, Thiên Ý ạ!
Cô nhỏ hất mặt lên:
- Để nhìn thấy nụ cười tươi của Nguyệt Bình cũng là trách nhiệm của những người bạn như chúng em, anh Hai không cần phải bận tâm đâu.
- Nhưng làm sao em tìm được nơi tuyệt vời như thế này nhỉ?
- Không nói đâu! Nhưng thú thật em cũng chẳng tài giỏi gì, có người giúp em đó.
- Ai vậy?
- Từ từ rồi anh sẽ biết. Nhưng anh Hai này! Anh có muốn làm chủ nơi này không?
Đình Lâm ngẫm nghĩ:
- Điểm nghỉ ngơi sau một tuần làm việc căng thẳng. Thú vị đấy chứ! Anh muốn có nó, nhưng người chủ khôn phải là anh.
Thiên Ý gật đầu:
- Em hiểu rồi. Về thành phố, em sẽ giúp anh thương lượng.
Đứng nghe nah em Đình Lâm nói chuyện, Hoài Trang lên tiếng:
- Hổng hiểu gì hết!
Thiên Ý nheo mắt:
- Rồi đây mi cũng sẽ hiểu. Nhưng có lẽ mỗi tuần chúng ta đều xuống đây chơi. Không gian ở đây thật là thú vị phải không?
Nguyệt Bình hết chạy đầu này rồi chạy đầu khác, cô vẫy vẫy tay:
- Sao mọi người còn đứng đấy? Vào đây đi chứ!
Đình Lâm, Thiên Ý, Hoài Trang cùng bỏ giày chạy chân trần vào thảm cỏ.
Nguyệt Bình tíu ta tíu tít:
- Đình Lâm! Anh thấy sao? tôi có cảm giác như được sống ở thảo nguyên vậy. Nào cỏ, nào hoa, nào cây trái … ôi, như đang nằm mơ.
Cô nắm tay Thiên Ý, chỉ về phía căn nhà, nói:
- Căn nhà gỗ kia chúng ta có thể vào trong đó không?
- Có chứ.
- Không cần hỏi chủ của nó à?
- Không! Nơi đây sắp thay đổi chủ rồi.
Thiên Ý tiến về căn nhà gỗ. Cô đẩy nhẹ cửa và gọi:
- Chúng ta vào đây nghỉ một tí đi rồi đi dạo.
- Đến đây chơi sao chúng ta không nghĩ ra mua cái gì để đem theo ăn nhỉ?
Để trả lời cho Nguyệt Bình, Hoài Trang giơ cao cái bịch xốp đang cầm trên tay:
- Không cần phải lo vấn đề đéo đâu!
- Ồ…
- Nguyệt Bình mở to măt
- Mi chuẩn bị khi nào vậy?
- Lúc nãy đi ngang qua một cửa hàng, ta và Thiên Ý ghé mua.
- Chu đáo quá!
Tất cả đều bước vào nhà. Bên trong, mọi vật dụng đều bằng gỗ: bàn ghế bằng gỗ, giường bằng gỗ tủ bằng gỗ.
Nguyệt Bình đi chung quanh:
- Ở chổ này có người ở sao?
- Có! Chủ nhân của nó thường về đây vào ngày cuối tuần.
- Thế chúng ta đến có làm phiền họ không?
Thiên Ý lắc nhẹ:
- Tuần này họ không có đến. Với lại, họ cũng định bán nơi này.
- Uổng thế!
- Họ đã không chọn cuộc sống ở đây nữa.
- Họ đi đâu?
- Định cư nước ngoài.
- Thì ra…
Nguyệt Bình đứng ở cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài:
- Ở đây, ta có thể quên hết những phiền toái, đua chen trong cuộc sống. Sống ở đây là ta chọn cuộc sống lặng lẽ ẩn mình. Nhưng chọn nơi đây làm ngày nghỉ thì còn gì bằng.
Đình Lâm hỏi:
- Nơi này có giống quê của em không?
- Quê tôi ư? Quê tôi là những cánh đồng lúa bạt ngàn, những vườn cây ăn trái trĩu quả, những căn nhà lá đơn sơ mộc mạc, những con đường bình dị chân thành nó không giống như ở đây. Quê tôi còn có mùa nước lũ nữa.
- Nghe em nói, tôi cảm con sâu tò mò trong tôi đang ngọ nguậy rồi đây này. Tôi muốn biết cái nói gọi là Miền Tây quê hương sông nước của em.
- Quê tôi chẳng có gì đặt biệt ngoài lúa gạo và cây ăn trái. Nó không có thảm cỏ xanh, hoa chen đua sắc như ở đây đâu. Quê tôi còn là một tỉnh nhỏ. Nếu ông tò mò muốn biết thì hãy đến quê của Hoài Trang. Nhỏ ấy sinh ra ở Cần Thơ, vùng lúa gạo Hậu Giang ngày xưa ấy.
- Nhưng quê em đã sản sinh ra những người con ưu tú …
Nguyệt Bình im lặng. Đình Lâm bước đến cạnh cô:
- Lời vô tình của tôi làm em nhớ đến em trai phải không?
- Làm sao tôi không nhớ được hả ông? Nhưng bây giờ không là nỗi đau cùng cực nữa. Nỗi nhớ thương đã trở thành hoài niệm trong tôi. Mãi mãi, em trai tôi sống trong trái tim tôi.
Nguyệt Bình vuốt tóc:
- Bây giờ tôi sẽ sống theo ước nguyện của em trai tôi và cho những người chung quanh tôi nữa.
- Trong đó có tôi không?
- Tôi không biết … tôi sợ lắm!
Đình Lâm xoay người Nguyệt Bình lại:
- Em sợ điều gì?
Nguyệt Bình cúi mặt:
- Đừng như thế, Thiên Ý và Hoài Trang đang ở đây.
- Có họ thì sao?
Đình Lâm buông tay ra:
- Thiên Ý! Hoài Trang! Hai đứa …
Nhưng trong căn nhà gỗ chỉ có Đình Lâm và Nguyệt Bình cùng bịt thức ăn còn nằm chễm chệ trên cái bàn gỗ.
- Ho. đi đâu cả rồi?
Nguyệt Bình hỏi:
- Họ đâu?
- Tôi làm sao trả lời em đây trong khi tôi cũng không biết.
- Hai nhỏ này thật là…
Nguyệt Bình đi ra ngoài, Đình Lâm gọi với theo:
- Em đi đâu vậy?
- Tìm hai nhỏ ấy.
- Tôi đi với em.
Hai người bước song song với nhau, thảm cỏ xanh dưới chân họ trở nên thơ mộng. Đi càng xa phong cảnh càng đẹp, nhiều loài hoa đua chen nhau với nhiều loài hoa hương sắc: trinh nữ, lay- ơn, hướng dương, thược dược, cẩm chướng, … tuyệt nhiên không có hoa hồng, chắc chủ nhân của nó không thích loài hoa kiêu sa này.
Một cơn gió thoảng qua, mùi hương quen thuộc quyện vào mũi làm Nguyệt Bình bật kêu lên:
- Nguyệt quế!
Đình Lâm ngơ ngác:
- Em gọi ai thế?
- Ồ! Không. Tôi ngửi được mùi hương của hoa nguyệt quế.
- Loài hoa trắng nhỏ đơn sơ, hương thơm dịu dàng đấy à?
- Ông cũng biết?
- Lúc trước, tôi thường ngắm nó nở rộ vào những đêm không trăng, trên sân thượng nhà tôi và Thiên Ý cũng có mà.
- Tôi không để ý lắm.
Đình Lâm nhìn quanh:
- Nó ở bên kia kìa!
Hai người bước đến. Tất cả có năm cây nguyệt quế. Màu trắng của hoa nổi bật lên giữa những màu xanh, đỏ, tím, vàng…
Nguyệt Bình sà xuống:
- Ôi! - Cô nâng niu từng chùm hoa- Ở quê tôi có trồng nguyệt quế. Thanh Bình cũng rất thích. Mỗi lần về quê, chị em tôi hay thức đêm, ngồi hàng giờ để ngắm chúng.
Giọng Nguyệt Bình bỗng chùng xuống:
- Nhưng từ ngày em trai tôi bỏ tôi ra đi, tôi chưa một lần về quê, không biết cây nguyệt quế còn sống không nữa.
- Chắc chắn là còn sống. Vì những cây em trồng nó cũng sẽ giống như em: kiên cường, nghị lực vượt qua tất cả khó khăn, không chừng khi em về, trông thấy nó, nó sẽ nở rộ hoa.
- Thật sao?
- Khi nào về quê, em sẽ thấy lời tôi nói là đúng.
- Thế thì … Mà thôi, cái cây nguyệt quế kia sống hay chết cũng không còn quan trọng.
- Tại sao?
- Em trai tôi đâu còn để cùng tôi ngắm hoa nở.
- Thanh Bình không còn nhưng có tôi. Tôi sẽ cùng ngắm với em.
- Ông?- Nguyệt Bình đứng lên- Tôi được cái hân hạnh đó sao? chị ta yêu ông nhiều lắm, chị ta chịu để ông đi bên cạnh người con gái khác sao?
- Thẩm Hằng không có quyền gì ngăn cấm tôi cả.
- Thế nhưng chị ta có quyền đó. Chị ta còn đáng sợ hơn trong suy nghĩ của tôi nữa kìa.
Đình Lâm hấp tấp:
- Thẩm Hằng đã làm gì em?
- Chị ta không làm gì cả.
- Em nói đi!
- Không có!
Nguyệt Bình toan bỏ đi, nhưng rồi cô bỗng nhào lại ôm lấy Đình Lâm, giọng hoảng hốt:
- Á … Đình Lâm…
- Nguyệt Bình! Chuyện gì vậy?
Cô nhỏ nhắm mắt, miệng lắp bắp:
- Có … có con rắn.
- Rắn ở đâu?
- Trong khóm hoa thược dược.
Đình Lâm nghiêng đầu xem xét:
- Thấy rồi! Chỉ là một con rắn lục nhỏ hiền hoà thôi mà. Nó ăn sâu bọ chứ không có làm hại em đâu.
Nguyệt Bình vẫn ôm cứng lấy Đình Lâm:
- Ông đuổi nó giùm tôi đi!
- Thôi được…
Đình Lâm hơi đẩy Nguyệt Bình ra nhưng cô ghì lại:
- Ông định bỏ tôi à?
- Không có! Nhưng em ôm tôi như thế này thì làm sao tôi đuổi rắn đi được.
- Tôi không biết…
Nguyệt Bình càng ôm chặt hơn. Vẻ hoảng sợ của cô làm anh thấy thương làm sao. nhưng mà cảm giác gần gũi ấm áp, hơi thở trinh nữ làm Đình Lâm cảm thấy ngẹt thở. Anh cố gồng người, làm chủ lấy mình để không xúc phạm đến cô. Thế mà Nguyệt Bình vẫn không hiểu, cô càng lúc càng làm cho Đình Lâm bấn loạn cả lên.
Không khi ở đây dễ chịu, gió mát dìu dịu, thế mà người Đình Lâm vẫn nóng ran, bao sinh lực như sắp sửa nổ tung.
Không được! Đình Lâm đẩy nhanh Nguyệt Bình ra. Cô lại lao theo anh, bất ngờ hai người đều té xuống thảm cỏ. Chiếc cúc áo của Nguyệt Bình bung ra từ lúc nào. Bờ ngực trắng hồng nhấp nhô theo nhịp thở. Đôi mắt Đình Lâm như dại đi, anh ôm lấy Nguyệt Bình lăn tròn trên cỏ.
Bờ môi Đình Lâm khát khao tìm kiếm. Nguyệt Bình sững sờ với cảm giác đón nhận. Cô mở to mắt để nhận thức việc gì đang xảy ra, nhưng nụ hôn của Đình Lâm nồng nàn quá. Nguyệt Bình khép mắt, cô đáp trả lại nụ hôn của Đình Lâm bằng cả trái tim mình.
Đình Lâm vui sướng run cả lên. Anh thì thầm:
- "Vầng trăng bình yên"! Anh yêu em.
Môi anh rời môi cô trong luyến tiếc. Nguyệt Bình sượng sùng mắc cỡ. Cô đã để lộ tình yêu mình cho anh thấy rồi, còn trốn vào đâu được nữa. Thế này…
Đình Lâm nâng khuôn mặt người con gái anh yêu trong tay mình:
- Em đang nghĩ gì thế? Nói anh nghe đi!
- Không nghĩ gì cả.
- Em yêu anh chứ?
- Em…
- Em mà lắc đầu thì anh không chịu đâu đấy.
Nguyệt Bình đưa tay sờ lên khuôn mặt Đình Lâm đang rất gần mình:
- Anh yêu em, đó là lời thật lòng chứ?
- Em đang nghi ngờ anh đó phải không?
- Em chỉ sợ mình là cái bóng của vợ anh.
Đình Lâm kéo Nguyệt Bình vào sát mình hơn:
- Em nhìn anh và nghe anh nói đây này! Vợ anh, đó là chuyện của quá khứ. Còn em, em là tình yêu của anh, là hạnh phúc trong quãng đời còn lại của anh. Em hiểu không?
- Thế Thẩm Hằng thì sao?
- Cô ấy chỉ đơn giản là một người bạn tốt.
- Nhưng chị ấy yêu anh, chờ đợi anh hơn bảy năm.
- Anh cảm thấy mình như có lỗi với cô ấy khi không có một mối quan hệ rõ ràng. Trong lúc quá đau khổ, anh đã không nghĩ đến những điều hơn thiệt.
- Anh yêu em tức là anh làm cho chị Thẩm Hằng đau khổ.
- Bắt anh không yêu em thì không những anh đau khổ, mà em đau khổ, Thẩm Hằng đau khổ. Bởi vì anh không yêu Thẩm Hằng, anh chỉ yêu em.
- Đình Lâm! Chúng ta phải làm sao đây? Em rất sợ khi người khác bảo em là kẻ thứ ba.
- Không ai có quyền nói với em điều đó. Cả Thẩm Hằng cũng thế. Trong quan hệ giữa anh và cô ấy có một sự hiểu lầm. Chính anh sẽ giải quyết sự hiểu lầm đó, em không cần phải lo lắng. Chì lo yêu anh thôi.
- Ơ … Cái anh này!
Đình Lâm cúi xuống, nụ hôn của họ ngút ngàn tình yêu. Nguyệt Bình như quên hết mọi lo lắng vu vơ, cô đón nhận tình yêu của Đình Lâm trong niềm vui và hạnh phúc.
Khi yêu nhau, nụ hôn có lẽ không biết bao nhiêu cho đủ, Đình Lâm trân trọng Nguyệt Bình như báo vật. Anh đỡ cô ngồi dậy, tự tay cài lại nút áo bị bung ra cho cô khiến Nguyệt Bình đỏ mặt.
- Em hư quá phải không anh?
Đình Lâm ngắm cô lắc nhẹ:
- Không! Em đáng yêu lắm!
- Đình Lâm nè! Trước anh có một người nói tiếng yêu em.
- Hoàng Bình phải không?
Nguyệt Bình mở to mắt:
- Sao anh biết?
- Anh biết Hoàng Bình yêu em từ lâu rồi, từ cái hôm em đưa anh vào bệnh viện ấy.
- Thế anh có sợ không?
- Sợ chứ! Sợ đến ăn ngủ không được, nhưng bây giờ thì hết rồi, bởi anh biết trái tim em chỉ có anh.
- Đáng ghét! Mà em từ chối Hoàng Bình, liệu ảnh có buồn giận mà không gặp chúng ta nửa không?
- Anh nghĩ không đâu! Có lẽ sự từ chối của em là một nỗi đau, nhưng nỗi đau rồi sẽ đi qua, không có gì là không thể được cả. Huống chi còn có một người đang hướng về Hoàng Bình mà.
- Anh muốn nói Hoài Trang?
- Em là người biết rõ hơn ai hết, còn hỏi anh.
Nguyệt Bình tựa cằm lên vai Đình Lâm:
- Hoài Trang yêu Hoàng Bình, em cũng hy vọng hai người trở thành một đôi. Nhưng mà tất cả chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi, không cưỡng ép đuợc.
Đình Lâm chợt đề nghị:
- Nguyệt Bình! Hay là chúng ta cùng giúp đỡ họ đi, không phải trực tiếp mà là gián tiếp. Đang buồn, người ta tìm bạn tri âm.
Nguyệt Bình hưởng ứng:
- Một ý kiến hay. Hoài Trang giỏi nhất là an ủi người khác đấy.
- Vậy thì như thế đi nhé.
Nguyệt Bình cười, như nhớ ra điều gì cô nhìn quanh:
- Con rắn đâu?
Đình Lâm bẹo má cô:
- Em la quá, nó sợ nên trốn rồi.
- Thật chứ?
- Không tin thì em cứ tìm thử đi!
- Tìm làm gì, nh đừng hù em nghe.
Đình Lâm phì cười:
- Xem ra em cũng có trái tim thỏ đấy chứ?
- Hứ!
Nguyệt Bình quay ngang. Đúng lúc có tiếng réo gọi của Hoài Trang và Thiên Ý:
- Anh Hai! Nguyệt Bình! Hai người đừng mãi yêu nhau nữa, mau vào trong nhà đi. Bọn này đói lắm rồi.
Giọng Hoài Trang thấy ghét:
- Tình yêu thường làm cho con người ta đói trở thành no. Chắc là họ không đói đâu, chúng ta đừng chờ nữa!
Thiên Ý đưa tay lên làm loa:
- Anh Hai!
Đình Lâm nheo mắt:
- Sao hả, có vào trong căn nhà gỗ đó không?
Nguyệt Bình hất mặt lên:
- Vào chứ! Em vào để khép hai cái miệng con nhỏ kia lại.
Cô xăm xăm bước vào. Đình Lâm lắc đầu:
- Ba cô bé này trẻ con quá, có ai ngờ lại là nhân viên công ty tài chính Đông Á đâu.
- Chị! Chị ơ i! Vào trong đó không được đâu!
Tách …
- Chị …
Đình Lâm ngẩng lên, khuôn mặt anh lạnh lùng. Còn cô thư ký thì run giọng:
- Tổng giám đốc! Tôi xin lỗi!
Đình Lâm khoát tay:
- Cô về văn phòng mình đi, và nhớ khép cửa lại giùm tôi.
- Thưa vâng.
Và cánh cửa khép lại sau câu trả lời của cô thư ký.
- Đình Lâm! Sao anh lánh mặt em?
Lúc này Thẩm Hằng mới lên tiếng, trong đôi mắt cô là cả một sự giận dữ.
Còn Đình Lâm thì thản nhiên, anh xoay nhẹ cây viết đang cầm trên tay:
- Nếu em đến đây chỉ để hỏi anh câu ấy thì anh nghĩ anh không có thời gian rồi.
- Phải! Anh không có thời gian dành cho em, nhưng anh có thời gian để đi chơi với Nguyệt Bình đó phải không? Hai người yêu nhau khi nào mà nhanh thế? Một người chờ đợi trong bảy năm không bằng một cô gái chỉ quen trong vòng vài tháng. Anh nói đi!
Đình Lâm vẫn ôn hoà:
- Em đừng có quá kích động được không Thẩm Hằng. Ở đây là công ty anh. còn em muốn chúng ta ngồi nói chuyện theo phép lịch sự của người lớn thì tối nay anh hẹn em.
- Hẹn em? Từ này em nghe mới mẻ quá. Em không cần biết là ở đâu, nếu hôm nay anh không trả lời em cho thoả đáng thì em không biết em sẽ làm gì nữa đó.
- OK
- Đình Lâm chỉ vào ghế
- Thế thì em ngồi xuống đi, chúng ta cùng nói chuyện!
Thẩm Hằng ngồi xuống đối diện với Đình Lâm:
- Em đã làm sai điều gì đối với anh?
- Không có?
- Vậy tại sao anh thờ ơ với em? Tại sao anh đối xử lạnh nhạt với em, bỏ mặc em trong những nỗi mong chờ?
- Thẩm Hằng!
- Anh trả lời em đi. Có phải vì con bé Nguyệt Bình đáng thương đó không?
- Em đừng nghĩ lung tung, anh không vì ai cả! Anh vẫn đối xử tốt với em, quan tâm em, xem em là một người bạn tốt mà.
- Bạn tốt ư? Chỉ là bạn thôi sao?
Đình Lâm thở nhẹ:
- Có thể trong mối quan hệ của chúng ta có gì đó làm em hiểu lầm. Mà lỗi thì ở nơi anh, anh không có sự rõ ràng trong tình cảm. Anh không phủ nhận là có lúc trong suy nghĩ, anh đã xem em vượt quá giới hạn tình bạn. Anh cũng đã tự cố gắng rất nhiều nhưhg không thể được Thẩm Hằng ạ! Lúc ấy con tim anh bị xơ cứng bởi cái chết của vợ và con anh. cám ơn em với tất cả những gì em làm cho anh.
- Nghĩa là anh từ chối tình cảm của em?
- Anh xin lỗi.
- Đình Lâm! Thà rằng anh yêu người con gái khác chứ không yêu em. Vậy hơn bảy năm chờ đợi của em…
- Anh xin lỗi.
- Đừng xin lỗi em nữa! Anh tưởng anh xin lỗi thì em sẽ không đau khổ, không bị tổn thương sao?
Thẩm Hằng bật khóc:
- Bảy năm, tuổi xuân con gái đã qua mất rồi.
- Thẩm Hằng! Bây giờ anh phải làm gì cho em đây, để em đừng đau khổ?
- Không có quan hệ gì với Nguyệt Bình, không yêu Nguyệt Bình nữa.
Đình Lâm lắc đầu:
- Anh không thể chiều ý em.
- Tại sao? Vậy…chuyện anh yêu Nguyệt Bình là thật?
- Phải, anh yêu cô ấy.
- Anh … Đình Lâm! Anh có biết sự khẳng định của anh có thể giết chết em không?
- Anh biết chứ.
- Tại sao anh không nói anh thương hại Nguyệt Bình vì hoàn cảnh, vì sự nghèo khó, vì em trai cô ta mới mất để em còn đỡ đau khổ hơn chứ?
- Anh không bao giớ thích sự thương hại. Có thể điều anh nói làm em đau khổ. Nhưng một sự bắt đầu lại với em vẫn chưa muộn.
- Anh …- Thẩm Hằng mím môi- Anh tàn nhẫn lắm.
- Nếu em chửi anh mà em thấy bớt đau khổ thì em cứ chửi đi!
- Em chỉ bớt đau khổ khi anh không từ chối tình cảm của em.
- Chuyện này…
- Không được chứ gì? Vậy thì em đau khổ thì người khác cũng không được sung sướng gì đâu. Anh yêu Nguyệt Bình phải không? Để xem cô ta có bản lĩnh gì mà yêu anh.
- Em định làm gì?
- Không biết được! Có thể cho cô ta một bài học để cô ta biết không xứng đáng với anh và buộc cô ta xa anh. em nghĩ Nguyệt Bình là người có ăn học, có lòng tự trọng, hiểu biết…
Đình Lâm không dằn được với cách nói của Thẩm Hằng, anh bật dậy:
- Anh cấm em làm tổn thương Nguyệt Bình!
- Lấy quyền gì? Một người bạn ư? Khó lắm đấy Đình Lâm! Mà nếu anh lo lắng cho Nguyệt Bình như vậy thì cố gắng ở cạnh mà bảo vệ cho cô ta đi. Bằng không, em không lường trước việc gì sẽ xảy ra đâu đó.
Đình Lâm gằn giọng:
- Anh cũng nói cho em biết, Nguyệt Bình mà bị tổn thương gì, anh sẽ không tha thứ cho em đâu.
- Thế ư?
- Người có lỗi với em là anh chứ không phải cô ấy. Nguyệt Bình đáng thương hơn đáng ghét.
- Cô ta đáng thương, còn em thì sao? anh đừng vì cái bế ngoài đáng thương của Nguyệt Bình mà nông cạn trong tình cảm. Cô ta đã từng đáng em, anh có biết không?
- Đánh?
- Đình Lâm nghiêm mặt
- Em đã gặp Nguyệt Bình và nói điều gì đó xúc phạm cô ấy phải không?
Thẩm Hằng khoanh tay:
- Em chỉ yêu cầu cô ta rời xa anh thôi.
- Vớ vẫn!
- Nguyệt Bình không có quyền yêu anh. Cô ta là người đến sau, cô ta không làm được gì cho anh như suốt bảy năm qua em đã làm cả.
- Anh phải nói như thế nào cho em hiểu đây? Tình yêu là chuyện của con tim, không ai có thể lý giải được. Với em ngoài tiếng xin lỗi ra, anh có thể làm bất cứ việc gì miễn em không làm tổn thương Nguyệt Bình.
- Anh …
- Thẩm Hằng tức tốI
- Được rồi, anh càng bênh vực Nguyệt Bình bao nhiêu thì em càng căm ghét cô ấy bấy nhiêu. Em sẵn sàng để anh không tha thứ cho em, chứ em không buông tha Nguyệt Bình đâu. Cô ta sẽ trả giá khi yêu anh.
Đình Lâm có vẻ giận:
- Nếu em cảm thấy tình bạn của chúng ta không cần thiết nữa thì em làm đi!
- Đừng thách thức em!
Anh không phải là người nói suông!
- Hừ!
Thẩm Hằng vụt đứng lên, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Đình Lâm vẫn giữ nguyên nét mặt, tiếng anh vọng ra:
- Vào đi!
Cánh cửa được đẩy nhẹ:
- Anh Đình Lâm…
Tiếng nói ngưng bặt, người vừa đẩy cửa vào bước lùi lại. Đình Lâm gọi:
- Nguyệt Bình! Tại sao không vào đi?
- Tổng giám đốc đang có khách…
- Là Thẩm Hằng, em cũng biết cô ấy mà. Vào trong này đi, tìm anh có việc phải không?
- DaÏ, có một bản hợp đồng cần chữ ký của tổng giám đốc.
- Mang vào đây.
Nguyệt Bình bước vào, cô cúi chào Thẩm Hằng theo phép lịch sự:
- Chào chị!
Đặt bìa sơ mi màu vàng xuống bàn, Nguyệt Bình nói:
- Bản hợp đồng này phải đưa đi ngay, tổng giám đốc ký giùm cho.
Thẩm Hằng thoáng nhìn Nguyệt Bình:
- Gấp lắm sao?
- Thưa vâng.
Đình Lâm ký nhanh rồi xếp bìa sơ mi lại:
- Xong!
Nguyệt Bình cầm bìa sơ mi trên tay:
- Tôi xin phép!
Thẩm Hằng ngăn lại:
- Khoan đã!
Đình Lâm cau mày:
- Em muốn gì đây Thẩm Hằng?
- Muốn nói chuyện với Nguyệt Bình, tình địch của em.
- Em …
Thẩm Hằng hất mặt:
- Sao, cô Nguyệt Bình! Cô nói chuyện với tôi được chứ?
- Xin lỗi chị Thẩm Hằng. Tôi có việc phải làm rồi, không có rãnh rỗi như chị đâu.
Nguyệt Bình quay lưng thì Thẩm Hằng hét lên:
- Cô không được đi! Chẳng lẽ tôi không xứng đáng nói chuyện với cô sao? Như thế thì xem thường tôio quá rồi đấy. Mà cũng không phải, cô sợ tôi thì đúng hơn, cô sợ tôi vì cô đã yêu người đàn ông của tôi.
Đình Lâm mím môi:
- Em đừng có gây sự được không Thẩm Hằng?
- Gây sự ư? Anh làm em nổi giận rồi đấy. Trước mặt em mà anh vẫn bênh vực Nguyệt Bình, vậy là anh đây có tôn trọng em.
- Em nói nah không tôn trọng em, vậy em có tôn trọng anh không? Đây là văn phòng làm việc của anh, mà em la lối bắt người ta phải tiếp chuyện với mình, em có thấy em quá đáng lắm không?
- Quá đáng? Hôm nay anh dùng nhiều từ nặng nề cho em quá!
- Chuyện đã nói thì em nói xong rồi, bây giờ em về đi nếu muốn người khác tôn trọng mình!
Thẩm Hằng nhếch môi:
- Anh đuổi em ư? Hành động này là do từ khi có Nguyệt Bình phải không? Thế thì anh đừng trách em nhé!
Cô nhào lại giật lấy bìa sơ mi mà Nguyệt Bình đang cầm trên tay ném xuống bàn:
- Hôm nay giữa chúng ta không nói chuyện rõ ràng thì cô đừng hòng làm việc.
Đình Lâm kêu lên:
- Thẩm Hằng!
Nguyệt Bình làm một cử chỉ ngăn lại:
- Không sao đâu anh!
Cô lạnh lùng gỡ tay Thẩm Hằng trên vai mình:
- Không phải tôi không muốn tiếp chị, mà tôi sợ mình không kiềm được cái tát tay khi chị buông lời nói bậy.
Nguyệt Bình đứng chéo chân, cô khoanh tay:
- Tôi đang nghe, chị hãy cư sử như những người có học đi!
- Mày..
- Đừng lỗ mãng như thế chứ!
Thẩm Hằng cố kiềm chế:
- Tôi lặp lại một lần nữa, cô có chịu buông tha Đình Lâm không?
- Buông tha là sao?
- Tôi biết cô không yêu Đình Lâm, cô đeo bám anh ấy chỉ vì địa vị và tài sản của dòng họ Nguyễn Đình. Bởi vì gia đình cô quá nghèo, cô cần có người nương tựa để vươn lên. Sau sự kiện của em trai cô, cô đã được lòng thương hại của rất nhiều người, như thế cũng đủ rồi, tại sao lại cần đến Đình Lâm chứ?
Đình Lâm quá bất ngờ trước những lời của Thẩm Hằng. Còn khuôn mặt Nguyệt Bình thì đang lại:
- Đó là những gì chị muốn nói với tôi phải không? Tôi không phủ nhận là tôi nghèo thật, nhưng không nghèo đạo đức và suy nghĩ như chị. Chị yêu một người, người đó không yêu chị rồi chị buộc tội cho người khác có đúng không? Từ trước tới giờ tôi tự thấy mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm, và tôi cũng chưa bao giờ làm người khác thương hại tôi. Nếu yêu một người mà bị buộc tội bởi nhữung lời tàn nhẫn của chị thì tôi hay chị là người đáng thương đây?
Cô nhướng mắt nhìn thẳng vào mặt Thẩm Hằng:
- Chị yêu Đình Lâm lám phải không? Vậy thì chị hãy có anh ấy bằng bản lĩnh của chị đi, chứ đừng làm tổn thương người khác?
- Cô tưởng tôi không làm được sao?
Tôi không nghi ngờ khả năng của chị, nhưng hình như chị không được sự đồng tình và ủng hộ. Thêm nữa, trái tim của người ta đã không dành cho chị.
- Cô…
Thẩm Hằng giữ bình tĩnh:
- Vậy cô nghĩ cô đã thắng tôi?
Nguyệt Bình lắc đầu:
- Tôi không nghĩ gì cả. Người đàn ông mà tôi và chị phải nói chuyện với nhau, anh ta có quyền lựa chọn cho trái tim mình. Anh ta chọn ai, đối phương không có quyền làm tổn thương.
- Tất nhiên là cô phải nói thế, vì cô biết Đình Lâm chọn ai.
- Chị cũng biết sao chị làm khó tôi?
- Nhưnh tôi không cam tâm. Bảy năm đối với tôi không phải là ngắn.
- Thế à!
- Cô đã làm được gì cho Đình Lâm, chia sẻ với anh ấy khi anh ấy đau khổ chưa? Hoàn toàn không có. Vậy cô lấy tư cách gì để yêu Đình Lâm chứ?
- Chị nói đúng. Tôi chưa làm gì cho Đình Lâm cả. Tình yêu không thể nói đến sự mang ơn, mà là tiếng nói của trái tim. Vấn đề này chị rỏ hơn tôi mà.
Thẩm Hằng lớn tiếng:
- Tôi hiểu thì sao, không hiểu thì sao. Trên đời này đâu phải hết đàn ông cho cô chọn lựa, tại sao cô phải chọn Đình Lâm của tôi? Hoàng Bình cũng yêu cô kia mà.
- Người ta yêu mình thì bắt mình yêu phải yêu lại sao? Tôi vẫn biết Hoàng Bình yêu tôi, nhưng anh ấy không ngang ngược làm khó đối phương. Còn chị, hết lần này đến lần khác, cấm tôi yêu Đình Lâm. Nếu quanh đi quẩn lại chỉ vì vấn đề này thì tôi xin lỗi nghe Thẩm Hằng, tôi không thể phí thời gian vì những chuyện vu vơ nữa.
Nguyệt Bình cầm tập sơ mi lên:
- Em phải ra ngoài đây. Anh tự mà nói chuyện với chị ấy đi!
Nguyệt Bình, chưa xong đâu!
Thẩm Hằng bất ngờ xô Nguyệt Bình, do không đề phòng nên Nguyệt Bình té sấp xuống
nền gạch. Đình Lâm hoảng hốt:
- Nguyệt Bình!
Anh đỡ cô lên:
- Em không sao chứ?
- Không sao!
Dìu Nguyệt Bình ngồi xuống ghế, không kềm được, Đình Lâm quát:
- Thẩm Hằng, cô điên rồi.
Thẩm Hằng bật cười:
- Anh đau lòng lắm phải không?
Cô sấn tới:
- Nếu đau lòng thì đánh lại tôi đi?
- Cô …
Đình Lâm chỉ tay:
- Ra ngoài ngay!
- Tôi sẽ đi, nhưng tôi không bỏ qua đâu. Tôi đau khổ thì anh và Nguyệt Bình sẽ chẳng sung sướng gì đâu. Hãy nhớ đó!
Cánh cửa đóng ầm lại trước sự giận dữ của Thẩm Hằng. Đình Lâm thở ra:
- Anh thật không ngờ …
- Thôi bỏ đi anh, đừng suy nghĩ làm gì!
- Xin lỗi em, Nguyệt Bình!
Nguyệt Bình nhún vai:
- Tại em mới ra cớ sự, nếu em không yêu anh thì Thẩm Hằng đâu đau khổ, tất cả tại em.
- Tự trách mình là không đúng. Anh không yêu em thì cũng không yêu Thẩm Hằng được.
- Thà như thế! Không có kẻ thứ ba, chi âý đỡ đau khổ hơn.
- Anh cấm em nghĩ lung tung. Đã nhận lời yêu anh rồi thì không được nói gì nữa cả.
- Em có nhận lời anh bao giờ đâu, tự anh nói anh yêu em chứ bộ.
- Ơ …
Đình Lâm cù léc cô:
- Còn dám nói!
Nguyệt Bình né tránh:
- Em không đùa đâu nghe!
- Anh cũng đâu có đùa với em.
- Vậy anh muốn gì đây?
- Cho em nói lại đó!
- Nói gì cơ?
- Đã nhận lời yêu anh.
- Chuyện này …
Đình Lâm giơ hai tay lên doạ:
- Sao?
- Nói nói! Em nhận lời yêu anh, được chưa?
Đình Lâm cụng trán người yêu:
- Thương quá!
- Còn em thì ghét anh, luôn luôn ăn hiếp em. Nhưng mà nè, hôm nay hành động của anh cho em hiểu một điêu là anh rất yêu em.
- Còn không biết thưởng!
Đình Lâm đưa mặt vào bị Nguyệt Bình đẩy ra:
- Em tin vào tình yêu của anh. Nhưng nếu để em biết anh làm gì có lỗi với em thì em không yêu anh nữa đâu.
- Anh sẽ không làm điều gì có lỗi với em.
- Đừng nói trước, chị Thẩm Hằng không buông tha cho anh đâu. Biết đâu chị ấy sẽ gày bẫy em và anh.
- Thế em có sợ không?
- Em chỉ sợ anh không yêu em nữa. Việc đó em không cần phải lo. Trái tim của Đình Lâm đã thuộc về Nguyệt Bình rồi,từ đây và mãi mãi.
Đình Lâm ôm vai Nguyệt Bình:
- Chuyến đi Đà Lạt em đã chuẩn bị tới đâu rồi?
- Xong rồi.
- Vậy sáng sớm anh đón em, nhớ mang theo áo lạnh. Lúc này Đà Lạt lạnh lắm.
- Vâng.
Nguyệt Bình đứng dậy:
- Em đi làm việc đây.
Đình Lâm níu lại:
- Khoan đã!
- Gì vậy anh?
- Chưa hôn em.
- Cái anh này!
Nguyệt Bình né người, cô bỏ chạy ra ngoài. Tiếng cười của cô phá tan bao phiền toái. Đình Lâm thì thầm:
- "Vầng trăng bình yên" của anh!
- - - -
Đang ngồi trong quán nước mà Thiên Ý hét toáng lên:
- Mi nói cái gì? Nói lại lần nữa ta nghe!
Hoài Trang giật mình bụm lấy miệng bạn:
- Không nghe thì để ta nói lại. Mi đâu phải làm trung tâm chú ý cho người khác. Tự nhiên hét toáng lên, người ta tưởng mi không được bình thường đó.
- Ta xin lỗi. Tại ta …
- Không tại bởi gì hết. Mi không thấy mọi người đang nhìn chúng ta lạ lẫm đó sao?
- Ừ, thì … Thôi, mi nói đi!
- Ráng nghe cho rõ nha! Ta nghe cô thư ký công ty nói mấy ngày trước Thẩm Hằng có đến công ty, quậy ông tổng giám đốc và Nguyệt Bình tơi bời luôn.
- Có chuyện đó nữa ư? Sao ta chẳng nghe anh Hai ta nói gì cả.
- Với tính tình nóng như lửa đốt của mi, ai mà dám nói.
- Thế Nguyệt Bình không nói với mi sao?
- Mi cũng biết rồi, Nguyệt Bình đâu bép xép như ta và mi, chuyện gì nói ra cũng được.
Thiên Ý nhăn mày:
- Nhưng chuyện xảy ra như thế nào nhỉ? Tại sao Thẩm Hằng phải đến công ty làm cho lớn chuyện mới được?
- Tình yêu là mù quáng mà. Thẩm Hằng yêu Đình Lâm, mà Đình Lâm thì yêu Nguyệt Bình. Chuyện tình tay ba này không tránh khỏi sóng gió. Nếu muốn biết thực hư câu chuyện như thế nào nữa thì chờ họ đi Đà Lạt về mà hỏi.
Hoài Trang chống cằm:
- Mà ông Đình Lâm này cũng biết sắp xếp ghê! Nè, Thẩm Hằng mà nghe tin này, chị ta như thế nào nhỉ?
- Tức lộn ruột lên. Ta muốn nhìn thấy bộ mặt tức tối khi là kẻ chiến bại của chị ta kìa. Để xem chị ta còn vênh váo nữa không?
- Nhưng Thẩm Hằng càng tức thì càng tội nghiệp cho Nguyệt Bình. Chị ta sẽ làm khó nhỏ ấy đấy.
- Ta đang chờ xem. Chị ta quá đáng ta không nể mặt đâu.
Thiên Ý ngẫm nghĩ:
- Không được! Ta phải đi gặp Thẩm Hằng.
- Chi vậy? Ta thấy không ổn đâu! Đây là chuyện tình cảm…
- Thì sao? Ngay từ đầu, đừng nói lúc chị dâu ta còn sống đã không chấp nhận Thẩm Hằng. Thêm nữa, anh Hai ta đâu có yêu chị ta. Việc chị ta làm khó Nguyệt Bình là không đúng, ta và mi chen vào chỉ là tình bạn với nhau thôi. Ví như Nguyệt Bình và anh Hai ta không yêu nhau, chúng ta vẫn nói chuyện với Thẩm Hằng được mà.
- Mi nói cũng phải. Lúc tình cờ nhìn thấy Thẩm Hằng ở bệnh viện. Ta đã không thích rồi, vậy mà anh Hoàng Bình kết bạn được cũng hay. Bác sĩ gì đâu mà đỏng đảnh thấy phát ghét.
Thiên Ý mở to mắt:
- Mi đến bệnh viện làm gì? Khám bệnh hay thăm ai trong đó?
- Thăm anh mi chứ ai!
- Thăm anh ta?
Hoài Trang khoát tay:
- Mà cũng không phải. Hôm ấy Nguyệt Bình rủ ta đến bệnh viện tìm bác sĩ Hoàng Bình để hỏi thăm tình trạng của một bệnh nhân mà tình cờ nhỏ ấy cứu, sau này mới biết là anh Hai của mi. bọn ta nói chuyện với Hoàng Bình cũng khá lâu, đến khi chuẩn bị về thì Thẩm Hằng vào. Chị ta nhìn bọn ta bằng cặp mắt không mấy cảm tình.
- Đối với những cô gái trẻ đẹp Thẩm Hằng không bao giờ có cảm tình.
- Chị ta sợ cướp mất Đình Lâm của chị ta chứ gì? Nhưng cuối cùng có giữ được Đình Lâm không?
- Cho nên chị ta mới điên tiết qu?