← Quay lại trang sách

Chương 3

Người đàn ông ngồi sau bàn cũng mặc đồng phục dã chiến đồ ngủ như mọi người, nhưng trông tệ hơn nhiều. Giống một bộ đồ màu mè. Như đi dự tiệc Halloween. Không phải vì ông ta quá béo, mà vì ông ta có cái vẻ nghiêm trọng, kiểu quản lý, suốt ngày dính chặt bên bàn. Như thể lựa chọn vũ khí của ông ta sẽ là một cây chì bấm chứ không phải một khẩu M-16. Ông ta đeo kính gọng thép, mái tóc màu bạc thép được chải theo kiểu một cậu học trò. Băng tay và bảng tên xác thực ông ta đúng là một trung tá Lục quân Hoa Kỳ, tên Morgan.

Reacher nói, “Xin lỗi trung tá. Tôi đang tìm gặp Thiếu tá Turner”.

Người đàn ông tên Morgan lên tiếng, “Ngồi xuống, anh Reacher”.

Khí chất chỉ huy là một vốn quý và hiếm, được quân đội đánh giá cực cao. Người đàn ông tên Morgan có thừa thứ ấy. Giống mái tóc và cặp kính, giọng ông ta như thép. Không nhiều lời, không quát tháo, chẳng hăm dọa. Chỉ lập tức cho ta biết tất cả những ai biết điều đều nên làm theo đúng yêu cầu, vì không có phương án nào khác thực sự khả dĩ.

Reacher ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách gần cửa sổ. Chân ghế hình ống cong, đàn hồi, hơi lún xuống dưới sức nặng của anh. Anh nhớ cảm giác ấy. Anh đã từng ngồi trên chiếc ghế này, vì nhiều lý do.

Morgan nói, “Cho tôi biết chính xác anh đến đây làm gì”.

Vào lúc ấy, Reacher nghĩ mình chuẩn bị nghe tin về một cái chết. Susan Turner đã chết. Có thể là ở Afghanistan. Hay trong một vụ đâm xe.

Anh hỏi, “Thiếu tá Turner đâu?”

Morgan đáp, “Hiện không ở đây”.

“Thế thì ở đâu?”

“Có thể ta sẽ bàn về chuyện đó sau. Nhưng đầu tiên, tôi cần hiểu mối quan tâm của anh đã”.

“Quan tâm đến cái gì?”

“Đến Thiếu tá Turner”.

“Tôi không quan tâm đến Thiếu tá Turner”.

“Nhưng anh đã gọi cô ta là Susan ở cổng”.

“Là việc riêng”.

“Riêng như thế nào?”

Reacher đáp, “Tôi đã nói chuyện điện thoại với cô ấy. Có vẻ là một người thú vị. Tôi nghĩ có lẽ nên ghé qua mời cô ấy đi ăn tối. Cẩm nang tác chiến không cấm cô ấy đồng ý”.

“Hoặc trong trường hợp này, cũng không cấm từ chối”.

“Quả thế”.

Morgan hỏi, “Hai người nói chuyện gì trên điện thoại?”

“Chuyện này chuyện nọ”.

“Cụ thể là chuyện gì?”

“Nói chuyện riêng tư, thưa trung tá. Và tôi cũng không biết anh là ai”.

“Tôi là chỉ huy Đội Đặc nhiệm 110”.

“Chứ không phải Thiếu tá Turner?”

“Giờ thì không”.

“Tôi tưởng đây là vị trí cho thiếu tá. Chứ không phải trung tá”.

“Là vị trí tạm thời. Tôi có mặt để thu xếp công việc. Tôi được cử đến để dọn dẹp đống hỗn độn”.

“Và ý anh là ở đây có gì hỗn độn à?”

Morgan lờ câu hỏi. Ông ta hỏi tiếp, “Anh có đặt hẹn với Thiếu tá Turner không?”

“Không hẳn”, Reacher nói.

“Có phải cô ta đề nghị anh tới đây?”

“Không hẳn”, Reacher lặp lại.

“Có hay không?”

“Chẳng có cũng chẳng không. Chỉ là một ý định mơ hồ của cả hai bên. Nếu tôi có dịp đến khu này. Kiểu như thế”.

“Và giờ anh đang ở đây, tại khu này. Tại sao?”

“Tại sao không? Tôi phải có mặt ở đâu đó chứ”.

“Có phải anh nói rằng mình đi từ tận Nam Dakota lên đây chỉ vì một ý định mơ hồ?”

Reacher đáp, “Tôi thích giọng cô ấy. Điều đó có vấn đề gì với anh à?”

“Anh hiện đang thất nghiệp, phải không?”

“Hiện tại thì đúng”.

“Từ bao giờ?”

“Từ khi tôi rời khỏi quân đội”.

“Thật đáng hổ thẹn”.

Reacher hỏi, “Thiếu tá Turner đâu?”

Morgan đáp, “Cuộc phỏng vấn này không phải là về Thiếu tá Turner”.

“Thế thì về cái gì?”

“Cuộc phỏng vấn này là về anh”.

“Tôi ư?”

“Hoàn toàn không liên quan tới Thiếu tá Turner. Nhưng cô ta đã xem hồ sơ của anh. Có lẽ vì tò mò. Hồ sơ của anh đã được đánh dấu. Lẽ ra, hệ thống sẽ phát tín hiệu khi có người rút ra. Nếu thế thì đã tiết kiệm được một ít thời giờ cho chúng tôi. Thật không may, hệ thống bị lỗi và không báo gì cho tới tận khi cô ta trả lại hồ sơ. Nhưng thà muộn còn hơn không. Vì giờ anh đã có mặt ở đây”.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì”.

“Anh có biết một người đàn ông tên là Juan Rodriguez không?”

“Không. Đó là ai?”

“Đã có lúc Đội 110 chú ý đến anh ta. Giờ thì anh ta đã chết. Anh có biết một phụ nữ tên là Candice Dayton không?”

“Không. Cô ta cũng chết rồi sao?”

“Cô Dayton vẫn còn sống và hạnh phúc. Hoặc không hạnh phúc lắm, theo tình trạng hiện tại của cô ấy. Anh chắc mình không nhớ cô ấy chứ?”

“Tất cả những chuyện này là sao?”

“Anh đang gặp rắc rối, Reacher”.

“Vì cái gì?”

“Bộ trưởng Lục quân mới nhận được bằng chứng pháp y cho thấy cái chết của Rodriguez là hậu quả trực tiếp của một vụ đánh đập xảy ra từ mười sáu năm trước. Do những vụ việc trong tự không có quy định về thời hiệu, nên xét ra, anh ta đã bị giết”.

“Ý anh nói có người của tôi làm việc đó? Mười sáu năm trước?”

“Không, tôi không nói thế”.

“Thế thì tốt rồi. Vậy điều gì khiến cô Dayton không hạnh phúc?”

“Đó không phải là chủ đề tôi muốn nói. Người khác sẽ nói chuyện với anh về việc đó”.

“Thế thì người đó nên nhanh lên. Tôi sẽ không ở đây lâu đâu. Nhất là khi Thiếu tá Turner không ở đây. Tôi chẳng nhớ quanh đây còn có gì khác thú vị”.

“Anh sẽ ở lại lâu hơn đấy”, Morgan nói. “Anh với tôi sẽ còn một cuộc nói chuyện vừa dài vừa thú vị đấy”.

“Về cái gì?”

“Có bằng chứng cho thấy anh chính là người đã đánh Rodriguez mười sáu năm trước”.

“Nhảm nhí”.

“Anh sẽ được chỉ định một luật sư. Nếu đúng là nhảm nhí, tôi tin chắc luật sư sẽ tuyên bố như vậy”.

“Ý tôi là, nhảm nhí, tôi và anh sẽ không nói chuyện dông dài gì hết. Cũng chẳng cần luật sư. Tôi là thường dân, còn anh là một thằng khốn mặc đồ ngủ”.

“Nghĩa là anh không chịu hợp tác tự nguyện?”

“Anh hiểu đúng rồi đấy”.

“Nếu vậy, anh có nhớ Tiểu mục 10 trong Bộ luật Hoa Kỳ không?”

Reacher đáp, “Vài phần, hiển nhiên rồi”.

“Thế thì chắc anh phải biết phần trong đó tuyên bố khi một người ở cấp bậc của anh rời khỏi quân đội, người đó không trở thành thường dân. Không phải ngay lập tức, và cũng không hoàn toàn. Người đó sẽ trở thành lính dự bị. Người đó không có nhiệm vụ, nhưng là đối tượng có thể được gọi tái ngũ”.

“Nhưng trong bao lâu?” Reacher hói.

“Anh đã được xác minh lý lịch”.

“Tôi biết. Tôi nhớ rất rõ”.

“Anh có nhớ mình phải ký những giấy tờ gì để được xác minh không?”

“Chỉ nhớ loáng thoáng”, Reacher đáp. Anh nhớ một đám đàn ông trong phòng, đều lớn tuổi và mặt mày nghiêm trọng. Luật sư, Công chứng viên, với niêm phong và con dấu và bút.

Morgan nói, “Có rất nhiều điều khoản in chữ nhỏ. Lẽ tự nhiên thôi. Nếu anh chuẩn bị được biết các bí mật của chính phủ, thì chính phủ sẽ muốn có một chút kiểm soát đối với anh. Trước đó, trong suốt thời gian đó, cả về sau nữa”.

“Bao lâu về sau?”

“Phần lớn những bí mật ấy được giữ kín sáu mươi năm”.

“Thật nực cười”.

“Đừng lo”, Morgan nói. “Phần chữ in nhỏ không nói anh phải làm lính dự bị sáu mươi năm”.

“Thế thì tốt”.

“Mà tệ hơn. Nó nói là vĩnh viễn. Nhưng rốt cuộc, Tòa án Tối cao đã thò mũi vào phá đám. Bọn họ yêu cầu phải tôn trọng ba giới hạn tiêu chuẩn, áp dụng cho mọi trường hợp trong Tiểu mục 10”.

“Là gì?”

“Để có thể tái ngũ, anh phải có sức khỏe tốt, dưới năm mươi lăm tuổi và còn có thể đào tạo được”.

Reacher không nói gì.

Morgan hỏi, “Sức khỏe anh thế nào?”

“Khá tốt”.

“Anh bao nhiêu tuổi?”

“Còn lâu mới đến năm lăm”.

“Anh có còn đào tạo được không?”

“Tôi không nghĩ thế”.

“Tôi cũng thấy vậy. Nhưng điều đó thường được quyết định trong khi làm việc”.

“Anh nói thật đấy à?”

“Hoàn toàn thật”, Morgan đáp. “Jack Reacher, bắt đầu từ giờ phút này ngày hôm nay, anh chính thức được gọi trở lại phục vụ quân đội”.

Reacher không nói gì.

“Thiếu tá, anh đã tái ngũ” Morgan nói. “Và dưới quyền của tôi”.