Chương 4
Không lễ nghi trang trọng. Không thủ tục gì. Chỉ có lời của Morgan, và rồi căn phòng tối đi một chút khi một người đàn ông vào vị trí ngay trước cánh cửa ngoài hành lang, chắn bớt ánh sáng lọt vào phòng qua lớp kính có gân. Reacher thấy bóng anh ta, gân kính cắt thân người thành những mảnh dọc, một lính gác cao lớn vai rộng, đứng tư thế nghỉ, quay mặt ra ngoài.
Morgan nói, “Theo quy định, tôi phải cho anh biết anh được quyền khiếu nại. Anh sẽ được tiếp cận đầy đủ với quy trình đó. Anh sẽ được chỉ định một luật sư”.
Reacher nói, “Được chỉ định?”
“Logic thông thường thôi mà. Anh sẽ tìm cách khiếu nại để thoát ra. Mà phải ở trong thì mới ra, đúng không? Và chừng nào còn ở trong quân đội thì chừng đó anh sẽ được nhận những gì quân đội chọn cho mình. Nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ có lựa chọn hợp lý cho anh”.
“Tôi không nhớ Juan Rodriguez là ai”.
“Anh cũng sẽ được chỉ định luật sư cho cả vụ đó nữa”.
“Các anh cho rằng chuyện gì đã xảy ra với anh ta?”
“Anh nói tôi biết đi”, Morgan đáp.
“Tôi không nói được. Vì tôi không nhớ anh ta là ai”.
“Anh khiến anh ta bị chấn thương não. Cuối cùng, thương tích đó đã hạ gục anh ta”.
“Anh ta là ai?”
“Phủ nhận không có tác dụng mãi đâu”.
“Tôi không phủ nhận gì hết. Tôi nói tôi không nhớ anh ta là ai”.
“Anh có thể thảo luận việc đó với luật sư của mình”.
“Còn Candice Dayton là ai?”
“Cũng vậy. Nhưng với một luật sư khác”.
“Tại sao phải khác?”
“Thuộc loại vụ án khác”.
“Tôi bị bắt à?”
“Không”, Morgan nói. “Chưa đến lúc ấy. Các công tố viên sẽ đưa ra quyết định đó lúc nào họ thấy phù hợp. Nhưng cho tới lúc ấy, anh phải tuân lệnh cấp trên, kể từ hai phút trước. Trong lúc này, anh sẽ được giữ nguyên cấp bậc cũ. Về mặt tổ chức, anh được bổ nhiệm ở đơn vị này, và anh được lệnh là phải coi tòa nhà này là doanh trại của mình và phải có mặt ở đây mỗi sáng trước tám giờ. Anh không được phép rời khỏi khu vực. Khu vực được định nghĩa là nằm trong bán kính năm dặm quanh chiếc bàn này. Anh sẽ được cung cấp nơi ở do quân đội lựa chọn”.
Reacher không nói gì.
Morgan hỏi, “Anh có câu hỏi gì không, thiếu tá?”
“Tôi có phải mặc đồng phục không?”
“Lúc này thì không”.
“Nhẹ cả người”.
“Đây không phải chuyện đùa, Reacher. Tác hại vụ việc mang đến là đáng kể đấy. Ý tôi là cho cá nhân anh. Trong trường hợp tệ hại nhất, anh sẽ phải ngồi tù chung thân ở Leavenworth nếu bị buộc tội giết người. Nhưng khả năng cao hơn là mười năm cho tội ngộ sát, vì mười sáu năm đã qua. Trường hợp tốt nhất cũng không có gì hấp dẫn, vì chúng tôi sẽ phải xem xét vụ án gốc. Tôi nghĩ anh sẽ bị kết án có hành vi không phù hợp, đó là bét nhất, và buộc giải ngũ, lần này sẽ không phải trong danh dự đâu. Nhưng luật sư của anh sẽ giải thích cho anh”.
“Bao giờ?”
“Các phòng ban có liên quan đã được thông báo”.
* * *
Tòa nhà này không có phòng giam. Không có các đơn vị an ninh. Trước giờ chưa từng có. Chỉ toàn văn phòng. Reacher bị bỏ lại một mình tại chỗ, ngồi trên ghế dành cho khách, không ai nhìn ngó, không ai trò chuyện, hoàn toàn bị quên lãng. Viên lính gác vẫn đứng nghỉ ngoài cửa. Morgan bắt đầu nhập, gõ phím và kéo chuột trên chiếc máy tính xách tay. Reacher lục lại cái tên Juan Rodriguez trong trí nhớ. Mười sáu năm trước anh đã làm chỉ huy Đội 110 được mười hai tháng. Thời đầu. Cái tên Rodriguez nghe giống người Mỹ Latinh. Reacher quen rất nhiều người Mỹ Latinh, cả trong lẫn ngoài quân đội. Anh nhớ mình có lúc đánh người, cả trong lẫn ngoài quân đội, một số là người Mỹ Latinh, nhưng không ai tên Rodriguez. Và nếu Đội 110 đã từng để ý tới Rodriguez thì nhất định anh phải nhớ cái tên này. Đặc biệt là vào thời gian đầu như thế, khi vụ nào cũng rất quan trọng. Đội 110 là một dự án thí điểm. Mỗi cử động đều được theo dõi. Mỗi kết quả đều được đánh giá. Mỗi sơ suất đều được phân tích mổ xẻ.
Anh hỏi, “Chuyện xảy ra vào thời điểm nào?”
Morgan không trả lời. Chỉ tiếp tục nhấp và gõ phím và rê chuột. Vậy là Reacher lại lục lọi trí nhớ cố tìm ra một phụ nữ có tên Candice Dayton. Tương tự thế, anh từng quen biết nhiều phụ nữ, cả trong lẫn ngoài quân đội. Candice là một cái tên khá phổ biến. Cũng như họ Dayton. Nhưng hai cái này hợp lại chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt với anh. Cả tên gọi tắt Candy cũng thế. Candy Dayton? Candice Dayton? Chẳng nhớ được gì. Nhưng Reacher không nhớ được tất cả mọi thứ. Không ai nhớ tất cả mọi thứ.
Anh lại hỏi, “Candice Dayton có liên quan gì tới Juan Rodriguez không?”
Morgan ngẩng lên, như thể rất ngạc nhiên khi thấy có khách trong phòng làm việc của mình. Như thể ông ta đã quên biến sự có mặt của Reacher. Ông ta không trả lời câu hỏi mà chỉ cầm ống nghe của một trong mấy chiếc điện thoại phức tạp lên rồi gọi xe. Ông ta bảo Reacher xuống nhà chờ ở chỗ trung sĩ trực.
* * *
Cách đó hai dặm, người đàn ông chỉ có ba kẻ trên thế giới này biết đến dưới cái tên Romeo rút điện thoại di động gọi cho người đàn ông chỉ có hai kẻ trên thế giới này biết đến dưới cái tên Juliet và nói, “Anh ta đã được gọi tái ngũ. Trung tá Morgan vừa nhập thông tin vào máy tính”.
Juliet nói, “Tiếp theo là gì?”
“Còn quá sớm để nói được gì”.
“Liệu anh ta có chạy trốn không?”
“Một người đầu óc tỉnh táo sẽ làm thế”.
“Họ cho anh ta ở đâu?”
“Ở nhà nghỉ họ vẫn thường dùng, tôi nghĩ thế”.
* * *
Trung sĩ ngồi ở bàn làm việc dưới tầng một không nói gì. Cô vẫn im như thóc, hệt như lúc nãy. Reacher đứng dựa vào tường, im lặng chờ đợi. Mười phút sau, một binh nhất từ ngoài trời lạnh giá bước vào, chào rồi đề nghị Reacher đi theo. Đúng nghi thức và lịch sự. Vô tội, cho tới khi được chứng minh là có tội, Reacher đoán vậy, ít nhất là trong mắt một số người. Ngoài sân có một chiếc sedan đã cũ của quân đội, máy vẫn chạy ro ro. Một trung úy trẻ tuổi lộp cộp đi quanh xe, vụng về và ngượng nghịu. Anh ta giữ cửa sau cho Reacher chui vào xe. Rồi anh ta lên ngồi ghế hành khách đằng trước, còn binh nhất cầm lái. Một dặm sau đó, họ tới nhà nghỉ, một khu nhà cũ kỹ tồi tệ đứng lù lù trong bóng đêm của buổi tối ngoại ô tĩnh lặng bên con đường ba làn xe. Viên trung úy ký giấy tờ, sau đó nhân viên nhà nghỉ đưa cho Reacher một chiếc chìa khóa và binh nhất lái xe đưa trung úy đi mất.
Và rồi chiếc xe thứ hai xuất hiện, mang theo hai người mặc áo phông và quần thể thao.