Chương 11
Có ba chiếc sedan Chevrolet đậu ngoài bãi xe của Sở chỉ huy, và mặc dù có hai chiếc cũ nhưng chỉ một chiếc vừa cũ vừa xanh da trời. Trông nó bẩn thỉu, tàn tạ và cũ kỹ, và đồng hồ cho thấy nó đã kinh qua cả triệu dặm đường. Nhưng nó khởi động ngay và máy vẫn nổ đều dù xe không chạy. Cần như thế, vì giao thông ban ngày rất chậm. Rất nhiều đèn giao thông, rất nhiều dãy xe dài, rất nhiều đường bị tắc nghẽn. Nhưng anh vào được Dyer nhanh hơn so với lần đầu tiên. Lính gác ở cổng chính đón anh khá vui vẻ. Reacher đoán chắc Leach đã gọi điện trước. Điều đó có nghĩa cô đã trở thành một đồng minh nhỏ. Reacher thấy vui. Có một trung sĩ bên phe mình sẽ khiến thế giới vận hành trôi chảy và dễ dàng. Ngược lại, việc bị một trung sĩ chống lại có thể giết chết mình.
Anh đỗ xe rồi vào trong, mọi thứ lại trở nên chậm chạp. Một phụ nữ ngồi ở bàn trực gọi điện khắp nơi nhưng không tài nào tìm ra Moorcroft đang ở đâu, Ông ta không có mặt ở Nhà khách, không có mặt ở văn phòng luật sư, không có mặt ở chỗ lính gác, trong buồng giam cũng không. Thế nghĩa là chỉ còn một nơi duy nhất để tìm. Reacher đi tiếp, vào sâu hơn trong khu phức hợp, cho tới khi thấy biển đề có mũi tên: Nhà ăn sĩ quan. Lúc đó đã quá giờ ăn sáng, nhưng ăn sáng muộn là một thói quen thường có của các sĩ quan không tham chiến cấp cao. Đặc biệt các sĩ quan không tham chiến cấp cao là các bậc giáo sư trí thức chỉ ghé thăm một thời gian ngắn.
Nhà ăn sĩ quan hóa ra là một nơi dễ chịu, hòa nhã, thấp trần, rộng và dài, mới được trang bị đồ gỗ mới, có lẽ bởi cùng những người làm phòng ăn cho các chuỗi khách sạn tầm trung. Rất nhiều đồ gỗ nhạt màu và vải xanh lục. Rất nhiều vách ngăn, và vì thế rất nhiều khu vực nhỏ tách biệt. Nền nhà trải thảm. Mành lật cửa sổ mở hé. Reacher đột nhiên nhớ lại một câu đùa đồng nghiệp cũ của anh là Manuel Orozco rất thích kể cho mọi người: Làm thế nào để làm một chiếc mành lật? Chỉ việc chọc mắt hắn là xong. Và còn: Làm thế nào để làm một chiếc bánh bông lan cuộn? Đẩy hắn xuống sườn núi Alp[1]. Đến lúc ấy, David O’Donnell sẽ chỉ ra rằng bánh bông lan cuộn không có nguồn gốc từ Thụy Sĩ. Từ Anh thì đúng hơn. Thế kỷ mười chín. Giống bánh bông lan Victoria, chỉ có điều cách làm khác nhau. Reacher còn bình thường chán khi so với một kẻ để ý tiểu tiết nhu O’Donnell.
Reacher đi tiếp. Phần lớn các khu đều trống, nhưng cuối cùng anh cũng tìm thấy Moorcroft trong một khu. Ông ta độ trung niên, người thấp, béo tròn, mặt mũi hòa nhã, mặc quân phục nghi lễ, bảng tên lớn và rõ ràng trên nắp túi bên ngực phải. Ông ta đang ăn bánh mì nướng tại một chiếc bàn lớn đứng riêng một góc dành cho bốn người.
Ngồi ở bên kia bàn, đối diện với ông ta chính là Thiếu tá Sullivan, luật sư của Reacher cho vụ Chó Bự. Sullivan không ăn gì. Cô ta đã ăn sáng khi nãy, cùng Reacher, tại nhà hàng Hy Lạp. Cô ta đang ôm một ly cà phê trong tay, ngoài ra không có gì khác, khi nói, khi lắng nghe, với một thái độ có vẻ rất kính trọng, như cách thiếu tá trò chuyện với đại tá, hoặc cách sinh viên trao đổi với giáo sư của mình.
Reacher bước tới khu vực thân mật ấy, kéo ghế ngồi xuống giữa hai người. Anh nói, “Cho phép tôi ngồi cùng hai người chứ?”
Moorcroft hỏi, “Anh là ai?”
Sullivan nói, “Đây là Thiếu tá Reacher. Thân chủ của tôi. Người tôi vừa nói với anh”.
Giọng cô ta không thể hiện thái độ gì.
Moorcroft nhìn Reacher bảo, “Nếu anh có chuyện cần bàn, tôi tin Thiếu tá Sullivan sẽ đồng ý hẹn gặp anh vào một thời điểm khác thích hợp hơn”.
“Tôi muốn nói chuyện với anh”, Reacher nói.
“Với tôi? Về chuyện gì chứ?”
“Susan Turner”.
“Anh có quyền lợi gì chăng?”
“Tại sao anh chưa khiếu nại việc bắt giam trước phiên tòa?”
“Anh phải cho thấy mình có quyền lợi pháp lý đã, rồi chúng ta mới có thể bàn về các vấn đề cụ thể”.
“Bất cứ công dân nào cũng có quyền lợi pháp lý khi thủ tục tố tụng được thực thi theo đúng pháp luật với một công dân khác”.
“Anh nghĩ cách tiếp cận của tôi hiện tại là không đúng sao?”
“Anh trả lời câu hỏi của tôi thì tôi mới có quyết định chính xác được”.
“Thiếu tá Turner đang đối mặt với một cáo buộc rất nghiêm trọng”.
“Nhưng không thể trừng phạt bằng việc bắt giam trước phiên tòa. Việc bắt giam đó chỉ nhằm mục đích duy nhất là đảm bảo bị cáo sẽ có mặt tại phiên tòa. Quy định nói rõ như thế”.
“Anh là luật sư à? Tôi không nhận ra tên anh”.
“Tôi đã từng là một Quân cảnh. Thực ra, hiện tại tôi là một Quân cảnh. Lại từ đầu. Vì thế, tôi khá hiểu luật pháp”.
“Thật vậy sao? Cũng như một anh thợ sửa ống nước hiểu về cơ học lưu chất và nhiệt động lực học à?”
“Đừng tưởng bở, đại tá ạ. Chuyện này thì có gì là cao siêu”.
“Thế thì khai sáng cho tôi đi”.
“Trường hợp của Thiếu tá Turner không cần phải bắt giam. Cô ấy là sĩ quan Lục quân Hoa Kỳ. Cô ấy sẽ không bỏ trốn”.
“Có phải đó là lời đảm bảo của cá nhân anh?”
“Gần như thế. Cô ấy là chỉ huy của Quân cảnh 110. Như tôi trước đây. Nếu tôi thì tôi sẽ không bỏ trốn. Cô ấy cũng sẽ không bỏ trốn”.
“Vụ này có yếu tố phản quốc”.
“Ở đây, có thể vậy, nhưng không phải trong thế giới thực. Không ai nghĩ tới tội phản quốc. Không thì họ đã không đưa cô ấy tới Dyer. Không thì giờ này cô ấy đã ở dưới biển Caribbean”.
“Dù vậy, đây cũng không chỉ là một vé phạt chạy quá tốc độ”.
“Cô ấy sẽ không bỏ trốn”.
“Tôi hỏi lại, có phải đó là lời đảm bảo của cá nhân anh?”
“Là sự đánh giá có suy xét”.
“Anh có biết cô ấy không?”
“Không hẳn”.
“Thế thì đừng xía vô, thiếu tá ạ”.
“Tại sao cô ấy bảo anh không cho tôi vào thăm?”
“Thực ra không phải cô ấy. Mà luật sư công truyền đạt lại. Vào một thời điểm không xác định lúc chiều muộn. Vì vậy, yêu cầu đó đã có trong hồ sơ trước khi tôi tiếp quản vụ án của cô ấy vào sáng hôm sau, tức là hôm qua”.
“Tôi muốn anh đề nghị cô ấy suy nghĩ lại”.
Moorcroft không trả lời. Sullivan xen vào cuộc nói chuyện. Cô ta nhìn Reacher và nói, “Đại úy Edmonds nói với tôi là đã gặp anh. Về chuyện của Candice Dayton. Cô ấy nói đã khuyên anh nên chủ động. Anh đã làm gì chưa?”
Reacher đáp, “Rồi tôi sẽ làm”.
“Nên là ưu tiên hàng đầu của anh. Trong những vụ thế này, rất cần phải tinh tế”.
“Rồi tôi sẽ làm”, Reacher nhắc lại.
“Chúng ta đang nói đến con gái anh. Nó đang phải sống trong xe ô tô. Điều đó quan trọng hơn mối lo giả định về quyền con người của Thiếu tá Turner”.
“Con bé đã gần mười lăm tuổi, sống ở Los Angeles. Nhất định là nó đã từng sống trong xe ô tô trước đây. Và nếu đúng là con gái tôi, nó sẽ sống sót được thêm một hai ngày nữa”.
Moorcroft lên tiếng, “Tôi nghĩ điều Thiếu tá Sullivan và Đại úy Edmonds đang cố nhấn mạnh là có lẽ anh sẽ không có một hai ngày nữa. Phụ thuộc vào việc các công tố viên quyết định thế nào về vấn đề của Rodriguez, ý tôi là vậy. Tôi hình dung họ đang hân hoan xoa tay. Vì đó là một cơn bão hoàn hảo. Bằng chứng rõ ràng, cộng thêm một góc độ quan hệ công chúng thảm họa”.
“Bằng chứng rõ ràng đó rõ ràng là rác rưởi”.
Moorcroft mỉm cười, đầy chuyên nghiệp và khoan dung. “Anh không phải là bị cáo đầu tiên từng nói vậy, anh biết đấy”.
“Anh ta đã chết. Nhưng tôi có quyền được đối chất với các nhân chứng chống lại mình. Thế này sao gọi là hợp pháp được?”
“Chỉ là một sự bất thường không may. Bản tuyên thệ chính là phát ngôn từ dưới mồ. Có thế nào thì ta biết thế ấy. Không thể thẩm tra bản khai đó”.
Reacher nhìn Sullivan. Dù sao thì cô ta cũng là luật sư của anh. Sullivan nói, “Đại tá nói đúng. Tôi đã bảo anh rồi, tôi có thể đạt được một thỏa thuận cho anh. Anh nên nhận đi”.
Rồi cô ta ra về. Cô ta uống cạn cốc cà phê, đứng dậy, chào tạm biệt và bỏ đi. Reacher nhìn theo, sau đó quay lại nhìn Moorcroft.
Anh hỏi, “Anh có định khiếu nại việc bắt giam Thiếu tá Turner không?”
“Có”, Moorcroft đáp. “Thực tế là tôi đang chuẩn bị làm việc đó đây. Tôi sẽ đề nghị hạn chế không được ra khỏi khu vực quân sự DC., và tôi nghĩ mình sẽ thành công. Chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ được tại ngoại”.
“Bao giờ anh mới bắt đầu?”
“Tôi sẽ trình giấy tờ ngay khi anh để cho tôi ăn nốt”.
“Bao giờ anh sẽ nhận được quyết định?”
“Tôi nghĩ chắc khoảng trưa nay”.
“Thế thì tốt”.
“Tốt hay không hoàn toàn chẳng liên quan gì tới anh, thiếu tá ạ”.
* * *
Moorcroft vét hốt vụn bánh mì nướng trên đĩa thêm một phút nữa. Rồi đến lượt ông ta đứng dậy nói, “Chúc anh một ngày tốt lành, thiếu tá”, và ra khỏi phòng. Ông ta đi hơi lạch bạch. Hợp với học viện hơn là quân đội. Nhưng không phải là người xấu. Reacher cảm thấy mình đã đặt niềm tin vào đúng chỗ.
Samantha Dayton.
Sam.
Mười bốn tuổi.
Rồi tôi sẽ làm.
* * *
Reacher nhằm hướng Bắc băng qua khu phức hợp, dừng lại ở nhà giam, nơi có một đại úy khác đang làm nhiệm vụ. Không phải Weiss từ đêm hôm trước. Người chịu trách nhiệm ban ngày là một người da đen mũi khoằm cao khoảng hai mét mốt, nhưng gầy nhẳng như một cây bút chì, đang gặp người ngồi trên một chiếc ghế quá nhỏ so với anh ta. Reacher đề nghị được gặp Susan Turner, anh ta xem xét bìa hồ sơ ba còng cua kim loại rồi từ chối.
Không thử sao biết.
Vậy là Reacher quay trở lại nơi đỗ chiếc Chevy cũ màu xanh, lái về Sở chỉ huy Đội 110, trả xe lại chỗ cũ. Anh vào trong, đưa chìa khóa cho Leach. Cô ta lại bực bội rồi. Lo lắng, căng thẳng, bồn chồn. Không quá mức, nhưng nhìn là biết. Reacher hỏi, “Sao vậy?”
Leach đáp, “Trung tá Morgan không có mặt ở đây”.
“Cô nói nghe như việc đó rất tệ”.
“Chúng tôi cần anh ta”.
“Tôi không hình dung nổi để làm gì”.
“Anh ta là sĩ quan chỉ huy”.
“Không đúng, Thiếu tá Turner mới là sĩ quan chỉ huy của cô”.
“Và cả cô ấy cũng không có mặt”.
“Có chuyện gì?”
“Người của ta ở Afghanistan lại lỡ đợt kiểm tra radio lần hai. Đã bốn mươi tám giờ kể từ lần cuối chúng tôi liên lạc được với họ. Vì thế, ta phải làm gì đó. Nhưng Morgan không có mặt”.
Reacher gật đầu. “Thằng cha cứng nhắc đó chắc lại đang đi kiếm chuyện ở đâu rồi. Có thể sẽ lâu đấy”.
Anh đi thẳng vào hành lang tầng một, tới phòng thứ hai bên trái. Phòng 103. Phòng sĩ quan trực. Ngồi trong phòng, sau chiếc bàn làm việc khổng lồ, anh chàng đẹp trai nói giọng miền Nam mặt đầy lo lắng. Những hình vẽ trông chán nản hơn bao giờ hết. Reacher hỏi, “Morgan không nói anh ta đi đâu sao?”
“Lầu Năm Góc”, anh ta đáp, “Đi họp”.
“Chỉ nói vậy thôi à?”
“Không chi tiết gì nữa”.
“Anh đã thử gọi điện thoại chưa?”
“Tất nhiên rồi. Nhưng nơi đó rộng mênh mông. Họ không tìm được anh ta”.
“Anh ta có điện thoại di động không?”
“Tắt máy”.
“Anh ta đi bao lâu rồi?”
“Gần một giờ”.
“Anh cần anh ta làm gì?”
“Tất nhiên là để duyệt yêu cầu tổ chức tìm kiếm rồi. Mỗi phút bây giờ đều rất quan trọng. Và chúng ta có lực lượng đông đảo ở đó. Sư đoàn bộ binh số 1. Cả Lực lượng Đặc nhiệm nữa. Cả máy bay phản lực, máy bay không người lái, vệ tinh và đủ loại phương tiện do thám trên không”.
“Nhưng anh không biết người của ta đang ở đâu và đang làm nhiệm vụ gì”.
Viên sĩ quan trực gật đầu, chỉ ngón cái lên trần. Ý nói tới các phòng làm việc trên lầu. Anh ta nói, “Nhiệm vụ của họ nằm trong máy tính của Thiếu tá Turner. Giờ là máy tính của Trung tá Morgan. Có mật mã bảo vệ”.
“Liên lạc radio có đi qua Bagram không?”
Anh ta lại gật đầu. “Chủ yếu là dữ liệu thông thường. Bagram gửi bản đánh máy sang cho chúng tôi. Nhưng nếu là việc khẩn cấp, thì sẽ được truyền thẳng tới chúng tôi, ngay tại phòng này. Trên một đường dây điện thoại mật”.
“Lần truyền tin cuối cùng là gì? Thông thường hay khẩn cấp?”
“Thông thường”.
“Được”, Reacher nói. “Gọi cho Bagram hỏi xem phạm vi ước chừng của hai người đó ở đâu, từ lần liên lạc cuối cùng”.
“Liệu Bagram có biết phạm vi của họ không?”
“Những người làm liên lạc radio thường biết. Dựa vào âm thanh, độ mạnh của tín hiệu. Thỉnh thoảng là dựa vào linh tính nữa. Công việc của họ mà. Bảo họ đưa ra phán đoán chính xác nhất có thể, sai lệch trong khoảng năm dặm”.
Anh ta cầm điện thoại lên, còn Reacher quay lại chỗ Leach bàn tiếp tân ngoài sảnh. Anh nói, “Trong mười phút nữa, nhấc điện thoại lên gọi tất cả những ai cô biết ở Lầu Năm Góc. Rải ra đi tìm Morgan”.
Leach nhấc điện thoại. Reacher chờ đợi.
* * *
Mười phút sau, Leach vẫn không có thông tin gì. Chẳng đáng ngạc nhiên lắm. Lầu Năm Góc có hơn mười bảy dặm hành lang và gần ba trăm bảy mươi ngàn mét vuông không gian văn phòng chứa hơn ba mươi ngàn nhân viên vào bất cứ ngày làm việc nào. Cố tìm một người nào đó cũng giống như bới tìm một cây kim trong đống rơm bí mật nhất thế giới. Reacher quay lại phòng 103, sĩ quan trực nói với anh, “Phòng radio của Bagram đoán người của chúng ta hiện đang cách chỗ họ khoảng hai trăm hai mươi dặm. Có thể là hai trăm ba mươi dặm”.
“Có thể bắt đầu từ đó”, Reacher nói.
“Không hẳn. Chúng ta không biết hướng nào”.
“Nếu không biết thì đoán bừa thôi. Nguyên tắc hành động của tôi luôn thế”.
“Afghanistan là một quốc gia lớn”.
“Tôi biết”, Reacher nói. “Và chẳng có địa điểm nào dễ chịu, tôi nghe nói vậy. Nhưng ở đâu là tệ nhất?”
“Trên núi. Biên giới với Pakistan. Các khu vực của bộ lạc Pashtun. Chủ yếu là vùng Đông Bắc. Không ai ưa chỗ đó”.
Reacher gật đầu. “Tức là nơi quân của 110 sẽ được cử đến. Vậy hãy liên lạc với chỉ huy doanh trại, đề nghị anh ta ra lệnh tìm kiếm bằng không lực, bắt đầu trong khoảng hai trăm hai mươi lăm dặm về phía Đông Bắc của Bagram”.
“Đó có thể là hướng sai hoàn toàn”.
“Như tôi nói, phải đoán bừa thôi. Anh có ý kiến hay hơn à?”
“Đằng nào thì họ cũng sẽ không làm. Không làm nếu chỉ do tôi đề nghị. Một việc thế này cần tiếng nói của một thiếu tá hoặc ai đó cấp bậc cao hơn”.
“Thế thì dùng tên của Morgan đi”.
“Tôi không được phép”.
Reacher lắng nghe. Tất cả đều im ắng. Không một tiếng chân người. Sĩ quan trực chờ đợi, tay nắm chặt, giơ lên nửa chừng về phía điện thoại.
Thiếu tá, anh đã tái ngũ.
Anh sẽ được giữ nguyên cấp bậc cũ.
Anh được bổ nhiệm ở đơn vị này.
“Dùng tên tôi đi”, Reacher nói.