← Quay lại trang sách

Chương 10

Edmonds lật qua các trang hồ sơ, các ngón tay thanh mảnh giở hết trang này tới trang khác. Rồi cô ta nói, “Chính sách của quân đội là không chủ động làm gì. Chúng tôi không cử các nhóm tìm kiếm. Chúng tôi chỉ ghi chú tên người cha. Thông thường thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu người cha tái ngũ, như trường hợp của anh, quân đội buộc phải hành động. Vì thế, chúng tôi sẽ phải thông báo cho tòa án ở Los Angeles về tình trạng và nơi ở hiện tại của anh”.

Lật tới trang cần tìm, Cô ta liền kéo tờ giấy ra khỏi tập hồ sơ rồi đẩy qua mặt bàn. Cô nói, “Hiển nhiên, là luật sư của anh, tôi tha thiết đề nghị anh hãy làm xét nghiệm cha con. Anh sẽ phải thanh toán chi phí, nhưng sẽ rất thiếu khôn ngoan khi tiến tới một thỏa thuận cuối cùng mà không xét nghiệm huyết thống trước”.

Reacher cầm tờ giấy lên. Là bản sao mới toanh của một bản tuyên thệ. Giống của Chó Bự. Các loại chữ ký, các kiểu luật sư, nào triện nào dấu, có vẻ như tất thảy đều được thực hiện tại một phòng luật ở Bắc Hollywood. Chỗ nào cũng thấy nhắc tới tên anh. Ngày tháng đưa ra trùng với thời gian làm việc của anh ở Quân cảnh số 55. Ngày, tháng, thời gian và các hoạt động xã hội đều được ghi chép lại. Candice Dayton hẳn đã ghi nhật ký rất đầy đủ. Ngày tháng năm sinh của đứa bé cũng được ghi chú. Đúng chín tháng sau khi anh đã ở Mây Đỏ được nửa quãng thời gian. Tên đứa trẻ là Samantha. Gọi tắt là Sam, có lẽ vậy. Giờ nó đã mười bốn tuổi. Gần mười lăm.

Edmonds đẩy tiếp tờ giấy thứ hai. Là bản sao mới toanh của một giấy khai sinh. Cô nói, “Cô ấy không ghi tên anh trên đó. Tôi nghĩ lúc đầu cô ấy bằng lòng một mình nuôi con. Nhưng bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh khó khăn”.

Reacher không nói gì.

Edmonds nói tiếp, “Dĩ nhiên, tôi không biết tình hình tài chính hiện giờ của anh thế nào. Nhưng anh đang đứng trước khoảng hơn ba năm trợ cấp nuôi con đấy. Có thể cả chi phí học đại học nữa. Tôi cho rằng một tháng nữa, tòa án sẽ liên lạc với anh. Lúc ấy, anh có thể thu xếp với họ”.

Reacher nói, “Tôi không nhớ cô ấy”.

“Tốt hơn cả là không nên nói điều đó quá thường xuyên. Những tình huống thế này về bản chất là cuộc đối đầu của hai bên, nên nếu có thể, anh nên tránh không gây thêm oán giận cho cô Dayton. Trên thực tế, chủ động liên hệ với cô ấy có lẽ còn là một bước đi khôn khéo. Càng sớm càng tốt. Cho thấy sự sẵn lòng hợp tác của anh, ý tôi là thế”.

Edmonds lấy lại tờ tuyên thệ, rồi lấy lại giấy khai sinh. Cô ta nhét chúng trở lại vị trí cũ, rồi cho cả tập hồ sơ vào cặp và đóng lại. Sau đó, cô ta nói, “Thiếu tá, như anh đã biết, Bộ luật Thống nhất của Tư pháp Quân đội vẫn liệt kê ngoại tình là một tội phạm hình sự. Đặc biệt với những người được xác minh lý lịch. Vì nguy cơ của việc thỏa hiệp thường được xem là nghiêm trọng. Đặc biệt khi bên kia là thường dân. Nhưng tôi nghĩ nếu họ thấy anh cư xử hợp lý với cô Dayton, thì tôi sẽ thuyết phục được công tố viên bỏ qua vấn đề này. Đặc biệt nếu anh chủ động tiếp cận cô Dayton, rồi đề nghị giúp đỡ. Như tôi đã nói. Nên làm ngay lập tức. Nếu thế, tôi nghĩ hành động của anh sẽ được hoan nghênh. Ý tôi là, được công tố viên hoan nghênh ấy”.

Reacher không nói gì.

Edmonds tiếp tục, “Dù sao, chuyện đã lâu rồi. Và cho đến nay dường như không gây nguy hại nào cho an ninh quốc gia. Trừ phi vấn đề kia của anh xía vào. Ý tôi là vấn đề với Rodriguez ấy. Có thể họ sẽ muốn tấn công anh bằng tất cả những gì họ tìm thấy, trong trường hợp đó, tôi sẽ không thể giúp đỡ gì cho anh”.

Reacher không nói gì.

Edmonds đứng dậy nói, “Thiếu tá, tôi sẽ giữ liên lạc. Cho tôi biết nếu anh cần gì nhé”.

Cô ta ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng. Reacher nghe tiếng giày cô ta trên tấm nhựa lót sàn hành lang, rồi sau đó là hoàn toàn im lặng.

* * *

Làm cha là một trong những trải nghiệm phổ thông nhất của nam giới trong lịch sử nhân loại. Nhưng Reacher luôn có cảm giác việc đó không thể xảy ra với mình. Hoàn toàn không thực. Hệt như thắng giải Nobel, hay thi đấu World Series, hoặc biết hát. Về lý thuyết thì có thể, nhưng cơ hội không đến với anh. Một đích đến của người khác, chứ không phải của anh. Anh quen nhiều người cha, đầu tiên là cha anh, rồi ông nội ông ngoại của anh, rồi cha của bạn bè thời bé, rồi sau đó là một số bạn bè của anh, khi họ kết hôn và bắt đầu gia đình nhỏ của họ. Làm cha là một việc có vẻ như vừa dễ hiểu vừa vô cùng phức tạp. Bề ngoài thì khá dễ. Nhưng bên trong thì quá mênh mông không biết đâu mà lần. Vì thế, nhìn chung, nó dường như là loại việc cứ đến đâu hay đến đó. Hy vọng điều tốt đẹp nhất, cứ chân này đặt trước chân kia mà tiến. Cha anh dường như lúc nào cũng làm chủ được tình hình. Nhưng nhìn lại, anh thấy rõ ông cũng chỉ vừa học vừa làm mà thôi.

Samantha Dayton.

Sam.

Mười bốn tuổi.

* * *

Reacher không có thời gian nghĩ thêm về cô bé. Không phải vào lúc ấy. Vì cửa mở và Morgan bước vào phòng, vẫn mặc đồng phục dã chiến Lục quân, vẫn đeo kính, vẫn chải chuốt, cầu kỳ và luôn sẵn sàng như trước. Ông ta nói, “Thiếu tá, hôm nay anh được nghỉ. Quay lại trước tám giờ sáng mai”.

Trừng phạt bằng sự buồn chán. Chẳng có việc gì cả ngày. Không phải là một chiến thuật khác thường. Reacher không phản ứng. Anh chỉ ngồi đó, trân trối nhìn ra xa. Thái độ xấu hoặc hành vi không phục tùng những mệnh lệnh nhỏ chẳng thể khiến tình hình của anh tệ hơn được. Vào thời điểm này thì không. Nhưng cũng như anh, Morgan cứ đứng yên tại chỗ, giữ cửa mở, vô hồn như đá tảng. Nên cuối cùng, Reacher đành đứng dậy ra khỏi phòng. Anh đi thật chậm ngoài hành lang, cho tới khi nghe tiếng Morgan đóng cửa phòng ông ta lại.

Rồi anh dừng bước, xoay người.

Reacher đi ngược trở lại phía cuối hành lang, kiểm tra phòng làm việc bên tay trái. Phòng 209. Phòng của Calvin Franz, hồi mới thành lập. Một người bạn tốt, giờ đã qua đời. Reacher mở cửa, thò đầu vào và thấy hai nam giới lạ mặt. Hạ sĩ quan, nhưng không phải hai anh chàng ở nhà trọ đêm hôm qua. Không phải hai anh chàng mặc áo phông. Họ ngồi bên hai chiếc bàn kê đối diện nhau, chăm chú làm việc trên máy tính. Cả hai cùng ngẩng lên nhìn.

“Cứ tiếp tục đi”, anh nói.

Reacher lùi lại, thử căn phòng đối diện. Phòng 210, từng là nơi trú chân của David O’Donnell. Theo những gì anh biết thì O’Donnell vẫn còn sống. Làm thám tử tư ở DC., anh nghe nói thế. Không xa nơi này lắm. Anh thò đầu vào trong phòng và thấy một phụ nữ ngồi bên bàn làm việc. Cũng mặc đồng phục dã chiến Lục quân. Một trung úy. Cô ta ngẩng lên.

“Xin lỗi”, anh nói.

Phòng 208 từng thuộc về Tony Swan. Một người bạn tốt khác, giờ cũng đã qua đời. Reacher mở cửa kiểm tra. Không thấy ai, nhưng đây là phòng làm việc của một người, và người đó là phụ nữ. Trên bậu cửa sổ có một chiếc mũ sĩ quan nữ, trên mặt bàn có một chiếc đồng hồ nhỏ xíu, dây không cài, nằm úp mặt.

Anh đã vào 207. Từng là lãnh địa của Karla Dixon, giờ thì chẳng thuộc về ai. Phòng họp. Theo anh biết thì Dixon vẫn còn sống. Lần cuối cùng anh nghe tin, cô ấy sống ở New York. Nhân viên kế toán tòa án, tức là rất bận rộn.

Phòng 206 từng là nơi làm việc của Frances Neagley. Đối diện phòng anh, vì cô ấy là người lo hầu hết mọi việc cho anh. Trung sĩ xuất sắc nhất anh từng có. Vẫn còn sống và khỏe mạnh, anh nghĩ, ở Chicago. Anh thò đầu vào, thấy viên trung úy đã thả anh ở nhà trọ tối hôm qua. Trong chiếc xe đầu tiên, do một binh nhất lái. Anh ta đang ngồi ở bàn làm việc, nói chuyện điện thoại. Reacher lắc đầu, rút lui.

Phòng 204 ngày trước là của Stan Lowrey. Một người đàn ông nghiêm khắc, một thanh tra cừ. Anh ta rời khỏi đơn vị rất sớm, là người duy nhất trong số các nhân viên đầu tiên của 110 đủ khôn ngoan để ra đi bình yên vô sự. Anh ta đã chuyển tới Montana, nuôi cừu lấy bơ. Không ai biết tại sao. Anh ta từng là người da đen duy nhất trong diện tích một ngàn dặm vuông, lại chẳng có chút kinh nghiệm làm nông nào. Nhưng người ta nói anh đang rất hạnh phúc. Thế rồi anh ta bị xe tải đâm. Phòng làm việc của anh ta giờ dành cho một đại úy mặc quân phục nghi lễ. Một anh chàng thấp người, đang chuẩn bị đi làm chứng. Chẳng có lý do gì khác để diện quần áo đẹp như thế. Reacher nói, “Xin lỗi”, rồi rút lui.

Phòng 203 trước được dùng làm kho chứa bằng chứng, giờ vẫn vậy, phòng 201 trước là phòng hồ sơ, giờ vẫn vậy, còn 202 trước là khu làm việc của ban thư ký, và giờ vẫn vậy. Viên trung sĩ đang ngồi trong phòng đã khá lớn tuổi, tóc hoa râm, có lẽ năm nào cũng phải kháng lại quyết định cho giải ngũ, Reacher gật đầu chào ông ta rồi lùi ra, xuống lầu.

Trung sĩ trực đêm mặt mày khó chịu đã về, và Leach đã thế chỗ anh ta tại quầy tiếp tân. Phía sau cô là hành lang dẫn tới các phòng làm việc ở tầng một, từ phòng 101 tới phòng 110. Reacher kiểm tra hết thảy. 109 và 110 từng là phòng làm việc của Jorge Sanchez và Manuel Orozco, giờ là nơi làm việc của hai người cũng giống họ, có điều thuộc thế hệ trẻ hơn. Phòng 101 đến 108 chỉ toàn các nhân viên không có gì đặc biệt, trừ phòng 103 là phòng của sĩ quan trực. Một đại úy trong phòng. Đẹp trai, tuổi gần ba mươi. Bàn làm việc to gấp đôi bàn bình thường, đầy điện thoại, sổ xé, phiếu ghi lời nhắn, cùng một tập giấy ghi chép rất lộn xộn, nhiều trang đã viết được lật hờ ra sau nhìn như kiểu tóc phồng hồi thập niên 1950. Trang hiện đang mở trước mặt anh ta phủ kín những hình vẽ nguệch ngoạc giận dữ bằng mực đen. Các khối vuông được lên bóng, hình vẽ máy móc cùng những vòng xoáy trôn ốc loằng ngoằng rối rắm. Rõ ràng là anh ta phải ôm điện thoại rất nhiều, lúc đợi chuyển máy, lúc đợi kết nối, đa phần là tẻ ngắt. Khi lên tiếng, anh ta nói giọng miền Nam mà Reacher lập tức nhận ra. Anh đã hơn một lần nói chuyện với anh chàng lúc còn ở Nam Dakota. Anh ta đã nối máy cho anh với Susan Turner.

Reacher hỏi, “Còn có ai khác làm việc quanh đây không?”

Anh ta lắc đầu. “Chỉ có thế này thôi. Những gì anh thấy là những gì anh có. Chúng ta có người ở các địa điểm khác trong nước và nước ngoài, nhưng ở quân khu này thì không có ai nữa”.

“Bao nhiêu người ở Afghanistan?”

“Hai”.

“Làm gì?”

“Tôi không thể cho anh biết chi tiết được”.

“Nhiệm vụ nguy hiểm?”

“Còn có loại nhiệm vụ nào khác nữa? Ở Afghanistan?”

Có cái gì đó là lạ trong giọng nói của anh ta.

Reacher lại hỏi, “Họ ổn chứ?”

“Hôm qua họ đã lỡ lịch kiểm tra qua radio”.

“Thế có bất thường không?”

“Chưa từng xảy ra”.

“Anh có biết nhiệm vụ của họ là gì không?”

“Tôi không được phép nói cho anh biết”.

“Tôi không đề nghị anh cho tôi biết. Tôi chỉ hỏi anh có biết không thôi. Nói cách khác, nhiệm vụ đó bí mật đến mức nào?”

Anh ta ngập ngừng một chút rồi trả lời, “Không, tôi không biết nhiệm vụ của họ là gì. Tôi chỉ biết họ đang có mặt ở một nơi hẻo lánh và tất cả những gì chúng ta nhận được từ họ là im lặng”.

Reacher nói. “Cảm ơn anh, đại úy”. Anh quay lại bàn tiếp tân, đề nghị Leach cho mình sử dụng một chiếc xe công. Thấy cô lưỡng lự, anh bảo, “Tôi được tự do cả ngày hôm nay. Trung tá Morgan không nói tôi phải ngồi yên ở một góc nhà. Chắc là quên không ra lệnh, nhưng tôi có quyền hiểu mệnh lệnh dành cho mình theo nghĩa có lợi nhất có thể”.

Leach hỏi, “Anh muốn đi đâu?”

“Trại Dyer”, Reacher trả lời. “Tôi muốn nói chuyện với Đại tá Moorcroft”.

“Luật sư của Thiếu tá Turner ư?”

Reacher gật đầu. “Và Dyer cách đây chưa đầy năm dặm. Yên tâm đi, cô không phải đang tiếp tay cho một tội ác nghiêm trọng nào đâu”.

Leach ngập ngừng rồi cũng mở ngăn kéo, lôi ra một chiếc chìa khóa cũ rích. Cô nói, “Là một chiếc sedan Chevy cũ màu xanh da trời. Xe phải được trả lại đây trước khi hết ngày. Tôi không thể cho anh dùng qua đêm”.

“Chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ngoài kia là của ai?”

Leach nói, “Của Thiếu tá Turner”.

“Cô có biết hai người đang ở Afghanistan không?”

Leach gật đầu. “Họ là bạn tôi”.

“Họ có giỏi không?”

“Hai người giỏi nhất”.