Chương 13
Rất dễ nhận ra chiếc xe, ngay cả từ xa. Nhà sản xuất, kiểu xe, hình dạng, màu sắc, vết biến dạng nhỏ ở cửa kim loại bên ghế lái. Là chiếc xe duy nhất đậu trong bãi, ngang với vị trí Reacher đoán là phòng anh. Anh bước thêm ba bước chéo ra mép vỉa hè, để có góc nhìn rõ hơn, và thấy bốn người ra khỏi phòng mình.
Hai trong bọn họ cũng dễ nhận biết như chiếc xe. Chính là hai người đêm trước. Một trăm phần trăm chắc chắn. Dáng người, khổ người, màu da. Hai người kia thì mới. Người đầu tiên chẳng có gì đặc biệt. Cao, trẻ, ngu. Không hơn gì hai anh bạn đi cùng.
Nhưng người thứ tư lại khác.
Lớn tuổi hơn ba người còn lại một chút, cũng to lớn hơn một chút, ngang cỡ Reacher. Chắc khoảng mét chín ba, một trăm mười ký. Nhưng cuồn cuộn cơ bắp. Đùi lớn, eo nhỏ, ngực nở, như đồng hồ cát, như trong hoạt họa. Cộng thêm hai bờ vai cuồn cuộn, cánh tay khuỳnh ra vì bắp thịt ngực và cơ tam đầu khổng lồ. Như một nhà vô địch thể dục dụng cụ thế giới, có điều lớn gấp đôi.
Nhưng đầu anh ta mới thực sự đáng kinh ngạc. Được cạo nhẵn nhụi, trông như các miếng sắt phẳng hàn lại với nhau. Mắt nhỏ, lông mày rậm, xương gò má cao, tai nhỏ, toàn sụn, hình ống nui. Thẳng lưng, khỏe như vâm. Không hiểu sao có vẻ giống người Slave. Anh ta đáng lẽ phải một tay cầm một ngọn cờ, giơ cao đầy tự hào, ánh mắt mơ màng nhìn về tương lai tươi sáng phía trước.
Bốn người đàn ông bước ra, đóng cánh cửa phòng sau lưng. Reacher tiếp tục đi, cách chín mươi mét, rồi tám mươi mét. Một vận động viên chạy nước rút Olympic sẽ chỉ mất tám giây để phi qua khoảng cách đó, nhưng Reacher không phải vận động viên chạy nước rút, dù là Olympic hay không. Bốn người bước lại gần chiếc xe. Reacher tiến tới. Họ mở cửa xe, chui vào trong, hai vào ghế sau, hai vào ghế trước. Reacher tiếp tục bước. Bảy mươi mét. Sáu mươi. Chiếc xe lăn bánh trên bãi, dừng lại, thò đầu ra con đường ba làn xe, chờ đến lúc có khoảng trống trong dòng xe cộ, chờ đến lúc được rẽ ra. Reacher muốn nó chạy về phía mình. Rẽ trái đi, anh thầm nghĩ. Xin hãy rẽ trái.
Nhưng chiếc xe rẽ phải, nhập vào dòng xe cộ, chạy xa dần rồi mất hút.
* * *
Một phút sau, Reacher về tới cửa phòng, mở khóa, đẩy cửa, bước vào trong. Không có gì lộn xộn. Không có gì bị xé hay lật tung hay đổ xuống sàn. Vậy là không phải một cuộc lục soát toàn diện. Chỉ tò mò kiểm tra qua quýt, để có được ấn tượng ban đầu.
Không biết là ấn tượng gì?
Bồn tắm ướt nước, khăn tắm ướt, một ít quần áo cũ nhét trong sọt rác cùng vài món đồ nhà tắm bỏ cạnh chậu rửa mặt. Như thể anh vừa tỉnh dậy và đã bỏ chạy. Đúng như những gì họ yêu cầu anh. Anh nên lập tức biến khỏi đây. Đêm nào còn thấy anh ở đây thì đêm ấy chúng tôi sẽ cho anh nhừ đòn.
Có thể họ nghĩ anh đã thấm lời đe dọa.
Hoặc cũng có thể không.
Reacher lại ra khỏi phòng, tới lễ tân. Nhân viên trực là một gã lập dị, cỡ bốn mươi, da xấu, xương xẩu, ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao sau quầy. Reacher nói, “Anh để bốn gã đàn ông vào phòng tôi”.
Gã nghiến răng, gật đầu.
Reacher hỏi, “Quân đội?”
Gã lại gật đầu.
“Anh có xem giấy tờ tùy thân không?”
“Không cần xem. Nhìn là biết”.
“Anh quan hệ nhiều với quân đội lắm hả?”
“Đủ nhiều”.
“Để không bao giờ phải hỏi gì?”
“Anh nói đúng rồi đấy, sếp ạ. Tôi luôn cư xử hòa nhã và nhẹ nhàng với quân đội. Vì người ta ai cũng cần phải ăn. Họ làm gì sai không?”
“Không” Reacher nói. “Anh có nghe thấy cái tên nào không?”
“Chỉ có tên anh thôi”.
Reacher không nói gì.
“Tôi giúp gì được nữa đây?” gã hỏi.
“Thêm khăn tắm mới cũng tốt đấy”, Reacher nói. “Nhiều xà phòng hơn, chắc thế. Nhiều dầu gội nữa. Anh cũng có thể dọn thùng rác cho tôi”.
“Muốn gì cũng được”, gã đáp. “Với người của quân đội thì lúc nào tôi cũng hòa nhã và nhẹ nhàng”.
* * *
Reacher quay về phòng. Không có ghế. Điều đó không vi phạm Hiệp định Genève, nhưng phải ngồi im trong phòng là một việc vô cùng đáng ghét đối với một người to lớn và không thể đứng yên. Hơn nữa, đây chỉ là nhà trọ, không có dịch vụ tại phòng. Cũng chẳng có phòng ăn, bên đường cũng chẳng có quán ăn bình dân nào. Không điện thoại, nên cũng chẳng có chuyện gọi đồ ăn tới. Thế là Reacher khóa cửa, cuốc bộ tới nhà hàng Hy Lạp cách đó hai dãy phố. Thực tế thì đây là sự vi phạm trắng trợn mệnh lệnh dành cho anh, nhưng thắng hay thua thì những chuyện tầm phào thế này cũng chẳng đáng kể gì, dù thế này hay thế kia.
Không thấy gì trên đường đi, trừ một chiếc xe buýt nội thành khác, chạy ra ngoại thành, cùng một chiếc xe rác đang trên đường đi gom rác. Tới nhà hàng, nhân viên đón khách dẫn anh tới một chiếc bàn nằm bên kia căn buồng nơi anh ăn sáng, và một cô phục vụ bàn khác đón anh. Anh gọi cà phê, bánh sandwich pho mát cùng một miếng bánh ngọt và ăn hết sạch. Chuyến cuốc bộ trở lại nhà nghỉ cũng không có gì đáng chú ý, trừ một chiếc xe buýt khác chạy ra ngoại thành và một chiếc xe rác khác trên đường đi gom rác. Anh về phòng chỉ chưa đầy một tiếng sau khi rời đi. Gã lập dị kia đã kịp bổ sung khăn tắm, bánh xà phòng và dầu gội mới. Hai thùng rác đã được dọn sạch. Căn phòng sạch sẽ hết mức có thể. Anh nằm xuống giường, vắt chân lên nhau, đan tay sau đầu định ngủ một giấc.
Nhưng anh không được ngủ. Chỉ một phút sau khi anh lăn ra gối, ba chuẩn úy từ đơn vị Quân cảnh số 75 tới bắt Reacher.