Chương 14
Họ lái xe tới và lái rất nhanh. Reacher nghe tiếng xe chạy ngoài đường, nghe tiếng nó nẩy bụp lên khi rẽ vào bãi, nghe rõ bánh xe xoay và rồi chiếc xe hãm lại, dừng bên ngoài. Anh nghe tiếng mở ba cánh cửa, một chuỗi không đều ba âm thanh riêng biệt, nhưng phát ra trong cùng một giây, rồi anh nghe tiếng ba đôi bốt nện trên mặt đất, điều đó có nghĩa ba chứ không phải bốn gã đàn ông, cũng có nghĩa không phải bốn người đi chiếc xe móp cửa. Ngừng lại một chút, trong lúc tiếng một đôi bốt nhỏ đi thật nhanh, anh đoán một trong ba người vừa chạy vòng ra sau bọc hậu. Phí công, vì phòng tắm không có cửa sổ, nhưng họ có biết đâu, nên cẩn thận để khỏi phải hối hận. Điều đó cho anh biết mình đang đối mặt với một nhóm thạo việc.
Anh duỗi chân, bỏ hai bàn tay đang kê sau đầu, rồi ngồi dậy trên giường. Xoay người, thả chân xuống sàn nhà. Đúng lúc đó, tiếng đập cửa ra vào vang lên. Hoàn toàn không giống tiếng gõ lịch sự nhẹ nhàng cốc, cốc, cà cốc cốc của Thiếu tá Sullivan lúc sáu giờ sáng nay. Lần này là tiếng đập giận dữ bùm, bùm, bùm, do những gã đàn ông to lớn đã được huấn luyện để đảm bảo ấn tượng đầu tiên mình mang lại là tê liệt vì sợ hãi. Không phải cách làm việc anh ưa thích. Reacher luôn ngại gây ra quá nhiều tiếng động
Hai người ngoài cửa ngừng đập đủ lâu để quát to gì đó hai lần. Mở cửa, mở cửa, Reacher đoán. Rồi họ lại tiếp tục đập. Reacher đứng lên, ra cửa. Anh đấm trả vào cửa từ bên trong ầm ĩ và mạnh không kém. Cuộc bạo động ngoài kia ngừng phắt lại.
Reacher mỉm cười. Ai mà ngờ cửa cũng biết trả lời.
Anh mở cửa và thấy hai người mặc đồng phục dã chiến. Một đã rút súng lục, người kia cầm một khẩu súng đạn ghém. Khá nghiêm trọng cho một buổi chiều ngoại ô Virginia. Ba cánh cửa của chiếc xe đỗ sau lưng họ để mở tung. Máy vẫn chạy.
Reacher nói, “Gì?”
Người đứng bên cửa mé bản lề là nhân vật chính. Vị trí an toàn nhất, dành cho người có thâm niên. Anh ta lên tiếng, “Anh phải đi với chúng tôi”.
“Ai bảo thế?”
“Tôi bảo thế”.
“Đơn vị?”
“Quân cảnh số 75”.
“Làm nhiệm vụ cho ai?”
“Rồi anh sẽ biết”.
Bảng tên trên đồng phục của anh ta ghi Espin. Khổ người anh ta tương đương một võ sĩ hạng ruồi, rắn chắc và đầy cơ bắp, mũi bẹt, tóc sẫm màu. Trông có vẻ là một anh chàng chơi được. Nói chung, Reacher quý đám chuẩn úy. Không quý bằng trung sĩ, nhưng hơn đa số sĩ quan.
Anh hỏi, “Tôi bị bắt à?”
“Anh có muốn bị bắt không?” Espin đáp, “Nếu muốn thì cứ hỏi tiếp đi”.
“Quyết định đi, anh lính. Hoặc thế này hoặc thế kia”.
“Tôi thích tình nguyện hợp tác hơn”.
“Cứ mơ đi”.
“Vậy thì đúng, anh đã bị bắt”.
“Tên anh là gì?”
“Espin”.
“Tên đầy đủ ấy?”
“Để làm gì?”
“Tôi muốn nhớ thật kỹ, chừng nào còn sống”.
“Anh dọa tôi đấy à?”
“Tên anh là gì?”
“Pete”, anh ta đáp.
“Hiểu rồi”, Reacher nói. “Pete Espin. Chúng ta đi đâu đây?”
“Trại Dyer”, Pete Espin đáp.
“Lý do?”
“Có người muốn nói chuyện với anh”.
Người thứ ba quay lại từ phía sau. Cấp bậc thấp hơn Espin, nhưng chỉ về mặt kỹ thuật. Cả ba trông kinh nghiệm đầy mình. Đã thấy tất cả, đã làm mọi việc. Espin nói, “Chúng tôi sẽ lục soát anh trước đã”.
“Cứ tự nhiên”, Reacher nói. Anh dang rộng hai tay. Anh chẳng có gì để giấu giếm. Không có gì trong túi, trừ hộ chiếu, thẻ ATM, bàn chải đánh răng, một ít tiền mặt, mấy chiếc kẹo cao su và chìa khóa phòng. Tất cả đều được kiểm tra nhanh chóng. Sau khi xong, người cầm súng đạn ghém ra hiệu cho anh ra xe. Vào ghế sau, phía không phải ghế lái. Là vị trí an toàn nhất để chở một kẻ xấu trong một chiếc xe bốn chỗ không có lưới an ninh. Là vị trí anh có ít cơ hội tấn công lái xe nhất. Người vừa vòng ra sau kiểm tra cửa sổ phòng tắm thì vào ghế lái. Espin ngồi cạnh Reacher. Người cầm súng đạn ghém đóng cửa bên ghế Reacher lại rồi vào ghế trước cạnh lái xe. Mọi thứ đã xong, nhanh nhẹn, dễ dàng và chuyên nghiệp. Một nhóm lành nghề.
* * *
Đã quá giờ ăn trưa và còn lâu mới tới giờ tan tầm nên đường phố vắng vẻ, chuyến đi rất nhanh, theo một lối đi khác so với tuyến đường Reacher vẫn hay đi, xuyên qua các con phố chằng chịt, tới cổng Bắc của Dyer, nơi có vẻ ít được sử dụng hơn nhiều so với cổng chính nằm ở hướng Nam. Nhưng không vì thế mà an ninh thấp hơn. Vào được bên trong cũng mất chừng ấy thời gian. Các khối bê tông, các thanh chắn đường, rồi kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra, ba lần riêng biệt. Sau đó, họ lại lái theo một đường vòng rồi dừng xe ở cửa sau của nhà giam. Reacher được dẫn ra khỏi xe, đưa qua cửa, tới chỗ một người đang đứng chờ sẵn phía sau. Không hẳn là cai tù. Giống một thư ký hoặc nhân viên hành chính hơn. Giống như phần lớn nhân viên nhà tù, anh ta không mang vũ khí, và móc một chùm chìa khóa ở thắt lưng. Anh ta đứng trong sảnh vuông nhỏ, hai bên trái phải đầy cửa dẫn vào các khu cách ly.
Reacher được dẫn qua một cánh cửa bên trái, sau đó vào một phòng thẩm vấn. Không có cửa sổ. Chỉ có bốn bức tường trống trơn và một chiếc bàn được chốt chặt xuống sàn, một bên kê hai ghế, bên đối diện một ghế. Phòng này không phải do tay thiết kế nhà hàng nào làm. Điều đó thì rõ rồi. Không có gỗ màu nhạt, cũng chẳng có thảm trải sàn. Chỉ có lớp sơn trắng trầy xước trên các khối bê tông xỉ, nền nhà bê tông nứt nẻ, một bóng đèn huỳnh quang trong lồng sắt treo trên trần.
Một nhân viên khác của Dyer mà Reacher chưa bao giờ gặp mặt vào phòng, cầm theo một túi zip nhựa trong và thu tất cả mọi thứ trong túi anh. Reacher ngồi xuống bên bàn có một ghế. Anh đoán đó là ghế ngồi dành cho mình. Espin ngồi xuống bên đối diện. Những người khác ra khỏi phòng. Espin không nói gì. Không hỏi han, không pha trò, không nói linh tinh trong khi chờ.
Reacher hỏi, “Ai muốn nói chuyện với tôi?”
Espin đáp, “Anh ta đang trên đường tới đây”.
“Anh ta?”
“Một tên Ba Lan nào đó”.
“Anh ta là ai?”
“Rồi anh sẽ biết”.
Quả vậy, sau đó khoảng hai mươi phút. Cửa mở, một người đàn ông mặc complê bước vào. Anh ta mới vào độ trung niên, tóc ngắn sẫm màu có vài sợi bạc, cùng bộ mặt nhợt nhạt hơi phệ cho thấy chút mệt mỏi, và cơ thể gọn gàng cho thấy thời gian ở phòng tập. Bộ complê đen, không rẻ tiền, nhưng nhiều chỗ đã sờn bóng lên, túi áo ngực trên cùng gắn bao nhựa đựng thẻ ghi tên. Thẻ của cảnh sát thủ đô. Chính là sở cảnh sát địa phương của DC.
Một thường dân.
Anh ta ngồi xuống cạnh Espin rồi giới thiệu, “Tôi là thám tử Podolski”.
“Rất vui được biết”, Reacher nói.
“Tôi cần một số câu trả lời”.
“Cho những câu hỏi gì?”
“Tôi nghĩ anh biết”.
“Tôi không biết”.
“Câu hỏi về một vụ tấn công nghiêm trọng”.
“Lần này là một vụ từ bao giờ? Hai mươi năm trước? Hay một trăm năm trước? Một vụ xảy ra từ hồi Nội Chiến?”
“Kể tôi nghe về buổi sáng của anh”.
“Sáng nào?”
“Sáng nay. Hôm nay”.
“Tôi ngủ dậy, rồi nói chuyện với một luật sư, rồi nói chuyện với một luật sư khác, rồi lại nói chuyện với một luật sư khác nữa. Túm lại là sáng nay là sáng luật sư liền tù tì”.
“Tên của họ là gì?”
“Sullivan, Edmonds và Moorcroft”.
“Và Moorcroft chính là Đại tá Moorcroft từ trường Luật Quân sự của anh ở Charlottesville, nhưng tạm thời đang hoạt động ở doanh trại này?”
“Không phải trường Luật Quân sự của tôi”. Reacher đáp. “Nhưng đúng thế, chính anh ta”.
“Anh nói chuyện với anh ta ở đâu?”
“Ngay ở đây, ngay tại doanh trại này. Trong nhà ăn sĩ quan”
“Anh nói chuyện với anh ta vào lúc nào?”
“Sáng nay. Như tôi đã nói”.
“Cụ thể là mấy giờ?”
“Thám tử, một cuộc nói chuyện riêng giữa hai viên chức quân đội ở một doanh trại quân đội cũng nằm trong quyền xét xử của anh sao?”
“Với cuộc nói chuyện này thì đúng thế”, Podolski nói. “Tin tôi đi. Anh nói chuyện với anh ta vào lúc nào?”
“Lúc anh ta ăn sáng” Reacher nói. “Muộn hơn giờ ăn sáng của tôi. Tôi tin là cuộc nói chuyện bắt đầu vào lúc chín giờ hai mươi ba phút sáng”.
“Cụ thể thật đấy”.
“Anh bảo tôi phải cụ thể mà”.
Podolski nói, “Anh nói chuyện gì với Đại tá Moorcroft?”
“Một vấn đề pháp lý”, Reacher đáp.
“Mật?”
“Không, về một bên thứ ba”.
“Và bên thứ ba đó là Thiếu tá Susan Turner, thuộc đơn vị Quân cảnh số 110, hiện đang bị quân đội điều tra trên cáo buộc ăn hối lộ?”
“Đúng”.
“Và Thiếu tá Sullivan chứng kiến cuộc nói chuyện này, đúng không?”
“Đúng, cô ấy có mặt ở đó”.
“Cô ấy nói anh muốn Đại tá Moorcroft làm một việc gì đó, đúng không?”
“Đúng thế”.
“Anh muốn anh ta khiếu nại việc giam giữ trước khi xét xử của Thiếu tá Turner?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng anh ta không chịu? Có phải không? Trên thực tế, anh ta bảo anh hãy biến đi?”
“Đúng, Có một lúc anh ta nói thế”.
“Trên thực tế, hai anh đã cãi cọ. Một cách gay gắt”.
“Chúng tôi không cãi nhau. Chúng tôi chỉ thảo luận một vấn đề pháp lý. Không có gì là gay gắt”.
“Nhưng tóm lại là anh muốn Đại tá Moorcroft làm một việc cho mình, còn anh ta lại từ chối. Tổng kết như vậy đúng không?”
Reacher nói, “Chuyện này nghĩa là sao?”
Podolski nói, “Là Đại tá Moorcroft đã bị đánh gần chết vào cuối buổi sáng nay, ở Đông Nam DC. Trên địa bàn của tôi”.