← Quay lại trang sách

Chương 48

Reacher đỗ xe ngay ngã tư, và hai người cùng nhìn về phía Nam, quan sát các dãy phố nằm ở phía Bắc của xa lộ Ventura, nơi đủ hoạt động thương mại nhộn nhịp từ A đến Z trên đất Mỹ đang diễn ra, từ các cửa hàng cỡ trung bình tới các cửa hàng cỡ nhỏ rồi siêu nhỏ, với các công ty bán lẻ, các công ty bán buôn và các công ty dịch vụ. Một số đã lâu đời, một số thì cực kỳ lạc quan, một số thì chuẩn bị phất lên, một số lại sa sút nhanh chóng, số khác là những cái tên quen thuộc nơi nào cũng thấy. Một vị khách ngoài hành tinh chắc sẽ kết luận rằng móng tay giả cũng quan trọng ngang các tấm gỗ xây nhà.

Turner vẫn mở bản đồ, cô nói, “Văn phòng của anh ta nằm trên đại lộ Vineland, cách xa lộ hai dãy phố về phía Bắc. Nên anh hãy rẽ trái vào đại lộ Burbank, rồi rẽ phải vào Vineland, sau đó thì chỉ việc đi thẳng. Không ai biết chiếc xe ta đang lái, nhưng ta không thể lái qua lái lại hai lần”.

Vậy là Reacher nổ máy, rẽ theo lời Turner rồi lái xe dọc đường Vineland như bao người khác, không đi chậm cũng chẳng ngó nghiêng, không hối hả cũng chẳng hung hăng, chỉ là một chiếc xe vô danh như bao xe khác, lăn bánh dưới ánh mặt trời buổi sáng. Turner nói, “Văn phòng nằm trước mặt kìa, bên phải, dãy phố kế. Em thấy phía trước có bãi đậu xe”.

Reacher cũng thấy. Nhưng đó là bãi đỗ xe chung chứ không dành riêng cho văn phòng luật sư. Vì bên phải dãy phố là một khối nhà thấp, dài có mái lợp và vỉa hè phía trước che mái, với phần tường ngoài được sơn một màu be độc đáo của dân Valley, theo Reacher thấy, như lớp trang điểm màu da người trên phim. Khối nhà được chia ra cho sáu công ty, gồm một cửa hàng tóc giả, một cửa hàng pha lê, một cửa hàng đồ dùng lão khoa, một tiệm cà phê, cùng một văn phòng dịch vụ khai thuế cho người nói tiếng Tây Ban Nha. Còn văn phòng luật sư của Candice Dayton nằm ở vị trí gần chính giữa, giữa pha lê kỳ diệu và xe lăn chạy điện. Bãi đỗ xe có khoảng tám lô, chạy hết mặt tiền của khối nhà, cho toàn thể các cửa hàng dùng chung. Reacher đoán ai cũng có quyền đỗ ở bất cứ lô nào họ thích.

Khoảng một nửa số lô có xe đậu. Thoạt nhìn, chiếc nào trông cũng hoàn toàn hợp pháp. Đa số sạch bóng, sáng lóa dưới ánh mặt trời chói chang không thương xót, một số đậu lệch, như thể chủ nhân của nó chỉ định chạy vào thật nhanh làm cho xong việc vặt. Reacher đã suy nghĩ rất nhiều, xem hai con người thì có thể sống trong một chiếc xe loại nào, và anh đã rút ra kết luận rằng đó hoặc phải là một chiếc xe bốn chỗ đuôi dài đời cũ, hoặc phải là một chiếc SUV đời mới, với ghế sau có thể gập xuống và độ dài từ ghế trước tới cửa hậu đủ lớn cho một tấm nệm giường. Cửa kính tối màu ở hai bên và phía sau sẽ là một lợi thế. Một chiếc Buick Roadmaster cũ hoặc một chiếc Chevy Suburban mới là hai lựa chọn phù hợp, trừ một điều là ai mà có ý định sống trong một chiếc Chevy Suburban mới nhất định sẽ thấy được cái lợi của việc bán nó đi rồi mua một chiếc Buick Roadmaster cũ và bỏ túi thêm số tiền dư. Vậy là Reacher chủ yếu để mắt tìm những chiếc xe bốn chỗ đuôi dài đời cũ, có thể còn bụi bặm, với lốp mềm, và vẻ ổn định, như thể đã đỗ lại một thời gian dài.

Nhưng anh không thấy chiếc nào như thế. Đa số xe trông hoàn toàn bình thường, có ba hoặc bốn chiếc đủ mới và đủ tầm thường để có thể là xe thuê ở sân bay, là thứ có lẽ Espin và Quân cảnh 75 sẽ dùng. Hai hoặc ba xe khác trông đủ lạ mắt để có thể là xe FBI trung thu, rồi được dùng làm xe theo dõi để không bị để ý. Bóng râm, ánh nắng rực rỡ cùng cửa kính tối màu gây khó khăn cho việc xác định trong xe có người hay không.

Họ tiếp tục lăn bánh, cùng tốc độ, cùng tuyến đường, rồi lại ra xa lộ, vì Reacher cảm thấy nếu bất thình lình vòng ngược lại hoặc chọn một hướng đi bất thường nào đó thì sẽ rất dễ gây chú ý, nên họ tiếp tục chậm rãi lái theo đúng hình chữ nhật lớn đó, rồi rẽ vào đường Lankershim lần thứ hai, đỗ lại ở ngã tư cũ một lần nữa, cảm thấy đủ xa và đủ vô hình với phía Nam.

“Muốn nhìn lại lần nữa không?” Turner hỏi.

“Không cần”, Reacher đáp.

“Giờ ta làm gì?”

“Họ có thể ở bất cứ đâu. Ta không biết họ trông ra sao, dùng xe gì. Nên cứ lái lòng vòng thì vô ích thôi. Ta phải lấy được địa điểm chính xác của họ từ luật sư. Những nơi họ thường đến, nếu luật sư biết”.

“Phải lắm. Nhưng bằng cách nào?”

“Anh có thể gọi, hoặc có thể nhờ Edmonds gọi giúp, nhưng luật sư rồi sẽ nói mọi trao đổi và mọi lần gặp mặt đều phải được thực hiện tại văn phòng. Anh ta không được phép tiết lộ địa điểm của cô ấy cho một người được cho rằng có liên quan như anh. Anh ta rồi phải coi mọi sự tiếp xúc do anh tiến hành sẽ trở nên đáng sợ hoặc có tính bạo lực. Trách nhiệm công việc cơ bản mà. Anh ta có thể bị kiện tới hàng triệu dollars”.

“Thế thì ta làm gì bây giờ?”

“Anh sẽ làm những gì đàn ông thường làm khi không có lựa chọn nào hay hơn”.

“Là gì?”

“Anh sẽ kêu gái gọi”.

* * *

Họ lùi xe lại, đi về hướng Bắc một lần nữa và phát hiện một quán bánh mì kẹp. Trong khi uống cà phê, Reacher ngồi nghiên cứu một số mẫu quảng cáo trong cuốn Những trang vàng mượn được của chủ quán. Rồi họ lại lên đường, đi cho đến khi thấy một nhà trọ nằm cạnh một trong các bãi đỗ xe dài hạn của sân bay Burbank. Họ không lấy phòng mà chỉ ngồi nguyên trên xe. Reacher gọi số điện thoại anh nhớ trong đầu. Một phụ nữ có giọng nước ngoài trả lời. Nghe như một phụ nữ trung niên, đang buồn ngủ.

Reacher hỏi cô ta, “Gái Mỹ, giá cao nhất là ai?”

Người đàn bà nước ngoài trả lời, “Emily”.

“Bao nhiêu?”

“Một ngàn một giờ”.

“Giờ này có đi được không?”

“Tất nhiên rồi”.

“Trả tiền bằng thẻ tín dụng có được không?”

“Được, nhưng thế thì ngàn hai một giờ”.

Reacher không nói gì.

Người đàn bà nước ngoài nói, “Cô ấy có thể tới gặp anh trong vòng ba mươi phút nữa, đáng giá từng xu. Anh muốn cô ấy mặc gì?”

“Giống một giáo viên tiểu học”, Reacher nói. “Mới ra trường khoảng một năm”.

“Cô hàng xóm? Luôn là vẻ ngoài được ưa chuộng”.

Reacher dùng tên của Pete Lozano rồi đưa cho bà ta địa chỉ và tên của nhà trọ phía sau.

“Có phải nằm ngay cạnh bãi đậu xe của sân bay không?” bà ta hỏi.

“Đúng”. Reacher đáp.

“Chúng tôi tới đó thường xuyên. Emily sẽ tìm ra ngay”.

Reacher tắt máy, hai người duỗi người ngồi cho thoải mái rồi đợi. Không nói hay làm gì, chỉ nhìn thẳng ra ngoài kính chắn gió.

Mười phút sau, Turner lên tiếng, “Anh ổn chứ?”

Reacher đáp, “Không hẳn”.

“Tại sao?”

“Anh ngồi đây chăm chú nhìn những cô bé mười bốn tuổi. Anh thấy mình như biến thái”.

“Có nhận ra ai không?”

“Chưa”.

* * *

Họ ngồi chờ hết cả thảy hơn ba mươi lăm phút, đến lúc đó, điện thoại của Reacher đổ chuông. Không phải người phụ nữ ngoại quốc gọi xin lỗi vì Emily đến muộn, mà là Đại úy Edmonds gọi báo cái cô ấy tuyên bố là tin sốt dẻo. Reacher hơi nghiêng điện thoại cho Tuner ghé vào cùng nghe. Edmonds nói, “Tôi có trong tay hồ sơ hoàn chỉnh của N.A. 3435. Mới nhận được năm phút trước. Xin nói thêm, không phải là không nhờ vào chút mảnh khóe nào đâu nhé”.

Reacher nói. “Và?”

“Thôi thôi, thật đấy, anh không cần cảm ơn tôi đâu mà, thiếu tá. Tôi rất sẵn lòng mà. Tôi không phiền chút nào khi mạo hiểm cả sự nghiệp để đặt chân vào căn phòng nơi các đại úy Đoàn Luật sư Quân đội luôn phải sợ hãi mỗi khi lui tới đâu”.

“Rồi rồi, cảm ơn cô. Lẽ ra tôi phải cảm ơn ngay từ đầu. Tôi xin lỗi”.

“Có vài điều anh cần hiểu. Cho đến nay, chúng ta đã có mặt Afghanistan được hơn mười năm. Trong bối cảnh đó, 3545 là một con số tương đối nhỏ. Hiện tại, chúng ta đã có con số vượt xa một trăm ngàn. Điều đó có nghĩa, dữ liệu về người đàn ông này đã được tạo lập một thời gian khá lâu về trước. Chắc khoảng bảy năm trước, tôi nghĩ thế, theo như những gì tôi biết. Và đã không được cập nhật gì nhiều. Không có thêm thông tin gì khác, ngoài các cập nhật thường lệ tối thiểu. Vì đây chỉ là một người khá bình thường. Thậm chí là vô vị. Thoạt nhìn, anh ta chỉ là một nông dân không có gì đặc biệt”.

“Tên là gì?”

“Emal Gholam Zadran. Giờ đã bốn mươi hai tuổi. Là em út trong số năm anh em nhà Zadran, tất cả hiện vẫn còn sống. Dường như anh ta là đứa con lạc loài trong gia đình, được coi là kẻ làm ô nhục dòng họ. Mấy người anh đầu là nông dân trồng anh túc tử tế và trung thực, làm việc tại trang trại gia đình, như tổ tiên họ từ bao đời trước, rất truyền thống, bình thường và khiêm tốn. Nhưng Emal trẻ tuổi lại không muốn sống cuộc đời như thế. Anh ta thử làm nhiều việc, việc nào cũng thất bại. Các anh trai của anh ta tha thứ cho em mình, đón anh ta trở lại và theo như những gì ta biết, anh ta hiện sống gần gia đình ở khu đồi núi, hoàn toàn không làm gì có ích và không tiếp xúc với ai”.

“Bảy năm trước anh ta bị lập hồ sơ vì chuyện gì?”

“Một trong những việc anh ta thử làm nhưng thất bại”.

“Là việc gì?”

“Chưa ai chứng minh được, nếu không ta đã khử anh ta”.

“Cái gì chưa được chứng minh?”

“Nghe đồn anh ta tìm cách lập một hãng buôn. Anh ta mua lựu đạn tay của Sư đoàn núi số 10 rồi bán lại cho quân Taliban”.

“Anh ta bán được cho họ bao nhiêu?”

“Không thấy nói đến”.

“Không chứng minh được?”

“Họ đã cố hết sức”.

“Tại sao không khử luôn anh ta?”

“Reacher, anh đang nói chuyện với một luật sư quân đội đấy nhé. Chưa chứng minh được gì, và chúng ta là Hợp chúng quốc Hoa Kỳ”.

“Giả sử người tôi nói chuyện không phải là luật sư quân đội thì sao?”

“Thì tôi sẽ nói rằng chưa có gì được chứng minh và vào thời điểm ấy, có lẽ ta đang nịnh bợ Afghanistan, hy vọng họ sẽ thành lập một chính phủ dân chủ cho mình vào một thời điểm không quá xa trong tương lai, để ta có thể cho quân biến khỏi đó, nên trong điều kiện như thế, bắn những người bản xứ ta chưa chứng minh được là có tội, ngay cả bởi hệ thống công lý quân đội vô cùng nhạy của ta, sẽ được coi là phản tác dụng nặng nề. Nếu không, tôi tin chắc họ sẽ khử anh ta ngay lập tức”.

“Cô khá thông minh đấy, với một luật sư quân đội”, Reacher nhận xét.

Rồi anh tắt máy, vì đang bận để mắt tới một cô gái vừa ra khỏi taxi và đang đi vào nhà trọ. Trông cô ta sáng lấp lánh. Trẻ trung, tóc vàng, tươi tắn và đầy sức sống, và có vẻ gì đó rất hăm hở như thể cô ta quyết tâm sẽ dành trọn những năm tháng phía trước để làm những việc tốt đẹp cho thế giới. Trông giống một giáo viên tiểu học, vừa ra trường khoảng một năm.