Chương 47
Các sân bay đầy rẫy hành khách đi lại một mình, nên việc phát hiện ra người theo dõi là điều bất khả thi. Vì ai cũng là đối tượng đáng ngờ. Một người ngồi một chỗ chẳng làm gì phía sau một tờ báo nhàu nhĩ? Hiếm thấy ngoài đường, nhưng ở sân bay thì còn biết làm gì khác. Có khi có tận năm mươi quân cảnh cải trang và năm mươi mật vụ FBI trong vòng mười mét đầu tiên cũng nên.
Nhưng không ai tỏ ra quan tâm đến họ. Không ai nhìn họ, không ai tiến lại gần họ, cũng không ai đi theo họ. Vậy là họ đi thật nhanh, tiến thẳng tới dãy xe taxi, chui vào ghế sau một chiếc sedan tan nát rồi bảo tài xế đưa tới một công ty cho thuê xe nằm ngoài sân bay mà không phải Hertz, Avis, Enterprise hay bất cứ nơi nào có treo biển được chiếu sáng. Người lái xe không hỏi thêm câu gì. Không tìm hiểu thêm thông tin chi tiết. Anh ta lên đường luôn, như thể biết rất rõ phải đi đâu. Chắc là đến chỗ anh rể, hoặc ai đó trả tiền hoa hồng cao nhất.
Nếu đúng vậy, tên của người anh rể hoặc anh chàng trả tiền hoa hồng cao phải là AI, và hẳn anh ta là một anh chàng vui tính, vì chiếc taxi rẽ vào một khu đất có khoảng hai mươi chiếc xe đang đậu, phía sau là một chòi gỗ, trên nóc có dòng chữ Dịch vụ thuê xe AI Vui Tính sơn tay bằng cọ quét, lem nhem, bợt bạt.
“Hoàn hảo”, Reacher nói.
Peter Paul Lozano trang trải khoản phí taxi bằng một tờ hai mươi đô từ tập tiền dày nửa phân trong ví, rồi Reacher và Turner băng qua khu đất. Rõ ràng AI Vui Tính đã chọn kinh doanh loại xe anh ta coi là phù hợp nhất, nằm nửa chừng đâu đó giữa các loại xe của Rent-A-Wreck và Lamborghino bốn năm tuổi. Trong khu đất toàn các xe rất có tiếng tăm lúc mới ra mắt, và có lẽ đã duy trì được tiếng tăm một thời gian dài, nhưng giờ rơi vào cảnh sa sút thảm sầu. Nào là Mercedes-Benz, rồi Range Rover, có cả BMW và Jaguar, tất cả đều thuộc kiểu dáng từ ba bốn đời trước, xe nào cũng xước xát, móp méo và xỉn màu.
“Chúng có chạy được không nhỉ?” Turner hỏi.
“Không biết”, Reacher đáp. “Anh là người cuối cùng em nên hỏi về xe cộ. Để xem AI Vui Tính nói gì về vấn đề này”.
Những gì AI nói, sau khi được dịch và sắp xếp câu cú cho gọn, là thế này, “Chúng đã chạy bao lâu nay, lý nào giờ lại ngừng?” Reacher thấy vừa có lý vừa đầy lạc quan. AI Vui Tính là một người khoảng sáu mươi hoặc sáu lăm, tóc hoa râm, bụng to, mặc áo sơ mi vàng. Ông ta đang ngồi sau một chiếc bàn làm việc chiếm tới nửa diện tích căn chòi. Trong chòi rất nóng, có mùi gỗ bụi bặm và mùi khét cháy.
Ông ta bảo họ, “Ra chọn xe đi, chọn xe nào cũng được”.
“Một chiếc Range Rover”, Turner nói, “Tôi chưa bao giờ ngồi trên một chiếc Range Rover”.
“Rồi cô sẽ thích lắm”.
“Hy vọng thế”.
Reacher làm thủ tục bên chiếc bàn khổng lồ, dùng bằng lái xe của Vega và Baldacci, một số điện thoại bịa, thẻ tín dụng của Baldacci, và một chữ ký loằng ngoằng muốn đọc ra tên gì cũng được. Đối lại, AI Vui Tính đưa cho anh một chiếc chìa khóa rồi khoát tay một cách hào phóng về bên phải khu đất mà rằng, “Chiếc màu đen”.
Màu đen hóa ra đã bị nắng làm bạc đi thành một màu tím đậm như thép, lớp dán chống nắng trên cửa sổ đã tróc, nổi bong bóng, ghế ngồi thì nứt nẻ và bẹp dúm. Xe từ thập niên 1990, Turner đoán. Không còn là một chiếc xe sang nữa. Nhưng máy vẫn chạy, và chiếc xe rẽ phải, lăn bánh lên đường. Turner nói, “Nó đã chạy bao lâu nay, lý nào giờ lại ngừng?”
* * *
Chiếc xe ngừng một dặm sau đó, nhưng là theo lệnh, cho họ ăn sáng tại quán ăn đầu tiên họ gặp trên đường, một quán ăn gia đình nằm trên đại lộ Long Beach. Quán bán đủ thứ đồ ngon, kể cả món ốp la phải chờ thật lâu của Turner. Cô dùng điện thoại công cộng gọi cho Trung sĩ Leach, bảo cô ấy hãy cẩn thận. Reacher quan sát bãi đỗ xe nhưng không thấy ai. Không ai đuổi theo, không ai giám sát, hoàn toàn không có gì đáng chú ý. Nên họ lại tiếp tục lên đường, nhằm hướng Tây Bắc, để ý tìm lối rẽ ra đường 710. Đây là lần đầu tiên Reacher lái xe. Chiếc xe bệ vệ tuy cũ kỹ lại rất hợp với anh. Lớp chống nắng trên cửa sổ gần như tối đen, khiến anh yên lòng. Các bộ phận máy móc có vẻ vẫn đủ sức hoạt động. Chiếc xe trôi đi, như thể mặt đường chỉ là một tin đồn mơ hồ, ở nơi nào đó xa xôi.
Turner nói, “Nếu thấy họ thì anh định làm gì?”
Reacher hỏi, “Ai cơ?”
“Con gái anh và mẹ nó”.
“Ý em là anh sẽ nói gì hả?”
“Không, ý em muốn nói nhìn từ xa ấy, lần đầu tiên anh thấy họ ấy”.
“Anh không hiểu làm thế nào anh có thể nhận ra họ”.
“Giả sử như anh nhận ra”.
“Thế thì anh sẽ nhìn quanh xem có cái bẫy nào không”.
“Đúng”. Turner đáp. “Họ chính là con mồi, cho đến khi được chứng minh ngược lại. Quân cảnh và FBI chắc chắn sẽ có mặt ở đấy. Đây là một điểm đến họ biết rõ. Mỗi người anh gặp đều có thể là một nhân viên cải trang. Nên hãy hành động cho phù hợp”.
“Vâng, thưa sếp”.
“Từ đây tới Bắc Hollywood, cứ mỗi dặm trôi qua là nguy hiểm lại tăng gấp đôi. Chúng ta đang tiến thẳng vào trung tâm của địa ngục”.
“Đây có phải chỉ thị trước khi hành động không đấy?”
“Em là sĩ quan chỉ huy của anh. Em buộc phải ra chỉ thị”.
“Em đang nói điều ai cũng biết”.
“Anh có thể sẽ nhận ra họ, anh biết đấy”.
“Không phải lúc nào con gái cũng giống cha mình”.
“Ý em là có thể anh sẽ nhận ra mẹ con bé”.
* * *
Juliet gọi Romeo, vì một số trách nhiệm thuộc về ông ta. Ông ta nói, “Tôi có tin cực xấu”.
Romeo hỏi, “Có liên quan gì tới việc Baldacci dùng thẻ tín dụng tại một nơi cho thuê xe tên AI Vui Tính không?”
“AI gì cơ?”
“Kiểu biệt danh của người Bờ Tây. Có chuyện gì?”
“Reacher tấn công họ trên chuyến bay. Anh ta hạ gục họ rồi lấy ví của họ”.
“Trên máy bay?”
“Anh ta bẻ ngón tay của Lozano và bẻ tay Baldacci mà không ai biết gì”.
“Làm sao có chuyện đó được”.
“Thế mà có đấy. Một chọi hai, trên máy bay, với một trăm nhân chứng. Rành rành là một màn hạ nhục. Và giờ thì anh ta thuê xe bằng tiền của ta? Anh ta nghĩ mình là ai chứ?”
* * *
Reacher nghĩ mình là người lái xe kém. Thoạt đầu, anh cố tình nghĩ vậy để nhắc nhở mình phải đặt an toàn lên hàng đầu, vì cho rằng suy nghĩ ấy sẽ khiến mình tập trung, nhưng rồi anh nhận ra mình kém thật. Khả năng phán đoán khoảng cách và thời gian phản xạ của anh toàn dựa trên thước đo con người chứ không phải thước đo đường cao tốc. Con người thì sát và trực diện. Động vật, không phải máy móc. Có lẽ Turner nói đúng. Có lẽ anh đúng là hoang dã. Mà cũng chẳng phải anh lái tệ. Anh chỉ kém hơn mức trung bình. Nhưng không kém hơn mức trung bình trên xa lộ I-710 này, vào buổi sáng nay, trên đoạn đường có tên gọi xa lộ Long Beach. Người ta ăn, uống, cạo râu, chải đầu, trang điểm, sửa móng, sắp xếp giấy tờ, đọc, gửi tin nhắn, lướt điện thoại, nói dông dài trên điện thoại, một số cuộc trò chuyện kết thúc trong tiếng quát lác, một số kết thúc trong nước mắt. Giữa mớ hỗn độn ấy, Reacher cố duy trì tốc độ và chạy đúng làn đường, trong khi theo dõi dòng xe dịch chuyển và lạng qua lạng lại trước mắt rồi tính toán hướng nào nên lượn sang khi cần.
Anh nói, “Ta nên dừng lại để gọi điện cho Đại úy Edmonds. Anh muốn biết liệu cô ấy có thể tìm được những gì ta cần không”.
“Gạt chuyện ấy sang một bên cái đã”. Turner nói.
“Làm sao mà gạt được. Chúng sẽ không để ta yên. Hai gã còn lại chắc đang ngồi trên chuyến bay tới hạt Orange. Hoặc nếu không thì cũng sẽ lên chuyến bay kế tiếp tới Long Beach. Dù là chuyến nào đi chăng nữa, chúng cũng chỉ sau ta có một hoặc hai giờ thôi”.
“Biết hay không biết những gì Edmonds làm được cũng chẳng thể giúp chúng ta với chuyện đó”.
“Có quyết định về mặt chiến thuật đấy”, Reacher đáp. “Như trong cẩm nang tác chiến. Ta phải đánh giá xem chúng có cần duy trì nhận thức cho các cuộc thẩm vấn trong tương lai không
“Cái đó làm gì có trong cẩm nang tác chiến”.
“Chắc người ta xóa mất rồi”.
“Ý anh là nếu Edmonds thất bại, anh sẽ giữ cho hai gã kia sống để tra tấn lấy thông tin hả?”
“Anh sẽ không tra tấn lấy thông tin. Anh sẽ chỉ lịch sự hỏi, như những gì anh làm với Chó Bự. Nhưng nếu anh biết không cần hỏi chúng cái gì, thì anh sẽ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên”.
“Và thế nào là diễn ra tự nhiên?”
“Ta đâu thể biết tương lai chúng ra sao. Nhưng có lẽ sẽ không quá phức tạp đâu”.
“Reacher, anh đang trên đường đi thăm con gái mình”.
“Và anh muốn sống đủ lâu để đến được nơi cần đến. Ta không thể chơi trò ưu tiên được nữa. Không phải lần này. Ta phải ưu tiên hai việc trước mắt. Thưa sếp. Xin phép đề xuất sếp thế”.
Turner nói, “Được thôi. Nhưng ta sẽ mua điện thoại, để khỏi phải dừng xe liên tục. Ta sẽ mua hai điện thoại. Mỗi người một chiếc. Điện thoại trả trước, trả tiền mặt. Và bản đồ đường phố”.
Họ mua được khoảng một dặm sau đó, lúc rẽ ra khỏi đường cao tốc, tới một dãy phố kinh doanh đông đúc, nơi có một cửa hàng bán điện thoại di động trả trước và bản đồ, nơi thu ngân nhận cả tiền mặt lẫn tuốt tuột các hình thức chi trả khác của con người. Họ cất bản đồ vào xe, lưu số của nhau, rồi Reacher dựa vào thành xe ấm áp của chiếc Range Rover và gọi vào di động của Edmonds.
Cô nói, “Tôi đã nộp đơn ngay đầu giờ làm việc hôm nay”.
“Và?”
“Cho tới giờ phút này, chưa thấy bị từ chối”.
“Cô nghĩ nếu họ từ chối thì là bao giờ?”
“Ngay lập tức. Hoặc sớm hơn”.
“Nghĩa là mọi chuyện ổn cả”.
“Đúng”.
“Vậy bao giờ sẽ có kết quả?”
“Chiều muộn hôm nay, hoặc sáng sớm mai”.
“Có bút không?”
“Có cả giấy nữa”.
“Tôi muốn cô kiểm tra tên Peter Paul Lozano và Ronald David Baldacci với bên Nhân sự”.
“Họ là ai?”
“Tôi không biết. Nên mới cần cô kiểm tra”.
“Có liên quan tới chuyện gì cụ thể không?”
“Liên quan tới việc theo phe thắng cuộc”.
“Tôi nghe được tin này có lẽ anh nên biết”.
“Tin gì?”
“Thám tử Podolski đã tìm được quần áo của anh ngoài bãi rác. Họ đã cho xét nghiệm”.
“Và?”
“Mẫu máu không khớp”.
“Tôi có nên chờ Thiếu tá Sullivan xin lỗi không?”
“Cô ấy đang dần hiểu ra. Cô ấy rất xúc động khi anh để lại giấy nợ”.
“Giờ thì cảnh sát thủ đô đã bỏ cuộc chưa?”
“Chưa. Anh bỏ trốn sau một mệnh lệnh hợp pháp của cảnh sát”.
“Việc đó ngày nay bị cấm à?”
“Tôi sẽ cố hết sức với Lozano và Baldacci”.
“Cảm ơn cô”, Reacher nói.
Rồi họ quay lại đường cao tốc, nhằm hướng Bắc, trong một chiếc xe giữa mười ngàn chiếc xe lấp lánh dưới ánh mặt trời.
* * *
Romeo gọi Juliet thông báo, “Tôi đã viện cớ nói chuyện trực tiếp với người đàn ông có tên AI Vui Tính, anh ta cho biết họ thuê một chiếc Range Rover màu đen hai mươi tuổi”.
Juliet nói, “Tốt lắm”.
“Không phải chiếc xe chạy nhanh nhất hành tinh. Mà cũng chẳng có xe nào đủ nhanh đâu. Tôi đã thuê trực thăng cho người của ta. Từ hạt Orange tới Burbank. Họ sẽ có mặt tại vị trí trước ít nhất một giờ đồng hồ”.
“Ai trả khoản này?”
“Không phải quân đội”, Romeo nói. “Đừng lo”.
“Anh đã hủy thẻ tín dụng của Baldacci chưa? Cả thẻ của Lozano nữa”.
“Tôi không làm được. Chúng là thẻ cá nhân. Họ sẽ phải tự làm, ngay khi ra viện. Cho tới lúc ấy, ta sẽ phải bồi hoàn tiền cho họ, như trước nay”.
“Chuyện này tốn kém quá”.
“Chỉ là những hạt hạnh nhân nhỏ thôi mà, anh bạn”.
“Chẳng nhỏ chút nào”.
“Sắp kết thúc rồi. Rồi mọi thứ sẽ trở lại như bình thường”.
* * *
Reacher tiếp tục né qua các lái xe vừa đi vừa ăn uống, cạo râu, làm tóc, trang điểm, sửa móng, sắp xếp giấy tờ, đọc, gửi tin nhắn, lướt điện thoại, quát lác, khóc lóc, và tới Đông Los Angeles, nơi anh rẽ vào xa lộ Santa Anna để thẳng tiến tới đường 101 gần khu dân cư Echo Park. Tiếp theo là một hành trình cực nhọc đều đều, nhằm hướng Tây Bắc, qua các ngọn đồi, qua các địa danh nghe vẫn rất quyến rũ với Reacher, như đại lộ Santa Monica, đại lộ Sunset, cùng sân khấu ngoài trời Hollywood Bowl. Đến lúc đó, điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Anh trả lời, “Tôi đang lái xe một tay trên đường 101 với bảng hiệu Hollywood nằm bên tay phải, trong khi tôi thì đang nói chuyện điện thoại. Cuối cùng tôi cũng có được cảm giác mình thuộc về nơi này”.
Edmonds hỏi, “Có giấy bút không?”
“Không”.
“Thế thì nghe cho kỹ này. Peter Paul Lozano và Ronald David Baldacci là lính tại ngũ, hiện đang phục vụ lâu dài trong một tiểu đoàn hậu cần ở trại Bragg, Bắc Carolina. Họ được phân vào một đại đội huấn luyện công việc đưa các mặt hàng nhạy cảm vào và ra khỏi Afghanistan, mà hiện tại thì, đương nhiên, chỉ có ra, vì ta đang giải trừ quân bị, cũng là giai đoạn rất bận rộn cho bọn họ. Hồ sơ sức khỏe của họ cho thấy trên mức trung bình. Đó là tất cả những gì tôi biết”.
Reacher thuật lại cho Turner sau khi kết thúc cuộc gọi. Turner nói, “Thấy chưa. Những mặt hàng cần chuyển về nhà nhưng cuối cùng lại không về đến nơi”.
Reacher không nói gì. “Anh không nghĩ vậy sao?”
Anh đáp, “Anh chỉ đang cố hình dung mọi chuyện. Tất cả các mặt hàng nhạy cảm này, ra khỏi hang hoặc khỏi đâu đó, rồi phần lớn được gom lại đưa về Fayetteville, nhưng một số thì bị ném vào thùng của những chiếc xe bán tải cũ kỹ chạy lọc xọc, với những biển số xe kỳ lạ, rồi lập tức được chở vào núi. Có lẽ số xe ấy chở đầy tiền trên đường trở ra. Có lẽ là cuộc làm ăn tiền trao cháo múc. Em nghĩ vậy à?”
“Đại khái thế”.
“Anh cũng vậy. Một thứ bể cá. Đầy căng thẳng và hoang mang. Và lộ liễu nữa. Còn có nguy cơ bị phản thùng. Vì thế, chúng phải tìm được một người có thể tin cậy. Vì tất cả mọi thứ đều chống lại chúng, kể cả đường sá. Các mặt hàng này nhạy cảm đến mức nào? Chúng sẽ không sao khi nằm trong thùng xe bán tải cũ kỹ lọc xọc có biển số xe kỳ lạ chứ?”
“Ý anh là gì?”
“Mọi hoạt động đều diễn ra ở Afghanistan, trong khi mấy tên của ta lại ở trại Bragg”.
“Có thể chúng mới từ Afghanistan quay lại”.
“Anh không nghĩ thế”, Reacher nói. “Anh đã để ý ngay từ phút mới gặp hai gã đầu tiên. Anh thấy không ai trong số chúng vừa từ Trung Đông trở về. Không rám nắng, không có nếp nhăn vì suốt ngày phải nheo mắt, ánh mắt không có vẻ mệt mỏi và căng thẳng. Chúng là người ngồi nhà. Nhưng cũng là nhóm chủ chốt. Vậy tại sao giữ nhóm chủ chốt ở Bắc Calorina khi hoạt động lại ở Afghanistan?”
“Bình thường, chúng vẫn luôn có nhóm chủ chốt ở mỗi đầu mà”.
“Nhưng ở đây chỉ có một đầu. Các mặt hàng ra khỏi hang, lên thẳng xe tải cũ kỹ cọc cạch mang biển số kỳ lạ. Có bao giờ được chuyển tới nơi nào gần trại Bragg hay Bắc Carolina đâu”.
“Thế thì có thể em nhầm. Có lẽ chúng bán hàng ở Mỹ chứ không phải ở Afghanistan. Nếu thế, họ cần nhóm chủ chốt ở Bragg, để tuồn hàng”.
“Nhưng anh nghĩ chuyện đó cũng không xảy ra”, Reacher trả lời. “Vì tất cả những gì chúng có thể bán chỉ là vũ khí cỡ nhỏ, thực tế thì như thế. Nếu có gì nặng hơn, lớn hơn thì ta sẽ phát hiện ngay. Và bán vũ khí cỡ nhỏ đủ để kiếm được số tiền hình như họ đang có thì chắc sẽ làm ngập lụt cả thị trường. Nhưng thị trường có tràn ngập gì đâu. Nếu không em đã biết. Ai đó chắc đã gọi điện báo, nếu các mặt hàng quân đội được rao bán ào ạt. Các nhà sản xuất trong nước chẳng hạn, bị cướp thị trường. Cuối cùng thì tin báo sẽ đến được bàn làm việc của em. Đơn vị 110 được lập ra cho những việc như thế mà”.
“Vậy thì họ đang làm gì mới được chứ?”
“Anh không biết”.
* * *
Reacher vẫn nhớ những thông tin cần thiết trong bản tuyên thệ của Candice Dayton, trong đó có tên luật sư của cô và địa chỉ văn phòng của ông ta. Turner đã tìm được dãy phố tương ứng trên bản đồ, cô đặt ngón cái trái ở đó, còn ngón trỏ phải lần theo tuyến đường họ đang đi, hai bàn tay của cô ngày một tiến sát lại với nhau. Sau khi đi ngang qua xa lộ Ventura, Turner nói, “Cứ tiếp tục chạy tới khi anh gặp đại lộ Victory. Anh sẽ thấy biển chỉ dẫn tới sân bay Burbank. Đến lúc đó, ta sẽ quay ngược lại từ phía Bắc. Em đoán họ sẽ chủ yếu tập trung vào phía Nam. Ta sẽ đi ở khu vực họ không quan sát”.
Đại lộ Victory hóa ra nằm ngay ở lối ra kế tiếp. Sau khi ra, họ rẽ phải vào đường Lankershim, rồi nhằm hướng Đông Nam quay ngược lại, chạy song song với xa lộ họ vừa ra khỏi chỉ vài phút trước.
“Giờ thì đỗ lại đi”. Turner nói. “Từ đây trở đi, ta sẽ phải cực kỳ thận trọng”.