← Quay lại trang sách

Chương 50

Emily ra khỏi taxi, hệt như lần đầu tiên, vẫn đang diễn trọn vai của mình, lộng lẫy và ngây thơ, rồi cô ta vội vã tiến lại phía họ, đứng đúng vị trí cũ, cách cửa sổ của Turner khoảng một mét rưỡi. Turner kéo kính xuống. Emily nói, “Làm thế này tôi áy náy ghê lắm”.

“Tại sao?” Reacher hỏi.

“Cô ấy rất tử tế. Tôi đã lợi dụng cô ấy”.

“Thành công chứ?”

“Tôi có địa chỉ”.

“Ở đâu?”

“Anh còn nợ tôi sáu trăm đô”.

“Không đúng. Là tiền thưởng, có nghĩa là khoản quà nằm ngoài hợp đồng chính. Vì thế, không có chuyện nợ nần gì ở đây”.

“Anh định bùng đấy à?”

“Không, tôi vốn để ý tiểu tiết”.

“Kệ anh, tôi muốn sáu trăm đô”.

Ronald Baldacci là người chi tiền, từ đống tiền hai mươi đô trong ví. Reacher đưa cho Turner, Turner chìa ra ngoài cửa sổ cho Emily. Cô ta đưa mắt nhìn quanh nói, “Giống buôn ma túy quá”.

“Địa chỉ ở đâu?” Reacher hỏi.

Cô ta đưa cho họ tên phố cùng số nhà,

Reacher hỏi, “Là nơi thế nào? Một lô đất trống? Hay một cơ sở kinh doanh có bãi đậu xe riêng?”

“Tôi không biết”.

“Không khí trong văn phòng thế nào?”

“Rất tấp nập. Tôi không nghĩ cô Dayton nằm trong danh sách các khách hàng ưu tiên”.

“Được, cảm ơn cô, Emily”, Reacher nói. “Rất vui được gặp cô. Chúc có một ngày vui vẻ”.

“Chỉ thế thôi sao?”

“Cô còn muốn gì nữa?”

“Anh không định hỏi vì sao một cô gái như tôi mà lại làm nghề này à? Anh không định ném cho tôi một mớ lời khuyên cho tương lai à?”

“Không”, Reacher đáp. “Không ai nên nghe lời khuyên của tôi. Dù sao chăng nữa, có vẻ như cô đang làm ăn rất khá. Một ngàn đô một giờ không tệ đâu. Tôi biết có người ngủ với người khác chỉ với giá hai mươi dollars”.

“Ai?”

“Chủ yếu là những người mặc đồng phục”.

* * *

Bản đồ của Turner cho thấy điểm đến mới này nằm ở phía Nam của xa lộ Ventura, trong một khu dân cư không tên. Không hẳn là Universal City, cũng không hẳn là khu vực phía Tây Toluca Lake, chắc chắn không phải khu Griffith Park, và quá xa về phía Nam để có thể coi là thuộc về Bắc Hollywood. Nhưng Reacher cho rằng một nơi như thế quả là phù hợp. Sẽ là nơi đông người qua lại, người đến kẻ đi không ai quan tâm. Cũng sẽ có nhiều cửa hàng kinh doanh và dịch vụ đang chuẩn bị khai trương hoặc sắp đóng cửa. Vì thế, sẽ có những tòa nhà trống, cũng như bãi đỗ xe dành riêng cho nhân viên ở phía trước những cơ sở kinh doanh lụn bại. Cách tốt nhất để tới đó là lái trở lại với đường Vineland, nhằm hướng Nam, qua văn phòng luật sư, băng qua xa lộ Ventura, và khu vực ấy sẽ hiện ra bên tay phải.

Turner nói, “Ta phải giả định rằng quân cảnh và FBI cũng có trong tay thông tin này”.

“Anh tin là họ có”, Reacher đáp. “Nên ta sẽ làm giống những gì ta làm với văn phòng luật sư”.

“Chỉ đi qua một lần”.

“Có thể là lần đi qua thứ hai với vài người trong số họ, vì anh tin rằng họ sẽ đổi vị trí cho nhau. Ý anh là giữa địa chỉ này với văn phòng luật sư. Họ không thể cứ ở yên cả hai địa điểm”.

“Nếu đó chỉ là một lối đi nhỏ, hoặc đường một chiều thì sao?”

“Thì ta sẽ bỏ cuộc. Ta sẽ tìm cách khác”.

“Nếu mọi chuyện tốt đẹp, tất cả những gì ta làm sẽ chỉ là nhìn và đánh giá. Không gặp gỡ chào hỏi. Ta cần phải giám sát từ xa thật kỹ trước khi có thể bắt đầu nghĩ tới chuyện đó”.

“Đã hiểu”.

“Kể cả khi một cô bé mười bốn tuổi xinh xắn nhất đời chạy ra, tay vẫy băng rôn tự làm đề Chào mừng bố về nhà. Vì đó có thể là một cô bé mười bốn tuổi khác, có một ông bố khác”.

“Hiểu rồi”, Reacher lặp lại.

“Anh nhắc lại đi”.

“Không gặp gỡ chào hỏi”, Reacher nói.

“Vậy thì lên đường thôi”.

* * *

Họ không chọn đại lộ Vineland. Vì đi qua văn phòng luật sư thêm một lần nữa sẽ có nghĩa là lần thứ hai với một số kẻ đang theo dõi, trong khi làm thế không mang lại lợi ích gì. Và rồi lần hai có thể biến thành ba, nếu chúng đổi vị trí gác đúng lúc. Mà quá tam ba bận. Đa số mọi người sẽ nhận ra khi thấy điều gì đó đến ba lần. Theo kinh nghiệm của Reacher. Kể cả khi họ không hay biết mình đang để ý. Đang nói chuyện với bạn bỗng khựng lại? Mình vừa nhác thấy đúng anh chàng này, lần thứ ba. Hoặc đúng chiếc xe ấy, hay đúng chiếc xe chở hoa ấy, hay đúng chiếc áo khoác ấy, đúng con chó ấy, đúng đôi giày ấy, đúng cách đi ấy.

Vì thế, họ đi vòng ngược chiều kim đồng hồ, hướng Đông trước, rồi Nam, và chạy chếch dần sang phải để băng qua xa lộ. Rồi tấp xe vào lề. Khu dân cư họ đang nhắm tới nằm ở phía trước, bên tay phải. Là một khu vực nhiều nhà thấp tầng với vỉa hè bê tông, vai đường đầy cỏ khô, các cột điện trát nhựa đường mang trên mình hàng tá dây, một số dây dày bằng cổ tay Reacher. Phía sau là những ngôi nhà nhỏ, một số là nhà một tầng, một số là các căn hộ có vườn, một số là cửa hàng hoặc hiệu rượu. Họ thấy được một tiệm làm móng và một chiếc xe bán tải. Còn có các cột lưới bóng rổ, khung thành khúc côn cầu, cùng những chảo vệ tinh to bằng bồn tắm nước nóng, còn xe cộ thì đỗ khắp nơi.

“Không ổn rồi”, Turner nói.

Reacher gật đầu, vì đúng là không ổn. Xe đỗ quá sát nhau, nhà cửa quá liền kề, chạy xe ở đó sẽ phải dừng lại liên tục, lách qua hết chướng ngại vật này tới chướng ngại vật khác. Có khi còn thua tốc độ đi bộ.

Anh nói, “Em là sĩ quan chỉ huy”.

Turner đáp, “Còn anh là sĩ quan điều hành”.

“Anh thì muốn làm. Nhưng em mới là người ra quyết định”.

“Tại sao anh muốn làm?”

“Phần bất lợi thì tệ đấy, nhưng thực ra lại là lợi thế. Mọi thứ có thể thành ra có lợi cho ta. Quân cảnh và FBI không biết chúng ta lái xe gì. Họ chỉ thấy đây là một chiếc xe cũ, cửa sổ dán kính tối màu. Họ đâu có để ý tìm nó”.

“Nhưng hai gã đi xe móp cửa có thể đã biết. Chúng có tình báo tốt. Trường hợp xấu nhất, ai đó đã thấy thẻ tín dụng và biết ta lái xe gì”.

“Chẳng thành vấn đề”, Reacher nói. “Chúng không thể làm gì chúng ta. Không phải ở đây. Không phải trước mặt nhân chứng là quân chính phủ. Chúng phải biết là Quân cảnh và FBI cũng có mặt ở đây cùng mình chứ. Đây là một thế lưỡng nan hoàn hảo. Chúng sẽ phải bó tay thôi”.

“Chúng có thể bám đuôi ta. Quân cảnh và FBI sẽ không nhận thấy có vấn đề gì với chuyện đó. Chỉ là một chiếc xe khác rời khỏi khu dân cư”.

“Đồng ý. Nhưng như anh đã nói. Nếu vậy, sẽ thành ra có lợi cho ta. Sẽ là một mũi tên trúng hai đích. Chúng ta xem xét địa điểm, rồi lừa chúng tới một nơi do ta chọn. Tóm lại, anh gọi đó là một ngày làm việc hiệu quả. Phát biểu với tư cách sĩ quan điều hành thì thế. Nhưng em là người quyết định. Đó là lý do em được lương cao. Gần cao bằng giáo viên trung học”.

Turner không nói gì.

Reacher nói, “Hai việc cùng ưu tiên, nhớ chứ”.

Turner đáp, “Được, làm đi”.

* * *

Họ xem kỹ bản đồ, Reacher ôn lại các chỗ rẽ. Rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải nữa là hình như sẽ có mặt tại con phố cô ấy sống. Số nhà của cô ấy dường như nằm ở khoảng giữa phố. Turner nói, “Nhớ đấy, chỉ quan sát thôi. Không gặp gỡ chào hỏi gì hết”.

“Hiểu rồi”, Reacher đáp.

“Không có ngoại lệ”.

“Vâng, thưa sếp”. Anh lượn xe khỏi vệ đường, lăn bánh tới chỗ rẽ đầu tiên. Anh xoay bánh lái và thế là vào khu dân cư. Con phố đầu tiên rất lộn xộn. Quy vùng phức hợp, một chiếc xe tải của hiệu bánh dừng trước một hiệu tạp hóa, một chiếc xe đạp trẻ con vứt lăn lóc cạnh cống, lại có một chiếc xe ô tô không có bánh xe được kê trên gạch. Con phố thứ hai đỡ hơn. Không rộng hơn, nhưng thẳng thớm và ít bừa bãi hơn. Cảnh sắc cũng khá hơn sau năm mươi mét đầu tiên. Cả hai bên phải trải đều có nhà nhỏ. Không sang trọng, nhưng vững chắc. Một số có mái mới, một số có tường vừa quét vôi, một số có cây héo trong bồn xi măng. Những cư dân bình thường, cố gắng xoay xở sống qua ngày.

Rồi đến lần rẽ phải cuối cùng, cảnh sắc lại được cải thiện hơn nữa, nhưng không tới mức khiến ta chóng mặt. Reacher thấy trước mặt là một con phố dài và thẳng, đường 101 hiện ra rõ ràng phía cuối phố, sau dãy hàng rào chống bão. Hai bên đường là các dãy nhà giống nhau, được xây dựng cùng thời vào cuối thập niên 1940 cho lính Mỹ trở về sau Thế chiến thứ Hai và vẫn tồn tại hơn sáu mươi năm sau. Nhà nào cũng được chăm nom, tuy ở các mức độ khác nhau. Một số được chăm sóc rất tốt, một số được tân trang, cơi nới, nhưng những căn còn lại thì chẳng thay đổi gì nhiều. Đa số có xe đỗ trên lối vào, và phần lớn đều có thêm xe đậu dưới đường trước nhà. Nhìn chung là rất nhiều xe, khiến con phố gần như chỉ còn một làn đường.

Chậm, và giật cục.

Turner nói, “FBI trước mặt, bên phải, chắc chắn”.

Reacher gật đầu nhưng không nói gì. Một trong số các xe đậu ven đường là một chiếc Chevy Malibu, cách anh khoảng hai mét, màu bạc, thiết kế cơ bản, một số chỗ lẽ ra phải bằng chrome thì lại bằng nhựa, cùng hai chiếc antenna mập lùn gắn vào lớp kính sau xe, có một nam giới ngồi sau tay lái, mặc áo sơ mi cổ trắng. Xe ngụy trang, nhưng không thực sự tìm cách ngụy trang. Vì thế, có thể là sếp, tạt qua một lúc để kiểm tra tình hình và cổ vũ tinh thần. Cho anh chàng đậu xe ngay phía trước, có lẽ vậy.

Reacher nói, “Nhìn cái đậu đằng trước đi”.

Là một chiếc Hummer H2 thường dân, rộng, cao, khổng lồ, lớp sơn đen bóng loáng với các điểm nhấn chrome, bánh xe to tướng, lốp xe lại mỏng, hệt như dây chun đen.

“Trông rất tám năm trước”, Turner nói. Một cuộc trưng thu hợp pháp, chắc thế, do ngăn kéo ở cửa xe có ma túy, hoặc bị gắn với một vụ kinh doanh lừa đảo, hoặc vì chứa đồ ăn cắp sau xe. Đầu tiên là bị tịch thu, sau đó được tái sử dụng dưới dạng phương tiện giám sát ngụy trang, không quan tâm vẻ ngoài có thuyết phục hay không, như chính phủ vẫn thường thế.

Và trước chiếc Hummer khoảng mười tám mét có một chiếc xe cỡ nhỏ màu trắng, đậu ven đường bên kia, quay đầu về phía họ, sạch sẽ và nhạt nhòa, gần như mới, hoàn toàn không có đặc điểm cá nhân gì. Gần như chắc chắn là xe thuê từ sân bay. Quân cảnh 75. Một anh chàng bất hạnh nào đó, bay khoang phổ thông tới sân bay quốc tế Los Angeles, rồi dùng nhúm tiền bé tí trong tài khoản chính phủ cấp thuê một chiếc xe của Hertz hay Avis. Chiếc xe xấu nhất hiện có, không được nâng cấp gì.

“Thấy không?” Reacher hỏi.

Turner ngồi cạnh gật đầu. “Và giờ thì ta đã biết địa chỉ đó nằm ở đâu. Chính xác giữa cái hãm xung phía trước của chiếc Hummer và cái xe kia, em tin chắc. Họ ẩn thân tài nhỉ?”

“Như mọi khi”. Nãy giờ Reacher vẫn để ý số nhà. Con số họ đang tìm kiếm sẽ nằm bên trái, cách họ khoảng ba mươi mét, nếu phép đạc tam giác của các nhân viên chính phủ là chính xác tuyệt đối. Anh nói, “Em có thấy ai nữa không?”

“Khó nói lắm”. Turner đáp. “Có thể có người ngồi trong bất cứ chiếc xe nào ở đây”.

“Hy vọng thế”, Reacher đáp. “Cụ thể là hai người”.

Anh tiếp tục lăn bánh, từ tốn và thận trọng, cho phép bản thân mắc chút lỗi nhỏ. Thiết bị lái của chiếc xe cũ kỹ này hoạt động không chính xác và rất tùy tiện. Nó chỉ có thể thay đổi thêm hoặc bớt mười lăm phân là hết. Anh chạy qua chiếc Malibu bạc, đưa mắt nhìn sang phải. Áo sơ mi trắng có cổ có cà vạt phía trước. Chắc chắn là FBI. Có lẽ là chiếc cà vạt duy nhất trong vòng một dặm vuông. Tiếp theo là chiếc Hummer. Sau tay lái là một anh chàng da trắng, tóc sáng màu. Có lẽ là cái đầu húi cua đầu tiên xuất hiện trong một chiếc H2 đó. Chính phủ. Không quan tâm.

Rồi Reacher đưa mắt sang trái và bắt đầu lần theo số nhà. Anh không biết mình đang chờ đợi điều gì. Chắc là một khoảng trống nào đó. Một vị trí nhìn khác biệt so với hai bên. Một cái gì đó được đóng ván bịt kín, bị nhà băng tịch thu, hoặc bị cháy rụi và đã được san phẳng, hoặc một bãi đất trống chưa bao giờ xây gì. Với một chiếc xe lớn cũ kỹ đậu trong bóng râm ngả xuống từ hàng xóm. Có thể là một chiếc Buick Roadmaster.

Nhưng địa chỉ Emily đưa cho họ là một căn nhà như mọi căn nhà khác. Không có gì khác biệt so với căn nhà trước đó và căn nhà sau đó, không bị ngân hàng đóng ván kín, không bị cháy rụi rồi san phẳng. Chỉ là một căn nhà bình thường, tại một lô đất bình thường. Đậu trên lối vào là một chiếc ô tô, nhưng không phải Buick Roadmaster. Chỉ là một chiếc xe hai chỗ, nhập khẩu, màu sơn đỏ đã bạc đi vì nắng, khá cũ, nhỏ hơn cả chiếc xe nhỏ màu trắng của quân cảnh. Vì thế, không đủ chỗ cho hai người nằm ngủ bên trong. Còn lâu mới đủ. Bản thân căn nhà là nhà một tầng đã cũ, được đúc thêm gác, tầng trệt bên trái và phải đều có cửa sổ, thêm một cửa sổ gác mái mới được trổ ra ngay phía trên cánh cửa ra vào sơn xanh da trời.

Và bước ra khỏi cánh cửa xanh da trời là một cô gái.

Có thể mười bốn tuổi. Hoặc mười lăm.

Tóc vàng.

Và cao.