← Quay lại trang sách

Chương 51

Turner nói, “Đừng dừng lại”, nhưng Reacher vẫn đạp phanh. Anh không thể cưỡng lại. Cô bé đi vòng qua chiếc xe hai chỗ, ra đến vỉa hè. Cô mặc một chiếc áo phông màu vàng, áo khoác bò xanh, quần đen thùng thình, chân mang giày thể thao vàng, không tất, không dây buộc. Chân dài, người mảnh khảnh, vẻ lóng ngóng vụng về của độ tuổi mới lớn. Mái tóc màu rơm vàng giữa hè, chẻ ngôi giữa, xoăn, dài ngang lưng. Nét mặt còn trẻ con, như mọi thiếu niên khác, nhưng mắt xanh, gò má cao, và miệng hơi nhếch lên thành nụ cười giễu cợt, như thể cả cuộc đời cô đầy những phiền toái vặt vãnh tốt nhất là chịu đựng một cách kiên nhẫn và thiện chí.

Cô bé rảo bước, về phía Tây, đi xa khỏi họ.

Turner nói, “Mắt nhìn thẳng, Reacher. Nhấn chân ga vượt qua cô bé, không được dừng lại. Lái xe tới cuối phố, ngay lập tức. Mệnh lệnh đấy. Nếu đúng là con bé, ta sẽ xác nhận sau, đến lúc đó ta sẽ tính tiếp”.

Nên Reacher lại nhấn chân ga, chuyển từ tốc độ đi bộ sang chạy bộ, họ đi qua cô bé đúng lúc cô đi ngang qua chiếc xe nhỏ màu trắng của quân cảnh. Cô bé dường như không phản ứng gì với sự có mặt của nó. Hình như không biết nó đỗ ở đó là vì mình. Chắc là chưa ai nói cho cô biết. Vì họ biết nói gì đây? Chào cháu gái, chú đến đây để bắt cha cháu. Người cháu chưa bao giờ gặp mặt. Mà đó là nếu cha cháu có xuất hiện. Sau khi đã được nghe kể về cháu.

Reacher vẫn liếc nhìn gương chiếu hậu, dõi theo cô bé mỗi lúc một nhỏ dần. Rồi anh dừng lại ở ngã ba, rẽ trái, nhìn cô thêm một lần nữa trước khi lái xe đi tiếp. Và cô bé khuất khỏi tầm mắt.

* * *

Không ai bám đuôi họ. Khoảng một trăm mét sau đó, họ tạt vào lề đường, nhưng con phố sau lưng vẫn không một bóng người. Về lý thuyết, đó là một nỗi thất vọng nho nhỏ. Nhưng Reacher không thực sự để ý. Trong tâm trí anh lúc ấy, hai gã đi chiếc xe móp cửa còn lại đang nằm xa tít phía cuối danh sách những việc cần làm, cách cả mười dặm.

Anh nói, “Họ bảo anh hai mẹ con đang sống trong một chiếc xe”.

“Có lẽ mẹ con bé mới tìm được việc làm. Hay mới có bạn trai”.

“Em thấy có chỗ nào cho ta đỗ xe theo dõi được không?”

“Không thấy”.

“Có lẽ ta nên gia nhập đám đông mà đỗ luôn ngoài đường. Ta sẽ ổn, chừng nào không bước chân ra khỏi xe”.

“Ta giỏi hơn thế chứ”. Turner đáp. Rồi cô nghiên cứu tấm bản đồ, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của chiếc Range Rover, nhìn quanh một vòng, rướn cổ, tìm kiếm một nơi cao hơn bình thường, hoặc một địa điểm tốt để quan sát từ trên cao. Có khối địa điểm như vậy ở phía Nam, nơi các ngọn đồi Hollywood vươn cao vào màn sương, nhưng chúng quá xa. Vả lại, không thể quan sát được mặt trước ngôi nhà từ hướng đó. Cuối cùng Turner đưa tay chỉ về phía Tây Bắc, tới một con đường nối nằm trong giao lộ chằng chịt nơi xa lộ nội bang 134 nhập vào xa lộ 101. Con đường chạy dốc lên cao và dường như ôm lấy toàn khu dân cư khi nó vòng nối từ xa lộ này sang xa lộ kế. Cô nói, “Ta có thế giả vờ xe hỏng, tấp vào bên vai đường nếu có. Giả vờ máy bị nóng, hoặc thế nào đó. Cái xe này nhìn rất hợp vai. Ta có đỗ hàng tiếng cũng chẳng sao. FBI không tuần tra đường phố. Nếu cảnh sát Los Angeles dừng lại, thì ta cứ nói OK, xe cũng nguội rồi, chúng tôi lên đường ngay đây”.

“Chuẩn úy Espin chắc sẽ lường được điều đó”, Reacher nói. “Anh ta nhất định sẽ kiểm tra toàn bộ khu vực này. Nếu thấy bất cứ một chiếc xe nào đỗ lại, anh ta sẽ cho kiểm tra ngay”.

“Thôi được, nếu có xe nào dừng lại nơi ta đứng, không cần phải là xe tuần tra của cảnh sát Los Angeles, thì ta cũng sẽ bỏ chạy ngay lập tức. Nếu là Espin đuổi theo, ta sẽ xử anh ta ở một chỗ vắng ngoài Burbank”.

“Anh ta sẽ bị bỏ xa trước khi ta đến Burbank. Anh dám chắc họ cho anh ta thuê một chiếc bốn cylinder là cùng”.

* * *

Tiếp sau đó, họ muốn tìm một hiệu cầm đồ, vì cần mua ngay một thứ chất lượng cao mà không tốn nhiều thời gian, mua nhanh bán gọn, không gây chú ý. Và vì họ sẽ chi trả bằng thẻ tín dụng trộm được, nên nhìn chung, đồ cũ sẽ là thị trường phù hợp hơn cả. Họ chọn những con đường nội thành để đi tới Tây Hollywood, rồi chọn một trong số rất nhiều cửa hiệu. Reacher bảo người bán, “Cho chúng tôi xem loại ống nhòm tốt nhất anh có”.

Có vô số ống nhòm, đa phần đã cũ. Có lý. Reacher nghĩ vào thời cha anh, người ta mua ống nhòm vì xung quanh ai cũng mua ống nhòm. Gia đình nào cũng có một chiếc. Và sách bách khoa toàn thư nữa. Chẳng ai động đến. Hay những máy quay phim tám ly, nếu là gia đình của đại tá trở lên. Không dùng nhưng vẫn phải có. Một phần trách nhiệm thiêng liêng của người đàn ông trong gia đình. Nhưng giờ thì những người đàn ông của gia đình ấy đều đã qua đời, mà chỗ chứa trong nhà của những đứa con đã trưởng thành của họ lại có hạn. Thế là các món đồ của họ được bày giữa những chiếc ghi ta và nhẫn tốt nghiệp, vẫn nằm nguyên trong hộp da bọc nhung lúc trao tặng, rồi được bấm nhãn đề giá ở mức giữa rẻ và cực rẻ.

Họ tìm được một ống nhòm cả hai đều thích, tốt nhưng không quá nặng, có thể điều chỉnh để vừa mặt hai người. Sau khi Baldacci trả tiền xong xuôi, họ quay lại xe.

Turner nói, “Em nghĩ ta nên chờ đến khi trời tối. Dù sao thì, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra trước đó đâu. Đó là nếu mẹ con bé có công việc mới ấy. Và xe của ta thì màu đen, Espin sẽ không phát hiện ra vào buổi tối. Mà đèn đường lại sẽ đủ sáng cho ta quan sát bằng ống nhòm”.

“Được”. Reacher đáp. “Ta nên đi ăn nhỉ. Theo dõi sẽ mất hàng tiếng đồng hồ. Em định sẽ đậu trên đó đến bao giờ?”

“Bao lâu cũng được. Bao nhiêu lần cũng được”.

“Cảm ơn em”.

“Trong suốt lịch sử hẹn hò của mình, em không biết đây là việc khôn ngoan nhất, hay ngu ngốc nhất mình từng làm nữa”.

* * *

Họ ăn ở Tây Hollywood, một bữa ngon lành, thong thả, đắt tiền, do Peter Paul Lozano trả. Họ ngồi cho đến khi buổi chiều muộn chuyển sang đầu buổi tối, và ngay khi đèn đường sáng hơn bầu trời, họ quay lại xe, theo đại lộ Sunset ra đường 101. Như thường lệ, giao thông rất tệ, nhưng bầu trời tận dụng khoảng thời gian phí phạm ấy để mỗi lúc một tối thêm, nên khi họ rẽ vào con đường cong cong nối hai xa lộ, mặt trời đã lặn hẳn.

Không có vai đường chính thức, nhưng sát bên phải đường có một khoảng rộng bằng cỡ vai đường sơn những vạch zigzac để hướng dẫn dòng giao thông uốn theo khúc cong của đường. Vậy là họ tấp xe vào, làm như đèn báo động trên đồng hồ xe đang nhấp nháy như đèn trang trí Giáng sinh. Turner đã lấy ra sẵn chiếc ống nhòm cũ mới mua. Reacher tiếp tục cho xe lăn bánh, cho đến khi Turner tìm được một vị trí cô cho là tốt nhất. Reacher tắt máy. Chỗ họ đỗ xe cách cánh cửa xanh trước ngôi nhà khoảng ba trăm mét và cao hơn khoảng mười hai mét. Đúng như trong cẩm nang tác chiến. Một đường thẳng, hướng lên cao. Hơn cả phù hợp. Không tệ chút nào. Ngôi nhà chìm trong im lặng. Cánh cửa xanh đóng kín. Chiếc xe hai chỗ cũ màu đỏ vẫn đỗ trên lối vào. Chiếc Malibu của FBI đã biến mất, nhưng chiếc Hummer vẫn nguyên chỗ cũ, cũng như chiếc xe trắng nhỏ đậu cách đó chừng hai mươi mét. Danh sách những chiếc xe còn lại trên phố đã có chút thay đổi. Những người làm ca ngày đang về nhà, còn những người làm ca đêm đang rời đi.

Họ thay nhau sử dụng ống nhòm. Reacher xoay người trên ghế lái, tựa lưng vào cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ đã hạ kính xuống đằng sau Turner đang ngồi ghế bên cạnh. Hình ảnh hiện ra trong ống nhòm tối và mờ. Không có chức năng nhìn trong bóng tối. Nhưng cũng đủ dùng. Sau lưng anh, xe cộ chạy qua vèo vèo, chỉ cách vài mét, một đoàn xe không dứt, tất cả đều đang ra khỏi 101 để nhập vào 134. Không ai dừng lại giúp đỡ. Họ tiếp tục lao đi, không hề để ý, bỏ lại chiếc xe cũ hít khói phía sau.

* * *

Romeo gọi Juliet, “Họ vừa có mặt ở Tây Hollywood. Mua một thứ gì đó tại cửa hàng cầm đồ, dùng thẻ của Baldacci, sau đó vào ăn tối tại một nhà hàng đắt tiền, dùng thẻ của Lozano”.

Juliet nói, “Họ mua gì ở cửa hàng cầm đồ chứ?”

“Chẳng quan trọng. Vấn đề nằm ở chỗ họ đã có mặt ở Tây Hollywood, dường như không làm gì ngoài giết thời gian. Nếu có việc cần làm thì họ đã chẳng lang thang vơ vẩn như thế. Ví dụ nếu cần xác định xem chỗ ở hiện tại của cô Dayton chẳng hạn. Vì thế, ta nên coi rằng họ đã biết địa chỉ cô ta”.

“Làm thế nào mà họ lấy được?”

“Làm thế nào cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng ở đây là tiếp theo họ sẽ làm gì. Có lẽ họ chỉ trú chân ở Tây Hollywood để chờ đến khi trời tối. Nếu thế, lúc này chắc họ đã quay lại nhà cô ta và chuẩn bị tiến hành một cuộc theo dõi dài hơi”.

“Người của ta không còn ở đó nữa”.

“Thế thì bảo họ quay lại. Bảo họ hãy dùng cặp mắt quân nhân quan sát toàn bộ khu vực, rồi nghĩ xem có địa điểm nào những kẻ giàu kinh nghiệm sẽ lựa chọn làm nơi quan sát. Không thể có quá nhiều lựa chọn được. Họ sẽ không ngồi xổm trong sân nhà hàng xóm mà theo dõi, chẳng hạn thế. Chắc sẽ quan sát từ xa. Cẩm nang tác chiến hướng dẫn chọn nơi có thể nhìn thẳng một đường từ trên cao xuống. Trên gác một tòa nhà trống chẳng hạn, hay tại một đài chứa nước, hay trên nhà đỗ xe nhiều tầng. Bảo người của ta lập ra một danh sách các địa điểm phù hợp rồi bảo họ chia nhau ra điều tra. Như thế sẽ hiệu quả hơn. Ta phải làm cho xong trong tối nay”.

“Anh có thể mua súng ở cửa hiệu cầm đồ”.

“Nhưng họ không mua súng. Mua súng thì phải chờ. California có luật. Mà họ chỉ tiêu có ba mươi dollars”.

“Đấy là khoản trong thẻ tín dụng. Rất có thể còn mua bán gì nữa bằng tiền mặt. Lozano và Baldacci mang theo khối tiền lên máy bay”.

“Mua bán bất hợp pháp ư? Thế thì họ sẽ không ở lại đó ăn tối. Họ sẽ không lảng vảng ở khu đó đâu. Họ sẽ rất căng thẳng, sẽ bỏ đi chỗ khác thôi. Tôi cảm thấy thế. Nên tôi cho rằng họ vẫn không có vũ khí”.

“Hy vọng anh đúng” Juliet nói. “Như thế sẽ dễ dàng hơn”.

* * *

Sau ba mươi phút quan sát, Turner chuyển ống nhòm trở lại cho Reacher, dụi dụi rồi hấp háy mắt. Reacher mở rộng hai ống cho vừa mắt mình, sau đó chỉnh độ nét. Anh phải xoay bánh răng ra trò. Hoặc anh, hoặc Turner, có thị lực cực tệ.

Turner nói, “Em muốn gọi Trung sĩ Leach thêm một lần nữa. Em muốn biết cô ấy vẫn ổn”.

Reacher đáp, “Bảo cô ấy anh chúc mọi sự tốt đẹp”. Reacher vừa nghe Turner gọi điện vừa theo dõi những gì đang diễn ra cách đó gần ba trăm mét. Cũng không có gì nhiều. Chiếc Hummer vẫn đậu nguyên chỗ cũ, chiếc xe trắng nhỏ vẫn đậu nguyên chỗ cũ. Không ai ra vào qua cánh cửa màu xanh. Trung sĩ Leach hình như vẫn ổn. Cả người bạn có lòng hợp tác tên Margaret Vega của cô ấy cũng ổn. Ít ra là vào lúc đó. Cho tới lúc đó. Cuộc nói chuyện chóng vánh. Turner không nói chi tiết, nhưng dường như Leach cũng đồng tình rằng lao đã phóng đi, và họ chỉ có hai lựa chọn: hoặc thành công hoặc thất bại.

Cánh cửa sơn xanh vẫn đóng kín. Phần lớn thời gian Reacher dán chặt mắt vào cánh cửa ấy, nhưng rồi cứ mỗi hai mươi phút, anh lại dành bốn giây đồng hồ chuyển qua thăm dò chớp nhoáng quanh khu vực. Anh lần ngược lại con phố, ra tít tận góc ngoặt khuỷu tay mà họ rẽ vào đây, nơi có chiếc xe của hiệu bánh đậu ngoài hiệu tạp hóa, cùng chiếc xe đạp bị vứt ngoài đường và chiếc xe ô tô không bánh. Tiếp theo là phố chính, đại lộ Vineland, cách đường cao tốc về phía Nam một khoảng tương đương với văn phòng luật sư ở phía Bắc.

Reacher quay lại với cánh cửa xanh lúc ấy vẫn đóng im ỉm.

Rồi anh lại lia ống nhòm về con phố, nhưng lần này là theo nửa phố bên kia, bên phải chứ không phải bên trái. Anh phát hiện ra một góc ngoặt khuỷu tay tương tự, như hình ảnh phản chiếu trong gương. Cũng quy vùng phức hợp, cũng có các vấn đề tương tự. Và rồi lại đến con phố chính, vẫn đại lộ Vineland, nhưng xa thêm về phía Nam cỡ một phần tư dặm. Như thế khu dân cư này không hẳn là một hình chữ nhật. Mà bên phải cao hơn bên trái. Như lá cờ đuôi nheo. Cách góc phải phía trên một đoạn là đường cao tốc, rồi đến văn phòng luật sư, còn cách góc phải bên dưới một chút chính là một quán ăn bình dân, sáng trưng và lấp lánh.

Reacher biết nếu là mình, mình sẽ đi về hướng nào.

Anh lia ống nhòm trở lại cánh cửa xanh, vẫn đóng im ỉm.

* * *

Cửa đóng kín cho đến tám giờ kém một phút. Rồi bỗng mở ra, cô bé lại ra khỏi nhà, giống hệt lần trước. Vẫn sải chân dài, có thể nói là duyên dáng, vẫn mái tóc đó, vẫn áo phông cũ, áo khoác cũ, đôi giày cũ. Chắc vẫn không dây và không tất, và rất có thể vẫn nét mặt chế giễu đó, nhưng đang là trời tối và sức quan sát của ống nhòm thì có hạn.

Vẫn hệt như trước. Nhưng cô bé rẽ sang phía ngược lại.

Về hướng Đông, không phải hướng Tây. Đi xa khỏi giao lộ của cao tốc. Về phía trục đường chính. Không ai đi cùng. Không người theo dõi, cũng không ai bảo vệ. Reacher đưa tay chỉ, Turner gật đầu.

Anh nói, “Em có nghĩ họ không nói cho cả hai mẹ con biết không?”

Turner đáp, “Rõ ràng là họ không cho con bé biết. Họ không thể nói với nó họ đã tìm được cha nó nhưng quyết định sẽ bắt giữ anh ta”.

“Họ có thể nói thế với mẹ nó không? Cô ấy sẽ không được hưởng trợ cấp nuôi con nếu họ vứt bỏ nhân tố chủ chốt”.

“Anh nghĩ sao?”

“Họ không cử ai đi theo con bé. Mặc dù lẽ ra nên làm thế. Nếu anh không thể gặp nó trong nhà, thì anh sẽ tìm cách gặp nó khi nó ra khỏi nhà. Điều đó là hiển nhiên. Thế mà không ai đi theo con bé. Lý do hợp lý duy nhất đó là họ chưa nói cho hai mẹ con, nên sẽ không thể giải thích vì sao có bốn gã đi theo họ khắp mọi nơi, vậy nên mấy người đó quyết định sẽ không theo họ khắp mọi nơi nữa”.

“Vả lại mấy người đó cũng bần. Nếu cho hai mẹ con biết, họ sẽ phải bố trí thêm một nữ cảnh sát hỗ trợ trong nhà. Sẽ tốn kém”.

“Vậy nếu hai mẹ con là con mồi nhưng lại không hay biết gì, thì mỗi khi họ ra khỏi nhà, tất cả những gì Espin hoặc bất cứ ai khác có thể làm chỉ là bám đuôi từ xa và thỉnh thoảng lái xe đi qua đi lại”.

“Đồng ý”.

“Nhưng không ai di chuyển, cũng chẳng thấy xe nào khởi động”.

“Biết đâu họ đợi đến khi nó đi khuất”.

“Chờ xem sao”.

Nhưng không phải thế. Đến cuối phố, cô bé rẽ phải, biến mất, nhưng trước căn nhà vẫn không thấy ai di chuyển, không xe nào nổ máy.

Turner nói, “Biết đâu có một nhóm khác”.

“Nếu là em thì em có duyệt chi phí không?”

“Tất nhiên rồi”.

“Nhưng họ có không? Trong khi việc cử một nữ cảnh sát vào trực trong nhà cũng không chịu?”

“OK, vậy chỉ có một nhóm và nhóm này không nhúc nhích. Một đám lười biếng và tự mãn. Vả lại có khi không dễ kiếm được một chỗ đỗ xe”.

“Họ không di chuyển vì họ nghĩ anh ngu đến mức sẽ cuốc bộ lên lối vào rồi gõ cửa”.

Đến lúc ấy, một chiếc xe xuất hiện, tít từ đằng xa khu dân cư, rẽ ra khỏi Vineland, tới góc ngoặt khuỷu tay họ đi qua lúc trước. Đèn pha quét phải sang trái, rồi xuất hiện trên phố, sáng lóa mắt, đi qua chiếc Hummer, qua cánh cửa xanh, gần tới chiếc xe nhỏ màu trắng thì dừng lại, lùi nhanh, qua căn nhà, qua chiếc Hummer, lùi đến tận chỗ đỗ xe cuối cùng còn trống trên phố, rõ ràng là ở quá xa so với mong muốn của kẻ cầm lái. Chiếc xe đỗ song song thành thục, tắt đèn pha, hai người đàn ông ra khỏi xe, quá xa nên không thể trông rõ, chỉ là hai cái bóng di chuyển, một bóng dường như lớn hơn bóng kia.

Bộ não thằn lằn đánh động, và một tỷ năm sau Reacher hơi nghiêng người về phía trước.