← Quay lại trang sách

Chương 69

Không gì xảy ra suốt một phút dài đáng sợ. Rồi cánh cửa sơn đen mở tung, một đám đàn ông túa ra, đủ mọi trạng thái đầu tóc quần áo khác nhau. Một số đã tắm sạch, gọn gàng và sẵn sàng lên đường, một số đã gần xong, số khác vẫn nhàu nhĩ nhăn nhúm. Tất cả đều da trắng và đã lớn tuổi, tổng cộng khoảng tám hoặc chín người, cùng với họ là khoảng nửa tá đàn ông trẻ tuổi hơn, mặc đồng phục, như các cậu nhỏ phục vụ khách sạn, cùng một nam thanh niên mặc áo len cổ lọ, Turner nghĩ đó chính là người phụ trách camera giám sát. Ra tới vỉa hè, họ giảm tốc độ rồi lấy lại bình tĩnh, sau đó lại thong thả tản bộ ra xa, như thể mình không liên quan tới những gì vừa xảy ra. Một người mặc complê đi ngang qua Reacher, nét mặt như muốn nói Ai cơ, tôi sao?

Rồi Reacher và Turner bắt đầu di chuyển, ngược chiều với đám người bỏ trốn, về phía ngôi nhà, về phía cánh cửa sạm đen. Họ bị xô mạnh bởi hai người chạy ra sau. Sau đó, họ vào đến bên trong, một hành lang rộng và lạnh, thiết kế theo phong cách thuộc địa, tất cả đều sớm vàng nhạt, khắp nơi là các giá nến bằng đồng, rồi đồng hồ, rồi gỗ gụ sẫm màu, cùng một bức chân dung sơn dầu của George Washington.

Họ lên gác. Cầu thang rộng, trải thảm dày. Họ kiểm tra một căn phòng trống, trong đó có hai chiếc giường sofa trang nhã kê bên hai chiếc bàn trang nhã. Trên mặt bàn là đại diện cao cấp của các dụng cụ cho người hút thuốc phiện. Đèn và bát, cùng các tẩu thuốc dài, rất dài, được đặt ở những vị trí thích hợp để tẩu hút nằm đúng tầm với cần thiết của một người nằm nghiêng thư giãn trên giường. Gối đặt rải rác. Không khí ấm, đặc và mờ mịt.

Họ tìm thấy Scully và Montague trong căn phòng tiếp theo. Cả hai khoảng sáu mươi, tóc muối tiêu, gọn gàng, nhưng không rắn như thép giống những vị tướng luôn muốn mọi người biết mình là người của bộ binh. Hai người này hài lòng với việc người ta biết mình là người đứng đằng sau. Họ mặc quần sẫm và áo vét lụa màu khói. Tẩu hút của họ làm bằng bạc và xương. Cả hai bên thái dương của cả hai người đều có lỗ thủng do đạn xuyên qua. Chín ly, từ hai khẩu Beretta đang nằm trên nền nhà. Đạn vào từ bên phải. Reacher hình dung lại lúc họ làm cuộc gọi bình minh, như đã thỏa thuận trước, nhưng không ai trả lời, rồi có thể tiếp đến là một cái bắt tay, và nòng súng kề vào thái dương, khuỳnh khuỷu tay ra, và một, hai, ba.

Rồi ngoài đường đột nhiên ầm ĩ tiếng còi, và khoảng một trăm người nhảy ra khỏi những chiếc xe.

* * *

Một nhân viên từ DEA kể cho họ nghe mọi chuyện, trong một căn phòng nằm bên hành lang rộng và lạnh ấy. Hóa ra Shrago đã nhanh chóng khai hết mọi chuyện cho Espin, thế là Morgan bị bắt ngay sau đó ba mươi phút. Đến lượt Morgan cũng nhanh chóng khai hết mọi chuyện, và Espin liên lạc với ba cơ quan khác nhau. Họ lập kế hoạch tiến hành một cuộc vây bắt. Rồi thực hiện. Chỉ có điều chậm mất năm phút.

“Anh không chậm chân”, Reacher nói. “Nếu anh đến từ hôm qua thì chúng cũng sẽ làm y chang như thế. Ai lên cầu thang, điều đó với chúng không quan trọng. Anh, hoặc chúng tôi, hoặc bất cứ ai, chúng đã quyết sẽ chết như hai quý ông”.

Anh ta còn nói các ổ thuốc phiện như Nhà tranh Dove tồn tại khắp nơi, khắp thế giới, dành cho những người đàn ông văn minh thích rượu ngon hơn bia. Thuốc phiện họ dùng là thứ thuốc nguyên chất, đun nóng thành hơi, rồi được hít vào, sau đó là cảm giác sung sướng, vị ngọt như mật ong sạch. Thuốc phiện thực sự. Gốc. Không bị cắt xén, thay đổi, chiết xuất hay thêm thắt gì. Không gì hết, bằng bất cứ cách nào. Không dính bẩn, không phải từ ngoài đường, nguyên chất như vẫn thế suốt hàng ngàn năm. Các nhà khảo cổ học sẽ nói Thời Đồ Đá có hai nghĩa.

Và cũng giống như với rượu đắt tiền, nó kéo theo đủ chuyện nhảm nhí. Địa hình được coi là yếu tố quan trọng. Nơi tốt nhất được cho là ở Afghanistan. Các vùng đồi cụ thể được khảo cứu. Hệt như các vườn nho. Montague thỏa thuận với anh em nhà Zadran. Hàng của nhà này có chất lượng cao. Chúng đặt tên hàng là Z rồi ca ngợi hết lời. Chẳng bao lâu sau, Nhà tranh Dove đã có thể thu phí hội viên ở mức khổng lồ. Thế rồi mối liên lạc ở Afghanistan của chúng bị phát hiện khi đang trên đường đi về phía Bắc vì muốn dự cuộc tế lễ tôn giáo, và thế là toàn thể sự việc bị vỡ lở, mặc dù chúng đã cố gắng hết sức. Espin ghé vào phòng, nói những nỗ lực của hai người là rất đáng kể. Anh ta nói mình đã đi được nửa đường trong việc xem xét hồ sơ tài chính, và đã có thể thấy khoản tiền một trăm ngàn kia được gửi trực tiếp từ tài khoản của Montague.

Cuối cùng, đám đông tại ngôi nhà cũng được đón thêm thành viên mới là Đại tá John James Temple, người lúc ấy vẫn là luật sư của Turner. Cả Thiếu tá Helen Sullivan và Đại úy Tracy Edmonds cũng có mặt, vẫn còn là luật sư của Reacher. Temple đã có trong tay lệnh hoãn vĩnh viễn lệnh tạm giam Turner. Về cơ bản, cô đã được tự do, chỉ còn chờ được hủy tội danh chính thức nữa là xong. Nhưng Sullivan và Edmonds thì gặp phải vấn đề rắc rối hơn. Với hiện trạng của Morgan như thế, không thể xác định rõ Reacher đang tại ngũ hay không. Đó là loại câu hỏi có khả năng sẽ phải chuyển tiếp qua các cấp tới tận Phó Tham mưu trưởng phụ trách vấn đề nhân sự, hiện đang nằm chết trên gác.

* * *

Đại tá Temple có bớt giận một chút sau khi được Reacher trả lại thẻ nhân dạng. Turner xin Đại tá Temple cho cô và Reacher đi nhờ xe. Không khí khá căng thẳng. Nhưng Reacher nóng lòng muốn đưa Turner về khách sạn và chiếc sedan của Đại tá Temple vẫn đỡ hơn cuốc bộ. Trừ một điều, họ không về khách sạn. Hẳn là Turner đã bảo Temple chở mình về Rock Creek, vì Temple lái xe qua sông, vào địa phận Virginia. Tới tòa nhà đá cũ. Nơi cô làm chỉ huy. Căn cứ của cô. Nơi cô đóng quân. Nhà cô. Bao giờ quay lại, em sẽ tẩy sạch sẽ căn phòng. Em không muốn để sót lại chút gì của Morgan.

Đó chính là lúc anh biết chắc chắn. Turner yêu thích lửa trại. Giống anh trước đây, ngày xưa, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, và chỉ thích đám lửa đặc biệt trong Đội Đặc nhiệm 110, mà giờ đã thuộc về cô.

Khi họ tới nơi thì trời đã gần trưa. Tất cả nhân viên đều có mặt. Các nhân viên ca đêm vẫn nán lại. Espin đã cho họ biết mọi thông tin, họ đã dõi theo từng chi tiết. Nhân viên ca ngày tới chỉ để nhận ra mọi chuyện đã ngã ngũ, dù chưa có kết luận chính thức. Trung sĩ Leach cũng có mặt, cả đại úy trực ban nữa. Reacher không biết rồi Turner có nói với anh ta về thói nguệch ngoạc kia hay không. Chắc là không. Có thể cô sẽ thăng cấp cho anh ta.

Giờ đầu tiên của Turner chủ yếu dành cho việc chúc tụng, rất nhiều đập tay, tung hô, vỗ lưng. Và rồi không hiểu làm sao mà cô kết thúc được và vào tới phòng làm việc của mình. Cô ngồi nguyên trong đó, quay lại với việc mình đang làm dở trước khi bị bắt, xem xét từng thông tin, kiểm tra từng kế hoạch. Reacher nán lại với Trung sĩ Leach một lúc. Sau đó anh theo các bậc thang đá cũ xuống nhà và làm một cuộc đi bộ dài theo hình số tám ngẫu nhiên quanh các khối nhà nằm bên con đường ba làn xe vô vị. Khi quay trở lại và thấy Turner vẫn bận, anh liền ngồi với Leach thêm một lúc nữa. Rồi trời bắt đầu tối, Turner xuống gác, tay cầm chìa khóa xe.

Cô nói, “Đi với em”.

* * *

Chiếc xe thể thao nhỏ màu đỏ đã ở yên tại chỗ vài ngày, nhưng vẫn khởi động tốt. Máy chạy đều đều, có điều hơi ồn và khàn, nhưng Reacher đoán những chi tiết đó chắc nằm trong thiết kế của bộ phận giảm thanh. Turner xoay nhiệt độ lên kịch kim rồi tháo mui, thả cho nó xếp gọn lại sau ghế ngồi.

“Giống như một bài rock & roll trên đài”, cô nói.

Cô lùi xe ra khỏi chỗ đậu, lái qua cổng, rẽ trái, đi theo tuyến xe buýt, đi qua nhà trọ, tiếp tục tới dãy phố buôn bán rồi rẽ vào bãi đậu xe của ngôi nhà trát vữa lớn có thực đơn kiểu Hy Lạp.

“Em mời anh ăn tối nhé?” cô hỏi.

Có rất nhiều người trong nhà hàng. Các cặp đi với nhau, gia đình, trẻ em. Một số là bé gái, một số có thể ở độ tuổi mười bốn. Turner chọn quầy ăn ở gần cửa sổ phía trước, họ nhìn theo một chiếc xe buýt đi ngang qua. Reacher nói, “Anh là thám tử, anh biết em sắp nói gì”.

Cô hỏi, “Thật sao?”

“Luôn là 50/50. Như khi tung đồng xu”.

“Dễ vậy sao?”

“Em thậm chí còn không phải nghĩ về việc ấy. Anh là người làm việc này, không phải em. Anh tới đây. Không phải em tới Nam Dakota”.

“Điều đó thì đúng. Chuyện đã bắt đầu như thế. Lúc đó em vẫn chưa chắc. Nhưng rồi đã có sự thay đổi. Trong một thời gian. Bắt đầu từ phòng giam tại trại tạm giam của Dyer. Anh đưa Temple ra khỏi phòng rồi ngoái lại bảo em chờ. Và em đã chờ”.

“Em không có lựa chọn nào khác. Lúc đó em đang ở trong trại giam”.

“Và giờ thì không”.

“Anh hiểu”, Reacher nói, “110 vẫn thích hơn”.

“Em đã giành lại được vị trí của mình. Em không thể bỏ đi”.

“Anh hiểu” Reacher nhắc lại. “Còn anh thì không thể ở lại. Không phải ở đây. Không ở đâu cả. Vì thế, không phải do em đâu. Cả hai chúng ta đều nói không”.

“110 là sản phẩm của anh. Nếu nói thế giúp anh thấy dễ chịu hơn”.

“Anh muốn gặp em”, Reacher đáp. “Chỉ có vậy. Và anh đã gặp em. Nhiệm vụ đã hoàn thành”.

* * *

Họ ăn, trả tiền, sau đó bỏ hết mọi thứ trong túi lên mặt bàn. Turner giữ các ví tiền cùng các thẻ tín dụng, cũng như điện thoại của Shrago để làm bằng chứng, còn Reacher lấy tiền mặt để dùng trong những tuần lễ sắp tới, trừ ba mươi dollars được Turner hứa sẽ giúp anh trả lại cho Sullivan. Rồi họ ra khỏi nhà hàng. Không khí lạnh giá, có chút ẩm thấp. Giữa buổi tối, giữa mùa đông, tại góc Đông Bắc bang Virginia. Con sông Potomac lười nhác nằm không xa là mấy. Nhằm hướng Đông ở bên kia sông, ánh đèn của DC. sáng rực trời mây. Thủ đô của quốc gia, nơi diễn ra đủ mọi chuyện trên đời. Họ ôm hôn nhau lần cuối, chúc nhau may mắn, rồi Turner chui vào chiếc xe đỏ bé nhỏ và lái đi mất. Reacher nhìn theo cho đến khi cô đi khuất. Rồi anh vứt điện thoại vào thùng rác, sang đường và đi tiếp cho tới khi thấy một trạm chờ xe buýt. Đi về hướng Bắc, không phải Nam. Đi ra, không phải đi vào. Cứ thế đi tiếp, xa dần. Anh ngồi xuống, một mình.

Chú thích

[1] Chơi chữ: “Làm một chiếc mành lật” tiếng Anh là “make a Venetian blind”, trong câu đùa lại hiểu theo nghĩa “làm một người Venice bị mù”. Tương tự, “làm một chiếc bánh kem cuộn” tiếng Anh là “make a Swiss roll” nhưng câu đùa lại hiểu là “làm một người Thụy Sĩ lăn đi”.

[2] Mảnh đạn (tiếng Anh).