← Quay lại trang sách

Chương 68

Leach nói đã có rất nhiều tranh cãi về phép tam giác đạc, wifi, hệ thống định vị GPS và độ lệch chuẩn, và không ai đòi hỏi phải cụ thể tới mức ở túi áo bên trái hay túi quần bên phải, nhưng đa số đều đồng tình rằng ta có thể chỉ ra một cách tương đối chắc chắn một chiếc điện thoại di động đang nằm tại một tòa nhà cụ thể nào. Tòa nhà càng lớn thì độ chắc chắn càng cao, và vị trí Leach chỉ là một tòa nhà tương đối lớn. Cô xác định được địa chỉ, tìm trên máy tính và cho họ biết chế độ xem mặt phố cho thấy đó là một ngôi nhà liên kế khá lớn. Cô mô tả hình ảnh, mặt tiền lát gạch cổ, bốn tầng, hai bên cánh cửa ra vào kiểu cách là hai cửa số khung trượt. Cửa ra vào được sơn đen bóng, bên trên có một chiếc đèn lồng bằng đồng. Trên cửa có khe bỏ thư. Số nhà khắc trên cửa, và một tấm biển đồng nhỏ dường như đề dòng chữ Nhà tranh Dove.

Turner tiếp tục nói chuyện với Leach, trong khi Reacher dùng điện thoại của mình gọi cho Edmonds. Anh cho cô biết địa chỉ ngôi nhà rồi đề nghị cô tìm hiểu mọi thông tin có thể tìm, như hồ sơ thuế, chủ sở hữu hoặc giấy phép xây dựng. Edmonds nói sẽ làm và họ cúp máy. Turner cũng kết thúc với Leach rồi nói, “Ta không có xe ô tô”.

Reacher đáp, “Không cần xe. Ta sẽ làm như Shrago. Bắt taxi rồi đi bộ tới đó”.

“Kết thúc không có hậu lắm cho Shrago”.

“Ta không phải là Shrago. Hơn nữa, đến giờ chúng đã mất khả năng tự vệ. Các Phó Tham mưu trưởng sống trong bong bóng. Họ đã không tự thân vận động từ rất lâu rồi”.

“Anh định dùng dao chặt đầu chúng à?”

“Đã có dao đâu. Có lẽ nên bảo khách sạn mang lên nhỉ”.

“Em vẫn là sĩ quan chỉ huy của anh chứ?”

“Em đang nghĩ gì?”

“Em muốn một cuộc bắt giữ rõ ràng và hợp pháp. Em muốn chúng phải ngồi tù ở Dyer. Em muốn xét xử đúng thủ tục. Em muốn vụ này được ghi vào sách vở, Reacher. Em muốn được công khai giải oan. Em muốn bồi thẩm đoàn nghe từng từ, và muốn có quyết định của quan tòa”.

Reacher đáp, “Một cuộc bắt giữ hợp pháp đòi hỏi lý do chắc chắn”.

“Cả việc chặt đầu cũng thế”.

“Tại sao Montague cho Zadran về nhà ở vùng núi?”

“Vì lịch sử hoạt động của hắn ta”.

“Ước gì ta biết nhiều về hắn ta hơn”.

“Ta biết tất cả những gì ta được biết”.

Reacher gật đầu. Một nông dân không có gì đặc biệt, bốn mươi hai tuổi, em út trong số năm anh em, đứa con lạc loài trong gia đình, kẻ làm ô nhục dòng họ, thử làm nhiều việc, việc nào cũng thất bại. Anh nói, “Dùng dao sẽ dễ dàng hơn”.

Đúng lúc đó, điện thoại anh đổ chuông. Là Edmonds. Anh lên tiếng, “Nhanh thế”.

Edmonds đáp, “Tôi đoán nếu chịu khó nhanh tay thì đêm nay chắc sẽ được ngủ cỡ một tiếng”.

“Đừng hy vọng quá. Cô có gì trong tay rồi?”

“Nhà tranh Dove là một câu lạc bộ chỉ dành riêng cho thành viên. Ra đời bốn năm trước. Danh sách thành viên là bí mật”.

“Bốn năm trước?”

“Ta không có bằng chứng gì”.

“Bốn năm trước ta có Morgan ở Bragg, thành lập một nhóm bắt đầu bằng Shrago”.

“Ta không thể chứng minh có liên quan gì”.

“Scully và Montague có phải là thành viên không?”

“Từ bí mật có chỗ nào anh không hiểu hả?”

“Có tin đồn gì không?”

“Nghe nói thành viên toàn nam. Trong đó có các chính trị gia, nhưng không phải là một nơi để chính trị gia hội họp, còn có quân đội, truyền thông, và thương gia nữa, nhưng dường như không có hoạt động kinh doanh nào. Bọn họ đến câu lạc bộ để thư giãn, chỉ có vậy. Thỉnh thoảng họ còn ở lại qua đêm”.

“Qua đêm làm gì?”

“Không ai biết”.

“Cô phải làm gì để trở thành thành viên?”

“Tôi không thể tham gia, câu lạc bộ dành cho nam giới”.

“Nếu là tôi thì tôi phải làm gì?”

“Phải có thư mời, tôi đoán thế. Anh phải quen người này biết người nọ”.

“Và không ai biết họ làm gì trong đó?”

“Có hàng trăm câu lạc bộ riêng ở DC. Không có cách nào theo dõi được họ”.

Reacher nói, “Cảm ơn cô, luật sư. Vì tất cả mọi thứ. Cô đã làm rất tốt”.

“Nghe như anh đang nói lời tạm biệt”.

“Có thể như thế. Cũng có thể không. Như tung đồng xu thôi”.

* * *

Theo vĩ độ địa lý và mùa trong năm, họ có khoảng chín mươi phút trước khi mặt trời mọc. Vậy là họ mang theo những gì cần thiết rồi theo thang máy xuống phố, nơi một người đàn ông đội mũ gọi cho họ một chiếc taxi. Chiếc xe lăn bánh về phía Bắc trên đường 16, tới Vòng xoay Scott, sau đó theo đại lộ Mas tới Dupont. Tại đó, nó tiếp tục theo đường P đi qua công viên, vào Georgetown. Họ ra khỏi xe khi tới góc phố cắt đại lộ Wisconsin. Chiếc xe chạy mất, hai người đi bộ qua hai dãy phố, ngược trở lại đoạn đường vừa qua rồi rẽ trái và nhằm thẳng mục tiêu, lúc đó còn cách hai dãy phố nữa về phía Bắc, bên tay phải, trong một khu dân cư nhìn đắt tiền bậc nhất kể từ khi tiền bạc ra đời. Bên trái là vườn cảnh của một tòa lâu đài rộng mênh mông. Bên phải là các khu nhà liền kề, lộng lẫy trong màn đêm, rực rỡ, sáng loáng, ngôi nhà nào cũng bề thế, tự hào đứng ở vị trí của mình.

Hoàn toàn phù hợp với mục tiêu của họ.

“Thật là một nhà tranh”, Turner nói.

Đó là một ngôi nhà cao, rất đẹp, đối xứng đến từng chi tiết, hoàn toàn kín đáo, tiết chế và không phô trương, nhưng vẫn rực rỡ. Tấm biển đồng rất nhỏ. Một số cửa sổ sáng ánh đèn, đa số ốp kính có vân kiểu cổ, khiến cho ánh sáng có vẻ dịu nhẹ, như ánh nến. Cửa được sơn lại mỗi khi có bầu cử, bắt đầu từ thời của James Madison. Một cánh cửa lớn, vững chãi, vừa khít vào khung. Thuộc loại cửa không bao giờ mở ngoài ý muốn.

Rõ ràng là không có cách nào vào được bên trong.

Nhưng họ không hề mong phép kỳ diệu xảy ra, họ đã biết trước rồi sẽ phải quan sát và đợi chờ. Việc ấy nhận được chút ít hỗ trợ từ khu vườn cảnh của tòa lâu đài rộng lớn, được bao quanh bởi hàng rào sắt trên bờ tường đá cao đến gối, chỉ đủ rộng cho một người ngồi ghé vào. Turner thì nhỏ con, còn Reacher vốn đã quen với bất tiện. Trên đầu họ là một vòm cây trơ cành. Không có chút lá nào nên không thể gọi là kín đáo hoàn toàn, nhưng cũng giúp họ ngụy trang được đôi chút. Cành cây đan sát nhau, đủ xé nhỏ ánh đèn đường. Giống hoa văn kỹ thuật số trên các bộ đồng phục dã chiến như đồ ngủ kia.

Họ chờ trong trạng thái nửa kín nửa hở như thế, và Turner nói, “Ta thậm chí còn chẳng biết trông chúng thế nào. Chúng hoàn toàn có thể ra khỏi nhà, đi qua trước mặt chúng ta”. Vậy là cô gọi điện cho Leach, đề nghị Leach thông báo nếu thấy hai số điện thoại di chuyển. Mà cho đến lúc đó thì vẫn nằm nguyên chỗ cũ. Chúng vẫn hiện ra trên các đài tín hiệu, phép đạc tam giác chỉ thẳng vào ngôi nhà trước mặt họ. Reacher quan sát các ô cửa sổ cùng cửa ra vào. Bọn họ đến câu lạc bộ để thư giãn. Thỉnh thoảng họ còn ở lại qua đêm. Nếu vậy, chẳng bao lâu nữa họ sẽ bắt đầu ra về. Chính trị gia, quan chức quân đội, dân truyền thông và thương gia, ai cũng có việc phải làm. Họ sẽ xuất hiện, chân nam đá chân chiêu, sẵn sàng về nhà, tắm giặt thay đồ chuẩn bị cho ngày mới.

Nhưng người đầu tiên xuất hiện lại không đi lảo đảo. Cửa mở khoảng một giờ trước khi trời sáng. Một người đàn ông mặc complê bước ra ngoài, bảnh bao, đã tắm, tóc chải gọn, giày sáng bóng không kém gì cánh cửa. Ông ta rẽ trái rồi bước đi trên vỉa hè, không nhanh, không chậm, mà thư thái, dường như rất thanh thản, rất thỏa mãn và rất hài lòng với cuộc sống của mình. Ông ta đã qua độ tuổi trung niên. Ông ta hướng về phía đường P, sau khoảng năm mươi mét thì biến mất vào màn đêm.

Reacher, trong thâm tâm, đã tưởng sẽ thấy cảnh trụy lạc trác táng, đầu tóc rối bời, mắt đỏ ngầu, cà vạt xệch xoạc, vệt son trên cổ áo, có khi bàn tay ngay dưới cổ tay áo tuột cúc còn đang nắm chặt cổ chai rượu. Nhưng người đàn ông kia lại hoàn toàn ngược lại. Có lẽ đây là một nơi trị liệu. Có thể ông ta vừa qua một đêm mát xa với đá nóng, hoặc một đợt vật lý trị liệu chuyên sâu. Nếu đúng thế, thì kết quả thật ấn tượng. Trông ông ta cực kỳ dẻo dai, khỏe mạnh và thỏa mãn.

“Lạ thật”, Turner nói. “Không như em tưởng”.

“Có thể là một hoạt động văn hóa văn nghệ”, Reacher đáp. “Câu lạc bộ thơ chẳng hạn. Nhà tranh Dove là tên nơi sinh sống trước đây của William Wordsworth. Nhà thơ người Anh. Tôi một mình lang thang như mây, rồi thấy một vệt thủy tiên vàng, đại khái thế. Một ngôi nhà sơn vàng chanh nhỏ, ở Anh. Tại Quận Hồ, một nơi rất đẹp”.

Turner hỏi, “Ai thức suốt đêm đọc thơ chứ?”

“Nhiều lắm. Nhưng anh phải thừa nhận thường là người trẻ hơn cái ông ta vừa thấy”.

“Để thư giãn?”

“Thơ ca có thể mang lại cảm giác thỏa mãn sâu sắc. Ít ra thì cũng cho cái ông thủy tiên vàng kia. Ông ta nói đến chuyện nằm xuống, xoãi tay chân và nhớ lại một điều gì đó tuyệt vời ta từng thấy”.

Turner không nói gì.

“Hay hơn Tennyson”, Reacher nói, “Em phải đồng ý với anh thế”.

Họ tiếp tục quan sát và chờ đợi thêm hai mươi phút nữa. Bầu trời phía sau ngôi nhà đang sáng dần. Chỉ một chút. Lại bình minh, lại một ngày mới. Rồi người thứ hai xuất hiện. Tương tự người đầu tiên. Lớn tuổi, chải chuốt, hồng hào, complê, thanh thản, cực hài lòng. Không có dấu hiệu gì của căng thẳng, không tỏ vẻ gì là vội vã. Không lo lắng, không ngại ngùng. Ông ta rẽ cùng hướng với người đầu tiên, về phía đường P, chân bước một cách nhẹ nhàng, thư giãn, đầu ngẩng cao, nửa cười nửa không, được bao bọc trong bong bóng hạnh phúc, như thể mình là chủ nhân một vũ trụ nơi mọi việc đều đang cực kỳ ổn thỏa.

Reacher nói, “Chờ chút”.

Turner hỏi, “Gì vậy?”

Reacher đáp, “Montague”.

“Là ông ta sao? Leach có gọi điện đâu”.

“Không, đây là câu lạc bộ của Montague. Ông ta chính là chủ tịch. Hoặc ông ta và Scully là đồng chủ tịch”.

“Làm sao anh biết?”

“Vì tên gọi. Nhà tranh Dove cũng giống như Romeo. Suy cho cùng thì ông ta là một nhân viên tình báo tồi. Ông ta quá tự hào về trí khôn của mình. Nên không thể kiềm chế”.

“Kiềm chế cái gì?”

“Tại sao ông ta cho Zadran về nhà ở miền núi?”

“Vì lý lịch của hắn”.

“Không phải, bất chấp lý lịch của hắn. Vì chính con người hắn. Vì các anh trai của hắn. Các anh hắn tha thứ cho hắn và đón hắn về. Zadran không tự phục hồi cương vị của mình và không tự tìm cho mình một địa vị. Chính các anh trai của hắn đã phục hồi địa vị cho hắn rồi trao cho hắn một vai trò. Là một phần thỏa thuận của họ với Montague. Là một cuộc trao đổi”.

“Thỏa thuận gì?”

“Người ta vẫn nhớ William Wordsworth sống với em gái Dorothy của ông ta, nhưng không ai nhớ cả hai người cũng sống cùng vợ và chị dâu ông ta cùng một đống trẻ con nữa. Ba đứa trong vòng bốn năm, anh nhớ là thế”.

“Từ bao giờ?”

“Hơn hai trăm năm trước”.

“Thế thì tại sao ta lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này?”

“Nhà tranh Dove nguyên bản là một ngôi nhà nhỏ tường quét vôi. Quá nhỏ cho bảy người. Họ chuyển đi chỗ khác. Ngôi nhà có người thuê mới”.

“Là ai?”

“Một người có tên Thomas De Quincey. Cũng là nhà văn. Nhà đó toàn được nhà văn thuê, lúc nào cũng thế. Tất cả là bạn bè của nhau. Nhưng Wordsworth sống ở đó có sáu năm. De Quincey sống ở đó mười một năm. Nên nếu tính theo thời gian, thì đó đáng lẽ phải là nhà của Quincey, hơn là của Wordsworth. Mặc dù thế, người ta chỉ nhớ đến Wordsworth. Có lẽ vì ông ta là nhà thơ nổi tiếng hơn”.

“Rồi sao?”

“Chờ chút”, Reacher nói. “Nhìn kìa”.

Cửa lại mở và người đàn ông thứ ba xuất hiện. Tóc muối tiêu nhưng dày, được chải rất đẹp. Một gương mặt hồng hào, sạch sẽ và nhẵn nhụi. Bộ complê ba ngàn dollars, áo sơ mi mới tinh như tuyết trắng. Cà vạt lụa, thắt rất chuẩn. Chắc là chính khách. Ông ta dùng một giây trước cửa, hít thật sâu làn không khí trong lành buổi sáng rồi bắt đầu rảo bước, cũng như hai người trước, thư giãn, không chút âu lo, sự thanh thản toát ra từ ông ta. Ông ta cũng đi cùng hướng, về phía đường P, và từ từ khuất khỏi tầm mắt.

Reacher hỏi, “Kết luận thế nào?”

Turner đáp, “Như ta đã đoán từ trước. Là nơi cho các quý ông có chung sở thích tới thư giãn”.

“Các thùng quân nhu được chở về Mỹ có chứa gì?”

“Em không biết”.

“Các anh của Zadran kiếm sống bằng nghề gì?”

“Trang trại gia đình”.

“Trồng gì?”

Turner đáp, “Anh túc”.

“Chính xác. Và họ trao cho Zadran một vai trò. Làm người bán hàng. Vì hắn đã có sẵn các mối quan hệ. Như em đã nói. Thomas De Quincey viết gì?”

“Thơ?”

“Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông ta chính là cuốn tự truyện mang tên Lời thú nhận của một người Anh nghiện thuốc phiện. Ông ta sử dụng thuốc phiện ở Nhà tranh Dove suốt mười một năm liền. Ông ta tìm cách làm dịu những căng thẳng của cuộc sống hằng ngày. Rồi ông ta viết hồi ký về việc đó”.

Turner nói, “Ước gì ta vào được bên trong”.

* * *

Reacher đã từng đến Nhà tranh Dove thực ở nước Anh. Trong một chuyến thăm. Anh trả tiền vé vào ở cửa rồi khom người đi vào qua lanh tô cửa xây thấp. Dễ thế thôi. Nhưng vào được Nhà tranh Dove mới này thì khó hơn nhiều. Xâm nhập vào một ngôi nhà là công việc Lực lượng Delta và Đặc nhiệm SEALS rèn luyện liên tục trong suốt sự nghiệp. Không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Reacher hỏi, “Em có thấy camera gì không?”

Turner đáp, “Không, nhưng chắc chắn phải có rồi”.

“Có chuông cửa không?”

“Không thấy nút gì. Chỉ có vòng gõ cửa. Thế mới phù hợp với cảnh quan. Có thể là luật khu này”.

“Thế thì chắc chắn phải có camera giám sát. Một nơi thế này không bao giờ mở tung của mỗi khi nghe tiếng gõ bên ngoài. Phải biết người đó là ai”.

“Điều đó chứng tỏ có phòng giám sát với các màn hình và chức năng mở cửa từ xa nào đó. Chỉ cần một người phụ trách là đủ. Không biết có bảo vệ không nhỉ?”

“Chắc phải có người giúp việc. Những anh chàng nhỏ bé bí mật, mặc complê sẫm màu. Như quản gia hay người phục vụ chẳng hạn. Cũng làm nhiệm vụ an ninh luôn. Anh đoán camera chắc rất nhỏ. Có lẽ là thấu kính sợi quang học, chôn trong tường. Hàng tá cũng nên. Có lý. Ai đó phải theo dõi ai được ra vào một nơi như thế”.

“Ta phải thấy được người vào nữa, không chỉ người ra. Ta phải quan sát xem hệ thống hoạt động ra sao”.

Nhưng họ không có cơ hội ấy. Không ai vào cả. Cũng chẳng ai ra nữa. Ngôi nhà cứ đứng đó, bảnh bao. Đèn vẫn sáng như trước. Vệt sáng đầu tiên của buổi sáng trườn trên mái.

Turner nói, “Ta chưa bao giờ gặp họ”.

Reacher nói, “Họ đã xem ảnh ta”.

“Họ đã cho mấy gã tay chân xem ảnh ta chưa nhỉ?”

“Anh thực sự hy vọng là rồi. Vì chúng ta đang nói tới những kẻ giữ chức vụ cao nhất phụ trách tình báo của Lục quân Hoa Kỳ”.

“Thế thì cửa sẽ cứ đóng”, Turner nói. “Vậy thôi. Ta cũng không mất gì”.

“Như thế có báo động cho chúng không? Hay chúng đã đang trong trạng thái báo động rồi?

“Anh biết là rồi mà. Chúng đang trân trối nhìn vào hư không”.

“Có thể chúng không cho phụ nữ vào”.

“Chúng sẽ phải cử người xuống giải thích. Nếu chúng không nhận ra ta thì ta có thể là bất cứ ai. Nhân viên của thành phố, hay gì gì đó. Chúng sẽ phải nói chuyện với ta”.

“Được”. Reacher đáp. “Gõ cửa là một lựa chọn. Lựa chọn này nằm ở vị trí nào trong danh sách các lựa chọn của em?”

“Ở giữa”, Turner đáp.

Năm phút sau Reacher lại hỏi, “Nằm dưới lựa chọn gì?”

“Em nghĩ ta nên gọi DEA. Hoặc gọi Espin bên Quân cảnh 75. Hoặc cảnh sát thủ đô. Hoặc gọi tất. Cả FBI nữa. Họ có thể bắt đầu điều tra các vấn đề tài chính”.

“Em là chỉ huy”.

“Em muốn bắt giữ hợp pháp”.

“Anh cũng vậy”.

“Thực sao?”

“Vì đó là điều em muốn”.

“Đó là lý do duy nhất sao?”

“Anh muốn bắt giữ hợp pháp khi nào có thể. Lúc nào cũng vậy. Anh không phải một kẻ man rợ”.

“Dù sao ta cũng không đứng mãi ở đây được. Trời bắt đầu sáng rồi”.

Đúng thế. Mặt trời đã xuất hiện ở chân trời đằng xa, rọi những tia sáng thấp phía từ sau nhà, tạo ra những cái bóng dài đến không tưởng để trên mặt đất. Một vùng trời đã kịp chuyển màu xanh. Sẽ là một ngày đẹp trời.

“Em gọi điện đi”, Reacher nói.

“Gọi ai trước?”

“Leach”, Reacher đáp. “Có cô ấy phối hợp thì sẽ tốt hơn. Không thì lại như bọn cảnh sát trong mấy cái phim hài xưa”.

Turner lôi hai điện thoại ra khỏi túi, một là của cô, một của Shrago. Kiểm tra để biết chắc đã lấy đúng điện thoại của mình, Cô mới mở ra, xoay lưng về phía đường, chuẩn bị bấm số. Lưng cô bừng sáng, ấm áp, vàng rực dưới mặt trời ban mai.

Và rồi đúng lúc đó, điện thoại của Shrago rung. Nó nằm trên gờ tường đá dưới lớp hàng rào. Họ đã tắt tiếng chim hót điên cuồng, nhưng nó vẫn rung bần bật. Lần này nó rung dữ dội. Chiếc điện thoại đang quằn quại, như đang cố xác định hướng. Màn hình vẫn sáng như trước, với dòng chữ Cuộc gọi đến, và Nhà.

Điện thoại rung tám lần rồi ngưng.

“Bình minh”, Turner nói. “Chắc là hạn chót. Hoặc đã thỏa thuận trước với Shrago, hoặc chúng tự quyết định thế. Đến giờ thì chắc chắn chúng đã lo lắng lắm rồi. Sẽ sớm bỏ cuộc không chờ Shrago nữa”.

Họ quan sát ngôi nhà thêm một phút, và khi vừa quay đi thì một ô cửa sổ trên tầng bỗng sáng lóe lên, chỉ là một ánh đèn vàng chớp nhoáng, như phát ra từ một chiếc máy ảnh cổ. Rồi họ nghe hai tiếng súng đã giảm thanh, gần như đồng thời nhưng vẫn có thể phân biệt, hơi rời rạc, quá nhanh nên không thể là hai phát liền từ cùng một khẩu súng, nhưng rất phù hợp nếu do hai người đàn ông lớn tuổi cùng đếm đến ba rồi siết cò.